Trâu Hành Tân là ai chứ?
Ông hiện nay là một trong những bậc thầy gốm sứ nghệ thuật có tiếng , là chủ tịch danh dự của Hiệp hội gốm sứ nghệ thuật ở Trung Quốc. Ngoài ra
ông còn là Thạc sĩ kiêm Kỹ sư cao cấp ngành Thủ công mỹ nghệ, kỹ sư hạng nhất quốc gia. Ông còn được mời tới thỉnh giảng nghệ thuật tạo hình ở
Học viện gốm sứ cũng kiêm nhiệm luôn chức viện trưởng viện nghiên cứu
trường Cao đẳng gốm sứ nghệ thuật trứ danh.
Trâu Hành Tân cau mặt một chút, sau đó buông chén trà ra, thân thể dựa
về phía sau một chút: “Lòng tốt của ngươi là tới đề cử đồ đệ cho ta
sao?”
Cao Đại Toàn thấy trêu chọc bạn chí cốt đủ rồi, xoay người ngồi xuống: “Cuối cùng ngươi cũng không có già đến nỗi ngốc a.”
Trâu Hành Tân liếc mắt nhìn ông: “Ngươi có ngốc thì ta cũng sẽ không ngốc.”
Cao Đại Toàn hết sức thản nhiên đem chén trà kéo trở lại, bưng lên uống
một hớp: “Ngươi không si ngốc là được, nói đi, đồ đệ này ngươi cảm thấy
thế nào? Có muốn thu nhận không?”
Trâu Hành Tân không có trả lời ngay, ngược lại là tràn ngập băn khoăn
nói rằng: “Ngươi cũng biết ta mấy năm nay chưa từng nhận đồ đệ, dù sao
tuổi tác cũng đã lớn. Huống hồ một khi ta thu nhận tên đồ đệ này thì coi như là đệ tử cuối cùng rồi, bất luận sau này cậu ta có đạt được thành
tựu gì hay không, dựa vào cái thân phận này là có thể lăn lộn cả đời. Ta không có khả năng nhận một người còn chưa biết rõ mà chỉ thông qua câu
nói của ngươi được.”
Cao Đại Toàn cười nhạo một chút: “Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận là mình
già rồi sao, ta cho rằng ngươi cả đời cũng sẽ không chịu nhận chứ.”
Trâu Hành Tân cảm khái thở dài một tiếng: “Năm tháng không buông tha
người nào, gần đây ta tinh lực cũng không bằng trước kia. Ngươi không
phải không biết, 3 năm qua ta chưa hề làm ra một tác phẩm nào cả.”
Cao Đại Toàn để chén trà xuống nói rằng: “Ta đã nói với ngươi rồi, do
ngươi không có tận mắt nhìn thấy đứa bé kia thôi, thực sự là giống như
miếng bọt biển vậy, dạy cái gì đều tiếp nhận rất mau. Không chỉ có tốc
độ học tập nhanh chóng, ngay cả làm việc cũng rất nhanh! Ta dạy vẽ hoa
văn, nhìn cậu ta vẽ thử một lần, lúc đó hình dạng không tốt lắm. Chờ qua hai ngày nhìn lại, ôi ~ ~ động tác vẽ như mây bay nước chảy, lưu loát
sinh động! Đôi tay kia rất vững vàng, tính khí cũng rất bình tĩnh. Tính
cách lại kiên định, không kiêu căng nóng nảy.”
Trâu Hành Tân trong lòng khẽ động, chớp chớp con mắt.
Ông biết mình đã già, cũng không còn giống như ở thời điểm thịnh vượng,
ngang bướng, nhanh nhẹn đều giảm xuống. Chừng mười năm đã không có thu
đồ đệ rồi, một mặt là bởi vì những năm tuổi trẻ tính tình táo bạo, nóng
nảy, cũng không có tâm tư tìm học trò. Mặt khác là do không gặp được
người thích hợp, ông cũng không muốn dạy cho những người ông không hợp
ý.
Cao Đại Toàn là người ông nhận thức mấy thập niên, hai bên đều hiểu rõ
nhau, nếu như không phải là người có thiên phú đặc biệt cao, phẩm tính
tốt, ông ta cũng sẽ không tự mình đi tiến cử.
Trâu Hành Tân suy nghĩ trong đầu, tuy rằng hắn già rồi, tính tình có
điểm không giống lúc còn trẻ, nhưng mà có liên quan đến lĩnh vực hắn am
hiểu nhất là nghệ thuật gốm sứ thì yêu cầu của hắn vẫn là vô cùng nghiêm khắc.
Người thì ông không muốn bỏ qua, nhưng cũng không thể qua loa như thế được.
Ánh mắt của Trâu Hành Tân nhìn mai bình trắng xanh có khắc hoa sen quấn
quanh đặt ở trên bàn trà, cuối cùng nói rằng: “Như vậy đi, ngươi cứ đi
về trước, chờ ta thu xếp vài ngày, đi tới tận nơi xem một chút.”
Cao Đại Toàn ngoài ý muốn nói rằng: “Tay chân của ngươi như vậy mà chạy
lung tung cái gì? Ngươi muốn nhìn đồ đệ thì cũng có thể gọi tiểu Từ đến
chỗ ngươi, cũng không thể cho ngươi tự mình đi a.”
Trâu Hành Tân cau mũi nói rằng: “Quên đi, vẫn là ta tự mình đi nhìn mới
được. Ngươi cũng không cần nói giùm cho đứa bé đó, vạn nhất đến lúc đó
tình hình không có như ta tưởng tượng, không phải là làm cho ta đây thất vọng sao. Ta tận mắt nhìn chưa chắc đã nhận, ngươi lại cố ý kêu người
đến, nhìn cũng không thật.”
Cao Đại Toàn thấy ông thái độ nghiêm túc như vậy, biết ông đã đem chuyện này đặt ở trong lòng rồi, lúc này mới thả lỏng thân thể tựa vào ghế sa
lon: “Được rồi, ngày mốt ta sẽ lên đường trở về. Sau khi trở về ta để
cho cậu ta tự mình động thủ từ đầu tới đuôi nung ra một tác phẩm để cho
ngươi xem tài nghệ thật sự của tên nhóc đó.”
Trâu Hành Tân vội vàng nói: “Làm gì ngày mốt mới về, ngày mai ngươi đi đi.”
Cao Đại Toàn thổi râu mép trừng mắt nói: “Ta đi xe lửa cả một ngày không mệt chắc? Sao ngươi lại ác như vậy chứ? Ngay cả thời gian nghỉ ngơi một ngày cũng không cho?”
Trâu Hành Tân có chút khinh thường nói: “Thôi đi, ngươi bớt gạt người a, cho là ta không xem tin tức hả? Hiện tại từ Trịnh Châu đến Hàm Đan có
tàu cao tốc, hơn một giờ đã đến rồi. Lấy đâu ra mệt mỏi như vậy, nói
ngươi lười thì ngươi chính là lười.”
Cao Đại Toàn vặn lại: “Bộ chỉ cần ngồi tàu cao tốc thôi sao? Không cần
phải chuyển xe à? Ngồi xe không mệt hả? Ta còn phải mang một mai bình
lớn như vậy, tại sao ngươi không nói đến?!”
“Dù sao ngươi chính là muốn ở nhờ một ngày… “
“Ta chính là muốn ở nhờ chỗ của ngươi thì thế nào?”
“…”
Nếu xem nhẹ đoạn đối thoại không có dinh dưỡng trên, Cao Đại Toàn tiến
cử coi như là thành công viên mãn, ông biết chỉ cần Trâu Hành Tân gặp
được Từ Cửu Chiếu, tám chín mười phần là có thể thành.
Cao Đại Toàn thở dài một tiếng, nếu không phải ông chỉ chuyên tâm ở
phương diện mô phỏng gốm sứ cao cấp, đối với sáng tạo nghệ thuật không
hề am hiểu, sợ làm trễ nãi năng lực thần kỳ của Từ Cửu Chiếu, ông mới sẽ không đem Từ Cửu Chiếu chắp tay nhường ra.
“Hai người các ngươi đều phải cám ơn ta đó!” Cao Đại Toàn nghĩ đến cảm thấy có chút ghen tị.
Cao Đại Toàn đi xem náo nhiệt ở hố bỏ hoang, Từ Cửu Chiếu lại không biết dụng ý của ông, tự mình suy nghĩ.
Từ Cửu Chiếu rũ mắt không ngừng lựa tạp chất từ trong bột nghiền ra, lần này thầy Cao để cho cậu tự mình động thủ toàn bộ quá trình, chẳng lẽ là muốn khảo nghiệm cái gì sao?
Từ Cửu Chiếu mím môi suy nghĩ sâu xa, thầy Cao yêu cầu cũng quá mức
nghiêm khắc đi, mai bình đó mặc dù là sơ ý để lộ ra chút chân tướng, thế nhưng cũng có thể so với tiêu chuẩn của diêu sư. Vậy mà vẫn không thể
lọt vào mắt thầy Cao sao?
Mặc dù bây giờ cậu đã chính thức trở thành diêu công, không cần phải làm đồ đệ thầy Cao nữa, nhưng mà theo kinh nghiệm từng trải cho cậu biết,
căn cơ bất ổn, thời điểm chưa tới thì không thể tự hủy thành lũy của
mình được.
Thầy Cao là một chỗ dựa vững chắc rất tốt, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể nghĩ mọi cách làm hợp ý của ông, không thể làm trái lại.
Như vậy, lần này cậu có cần phải biểu hiện tốt hơn một chút hay không đây?
Xưởng gốm Văn Vận nung đốt phần lớn đều là sứ đơn sắc, rất ít nung sứ vẽ màu và sứ men màu.
Gốm sứ có thể chia làm sứ men xanh (thanh từ), sứ men trắng (bạch từ),
sứ vẽ màu và sứ men màu. Sứ đơn sắc chủ yếu là sứ men xanh và sứ men
trắng, mà sứ vẽ màu nổi danh nhất chính là sứ Thanh Hoa, sứ men màu thì
gồm có men đen, men hoa, men lam, men đỏ, men hồng.
Từ Cửu Chiếu khi ở ngự diêu xưởng chủ yếu là phụ trách sứ vẽ màu, cậu
làm sứ Thanh Hoa rất tốt. Mà sứ men xanh là do yêu thích cá nhân nên mới học. Sau đời nhà Tống, mỗi một thủ phủ đều có diêu tràng mô phỏng sứ
men xanh cao cấp, Từ Cửu Chiếu học được cách nung sứ men xanh ngoại trừ
đi theo học trộm diêu sư chuyên môn phụ trách còn lại là do tự mình khắc khổ nghiên cứu ra.
Từ Cửu Chiếu cùng diêu sư diêu tràng sứ men xanh hợp tác, nung ra đồ sứ
màu thiên thanh phẩm chất rất tốt, lúc đó mới bị ân sư tiến cử cho quan
đốc đào – đại thái giám Đào Kim xem xét chọn người.
Cũng do cậu lúc đó đắc ý vênh váo, cầm thành phẩm chạy đến trước mặt ân sư thỉnh ông đánh giá!
Tuy rằng lần này Từ Cửu Chiếu thập phần muốn bày ra một chút kỹ thuật
nung sứ Thanh Hoa, đáng tiếc thầy Cao căn bản không có dạy cậu kiến thức về phương diện này. Cậu không thể biểu hiện quá mức khoa trương được,
cũng không thể dùng việc đọc sách để lừa dối nữa.
Cho nên vẫn là nung sứ men xanh đi.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, mai bình lần trước bởi vì là luyện tập,
chất thai có chút dày, đồ án hoa văn miễn cưỡng vừa mắt. Thầy Cao cũng
đã thấy kỹ thuật của cậu, như vậy lần này hình dạng và chất lượng toàn
bộ cậu cần phải làm tốt hơn.
Quyết định xong, Từ Cửu Chiếu liền bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Thầy Cao nhìn xong náo nhiệt, vẻ mặt rất hớn hở. Ông cũng hiểu được,
trong vùng phát hiện diêu tràng mới, đối với phát triển kinh tế địa
phương và đô thị sẽ có ảnh hưởng nhất định. Quê nhà của mình có cơ hội
tốt, làm sao không vui được chứ, huống chi đây cũng là cơ hội cho xưởng
gốm Văn Vận phát triển hơn.
Thầy Cao thấy Trương Văn Chiêu tích cực chiếu cố trước sau như vậy, cũng biết hắn có tính toán gì. Cái khác không nói, chứ xây dựng nhà triển
lãm di chỉ bổn địa nhất định là hắn tham dự rồi.
Tuy rằng đây là phát hiện lớn, thế nhưng đối với Cục di vật văn hoá quốc gia mà nói cũng không có chi nhiều tiền để quản lý, điều này cho Trương Văn Chiêu có cơ hội.
Cá nhân bỏ vốn xây dựng nhà triển lãm văn hóa bản địa, chính phủ cũng
không có cự tuyệt. Song phương hợp tác, di vật văn hoá và di chỉ thuộc
về quốc gia, mà làm chủ và quản lý nhà trưng bày thì thuộc về cá nhân.
Mà đến lúc đó Trương Trương Chiêu có thể lấy tư cách giao lưu trao đổi
di vật văn hoá, đem đồ sứ đã phục hồi tốt trao đổi ra ngoài, sau đó thu
lại nhiều loại gốm sứ khác, về sau nhà trưng bày có thể nhanh chóng trở
thành viện bảo tàng! Giao lưu di vật văn hoá là chuyện bình thường, ngay cả trình tự có trái quy tắc cũng không sao cả.
Mà trong lúc trao đổi sẽ phát sinh ra giao dịch ngầm cũng đủ để Trương Văn Chiêu kiếm cả bộn tiền.
Gian thương, đúng là gian thương mà. Cao Đại Toàn hừ hừ hai tiếng.
Hiện trường khai quật làm việc khí thế ngất trời, ngay cả buổi tối cũng
mở đèn cỡ đại, đêm làm cũng như ngày. Từ Cửu Chiếu lúc đi về còn nghe
được tiếng ồn ào bên kia.
Trở lại viện mồ côi, sau khi ăn xong cơm tối, Từ Cửu Chiếu từ trong túi
móc ra một mảnh sứ. Mảnh sứ vốn là ở chỗ Trương Văn Chiêu, sau lại lấy
lí do làm vật kỷ niệm trả lại cho cậu.
�
Trương Văn Chiêu có nói qua với cậu, chờ sau khi xác định vị trí diêu tràng kia, mảnh sứ có thể bán đi với giá cực cao.
Từ Cửu Chiếu tâm tình phức tạp nhìn mảnh sứ một hồi, sau đó khom lưng
đem hộp bánh trung thu dưới giường kéo ra, đem mảnh sứ bỏ vào.
Khí trời dần dần trở nên ấm áp, Từ Cửu Chiếu đem mở thùng lấy quần áo
dài tay mặc vào, sau đó đem quần áo không mặc đến sắp xếp ngăn nắp bỏ
vào trong thùng.
Lúc đem cái thùng đẩy vào trong, Từ Cửu Chiếu thấy được vài thùng khác chưa được mở ra.
Những thứ này là lúc Ngô Cửu Lợi dọn dẹp chuyển tới cho cậu, Ngô Cửu Lợi không cho cậu thu dọn, đẩy vào bên trong gầm giường, mà cái thùng chứa
quần áo thì bị hắn đặt ở vị trí bên ngoài.
Ngày hôm nay Từ Cửu Chiếu vô tình nhìn thấy, tiện tay kéo ra ngoài. Cái thùng rất nặng, Từ Cửu Chiếu vừa mở ra đã kinh ngạc.
Trong thùng tất cả đều là sách!