Trở thành đồ sứ trong truyền thuyết là ý gì chứ? Từ Cửu Chiếu khó hiểu suy đoán ý của Tương Hãn.
Tương Hãn mỉm cười, nụ cười đó mang theo mười phần hào hứng, tràn đầy tự tin: “Tại sao mọi người luôn theo đuổi tìm kiếm Sài diêu chứ, chính là
bởi vì trên đời khó gặp. Đối với loại gốm sứ vừa mới phát hiện này có
phẩm chất không kém Nhữ diêu cùng Sài diêu nhất định sẽ khiến cho người
đời chú ý . Mà đến lúc đó, di chỉ diêu tràng và đồ sứ thuộc nơi này sẽ
khiến cho lịch sử gốm sứ phải viết lại, đó là tăng thêm một chủng loại
mới nữa.”
Mấy người khác nghe xong lời này liền nhiệt huyết sôi trào, trước mắt
mọi người dường như hiện ra cảnh tượng long trọng đó qua lời miêu tả
sống động của Tương Hãn. Đến lúc đó, bọn họ chính là người tham dự sửa
lại lịch sử a.
Từ Cửu Chiếu càng nghe thì trong lòng càng như có lửa nóng. Ai không khát vọng được lưu danh sử sách chứ?
Cho dù đến lúc đó sẽ không ai biết những đồ sứ đó là chính cậu nung ra,
nhưng mà những đồ sứ do cậu tạo thành một lần nữa lại thấy ánh mặt trời, lưu danh trong lịch sử cũng là việc tốt.
Từ Cửu Chiếu thoáng cái tích cực lên. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu có tích cực
cũng không cần đích thân cậu phải đi đào nữa. Lấy tư cách là người chủ
trì, Trương Văn Chiêu lập tức gọi điện thoại tìm người.
Trong hai năm qua người yêu thích sưu tầm càng ngày càng nhiều, nhưng
cũng không được xem là người của giới cổ ngoạn chân chính. Người của
giới cổ ngoạn có tính bài ngoại, nếu như không có người mang vào, cho dù có lăn lộn như thế nào đi nữa cũng chỉ là lắc lư ở vòng ngoài. Còn chân chính tiến vào trong, cần phải có được nhiều mối quan hệ trong các
ngành nghề khác nhau.
Nơi Trương Văn Chiêu liên lạc là một vị giáo sư thuộc Hiệp hội khảo cổ
trong vùng. Giáo sư kia nghe được chuyện này lập tức hưng phấn, ngay tức khắc liền liên lạc với các giáo sư có thâm niên về ngành khảo cổ, sau
đó liền tổ chức một đội gồm 20 người đi tới trấn Phong Diêu.
Trương Văn Chiêu nếu đã bạo dạn đem chuyện này trực tiếp nói ra, tự
nhiên sẽ có biện pháp đem các vật phẩm có giá trị khi khai quật ra giữ
lại một phần. Mà vừa lúc tham gia chuyện này, ông chủ Trịnh và Tương Hãn liền đóng gói hết mẻ sứ đã đặt trước đó, kêu người đưa về cửa hàng
Thượng Hải, bản thân thì lưu lại đây, chú ý sự việc phát triển, đồng
thời tìm kiếm cơ hội. Đối với thương nhân đồ cổ mà nói, một loại gốm sứ
không biết tên, không biết xuất xứ rất có giá trị. Tuy rằng bọn họ có
thể giả mạo thành tác phẩm Nhữ diêu để bán đi, thế nhưng người mua cũng
không ngu, chỉ cần cầm đi làm một chút giám định C14 (Là phương pháp xác định niên đại tuyệt đối của di vật hay di tích khảo cổ dựa trên cơ sở
khoa học – Định tuổi bằng đồng vị phóng xạ), niên kỷ của món đồ đó lập
tức sẽ bị vạch trần, lúc đó chẳng khác nào tự tay đập vỡ bảng hiệu của
mình.
Nếu chờ khi loại gốm sứ này thực sự xác lập là loại mới, đem đồ sứ đã
phục hồi tốt đặt trong cửa hàng, không chỉ là mặt mũi được nâng lên, còn có thêm danh tiếng nữa.
Ông chủ Trịnh lúc này tâm tư vẫn còn cầu một chút may mắn, mong đợi bên
dưới là di chỉ lò nung Sài diêu hoặc là một số tác phẩm Sài diêu.
Chung quanh phạm vi mười thước hố bỏ hoang đã được thiết lập rào chắn, cấm người không có liên quan đi vào.
Khu vực hố bỏ hoang cách xưởng Văn Vận hơn 20m, dựa vào vị trí hố để
phán đoán hướng của diêu chỉ (vị trí lò cổ xưa), vừa lúc là hướng ngược
lại xưởng gốm . Cho nên xưởng gốm cũng không có bị ảnh hưởng, vẫn có thể tiến hành công tác sản xuất bình thường.
Đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình thành phố mũi vô cùng nhạy, cơ
hồ là ngay tại thời điểm rào chắn được dựng lên, bọn họ liền lên xe chạy tới, ngay ngày hôm đó liền đưa tin tức phát hiện di chỉ diêu tràng ở
trấn Phong Diêu.
Bởi vì còn chưa có kết luận chính xác, Truyền hình Trung ương Trung Quốc ngược lại không có động tĩnh gì, bọn họ muốn chờ kết luận chính thức
rồi mới bắt đầu đưa tin.
Vị dẫn đội khảo cổ đến là người quen của Trương Văn Chiêu, họ Hồ, đỉnh
đầu ông ta không có tóc, phần tóc còn lại tất cả đều bạc trắng. Giáo sư
Hồ kiến thức rộng rãi, miệng cũng rất kín, biết cái gì có thể nói thì
nói, chuyện gì không có tin tức xác thật thì không nói.
Khí trời đã bắt đầu ấm trở lại, giáo sư Hồ mặc một chiếc áo khoác, trong tay cầm mảnh sứ hướng Trương Văn Chiêu nói rằng: “Căn cứ vào tình huống phán đoán sơ bộ, diêu tràng này thuộc về đời Minh hẳn là không có gì
nghi vấn. Huống hồ ta vừa cho người xem qua tư liệu lịch sử trong vùng,
nguồn gốc của diêu chỉ cũng đã rõ ràng rồi.”
Ông chủ Trịnh thất vọng, mặt mày đều rũ xuống.
“Bất quá căn cứ vào mảnh sứ được phát hiện này, diêu xưởng sản xuất ra
nó có thể là quan diêu!” Giáo sư Hồ nâng mảnh sứ lên, kích động khẳng
định.
“Cái gì?!” Trương Văn Chiêu khắc chế không nổi mở to hai mắt nhìn, hai
con mắt của ông chủ Trịnh cũng muốn trợn trắng, chỉ có Tương Hãn híp mắt một cái, môi nhếch lên một chút.
Quan diêu là khái niệm gì? Chính là đồ gốm sứ chỉ dành cho hoàng thất
cung đình và được ban cho các quan viên đại thần sử dụng! Một khi xác
định tác phẩm là quan diêu, ngay lập tức giá trị gốm sứ sẽ tăng lên gấp
bội.
Giáo sư Hồ cũng nói thêm: “Mọi người cũng nhìn thấy phẩm chất mảnh sứ
này vô cùng hoàn mỹ, cho dù có một chút tỳ vết cũng sẽ không ảnh hưởng
đến việc mua bán. Nhưng cũng chính vì như vậy nên nó đã bị đập vỡ và
chôn vào lòng đất (đây là cách để bảo đảm bí kíp chế tác. Không ai có
quyền tiếm dụng các món đồ này, dù chỉ giữ lại để làm kỷ niệm). Bất kể
phí tổn để có được gốm sứ có chất lượng hoàn mỹ, cũng chỉ có quan diêu
mới có thể làm được. Cho nên có thể nói, những đồ sứ thuộc diêu tràng
này, theo nghĩa rộng là dành cho quan diêu, mà theo nghĩa hẹp là lò
quan!”
Nghĩa hẹp ý chỉ đến những lò nung chuyên biệt, chỉ cung cấp gốm sứ cho
hoàng thất. Mà theo nghĩa rộng là chỉ triều đình lập ra tiêu chuẩn, dân
diêu (chỉ những lò nung tư nhân) sau khi nung ra thành phẩm, triều đình
sẽ lựa chọn những thành phẩm hợp quy cách, không đạt chuẩn thì trả về,
sau đó cũng cung cấp cho các đại thần sử dụng. Sau khi “Cung ngự kiểm
thoái” (triều đình đã chọn xong) ở diêu dân, phần còn thừa lại thì được
tiêu thụ ở dân gian.
Lấy tư cách là người đầu tiên phát hiện, Từ Cửu Chiếu được đứng ở một
bên dự thính, nghe giáo sư Hồ phân tích xong, mắt cậu ảm đảm xuống.
Cũng chính bởi vì tiêu chuẩn nghiêm khắc, lúc đó Từ Cửu Chiếu không có
chút nào hoài nghi, cho là thật sự nung tạo gốm giả cổ cao cấp cung cấp
cho hoàng thất. Đồ sứ ở nơi đây sau khi nung thành vốn là phải chuyển về triều đình, nói là quan diêu cũng không sai.
Quan diêu, còn là diêu tràng mới được phát hiện nữa chứ! Ngoại trừ Từ
Cửu Chiếu, trái tim mọi người đều kịch liệt đập thình thịch.
20 nhà khảo cổ có kinh nghiệm cho học trò của mình tạo thành đội ngũ,
đến hiện trường đào với tốc độ nhanh vô cùng, trong hố bỏ hoang phần lớn là những mảnh sứ vụn, ngoài ra còn có hộp đất, khuôn đúc, vật kê[1] đều được đào ra .
Những người khác đều tiếc nuối, hiện trường đào ra toàn bộ đều là mảnh sứ vụn, không có một cái đồ sứ hoàn chỉnh nào hết.
Toàn bộ phạm vi tổng thể của diêu tràng rốt cuộc cũng hiện ra, lò chính
là một lò hình trứng kích thước không lớn, toàn bộ diêu chỉ tính cả hố
bỏ hoang, lò hình trứng, khu làm việc, nhà kho, khu sinh hoạt, tổng cộng khoảng chừng hơn ba trăm mét vuông.
Mọi người vì phát hiện diêu tràng này mà kinh thán không thôi, Từ Cửu
Chiếu nghi hoặc, tuy rằng một nhóm đồ sứ phẩm chất hoàn mỹ nhất đã được
vận chuyển đi, thế nhưng vẫn còn lại một ít đồ kém hơn lưu tại trong khố phòng. Từ Cửu Chiếu nhớ rõ, vào ngày cậu bị bắt, những thứ đó cất ở
trong khố phòng đều được giữ nguyên.
Những đồ sứ còn lại kia đã đi nơi nào chứ?
Kế tiếp là công việc đào móc diêu tràng phi thường nhàm chán và vô vị,
vài người không còn hứng thú nhìn nữa, bọn họ đều tập trung chú ý đối
với việc lựa chọn những mảnh sứ.
Có hơn mười loại mảnh sứ vụn bị trộn lẫn vào nhau, phải đem từng loại giống nhau lựa ra, sau đó mới tiến hành phục hồi.
Từ Cửu Chiếu đối những thứ này không có hứng thú, trực tiếp quay trở về khu làm việc.
Mà lúc này thầy Cao rời đi bốn ngày đã trở về!
“Sao lại ầm ĩ như vậy!” Thầy Cao không vui hỏi: “Tiểu Phùng chạy đi nơi
nào rồi? Có phải mấy ngày nay ta không có ở đây hắn lại lười biếng không đến làm phải không? Tiểu Từ, em đến trả lời đi, mấy ngày nay tiểu Phùng đều không đến có đúng hay không?”
Từ Cửu Chiếu đứng lên, hướng về phía ông trả lời: “Phùng diêu sư mấy
ngày nay đều có đến ạ.” Thầy Cao nhướn mày nhìn cậu: “Em đừng có bao che cho nó đó.”
Từ Cửu Chiếu tính khí tốt nói rằng: “Hoàn toàn không có bao che cho anh
ta đâu ạ, mấy ngày nay anh ấy thực sự đều có đến làm. Hố bỏ hoang bên
kia phát hiện tàn tích diêu tràng thời kỳ Đại Minh, mấy ngày nay đang
tiến hành khai quật, anh ấy mỗi ngày sau khi đến đều đi quan sát hiện
trường khai quật.”
Thầy Cao hai ngày nay ở bên ngoài, không có để ý tới tin tức trong vùng, nghe vậy liền kinh hãi .
Thầy Cao lập tức muốn đi tìm hiểu tình huống một chút, ông đi được hai
bước, tựa như nhớ tới cái gì dừng lại ngay bên bàn làm việc của Từ Cửu
Chiếu nói rằng : “Tiểu từ, em đi chọn một ít nguyên liệu đem đi đãi, rửa rồi nghiền cho tốt. Lần này tự em một mình làm từ đầu tới đuôi, để cho
ta nhìn xem bây giờ đối với kỹ thuật chế tác gốm sứ em đã nắm giữ được
bao nhiêu rồi.”
Từ Cửu Chiếu tuy bất ngờ, nhưng cũng đáp ứng. Từ Cửu Chiếu đi theo phía sau thầy Cao hướng về khu nghiền vật liệu.
Thầy Cao nhìn bóng lưng của cậu, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ông tới thăm lão bằng hữu.
Lúc đó ông cố ý thừa nước đục thả câu, đem mai bình của Từ Cửu Chiếu tới Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc cho nghệ nhân gốm sứ Trâu Hành Tân giám định.
Lúc đó Trâu Hành Tân cơ hồ là dùng ánh mắt xoi mói để xem xét, còn tưởng rằng là tác phẩm của bạn mình, chờ khi ông chỉ ra những khuyết điểm nhỏ nhặt không đáng kể, thầy Cao mới tiết lộ chân tướng sự việc, nói cho
ông biết đây là tác phẩm của một thiếu niên chỉ có nửa năm học tập chế
tác gốm sứ làm ra.
Lão đầu kia kinh sợ đến nỗi cằm thiếu chút nữa là rớt ra, thầy Cao thoả mãn nhìn bộ dạng đó giống như mình lúc trước.
“Cao Đại Toàn! Cái lão ôn đản này, ngươi chính là cố ý tới tìm ta khoe
khoang phải không?” Ánh mắt của Trâu Hành Tân đỏ lên vì tức khi bị thầy
Cao trêu đùa.
Cao Đại Toàn – tên thật của thầy Cao – khó nén đắc ý, bưng chén trà thổi thổi, ung dung uống.
“Bích loa xuân (một loại trà xanh) tốt nhất của ta không để cho cái ôn
đản như ngươi uống.” Trâu Hành Tân dùng sức một chút, đứng lên đè chén
trà lại.
“Ngươi thật là không có thú vị gì cả!” Cao Đại Toàn trừng mắt, nương
theo tay Trâu Hành Tân buông chén trà xuống. Ông mới không đi tranh với
lão ta, lão nhân này so với ông lớn tuổi hơn, đã 70 tuổi rồi. Nếu thật
đem lão chọc giận, ông không giải quyết được a.
“Hừ!” Trâu Hành Tân đem chén trà kéo về phía mình.
Cao Đại Toàn giống như đang xem trò cười, thong thả ung dung nói rằng:
“Ai ~ thực sự là lòng tốt không được báo đáp mà, vốn là ta muốn đưa đồ
đệ tới cho ngươi, kết quả là người ta không cảm kích thì thôi, ngay cả
chén trà cũng không cho uống, thực sự là tổn thương lòng tự trọng a, đã
thế thì ta đành đi về vậy.”
Cao Đại Toàn lập tức đứng lên, xoay người đi. Trâu Hành Tân há hốc mồm
ngẩng đầu nhìn ông, người giúp việc đứng bên cạnh thấy vậy che miệng
cười không ngừng.
Hai người này, một người 60, một người 70, tuy kém nhau 10 tuổi nhưng
tình cảm lại tốt vô cùng. Cao Đại Toàn nếu muốn tìm một người thầy dạy
để không làm lỡ tài hoa của Từ Cửu Chiếu, đầu tiên là nghĩ ngay tới vị
này. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để
tham gia các event hấp dẫn.
…………………………………………………………………………………………………………………..
Tác giả có lời muốn nói:Cao Đại Toàn(高大全)so với Cao Đại Thượng (高大上) chỉ có kém nhau vài nét…
Phùng Trung Bảo: Thầy Cao, có phải người còn có một người em tên là Cao Đại Thượng không?
Thầy Cao: ….[ giơ tay đánh bay]
Ngoài ra, bây giờ tiểu công tiểu thụ chưa có chính thức thành lập quan
hệ, cho nên tiểu công hiện tại lúc này vẫn chỉ là người qua đường thôi.