Đêm đó hoàng thượng không tới Phượng Nghi cung, mà tới Trữ Tú cung!
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp nẻo trong hoàng cung, nương nương tất cả các cung chẳng biết nên mừng hay lo. Mừng vì tiểu tiện nhân Hứa Nặc cuối cùng cũng thất sủng rồi, sau này không cần nhìn sắc mặt y nữa! Lo chính là hồ ly tinh Tô Ninh thế mà khiến cho hoàng thượng liếc mắt liền yêu thích, ả rất có nguy cơ trở thành Hứa Nặc thứ hai! Quan trọng nhất chính là ả hồ ly tinh kia có thể sinh hoàng tử! Hoàng thượng tới giờ chưa một đứa con, nếu người nào có thể sinh hạ hoàng tử đầu tiên, vậy sau này tuyệt đối quang vinh sủng ái không suy! Thậm chí vị trí nào cũng có thể đoạt! Hứa Nặc y coi như là bây giờ đắc ý thế nào đi chăng nữa thì sau này sẽ chẳng có gì chống lưng! Thế nhưng Tô Ninh này lại không giống! Mọi người lại cùng nhau vò nát một cái khăn lụa!
So với hoạt động tâm lý phức tạp của những người khác, Hứa Nặc ngược lại là bình tĩnh.
“Công tử! Hoàng thượng hôm nay chưa tới...” A Ly tiểu tâm dực dực nhìn sắc mặt công tử, nhưng mà nhìn sắc khí trong mắt nàng lại chẳng nhìn ra cái gì.
“Ừ.” Hứa Nặc nhìn đầy bàn đồ ăn, kỳ thật y cũng không có khẩu vị, bây giờ y chỉ có thể suy tính kế hoạch sau này, có một số việc phải cân nhắc kỹ lưỡng.
“Lui ra đi.” Hứa Nặc thản nhiên nói.
“Công tử, người...” A Ly không đành lòng, công tử nhất định rất thương tâm! Hoàng thượng thật là một người xấu! Thấy nữ nhân kia liền không đếm xỉa đến công tử! Hừ! Nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!
Hứa Nặc không có tâm trạng để ý suy nghĩ của những người khác, y chỉ cần cần mau chóng nghĩ ra một kế hoạch thật tốt, ít nhất phải đảm bảo bản thân sau này cuộc sống an chẩm vô ưu.
Nhưng mà khi Hứa Nặc vội vàng chạy tới thư phòng rơi vào trong mắt A Ly cùng những người khác trong Phượng Nghi cung chính là công tử vì hoàng thượng di tình biệt luyến mà thương tâm không ngừng. Lập tức đối với tiểu yêu tinh kia phẫn hận không dứt! Tiểu kỹ tạp không biết xấu hổ kia cũng dám tổn thương công tử nhà chúng ta, không thể tha thứ! Hoàng thượng cũng thật là, công tử nhà chúng ta so với tiểu yêu tinh kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng mà sao có thể hoàn hảo bằng công tử nhà chúng ta được chứ! Bởi vì chịu ảnh hưởng từ việc A Ly bị Hứa Nặc bắt xưng hô như vậy, mọi người bây giờ cũng gọi Hứa Nặc là công tử. Nhìn bóng lưng ban nãy của công tử, sao thê lương quá, cô độc, thật sự làm người đau lòng mà! Oa oa oa ~~
Đêm đó Hứa Nặc ngồi viết đến tận khuya, thế là đám cung nhân Phượng Nghi cung lại cho rằng mình phát hiện ẩn tình: công tử nhất định là đang đợi hoàng thượng trở về! Nhìn xem, ngọn đèn thắp sáng đến khuya kia, chính là căn cứ xác minh công tử đang nhớ nhung!
Nếu như Hứa Nặc biết được, đoán chừng chỉ muốn nói một câu: Mẹ kiếp trí chướng(*)!
(*)trí chướng: kiểu đầu óc tối dạ (QT caca)
Nhưng mà dưới tình huống Hứa Nặc không biết đã bị truyền đi khắp nơi, nhất là khi truyền đến bên tai Thẩm Dập Luân.
Thẩm Dập Luân mới đầu không tin chuyện này, bởi hắn biết rõ Hứa Nặc thích là Tô Ninh cơ. Nhưng hắn vẫn không nhịn được suy nghĩ vạn nhất, vạn nhất Hứa Nặc thích mình thì sao!
Thẩm Dập Luân xác thực mấy ngày nay không tới chỗ Hứa Nặc, bởi vì mục đích chính của hắn là làm cho Tô Ninh dấu đầu hở đuôi, khiến Tiểu Nặc thấy rõ bộ mặt thật của ả, sau đó, sẽ chủ động sà vào lòng mình!
“Hoàng thượng, Nhu tần đã đến.” Trương Hòa đột nhiên lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Thẩm Dập Luân. Thẩm Dập Luân không vui mà trừng mắt liếc ông một cái, Trương Hòa chỉ có thể vô tội chịu đựng.
“Để nàng vào đi!” Thẩm Dập Luân vừa nghĩ tới mình phải đối mặt với nữ nhân này liền ê hết cả răng.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Tô Ninh thật sự không thẹn với danh xưng Nhu tần, tiếng nói nhu nhu, dáng cười cũng nhu nhược như thế, thoạt nhìn như một ngọn gió có thể thổi bay ả.
Thẩm Dập Luân cảm thấy cay hết mắt, bất quá vẫn ép buộc bản thân bày ra một bộ tư thái bị sắc đẹp mê hoặc.
“Tô Ninh không cần đa lễ, đến bên cạnh trẫm.” Nói rồi vươn tay.
Tô Ninh ngượng ngùng cười cười, đứng lên uốn éo õng ẹo mà đi đến bên người Thẩm Dập Luân nắm tấy tay của hắn, còn hờn dỗi một tiếng: “Hoàng thượng!”
Thẩm Dập Luân bị tiếng kêu của nàng làm nổi da gà đầy đất, tuy rằng vẫn biểu hiện ra bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng mà nội tâm đã sớm muốn dem cái tay này chà sạch cả trăm lần rồi, không, đợi lát nữa phải rửa nhiều lần hơn!
“Ninh nhi tới tìm trẫm có chuyện gì không?” Thẩm Dập Luân “thâm tình khẩn thiết” Tô Ninh, đồng thời không dấu vết đẩy ả ra xa mình.
“Hoàng thượng thật đáng ghét! Chẳng lẽ Ninh nhi không có chuyện gì thì không thể tới sao? Lần này Ninh nhi thật sự có việc! Ninh nhi, Ninh nhi muốn hoàng thượng!” Nói xong còn ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, hai má cũng nổi lên hai cụm mây hồng.
“Hả? Nói vậy thì là trẫm không đúng rồi, vậy phạt trẫm đêm nay tới trong cung của nàng, được không?” Nói xong đồng thời ném cho ả một ánh mắt mập mờ.
“Hoàng thượng thật đáng ghét!” Tô Ninh mắc cỡ chui vào trong ngực Thẩm Dập Luân, nhưng mà ả lại không phát hiện Thẩm Dập Luân trong nháy mắt cứng ngắc.
...
“Công tử!” A Ly tức giận chạy vào. “Công tử! Hoàng thượng hôm nay lại đến Trữ Tú cung!”
“Ừm, rồi sao nữa?” Hứa Nặc bất vi sở động, vẫn như cũ viết gì đó trên giấy tuyên thành(*).
(*)giấy tuyên thành: loại giấy ngày xưa hay dùng, màu hơi ố vàng ấy
“Ây dza! Công tử người sao lại không nóng vội vậy! Lỡ như, lỡ như hoàng thượng không tới đây nữa thì sao?” A Ly gấp đến độ muốn khóc.
“Phù ~” Thở ra một hơi, Hứa Nặc đem bản giấy nháp đã hoàn thành sắp xếp lại đặt ngay ngắn trên bàn, một bên sắp xếp một bên nói. “A Ly, ngươi cũng biết mà, trên đời này không có chuyện gì không thể thay đổi, hơn nữa ta và hoàng thượng chỉ là quan hệ hợp tác ngoài ra không có liên quan gì tới hắn, vì vậy hắn có tới hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới ta. Hơn nữa hắn có thể thật sự tìm được người mình thích ta còn vui mừng thay hắn, trừ chuyện này ra chẳng còn gì nữa.”
A Ly đôi mắt đỏ hồng không biết là nghe hiểu hay không hiểu, cuối cùng nói một câu “Ta không tin.” liền chạy ra ngoài.
Hứa Nặc lắc đầu, nha đầu này thật sự nhiễm thói vô pháp vô thiên rồi.
Nhưng mà Hứa Nặc cũng không biết những lời này vào ban đêm đã truyền đến tai Thẩm Dập Luân.
Một màu đen bao lấy khuôn mặt Thẩm Dập Luân, hận không thể ngay lập tức tới chỗ Hứa Nặc giáo huấn y, còn dám nói mình với y không có quan hệ! Rõ ràng y là thê tử của mình, rất rõ ràng đây không phải là quan hệ thì là gì chứ!
Nghĩ tới đây hắn hung dữ nhìn qua Tô Ninh đang nằm trên giường, đều tại nữ nhân này, bằng không thì Tiểu Nặc đã sớm sà vào lòng của mình! Đợi một chút, Tiểu Nặc không tới tìm mình, mình có thể đi tìm y, sau đó, nhận được ôm ấp ấm áp của Hứa Nặc! tửu lâu sâu sắc cảm giác đó là một chủ ý vô cùng tốt! Mình chủ động một chút có thể hay không thu hẹp khoảng cách với Hứa Nặc! Nói là làm liền, sau khi phân phó thị vệ trông coi tốt chỗ này, Thẩm Dập Luân một thân một mình nhảy ra ngoài cửa sổ thẳng đến tẩm cung của Hứa Nặc.
(Rape nó!!!)
Hứa Nặc trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm lấy mình, đẩy không đẩy được, Hứa Nặc cũng liền thuận theo hắn.
Sáng sớm Hứa Nặc mở mắt ra nhớ tới chuyện tối hôm qua liền nhìn sang bên cạnh, không có dấu vết người ngủ qua. Hứa Nặc trợn mắt nhìn, cũng không suy nghĩ nhiều, y hôm nay phải đi làm đại sự!
Sớm rửa mặt xong, nếm qua đồ ăn sáng vốn định mang theo A Ly xuất xung, kết quả tìm khắp nơi không thấy người. Hứa Nặc thật không biết tiểu nha đầu này nghĩ cái gì nữa, dứt khoát mặc kệ, dù sao ở chỗ này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hứa Nặc vui sướng hài lòng mà xuất cung, hôm nay là ngày tửu lâu khai trương! Cái tên lần trước Triệu Tín cho y xem là “Vọng Cư Lâu“. Vẫn như cũ có hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa chờ ở cửa cung. Nhưng mà tới chỗ cách tửu lâu một con phố xe ngựa liền không đi được nữa, bởi vì, bởi vì cách thức tuyên truyền mang độ mạnh yếu đúng hạn, một đợt sóng người đã đến vào ngày khai trương, thấy cách làm việc mới lạ liền có tâm lý muốn tìm hiểu.
Hứa Nặc nhìn biển người chen chúc này như thủy triều cuộn trào, cho nên chỉ có một tiểu nhị tới đón y.
“Công tử, chưởng quầy để tôi tới đón ngài, mời ngài đi theo tôi.” Một bị nam tử thanh tú đi đến bên cạnh xe ngựa của Hứa Nặc.
Hứa Nặc nhìn đồng phục của người này trong lòng rất hài lòng.
“Ừ, ngươi dẫn đường đi.”
“Vâng, mời đi theo tiểu nhân.” Nói xong bước chân đi đến một hướng khác.
Hứa Nặc được tiểu nhị dẫn đi đường vòng phía sau. Tiểu nhị vốn muốn dẫn y tới bao sương(*), nhưng Hứa Nặc cự tuyệt, đưa ra lý do muốn kiểm tra thành quả một chút, không cần bọn Triệu Tín phải để tâm. Tiểu nhị nghe xong gật đầu trở về bẩm báo Triệu Tín.
(*)bao sương: lô ghế đặc biệt.
Hứa Nặc ở trong góc nhỏ tại đại sảnh nhìn bọn họ làm việc. Không thể không nói Triệu Tín vẫn rất có tài nha, trên phương diện này y nói một Triệu Tín có thể triển khai ra ba.
Lúc trước lúc Hứa Nặc nói phải chế tạo tín vật cho khách quý, Triệu Tín hôm sau liền in và phát hành một đống ba loại tín vật: mặt trời, mặt trng và ngôi sao. Mỗi lần đạt đến mức tiêu xài nhất định có thể đạt được tín vật tương ứng. Mặt trời cao nhất, theo thứ tự là mặt trăng rồi đến ngồi dao, hơn nữa những thứ này có thể giảm giá.
Nhìn công việc ngay ngắn chỉn chu của bọn họ, trong lòng Hứa Nặc vô cùng đắc ý. Nhưng mà Thẩm Dập Luân lại hết sức đau khổ, bởi vì hắn vừa nghe tin Hứa Nặc xuất cung rồi!!!
Vừa hỏi mới biết được hôm nay tửu lâu khai trương, Thẩm Dập Luân suy nghĩ một chút, hừm. Phải đi! Đây chính là tửu lâu đại diện cho trẫm, trẫm tới chỗ đó là chuyện nên làm mà!
Sau khi tìm được một lý do hoàn mỹ Thẩm Dập Luân sai người chuẩn bị xuất cung.
Trương Hòa ở một bên tạt nước lạnh:
“Hoàng thượng, hôm nay người hẹn Nhu tần nương nương tới Ngự Hoa viên ngắm hoa đó.”
“...” Thẩm Dập Luân khẽ giật mình, hắn, đã quên...
“Trẫm có chuyện quan trọng, bảo ả về trước đi, nếu không làm trễ nài quân tình(*) của trẫm ả không gánh nổi đâu!” Thẩm Dập Luân dùng ánh mắt ra hiệu Trương Hòa.
(*)quân tình: việc vua việc nước -_-
“... Vâng, nô tài tuân chỉ, nô tài lập tức đi bẩm báo Nhu tần nương nương.”
“Ừ, đi đi.”