Tái Sinh Chi Từ

Chương 103: Chương 103




Tương Hãn tựa hồ chính là vui quá hóa buồn, ngay lúc hắn dự định dùng thời gian còn lại của Từ Cửu Chiếu để hai người hẹn hò lãng mạn thì Ngô Diểu liền gọi điện thoại tới.

Nói thật, nếu như không phải Ngô Diểu rống lên một câu “Hình như anh phát hiện ra đồ sứ Phong Diêu rồi!!”, một khắc kia Tương Hãn thực sự muốn bóp nát điện thoại.

Từ Cửu Chiếu biến sắc, lập tức đứng lên: “Anh xác định sao?”

Ngô Diểu tựa hồ vẫn còn kích động, hắn nói: “Anh gần như có thể xác định! Hai người mau trở lại Bỉ đi! Vừa lúc gia chủ cũng muốn bán!”

Tương Hãn rất không vui vẻ, bất quá hắn biết Từ Cửu Chiếu để ý chuyện Phong Diêu, không đợi Từ Cửu Chiếu mở miệng liền chủ động nói: “Anh đi mua vé máy bay ngay.”

Từ Cửu Chiếu hướng hắn cảm kích gật đầu, Tương Hãn đứng dậy gọi điện thoại, Từ Cửu Chiếu tiếp tục cùng Ngô Diểu nói chuyện.

“Anh tỉ mỉ nói cho em nghe một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ngô Diểu hít sâu một hơi, vừa vui mừng vừa oán trách nói: “Cũng là do đi xã giao với một phú hào có chức vị là Nam Tước. Nhà kia mặc dù có tước vị và lâu đài nhưng hiện giờ không so được với trước đây, không có trang viên hay kinh doanh gì cả, chỉ có thể bán của cải lấy tiền để duy trì sửa chữa lâu đài.”

Từ Cửu Chiếu: “Là quý tộc sa sút a.”

Ngô Diểu nói: “Đúng vậy, hai người mau lên, đến lúc đó anh đi đón.”

Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu đi tìm Tương Hãn. Bên này Tương Hãn nhanh chóng đặt được hai tấm vé, cầm lấy quần áo trong tủ bắt đầu thu dọn.

“Xem ra chúng ta phải ở bên này thêm vài ngày.” Tương Hãn cau mày, trong tay xếp quần áo bỏ vào valy.

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói: “Bằng không anh về trước đi? Em ở bên này đợi mấy ngày cũng không sao.”

Tương Hãn không chút do dự nói: “Không, không có việc gì. Để anh đi cùng em, em lần đầu tiên đi nước ngoài, một mình ở lại, Ngô Diểu thì không đủ tin cậy.” Hắn tiếp tục bôi đen người khác, càng cảm thấy Ngô Diểu vướng víu.

Từ Cửu Chiếu lo lắng nói: “Còn công ty bên kia thì sao?” Tương Hãn bận rộn như thế nào, cậu không phải không biết, chỉ sợ sau khi trở về hắn lại đem công việc tích tụ xử lí tới tận khuya.

Tương Hãn buông quần áo xuống, ngồi vào bên cạnh ôm lấy vai cậu: “Kỳ thực công ty cũng đã đi vào quỹ đạo, anh cũng không cần đích thân quản lí. Những việc khác cũng không có vấn để gì, chủ yếu nhất là Trịnh Khải Long bên kia… “

Chân mày Từ Cửu Chiếu cau lại: “Hắn bên kia thế nào?”

Tương Hãn nói: “Anh đã đào cho hắn một cái hố to, chỉ chờ hắn nhảy vào trong thôi.”

Tương Hãn vừa nhắc tới việc này thì rất là đắc ý, tuy rằng Từ Cửu Chiếu nghe không rõ, thế nhưng cũng không gây trở ngại cậu chia sẻ cảm giác thành tựu và vui sướng cùng Tương Hãn.

Tương Hãn am hiểu nhất là chơi chứng khoán, mục đích cuối cùng của hắn cũng dựa trên phương diện này làm công ty Trịnh Khải Long suy sụp, cho dù không suy sụp cũng muốn nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề .

Tuy rằng Duệ Phong có tài sản nhiều, lợi nhuận lớn, cũng có những cổ đông khác, nhưng lại không có niêm yết trên thị trường. Bởi vì công ty đầu tư trong nước niêm yết cũng rất khó sống, huống chi muốn niêm yết cũng rất phức tạp. Chỉ có công ty con trực thuộc mới có thể dựa vào công ty mẹ niêm yết, thực hiện đưa một phần tài sản ra thị trường.

Tương Hãn cũng không muốn thu mua gì cả, cho nên việc niêm yết gì gì đó cũng không nghĩ đến.

Thế nhưng tập đoàn Hoành Loan là một công ty niêm yết. Tương Hãn đã làm sẵn một cái thòng lọng, chờ Trịnh Khải Long đưa cổ tới.

Bởi vì hai bên không có ngành nghề liên quan nên chỉ có thể đánh nhau từ xa.

Trịnh Khải Long tính toán phá hư hạng mục đầu tư của Duệ Phong. Những hạng mục này đều có tiềm lực triển vọng đã được Duệ Phong khảo sát qua, chỉ bất quá thời gian hoàn vốn cũng không phải rất nhanh, cơ bản đều mất từ 3 – 5 năm.

Mặc dù là hạng mục khả quan, thế nhưng song phương vẫn chưa ký hợp đồng nên đều có thể đổi ý, Duệ Phong có thể đổi ý không đầu tư, đối phương cũng không nhận được lợi ích đầu tư từ bọn họ.

Trịnh Khải Long mưu tính cùng những người này ngầm giao thiệp, những người đầu tư này có hạng mục triển vọng không tệ. Như vậy hắn vừa ký được hạng mục tốt, lại phá hư được kế hoạch đầu tư của Duệ Phong.

Nếu như công ty đầu tư trong thời gian dài không có hạng mục đầu tư tốt, như vậy thì sẽ không có lợi nhuận, đối với danh tiếng của Tương Hãn cũng bị đả kích. Nếu lung lay được gốc rễ của hắn, đại cổ đông cũng không phải ngồi không, không có khả năng trơ mắt nhìn tiền nằm yên ở trong ngân hàng mà không được sử dụng hiệu quả.

Trịnh Khải Long còn nỗ lực tìm kiếm nhược điểm của Tương Hãn, uy hiếp hắn, hoặc là gây ra scandal, khiến cổ đông vạch tội hắn.

Chỉ tiếc từ khi Tương Hãn nhận thức Từ Cửu Chiếu thì trong sạch như một tiểu thư khuê các, đừng nói là scandal, ngay cả một chuyện xấu cũng không có. Huống chi, Duệ Phong cũng không phải là công ty niêm yết, hắn muốn kích động tin tức bất lợi đối với Tương Hãn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của Duệ Phong, chỉ cần không có ảnh hưởng lớn, cổ đông cũng mặc kệ.

Tuy không có biện pháp tạo scandal, nhưng người giúp Trịnh Khải Long đắc thủ không ít, hắn từ Duệ Phong đào đi không ít hạng mục.

Thế nhưng đối mặt với loại đả kích này, Tương Hãn cũng không nóng nảy, không hoảng sợ, cũng không phát biểu gì, trái lại còn phân phó Lưu Duệ tiếp tục hiệp đàm nhiều hạng mục tiềm lực hơn. Thật giống như muốn nỗ lực dùng đầu tư lớn hơn để đền bù những hạng mục đã bị mất.

“Như vậy không phải là bị thua thiệt sao?” Từ Cửu Chiếu nghe không hiểu chi tiết cụ thể, thế nhưng đại khái tình huống xấu tốt vẫn có thể minh bạch. Nhìn bề ngoài, công ty A Hãn rơi vào thế bị động, Trịnh Khải Long chiếm được không ít chỗ tốt.

Tương Hãn không có hảo ý cười: “Tiện nghi của anh dễ chiếm như vậy sao, nếu đã ăn vào, đến lúc đó muốn phun ra cũng đừng nghĩ phun ra được, trực tiếp cho hắn no chết.”

Hoành Loan không giống với Duệ Phong, vốn lưu động đều dùng trong sản xuất công nghiệp, mua đất, kí kết hợp đồng dự án, giải ngân. Nếu có một phương diện nào gặp nguy cơ, tài chính bị cắt đứt, có là đại tập đoàn thì cũng chỉ có thể rơi vào khốn cảnh mặc cho người khác làm thịt.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn tự tin phấn chấn, ánh mắt trầm tĩnh, tuy rằng hắn cười rất không lương thiện, giống như mấy kẻ bại hoại trong TV, thế nhưng Từ Cửu Chiếu cảm thấy hắn rất có mị lực. Nói theo cách khác, đó chính là soái ngây người.

Cảm xúc Từ Cửu Chiếu bắt đầu khởi động, cậu lại gần hôn một cái trên môi Tương Hãn. Tương Hãn ngơ ngác chớp mắt, đương nhiên thịt dâng tới miệng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ôm Từ Cửu Chiếu triền triền miên miên, tinh tế hôn sâu một trận, nếu như không phải còn phải ra sân bay, nói không chừng cả ngày hôm nay hắn cũng không muốn ra cửa khách sạn.

Cho nên nói, cái này không thể trách Tương Hãn khi hắn nhìn thấy Ngô Diểu liền trưng ra bản mặt khó chịu.

Ngô Diểu đã không còn trông cậy tên đó đối đãi thuận hòa với mình, hắn cũng chỉ nói chuyện với tiểu sư đệ.

Từ Cửu Chiếu cười một tiếng, khí tức ai oán trên người Tương Hãn hầu như có thể thấy được, vỗ vỗ tay của Tương Hãn, Tương Hãn mới cam tâm đẩy xe hành lí đi ở một bên.

Ngô Diểu giống như không phát hiện mờ ám giữa hai người, hắn nói: “Vị Nam Tước này có họ là Griffin, hơn năm mươi tuổi. Nhà của ông ta là một lâu đài rất lớn, lần này bán gia sản cũng vì muốn duy trì lâu đài.”

Từ Cửu Chiếu hơi cảm thấy kinh ngạc: “Em còn tưởng rằng nếu là quý tộc, chung quy sẽ không nghèo túng đến mức bán gia sản lấy tiền duy trì nhà ở đi? Đổi lại một khu nhà nhỏ hơn không được sao.”

Ngô Diểu cười nói: “Em không biết đâu. Tòa lâu đài này là từ tổ tiên kế tục xuống, thân là người thừa kế tước vị, ông ta có nghĩa vụ phải duy trì nó, nhưng không có quyền lợi bán nó đi. Trong giới quý tộc ngoại trừ nhánh chính ra còn có nhánh phụ, lâu đài là một biểu tượng vinh quang của gia tộc nên không bao giờ được bán, nếu không phải như vậy thì con cháu sau này cũng mặc kệ chuyện bán được hay không.”

Vừa nói như vậy, Từ Cửu Chiếu liền hiểu, cũng giống như hoàng thất đại gia tộc trong nước, tòa lâu đài tương đương với nhà tổ, có bài vị tổ tông, đại biểu quang vinh của một gia tộc.

Ngô Diểu còn nói: “Còn nữa, coi như là bọn họ muốn bán người khác muốn mua nhưng nhà nước cũng không cho phép. Nếu như kinh doanh giữ gìn không nổi nữa, quốc gia sẽ trực tiếp thu hồi. Hiện nay lâu đài cũng giống như di tích cổ, đơn giản là không mua được.”

Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Mất thì dễ, thu lại khó.”

Ngô Diểu: “Đúng vậy, chính là đạo lý này. Chúng ta đi nhanh một chút, Nam Tước Griffin đang chờ chúng ta đấy.”

Lúc ba người tới lâu đài của Nam Tước Griffin thì đã đến buổi chiều, vừa xuống xe Từ Cửu Chiếu liền thán phục một trận. Nơi này ở vùng ngoại ô, xung quanh là một mảnh đồi núi mênh mông.

Mấy ngày nay cậu có quan sát kiến trúc ở nước ngoài, thường là kiến trúc đỉnh nhọn tháp cao. Nhưng mà lâu đài này không tinh xảo hoa mỹ trang trọng như vậy. Cả tòa lâu đài có vẻ rất nặng nề, có cảm giác lịch sử tang thương. Nó cũng không có tháp cao đỉnh nhọn tinh xảo, ngược lại bên trên phù hợp với việc phòng ngự hơn.

“Tòa lâu đài này có lịch sử hơn mấy trăm năm, bên trong có trên trăm gian phòng, có thể chứa đựng mấy nghìn người.” Ngô Diểu giới thiệu cho hai người, “Ngoại trừ quý tộc sinh hoạt hàng ngày ở nơi đây, nó còn đảm nhận che chở cư dân xung quanh trong thời kỳ chiến tranh.”

Từ Cửu Chiếu chậm rãi gật đầu: “Cũng khó trách Nam Tước tình nguyện bán gia sản lấy tiền giữ nó lại, có lâu đài này đúng là chuyện đáng giá để kiêu ngạo.”

Ngô Diểu cười một tiếng: “Đó cũng không nhất định, Griffin cũng không không cảm thấy kiêu ngạo gì đâu, vì ông ta kế thừa tước vị và lâu đài nên phải vắt hết óc kiếm tiền cho toàn bộ chi tiêu trong lâu đài, ông ta không có cách nào vứt bỏ chuyện cực nhọc này đâu.”

Tương Hãn ôm cánh tay nói: “Vậy hẳn là vị Nam Tước này đầu óc rất cứng nhắc! Có chén vàng nhưng lại đi ăn xin.”

Ngô Diểu kinh ngạc nhìn hắn, Từ Cửu Chiếu kỳ quái: “A Hãn, vì sao nói như vậy?”

Tương Hãn chỉ tay về phía lâu đài: “Nơi này vị trí địa lý cực tốt, cảnh sắc ưu mỹ xuất chúng, không khí vô cùng tươi mát. Rất thích hợp khai phá trở thành nơi nghỉ dưỡng, mà lâu đài này lại được thiên nhiên ưu đãi, chỉ cần cải tạo thỏa đáng là có thể biến thành khách sạn. Đồng thời nơi này lại có vết tích lịch sử dày đặc, cho mượn trở thành nơi quay phim cũng rất tốt. Cho dù không trở thành nơi quay phim, nhưng để chụp hình đám cưới, tổ chức hôn lễ tuyệt đối không có vấn đề!”

Ngô Diểu trừng mắt nhìn, lẩm bẩm một câu: “Thật không hổ là gian thương.” Hắn thở dài một tiếng: “Tại vì Nam Tước Griffin không muốn người ngoài nhiễu loạn yên lặng của nơi này, cậu nói thay đổi thành khách sạn, cho mượn nơi quay phim phải không, trước đây cũng có người cùng ông ta thương lượng qua, nhưng ông ta rất bảo thủ, không đồng ý.”

“Người như vậy rơi vào cảnh bán gia sản lấy tiền duy trì lâu đài thì cũng không đáng đồng tình.” Tương Hãn lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.