Lần này triển lãm sáng tạo so với triển lãm liên kết thủ công mỹ nghệ
toàn quốc lần trước có lực ảnh hưởng lớn hơn, báo chí đưa tin từ lúc
khai mạc đến khi kết thúc. Tuy rằng chiếm số trang không lớn, thế nhưng
nhờ vào đề tài đặc biệt của Từ Cửu Chiếu, 《 Thất huynh đệ 》 đặc biệt
được nhắc tới nhiều hơn đôi câu, mà còn đều là những lời khen ngợi tích
cực.
Trong giới nghệ thuật, việc này tương đương với việc thả một tảng đá lớn vào trong giới, Từ Cửu Chiếu thoáng cái liền nổi danh.
Hơn nữa loại danh tiếng này cũng không phải loại hiếm thấy, ngoại trừ
người trong giới và người có liên quan đến nghệ thuật ra, ngay cả dân
thường cũng đều quen thuộc. Ngoài ra chuyện này còn lây lan như lửa cháy trên phương tiện truyền thông.
Tất cả đều bởi vì 《 Thất huynh đệ 》. Vừa nghe nói bộ phim hoạt hình đại
danh đỉnh đỉnh được sử dụng trên sứ Thanh Hoa, còn giành được giải nhất
nữa. Mọi người đầu tiên là cảm thấy buồn cười, sau đó liền tìm từ khóa
trên mạng, tất cả đều không ngoại lệ là muốn nhìn thấy hình dáng nội
dung chân thật.
Đến lúc thấy cái bình củ cải, mọi người lại cảm thấy ngoài dự liệu. Tuy
rằng nói là câu chuyện hiện đại, thế nhưng tạo hình nhân vật cũng không
giống với hình ảnh trong phim hoạt hình, hoàn toàn là dùng thủ pháp hội
họa truyền thống tạo thành. Bảy anh em hồ lô dáng vẻ ngây thơ khả ái và
tinh nghịch. Lão gia gia mặt mũi hiền lành, cần lao dũng cảm. Hai yêu
quái gian trá giảo hoạt, âm hiểm tà ác. Mỗi nhân vật đều được khắc hoạ
sống động, trông như thật vậy. Hình ảnh câu chuyện gây rung động mạnh
mẽ, chỉ vài hình vẽ nối tiếp với nhau, liền đưa câu chuyện phức tạp kể
lại đầy đủ.
Mà lúc này, mọi người lại nhìn ảnh chụp khí hình tinh mỹ xinh đẹp, mặt
sứ ôn nhuận như ngọc, sắc men trong xanh có tím, không khỏi sợ hãi than
món đồ sứ này thật xuất chúng.
Anh em hồ lô gắn liền với sự trưởng thành của người thời nay, mà hiện
nay những người này tuổi trẻ đang thịnh, như là mặt trời ban trưa vậy.
Đặc biệt phần đông là các phú gia trẻ tuổi, thấy vật này, liền cười vui
vẻ, cũng cảm thấy thú vị muốn mua về sưu tầm.
Sau đó vài ngày, điện thoại của các nơi gọi đến triễn lãm tới liên tục.
Cuối cùng món đồ sứ đó được một thổ hào dùng 50 vạn mua đi!
Từ Cửu Chiếu danh lợi song thu, mà cùng cậu đối lập chính là xú danh thân bại danh liệt của Mã Tú Sơn.
Hắn phía trước chửi phía sau khen, hai bài báo đối lập nhau bị phát ra.
Mọi người châm chọc hắn là tự nuốt lời của mình, còn chỉ trích hắn không chịu trách nhiệm về lời nói, bẻ cong sự thật. Rõ ràng hắn căn bản cũng
chưa từng thấy tận mắt, liền trắng trợn nói xấu nghệ thuật gia mới vào
nghề, càng lộ ra lòng hẹp hòi, nhân phẩm không tốt.
Mà đúng lúc này, Tương Hãn để cho người khác liên tục vạch trần Mã Tú
Sơn nhận hối lộ, tham ô công quỹ, lạm dụng chức quyền làm ác. Tương Hãn
bất quá chỉ là người đi đầu, sau lại có vài người không vừa mắt hắn liền nhảy ra vạch trần nhiều vết nhơ khác của Mã Tú Sơn.
Tường đổ người liền đẩy (mình nghĩ là giống như “thừa nước đục thả câu”
í), rất nhanh Mã Tú Sơn liền bị cơ quan kiểm soát mang đi điều tra, bị
cách chức để điều tra tin tức.
Trâu Hành Tân kích động gọi điện thoại cho Từ Cửu Chiếu, nói không nghĩ
tới Mã Tú Sơn là như người vậy, thật là phần tử cặn bã có văn hóa mà!
Từ Cửu Chiếu chỉ có thể phụng bồi nghe Trâu Hành Tân tuôn một tràng dài, liên tục phụ họa theo thầy để ông nguôi giận. Không có biện pháp, có
chuyện thì đệ tử phải ra sức, thời khắc mấu chốt sẽ đảm nhiệm làm thùng
rác tinh thần. Hai vị sư huynh, một người quyền cao chức trọng rất bận
rộn, một người ở xa nhìn không thấy, thầy cũng chỉ có thể dốc bầu tâm sự với đệ tử bế môn này thôi.
Chờ Trâu Hành Tân cuối cùng cũng cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu để điện
thoại di động xuống thở phào. Sau đó vẻ mặt cậu hậu tri hậu giác phát
hiện, so với địa vị diêu sư trước đây, hiện nay giới gốm sứ đổi thành
giới văn nghệ, coi như là có thể dùng thuật ngữ “bại hoại có văn hóa”
cho tầng lớp trí thức.
“Trâu lão mắng đủ rồi sao?” Tương Hãn mang tạp dề đứng ở bếp, trong tay cầm cái xẻng, xoay cơ thể về trước cậu.
Từ Cửu Chiếu đem thân thể xê dịch, vẻ mặt không thích ứng nhìn một thân
“hương vị gia đình” của Tương Hãn. Tương Hãn tới vài lần liền từ từ biến phòng bếp trống không trở nên đầy ắp các đồ làm bếp và gia vị. Thậm chí ngay cả tủ lạnh bên trong cũng chất đầy rau xanh. Bởi vì hắn kiên trì
cho rằng vẫn là mình làm ăn thì vệ sinh hơn. Từ Cửu Chiếu cũng không
ngại, để hắn làm.
Cậu trả lời: “Ừ, lần này việc ác của Mã Tú Sơn bại lộ, làm thầy rất là tức giận.”
Tương Hãn cười một tiếng, nói: “Người như thế kỳ thực không phải là số
ít, lúc còn trẻ có một chút thành tựu nghệ thuật, khi đến tuổi già thì
tham luyến quyền vị, dùng tiền mưu cầu danh lợi. Đem mình đưa vào nhà tù cũng là điều tất nhiên.”
Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu tựa vào ghế sa lon, ngưng mắt nhìn thân ảnh bận rộn của hắn, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng không tệ. Có một người vì cậu quan tâm chuyện ăn mặc, còn cậu có thể nhìn đối phương vì
cậu làm cơm, sau đó nói một ít chuyện phiếm. Không khí thoải mái này
khiến cậu muốn đắm chìm vào trong đó. Từ Cửu Chiếu vẫn luôn lẻ loi một
mình, mặc dù có Miêu Gia làm bạn, tuy rằng quyết định không kết hôn,
nhưng tiềm thức vẫn khát vọng một mái nhà ấm áp.
Từ Cửu Chiếu nhìn động tác Tương Hãn lưu loát tiêu sái xào rau, một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Cậu không yên lòng nói rằng: “Vụ vạch trần Mã Tú Sơn là bút tích của anh sao.” Lời này, cậu dùng giọng điệu khẳng định nói. Tuy rằng Tương Hãn
chưa nói, thế nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn nhận ra các sự kiện lên tiếp đó rất giống tác phong hành sự của hắn.
Tương Hãn nghe thanh âm lười biếng của cậu, nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau. Hắn dừng một chút, Từ
Cửu Chiếu tự tại buông lỏng như vậy rất là hiếm thấy. Nhịn xuống trái
tim đột nhiên đập nhanh hơn, Tương Hãn gác tâm tình qua một bên, quay
đầu nhìn vào trong nồi: “Đúng vậy, dù sao Đường Tiểu Ất bên kia đã trả
tiền, những tư liệu này không cần phải lãng phí.”
Từ Cửu Chiếu khẽ cười một cái, thật đúng là phong cách làm việc của
Tương Hãn. Cậu đứng lên, đi tới bên người Tương Hãn, muốn đem đồ ăn đã
được hắn nấu tốt đem ra bàn ăn.
Tương Hãn ngăn cậu lại. Thái độ hắn ôn hòa,nhưng động tác lại kiên định
đem cậu từ phòng bếp đẩy ra ngoài: “Chớ đứng ở chỗ này, đều là khói dầu, làm cậu cũng bị dính mùi.”
Từ Cửu Chiếu bị hắn cứng rắn đẩy ra ngoài, nhất thời cũng không biết trong lòng có tư vị gì .
Dù sao A Hãn cũng thích cậu, không bằng cậu cứ như vậy ở cùng với hắn?
Từ Cửu Chiếu yên lặng tiêu sái đến bàn ăn ngồi xuống, tiếp tục dùng ánh
mắt nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của Tương Hãn. Tuy rằng … cậu không có cách nào cho hắn tình cảm mà hắn mong muốn, nhưng mà nếu như cậu cam đoan sau này sẽ không có người khác, chỉ cùng hắn sinh hoạt. A Hãn có
thể đáp ứng không?
Từ Cửu Chiếu hầu như không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Tương Hãn nhất
định là nguyện ý. Hắn đối với cậu tốt như vậy, nhất định là có thể dễ
dàng tha thứ cho sự thiếu chân thành của cậu.
Đáy lòng Từ Cửu Chiếu liền dâng lên xấu hổ và tức giận, cậu làm sao đột
nhiên biến thành người như vậy chứ? Cũng bởi vì tham luyến ôn nhu của
đối phương , cậu cứ như vậy lợi dụng tình cảm của hắn. Như vậy cùng với
Mã Tú Sơn đạo đức bại hoại cầm thú kia có gì khác nhau chứ.
Tương Hãn tốt như vậy, hiển nhiên đáng giá có người thật tình đối đãi.
Sẽ có người tốt hơn đến thích hắn, thương hắn. Dù sao cũng tốt hơn so
với người có nội tâm xấu xa như cậu.
Không biết là đối với mình phẫn nộ, hay là tâm tình gì, Từ Cửu Chiếu liền đập tay một cái trên bàn.
“Rầm -” Một thanh âm vang lên, dọa Tương Hãn giật mình. Hắn quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Từ Cửu Chiếu bối rối hướng hắn cố gắng nở nụ cười: “Không có việc gì, chỉ là một con ruồi thôi.”
Tương Hãn nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, trong phòng có thiết bị bắt ruồi,
ruồi muỗi hầu như tuyệt tích. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu đã nói có, không lẽ
có cá lọt lưới?
Tương Hãn giương mắt cẩn thận nhìn một vòng, không có phát hiện gì, quay đầu nhìn Từ Cửu Chiếu, thấy cậu vẫn còn tức giận. Hắn liền nở nụ cười,
nói: “Được rồi, lát nữa tôi bắt nó cho.”
Từ Cửu Chiếu tâm tình không tốt. Lúc ăn cơm ngồi đối diện cậu Tương Hãn âm thầm nghĩ tới.
Tuy rằng cậu bây giờ không có biểu cảm gì, thế nhưng Tương Hãn lại biết. Vì giữa chân mày và khóe môi cậu có chút cảm xúc, còn có cổ và vai, tay chân, Tương Hãn vẫn có thể nhìn ra .
Tương Hãn nghĩ không ra bởi vì sao Từ Cửu Chiếu mất hứng. Cậu nhất định
là không có khả năng bởi vì Trâu lão tìm cậu oán giận chửi bới Mã Tú Sơn mà mất hứng, Tương Hãn biết rõ Từ Cửu Chiếu cực kỳ tôn kính thầy của
mình, sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.
Không lẽ vì con ruồi? Động tác ăn cơm của Tương Hãn dừng một chút, hắn lại quét mắt một vòng.
Tưởng tượng cảnh Từ Cửu Chiếu lúc làm việc bởi vì tay chân bận rộn, con
ruồi lại ở một bên quấy rầy mà không có cách nào bắt được, cậu vừa thấy
phiền toái lại tức giận, bên trong lòng của Tương Hãn liền mềm mại rối
tinh rối mù.
Cơm nước xong ra ngoài mua bình xịt côn trùng là được rồi. Tương Hãn tăng tốc độ ăn cơm.
Trong lúc Từ Cửu Chiếu bởi vì thấy mình xấu xa mà buồn bực thì Tương Hãn đã ăn cơm xong, đem chén cơm của mình bỏ vào trong bồn.
“Cậu ăn xong rồi cứ để đấy. Tôi đi ra ngoài một chút, chờ tôi trở lại
rồi rửa cho.” Tương Hãn dặn dò cậu một câu, liền cầm chìa khóa xe đi ra
cửa.
Từ Chiếu Chiếu lấy lại tinh thần, Tương Hãn đã ra khỏi cửa. Cậu suy sụp hạ vai, không giả vờ bình tĩnh nữa.
Không có khẩu vị, đồ còn lại cũng không muốn ăn, Từ Cửu Chiếu đứng lên
đem đồ ăn còn dư lại dọn dẹp. Cậu không có nghe Tương Hãn nói, kiên trì
tự mình thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó đem bộ đồ ăn đã dùng qua rửa
sạch.
Cậu không phải sẽ không làm, mặt khác, Tương Hãn là tới làm khách, không thể để hắn rửa chén được. Để khách làm cơm cho cậu ăn đã không tốt rồi, lại để cho hắn trở về rửa chén thì càng tồi tệ hơn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hơn nữa, trong lòng cậu như bị nhồi vào một tảng đá lớn, vừa nặng nề vừa đau đớn, làm cho cậu khó chịu đến cực hạn rồi.
Từ Cửu Chiếu chuyển dời lực chú ý, nỗ lực nghiêm túc rửa chén. Cậu làm
khá chậm, nhưng rửa chén cũng coi như sạch sẽ.Cuối cùng là, cậu không
chỉ là đem chén rửa sạch, còn đem dầu mỡ trên bếp lau sạch sẽ, thậm chí
nền nhà bếp cũng đều được lau sáng loáng.
Đến khi làm xong lượng lớn công việc, tâm tình Từ Cửu Chiếu đã khá hơn
nhiều, cậu duỗi thắt lưng, thở phào một cái: Quên đi, không nghĩ nữa,
thuận theo tự nhiên là được.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, Từ Cửu Chiếu khó hiểu là ai
tới. Cậu sẽ không cho đó là Tương Hãn, bởi vì Tương Hãn có chìa khoá.
“Tề tiểu thư?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn Tề Yên đột nhiên xuất hiện, “Làm sao cô biết tôi ở chỗ này?”
Tề Yên nở nụ cười: “Địa chỉ là tìm Phùng sư phụ hỏi, nghe nói cậu đạt
được giải nhất của triễn lãm sáng tạo, đặc biệt tới đây chúc mừng.” Cô
giơ cái giỏ trái cây trong tay lên, đưa về phía Từ Cửu Chiếu.
Người tới là khách, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể nhận lấy: “Cám ơn, mời vào.”