Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 27: Chương 27




Được thanh tịnh Hứa Nặc bắt đầu đem tinh lực dồn vào tửu lâu, bình thường nếu rảnh rỗi liền tới tìm Ninh Tuyên với Tô Hàng, bằng không thì chính là ở tửu lâu giám sát công việc, tóm lại thời gian ở trong cung ít đi, nên thời gian đụng mặt Thẩm Dập Luân cũng giảm bớt, đối với chuyện này Thẩm Dập Luân có lần phàn nàn qua, bất quá Hứa Nặc tận lực không để mắt tới.

Qua một thời gian sau Hộ bộ đem danh sách tuyển tú trình lên, Thẩm Dập Luân xem qua từng cái một, phát hiện cũng không tệ lắm, đều là những nhi nữ của con nhà tiểu quan nghèo, rất phù hợp với yêu cầu của hắn, nhưng mà Thẩm Dập Luân quét xuống chút nữa liền phát hiện một cái tên khiến hắn dị thường đề phòng —— Tô Ninh!

Sao lại có ả?! Danh sách những người này đại bộ phận đều do Tiểu Nặc chỉ định mà, chẳng lẽ là Tiểu Nặc cố ý?! Nếu đó là sự thật vậy Tô Ninh này, liền không giữ lại được rồi! Ánh mắt Thẩm Dập Luân ngoan lệ nhìn chằm chằm vào cái tên này.

Không, Thẩm Dập Luân vốn định không đóng dấu chọn Tô Ninh tay đột nhiên ngừng lại, phương pháp vừa rồi chỉ trị phần ngọn không trị tận gốc, nếu muốn làm Tiểu Nặc triệt để hết hy vọng, vậy nên để y nhìn rõ nữ nhân này chẳng qua chỉ là kẻ tiểu nhân hay nịnh bợ, phải cho Tiểu Nặc thấy rõ bộ mặt thật của ả, chờ tới lúc Tiểu Nặc thương tâm mình sẽ thừa cơ tiến lên...

Nghĩ tới đây, Thẩm Dập Luân không tự chủ nhếch nhếch khóa miệng, Tiểu Nặc có mình là đủ rồi, những người khác nhất định phải triệt để tiêu diệt!

Kế hoạch của Thẩm Dập Luân rất hoàn mỹ, nhưng tiền đề là Hứa Nặc thích Tô Ninh...

Nhóm tú nữ này sau khi hoàng thượng xem qua sẽ được chuyển vào cung, từ nay về sau các nàng sắp sửa ở trong đình viện chốn thâm cung vượt qua quãng đời còn lại của mình, bất luận hỉ hay ưu, cũng không được thoát ra!

Đám này là mười một tú nữ cuối cùng, một đoàn người tại dịch quán chen lấn xôn xao thảo luận chuyện sắp tiến vào hoàng cung, nhưng trong nhóm người này có một người không hợp. Ả mặc một thân hoàng sam nhạt, eo dùng dây lưng lụa buộc chặt không thừa ra, tóc cũng không giống những người khác, nàng tóc búi cao, trên đầu cài một cây trâm bạc trắng, sợi tóc ôn nhu tế nhuyễn, người gặp người thương, đã thế ả còn có một khuôn mặt rung động lòng người, hai mắt thật to cùng mũi miệng tinh tế, mặt trái xoan nho nhỏ, khi nàng dùng ánh mắt hơi nước mông lung nhìn người, gần như không ai nhẫn tâm cự tuyệt. Lúc này ả một mình ngồi ở một bàn trong dịch quán, một thân một mình thưởng trà.

Nhóm thiếu nữ này rất nhiều người nhìn ả không vừa mắt, bởi vì người này rõ ràng là bình dân còn hết lần này tới lần khác dùng ánh mắt cao ngạo nhìn bọn họ, làm như mình cao quý lắm, hừ! Nói tới cùng chỉ là một nha đầu quê mùa! Ả chẳng lẽ còn muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng?! Nực cười, quả thật nực cười!

Trong đó có một bị thiếu nữ xinh đẹp khoác hồng sam màu nhạt được mọi người vây quanh, một người nói:

“Có một số người không biết mình là thân phận gì, hết lần này tới lần khác ở đó giả bộ thanh cao, thật đúng là tự cho mình là đại nhân vật gì dó mà, bất quá chỉ là một con sâu con kiến nho nhỏ mà thôi!”

“La cô nương cẩn thận lời nói.” Thiếu nữ được mọi người vây quanh búi tóc kiểu phi tiên(*), càng tôn lên khuôn mặt xuất chúng của nàng. “Chúng ta tiến cung thì đều là người một nhà, người một nhà phải đoàn kết đồng lòng, nhất định không thể xuất hiện tình cảnh chém giết lẫn nhau!”

(*) búi tóc phi tiên: link ảnh nà: https://www.baidu.com/s?ie=utf-8&f=8&rsv_bp=1&rsv_idx=1&tn=baidu&wd=%E9%A3%9E%E4%BB%99%E9%AB%BB&oq=%25E5%25B0%258F%25E5%25B0%258F%25E7%259A%2584%25E9%25B9%2585%25E8%259B%258B%25E8%2584%25B8&rsv_pq=ed829f820002c6d1&rsv_t=26cbq%2BlGPJ%2B62mxJvr8NT%2F%2FLTOZRXjF%2BZ39q%2Ba83brIC6WzOT%2BI6B1liGho&rqlang=cn&rsv_enter=1&inputT=2411&rsv_sug3=36&rsv_sug1=17&rsv_sug7=100&rsv_n=2&bs=%E5%B0%8F%E5%B0%8F%E7%9A%84%E9%B9%85%E8%9B%8B%E8%84%B8

Nghe xong lời này rất nhiều người đều cúi đầu xuống không dám nói bừa. La cô nương kia tuy rằng trong lòng tức giận nhưng cuối cùng vẫn không dám đem bất mãn phát tiết trên thân người kia, bởi vậy nàng lại đưa ánh mắt chuyển về phái Tô Ninh, hận không thể đem ả tỏa cốt dương hôi(*)!

(*)tỏa cốt dương hôi: đem xương nghiền thành tro.

Tô Ninh tựa như ở chốn không người, hai mắt nhìn cây đào ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Năm ngày sau ngày đại cát(*), các tú nữ từ Hộ bộ được hộ tống tới cửa cung, sau đó liền được thái giám dẫn tới điện Thừa Đức nơi hoàng thượng chỉ định phong hào cùng phân hòa vị(**).

(*) ngày đại cát: không rõ, ta đoán là gả cho hoàng cung:)) không xem phim cung đình nhiều nên không biết

(**) phân hòa vị: hình như là được phân tới ở chỗ nào hay mình ở vị trí nào ấy

Các tú nữ phần lớn đều là lần đầu đầu tiến cung bởi vậy lộ ra đặc biệt hưng phấn, nhất là sau đó còn có thể gặp mặt thiên nhan, mỗi người đều hận không thể trang điểm cho đẹp thêm. Trong số những người này cũng chỉ có Tô Ninh cùng vị quý nhân(*) kia là vẻ mặt không có nhiều biến hóa.

(*)quý nhân: một chức vị của tú nữ sau khi tiến cung, là cấp hàm thấp nhất, những người như vậy không được gọi là nương nương. Thường thì cách gọi như này phổ biến ở thời nhà Thanh.

Tô Ninh vẫn là kiểu tóc ngày đó, thướt tha tiêu sái đứng cuối hàng, mà vị quý nhân kia hôm nay búi tóc kiểu vân kế(*), hai bên tóc rủ xuống làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú của nàng, phối hợp với ngũ quan tinh tế, khiến người than thở không sánh bằng nàng.

(*)búi tóc vân kế: https://www.google.com.vn/search?q=b%C3%BAi+t%C3%B3c+v%C3%A2n+k%E1%BA%BF&dcr=0&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ved=0ahUKEwj0_KaU64LbAhWFto8KHanABLIQsAQIRg&biw=1366&bih=662

Mọi người rời đi đã lâu cuối cùng đến điện Thừa Đức, các tú nữ theo thứ tự đi vào xếp thành một hàng, sau đó, mới ngay ngắn hành lễ.

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Dân nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Thẩm Dập Luân gật đầu với Trương Hòa, Trương Hòa hiểu ý:

“Bình thân!”

Các tú nữ tạ ơn đứng dậy. Sau đó, đến khâu hoàng thượng chọn người.

Người thứ nhất đi ra là vị quý nhân kia, nàng chậm rãi đi đến phía trước không chút nào câu nệ.

Thám giám đứng một bên mở miệng nói:

“Dân nữ Ngụy Tuyết Mạn, nhi nữ của thừa tướng Ngụy Duyên Vũ, tuổi mới mười sáu, tinh thông cầm kỳ thi họa.”

Mỗi người chỉ có rải rác mấy câu giới thiệu, thám giám kia nói xong liền chủ động đi xuống, sau đó người kế tiếp tiến lên.

Vị thứ hai là La cô nương kia.

“Dân nữ La Kỳ, nhi nữ của Lễ Bộ thị lang Chu Mạt, tuổi mới mười sáu, tinh thông vũ kỹ(*).”

(*)vũ kỹ: múa hát.

...

Thẩm Dập Luân nhẫn nại nghe hết từng cái một, hắn đối với các nàng căn bản không có hứng thú, chỉ là muốn xem cái người được gọi là Tô Ninh kia rốt cuộc là ai!

Hứa Nặc nhìn đám người phía dưới, bởi vì khoảng cách quá xa nên căn bản không nhìn rõ mặt, nhưng mà, Hứa Nặc quay đầu nhìn thấy ánh mắt Thẩm Dập Luân không chuyển nhìn chằm chằm phía dưới, y thực hoài nghi Thẩm Dập Luân không biết có thể nhìn rõ hay không, mà có thể đừng biểu hiện vẻ mặt khát khao như thế.

Tú nữ cuối cùng đi tới.

“Dân nữ Tô Ninh, nhi nữ của Thái thú Ninh thành, tinh thông cầm kỳ thu họa, ca múa cưỡi ngựa bắn cung.”

(Móa! Perfect!)

Tô Ninh?!!

Thẩm Dập Luân vừa nghe đến cái tên này lập tức thẳng thắn nhìn chằm chằm vào nàng, tuy rằng khoảng cách xa không thấy rõ khuôn mặt, bất quá chứng kiến dáng người khô bẹt (Tô Ninh: Ta đây là □□!) kia cùng kiểu tóc như chịu tang, thầm nhủ càng thêm không để ả vào trong lòng. Tiểu Nặc tinh mắt như vậy nhất định sẽ chọn ta mà vứt bỏ ả!

Hứa Nặc không rảnh quan tâm Thẩm Dập Luân khác thường (mẹ) tưởng (đích) thiên (trí) khai (chướng) (*), y gần như không thể tin vào lỗ tai mình nữa! Tô Ninh?! Sao ả có thể xuất hiện ở chỗ này! Hứa Nặc rõ ràng nhớ kỹ nàng là cung nữ trong cung, mà không phải tú nữ! Hơn nữa thời gian xuất hiện cũng sớm hơn so với lúc trước hai ba năm! Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?! Chẳng lẽ y trọng sinh đã thay đổi những thứ này sao?!

(*) không rõ tác giả có ý gì

Hứa Nặc tâm thần bất định, nếu như Thẩm Dập Luân bây giờ liền sủng ái Tô Ninh, vậy kế hoạch của y còn có thể thuận lợi thực hiện sao? Dựa theo tình huống kiếp trước, y có lẽ rất nhanh sẽ bị đày vào lãnh cung, sao đó, sẽ thế nào đây? Ở trong lãnh cung vượt qua quãng đời còn lại?! Giống như kiếp trước?! Hứa Nặc có chút tuyệt vọng, tại sao?! Tại sao y đã sống lại vẫn phải chịu tra tấn như vậy?!

Song Hứa Nặc tuyệt vọng nhìn ánh mắt Thẩm Dập Luân liền biết hắn muốn đem nữ nhân mình yêu mến nhập cung phong phi, vì vậy ảm đạm thương tâm.

Ánh mắt Thẩm Dập Luân tối sầm lại sau khôi phục như lúc ban đầu. hắn cao giọng nói với người phía dưới:

“Phong Tô Ninh làm Nhu tần, ban thưởng tới ở Trữ Tú cung, còn phong làm Quý nhân, theo như quy củ trong cung mà phân.”

Thẩm Dập Luân vừa mở miệng đã khiến mọi người xôn xao, trong nội tâm các nàng đẳng cấp cao nhất hẳn là con gái thừa tướng Ngụy Tuyết Mạn, nhưng mà kết quả hết lần này tới lần khác là Tô Ninh có phụ thân làm chức quan nhỏ?! Nếu là Ngụy Tuyết Mạn các nàng cũng công nhận, dù sao thì gia thế cũng lớn, nhưng kết quả lại là Tô Ninh, việc này làm sao bảo các nàng không ghen ghét cho được!

Với tư cách là người trong cuộc Tô Ninh rất bình tĩnh mà lĩnh chỉ tạ ơn. Ngụy Tuyết Mạn tựa hồ cũng không kịp phản ứng để xoay chuyển, cuối cùng chỉ có thể dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Tô Ninh.

Hứa Nặc nội tâm chấn động thật lớn, vốn là nhìn thấy Tô Ninh, sau lại nghe đến Thẩm Dập Luân phong danh xưng cho Tô Ninh, suy nghĩ của y đã sớm hỗn loạn, bất quá mặt ngoài vẫn mạnh mẽ chống đỡ không để người khác nhìn ra. Đợi đến lúc nghi thức vừa kết thúc Hứa Nặc liền lấy lý do thân thể không thoải mái rời đi trước, Thẩm Dập Luân nhìn bóng lưng Hứa Nặc, không biết lại tính toán cái gì nữa, bất quá câu lên một vòng mỉm cười.

Tô Ninh cùng nhưng người khác được cung nữ riêng dẫn tới cung của mình, trong đó cung nữ của Tô Ninh đặc biệt dẫn đầu nhiệt tình, cung kính. Dù sao thì đây cũng là người đầu tiên từ tú nữ nhảy thẳng lên tần, nói không chừng sau này còn được sủng nhất lục cung, cũng không thể không nịnh nọt một chút.

Tô Ninh cùng cung nữ nửa đường liền tách khỏi đám quý nhân kia, thẳng đến phòng ngủ của mình ở Trữ Tú cùn mới cắt ngang cung nữ một đường lải nhải.

“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, bản cung muốn một mình yên tĩnh.”

“... Vâng, nương nương.” Cung nữ ngượng ngùng mà lui ra ngoài.

Tô Ninh ngẩng đầu nhìn gian phòng đẹp đẽ này, bỗng dưng khóe miệng vẽ ra một nụ cười quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.