“Vậy được rồi, ngươi đi báo với hiền phi, bổn cũng lát nữa sẽ tới.”
“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.”
Hứa Nặc nhìn Liễu Thanh đi ra ngoài, rũ mắt trầm tư mấy giây:
“Ngươi đi nới với A Ly, để nàng tới mời hoàng thượng đến Hàm Phúc cung.” Hứa Nặc quay ra nói với cung nữ bên cạnh.
“Vâng.”
Hứa Nặc sửa lại vạt áo, dẫn theo một đại đám người ra ngoài. Để hắn nhìn xem xem các nàng định giở trò gì. Mang theo một đống người, trò cười, nhiều người xem mới hay nha!
Hứa Nặc cùng một đám cung nữ thái giám còn có cả thị vệ dọa mọi người sợ ngây người, gặp qua nhiều quy mô lớn, nhưng chưa thấy qua cái nào lớn thế này!
Lúc trong Hàm Phúc cung nghe được thanh âm “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” thì, ba đại phi tần ngẩng đầu, liền thấy Hứa Nặc... Phía sau mười mấy cung nữ thái giám.
Ninh thục phi: “...” Cái quỷ gì đây?
Hiền phi: “...” Ha ha!
Lệ phi: “...” Muốn đánh nhau?!
Những phi tần khác: “...” Quyền lực!
Hứa Nặc cũng mặc kệ ánh mắt đủ loại của các nàng, không chút khách khí ngồi vào ghế trên nhất.
“Sao vậy, các vị tỷ tỷ sao lại có biểu tình như vậy?”
Mọi người thấy dáng vẻ vô tội của Hứa Nặc, nhất tề biểu thị, đối với xưng hô tỷ tỷ này, quả thực nghĩ tới vẻ mặt cười ha ha của y!
Vẫn là hiền phi bình tĩnh hơn những người khác, rất nhanh phản ứng kịp.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương!”
Những người khác cũng rất nhanh hành lễ:
“Chúng thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương!”
“Miễn lễ! Nói đi, tìm bổn cung có chuyện gì?” Hứa Nặc cũng không muốn cùng các nàng giả phép tắc, cả người nằm nghiêng chống trên ghế, lười biếng hỏi.
Hiền phi nhìn đến đây ánh mắt thay đổi cực nhanh nhưng trong chớp mắt liền khôi phục bình thường không một ai phát giác.
Ninh thục phi thấy Hứa Nặc có phép tắc như vậy rất bực bội, bất quá trải qua chuyện lần trước nàng cũng không thể xúc phạm y, mắt tức giận trừng thật lớn. Bất quá, chẳng biết nghĩ đến cái gì, thục phi hướng Hứa Nặc cười không có ý tốt, chờ cho hết hôm nay, nàng thật muốn xem Hứa Nặc còn có thể kiêu ngạo thế nào. Đến lúc đó, để mặc nàng trừng trị. Nghĩ tới đây Ninh thục phi trái lại càng thêm bình tĩnh.
Lệ phi có thể là từ lần trước bị hoảng sợ, cúi đầu không nói lời nào, khiến người không thấy rõ ánh mắt của nàng.
Mà những người khác cũng là một bộ dáng như rơi vào trong sương mù, xem ra chuyện này có chút phiền phức đây, đặc biệt là có liên quan đến Ninh thục phi kia. Thế nhưng Hứa Nặc hoàn toàn không lo lắng, y thế nhưng còn có nam nhân làm đòn sát thủ!
Hứa Nặc kiêu ngạo hướng các nàng hất hất cằm:
“Hiền phi, không phải nói có chuyện tìm bổn cung? Còn không mau nói!” Một bộ dáng dấp vì được sủng ái mà phá lệ nói rất sống động.
Hiền phi thật nhanh nhìn y một cái, cúi đầu nhỏ nhẹ nói.
“Thưa nương nương, hôm nay thần thiếp tự ở trong phòng uống trà, đang nghĩ muốn tìm nương nương tâm sự, kết quả...”
“Có thể nói trọng điểm không vậy, hiền phi tỷ ytr?!” Hứa Nặc thô bạo cắt ngang nàng buồn chán lên tiếng. “Ta chỉ muốn nghe chuyện trọng yếu nhất!”
Hiền phi nghẹn một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Nặc thô lỗ như thế, nhưng mà may mắn cố gắng thanh âm của mình nghe cũng không có việc gì.
“Là thần thiếp nói dài dòng...”
“Ngươi cũng biết tự hiểu ha, thật không dễ dàng!”
Cho dù hiền phi nhẫn nhục tốt mặt vẫn tức giận đến xanh lại.
“Nương nương, mời nói cẩn thận!” Hiền phi chỉ có thể khô khan đơn điệu nói một câu như vậy.
Những người khác: “...” Họa phong bất đối sao? Các nàng yếu ớt còn có thể lấn áp hoàng hậu đẩy tới đâu chứ?
Hiền phi nỗ lực áp chế tâm tình muốn bạo phát của mình, nặn ra một cái mỉm cười “hiền lành“.
“Nói chung, chính là có người mật báo với thần thiếp, nói hoàng hậu nương nương có gian tình bên ngoài.”
Lời này Hiền phi vừa nói ra, chúng phi tần đều ồ lên.
Lý Chiêu Nghi: “Hừ, ta đã nói người như thế sao có thể là người tốt chứ!”
Lệ phi: “Hoàng hậu nương nương cư nhiên ngoại tình!”
Ninh thục phi: “Hoàng hậu nương nương, này chính là phải chém đầu, người phải nói cho rõ ràng đi, bằng không hoàng thượng nếu viết, sẽ không phải là chuyện đơn giản.” Ngoài miệng mặc dù nói lời khuyên bảo, thế nhưng trên mặt chút biểu tình hả hê kia cũng không nên lộ rõ thế.
Nghe đến đó Hứa Nặc thật đúng là đến không uổng rồi, y cũng chẳng biết mình ngoại tình với ai nữa.
“Hả? Hiền phi vừa nãy nói là thật?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Ừ ~ vậy không bằng đem nàng dẫn tới, ngay mặt nói rõ được chứ?” Hứa Nặc cười híp mắt cùng hiền phi thương lượng.
Hiền phi nhìn Hứa Nặc tự hồ đang quan sát nàng là nói hoang đường, có lẽ mặc dù có chút khẩn trương, thế nhưng vẫn phải cố che giấu Hứa Nặc, nàng không thể từ trên gương mặt đó tìm ra bất luận biểu tình chột dạ nào.
“Dẫn tới!” Hiền phi cũng không luống cuống nữa, trực tiếp giằng co là biện pháp tốt nhất!
Hai mama đè hai cũng nữ lôi vào, có chút quen mắt, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hứa Nặc.
“Nương nương! Nương nương người cứu mạng!”
Không nghĩ tới cung nữ vừa đến liền kêu Hứa Nặc cứu mạng. Hứa Nặc cẩn thận nhìn nàng một chút, lòng hơi trầm xuống, cư nhiên là cung nữ trong cung của mình!
Hứa Nặc mặt không đổi sắc nhìn cung nữ phía dưới, ở trong mắt những người khác xem ra chột dạ không dám nói gì.
Ninh thục phi: “Hoàng hậu nương nương tuy không biết nàng, nhưng nàng biết, nếu không sao phải hường nương nương cầu xin đầu tiên? Cũng không biết điều nàng nói có đúng là thật hay không.
Người khác tuy rằng trong lòng thập phần nghi hoặc nhưng cũng không to gan như Ninh thục phi, cùng tắm chỉ ở trong lòng yên lặng phỉ báng.
Hứa Nặc vẫn đang diện vô biểu tình:
“Ngươi nói bổn cung ngoại tình?”
(Nghe có hiện đại hóa không?._.)
Giọng điệu quá mức lạnh lùng, sắc mặt cung nữ càng thêm tái nhợt, nhưng vẫn là nói “Vâng”, tựa như có cái gì đó tiếp thêm năng lượng và dũng khí cho nàng.
“To gan! Chỉ là nô tỳ cũng dám vọng tưởng chủ tử, trước tiên mặc kệ ngươi nói đúng hay sai, người đâu! Đem nàng kéo ra đánh 30 đại bản!”
Những người khác đều bị hành động này khiến trở tay không kịp, người của Hàm Phúc cung tất nhiên không muốn nghe theo mệnh lệnh của Hứa Nặc, thế nhưng một đám người Hứa Nặc mang tới cuối cùng phát huy tác dụng.
Không để ý tiếng kêu của cung nữ kia đánh hết 30 đại bản, lúc mới bắt đầu chỉ nghe được tiếng nàng kêu rên, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Hứa Nặc lại sai người lôi nàng vào, nhất thời trong đại điện một mùi máu tươi, cực nhạt nhưng không cách nào bỏ qua. Này khiến các phi tần yếu ớt sợ đến mặt mũi trắng bệch, chân cũng thoáng cái mềm nhũn trên ghế. Các nàng trước kia tuy rằng cũng sẽ nghiêm phạt hạ nhân, nhưng cho tới nay đều là sai tâm phúc đi làm, chưa thấy qua máu tanh ngập điện ở đâu. Ngay cả hiền phi vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng có thể nhìn ra có chút hơi run, cũng miễn bàn Ninh thục phi, sự đến kéo cả cung nữ che lại phía trước mình.
Thấy cuối cùng trấn áp nhưng người này, Hứa Nặc mới mở miệng hỏi cung nữ kia:
“Ngươi nói bổn cùng ngoại tình, nhưng có thể nói ra tên của người đó chứ?” Hứa Nặc đảo mắt muốn xem nàng có thể nhìn ai được!
Cung nữ trương liễu trương chủy vừa muốn nói bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Trương Hòa:
“Hoàng thượng giá đáo!”