Lúc làm chuyện này, không có ai biết dự định của Từ Cửu Chiếu. Phùng
Trung Bảo chỉ là giúp cậu đăng ký rồi đem tác phẩm đưa tới, Trâu Hành
Tân chỉ biết cậu lần này tham gia triển lãm sáng tạo nghệ thuật gốm sứ
truyền thống ở Cảnh Đức Trấn, nghĩ cậu chẳng qua là muốn tăng lai lịch
thôi. Khi đó Tương Hãn lại ở nước ngoài, Từ Cửu Chiếu chỉ là nói qua một lần, Tương Hãn vì bận đến mệt xỉu nên đã quên mất.
Đến lúc biết tác phẩm của cậu giành được giải, bạn bè thân thích liền cao hứng.
Đương nhiên, với trình độ của Từ Cửu Chiếu thì nắm chắc được giải thưởng là chuyện bình thường, không lấy được giải thưởng mới là chuyện kỳ
quái.
Lần này tác phẩm của Từ Cửu Chiếu nói là bẫy Mã Tú Sơn cũng không quá
đáng, chỉ bất quá cái bẫy này nếu muốn phát huy tác dụng, Từ Cửu Chiếu
tự mình làm thì không được, vẫn là nói cho Tương Hãn, để hắn đem kế
hoạch còn sót lại tiến hành tiếp.
Tương Hãn sau khi nghe xong, oán giận cậu sao không nói sớm một chút, bất quá bây giờ bắt đầu thúc đẩy cũng còn kịp.
Triển lãm sáng tạo so với triển lãm liên kết toàn quốc lần trước, đẳng
cấp và trình độ cao hơn một chút, không có trình độ nhất định, hoặc là
tư lịch giả mạo đều bị loại bỏ. Ban giám khảo đều là các nghệ thuật gia
và người bình luận nghệ thuật lão làng đến từ Hiệp hội mỹ thuật toàn
quốc. Vì vậy phạm vi tương đối nhỏ, nhưng cũng có một số người có quan
hệ thân thích, cho nên lúc bình chọn tác phẩm tên tác giả đều được giấu
đi, chỉ vì muốn tận lực công bằng công chính.
Mã Tú Sơn cũng là một trong các giám khảo, chỉ có điều quyền phát biểu
hiển nhiên không có vang dội như lần trước, chỉ có thể đi theo phía sau
người khác bỏ phiếu mà thôi.
Từ Cửu Chiếu cùng Tương Hãn đã tới Cảnh Đức Trấn, hành trình quá ngắn,
cậu còn chưa kịp thương nhớ quê nhà của mình thì đã đến nơi rồi. Từ Cửu
Chiếu muôn vàn cảm khái nhìn nơi này đã hoàn toàn trở thành thành phố
hiện đại hoá, một chút dáng vẻ trước kia trong trí nhớ cũng không còn.
“Cửu Chiếu?” Tương Hãn nghi hoặc nhìn Từ Cửu Chiếu vẻ mặt phức tạp đứng tại chỗ, “Làm sao vậy?”
Từ Cửu Chiếu chớp đôi mắt có chút ướt át: “Không có gì, chính là không nghĩ tới Cảnh Đức Trấn bây giờ là cái dạng này.”
Tương Hãn nở nụ cười, nói rằng: “Thành phố hiện đại hoá phát triển rất nhanh, 10 năm không trở lại liền thay đổi.”
Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng cười, đi theo phía sau hắn lên xe taxi. Cậu đưa
đầu ra, từ cửa sổ xe nhìn xung quanh, nỗ lực tìm kiếm một chút kiến trúc trong ký ức, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Khi đó, Cảnh Đức Trấn có ngàn lò gốm lớn nhỏ, nhân khẩu gần trăm vạn.
Thương nhân cả nước thậm chí toàn thế giới đều lui tới, khiến nơi đây vô cùng phát triển thịnh vượng.
“Trú gian bạch yên yểm cái đại không, dạ tắc hồng diễm thiêu thiên.”
(Ban ngày, khói đốt lò bốc lên tận chín tầng mây. Ban đêm, lửa đốt lò
thắp sáng cả bầu trời -nguồn: khanhhoathuynga.wordpress.com) chính là
nói về sự sôi nổi khi đó. Chỉ tiếc, thời đại ngày nay lò củi bị cấm đốt, không có phê chuẩn đặc thù thì đối với phương thức sản xuất ô nhiễm môi trường như thế, cục bảo vệ môi trường sẽ không cho phép.
Bất quá bây giờ Cảnh Đức Trấn có vẻ càng thêm có sinh cơ có sức sống,
tâm tình mất mát của Từ Cửu Chiếu từ từ phai đi, nhìn đường phố và các
tòa cao ốc, đèn đường chỉnh tề, trong lòng cũng cao hứng lên.
Sau đó, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn hai người không có đi tới nơi triển
lãm, bởi vì ngày mai mới bình chọn khen thưởng. Tới Cảnh Đức Trấn làm
sao có thể không đi tham quan di tích của ngự diêu xưởng chứ, nên Tương
Hãn liền mang Từ Cửu Chiếu đi thăm di chỉ khảo cổ quốc gia ngự diêu
xưởng Cảnh Đức Trấn .
Đi tới bên này, Từ Cửu Chiếu mới hoảng hốt có cảm giác đã từng quen
biết, đến khi thấy cổng ngự diêu xưởng, cậu thoáng cái kích động.
Cậu cho rằng cái thành phố này đã hoàn toàn thay đổi, lại không nghĩ
rằng di chỉ ngự diêu xưởng lại được gìn giữ nguyên vẹn như vậy. Thậm chí có một ít kiến trúc bên ngoài hoàn toàn mới được sửa chữa lại, cùng
trước kia giống nhau như đúc!
“Thế nào? Có phải rất chấn động hay không?” Tương Hãn chắp tay sau lưng
cười nhìn bóng lưng Từ Cửu Chiếu, hiếm khi thấy được cậu lộ tâm tình ra
ngoài như thế, quả nhiên Cửu Chiếu sẽ thích nơi này, “Chúng ta vào xem
đi.”
“Ừ.” Từ Cửu Chiếu không kịp chờ đợi gật đầu.
Hai người mua vé rồi đi vào cửa, dáng vẻ bên trong cũng không có trật tự như bên ngoài, có nơi hoàn toàn được bảo vệ bằng vật che chắn, mà có
nơi đang được tu kiến, vẫn chưa xong.
Từ Cửu Chiếu không quan tâm những thứ này, chỉ là dùng ánh mắt hoài niệm nhìn mọi thứ bên trong. Ở đây cậu vô cùng quen thuộc, mặc dù kết cấu có chút không giống nhau, thế nhưng trên cơ bản là không có thay đổi.
Tương Hãn mời một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho hai người, Từ
Cửu Chiếu buồn bã không lên tiếng chỉ dựa vào giới thiệu của người hướng dẫn thăm lại chốn xưa.
So sánh với lịch sử khổng lồ, cậu thật sự là quá mức nhỏ bé. Không chỉ
là vết tích tồn tại của cậu, thậm chí ngay cả các diêu sư cùng thời với
cậu đều không lưu lại dấu vết nào.
Tâm tình hưng phấn của Từ Cửu Chiếu dần dần bị buồn rầu vô cớ thay thế,
Tương Hãn trong lúc lơ đãng chú ý thấy tinh thần cậu không cao.
“Mệt mỏi sao?” Tương Hãn đứng tại chỗ lo lắng nhìn cậu, “Bằng không chúng ta quay về khách sạn nghỉ ngơi?”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Không có việc gì, tham quan xong rồi về.”
Hai người dừng bước, hướng dẫn viên du lịch cũng không đi tiếp. Từ Cửu
Chiếu vực dậy tinh thần bước đi, kế tiếp ai cũng không có tâm tình để
tham quan, sau khi dạo qua một vòng, liền quay trở về khách sạn.
Tương Hãn thực lo lắng cho cậu, liền cùng nhau theo về phòng.
“Cửu Chiếu, cậu làm sao vậy?” Tương Hãn lo lắng ân cần nhìn Từ Cửu Chiếu, khom lưng nhìn mặt cậu.
Từ Cửu Chiếu ngồi ở mép giường, tâm tình nặng nề bởi vì Tương Hãn mà tốt lên một chút. Cậu ngẩng đầu mỉm cười: “Tôi không sao.”
Tương Hãn sờ sờ tóc của cậu: “Làm sao không có tinh thần như thế, hồi nãy vẫn tốt mà.”
Từ Cửu Chiếu đành phải nói: “Tôi nhìn bên trong di tích, nhớ ngày xưa
rất là sôi nổi. Sau đó cảm thấy thế sự biến đổi, sự vật phồn hoa trước
kia đều biến mất trong lịch sử, hôm nay lại không lưu lại một điểm vết
tích, cảm thấy bùi ngùi mà thôi.”
Tương Hãn ngoài ý muốn nhướng mày, từ trước đến nay Từ Cửu Chiếu đều
không có tính cách bi xuân thương thu như thế, sao lúc này đa sầu đa cảm như vậy chứ?
Hắn cẩn thận an ủi: “Làm sao sẽ không để lại vết tích chứ, tuy rằng rất
nhiều người đều không được ai biết đến, thế nhưng nơi xuất phẩm gốm sứ
này vẫn được viện bảo tàng và người sưu tầm tỉ mỉ bảo quản. Những thứ
kia không phải đều là vật của người xưa lưu lại sao?”
Từ Cửu Chiếu nghe nói như vậy, chợt bừng tỉnh: “Trái lại tôi chỉ để tâm
vào chuyện vụn vặt.” Sau đó cậu nở nụ cười thật to: “Tôi đói bụng rồi,
chúng ta đi ăn cơm đi.”
Chút thương cảm của Từ Cửu Chiếu tới nhanh đi cũng nhanh, Tương Hãn cũng không hiểu ra sao, nhưng thấy tâm tình của cậu thực sự khá hơn, cũng
không để ý nữa.
Ngày hôm sau, hai người chạy tới địa điểm triển lãm sáng tạo gốm sứ
truyền thống Cảnh Đức Trấn, chỉ thấy rất nhiều người, nhưng mà trật tự
trong sân bãi được duy trì rất tốt, có người hỏi tính danh của Từ Cửu
Chiếu, liền dẫn cậu đến phía trước sắp xếp chỗ ngồi.
Phía sau phóng viên và người vây xem rất náo nhiệt, cũng chỉ có thể đứng.
Từ Cửu Chiếu liếc mắt liền nhìn thấy Mã Tú Sơn, chỉ có điều có một loạt
người ngồi trước Mã Tú Sơn, nên đối phương cũng không có thấy cậu.
Bọn họ tới coi như là sớm, các vị lãnh đạo tiến lên luân phiên nói
chuyện chúc mừng, chúc mừng triển lãm lần này thành công tốt đẹp. Thời
gian nói chuyện quả thực chiếm đi hai phần ba, Từ Cửu Chiếu càng về sau
cảm thấy ngồi cũng là chuyện mệt mỏi.
Đã đến 11 giờ, cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn chính, bắt đầu lễ trao
giải. Đầu tiên là giải ba, người lấy được giải là một thầy giáo dạy ở
trường học gốm sứ, tuổi chừng bốn mươi, tác phẩm lấy được giải thưởng là một bức tranh bằng gốm.
Tiếp theo chính là giải nhì, tác phẩm lấy được giải thưởng là một tấm
bình phong, người đoạt giải là một nam tử hơn ba mươi tuổi tóc dài, chòm râu phi thường có tính nghệ thuật.
Đến khi công bố giải nhất, người chủ trì bên trên dáng tươi cười khả cúc nói: “Chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cho người đoạt giải nhất. Bình
củ cải Thanh Hoa đồ cố sự tuy rằng vẫn sử dụng kỹ thuật chế tác truyền
thống, phương thức biểu hiện hội họa cũng vô cùng cổ điển, có đặc trưng
rõ rệt của đời Minh. Thế nhưng lại lấy đề tài câu chuyện làm ra đột phá
và sáng tạo. Đối với loại đột phá và đổi mới này, chúng tôi vô cùng cổ
vũ và ủng hộ. Giám khảo đối với tác phẩm này đều đánh giá cực kỳ cao,
cho rằng đây là phương hướng phát triển mới của gốm sứ truyền thống!”
Người chủ trì ra hiệu nhân viên công tác quay về phía Từ Cửu Chiếu giơ
tay lên: “Hiện tại chúng tôi xin mời người đoạt giải nhất Từ Cửu Chiếu
tiên sinh lên đài!”
Vang lên một trận vỗ tay không quá lớn, Từ Cửu Chiếu đứng lên, nội tâm
tuy khẩn trương nhưng ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh chậm rãi đi tới.
Cậu chưa từng có trải qua việc trao giải, tuy rằng vừa rồi đã có người
giới thiệu qui trình cho cậu, thế nhưng khi trực tiếp thực hiện tay chân đều có chút cứng ngắc.
Người chủ trì kinh ngạc nhìn Từ Cửu Chiếu, không khỏi nói rằng: “Vị lấy
được giải thưởng thực sự là còn rất trẻ, quả nhiên là hậu sinh khả uý!”
Từ Cửu Chiếu đi lên đài, người chủ trì đối với cậu nói rằng: “Chúc mừng
cậu lần này đạt được giải nhất của triển lãm sáng tạo, hiện tại tâm tình của cậu thế nào?”
Câu hỏi tuy rằng cũ, thế nhưng khán giả hết lần này tới lần khác lại
thích nghe, đến lúc tạo thành hình thức quán tính, không thích nghe,
chán nghe rồi cũng phải nghe.
Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, cực lực trấn định nói rằng: “Rất hồi hộp.”
Người chủ trì cười một tiếng, nói rằng: “Nhìn ra được a…”
Coi như là có hồi hộp đi chăng nữa, người chủ trì cũng không thể để cho
Từ Cửu Chiếu dùng ba chữ như vậy mà bỏ qua cho cậu được. Ngay lúc người
chủ trì cùng Từ Cửu Chiếu hai người hỗ động lẫn nhau trên đài, Mã Tú Sơn ngồi ở phía dưới trợn tròn mắt vừa sợ vừa giận.
Hắn chưa từng nghĩ tới tác phẩm giành được giải là của Từ Cửu Chiếu, hắn không chỉ nói rất nhiều lời khen ngợi, thậm chí đêm qua còn chấp nhận
lời mời của người khác, viết một bài văn nhận xét khen ngợi rực rỡ màu
sắc.
Mã Tú Sơn sắc mặt tái xanh ngay tại chỗ, trên đài Từ Cửu Chiếu từ từ trấn định lại, thuận lợi nói chuyện tiếp.
“Làm sao cậu lại nghĩ ra đề tài sáng tạo như vậy chứ?” Người chủ trì hỏi.
Từ Cửu Chiếu liếc mắt Mã Tú Sơn dưới đài, nói rằng: “Ngay từ lúc đầu
thầy của tôi đã nói với tôi, nghệ thuật gốm sứ truyền thống là phải kế
thừa nền tảng đã được phát dương quang đại. Những hình thức và đồ án của các tác phẩm kinh điển kia được người đời yêu thích, nhất định là có
chỗ hơn người. Vẻ đẹp đó ở bất kỳ thời điểm nào cũng không lỗi thời,
chúng ta chỉ cần cải biến một chút, là có thể để nó được người đời tiếp
tục yêu thích. Lần này tác phẩm tham gia triển lãm được tôi đặt tên là 《 Thất huynh đệ 》. Đề tài là lấy từ bộ phim hoạt hình (animation) mà tất
cả mọi người đều biết đến, bất quá biểu hiện thủ pháp thì vẫn dùng kĩ
thuật hội họa truyền thống, bây giờ xem ra thử nghiệm này vẫn thành
công.”
Người chủ trì cười nói: “Không sai, có thể nói là khá thành công. Nói
thật, lúc đầu tôi thấy bình củ cải Thanh Hoa kia vẽ Anh Em Hồ Lô thực sự là vô cùng ngạc nhiên, đến bây giờ tôi còn cảm thấy có chút không thể
tưởng tượng nổi. Tôi chưa từng nghĩ tới câu chuyện ở hiện đại khi được
dời đến trên sứ Thanh Hoa cũng có thể biểu hiện duyên dáng như vậy,
không thể không nói bản lĩnh hội họa của cậu rất sâu dày a.” �
Người chủ trì khen ngợi một phen, Từ Cửu Chiếu trấn định mà trầm ổn đứng tại chỗ mỉm cười, biểu hiện không quan tâm hơn thua, không kiêu ngạo
không siểm nịnh, rất khiến người ta có hảo cảm.
Sau khi chấm dứt hoạt động trao giải, Mã Tú Sơn vội vàng rời khỏi hội
trường gọi điện thoại cho người của ngày hôm qua: “Đem bản thảo ngày đó
cầm về! Mau cầm về cho tôi! Tôi không phát nữa, tôi sẽ trả lại tiền cho
cậu!!”
Người nọ vô cùng kinh ngạc không giải thích được nói: “Thế nhưng đã phát ra ngoài rồi a.”
Mã Tú Sơn choáng váng, ngã ngồi trên mặt đất: “Xong rồi, toàn bộ đều xong rồi.”