Note: Từ chương 14 bạn Tư Kỳ đã dừng beta cho bộ này, đến chương 21 thì chị Cỏ dừng edit. Nên bây giờ chỉ còn mình edit và chị Chloe beta, chắc chắn sẽ không ra chương đều như trước nhưng mình hứa sẽ làm hết truyện, dù hơi lâu hơn một tí. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ <3
- ---------------------------------------------------------------------------
Ân Lâm Sơ cảm thấy, đề tài về việc bắt nạt nên dừng tại đây, từ trước đến nay cậu đều là người quyết đoán, muốn đổi đề tài là phải đổi ngay.
“Sao trở về nhanh vậy?” Ân Lâm Sơ trả thức ăn cho cá còn thừa trong tay cho Đổng Nhuận Ngôn, di chuyển xe lăn, đi đến phía ghế dài để Hoắc Kiệu có thể ngồi.
Chiếc xe lăn này là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, căn bản là không cần dùng đến tay, nút ấn thông minh có thể làm hầu như là mọi thao tác, chỉ cần ấn nhẹ một cái, nhưng điều kiện tiên quyết là cần phải quen thuộc với chức năng của các nút này đã.
Đổng Nhuận Ngôn từng nhắc Ân Lâm Sơ về cái này nhưng bị cậu thẳng thắn từ chối.
Cậu không định ngồi xe lăn mãi, không cần phải học, nếu có thể, bây giờ cậu muốn làm lại từ đầu cho đến nơi đến chốn.
Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn Hoắc Kiệu, trong đầu nghĩ, dùng biện pháp gì để Hoắc Kiệu cho cậu đi đứng như thường, dù gì thì cậu cũng là người đã tiến hóa.
Điều kiện để cậu có thể chịu đựng tất cả là cho cậu điểm, không cho điểm thì đừng mong cậu chịu đựng. Ngoại trừ việc thỏa hiệp trước để đạt được mục đích ra thì Ân Lâm Sơ chưa bao giờ nuốt giận, chịu chấp nhận oan ức vô lý.
“Thật ra, tối hôm qua tôi đi cũng không có làm cái gì, chủ yếu là hợp tác với cảnh sát bắt kẻ xấu thôi, thế nên viết báo cáo qua loa xong là về ngay.”
Nhắc tới sự việc hôm qua, Hoắc Kiệu có chút không vui, nhưng rất nhanh đã giấu cảm xúc tiêu cực trên mặt đi, tập trung vào bạn đời mới cưới của mình, trong mắt như có ý cười, “Muốn về sớm một chút để gặp em, nên tôi liền về luôn.”
Phần tâm ý này, Ân Lâm Sơ nhất định phải nghiêm túc nhận lấy, sợ cậu một mình cô đơn ở nơi xa lạ, vội vàng trở về bên cạnh cậu, thật đúng là người tốt.
Nếu có thể nảy sinh tình cảm với Thẩm Ngọc Trạch, vậy thì hắn chính là người siêu siêu tốt bụng.
Hoắc Kiệu còn không biết rằng mình được phát thẻ người tốt, thấy ánh mắt cảm động của Ân Lâm Sơ mà hài lòng với quyết định của mình.
Như vậy, chắc chắn Lâm Sơ sẽ thích hắn hơn một chút!
“Hoắc Kiệu.” Ân Lâm Sơ đặt tay lên mu bàn tay của anh, thân trên hơi rướn lên, “Tôi có thể không ngồi xe lăn không?”
Lời từ chối của Hoắc Kiệu còn chưa ra khỏi miệng, Ân Lâm Sơ đã nghiêm túc nói: “Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, muốn vết thương của tôi sớm hồi phục. Nhưng tôi không muốn người khác vì vậy mà hiểu nhầm anh, bọn họ đều nghĩ rằng tôi như này là do tôi và anh đánh nhau.”
Lại thêm mắm dặm muối tâng bốc Thẩm Ngọc Trạch: “Ngọc Trạch nhìn thấy tôi như vậy, một lòng vì tôi mà bất bình, cậu ấy quả là vô cùng lương thiện, vô cùng đơn thuần.”
Hoắc Kiệu nghe cậu ba hoa chích chòe, khóe miệng thẳng tắp, đã nghĩ xong mười câu nói để giáo dục Ân Lâm Sơ không được tùy tiện tin người khác.
Nhưng đâu có cửa mà nói, Ân Lâm Sơ hơi nghiêng đầu, xích đến gần hơn: “Vậy cũng đâu thể hiểu lầm anh, rõ ràng anh đối xử với tôi tốt nhất.”
Hoắc Kiệu á khẩu không trả lời được, nhìn cậu nửa ngày không nói nên lời.
Khóe miệng thẳng băng muốn nhếch lên lại phải cố kìm xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất nhanh nhếch khóe môi đã dùng ưu thế áp đảo thống trị biểu cảm, hoàn toàn không khống chế được.
Hắn cuối cùng cũng từ bỏ sự kiên trì của mình, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Ân Lâm Sơ: “Em có thể không ngồi xe lăn, nhưng đừng khiến bản thân chịu mệt, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút, đây là lời dặn của bác sĩ.”
Nhận được lệnh đặc xá, Ân Lâm Sơ “xoẹt” một cái từ trên xe lăn đứng phắt dậy biểu diễn nhảy ngang ngay tại chỗ, cố khoe ra đôi cẳng cường tráng của mình.
“Đêm hôm qua là sự cố ngoài ý muốn, chân tôi khỏe vầy cơ mà, đá vỡ mười lớp gỗ cũng không xi nhê. Chủ yếu do anh về quá muộn, tôi lại vừa tỉnh, cơ thể nhất thời không phản ứng kịp, nếu không người bị thương chính là anh đó.”
Hoắc Kiệu bắt đầu ngẫm lại vừa rồi có phải mình đã quá dễ dãi mà đồng ý rồi không. Hắn là người dễ mất chủ ý như thế sao?
Lần sau chắc chắn sẽ không thế nữa.
Dù có nói bao nhiêu lời dễ nghe cũng không được.
Hoắc Kiệu còn công vụ phải làm, thời gian hai người ở chung vô cùng ngắn ngủi. Anh vừa rời đi không được bao lâu, Hoắc phu nhân xuất hiện, đi thẳng về phía Ân Lâm Sơ.
Lúc trước bà thấy Thẩm Ngọc Trạch, Hoắc Kiệu cũng ở đó nên không ló ra làm phiền. Bây giờ còn mỗi mình Ân Lâm Sơ, bà đương nhiên muốn tới để sống hòa thuận với thành viên mới trong nhà này, giúp đỡ cậu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống hiện tại.
“Hoắc phu nhân.” Ân Lâm Sơ lễ phép chào hỏi.
Nói một cách hợp lý, bây giờ không nên gọi là Hoắc phu nhân nữa, nhưng một người trong lòng chưa hoàn toàn chấp nhận, một người thì căn bản không hiểu lý lẽ ở phương diện này, hai người cứ thế ăn ý mà tạo thành nhận thức chung —— không cần thay đổi xưng hô, cứ gọi như vậy.
Hoắc phu nhân trước sau như một, trực tiếp thẳng thắn: “Không có việc gì làm, vậy cắm hoa với ta đi.”
Ân Lâm Sơ nói: “Việc này, lúc trước chúng ta đã nói qua, so với cắm hoa, tôi càng hiểu về trồng hoa hơn.”
Ở nhà có việc làm là được, làm cái gì đều không quan trọng, Hoắc phu nhân gật đầu: “Được, vậy cậu trồng hoa đi.”
“Bên này đều cho tôi trồng?” Ân Lâm Sơ chỉ chỉ vườn hoa bên cạnh.
“Toàn bộ đều cho cậu trồng hết.” Đuôi lông mày của Hoắc phu nhân chẳng thèm động đậy.
Trong lòng tên đầu gỗ Đổng Nhuận Ngôn rốt cuộc cũng có chút dao động.
Hai người này là sao đây? người Hoắc gia sao lại thế này?
“Vợ mới cưới” của con trai gặp bạch nguyệt quang, mẹ thì lại bảo “vợ mới cưới” của con trai ở nhà trồng hoa, còn Đại thiếu gia sao lại biểu hiện vui sướng cực độ thế?
Hoắc phu nhân vừa rời đi, Ân Lâm Sơ nói: “Đổng Nhuận Ngôn, đi cùng tôi.”
“Vâng.” Đổng Nhuận Ngôn cung kính lên tiếng.
Chuyện gì đến cũng đến rồi, cứ bình tĩnh mà đối mặt thôi. Anh ta là quản gia riêng của Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nói gì cũng đúng, làm tốt việc Đại thiếu gia giao cho là công việc của anh, trong từ điển của anh ta chưa bao giờ có từ nghi ngờ!
Theo sự giao phó của Ân Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn bắt đầu bận túi bụi. Những việc này anh ta không hiểu, chỉ biết chút chút, có thể giúp đại thiếu gia là vinh hạnh của anh.
Bên hông đột nhiên rung rung, Đổng Nhuận Ngôn nhanh nhẹn nhận điện thoại, tốc độ nhanh nhưng không thất thố: “Ân phu nhân, xin hỏi có gì giao phó ạ?”
Đầu dây bên kia là Cao Ngọc Lê với nội tâm bất an.
Có thể đoán được Ân Lâm Sơ ở Hoắc gia chắc chắn không dễ chịu, bà gọi cho Đổng Nhuận Ngôn chỉ là muốn xác nhận tình hình cụ thể.
Phái hắn ta đến chính là vì muốn đặt máy theo dõi hình người bên cạnh Ân Lâm Sơ, tránh tên Đại thiếu gia không biết điều kia làm ra chuyện gì ngu xuẩn, chưa nói đến bản thân đắc tội với người Hoắc gia, mà còn liên lụy đến hai mẹ con bà ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cao Ngọc Lê lập lòe, nhẹ giọng hỏi: “Tình hình bên Đại thiếu gia thế nào rồi? Hoắc thiếu gia trở về rồi à?”
“Tối hôm qua Hoắc Thiếu gia đã trở về, sáng nay còn ăn sáng cùng đại thiếu gia, không xảy ra việc gì cả, khiến bà lo lắng rồi.” Đổng Nhuận Ngôn nói, không dừng việc làm trên tay.
Dù có bị việc khác quấy nhiễu thì hắn vẫn có thể xử lý việc làm trên tay một cách hoàn mỹ, đây đều là nhờ anh ta dày công rèn luyện mỗi ngày, cái này gọi là chuyên nghiệp.
“Về rồi...” Cao Ngọc Lê im lặng một lát, “Cũng tốt. Bọn họ giờ đang làm gì?”
“Hoắc thiếu gia đang bận làm công vụ, đã về thư phòng rồi. Còn Đại thiếu gia, cậu ấy đang cuốc đất.” Đổng Nhuận Ngôn nói.
“Cuốc đất... Cuốc đất là cái gì?” Giọng nói Cao Ngọc Lê chần chừ.
Cao Ngọc Lê xuất thân bần hàn đương nhiên biết cuốc đất là gì, nhưng bà ta không thể tin Đổng Nhuận Ngôn nói là ý cuốc đất kia với cuốc đất bà ta biết là giống nhau.
Đổng Nhuận Ngôn giải thích: “Đại thiếu gia muốn xới lại mấy mảnh đất trong nhà để trồng loại hoa khác. Đã phân chia khu vực rồi, hiện tại xử lý khu phía Bắc trước.”
“....Tại sao?” Cao Ngọc Lê đầu đầy chấm hỏi, kinh ngạc trong đầu cũng chỉ còn 2 chữ này, tại sao!
Đổng Nhuận Ngôn nói: “Là Hoắc phu nhân giao phó.”
Tuy rằng lúc trước là đại thiếu gia đề nghị, nhưng Hoắc phu nhân mới là người quyết định cuối cùng, vậy nên nói như vậy chắc cũng không sai.
Đầu bên kia điện thoại im ắng hồi lâu, lúc Đổng Nhuận Ngôn sắp làm xong việc thì Cao Ngọc Lê mới lên tiếng: “Sau này, xảy ra chuyện gì, phải lập tức báo lại cho ta. Dù nói như thế nào thì Lâm Sơ cũng là con của Ân gia, cậu ở Hoắc gia phải chăm sóc thằng bé cho tốt.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Ân Lâm Sơ xới đất một lần, Đổng Nhuận Ngôn theo đó rải phân bón xuống, Đổng Nhuận Ngôn lên tiếng, nhanh chóng nói với Cao Ngọc Lê, “Đại thiếu gia gọi tôi đến bón phân, xin lỗi không thể tiếp chuyện phu nhân.”
Ân Lâm Sơ cuốc đất, Đổng Nhuận Ngôn thì bón phân.
Cao Ngọc Lê buông điện thoại trong tay, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
“Mẹ, tình hình bên Ân Lâm Sơ thế nào rồi?” Ân Thần Hiên gấp gáp không chịu được.
Cậu ta từ lúc cao trung đã có hảo cảm với Hoắc Kiệu, cũng cảm giác được Hoắc Kiệu có ấn tượng rất tốt với mình.
Biết được Ân gia với Hoắc gia có lời hẹn hôn ước, cậu ta cũng từng ảo tưởng người “vợ” kia là mình.
Chỉ cần Hoắc Kiệu nguyện ý, tất cả đều có thể thay đổi.
Nhưng sau đó Hoắc Kiệu lại vào trường quân đội, tốt nghiệp xong thì tới trụ sở xa tít mù khơi, bọn họ đã không còn liên lạc lâu rồi.
Hoắc Kiệu lần nữa xuất hiện trước mặt cậu ta liền thành như bây giờ, dường như ngó lơ cậu ta toàn tập, chỉ thấy mỗi... Ân Lâm Sơ.
Cậu ta từng không cam lòng, trước khi kết cục đã định, cái hôn ước yếu ớt đó rất dễ động tay động chân. Nhưng Cao Ngọc Lê không cho phép cậu ta có suy nghĩ như vậy, kiên quyết ngăn cản, mà cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu ở bên nhau trong lễ cưới.
Trong lòng vẫn sót lại chút ý nghĩ không can tâm muốn quậy phá, khiến giọng điệu của cậu ta mang theo vài ý ghen tuông.
“May mà con không kết hôn với Hoắc Kiệu” Cao Ngọc Lê mặt tràn đầy sợ hãi, bùi ngùi nói, “Nếu không hiện tại, người làm vườn cho Hoắc gia sẽ là con.”
Cậu ta biết ngay mà! Ân Lâm Sơ ở Hoắc gia chắc chắn-...
Ân Thần Hiên như điếc một bên tai: “Hở? Làm vườn?”
Cậu ta không nghe nhầm phải không!
Truyện chỉ được đăng trên w;a;t;t;p;a;d AnhLam267.