Hiệu suất làm việc của Trương Hòa thật kinh người. Sau khi Hứa Nặc ăn xong điểm tâm liền mang tin tức tốt đến.
“Nương nương, lão nô đã tìm xong người rồi, đảm bảo đều rất kín miệng, bây giờ đều ở trong tiểu viện được sắp xếp.”
“Ừ, Trương công công làm việc ta khẳng định yên tâm. A Ly, đem thư trên bàn của ta lấy tới đây.”
A Ly đáp vâng rồi đem tới cho Trương Hòa.
“Công công, thân ta ở trong cung có quá nhiều chuyện không thể quan tâm hết, sau này có lẽ phải phiền ông quản lý rồi.”
“Nương nương khách khí, hoàng thượng vừa mới phân phó lão nô phải tận tâm đi làm, lão nô đương nhiên không dám chậm trễ, lão nô đã tìm xong một chưởng quỹ, là hoàng thượng đặc biệt chọn, xem ra hoàng thượng cũng rất coi trọng.” Trương Hòa cung kính trả lời.
“Ừ, đó là đương nhiên.” Đây là tiền và lực của hắn, hắn không phí tâm thì ai phí tâm! Quay về với hiện thực mình chỉ cần thu bạc lại là được rồi! Hứa Nặc suy nghĩ thấu đáo.
“Được rồi, nếu hoàng thượng đã lên tiếng, bổn cung cũng thêm yên tâm.”
“Nương nương, lão nô cáo lui.”
“Ừ, công công đi thong thả, A Ly!” Hứa Nặc vừa gọi A Ly, tiểu nha đầu này liền tự giác tiễn Trương công công. Hứa Nặc bật cười, nha đầu này thực sự là ngày càng thông minh.
“Công tử! Công tử!” A Ly tiễn công công đi chưa bao lâu liền chạy về.
“Ngươi chậm một chút, không có người đuổi ngươi đâu.” Hứa Nặc đỡ trán, xem ra còn phải học tập nhiều.
“Công tử là muốn khai trương tửu lâu sai?” Tiểu nha đầu thoạt nhìn rất vui vẻ.
“Đúng vậy, có chuyện gì? Muốn ăn?” Hứa Nặc trêu ghẹo nàng.
“Hì hì, đâu có! A Ly chỉ là muốn chúng ta có thời gian đi, đi,“
“Đi đâu?” Hứa Nặc tò mò không biết nàng rốt cuộc sẽ nói cái gì.
“Đi tuần tra!” Tiểu nha đầu nghe mình hỏi liền cất lớn giọng cười ngây ngô.
“Phụt ha ha!” Hứa Nặc thực sự là hết nói nổi tiểu nha đầu này, luôn luôn có ý nghĩ kỳ quái chọ người ta cười không ngừng.
“Công tử, người cười gì vậy!” A Ly vừa nhìn Hứa Nặc cười đến vui vẻ như thế liền biết mình nói sai, mặt hồng hồng, nhưng đối với hành vi hành của công tử vẫn có chút tức giận, thế nhưng cũng chỉ giậm chân một cái để thể hiện bất mãn của mình. Đổi lại là nương nương khác nàng sẽ không dám, thế nhưng công tử không giống như vậy, đối với các hạ nhân như nàng rất tốt, sẽ không coi bọn họ là chỗ trút giận, lại còn hay trêu đùa các nàng. Nhất là A Ly, cứ thế nàng bây giờ cũng không dám tức giận với Hứa Nặc.
“Không không không, ta chỉ đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười.” Hứa Nặc nghiêm túc một giây, nhưng mà, “Phụt ha ha ha ha!” Quả nhiên là phá hết công sức nãy giờ.
“Công tử! Hừ!” A Ly hung hăng giậm chân một cái đi ra ngoài.
Hứa Nặc xoa khóe mắt cười đến chảy nước mắt, nha đầu này thực sự là rất pha trò.
Hứa Nặc vốn tưởng này hôm nay có thể có một ngày an tĩnh tốt đẹp, thế nhưng sự thật là...
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Miễn lễ. Ngươi là?” Hứa Nặc buồn bực nhìn cung nữ phía dưới, y vừa muốn ra ngoài đi dạo liền có người thông báo muốn gặp y, còn tưởng là phi tần nào đó, cư nhiên là một cung nữ?
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ là cung nữ chính bên cạnh hiền phi nương nương Liễu Thanh.”
Hiền phi?
“Vậy ngươi đến tìm bổn cung có chuyện gì không?” Trực giác Hứa Nặc mách bảo việc này chắn chắn không đơn giản.
“Thưa nương nương, là hiền phi sai nô tỳ đến mời hoàng hậu nương nương qua Hàm Phúc cung một chuyến.” Liễu Thanh tuy rằng lời nói rất bình thản, thế nhưng Hứa Nặc vẫn phát hiện sâu trong đáy mắt nàng ẩn giấu khinh thường.
Hứa Nặc híp mắt lại:
“To gan!”
Một tiếng này đột nhiên vang lên, tất cả mọi người bị giật mình. Liễu Thanh theo tính phản xạ mà quỳ xuống. Bất quá sau khi phản ứng đáy mắt còn đem theo một tia oán hận.
Hứa Nặc nâng một ly trà, nâng cao một chút áp bách.
“Hiền phi chẳng qua chỉ là một phi tử nho nhỏ, nàng chỉ là bày đặt mời bổn cung qua, lẽ nào ngươi lại không hiểu?”
Liễu Thanh tự cười trộm một chút, sau đó liền khôi phục diện vô biểu tình:
“Hoàng hậu nương nương bớt giận, nô tỳ cũng chỉ phụng chỉ làm việc mà thôi, chả là hiền phi nương nương sai nô tỳ tới mời hoàng hậu nương nương, có chuyện muốn bí mật bàn bạc. Bởi vì hiền phi nương nương cho rằng chuyện này có liên quan đến địa vị của hoàng hậu nương nương.”
Hứa Nặc nheo mắt, quả nhiên là không phải chuyện tốt gì, bất quá y cũng không nghĩ ra mình có nhược điểm gì có thể bị người bắt được, nếu như thực sự có cũng không tồi, còn là giả, Hứa Nặc ánh mắt lạnh lẽo, nhất định phải nhân dịp này khiến các nàng biết rằng mình không dễ trêu chọc, đỡ cho sai này ba lần bảy lượt giở trò sau lưng!