- --------------------------------------------------------------------
Sau khi Hoắc Kiệu rời đi, Hoắc Yểu cũng ra cửa chuẩn bị quay về trường học, đeo túi xách đi ngang qua Ân Lâm Sơ, ánh mắt lộ ra vẻ không phục, khẽ hừ một tiếng.
Ân Lâm Sơ cười híp mắt vẫy tay tạm biệt cô ta: “Lần sau có mách lẻo cũng nên suy nghĩ kĩ trước.”
“Anh đừng có đắc ý.”
Hoắc Yểu vênh mặt: “Anh Ức Cẩm đã về rồi, anh không ở lâu trong cái nhà này được đâu, cứ chờ xem.”
“Tôi rất mong chờ.”
“Thực ra cũng không nhất định phải anh ở tôi đi, chúng tôi sống cùng nhau cũng được mà, càng đông càng náo nhiệt.”
Ân Lâm Sơ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, dù sao Hoắc gia cũng lớn như này, đủ ở rồi.
Cùng lắm là thêm mấy đôi đũa, bạn trai cũ nhảy vào ở chung cũng không thành vấn đề.
Hoắc Yểu hai mắt đờ đẫn, rốt cuộc người này có biết mình đang nói gì không?
Anh trai quả thật là tìm trúng nhân vật lợi hại, có thể vì đoạn hôn nhân hờ này làm đến mức vậy, Hoắc Yểu tự nhận chắc chắn không làm được.
Có ý chí như vậy làm gì mà chẳng được, lại cứ khăng khăng phải dùng nó vào cái phương diện này, vì một người con trai không yêu mình mà phải ủy khuất lo nghĩ chu toàn, có đáng không? Hoắc Yểu cảm thấy Ân Lâm Sơ thật đáng thương, nhưng cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lườm cậu một cái, xoay người bỏ đi.
Ân Lâm Sơ nhìn ánh mắt phức tạp của cô mà khó hiểu, quay đầu im lặng dò hỏi Đổng Nhuận Ngôn.
Đổng Nhuận Ngôn cúi đầu cung kính đáp: “Ngài làm rất tốt, hoàn toàn thể hiện được bản thân là một chính thất rộng lượng. Sau một thời gian dài, họ nhất định sẽ nhận ra ngài rất tốt bụng.”
Thế thì không cần, Ân Lâm Sơ càng hị vọng bọn họ không biết tốt xấu, không phân phải trái đúng sai, không đánh không quen biết.....Khụ, cũng gần như là vậy.
Đặc biệt là Hoắc Kiệu, bạch nguyệt quang hắn yêu nhiều năm giờ đã trở về, bản thân lại bị trói buộc bởi hôn nhân sắp đặt, nhất định sẽ kịch liệt phản kháng, dùng lời nói thực tế để thể hiện sự bất mãn đối với phần hôn sự này.
Ân Lâm Sơ mắt sáng như sao: Tốt nhất là thế!
Vốn cho rằng sau khi đến Hoắc gia, tình hình sẽ chuyển biến ít nhiều, nhưng Hoắc Kiệu sáng sớm đã ra khỏi nhà, thời gian gặp mặt thật sự quá ngắn làm Ân Lâm Sơ đau cả đầu.
Người hầu Hoắc gia cố ý tránh mặt cậu, bên cạnh ngoại trừ Đổng Nhuận Ngôn thì chẳng có ai khác, em chồng còn bận đi học, Hoắc phu nhân thậm chí chưa từng lộ mặt -- thế này thì khác gì hồi còn ở Ân gia đâu?
Chờ Hoắc Kiệu về nhà, Ân Lâm Sơ nhất định phải xác định thời gian làm việc và nghỉ ngơi với hắn, cậu không thể để thời gian tiêu hao vào chờ đợi như thế này nữa.
Nếu thật sự không thể sắp xếp thời gian vừa ý, vậy thì cậu phải tìm biện pháp tự cứu khác thôi.
Trèo tường đi tìm Hoắc Kiệu, hoặc thẳng thắn cưỡng ép hắn ở lại, sau đó phân tích tình hình cụ thể.
Chỉ cần tinh thần không suy sụp, biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn.
“Ân thiếu gia, Thẩm thiếu gia Thẩm Ngọc Trạch đến.”
Người hầu Hoắc gia ló ra từ trong góc, thông báo một tiếng.
Ân Lâm Sơ đang nhàm chán, cười đáp: “Mời cậu ấy tới đây đi.”
Thẩm Ngọc Thạch đi đằng sau người hầu hôm nay trông có chút khác lạ, bận áo sơ mi trắng phối với quần yếm xám đậm, khuôn mặt thanh tú trắng nõn ngây ngô.
Thiếu niên mới xuất viện cách đây không lâu, thân thể hơi gầy mang theo chút cảm giác yếu đuối.
Cậu ngước mắt nhìn, mỉm cười khiến người yêu mến.
Ân Lâm Sơ vẫy tay chào hỏi, nụ cười của Thẩm Ngọc Trạch nháy mắt biến thành kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cậu ngồi trên ghế lăn, không khỏi nghi ngờ: “Lâm Sơ ca ca, sao anh lại....sao anh lại thế này?”
Ân Lâm Sơ xua xua tay, biết bộ dạng mình như vậy ai nhìn vào cũng có thể hiểu lầm, nhưng cũng không thể nói thẳng rằng cậu tưởng Hoắc Kiệu là tên đột nhập, đạp người ta mà thành ra bong gân chân mình.
Đấy cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Cậu xua xua tay, định qua loa một câu cho xong chuyện: “Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không sao, chỉ là....lười đi bộ, ngồi xe lăn cho tiện thôi”
Lời giải thích này qua tai Thẩm Ngọc Trạch chính là tấm màn che giấu đầu lòi đuôi.
Gương mặt nhỏ thanh tú mang theo chút thương hại, nước trong mắt như sắp tràn ra ngoài: “Sao có thể không có việc gì chứ? Làm gì có ai ngồi xe lăn vì lí do đó đâu? Anh Lâm Sơ, mặc dù có nhiều thứ em không hiểu, nhưng em cũng không ngốc đến mức đấy.”
Thẩm Ngọc Trạch kích động: “Nếu như anh không sao thì đứng lên cho em xem đi, không sao thì bước hai bước!”
殷霖初心说,不是我坐的这个是虎,那就是这小伙子虎。
Yīnlínchūxīn shuō, bùshì wǒ zuò de zhège shì hǔ, nà jiùshì zhè xiǎohuǒzi hǔ.
Tui không hiểu câu này lắm =')))))
Cậu thẳng thắn lôi Hoắc Kiệu ra: “Anh Hoắc Kiệu của cậu không cho tôi đứng lên”
Thẩm Ngọc Trạch bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu một lúc, hỏi: “Là do anh Hoắc Kiệu....tổn thương anh sao? Hôm qua anh Hoắc Kiệu đi đâu? Anh ấy vừa trở về đã đối xử với anh thế này sao?”
Ân Lâm Sơ nghe vậy khẽ cau mày, thế nào lại thành Hoắc Kiệu tổn thương cậu rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại, ngày đầu tiên sau đêm tân hôn cậu đã yên vị trên xe lăn, chú rể thì nửa đường bỏ chạy, rất khó làm cho người ta không nghĩ đến cái tình huống kia.
Đến cả chính Ân Lâm Sơ còn từng chắc chắn cho rằng Hoắc Kiệu đánh nhau một trận với cậu, sau đó đem cậu vào bệnh viện.
Tuy rằng kết quả cuối cùng đúng là đạt được, nhưng nó căn bản không giống với những gì cậu tưởng tượng, cậu không được thêm nổi một điểm nào luôn đó!
Cậu nghĩ kĩ để giải thích lại một chút, để tránh khỏi hiểu lầm càng lớn hơn, bỗng nghe thấy Thẩm Ngọc Trạch nói rằng: “Em phải ở đây chờ anh Hoắc Kiệu trở về, tại sao anh ấy lại đối xử với anh như vậy chứ. Thật quá đáng!”
[Thiếu niên dũng cảm lại một lần nữa đứng chắn trước người bạn bị thương của mình, cặp mắt kiên nghị ấy đã chạm đến trái tim Hoắc Kiệu.
Hiểu lầm, thường là đoạn mở đầu của một mối tình đẹp đẽ]
Thu lại ánh mắt nhìn bảng nhắc nhở, Ân Lâm Sơ dựa về trên ghế xe lăn, hầy, sau đó giải thích cũng chưa muộn.
Để Thẩm Ngọc Thạch trước mặt Hoắc Kiệu tận tình phô bày bản tính thiện lương, thuần khiết cùng cứng cỏi, Hoắc Kiệu sẽ vì vẻ đẹp của cậu ấy mà động lòng.
Lúc này Ân Lâm Sơ lại đứng ra giải thích cho Hoắc Kiệu, Thẩm Ngọc Trạch sẽ rõ bản thân đã hiểu lầm Hoắc Kiệu, tự nhiên sẽ sinh ra hảo cảm.
Còn cậu thì sẽ trở thành người ngoài cuộc buồn rầu giữa bầu không khí hài hòa của bọn họ.
Kế hoạch được thông qua.
Ân Lâm Sơ bấm một like cho chính mình, nghĩ đến có thể thêm điểm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc Trạch càng thêm dịu dàng.
Trong lúc chờ đợi Hoắc Kiệu trở về, Ân Lâm Sơ tự động ngăn chặn ý định an ủi của Thẩm Ngọc Trạch, nhận lấy thức ăn cá Đổng Nhuận Ngôn đưa, bắt đầu cho cá ăn.
Được một nửa bịch thức ăn cá thứ hai, Hoắc Kiệu về nhà.
Hắn cởi mũ xuống giao cho người hầu, bước nhanh tới.
Thẩm Ngọc Trạch dẫn trước một bước đứng lên, ánh mắt kiên định: “Anh Hoắc Kiệu, chân của anh Lâm Sơ là do anh-...”
Nói được nửa câu đã bị Hoắc Kiệu cường thế đánh gãy: “Cảm ơn cậu hôm nay đến chơi cùng Ân Lâm Sơ, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu cũng nên về đi thôi
Mẹ Ngô, tiễn khách tới cửa”
Ân Lâm Sơ bị lời nói dứt khoát thẳng thắn của hắn làm cho cả kinh, bàn tay đang duỗi ra khựng lại, cá koi trong ao đợi mãi chẳng thấy thức ăn rơi xuống, quẫy nước bộp bộp.
Thẩm Ngọc Trạch cắn môi dưới, lại không được bất kì ai để ý thấy.
Hoắc Kiệu trực tiếp đi tới bên cạnh Ân Lâm Sơ, đụng vào mu bàn tay cậu, “Tay hơi lạnh rồi”
Không, tình hình không ổn chút nào.
Ân Lâm Sơ cảm thấy mình phải nói gì đó cứu vãn lại cục diện: “Hoắc Kiệu, ngắt lời người khác là không lịch sự, người ta còn chưa nói xong kìa”
Hoắc Kiệu nhìn cậu trong chốc lát, từ ánh mắt điên cuồng ra hiệu của cậu, bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Ngọc Trạch.
Mặc dù trong lòng yêu thích, nhưng Thẩm Ngọc Trạch cũng có tôn nghiêm của chính mình.
Cậu ngẩng đầu lên, không tiếp tục lời nói vừa rồi, ngược lại quay sang nói với Ân Lâm Sơ: “Anh Lâm Sơ, sau này anh Hoắc Kiệu còn bắt nạt anh, anh nhất định phải nói cho em biết, em và ông nội Hoắc sẽ dạy dỗ hắn.”
Cậu ta nói xong, tiêu sái quay người rời đi.
Ân Lâm Sơ biểu tình cao thâm khó dò nhìn bảng nhắc nhở, chỉ như vậy mới có thể vừa vặn che giấu những nghi hoặc của cậu.
Hiểu lầm là mở đầu tình ái như đã nói đâu? Hiểu lầm thì có, còn ái tình đâu?
Hoắc Kiệu anh nói chuyện với đối tượng tương lai như thế hả, anh mà như vậy sẽ không tìm được người yêu đâu đó! Lại còn làm liên lụy tới tôi không kiếm được điểm!
Ân Lâm Sơ thấy hơi đắng lòng.
Hoắc Kiệu đặt tay lên bả vai cậu, an ủi: “Yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cậu đâu.”
“Tôi xin anh đó mau bắt nạt tôi đi!”
Ân Lâm Sơ mím chặt môi, nhưng đã quá muộn.
Những gì nên nghe không nên nghe người ta đều nghe rõ hết rồi.
Hoắc Kiệu nhìn ánh mắt biến hóa thất thường của cậu, Ân Lâm Sơ nói ra câu thoại yếu ớt vô lực: “Không như những gì anh nghĩ đâu....”
Truyện chỉ được đăng trên wt AnhLam267.