Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 26: Chương 26




Giọng nói của Lăng Mặc vốn lạnh như băng, nhưng vẫn không thể làm dịu đi nhiệt độ trong lòng Khúc Quân, ngược lại càng giống như đổ dầu vào lửa.

“Cậu là trứng thì có!”

“Vậy cậu ấp cho tớ.”

Hai giây sau, Khúc Quân bỗng nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói kia của Lăng Mặc.

Không thể nào đâu, qua mùa đông năm nay, Lăng Mặc cũng chỉ có mười năm tuổi, y làm sao có thể biết được câu ví von ‘ấp trứng’ này chứ? (trứng ở đây là cái ấy ấy =)))))

Không đúng không đúng, nhất định Lăng Mặc chỉ trêu chọc cậu mà thôi. Oài đúng là con nít quỷ, cậu đây còn chưa xem qua <Giang hồ mê tình lục> của Long Tiếu Tiếu Sinh đâu!

Nhưng khoảng một phút sau, Khúc Quân cảm thấy mình sắp hộc máu tới nơi.

“Bọn mình thử một chút?”

Lăng Mặc thò tay vào trong chăn của Khúc Quân, ghẹo ghẹo vành tai của cậu.

“Thử cái gì chứ!” Khúc Quân ngủ không được đã bực bội rồi, còn bị Lăng Mặc trêu chọc càng bực bội thêm, cậu hung hăng hất tay của y ra.

Ai ngờ Lăng Mặc ngồi dậy, chống một tay bên tai Khúc Quân “Thử chuyện mà bọn mình đã thấy hai người kia đã làm ở rạp chiếu phim.”

“Đùa… Đùa gì thế…”

Khúc Quân trợn to mắt nhìn đối phương. Khi cậu nhìn rõ ánh mắt của Lăng Mặc thì cái cảm giác nguy hiểm bị đối phương khóa chặt kia lại ùa về lần nữa.

Cậu run rẩy cả người, lập tức dùng sức đẩy vai của Lăng Mặc ra.

Nhưng Lăng Mặc vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn cậu.

“Có phải cậu sợ tớ?”

“Sợ cậu cái quỷ!”

Khúc Quân nuốt nuốt nước miếng, cậu hiểu rõ trong lòng, Lăng Mặc không phải nói chơi mà thật sự muốn ‘thử một lần’.

Bởi vì Lăng Mặc càng áp sát lại gần, gần đến mức Khúc Quân có thể đếm được y có bao nhiêu cọng lông mi.

“Cậu phà hơi lên mặt tớ kìa!” Khúc Quân nghiêng mặt đi.

Tim đập cuồng loạn cứ như sắp sửa nổ tung vậy.

Cả thế giới đều tràn ngập hơi thở của Lăng Mặc, hơn nữa phảng phất còn có cảm giác bị bại lộ trần trụi, không có chỗ để ẩn nấp, khiến cậu bối rối không biết phải làm sao.

“Lên cấp ba, bọn mình phải ở chung với nhau.”

“Tớ nhớ chứ! Cậu đã nói rồi mà! Tớ sẽ cố gắng!” Khúc Quân vỗ vai Lăng Mặc, tỏ ý kêu đối phương nằm xuống ngủ đi.

“Nếu như cậu không thi đậu Tam Trung, bọn mình sẽ thử làm chuyện đã thấy ở rạp chiếu phim hôm nay!”

“Đờ phắc! Cậu làm nổi sao!” Khúc Quân khó có thể tin nhìn Lăng Mặc “Bộ cậu không nhìn thấy hai thanh niên kia đưa lưỡi vào trong miệng của nhau sao? Cậu làm được cái đó? Nếu như đó trừng phạt thì chẳng phải là trừng phạt luôn cả cậu à!”

Ngón tay Lăng Mặc khẽ chạm vào môi dưới của cậu, còn đẩy nhẹ nó xuống “Lưỡi của cậu rất đáng yêu, tớ không ngại.”

Khúc Quân lập tức mím chặt môi, mặt đầy phòng bị nhìn Lăng Mặc.

Nhưng Lăng Mặc chỉ nói một câu ‘Ngốc’ rồi nghiêng người nằm xuống ngủ.

Khúc Quân vẫn còn ngẩn người, cậu cảm thấy mình quả thật đã trở thành kẻ ngốc.

Kỳ nghỉ đông lần này vẫn là trôi qua trong dư vị náo nhiệt. Đó chính là sau khi Lý Hạo biết được chuyện Trần Lỵ lén đưa sổ tiết kiệm cho Lăng Mặc liền hung hăng đánh Trần Lỵ một trận!

Sau đó Lý Hạo bắt con mình Lý Viễn Hàng đi đến nhà họ Mạc tìm Lăng Mặc lấy tiền về, nếu không sẽ đánh chết Trần Lỵ.

Lý Viễn Hàng không dám gõ cửa nhà họ Mạc, chỉ có thể đứng dưới lầu chờ, đợi một mạch đến tám giờ tối, lúc Khúc Quân bị lò sưởi hun choáng váng đầu óc, chạy tới mở cửa sổ ra hóng mát thì thấy cậu ta.

Mặc dù từ trước tới giờ Khúc Quân rất ghét Lý Viễn Hàng, nhưng trong lúc này, trong lòng cậu lại cảm thấy cậu ta có chút đáng thương.

Thiếu niên mười mấy tuổi đầu, lòng có thể mang thù được bao lâu?

“Lăng Mặc, cậu đi xuống nhìn Lý Viễn Hàng một chút đi… Kẻo cậu ta biến thành que kem đông lạnh trước cửa nhà tớ…”

Khúc Quân dựa đầu vào bệ cửa sổ.

Lăng Mặc đi tới sau lưng cậu, để một tay lên lưng cậu, y dựa người vào cậu nhìn ra ngoài, rồi đáp “Ừ.”

“Á má! Cậu rúc tay vào trong áo tớ làm gì! Lạnh chết đi được!” Khúc Quân lôi cái tay của Lăng Mặc đang để ở trên lưng mình xuống, rồi quăng một ánh mắt hung dữ.

Lăng Mặc làm như không thấy, lấy tờ giấy bất động sản có viết tên Lý Viễn Hàng ở trong ngăn kéo ra rồi đi xuống lầu.

Khúc Quân ngồi trên lầu nhìn xuống, cho đến khi Lăng Mặc trở lại, cậu ngoẹo đầu nói “Này, cậu thật sự dứt khoát đưa giấy tờ bất động sản cho Lý Viễn Hàng? Cậu có biết ba cậu ta sẽ làm gì không? Tớ cá với cậu, chắc chắn trong năm nay, số tiền ba chục ngàn và phần bất động sản kia sẽ được xung vào thị trường chứng khoán, cống hiến cho nền kinh tế GDP của nước nhà!”

“Có phải cậu đau lòng vì đó là tài sản chung của bọn mình?”

Lăng Mặc lại nhếch môi cười, nụ cười đó tuy đẹp nhưng lại khiến người ta nổi hết cả da gà da vịt.

“Tài… Tài sản chung gì chứ? Cậu nói nhảm gì đó!”

Khúc Quân phát hiện dạo gần đây mỗi khi nói chuyện với Lăng Mặc, cậu cứ luôn bị cà lăm, uốn lưỡi ba lần rồi mà vẫn không thể nói suôn sẻ được!

Đây không phải là điềm tốt!

“Chẳng phải cậu đã nói sau này tớ sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?”

Lăng Mặc đi tới bàn học ngồi xuống, lật xem bài tập nghỉ đông của Khúc Quân.

“Tớ có nói à?” Khúc Quân nghiêng đầu suy nghĩ.

“Cậu biết tớ kiếm nhiều tiền để làm gì không?”

“Dùng tiền đập chết Lý Hạo?”

“Không đúng.” Lăng Mặc nghiêng người nhìn Khúc Quân, nụ cười của y rất cạn, còn mang theo sự cao ngạo độc nhất chỉ thuộc về Lăng Mặc “Tớ muốn nuôi cậu mập mạp lại một lần nữa.”

“Tớ mới không cần đâu!” Khúc Quân hừ hừ nói, vươn tay giựt lại bài tập nghỉ đông của mình.

Khúc Quân ngồi bên cửa sổ nhìn Lăng Mặc trả đồ lại cho Lý Viễn Hàng, một câu thừa thãi cũng không nói, y liền tiêu sái xoay người vô nhà.

Thật cứng cỏi!

Hết tết, lại tiếp tục sự nghiệp học tập.

Sau khi Lăng Mặc nhận được một cú điện thoại, y nói với Khúc Quân đang chiến đấu với đống bài tập nghỉ đông “Tớ đi ra ngoài một lát.”

“Ờ ờ, được! Cậu đi đi!” Khúc Quân phất phất tay, cậu cảm thấy gần đây thích ở một mình tự do tự tại hơn.

Nhưng mười mấy giây sau không có nghe tiếng cửa đóng, Khúc Quân nghi ngờ quay đầu lại xem thì bất ngờ thấy Lăng Mặc vẫn còn đang đứng ở phía sau, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu.

“Sao… Sao vậy?”

“Gần đây có vẻ như cậu cố ý né tránh tớ.”

Lăng Mặc vừa nói vừa đi tới trước mặt cậu, Khúc Quân không ngừng rúc về sau, suýt chút nữa té lộn nhào từ trên ghế xuống.

“Tớ không có né tránh cậu! Này… Bất kỳ ai cũng muốn có không gian riêng cho mình mà, đúng không? Bọn mình ngoại trừ đi vệ sinh ra thì hầu như đều ở cùng với nhau, ngay cả thả bom cũng cùng ở chung với cậu, cậu nói xem… Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, tớ cũng muốn tận hưởng một chút cô độc.”

Lăng Mặc không ngoài dự đoán khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi ném xuống một câu “Chờ tớ về rồi chúng ta sẽ từ từ thảo luận đề tài ‘khoảng cách sinh ra vẻ đẹp’ này.”

Đến khi cửa đóng lại, trong đầu Khúc Quân bắt đầu bắn pháo bông!

Cậu len lén lấy từ trong cặp ra cuốn tiểu thuyết <Giang hồ mê tình lục> mà Trần Kiều đã cho cậu mượn trước khi nghỉ đông, rồi để trên đùi, cúi đầu đọc nhiệt tình.

Bỗng nhiên có người gõ cửa, Khúc Quân suýt chút nữa hồn phi phách tán, cũng may Khúc Quân dựa vào thân thủ không tệ nhanh chóng thả cuốn sách xuống đất rồi đá văng vào dưới gầm bàn.

“Tiểu Bắc ơi, mẹ có chút chuyện muốn bàn với con.”

“Dạ mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Lương Như đi vào ngồi trước mặt Khúc Quân nói “”Ừm… Con còn nhớ lúc trước con và Lăng Mặc có nói với mẹ giúp các con đổi một cái giường tầng không?”

“Dạ nhớ!”

“Lúc trước, mẹ đoán là Lăng Mặc nghĩ ở nhờ nhà chúng ta nên không dám nói chuyện này, sợ chúng ta tiêu tiền, gây thêm phiền toái. Nhưng bây giờ hai đứa đã lớn rồi, ngủ chung một giường khó tránh khỏi chật chội chen chúc. Cho nên ba con tính nhân dịp còn giảm giá đầu năm, mua cho hai đứa cái giường tầng. Con thấy sao? Mẹ có thể cho hai đứa tiền tự đi đến cửa hàng chọn giường, được không?”

Khúc Quân nghe xong, lập tức cảm thấy như có thánh ca vang vọng bên tai mình.

“Được đó! Để bọn con tự chọn!”

Lúc sang thu, Lăng Mặc sờ sờ lỗ tai cậu thì cậu cũng cảm thấy bình thường. Nhưng khi mùa đông đến, tối nào Lăng Mặc cũng ôm cậu, thậm chí còn thò tay vào chăn ôm lấy cậu, sáng nào thức dậy, Khúc Quân cũng thấy chăn của mình bị rớt xuống giường, còn mình thì bị một cái lò lửa siêu cấp nóng ôm chặt… Nóng đến nỗi cả người đổ mồ hôi hột…

Tách ra mới ngủ ngon! Tách ra mới có không gian riêng tư!

Trong lúc Khúc Quân còn đang tưởng tượng cái giường tầng sắp có của mình, và không bị quấy rối khi ngủ nữa, Lăng Mặc đang trên đường đến nhà Trần Lỵ, bởi vì y nhận được điện thoại cầu cứu của Lý Viễn Hàng.

Vừa mở cửa ra, y đã nhìn thấy mặt mũi Trần Lỵ sưng đỏ bầm dập đứng trước mặt, bà ta kinh ngạc nhìn y.

“Tiểu Mặc… Sao con lại tới?”

“Dì, có thể vào nhà nói chuyện chút được không?” Lăng Mặc nói.

“Ai tới!” Lý Hạo từ trong nhà rống ra.

“Là Lăng Mặc…”

Trần Lỵ còn chưa nói hết, Lý Hạo liền om sòm lên “Mau kêu nó cút ngay! Tới đây làm gì!”

Mùi rượu nồng đậm bay ra ngoài.

Ông ta tiện tay cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn ném tới, mắt thấy sắp ném trúng vào trán Trần Lỵ, nhưng đã được một bàn tay vững vàng chụp lại.

Con ngươi lạnh lẽo không để bất kỳ vật sống nào vào trong mắt của Lăng Mặc nhìn chằm chằm Lý Hạo, ông ta bỗng nhiên cảm thấy cơn lạnh tóc gáy từ gót chân xộc thẳng lên ót.

“Tôi tới nhìn nhà tôi. Còn nữa, tôi nói ông cút là ông phải cút, nếu có bản lãnh thì đi ra ngoài kiếm tiền đi, đừng có ở nhà tôi quậy phá om sòm.”

Dứt lời, Lăng Mặc nắm lấy cổ tay Lý Hạo ấn chặt lên bàn.

“Mày… Mày muốn làm gì?” Lý Hạo giãy giụa nửa ngày cũng không thể giãy thoát khỏi tay của một đứa trẻ, ông ta nhìn thấy sự dữ tợn trong mắt của Lăng Mặc, sợ đến mức hàm răng run rẩy đánh lách cách vào nhau.

Chỉ nghe ‘xoảng—’ một tiếng, gạt tàn thuốc bị đập bể ngay kế bên tay của Lý Hạo, mảnh vụn văng tung tóe.

“A—-A—-!” Lý Hạo hoảng sợ kêu la thất thanh.

Lăng Mặc từ trên cao nhìn xuống ông ta “Nếu lần sau còn dám đánh người, tôi sẽ dập nát đầu ngón tay của ông, từng cái một.”

Trần Lỵ đứng ở đó, lệ rơi đầy mặt.

Lý Viễn Hàng tiễn Lăng Mặc xuống lầu, cậu ta cúi đầu nửa ngày mới nặn ra được một tiếng ‘cám ơn’.

“Cuộc sống này có tốt hay không thì phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính mình.”

“Tôi biết. Cám ơn.” Lý Viễn Hàng kiên định nói.

Lăng Mặc vừa về tới nhớ thì liền thấy Khúc Quân mặt đầy hưng phấn nhìn mình.

“Mặt cậu hào hứng thế là sao?” Lăng Mặc vừa cởi áo ấm vừa hỏi.

“Mẹ cho tớ tiền, bọn mình đi chọn giường tầng! Đi thôi! Đi thôi! Nhân lúc còn đang giảm giá!”

Lăng Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, ngước mặt nhìn Khúc Quân “Cậu không muốn ngủ với tớ đến thế sao? Lúc tớ mới tới đây thì cậu không có như vậy.”

“Cậu dài chân ra, tớ dài tay ra, ngủ chung không tiện.”

Lăng Mặc không nói gì, nhưng xung quanh y tản ra áp suất thấp, khiến Khúc Quân theo bản năng nuốt nước miếng.

“Tớ không muốn ngủ giường tầng với cậu.”

“Tại sao?”

“Sau khi thi đậu cấp ba sẽ nói cho cậu biết.”

“Tớ mặc kệ! Mẹ đã đưa tiền cho tớ rồi!” Khúc Quân nói với vẻ đương nhiên.

“Được, để tớ đi nói với dì.”

“Có bản lãnh thì đi nói đi!” Khúc Quân hất cằm, cậu mới không tin Lăng Mặc thuyết phục được mẹ mình đâu!

Ai biết nửa tiếng sau, Lương Như đi vào nói với Khúc Quân “Tiểu Bắc à, nếu con thấy ngủ với tiểu Mặc là chật chội chen chúc thì coi như xong. Mua cái giường tầng về thật giống như tình cảm anh em bị sứt mẻ vậy, ảnh hưởng đến tâm tình học tập của tiểu Mặc.”

“Hả? Lăng Mặc đã nói gì với mẹ rứa?”

“Tiểu Mặc nói mua giường tầng về ý bảo nó làm phiền đến việc học tập và sinh hoạt của con, trong lòng cảm thấy rất áy náy, cho nên nó muốn dọn về nhà dì mình.”

Khúc Quân nghẹn họng, hay cho một chiêu lấy lui làm tiến!

“Mẹ nhìn ra được, thấy tiểu Mặc bên ngoài bình thản như không có chuyện gì nhưng nội tâm lại rất là mong manh dễ vỡ.” (=))))

“Nội tâm tên đó còn cứng hơn cả kim cương, mong manh cái quần…”

“Tiểu Bắc, con nói gì vậy?”

“Không… Không có gì! Ha ha… a ha ha…”

Khi Lương Như đi rồi, Lăng Mặc đi vào, còn ‘xoạch’ một cái khóa cửa lại.

“Cậu… Cậu muốn thay đồ à? Đâu cần phải khóa cửa?” Khúc Quân cười gượng.

Lăng Mặc đi tới trước mặt Khúc Quân, vươn tay tới sờ tai của cậu, y nghiêng mặt làm người ta thoáng thấy sự thâm tình trong mắt y.

“Nếu lần sau cậu còn tính toán muốn mua giường tầng ngủ riêng với tớ hay đại loại như vậy, cậu biết tớ sẽ làm gì cậu không?”

“Cậu… Cậu vặn rớt lỗ tai tớ à?” Khúc Quân đoán dựa theo suy nghĩ của Lăng Mặc.

Lăng Mặc cười “Tớ sẽ đỉnh chết cậu.”

“Gì?”

Lăng Mặc cầm quần áo của mình và của Khúc Quân đi bỏ vào máy giặt.

Khúc Quân đi theo phía sau không ngừng hỏi “Cậu muốn đỉnh tớ? Cậu muốn đỉnh tớ thế nào? Bằng đầu gối? Hay nắm đấm?” (= cái ấy ấy =))))

Ngàn vạn lần đừng là cái ‘đỉnh’ kia nha!”

“Chẳng phải cậu thích xem mấy cái thứ như <Giang hồ mê tình lục> hay sao? Không học được gì hết à?”

“Tớ căn bản đâu có đọc đâu! Đó là tang vật của đám Trần Kiều! Không đúng… Liên quan gì đến <Giang hồ mê tình lục>?!”

“Ở trong đó nói đỉnh ra sao thì tớ sẽ đỉnh theo thế đó.”

“Đờ phắc! Giỡn thế mà được à!” Khúc Quân suýt chút nữa tan vỡ!

Kết thúc kỳ nghỉ đông, bầu không khí ôn thi vào cấp ba nặng nề bao trùm toàn bộ lớp học, có thể nhìn ra các thầy cô cũng rất khẩn trương.

Ngay bảng thông báo điện tử của trường cũng đổi thành đồng hồ đếm ngược ngày thi.

Bài tập ôn thi làm không xuể, đề thi ôn thi chép không xuể, chồng bài thi rớt xuống như mưa, đứa trẻ mười mấy tuổi cúi đầu sấp mặt liều mạng làm bài… Khúc Quân cảm thấy ngoại trừ thi vào đại học và cao đẳng, thi vào cấp ba cũng vô nhân đạo không kém.

Trường học dựa theo đề thi năm ngoái làm ma trận cho đề thi năm nay, thành tích hai tháng thi thử và kỳ thi cuối kỳ vừa rồi của Khúc Quân mặc dù đã ngồi vững trên đuôi xe tiến thẳng vào trường cấp ba trọng điểm, nhưng trong lớp cậu vẫn xếp vị trí thứ tám.

Mỗi lần nhìn bảng xếp hạng trong lớp, Lăng Mặc đều nhíu mày nói “Cậu không thể rút ngắn khoảng cách được sao?”

“Cậu thi ít điểm tí không được sao?” Khúc Quân làm vẻ ra sao cũng được nói.

Sau đó cái eo bị Lăng Mặc tập kích, Khúc Quân đau đến muốn rớt nước mắt.

Lúc này, Lý Tĩnh bài tập ôn thi đại số tới trước mặt Khúc Quân, trông cô bé có vẻ sợ sệt Lăng Mặc nhưng vẫn can đảm hỏi Khúc Quân “Tiểu Bắc, tớ có hai bài không biết làm… Cậu có thể chỉ giúp tớ được không?”

“À được. Bài này làm như thế này…”

Khúc Quân vừa mới cầm bút lên thì Lăng Mặc gõ tay lên giấy nháp của cậu nói “Bài của mình cũng làm sai, vậy mà đòi chỉ người khác.”

“Tớ tính nhầm đáp án thôi, nhưng cách giải thì đúng nha!”

Mắt thấy giữa hai người họ bốc ra mùi thuốc súng vô hình, Lý Tĩnh vội vàng cầm tập quay về chỗ ngồi.

Lăng Mặc đứng dậy đi rót nước, Khúc Quân bĩu môi nói “Thần kinh.”

Sở Ngưng ngồi ở phía đối diện xéo nghe thế, cô bé quay đầu nhìn Khúc Quân một chút rồi nói “Không phải là Lăng Mặc bị thần kinh, mà tại cậu quá ngốc.”

“Tớ ngốc chỗ nào chứ?”

Sở Ngưng tức giận nói “Tự biết.”

“Có phải học sinh giỏi các cậu đều nói chuyện như vậy không hả? Toàn nói khó hiểu rồi kêu người ta tự biết.”

“Cậu cũng là học sinh thuộc loại giỏi mà.” Trần Kiều đi ngang qua bàn Khúc Quân nghe thế thì buồn cười nói.

Éc! Đúng nha! Cậu đã lọt top mười trong lớp, dĩ nhiên là học sinh giỏi rồi!

Sống bao nhiêu năm, rốt cuộc cậu cũng cảm nhận được cảm giác làm học sinh giỏi!

Đến khi Lăng Mặc cầm bình nước quay trở lại, Khúc Quân lập tức hưng phấn nói “Lăng Mặc! Tớ nói cậu cái này nè, thì ra tớ cũng là học sinh giỏi nha!”

“Kẻ ngốc im miệng.”

o(一 ︿ 一 +)o

Thật là muốn lật bàn mà…

Mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt phong phú và bận bịu ôn thi, thời gian trôi nhanh hơn cả tưởng tượng nhiều.

Thời tiết dần trở nên oi bức, thời sự thường xuyên đưa tin về bệnh truyền nhiễm.

Đây là một loại bệnh cúm cấp tính, phạm vi ngày càng lan rộng, nhà nước đầu tư một khoản tiền lớn chưa từng có từ trước tới giờ vào nghiên cứu tìm ra vắc xin phòng bệnh.

Khúc Quân vừa ăn sáng vừa nghe tin tức buổi sáng.

Lương Như rất lo lắng nhìn hai thiếu niên nói “Trong thời gian này tan học liền lập tức về nhà, thấy bạn học nào bị cảm phải tránh ra xa ngay!”

“Mẹ yên tâm đi, loại vi khuẩn cảm cúm này chưa là gì đâu! Sau này còn có SARS, cúm lợn, Ebola, còn có cả vi khuẩn Hale nữa!” Khúc Quân vừa nói xong liền sửng sốt, tại sao cậu lại buột miệng nói ra vi khuẩn Hale!

Cậu nghiêng mặt nhìn Lăng Mặc, thấy y chỉ đang chăm chú ăn sáng, không hề quan tâm đến cậu nói gì, Khúc Quân liền thở phào một hơi.

Buổi tối, Lương Như ngồi bên cạnh giúp đỡ hai đứa nhỏ điền vào tờ nguyện vọng thi cấp ba.

Lăng Mặc điền vào trường Tam Trung, Lương Như không chút lo lắng nào. Ngược lại là Khúc Quân, cậu vốn muốn điền vào tờ nguyện vọng trường Thập Trung nhưng lại bị Lăng Mặc ngăn lại, nói “Không muốn chết thì điền vào Tam Trung.”

“Tớ không thi đậu được đâu!” Khúc Quân hùng dũng nói.

“Cậu sẽ đậu. Mấy đợt thi thử trước đó cậu làm bài rất tốt, bao gồm cả những câu hỏi nâng cao.”

“Tớ không muốn thi vào Tam Trung!” Khúc Quân gục đầu xuống che tờ nguyện vọng lại.

Ai ngờ Lăng Mặc gọi điện cho Mạc Thanh, không biết nói cái gì, Mạc Thanh cực kỳ kích động nói với Lương Như kêu cậu thi vào Tam Trung, còn nói gì mà ‘Tuổi trẻ phải biết thử thách!’.

“Gì chứ hả! Ba mẹ có phải là ba mẹ ruột của con không vậy!”

Chớp mắt đã đến buổi tối trước ngày đầu tiên thi vào cấp ba.

Ngay cả Mạc Thanh đang đi công tác cũng gấp rút trở về, Lương Như luôn miệng cổ vũ con trai phát huy tốt, thật ra Khúc Quân không cảm thấy lo lắng hay hồi hộp gì, vẫn mải mê gặm chân gà. Dù sao đây cũng không phải là hiện thực, học tài thi phận, không thi đậu chính là không thi đậu.

Nhưng Mạc Thanh thì lại lo lắng cho Lăng Mặc hơn, ông kêu cậu tới phòng đọc sách nói chuyện.

“Chú không biết cháu đã nghe nói gì chưa, dì của cháu…”

“Dì của cháu đang làm thủ tục ly hôn với ông ta. Đây là chuyện tốt.”

Nhìn Lăng Mặc cái gì cũng biết, cái gì cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, Mạc Thanh thở dài nói “Chú luôn cảm thấy bản thân chẳng làm gì được cho cháu cả. Nếu cháu có gì chưa hoàn thành được thì cứ nói với chú, trước khi thi cấp ba, chú sẽ cố gắng làm cho cho cháu.”

Lăng Mặc nhàn nhạt cười một tiếng “Cháu chỉ muốn được ở chung một chỗ với Tiểu Bắc thôi.”

Mạc Thanh nghe thế liền bật cười.

“Tiểu Bắc à… Chú có nghe dì Lương của cháu nói rồi, cháu nhất quyết muốn dẫn Tiểu Bắc đi thi Tam Trung. Nhưng Tiểu Bắc không ổn định như cháu, chú chỉ mong muốn nó thi đậu vào trường cấp ba hạng hai cũng được rồi…”

“Cậu ấy sẽ thi đậu.”

Vào ngày thi, Lăng Mặc và Khúc Quân vào trường thi, sau lưng hai người là Lương Như và Mạc Thanh mặt đầy kỳ vọng.

Kỳ thi lần này, ban giám thị quản lý cực kỳ nghiêm khắc, mỗi một thí sinh trước khi bước vào phòng thi đều phải đo nhiệt độ cơ thể, nếu thân nhiệt cao hơn bình thường thì sẽ phải đến phòng thi độc lập.

Khi cặp nhiệt kế chạm vào trán Khúc Quân, biểu thị nhiệt độ 36 độ 6, cậu thở phào một hơi.

Nhớ lại lúc trước đi thi cấp ba, Khúc Quân chỉ làm được phân nửa bài thi đại số, phần còn lại không lấy được điểm nào, nhưng lần này thì khác, cậu vừa nhìn cái đề là biết làm tất cả. Ngay cả phần tự luận của tiếng Anh, cậu chỉ cần làm theo bản mẫu của Lăng Mặc là trót lọt tất.

Đến khi thi xong môn cuối cùng, Khúc Quân và Lăng Mặc đi ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy Lý Viễn Hàng mặt đầy nước mắt đứng bên cạnh Trần Lỵ.

Trần Lỵ đang an ủi cậu ta. Khi bà ta nhìn thấy Lăng Mặc thì xấu hổ cười nói “Tiểu Mặc, thi tốt không con?”

“Cũng được.” Lăng Mặc nhàn nhạt đáp.

Nói xong, Lăng Mặc khẽ túm lấy cổ áo Khúc Quân rồi dẫn đi.

Khúc Quân ngửa đầu nói “Nghe nói mẹ tớ lấy tiền cậu đầu tư vào cửa hàng giờ đã lời được gấp ba!”

“Vậy tớ lấy cửa hàng đó làm sính lễ, cưới cậu.”

Khúc Quân lập tức bùng nổ “Tui phắc! Cậu nói gì đó!”

“Đi thôi, về nhà dò đáp án.”

Buổi tối ngồi vào bàn học, Khúc Quân phải nhớ lại từng câu hỏi để dò đáp án, nhưng Lăng Mặc thì lại hoàn toàn nhớ hết đề thi, ngay cả đáp án đã chọn cũng nhớ rõ ràng.

Dò đáp án xong, Mạc Thanh còn có chút lo lắng nói “Sao rồi?”

“Tiểu Bắc thi rất tốt. Nhất định có thể thi đậu vào Tam Trung.”

Mạc Thanh nghe thế thì thở phào một hơi.

“Dù sao thi đậu cũng chưa chắc sẽ được xếp chung lớp.” Khúc Quân phũ phàng nói.

===Hết chương 31===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 31.

Khúc Quân: Chương sau tui thoát khỏi ma trảo của anh rồi! Hí hí hí!

Lăng Mặc: Chương sau cậu sẽ quay trở về bên tôi thôi, hơn nữa còn không ngừng rớt đài.

Khúc Quân: Tui méo tin!

Lăng Mặc: Nếu cậu cảm thấy tôi ẩn nhẫn chờ đợi không có nghĩa gì thì bắt đầu từ chương sau, tôi muốn làm thế nào thì sẽ làm y thế đó.

Khúc Quân: …Vậy anh hãy nhanh chóng tự do bay đi đi, bay về phương xa í, càng xa càng tốt!

Lăng Mặc: Đúng, tôi sẽ tiến vào càng sâu hơn. (sặc mùi đen tối =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.