Thẩm Dập Luân đuổi Trương Hòa đi liền lén lút trốn ra, khụ khụ, là quang minh chính đại đi ra ngoài, chạy thẳng tới Vọng Cư Lâu.
Mặc kệ Thẩm Dập Luân bên này trong lòng vui sướng thế nào, Hứa Nặc bên kia lại rất phiền muộn. Bởi vì, có người đến gây rối. Chuyện xảy ra khi Hứa Nặc đang định bước lên lầu. Lúc nãy y ở dưới quan sát một hồi lâu phát hiện không có bất kỳ chỗ nào không ổn liền định lên lầu trên. Nhưng ai biết y vừa đi được mấy bậc cầu thang, bên dưới liền có người hô to.
“Mọi người đừng để bị bọn họ lừa! Giá cả của bọn họ thấp như vậy nhất định là mọi thứ đều bị hư hết rồi! Này chính là người làm công trong quán nói tận mắt nhìn thấy! Bọn họ chính là muốn lừa tiền của mọi người! Mọi người đừng ăn nữa! Mấy thứ này đều không sạch sẽ!”
Bọn tiểu nhị thấy thế vội vàng đem gã kéo ra ngoài, nhưng mà người này sức lực rất lớn, bọn tiểu nhị lại quá nhỏ gầy nên không di chuyển được gã. Hơn nữa tên này trên đường bị kéo còn liên tục giãy giụa hét lớn.
“Các ngươi thả ta ra! Chột dạ hả! Ha! Các ngươi như thế này còn mở quán rượu làm gì chứ, nên đóng cửa! Thả ta ra! Ta phải vạch trần tội ác của các ngươi!”
Triệu Tín nghe được tin báo liền chạy ra xử lý. Trước tiên khom người chào đám khách nhân, áy náy nói:
“Thực xin lỗi các vị, là tiểu điếm thất trách, để cho người này vào đây quấy nhiễu tâm tình của các khách quan. Còn nữa, vừa rồi đều là lời nói hư cấu, bản điếm cam đoan sử dụng nguyên liệu nấu ăn so với những người khác chỉ hơn không kém! Ta tin chắc rằng sẽ cho mọi người thấy được nhân tâm, hơn nữa tiệm chúng ta tùy thời đều hoan nghênh mọi người đến kiểm tra!”
Những lời này của Triệu Tín nói ra đã xóa bỏ nghi kị trong lòng những người đang ôm mối nghi hoặc, nói thật bọn họ đều cảm thấy rau quả tiệm này so với những nơi khác ăn ngon hơn nhiều, thịt thà cũng vô cùng ngon, không giống vị của đồ hư thối.
Triệu Tín nhìn thần sắc bọn họ biết bọn họ đã tin tưởng mình.
“Vì chuyện này mà áy náy, hôm nay bản điếm miễn phí đồ ăn cho mọi người!”
Triệu Tín nói xong mọi người liền bạo phát kịch liệt vỗ tay.
“Cảm ơn chưởng quầy nhiều lắm!” Có mấy người gan lớn còn hô to.
Triệu Tín khiêm tốn cười cười, đại hán kia nhìn tình thế không tốt lắm, vừa muốn chạy trốn liền bị chế trụ, Triệu Tín cất giọng nói:
“Mau đem người này giải đến quan phủ, chúng ta nhất định phải chuộc lại công bằng!”
Đại hán kia nghe vậy càng thêm hoảng sợ, giãy giụa càng thêm lợi hại, mọi người nhìn một màn này, nhao nhao ném ánh mắt miệt thị về phía gã, cũng không xem màn biểu diễn tức cười của gã nữa.
Hứa Nặc thấy chuyện đã xong liền cất bước đi, tới phòng ngắm phong cảnh.
Trên đường đi Thẩm Dập Luân nghe chuyện này sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn gọi hộ vệ bên cạnh phân phó một hồi, hộ vệ nhận mệnh liền giục ngựa chạy như bay mà đi.
Thẩm Dập Luân tiến vào trong quán liền nhận lấy ánh mắt chăm chú của mọi người, bởi vì quanh người hắn khí thế lăng lệ ác liệt khiến mọi người cảm thấy sợ sệt. Triệu Tín tinh mắt vội vàng ra nghênh đón.
“Ngài sao lại đến vậy?”
“Nghe nói hôm nay khai trương, rảnh rỗi nên tới xem.” Nói xong còn nhìn xung quanh.
Triệu Tín không biết khôn khéo đến mức nào mà nhìn qua đã biết Thẩm Dập Luân đang tìm cái gì, mau chóng nói ra vị trí của Hứa Nặc.
“Thưa ngài, công tử đang ở lầu cao nhất, chi bằng để ta sai người dẫn qua?”
Thẩm Dập Luân tán thưởng nhìn Triệu Tín một cái, chớp mắt đuổi kịp tiểu nhị dẫn đường.
Đến nơi tiểu nhị vốn định gõ cửa lại bị Thẩm Dập Luân ngăn lại, hắn ra hiệu cho tiểu nhị lui xuống tự mình im hơi lặng tiếng đẩy cửa bước vào. Vòng qua bình phong liền thấy Thôi Nham chống cằm ngồi bên bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đang ngắm cái gì vậy?” Thẩm Dập Luân lên tiếng cắt ngang, hắn không thích ánh mắt vừa rồi của Hứa Nặc, tựa như đang nhìn về phương xa, dường như một giây sau đó sẽ biến mất không còn gì nữa.
“Oái!” Hứa Nặc bị thanh âm đột nhiên vang lên dọa giật bắn mình, lúc quay đầu nhìn thấy Thẩm Dập Luân mới nhẹ nhõm thở phào. “Ngươi đây là muốn hù chết ta, sau đó đi kiếm giai nhân khác hay sao?”
Vừa nói vừa không ngừng vuốt ngực, hù chết bảo bảo, bảo bảo ủy khuất nhưng bảo bảo không nói (︶︿︶)!
Thẩm Dập Luân không đáp, ngồi vào phía đối diện y chuyển chủ đề khác.
“Ta còn nhớ rõ tối ngày đại hôn ngươi cũng bị ta hù như vậy, ta nghĩ sao ngươi có thể ngốc vậy chứ?” Nói xong thật sự cười hai tiếng.
Hứa Nặc phẫn nộ! Loại chuyện này tự mình biết là được rồi, tại sao còn muốn nói ra hả, để nó gieo gió rồi không biến mất được! Bởi vì chuyện này Hứa Nặc bĩu môi tỏ vẻ không phản ứng hắn. Thẩm Dập Luân bật cười, lại hỏi:
“Có muốn ăn một chút đồ không, có đói bụng không?”
“Không đói bụng!” Hứa Nặc cự tuyệt.
Một giây sau.
“Có ~”
“Ha ha ha!” Thẩm Dập Luân thực sự nhịn không được, Tiểu Nặc của hắn sao lại dễ thương như thế chứ!
(Bán manh không tính thuế ~)
Thẩm Dập Luân sai thị vệ gọi tiểu nhị làm mấy món ngon ngon chút. Quay lại ngồi tiếp tục nhìn khuôn mặt hồng hồng của Hứa Nặc.
“Vừa rồi nghĩ gì vậy?” Thẩm Dập Luân đột nhiên hỏi.
Hứa Nặc nghe xong giật mình nhưng lại rũ mắt xuống, khiến người không thấy rõ tâm tình trong mắt.
“Cũng không có gì cả, chỉ là nhàm chán nhìn chơi thôi.”
Thanh âm bình thản cứ như thật sự nhàm chán.
Thẩm Dập Luân cũng không nói chuyện, hắn biết rõ Hứa Nặc đang nói xạo, thế nhưng hắn không ép buộc y, hắn hy vọng một ngày kia Hứa Nặc có thể thẳng thắn nói tất cả với mình.
“Vậy sao.” Thẩm Dập Luân cười nhẹ. “Nếu như nhàm chán không bằng đêm nay ra ngoài một chút?”
“Cái gì cơ?” Hứa Nặc không ngẩng đầu, chuyện này sao lại xảy ra ở đây?
“Đêm nay nghe nói tổ chức ngày mặt trời mỗi năm một lần, rất náo nhiệt, cùng đi xem nha?”
“Được!” Hứa Nặc đem chuyện vừa rồi vứt qua một bên lại trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Thưa ngài, đồ ăn đã tới?” Thị vệ đứng ở cửa nói.
“Ừ, vào đi.” Thẩm Dập Luân nói xong phát hiện hai mắt Hứa Nặc lấp lánh nhìn cửa ra vào, không khỏi buồn cười.