Nam tước Griffin hoàn toàn trái ngược với một người giỏi giao thiệp như huân tước TelaZeni.
Ông ta cũng không phải rất anh tuấn, giữa chân mày có vết nhăn, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Nam tước Griffin cũng không có tự mình ra nghênh tiếp ba người, mà là để quản gia mời họ vào phòng khách.
Vị tiên sinh này cũng không nói tiếng Trung, chỉ lúc giới thiệu Từ Cửu
Chiếu mới lên tiếng chào hỏi, còn lại là ngồi nghe mọi người trò chuyện.
Từ Cửu Chiếu cũng không muốn cùng Griffin nói chuyện phiếm, người này rõ ràng không phải là một đối tượng tốt để trò chuyện. Ông ta cứng nhắc,
bảo thủ, rất theo khuôn phép, đây cũng xem như là một niềm tự hào. Thậm
chí Từ Cửu Chiếu còn cảm thấy vị Nam tước tiên sinh này còn giống người
của mấy trăm năm trước hơn cả cậu.
Nam tước Griffin tuân theo lễ nghi, cũng không có trực tiếp dẫn bọn họ
đi xem đồ vật, ngược lại là sau khi chiêu đãi bọn họ một buổi trà chiều, mới đứng dậy hướng về phòng cất giữ đi đến.
Tầm nhìn bên trong lâu đài có chút mờ tối, cửa sổ lại hẹp dài, lấy ánh sáng cũng không tốt.
Dọc theo đường đi chỉ là trầm mặc, thân là chủ nhân, Nam tước Griffin cũng không có ý tứ giới thiệu cho bọn họ.
Tương Hãn lui về phía sau một chút, để Ngô Diểu đi theo bên cạnh Nam tước, còn mình thì lặng lẽ kéo tay của Từ Cửu Chiếu.
Một khắc kia tay hắn nắm lấy tay cậu, tim của Từ Cửu Chiếu bắt đầu gia tăng tốc độ, trên mặt bắt đầu khô nóng.
Cậu cũng không biết tại sao gần đây mỗi khi cùng một chỗ với Tương Hãn,
đối phương đụng chạm cậu, hôn môi cậu luôn luôn gây cho cậu loại cảm
giác bối rối.
Rõ ràng bọn họ đã làm chuyện thân mật với nhau, nhưng chỉ cần cầm tay
như vậy, lại làm cho tâm cậu rung động, thậm chí có những suy nghĩ đen
tối.
Cũng may trên mặt Từ Cửu Chiếu đã làm công phu tốt lắm, có thể duy trì
bộ dáng đạo mạo, khiến Tương Hãn vô pháp biết được loại phản ứng thẹn
thùng này.
Cậu biết cậu không nên như vậy, Nam tước và Ngô Diểu đang đi ở phía
trước, ở đây cũng không cởi mở như ở đường phố bên Pháp, để cho người ta thấy hai người tay trong tay, Từ Cửu Chiếu xấu hổ vô cùng.
Trong lòng cậu biết cậu cần phải bỏ tay của Tương Hãn ra, nói cho hắn
biết phải thu liễm một chút. Nhưng cố tình tay của cậu lại cầm tay của
đối phương thật chặt, thậm chí cuốn lấy ngón tay sít sao.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy hết sức may mắn vì nơi này mờ tối, còn Tương Hãn cũng không quay đầu lại.
Xuyên qua hành lang, lên lầu ba, bọn họ tới một góc trong lâu đài.
Mở cửa phòng, Nam tước Griffin đại khái là nói một câu mời vào, mọi người liền đi vào trong phòng.
Gian phòng rất lớn, khoảng cách từ sàn lên trần nhà cũng rất cao, bởi vì hướng về cửa sổ nên trong phòng rất sáng. Nhưng Griffin vẫn mở đèn, để
chắc chắn bên trong phòng sáng hơn, không có góc nào âm u cả.
Căn phòng này là nơi chuyên môn dùng để trưng bày đồ cất giữ của nhiều
thế hệ Nam tước, trong phòng phương tiện trưng bày rất nhiều, chỉ bất
quá bây giờ bên trên cái giá trưng bày rất thưa thớt, nhìn ra được
Griffin đang cực lực muốn đem từng cái giá lấp đầy.
Bất quá, vì sao ông ta không dọn một ít cái giá ra ngoài, hoặc là đổi một căn phòng khác chứ?
Từ Cửu Chiếu không có cách nào lý giải vì sao Griffin lại cực lực duy
trì điều này, khi ba người nói chuyện, ánh mắt Từ Cửu Chiếu quét ở trong phòng một lượt. Sau đó cậu nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi này đang ở
trên cái giá để gốm sứ Trung Quốc.
Liếc nhìn lại, chỉ cảm thấy một màu xanh ngọc như mới được gột rửa, nơi nơi xanh tươi.
Chân Từ Cửu Chiếu không giữ được khống chế đi tới. Lúc đầu Ngô Diểu chỉ
nói có thể là Phong Diêu, bởi vì hắn chỉ có thể đoán được đây là phong
cách đặc thù hết sức rõ ràng của thời Đường. Còn về sắc men, lúc Ngô
Diểu về nước đã cố ý đi xem bình tứ giác Phong Diêu được trưng bày ở Bác Cổ Hiên, hai màu men rất giống nhau. Hắn mới thấy qua không có bao lâu, căn bản không có khả năng nhớ sai.
Vì sao nói nó là phong cách thời Đường, bởi vì theo truyền thuyết Sài
Diêu kỳ thực chính là do Hậu Chu Sài Thế Tông ra lệnh kiến tạo, thời
gian tồn tại cực kỳ ngắn, nhưng cũng có người nói diêu khẩu này là do hư cấu chứ không có tồn tại. Bởi vì khi đó điều kiện không có ổn định,
phong cách đồ sứ từ thời Đường kéo dài xuống không có tiến bộ gì rõ
ràng.
Vào thời Đường chùa chiền được xây dựng rất rầm rộ, có rất nhiều khí hình đồ sứ liên quan đến Phật giáo.
Vật trước mắt Từ Cửu Chiếu cũng như vậy.
Đó là một đôi Hoa Cô (một dạng bình cắm hoa (hoặc trang trí) có hình
dáng như cái li (cốc) có chân – phổ biến vào những năm đầu nhà Thanh).
Lúc ban đầu Hoa Cô được làm bằng đồng dùng để đựng rượu, sang thời Hán
Đường bắt đầu lưu hành dùng gốm sứ mô phỏng Thanh Đồng khí.
Hoa Cô này có đặc thù rõ rệt của Thanh Đồng khí. Miệng lộ ra bốn phía,
cổ dài, đáy bằng. Toàn thân là sắc xanh da trời thanh nhã u thúy. Vừa
nhìn qua chỉnh thể, Hoa Cô này có vẻ rắn rỏi trang nhã, lộ ra mười phần
cổ xưa lại rất phú quý.
Thời hậu Đường, phật giáo rất thịnh hành, Hoa Cô thuộc về cung khí (chỉ những vật thờ cúng) dùng để tế tự trước phật.
Nếu như nói cái khác, Từ Cửu Chiếu có thể sẽ nhận sai, nhưng đối với Hoa Cô này tuyệt đối sẽ không nhận sai, bởi vì cậu chính là dựa theo vật
phẩm gốc do Đào Kim đưa tới phỏng chế mà thành!
Hơn nữa, vật này không giống với những vật bị cẩm y vệ phá hủy hay bị
người đánh cắp trong khố phòng, Từ Cửu Chiếu nhớ rất rõ ràng, đôi Hoa Cô này là bị Đào Kim phái người lấy đi.
Từ Cửu Chiếu nhất thời kích động, giơ tay lên hướng về Hoa Cô đang trưng bày ở cái giá vuốt ve.
Nhưng mà cậu vừa vươn ra tay đã bị người chặn lại, chờ Từ Cửu Chiếu phục hồi tinh thần, mới phát giác Tương Hãn không biết khi nào đã đi đến bên người của cậu, đem tay cậu đè xuống.
Từ Cửu Chiếu kích động quên mình, Tương Hãn đương nhiên không có khả năng để Từ Cửu Chiếu thất thố.
Hắn dùng tiếng Anh nói mấy câu với Griffin, Griffin chỉ mỉm cười rất nhẹ, giơ tay lên mời bọn họ tự nhiên.
Lúc này Tương Hãn mới tự tay nâng Hoa Cô lên: “Bây giờ em có thể xem những gì em muốn.”
Từ Cửu Chiếu bật cười, mới vừa rồi bị Tương Hãn cắt ngang động tác, cậu mới bình tĩnh lại.
Từ Cửu Chiếu đưa tay cầm lấy, một tình cảm ấm áp theo nơi chạm vào xuyên qua lòng bàn tay của cậu.
Từ Cửu Chiếu nhất thời kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, đối
diện cũng không có cửa sổ, cho nên cũng không phải do ánh mặt trời chiếu vào.
Chuyện này tựa hồ cũng không phải là lần đầu tiên. Bạn đang �
Từ Cửu Chiếu ngưng mắt nhìn đồ sứ do chính mình sáng tạo, cậu còn nhớ rõ lúc trước tìm được mảnh sứ cũng cảm nhận được một luồng nước ấm như có
như không, còn ở nhà họ Lý kia lần đầu tiếp xúc với bình tứ giác cũng có một tình cảm ấm áp như vậy.
Đây là vì sao? Bởi vì do cậu sáng tạo ra sao?
Trong lòng Từ Cửu Chiếu không hiểu được, cậu không phải là không có gặp
qua đồ sứ triều đại khác, vì sao duy chỉ có vật đích thân cậu sáng tạo
ra mới có loại chuyện kỳ lạ này.
Dòng nước ấm tồn tại trong thời gian cực kỳ ngắn, hơn nữa chỉ có lần đầu tiên đụng phải mới có loại cảm giác này, nếu như không phải Từ Cửu
Chiếu tin chắc cảm giác của mình sẽ không sai, nói không chừng còn tưởng là ảo giác.
“Làm sao vậy?” Tương Hãn nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu hỏi một câu, “Có cái gì bất thường sao?”
Từ Cửu Chiếu thu hồi hoang mang trong lòng, nói: “Không sao, vật này đúng là Phong Diêu, phẩm tương tốt vô cùng.”
Hoa Cô này không giống với bình tứ giác, có vẻ càng thêm oánh nhuận,
trên mặt sứ tràn đầy bảo quang mông lung, đây là đặc thù rõ rệt truyền
lại đời sau.
Nam tước Griffin ở bên cạnh nói mấy câu, Tương Hãn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Từ Cửu Chiếu tò mò, cậu hỏi Ngô Diểu: “Nam tước nói gì thế ạ?”
Ngô Diểu nói: “Ông ta nói bình sứ này là do tổ tiên cùng hạm đội đến
Châu Á tự tay mang về, có cả danh sách vật phẩm mang về khi đó nữa, thậm chí bên trên có ghi lại ngày tháng.” Ngô Diểu phiên dịch xong liền nói ý kiến của mình: “Nếu quả thật là như vậy, giá cả Hoa Cô sẽ phải tăng
lên, đối với vật có chứng minh là đồ sứ cổ, nếu so với vật không có thì
giá trị đắt hơn nhiều.”
Từ Cửu Chiếu vội vàng nói: “Có thể hỏi ông ta một chút đem danh sách đó bán cho chúng ta được không.”
Tương Hãn quay đầu lại cho cậu một ánh mắt trấn an, tâm tư Từ Cửu Chiếu có chút hốt hoảng gấp gáp liền lắng xuống.
Cậu biết, A Hãn sẽ không để cậu thất vọng. Nghĩ vậy, Từ Cửu Chiếu không khỏi lộ ra mỉm cười.
Cuối cùng Tương Hãn và Nam tước đạt thành giao dịch, tổng cộng 9000 vạn RMB cho một đôi Hoa Cô và danh sách của tổ tiên Griffin.
“Trời ạ, 9000 vạn.” Mặc dù tự mình trải qua, Ngô Diểu vẫn cảm thấy bất
khả tư nghị, hắn nhìn Tương Hãn từ trên xuống dưới, dùng giọng điệu khó
có thể tin: “Thật đúng là không nhìn ra, cậu còn là một thổ hào!”
Tương Hãn liếc hắn một cái: “Không có kiến thức, Bác Cổ Hiên chỉ bày một bình tứ giác đã có người kêu giá đến 1triệu, tôi cũng không có bán.
Nhưng đây là một đôi, lại càng quý hơn. Mua 9000 vạn tôi còn có thể kiếm được rất nhiều.”
Từ Cửu Chiếu cũng không có thích sưu tầm tác phẩm của chính mình, Tương
Hãn dùng vốn lưu động của Bác Cổ Hiên cộng thêm bản thân tự ứng ra một
phần để mua.
Bác Cổ Hiên chỉ cần một Phong Diêu trấn điếm là được rồi, vật này mua về cũng phải cần bán đi. Hoa Cô có bối cảnh, có cố sự, lại có bản ghi chép chứng minh. Mang về nước đưa ra đấu giá là có thể dễ dàng kiếm tiền về.
Ngô Diểu quả thực đỏ mắt, người này thực sự là khiến người khác hận đến mức muốn trùm bao bố để ‘dần’ cho một trận.
Tương Hãn như không có chuyện gì xảy ra nói: “Xét thấy anh vừa mới làm
tròn vai trò người trung gian, nên không thể thiếu tiền hoa hồng cho anh được, cứ theo thông lệ quốc tế đi.”
Nhất thời mặt mày Ngô Diểu rạng rỡ hẳn lên, làm người trung gian có thể
lấy được 5% hoa hồng, trong đó người bán xuất 3%, người mua xuất 2%.
Tính ra được 450 vạn, hắn sẽ không bao giờ xem Tương Hãn không vừa mắt
nữa.
Tương Hãn hừ một tiếng rồi cười: “Lúc này anh còn nghĩ một mình đi xã giao với những phú hào này là phiền phức không?”
Ngô Diểu lắc đầu nói: “Gì chứ, cho tới bây giờ anh đều không cảm thấy phiền phức. “
Tương Hãn nói: “Vậy là tốt rồi, về sau nếu tiếp tục cố gắng, sẽ không
thể thiếu phí khổ cực của anh. Anh cùng Cửu Chiếu chính là quan hệ nhất
vinh cộng vinh, anh vì em ấy ra tâm nhiều hơn, cũng là giúp cho mình
kiếm được nhiều tiền hơn. Đúng không?”
Ai cũng sẽ không vì tiền mà băn khoăn. Ngô Diểu nâng cằm: “Đó là đương nhiên.”
Tâm tình Tương Hãn vô cùng tốt vỗ vỗ vai Ngô Diểu, sau đó lôi kéo cánh tay Cửu Chiếu rời đi.
Ngô Diểu đứng một mình trong chốc lát, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
Đêm đó, Nam tước Griffin chiêu đãi ba người một bữa cơm thịnh soạn, sau đó sắp xếp phòng cho bọn họ.
Bên trong lâu đài có rất nhiều phòng, đương nhiên sẽ không để cho khách
nhân suốt đêm đi ô-tô trở lại khu vực thành thị ở khách sạn được.
Bán vật sưu tầm có được một số tiền cũng đủ giữ gìn lâu đài trong một
đoạn thời gian thật lâu, tạm thời gánh nặng trong lòng Nam tước không
cánh mà bay. Ngay cả khi nghe được Tương Hãn quang minh chính đại yêu
cầu chỉ cần hai gian phòng, ông liền lộ ra ánh mắt trêu chọc.