Tái Tạo Thế Giới

Chương 1: Chương 1




Lê Thị Lan Anh. 1 cô bé 13 tuổi sống ở 1 thị trấn ven biển Đông. Cô là con 1, ba cô là kĩ sư xây dựng, mẹ là 1 người nội trợ ở nhà, có khi bà đi lao động công xã chỉ để cho vui. Cô còn có 1 người bạn thân từ nhỏ là Nguyễn Thị Thảo Nhi. Họ thân thiết, hiểu nhau như 2 chị em. Buổi tối hôm nọ, khi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách để học bài, ba cô đi đám, mẹ cô thì rửa đống chén dĩa mà 2 mẹ con vừa ăn xong. Bỗng có 1 bản tin lúc chuyển giờ. Cô nghe lướt được tin giới thiệu, có 1 phần nói về 1 hiện tượng mà cả Hệ Thái Dương sẽ thẳng hàng với nhau. Lập tức cô bỏ ngay bài vở và xem cái tin nóng hổi đó. Chiều hôm sau, khi đang trên đường về nhà với người bạn thân nhất - Nhi -. Cô chợt nhớ ra tin tức hôm qua, cô từ từ nói :

- Nhi nè ! Tối hôm qua cậu có coi tin tức lúc 8h không vậy ?

- Không ! Tớ còn phải học bài cho hôm nay chứ đâu có thông minh như cậu để coi mấy cái chương trình nhảm nhí đó đâu ! - Nhi nói chuyện khá nhanh

- Nhảm nhí thì người ta đầu tiền ra để làm gì ? Tớ muốn hỏi cậu ngày mai có muốn qua nhà tớ chơi không mà ! - Anh

- Chi vậy ?- Nhi

- Coi cảnh Hệ Mặt trời thẳng hàng ! - Anh

- Bộ có chuyện đó luôn hả ? - Nhi

- Ai nói không có chứ ! Vậy cậu có đi không ? - Anh

- Cậu mời thì tớ đi ! Hẹn ngày mai ha ! - Nhi

- Ờ ! - Anh

Tới 1 ngã quẹo. Anh và Nhi tạm biệt nhau rồi mỗi người đi 1 nơi. Về tới nhà, Anh liền la lên :

- Thưa mẹ con mới đi học về !

- Ờ ! Con làm kiểm tra có được không ? - Giọng nói mẹ của Anh từ trong bếp phát ra

- Dạ được ! Con lên phòng đây ! - Anh

Cô xách cặp chạy lên cầu thang để lên lầu. Vào phòng, cô để cặp dưới ghế rồi mở cửa sổ phòng ra. Cô đứng dựa tay vào cạnh, hóng gió mát từ biển thổi vào. Cô tự nói 1 mình :

- Hồi hợp quá à ! Không biết khung cảnh bầu trời ngày mai sẽ như thế nào đây ? ... Chán quá ! Xuống tắm biển thôi !

Từ phòng khách, cô chạy riết xuống rồi lại la lên :

- Mẹ ơi ! Con đi tắm biển nha !

Mẹ của Anh đi ra nói :

- Ừ ! 5h về nha con !

- Dạ ! - Anh vừa dứt câu là liền chạy riết ra bãi cát.

Đang hướng về mặt biển lung linh. Cô vấp phải cái gì đó từ dưới lớp cát vàng, khiến cô té ào ra trước 1 cú rất là đau.

(2) Cô bắt đầu than thở :

- Ai da ! Đau quá à ! Cái gì vậy trời ?

Anh quay lại nhìn thì thấy có cái gì đó nâu nâu lòi một chút khỏi lớp cát. Cô đứng dậy phủi cát khỏi người rồi quay lại đào vật đó lên. Thì ra là 1 cuốn sách. Bìa trước màu nâu, có gắn 6 viên đá hình lục giác 6 màu : lá, biển, đỏ, nâu, vàng, trắng. Ở giữa chúng là 1 viên ngọc lớn hơn trong suốt. Cô lấy tay gờ thử thì thấy nó được cố định khá lá chắc chắn. Anh quên mất đi ý định tắm biển, ôm cuốn sách lui lủi vào nha và chạy lên lầu. Cô ngồi ngay xuống đất và chuẩn bị mở ra. Bỗng đột ngột có tiếng kêu của mẹ cô ở dưới :

- Lan Anh ! Xuống đây mẹ biểu !

Nghe thấy, Anh giấu quyển sách dưới giường rồi lại chạy xuống. Mẹ cô đã đứng đợi dưới chân cầu thang. Thấy Anh chạy xuống, bà liền nói :

- Sao con vào nhà mà không chịu chùi chân vậy ?! Nhà dơ hết rồi. Mà sao trông con luộm thuộm dơ dấy giữ vậy ?

- Dạ...! Tại hồi nảy con vấp té ngoài bãi cát ạ ! Thôi thì để con quét ! - Anh

- Thôi con lên lầu lấy đồ mà tắm đi ! - Mẹ của Anh

- Dạ ! Con yêu mẹ nhiều !... - Anh

Cô liền hối hấp lên lầu lấy đồ.

* 3 phút sau :

Tắm xong, cô thảnh thơi từ từ lên lầu. Rồi khi chuẩn bị cuối xuống giường lấy quyển sách ra. Bỗng lại có tiếng goi của mẹ cô ở tầng dưới. Anh thở dài, từ từ lom khom đi xuống

- Dạ................. ! - Anh

- Lặt rau phụ mẹ đi con ! - Mẹ Anh bưng 1 rổ rau ra

- Dạ... ! - Anh

- Con gái mẹ ngoan lắm. Lặt xong con đi lấy đồ bỏ vào máy giặt, rồi ngồi phòng khách coi ti vi đợi người giao hàng tới ha ! - Mẹ Anh

- HHHHờ !!! Dạ được ! - Anh thở dài

* 9h tối

Anh rủ rượi lên lầu rồi liền nhảy bệt lên giường. Cô than thở :

- HHHờ ! Cuối cùng cũng xong 1 ngày ! Không biết ngày mai sẽ như thế nào nữa ? ... Đúng rồi ! Cuốn sách đó ! ...

Anh liền lăn xuống giường rồi lấy quyển sách nâu ra. Cô mở ra thì thấy có rất nhiều hình vẽ, trông chúng như là vũ khí vậy. Ngoài ra, trong đó còn có những dòng chữ ngoẹt ngoạt chả hiểu cái gì

- Cái gì vậy trời ! Nhưng mà hình vẽ trông đẹp quá đi à ! - Anh

Thế rồi cô cứ mày mò cuốn sách cả đêm, 11, rồi tới 12 giờ, cô xem mãi, xem mãi mà vẫn không hết cứ như nó có số trang vô vàn. Lừ đừ mãi, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi mà không hay biết, trong tay vẫn cầm cuốn sách ấy. Mẹ cô đi lên thấy cô vẫn chưa tắt đèn, bà tắt hộ đi mà không để ý thấy cuốn sách. Khi mọi thứ chìm dần đi vào trong bóng đêm, cuốn sách bỗng nhiên phát ra luồng sáng nhẹ, yếu ớt như những vì sao đang bước vào cõi chết. Trong giấc mơ, Lan Anh thấy mình đang đứng trên hành lang, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, thấy cách cửa phòng của cô vẫn hé mở cho ánh sáng trong phòng phát ra. Cô bước tới nhẹ nhàng rồi ngó vào, căn phòng của cô vẫn được bố trí khá giống như cũ, chỉ mất đi sách vở, đồ dùng sinh hoạt. Có 1 người phụ nữ trẻ đứng nhìn về cửa sổ, vỗ vỗ cái gì đó trên tay. Đột nhiên có tiếng chuông reo dưới nhà. Anh liền vội vã đứng nép về phía tường, người phụ nữ ấy cũng vội vã đặt 1 em bé xuống cái nôi trắng kế bên, đẩy cửa chạy xuống

- Tới đây ! - Người phụ nữ đó la lên, giọng nói của mẹ Lan Anh

Nghe thấy, Anh tỏ vẻ hoài nghi nhưng cũng đã đi vào trong phòng xem. Cô đi tới chỗ cái nôi thấy đứa bé ấy, cô tự hỏi :

- Chẳng lẻ đây là mình sao ? - Anh

Bỗng dưng cả thành phố cúp điện. Cô liền xoay về phía cửa sổ, 1 bóng người xuất hiện, khoác trên người 1 chiếc áo choàng đen, kín mặt mũi. Cô bất ngờ nên lùi lại. Trong tay người áo đen đó bỗng nhiên xuất hiện 1 con dao. Hắn giơ tay lên rồi phóng con dao đó hướng về Anh. Cô sợ hãi nhắm mắt lai. Khoảng 3 giây sau, cô không cảm thấy gì nên mở mắt ra xem lại. Người cô mờ đi như 1 bóng ma, cô liền quay lại thì thấy con dao đã đâm xuyên qua tấm nôi, suýt thì đâm vào đứa bé đó vì nó đã đổi tư thế, con dao thì chuối đầu cắm xuống sàn. Bỗng có ánh đèn bin rọi tới, cô để ý lấy rồi lại nhìn xuống, cô bất ngờ khi thấy con dao đã biến mất, cô quay lại thì không thấy cái người áo đen kia nữa. Rồi điện bật trở lại, mọi thứ sáng lóa lên. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Cô nhận ra mình đang nằm trên giường, tay vẫn còn ôm quyển sách

- Thì ra chỉ là giấc mơ ! - Anh nghĩ

Cô liền nhìn lên đồng hồ thì thấy đã 6h rưỡi. Cô hoảng hốt chạy qua chạy lại rồi cuối cùng cũng định hướng được cửa vì khi đó cô vẫn còn khá là mơ màng. Vừa mở cửa, cô chợt nhớ tới cuốn sách nên quay lại lấy rồi tiếp tục vội vã chạy xuống lầu, ra tới cổng. Bỗng Thảo Nhi lao ra từ một bên tường chặn trước mặt Anh, khiến Anh bất ngờ mà la toáng lên.

- Cái gì vậy trời ! - Anh định thần lại

- Sao cậu không nói cho tớ mấy giờ mới tới ! Bắt tớ đứng đây đợi từ lúc 4h nè ! - Mặt Nhi hậm hực

- Vậy sao cậu không gọi điện mà hỏi ? - Anh

- Cậu chưa cho số mà ! - Nhi

- Vậy sao cậu không qua nhà tớ hỏi ? Nhà cậu cách nhà tớ 800m thôi mà, có xa lắm đâu ! - Anh

- Bị nhốt ở nhà sao mà qua ?! - Nhi

- Thôi kệ đi ! ... Chết sắp tới giờ rồi ! - Anh

Cô vội vã bắt lấy tay Nhi kéo ra bãi biển. Đột nhiên, mặt trời bỗng có những vật đen tròn đi từ từ vào tâm. Anh sáng mắt ra chiêm ngưỡng :

- Thật là hùng vĩ biết mấy ! - Anh

Nhi nghe thấy nhăn mặt khó hiểu :

- Tớ thấy đâu có gì hay đâu !? - Nhi

Vừa lúc các vật thể đi vào tâm mặt trời, nhi liền quay lại định bỏ về. Cuốn sách mà Anh vẫn còn cầm trên tay bỗng sáng lên. Anh xoay lại vừa bắt được vai của Nhi, cuốn sách liền bay vọt ra khỏi tay Anh, các viên đá bay ra khỏi vị trí của nó, lơ lửng, Nhi quay lại nhìn thì bỗng thấy có 1 vết nứt xuất hiện từ từ rộng ra trên mặt biển

- Sao cậu không nói là có chuyện này ? - Nhi ngạc nhiên

Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào cuốn sách, cô từ từ đưa tay định chạm vào viên đá trắng. Từ trong cái vết nứt rách ấy, 1 cô gái mặc 1 bộ y phục trắng lơ lửng bay ra. Thấy Anh đang có ý định chạm vào cuốn sách, cô gái ấy la lên :

- Gyudip cenia sy !!!

Anh tuy nghe thấy nhưng không hiểu gì, cô rút tay ra nhưng vì quá hấp tấp nên ngón tay cô móc phải viên đá trắng nhưng cô không hề hay biết. Cuốn sách sáng lóa lên rồi các viên đá còn lại bỗng bay đi mất. Chúng bay vọt vào cái vết nứt trên biển, nhanh đến nỗi mà cô gái kia không kịp giơ tay lên bắt lấy 1 viên nào. Cuốn sách bỗng rơi xuống bãi cát, còn cô gái kia thì hậm hực bay tới, cô ấy quát hơi lớn :

- manicata wamini heli leminop hamisa bawa ?!!!

Anh, Nhi nghe không hiểu gì cả nên đồng loạt giơ vai lên cao mà lắc đầu. Cô gái kia liền thở dài. Cô liền giơ 1 tay lên cao, nó sáng lên rồi bỗng xuất hiện 1 cây gậy thân màu vàng, xuất hiện 1 viên ngọc trắng ở phía đầu. Cô gái ấy cầm lấy chỉa vào Anh và Nhi. Thấy vậy Nhi hoảng hốt lên giơ 2 tay lên trời :

- Xin đừng có bắn tôi ! - Nhi sợ hãi

Cô gái ấy vẫn chĩa nó vào 2 người. Viên ngọc trắng sáng lên, Anh và Nhi cũng thế, Nhi thấy kì lạ nhưng không còn thấy sợ nữa nên bỏ tay xuống. Ánh sáng tắt đi, cô gái ấy bắt đầu nói :

- Trời ơi ! Mấy người làm hỏng hết việc rồi !

- Việc gì ? - Anh

- Bao nhiêu công sức chờ đợi của tôi đó ! Cứa khoảng hơn 1 triệu năm thì những hành tinh ở thế giới sẽ xếp thẳng hàng cùng với những hành tinh ở thế giới phép thuật tôi sẽ xếp thành hình lục giác ! Khi đó cổng không gian mới mở ra và tôi mới tìm thấy được cuốn sách cùng vớ mấy viên đá chứ ! Thế mà mấy người làm mất hết mấy viên đá rồi chứ sao ?! - Cô gái đó

- Mấy cái cục đá đó thì làm được gì chứ ? - Nhi

- Không hỏi nhiều làm chi ! Đưa quyển sách cho tôi !!! - Cô gái đó

- Khoan ! Cậu phải chứng thực có phải là chủ nhân của nó không đã ! Mà cậu tới từ đâu mà chui từ mặt biển lên vậy ? - Anh lượm cuốn sách lên

- Mệt quá à ! Tôi là người sống ở thế giới phép thuật ! Tới đây bằng cái cổng không gian đó ! Được chưa ? Giờ thì đưa quyển sách đây ! - Cô gái ấy giật cuốn sách từ tay Anh

Các vòng tròn đen gần đi qua khỏi mặt trời. Cô gái ấy lập tức biến mất, xuất hiện bên trên cái vết rách đó rồi bay vào. Vừa lúc các vòng đen đi ra khỏi mặt trời và biến mất, vết rách cũng đóng lại

- Đánh tớ đi Nhi ! - Anh

- Cậu kêu đó nha ! - Nhi

Cô liền giơ tay lên rồi kí vào đầu Anh

- Sao cậu kí mạnh vậy ? - Anh

- Cậu đâu có nói kí mạnh hay nhẹ đâu, mà sao tự nhiên cho người ta hành hạ vậy ?! - Nhi thảnh thơi nói

- Coi tớ có mơ giữa ban ngày không?! Thôi không nói nữa ! ... Chết ! Viên đá còn ở đây này ! - Anh nhớ ra viên đá trắng

Cô xòe tay ra cho Nhi xem.

- Thôi kệ đi ! Có gì to tát đâu chứ ! Tớ thấy nó cũng đẹp ha ! Cho tớ lấy làm kĩ niệm đi ! Nha Anh ! ... - Nhi nài nỉ

- Thôi đi ! Cậu đem đí bán thì có ! Tớ giữ cho nó yên tâm ! - Anh

- Hhhhhhờ ! Không cho thì thôi ! Tớ về kể cho mẹ nghe đây ! - Nhi

- Ê ! Ê ! Ê ! Cậu muốn đi bác sĩ hả ? - Anh níu Nhi lại

- Tự nhiên nói chuyện với mẹ rồi đi bệnh viện là sao ? - Nhi

- Cậu nói ai mà tin? Tưởng bị tâm thần thì đem gặp bác sĩ thôi ! - Anh

- Vậy là cứ giữ tronh đầu hả ? - Nhi

- Chứ sao ! - Anh

- Thôi !!! Tớ không làm nổi đâu ! - Nhi

- Nhiều chuyện quá à ! ... Bây giờ cậu muốn sống 1 bình thường như những cô cậu bé khác hay muốn bị sử bắn ! - Anh đe dọa Nhi

- Tự nhiên bị xử tử nữa là sao ? - Nhi

- Cậu điên qua người ta sợ là mối nguy hiểm của thế giới nên bắn cho xong thôi ! - Anh thảnh thơi nói

- Cái gì cậu cũng nghĩ ra được hết ! - Nhi than thở

- Bây giờ cậu muốn sao ? - Anh

- Sống ! Tớ muốn sống - Nhi nói xong nghĩ bụng

- Nói chuyện như mình đang đe dọa tống tiền vậy đó !

- Thế thì đừng có nói nha ! Tạm biệt ! - Anh

- Ờ ! Ờ ! - Nhi

Anh liền quay đầu đi vào nhà, không còn để ý tới Nhi nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.