Ngay cả tư thế hôn thế nào, đầu lưỡi cả hai quấn quýt ra sao đều được miêu tả rất tỉ mỉ tinh tế, tựa như làm người đọc lạc vào một cảnh giới kỳ ảo khác.
Khúc Quân cảm giác tâm linh của cậu vừa mở ra một cánh cửa mới, cho tới bây giờ cậu mới biết thì ra đây là nguyên nhân mà con gái thích đọc tiểu thuyết tình cảm!
Tư thế này, ngoại trừ hôn môi ra, thì đây chẳng phải là… Lăng Mặc đã làm với cậu hồi còn ở trường sao?
Lăng Mặc thấy vẻ mặt đờ đẫn của Khúc Quân thì nghiêng mặt tới nhìn nội dung trong sách, quét từ đầu trang đến cuối trang, bình tĩnh nói “Cậu cảm thấy nếu đây mà là ở ngoài đời, dám đối xử với con gái như thế thì chắc chắn sẽ bị tát sấp mặt.”
“Tớ sẽ không tát cậu đâu…”
Vừa dứt lời, Khúc Quân mới nhận ra không phải cậu đang nhắc nhở Lăng Mặc đã làm tư thế ‘tường đông’ ở trường đó sao?
Lăng Mặc chậm rãi để quyển sách trong tay xuống, nghiêng mặt sang nói “Tớ sẽ không hôn cậu.” (Xạo)
Lời nói này tựa như một thùng thuốc nổ đùng đùng trong đầu Khúc Quân, cậu trợn tròn mắt.
“Hay là cậu muốn?”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc nở nụ cười cực kỳ rõ ràng chói lóa, hơn nữa còn mang theo nét tà mị… Khúc Quân lập tức phản ứng lại, tên nhóc này đang đùa giỡn cậu!
“Được thôi, để xem ai không biết xấu hổ hơn ai!”
Khúc Quân vén chăn lên, nhoài người một cái đè lên người Lăng Mặc, cậu híp mắt cười, hai tay giữ chặt cổ tay của Lăng Mặc, lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc.
“Tổng tài béo hi hi cười, cậu đoán xem, tiếp theo sẽ là gì?”
Lăng Mặc hơi sửng người nhìn Khúc Quân.
Mới đầu Khúc Quân còn cười hềnh hệch, nhưng sau thấy Lăng Mặc nằm im không nhúc nhích gì, Khúc Quân nghĩ thầm, úi ùi, chọc học thần người ta mất hứng rùi kìa.
Khúc Quân vội vàng thả tay Lăng Mặc ra, muốn nghiêng người rời khỏi thì bất chợt bị Lăng Mặc tóm chặt cái eo, khẽ dùng sức, Khúc Quân suýt chút nữa là mặt chạm mặt với Lăng Mặc, cậu cuống quít chống tay hai bên gối Lăng Mặc, cậu nhìn vào đôi mắt của y, mơ hồ thấy được trong đó ẩn chứa một loại cảm xúc không thể nào thỏa mãn được, hơn nữa còn mang theo… Khát vọng vô hạn.
Trong lòng Khúc Quân trở nên nặng nề, cậu bỗng sinh ra cảm giác nguy hiểm khi bị kẻ địch khóa chặt mục tiêu bằng súng bắn tỉa.
Cậu giật giật cơ thể, nhưng Lăng Mặc càng ôm chặt hơn.
Rõ ràng cách nhau một lớp chăn mỏng nhưng Khúc Quân cảm nhận cơ thể Lăng Mặc cực kỳ nóng.
“Này, xém chút nữa là hôn cậu rồi đó! Cậu nhất định sẽ đánh tớ gãy răng!”
“Tớ sẽ không đánh cậu gãy răng.”
“Thế thì cậu sẽ làm gì?’
Trái tim của Khúc Quân bỗng nhiên đập mạnh bình bịch khó hiểu, cậu có cảm giác mình đã hỏi một vấn đề tuyệt đối không nên hỏi.
“Sắp mười một giờ, ngủ.”
Khúc Quân vội vàng bay ra khỏi người Lăng Mặc, rướn người tắt đèn ngủ đầu giường, không lâu sau liền thiu thiu ngủ.
Lúc đầu Lăng Mặc xoay người vào tường ngủ.
Trong bóng tối, y mở to mắt, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của Khúc Quân truyền tới, Lăng Mặc từ từ trở mình lại, nhẹ nhàng khoác tay lên người cậu, trán kề sát vào vai cậu.
“Tớ sẽ hôn lại cậu.”
Y nhẹ giọng nói.
Sáng sớm hôm sau, sau khi vào lớp, Khúc Quân đút quyển sách vào dưới hộc bàn của cô bạn Lý Tĩnh ngồi cùng bàn, bên trong còn kẹp thêm tờ tiền hai đồng.
“Cám ơn.”
Lý Tĩnh mím môi cười “Không sao.”
Sở Đình đang đứng trên bục giảng kêu cả lớp học từ vựng tiếng anh bỗng thấy Lăng Mặc hơi nâng cằm, nhìn bóng lưng của Khúc Quân.
Tiết đại số buổi sáng, cô Đinh theo thứ tự danh sách lớp kêu tên học sinh lần lượt sửa bài tập ôn thi.
Lý Tĩnh nhẩm số thứ tự của mình trong danh sách rồi đếm tới bài tập mà mình sẽ sửa. Cô Đinh sửa bài tập ôn thi không chỉ kêu học sinh đọc đáp án mà còn phải trình bày sơ lược các bước giải bài nữa.
Lý Tĩnh không biết làm bài này, cô bé lo lắng không thôi.
Khúc Quân ngồi bên cạnh thấy vậy liền đẩy bài tập của mình qua, rồi khẽ húc cùi trỏ vào tay Lý Tĩnh “Mau nhìn.”
Khúc Quân đánh dấu rõ ràng từng công thức một, Lý Tĩnh nhìn lướt qua liền hiểu rõ ngay, cô bé lập tức trả lời suôn sẻ cho cô giáo.
Lúc này Sở Đình lật bài tập sang trang tiếp theo, vừa nâng mắt lên thì đã thấy Lăng Mặc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tĩnh. (=)))
Đến giờ nghỉ trưa, Lăng Mặc đi đến phòng giáo viên gặp cô Hoàng.
“Lăng Mặc, có chuyện gì hả em?”
“Cô ơi, em muốn cô giúp chuyện này.” Lăng Mặc luôn xử sự lễ phép và khiêm tốn với những người thật lòng quan tâm yêu thương y, khiến người ta cảm thấy hai từ ‘cao lãnh’ không liên quan gì đến y “Em muốn xin cô đổi chỗ ngồi cho em.”
“Sao vậy? Em ngồi phía sau không thấy bảng đen?”
“Dạ không phải. Em muốn ngồi chung với Tiểu Bắc. Có như vậy em mới có thể kèm cặp cậu ấy học hành được, đồng thời kịp thời nhắc nhở cậu ấy có ý định trốn học.”
Cô Hoàng lộ ra biểu tình ‘thì ra là như vậy’.
Ở trong mắt cô, yêu cầu này của Lăng Mặc là muốn ‘báo đáp tri ân’ của vợ chồng Mạc Thanh, giúp họ quản lý chuyện học tập của Mạc Tiểu Bắc.
“Học kỳ này Mạc Tiểu Bắc đúng là cao lên không ít, để em ấy ngồi ở bàn nhì cũng không thích hợp lắm. Nhưng để Mạc Tiểu Bắc ngồi cạnh em thì sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em chứ?”
“Cô yên tâm, em không dễ dàng bị ảnh hưởng đâu ạ.”
Cô Hoàng gật đầu “Được, để cô suy tính lại đã. Em đi ăn cơm đi.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi Lăng Mặc đi rồi, cô Hoàng sờ cằm cười khẽ.
Trước đây thật ra cô dù biết Lăng Mặc học rất giỏi nhưng luôn tạo thành cảm giác cao lãnh tránh xa khói lửa nhân gian.
Lăng Mặc còn học trong trường thì không sao, nhưng sau khi lên đại học thì sao? Rồi còn phải bước chân vào xã hội nữa.
Nếu cứ giữ tính tình đó thì chắc chắn sẽ bị xa lánh.
Nhưng từ khi Lăng Mặc và Mạc Tiểu Bắc chơi chung với nhau, y dần dần thay đổi, ít nhất… Thế giới của y đã không chỉ có mỗi mình y nữa.
Tiết cuối cùng buổi chiều là môn sinh học của cô Hoàng, cô Hoàng kết thúc tiết học trước năm phút, sau đó nói với cả lớp “Học kỳ này có nhiều bạn đã bắt đầu cao lên, cho nên sẽ đổi chỗ một vài bạn.
Khúc Quân và Lý Tĩnh nhìn nhau.
Bọn họ vừa mới thành lập mối quan hệ hữu nghị cách mạng vô sản, không muốn tách ra đâu.
Nhưng không ngờ cô Hoàng lại kêu trúng tên Khúc Quân “Mạc Tiểu Bắc, em đổi chỗ với Trương Hoan đi.”
Khúc Quân lộ ra vẻ mặt tiếc nuối “Cô ơi, không phải là em cao lên đâu… Mà là em gầy xuống nên mới thấy cao đấy ạ.”
Cậu vừa nói xong, trong lớp liền vang lên vài tiếng cười khúc khích.
Lăng Mặc hơi nhướn mày.
Cô Hoàng cũng cười “Tiểu Bắc, ống quần đồng phục của em ngắn đi một đoạn rồi kìa, em không chú ý tới à?”
“Tại quần áo mới giặt nên bị co lại.” Khúc Quân nhỏ giọng nói thầm, nhưng rốt cuộc vẫn phải đổi chỗ ngồi.
Tan học, Khúc Quân đeo cặp về chung với Lăng Mặc.
“Có phải cậu thích nhỏ ngồi cùng bàn không?” Lăng Mặc nhìn Khúc Quân cúi đầu không nói gì hỏi.
“A? Lý Tĩnh?” Lúc này Khúc Quân mới sực tỉnh ra “Ờ, nghe cậu nói thế đúng là nhỏ rất tốt. Cho tới bây giờ không hề nổi giận một chút nào, còn biết lo nghĩ cho bạn bè nữa!”
“Bởi vậy cậu mới đặc biệt không muốn ngồi xa nhỏ đó, nghĩ mọi cách để không ngồi cùng bàn với tớ?” Giọng nói của Lăng Mặc hơi lành lạnh.
Nếu nghe kĩ thêm một chút thì sẽ thấy có mùi chua trong đó.
“Hở? Chẳng lẽ là Trương Hoan ngồi cạnh cậu?” Khúc Quân mặt đầy kinh ngạc.
“Cậu đúng là không biết, hay là giả vờ không biết?” Lăng Mặc là bộ muốn bỏ lại Khúc Quân mà đi trước.
“Tớ thật sự không biết mà! Mỗi lần tớ quay đầu ra sau thì chỉ nhìn có mình cậu thôi, không để ý tới đứa nào hết ớ!” Khúc Quân bật thốt lên.
Lăng Mặc đứng tại chỗ, thật lâu sau mới quay đầu lại “Cậu lại nói xạo dỗ người?”
“Cậu có gì tốt mà tớ phải dỗ chứ!”
Cái tên nhóc đậu đồng này!
“Thế thì tại sao cậu lại bịn rịn lưu luyến Lý Tĩnh?”
“Bởi vì không ngồi cùng bàn nên khó trao đổi nha!”
“Trao đổi cái gì?”
“Truyện tranh manga…” Khúc Quân bĩu môi.
“Truyện tranh? Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu còn có thời gian đọc truyện tranh?”
“Tớ đây là đang bù đắp lại…”
Bù đắp lại tuổi thanh xuân đã chết của ông đây chớ sao!
“Cho nên cậu không thể rời xa Lý Tĩnh là vì nhỏ đó cho cậu mượn truyện tranh?”
“Ờm… Cậu đừng miêu tả tình hữu nghĩ giữa tớ và Lý Tĩnh thô thiển như thế được không?”
“Nhỏ đó cho cậu mượn cái gì? <Hoa Tiên Tử>? Hay là <Thủy thủ mặt trăng>?” Con ngươi của Lăng Mặc hình như ấm áp lên được chút.
Hoa Tiên Tử: Truyên tranh 花の子ルンルン Hana no Ko Runrun, dành cho thiếu nữ
“Hoa Tiên Tử là cho con nít mẫu giáo đọc! Thủy thủ mặt trăng là cho học sinh tiểu học đọc đó trời!”
“Nhìn cậu thì có thể đọc được cái gì cao siêu hả?”
“<Kỳ thủ cờ vây>! Là bộ truyện tranh về đề tài đánh cờ vây đó!”
“Cậu còn không biết quy tắc chơi cờ vây, cũng không biết Thiên Nguyên là gì, có hiểu gì đâu mà đòi đọc cờ vây?” Khúc Quân bị Lăng Mặc khinh bỉ nhìn.
(Thiên Nguyên: Tên một cuộc thi cờ vây ở Trung Quốc)
Khúc Quân đã sớm giải quyết sạch bài tập, theo thói quen kẹp một cuốn truyện vào sách tiếng Anh rồi leo lên giường dựa lưng vào gối say mê đọc.
Đọc được mấy trang, Khúc Quân bỗng cảm thấy vai mình nằng nặng, vừa cúi đầu thì thấy Lăng Mặc không biết từ lúc nào đã dựa sát vào cậu, đầu còn hơi đè lên vai cậu.
Từ góc nhìn của Khúc Quân có thể thấy được lông mi của Lăng Mặc và sống mũi cao ngất anh tuấn, thậm chí có thể thấy được biểu tình chăm chú của y.
“Cậu muốn đọc à? Này, cầm đọc đi.”
“Tớ không cầm. Bị nhiều người truyền tay nhau, dơ.”
Nói như đúng rồi ấy, Khúc Quân thật muốn đập cuốn truyện vào mặt y.
“Lật trang đi.” Lăng Mặc thổi một hơi vào cuốn truyện.
Hơi thở của y rơi vào ngón tay của Khúc Quân, cái cảm giác ấm áp đó như chạy dọc theo ngón tay của cậu rồi chui vào mạch máu, che đậy cảm xúc đang sắp sửa dâng trào lên.
Mặc dù Khúc Quân không tình nguyện để Lăng Mặc ‘ngồi mát ăn bát vàng’, nhưng lại nghĩ đến việc cùng Lăng Mặc đọc truyện tranh, cậu bỗng có cảm giác thành tựu.
Sau khi đọc truyện xong, Lăng Mặc huých bả vai Khúc Quân “Đi rửa tay rồi ngủ.”
“Biết!”
Khúc Quân cầm cuốn truyện rời giường, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, cậu thầm cười gian trong lòng – Phải cho tên nhóc thích ở sạch nhà mi nếm mùi mới được!”
Cuốn truyện rơi từ trên tay Khúc Quân xuống, mắt thấy sẽ rơi chính xác vào mặt Lăng Mặc.
Lăng Mặc giống như đã sớm đề phòng, y cuộn chăn xoay người né qua, cuốn truyện rớt cái bộp lên gối y.
Ngay sau đó, bên hông của Khúc Quân bị đạp một cái.
“Muốn chết.”
“Tớ mới không chết!”
“Dơ. Tớ lấy gối cậu.” Lăng Mặc hiên ngang lấy gối của Khúc Quân, rồi quăng gối của mình sang cho cậu.
Khúc Quân cảm thấy rõ ràng đây là nhà mình, giường của mình, gối của mình, thế nhưng tại sao cậu là không có tí địa vị nào vậy hả!
Kết quả, mãi cho đến trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Khúc Quân có tật giật mình lén chạy đến tiệm thuê sách mượn truyện <Kỳ thủ cờ vây>.
May là cậu nhạy bén ẩn nấp tốt, hễ mà liếc mắt thấy bóng dáng của cô Hoàng lảng vảng gần tiệm thuê sách là cậu liền chạy tới nấp sau quầy hàng tính tiền của chủ tiệm, ở vị trí đó thì chỉ có mắt thánh mới phát hiện ra được.
Đến khi cậu đi ra khỏi tiệm thuê sách thì thấy Lăng Mặc đang đứng đợi ở bên kia đường, hai tay đút túi hất cằm ý bảo cậu đi nhanh lên.
Nhìn bộ dáng không liên quan gì đến mình kia, Khúc Quân bực bội không thôi.
Mi đút túi cái gì?
Mi hất cằm cái gì?
Mi cho là mi đang làm người mẫu chụp poster à!
Ói chết người!
Nhưng Khúc Quân không dám nói ra miệng.
Sau khi về đến nhà, Khúc Quân lo lắng quíu đít học bài <Tuyển tập thơ của Ngũ Liễu tiên sinh>, thế nhưng Lăng Mặc lại nhấc chân đạp bụng cậu.
“Tớ muốn đọc truyện tranh.”
“Này! Ngày mai thi môn Văn đó!”
“Thi thì thi thôi.”
“Tớ còn chưa học thuộc thơ nữa nè!”
“Thì cứ học thuộc thôi. Tự làm mình lo lắng.” Lăng Mặc lại nhấc chân đạp bụng Khúc Quân.
“Cậu nói tớ phải chăm chỉ học giỏi mà?” Khúc Quân không nhìn Lăng Mặc hỏi.
“Tớ học giỏi.” Lăng Mặc đáp.
“Nhưng tớ không học giỏi!”
“Cậu học thế là được rồi. Chẳng lẽ còn muốn thi vào trường điểm?”
Danh sách học sinh thi vào trường điểm có hơn ba mươi cái tên đầu top, Khúc Quân cậu làm gì có cửa chen vào chứ.
“Chưa từng nghĩ.”
“Vậy thì học chăm chỉ thế làm gì.” Lăng Mặc hất cằm.
Khúc Quân luôn cảm thấy… Có phải cậu đang làm hư Lăng Mặc rồi không, từ trước tới giờ y không có đọc truyện tranh đâu!
Khúc Quân vừa thầm tưởng tượng trong đầu cậu xách cổ áo Lăng Mặc lên đánh bớp bớp vừa kẹp cuốn truyện vào sách tiếng Anh rồi lật cho Lăng Mặc đọc.
Lăng Mặc vẫn dựa sát vào Khúc Quân, nhưng có chút khác với lúc trước, bây giờ y hoàn toàn phách lối gác đầu lên vai cậu.
Nhưng y vẫn chưa hài lòng.
“Cậu gầy.”
“Thiệt hả?” Hai mắt Khúc Quân sáng lên, Lăng Mặc nói cậu gầy thì chắc chắn cậu đã gầy xuống.
“Ăn nhiều một chút đi, dựa vào không thoải mái, cấn.”
Khúc Quân “…”
Ta sẽ gầy xuống, gầy thiệt nhiều cho cấn chết mi!
“Tớ nói này Lăng Mặc…Nếu như tớ và cậu đang cùng nhau đọc truyện tranh chỉ là một giấc mơ, cậu có nguyện ý tỉnh lại không?” Khúc Quân dè dặt dò hỏi.
“Không muốn.” Lăng Mặc trả lời dứt khoát.
Khúc Quân nổi lên sự bi thương… Rốt cuộc cậu phải làm gì để Lăng Mặc nhận ra thế giới y đang sống thật ra chỉ là do tiềm thức của chính y tạo nên đây?
Rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ đã đến.
Mỗi học sinh đều bày ra dáng vẻ lâm trận đón địch, chỉ cần vượt qua ải này là có thể thỏa sức tận hưởng mùa hè rồi.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên há hốc mồm là, thành tích học kỳ này của Khúc Quân không chỉ đơn giản là tiến bộ mà còn đột phá vượt qua hơn một trăm học sinh, còn kém hai ba hạng là có thể lọt vào danh sách thi đầu vào trường cấp ba hạng hai.
Còn Lăng Mặc vẫn như cũ chiếm vị trí đầu bảng thi vào trường cấp ba hạng nhất.
Trong buổi họp phụ huynh, cô Hoàng trước các vị phụ huynh tuyên dương sự tiến bộ vượt trội của Khúc Quân, Lương Như là lần đầu tiên cảm thấy nở mày nở mặt vì cậu.
Kì nghỉ hè đến, để khen thưởng, Lương Như hỏi “Tiểu Mặc, Tiểu Bắc, vì thành tích nổi trổi kì này của hai đứa, hai đứa có muốn đi đâu chơi không?”
Khúc Quân lập tức nói “Ở ngoại ô mới khai trương công viên nước! Con muốn tới đó chơi!”
“Công viên nước? Nhưng con đâu có biết bơi? Chơi cái gì ở đó chứ?” Lương Như vui vẻ hỏi.
“Ai nói con không biết…” Khúc Quân vừa mới dứt lời, liền cảm thấy mình có hơi vênh váo.
Mặc dù cậu biết bơi nhưng chưa chắc Mạc Tiểu Bắc sẽ biết bơi!
“Nhưng hồ bơi ở công viên nước không sâu. Hơn nữa còn có nhân viên cứu hộ. Nếu như không biết bơi mà không thể đi bơi thì công viên nước có lẽ sẽ dẹp tiệm mất.”
Lời nói của Lăng Mặc rất có sức thuyết phục người khác.
Buổi tối, Khúc Quân và Lăng Mặc đi mua quần bơi, số tiền dư thì đi mua kem ăn, cậu mua loại kem hai que kem dính vào nhau, dùng sức bẻ một cái liền tách ra thành hai cây, rồi đưa một nửa cho Lăng Mặc.
Khúc Quân vừa mút vừa liếm kem bị chảy xuống dưới.
Đang liếm mút ngon lành, bỗng cậu cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa nghiêng mặt sang thì chạm phải ánh mắt của Lăng Mặc, trái tim cậu bỗng trầm xuống khó hiểu.
Cậu cảm thấy cả người lạnh toát, nhưng trong chớp mắt, cậu lại cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.
“Nhìn gì?”
“Sao cậu không ăn lẹ lên? Kem chảy nước rồi kìa.”
Khúc Quân nhìn que kem trong tay Lăng Mặc, cũng sắp ăn xong.
“Tớ thích ăn thế nào thì ăn thế đó thôi.”
“Ngốc.” Lăng Mặc đáp.
Khúc Quân nhìn y như vậy, cảm thấy uể oải.
“Vì tránh để cậu bị kích thích, mỗi lần cắn hạt dưa cho cậu tớ đều lén liếm một chút. Tớ phải giữ bí mật này hơn một tháng đó! Thật khổ cực!”
Khúc Quân cố ý bẻ đôi cây que.
“Ờ, vì tránh để cậu bị kích thích, sáng nào tớ cũng lén liêm đũa và muỗng ăn cơm của cậu. Tớ đã giữ bí mật này hơn một tháng, nhưng bây giờ đã không còn là bí mật nữa.”
Lăng Mặc thờ ơ nói.
Khúc Quân cứng người tại chỗ, nhìn y đi xa ba bước chân liền đuổi theo “Thiệt hả? Đừng nói giỡn chứ!”
“Cậu đoán.”
“Tớ không đoán, cậu cho tớ biết câu trả lời đi.”
“Không có đáp án. Có giỏi thì cậu ói hết bữa sáng hơn một tháng nay ra đi.”
Chuyện này chắc chắn là nói giỡn!
Chắc chắn là nói giỡn!
Đúng vậy, Lăng Mặc khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy…
Có đúng là y sẽ không làm những chuyện như vậy không?
Khúc Quân bỗng nhiên cảm thấy bản thân không dám chắc hiểu hết con người của Lăng Mặc.
Nhưng là sau khi đến thế giới này, Khúc Quân đã lâu không nghĩ tới chuyện đi chơi đây đó, vừa nghĩ tới ngày mai được đi chơi công viên nước, cậu liền hưng phấn suốt cả đêm không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Lăng Mặc bị cậu làm phiền không ngủ được, không nhịn được đạp cậu một cái.
“Cậu là bánh nướng à, sao lăn lộn hoài vậy?” Lăng Mặc lạnh lùng nói.
Thời tiết rất nóng, cũng may là trong phòng có gắn máy lạnh, bật nhiệt độ vừa phải, hai người nằm trên giường cũng không cảm thấy nóng.
Vì sợ Khúc Quân ngủ quên lăn xuống đất, Lương Như đã chêm thêm một băng ghế dài sát cạnh giường rồi phủ drap giường lên, nếu không còn nghĩ cái giường này rộng một mét sáu.
Nếu Khúc Quân trở mình thì mép giường sẽ đụng vào ghế dài, làm phát ra tiếng vang cọt kẹt.
Khúc Quân tưởng Lăng Mặc đã ngủ rồi, nhưng không ngờ y lại bất ngờ nhào tới gác một chân lên người cậu.
“Có chịu ngủ chưa? Không ngủ thì ra ngoài chạy bộ đi!”
“Ngủ!”
Bởi vì công viên ở ngoại ô nên Khúc Quân và Lăng Mặc phải đi sớm, nếu không đợi mặt trời lên cao thì sẽ bị biến thành cá khô.
Vì mùa hè nên công viên nước chật ních người, giống như một nồi sủi cảo lớn đang sôi sùng sục vậy.
Lăng Mặc và Khúc Quân đi vào phòng thay đồ cho nam, chỗ đựng đồ cá nhân không còn một chỗ trống nào cả.
Khúc Quân lưu loát cởi áo sơ mi ra, mắt thấy cậu sắp cởi quần thể thao xuống thì Lăng Mặc bỗng nhiên giữ tay cậu lại.
“Gì vậy?” Khúc Quân ngẩng đầu hỏi.
“Đi vào trong buồng tắm vòi sen rồi thay.” Ánh mắt Lăng Mặc mang theo sự áp bách.
“Hở? Tại sao? Tớ cũng đâu phải con gái!”
“Cậu có đi hay không?” Giọng nói của Lăng Mặc lạnh hơn vài độ.
“Không đi đâu, phiền lắm.”
Khúc Quân tiếp tục cúi người cởi quần thể thao, tiện thể kéo quần trong xuống luôn, Lăng Mặc lại vươn tay chặn cậu lại.
“Cậu làm gì thế!”
Khúc Quân muốn nổi bão thì thấy ánh mắt đối phương thâm trầm, bầu không khí xung quanh cũng lạnh theo xuống âm độ.
Lăng Mặc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Khúc Quân bị nhìn chằm chằm như thế bỗng chột dạ khó hiểu “Được được! Tớ đi vào buồng tắm vòi sen thay được chưa!”
Khúc Quân xách quần bơi khoác lên vai, đi đến buồng tắm vòi sen.
Lăng Mặc đi sau lưng cậu.
Vừa vào trong, Lăng Mặc tự động cài chốt cửa lại.
Khúc Quân không kịp chờ liền cởi quần xuống, rõ ràng ở bên ngoài nhiều người như thế nhưng không thấy ngượng gì, cơ mà lúc ở một mình với Lăng Mặc thì không hiểu sao lại cảm thấy ngượng chết đi được.
Cậu xoay người đưa lưng về phía Lăng Mặc, ngay tại lúc xỏ chân vào quần bơi, cậu bỗng nhiên mất thăng bằng, muốn giơ tay vịn tường thì cảm thấy có một cánh tay hữu lực giữ lại eo cậu, kéo cậu lùi về sau một bước.
Cậu đụng vào lồng ngực Lăng Mặc, cũng chỉ có thể là lồng ngực của Lăng Mặc.
Một giây kia, trái tim cậu như là một mũi tên vọt thẳng ra ngoài.
Khúc Quân vất vả lắm mới đứng vững lại được, còn quần bơi thì bị cậu dẫm dưới chân.
Lăng Mặc đứng sau thả eo cậu ra, cúi người nhặt quần bơi lên cho cậu, nói cậu kéo quần lên.
Cảm giác quần bơi ngày càng đi lên, ngày càng nhanh, tới ngang hông thì dính chặt vào, vành tai của Khúc Quân không hiểu sao đỏ rực lên.
“Haizz, cậu nhìn đi, không gian nhỏ như vậy… Ở bên ngoài đứng thay không phải tốt hơn sao…”
Khúc Quân vừa xoay người thì đúng lúc thấy Lăng Mặc đang thay quần.
Trên người y không có chút thịt thừa nào, có lẽ là gần đây được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng nên trông y không còn gầy yếu như trước nữa, quan trọng là đôi chân của y vừa dài vừa thon, lúc y kéo quần bơi lên, Khúc Quân có cảm giác bị đóng đinh tại chỗ.
“Sao vậy?”
“Cậu… Phát dục thật tốt.”
Lăng Mặc khẽ hừ nhẹ, mở cửa đi ra ngoài.
Rốt cuộc có không khí mát mẻ tràn vào, Khúc Quân cảm thấy không còn bức bối như hồi nãy nữa.
Mặc dù công viên nước vào mười mấy năm trước không thể sánh bằng hiện đại nhưng Khúc Quân vẫn rất phấn khởi.
Khúc Quân nôn nóng leo lên cầu trượt.
Bọn họ trượt trong đường ống ngoằn ngoèo rồi rơi thẳng vào trong nước.
Khúc Quân cảm thấy sướng rơn cả người, quẫy đạp tay chân trồi lên mặt nước, vừa mới vuốt mặt thì lập tức bị Lăng Mặc trượt từ đường ống ra ấn ngã xuống lại vào trong nước.
Khúc Quân hoàn toàn không kịp phản ứng bị đột kích bất ngờ, cậu sặc nước ho khụ khụ nửa ngày.
Lúc mở mắt ra thì thấy Lăng Mặc đang nhếch môi nhìn mình.
“Cậu cố ý!”
“Cố ý thì sao?”
“Chờ đó! Ông đây sẽ cho mi đẹp mặt!”
“Tớ vốn đẹp mặt hơn cậu.”
Éc! Tức quá!
Ánh mắt của Khúc Quân sáng lên, đột nhiên bất chấp tất cả xông lên túm lấy quần bơi của Lăng Mặc kéo xuống.
Lăng Mặc chớp mắt phản ứng lại, y vịn chặt quần mình lại, ngã người ra sau, rồi co đầu gối lại dùng chân móc lấy quần bơi của Khúc Quân.
Đờ phắc!
Khúc Quân phát hiện tình hình không đúng lắm, vội vàng thả tay ra giữ lại quần mình.
Lăng Mặc trực tiếp lấy chớn nhào tới nhặn Khúc Quân xuống nước, hoàn toàn không biết y đã làm gì, Khúc Quân chỉ thấy quần bơi của mình trượt xuống đùi rồi… Biến mất.
Cậu khom người che bên dưới của mình lại rồi lui về sau hai bước, ngước mắt nhìn Lăng Mặc đang đứng thẳng người, tay phải của đối phương đang móc quần bơi của mình.
“Còn muốn chơi như vậy nữa không?”
Khúc Quân lắc đầu như trống bỏi.
===Hết chương 25===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 25.
Khúc Quân: Tui sẽ không so đo ai xấu hổ hơn với anh nữa đâu!
Lăng Mặc: Thì sao?
Khúc Quân: Chắc chắn anh không biết xấu hổ hơn tui gấp trăm lần!
Lăng Mặc: Bởi vì tôi phát dục tốt hơn cậu gấp trăm lần.