Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 26: Chương 26: Anh dâu là chân tuyệt sắc




Đây có thể coi là tâm hữu linh tê không? Hay là do ông trời đã một phen giúp đỡ?

Thẩm Du Ninh vốn chỉ tính dụ Đường Nặc ăn tết với mình, sau đó mới thuận miệng đề nghị ra ngoài đi chơi. Lại không ngờ bạn nhỏ tự đưa mình tới cửa, nói luôn dự định trong đầu Thẩm Du Ninh giúp anh, làm cho anh bây giờ cũng không biết phải trả lời tiếp thế nào.

Anh giả vờ như được Đường Nặc gợi ý, vui vẻ nói, “Ý kiến hay đó, chúng ta có thể đi Trấn Thủy ngâm suối nước nóng, năm ngoái Giang Dực có đi, còn khen rất vui.”

Đường Nặc đương nhiên không phản đối, đến tiệm dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa đi chơi xuân.

Ngày 29 tết, Thẩm Du Ninh lái chiếc Volkswagen Phaeton của mình chở Đường Nặc với An An thẳng tiến đến Trấn Thủy vùng ngoại ô phía bắc thành phố.

Phương Thiều Viêm tò mò cứ luôn hỏi Thẩm Hinh Ninh tại sao anh trai không dẫn anh dâu đi chơi cùng gia đình? Thẩm Hinh Ninh cũng không hiểu anh trai mình đang tính cái gì, nhưng mơ hồ cảm giác được hẳn anh mình đã phải rất khổ cực tính toán.

“Có lẽ do anh dâu hướng nội quá?” Thẩm Hinh Ninh nói, “Hơn nữa không phải anh ấy còn chưa thành công sao, anh dâu giờ đến đây, không danh không phận, như vậy cũng không thích hợp cho lắm.”

Thẩm Công Chính là một người cha tiến bộ hợp thời, lúc Thẩm Du Ninh comeout ông không ngạc nhiên quá nhiều, bây giờ đối với cuộc sống riêng của con trai lại càng không quản. Nghe Thẩm Du Ninh nói muốn dẫn Đường Nặc tới đây, còn nhờ bọn họ giả vờ không quen biết, chơi riêng hai nhóm, Thẩm Công Chính cũng không cảm thấy phiền, chỉ hỏi nhiều một câu, “Hai đứa thuê mấy phòng?”

“Một phòng tiêu chuẩn.” Thẩm Du Ninh thành thật trả lời qua điện thoại.

“Ồ, vậy đừng làm gì sai trái đó.” Thẩm Công Chính nói.

So với ba người còn lại mà nói Lâm Hoàn lo lắng nhiều hơn nhiều, bà một mặt lo lắng hai đứa trả ăn tết với nhau có cô đơn quá không, mặt khác lại tò mò không biết con dâu nam nhà mình ra sao. Sau khi đến nơi bà còn định đứng đợi trước sảnh để xem mặt Đường Nặc.

Thẩm Công Chính kéo bà đi, nói lỡ như người ta nhớ mặt bà rồi sau này đến nhà sẽ rất xấu hổ, làm như vậy không thỏa đáng lắm.

Bởi vì Thẩm Hinh Ninh từng gặp qua Đường Nặc, hơn nữa cô lúc nào cũng về phe anh trai nên Lâm Hoàn cảm thấy con gái mình không đáng tin.

Nhưng mà luôn có biện pháp, Lâm Hoàn gửi cho Phương Thiều Viêm một bao lì xì 200, lén nói với đối phương: “Tiểu Phương này, lát nữa con ra đại sảnh chờ anh con, thuận tiện chụp cho gì một tấm ảnh, chụp ảnh anh dâu con ấy.”

Phương Thiều Viêm lần đầu tiên làm loại chuyện này không hiểu sao lại thấy kích thích, cậu nhận tiền, cầm theo điện thoại, ngồi một góc trên sô pha trong sảnh lớn, dùng tạp chí che nửa khuôn mặt, chờ.

Thẩm Du Ninh với Đường Nặc hơn hai giờ chiều mới đến khách sạn, vốn định tới thị trấn rồi mới ăn cơm, nhưng buổi trưa lúc xe chạy tới trạm dừng đột nhiên Đường Nặc nói nghe thơm, hóa ra gần đó có một cửa hàng bán đồ cay Tứ Xuyên.

Nhìn thấy menu có món cá hầm ớt cay, Đường Nặc không nhấc nổi chân, loại quán ven đường này đồ ăn thường rất ngon, dù sao cũng đến giờ cơm rồi, hai người quyết định ăn trưa ở đây luôn.

Nếu nói đi du xuân cũng tính là du lịch thì đây là lần thứ hai Đường Nặc được du lịch đúng nghĩa.

Cậu ôm An An, cảm thấy mọi thứ xung quanh rất mới lạ thú vị, Thẩm Du Ninh đi trước làm thủ tục check in, cậu với An An ở trước cửa khách sạn nhặt quả thông.

Đường Nặc dù làm cái gì cũng rất chăm chú, nhặt quả thông cũng nhặt đến quên mình, Thẩm Du Ninh tìm một vòng quanh sảnh không thấy người đâu đang định gọi điện thoại cho cậu lại phát hiện trước cửa khách sạn có một bóng người nho nhỏ ngồi xổm đó.

Ánh mặt trời ban trưa dừng trên người cậu, mái tóc ngắn không cản được đôi mắt xinh đẹp, sống mũi với đường cong mượt mà xinh xắn, hàng mi run rẩy xao xuyến, dọc làn da trắng trong như ngọc chạm khẽ vào gió lạnh mùa đông.

Trong tay cậu nắm chặt mấy quả thông vừa mới nhặt, một bé mèo lông trắng tinh nằm nhoài trên cánh tay cậu, mèo con không để ý đến đồ vật mà gảy gảy đầu ngón tay đỏ hồng vì lạnh.

Thẩm Du Ninh đứng cách đó không xa, nhưng không gọi Đường Nặc mà chỉ yên lặng nhìn.

Mãi đến khi Đường Nặc lấy khăn giấy lau mũi Thẩm Du Ninh mới đi tới, kêu cậu về phòng.

Cảnh đẹp như vậy còn có một người khác chứng kiến toàn bộ. Phương Thiều Viêm sau khi về phòng còn tấm tắc với Thẩm Hinh Ninh, nói em nói đúng, anh trai bọn mình thật là có phúc.

Phương Thiều Viêm: [Hình ảnh]

Phương Thiều Viêm: [Dì ơi, con gửi hình rồi đó.]

Phương Thiều Viêm: [Không cần con giới thiệu là ai đúng không, người sáng lấp lánh kia chính là anh dâu đó dì.]

Lâm Hoàn vừa mới click vào bức hình Phương Thiều Viêm lại gửi một tin nhắn tới.

Phương Thiều Viêm: [Không thể không nói, anh dâu đúng thật là chân tuyệt sắc!]

Lâm Hoàn nhìn chăm chú bức ảnh hơn nửa ngày, vừa nhìn vừa nói với Thẩm Công Chính, bà mặt ủ mày chau than thở: “Ông nhìn ảnh này xem, tôi giờ thật ra lại không sợ con dâu không xứng với Du Ninh nữa.”

“Vậy bà còn nhọc lòng cái gì nữa?” Thẩm Công Chính cầm lấy điện thoại.

“Tôi sợ con trai mình làm chuyện sai trái.”

***

Thẩm Du Ninh cương trực thẳng thắn, sau khi quyết định ở chung một phòng với Đường Nặc thì đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Dù nói thích người ta đến mức sắp mất lý trí nhưng khả năng tự chủ của anh cũng khủng không kém, hơn nữa là người anh coi như bảo bối thì chắc chắn sẽ giữ lý trí tốt hơn một chút.

Lái xe một buổi sáng nên Thẩm Du Ninh có hơi mệt, nghĩ lát nữa sẽ dẫn bạn nhỏ đi dạo nên nhân lúc cậu đi tắm anh tựa người vào ghế tranh thủ chợp mắt một lát.

Có lẽ lái xe quá mệt nên chờ lần thứ hai Thẩm Du Ninh mở mắt sắc trời đã không còn sáng nữa. Anh bị tiếng gõ cửa đánh thức, trong lúc nhập nhèm nhìn thấy Đường Nặc cầm hai cái hộp từ ngoài cửa nhẹ chân nhẹ tay đặt lên bàn cơm.

“Mấy giờ rồi.” Thẩm Du Ninh khàn giọng hỏi.

“Gần 6 giờ.”

Tầm mắt mông lung, cậu trai đi tới trước mặt anh An An nằm ghé trong ngực cậu, cậu cứ vậy đứng yên trước mặt anh, sau đó ngồi xổm xuống bên chân.

“Anh Du Ninh, anh tỉnh rồi hả?”

Giọng nói mềm mại thân mật, cho Thẩm Du Ninh một lý do để không tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.

Ma xui quỷ khiến anh duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Đường Nặc một cái.

Khoảnh khắc lòng bàn tay tiếp xúc với làn da mềm mại khiến anh nháy mắt tỉnh táo, gần như giật nảy mình một cái, Thẩm Du Ninh nhanh chóng rụt tay về có chút hoảng hốt nhìn về phía Đường Nặc.

“Sao vậy anh?” Đường Nặc không trốn cũng không thấy có gì không ổn, còn cảm thấy hơi buồn cười nghiêng đầu nhìn Thẩm Du Ninh, “Có phải nhận nhầm rồi không? Là em, không phải An An đâu?”

“Anh ngủ đến ngớ người rồi, xin lỗi em.” Thẩm Du Ninh giơ một tay ôm lấy mèo, tấm thảm mỏng trên người trượt xuống theo động tác của anh.

Đường Nặc nhặt thảm lên, gấp gọn, mở đèn trần.

“Lúc nãy em gọi cơm tối rồi, nơi này có một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng lắm, anh Du Ninh nhanh tới nếm thử xem.”

Cậu bày chén đũa ra bàn, lấy áo quần trong vali ra cho Thẩm Du Ninh, lại lấy một đôi dép trong nhà đặt dưới chân anh. Mọi việc đều hết sức tự nhiên khiến Thẩm Du Ninh có ảo giác mình còn chưa tỉnh ngủ.

Không nói đến ôm ấp hôn môi, bọn họ đã sớm thân thiết tương xứng như thế.

Lời tác giả:

Thẩm Du Ninh: Mình... đang làm cái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.