Ngày 30 Thẩm Du Ninh với Đường Nặc dậy từ sớm xuất phát đến suối nước nóng.
Kế hoạch ngâm suối nước nóng vốn định làm từ chiều hôm qua, kết quả Thẩm Du Ninh ngủ quên không thực hiện được. Sáng nay phải dậy sớm, Đường Nặc ngáp dài ngáp ngắn khiến cho Thẩm Du Ninh có chút xấu hổ.
“Tiểu Nặc, hay là chúng ta về ngủ đã, tỉnh dậy lại đi cũng không muộn, nếu người nhiều quá anh mời em ngâm bồn 4 người.”
“Không cần đâu, ngâm xong rồi trưa về ngủ, ngâm nước nóng ngủ mới ngon.” Đường Nặc xoa xoa khuôn mặt nhỏ đi theo sau Thẩm Du Ninh không rời.
Suối nước nóng ở đây xây ngoài trời, những hàng cây thông già nua, hòn non bộ cùng với cảnh tuyết, sáng sớm nên ít người, chỉ ngắm cảnh thôi cũng rất thú vị.
Vì bồi thường cho mèo con phải dậy sớm, Thẩm Du Ninh gọi cho Đường Nặc một phần trái cây thập cẩm, một phần canh cá. Đường Nặc tựa người vào bệ đá miệng nhỏ chóp chép, Thẩm Du Ninh lại không biết phải đặt mắt ở đâu.
Nhìn mặt trứng môi đỏ, đầu lưỡi khẽ vươn ra liếm, tất cả đều khiến lòng người nhìn ngứa ngáy.
Nhìn cơ thể, vai cổ trắng tuyết, quang cảnh mập mờ dưới nước, khiến anh nhìn không dám nghĩ ngợi sâu hơn.
Thẩm Du Ninh chỉ có thể nhìn chăm chú hòn non bộ đối diện, ánh mắt ngập tràn cảm xúc chỉ đành phải tặng cho ngọn núi giả kia.
Thế nhưng Đường Nặc sự lại hết sức hồn nhiên không biết, Thẩm Du Ninh trước sau vẫn luôn giữ khoảng cách 1m với cậu, cậu lại cứ nói được mấy câu là cọ tới bên cạnh anh, gần đến mức cả người Thẩm Du Ninh tê dại.
“Ngon không? Anh lấy thêm giúp em.” thấy canh cá đã hết Thẩm Du Ninh lấy cớ dịch người ra, hứng gió lạnh cũng nhân tiện bình tĩnh lại tâm tư.
Đường Nặc rất tự nhiên đưa chén cho Thẩm Du Ninh, hai mắt không xê dịch dừng trên người đối phương, nhìn anh cầm chén, đứng dậy, đi xa, vòng vèo, lại trở về.
Anh biết Đường Nặc vẫn luôn nhìn mình, đoạn đường chỉ mấy bước mà hai chân như đeo chì. Chờ khi anh lần nữa ngồi xuống cạnh cậu, Đường Nặc không chút che dấu mà cảm thán ngạc nhiên, giọng nói truyền đến tai anh.
“Anh Du Ninh, dáng người anh đẹp quá đi.” Đường Nặc không chút kiêng nể đánh giá trên dưới người anh, vừa nhìn vừa chậc lưỡi, “Anh có sáu múi cơ bụng nhỉ, còn có cả đường nhân ngư nữa, oa!”
“...” Thẩm Du Ninh không còn lời nào để nói, phản ứng của Đường Nặc thật sự... quá thuần khiết, cậu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, không một chút ý sắc tình nào.
Cũng không biết sự ngưỡng một hết sức tự nhiên này là tốt hay xấu đây, Thẩm Du Ninh cam chịu để Đường Nặc tiếp tục nhìn, âm thầm nín thở để các khối cơ được rõ ràng hơn.
“Anh Du Ninh, anh thường xuyên tập thể hình sao?” Đường Nặc lại tiếp tục nhích lại gần Thẩm Du Ninh.
“Cũng thường xuyên,“ Thẩm Du Ninh mặt không đổi sắc nhưng trong lòng ngứa ngáy đến muốn móc ra gãi rồi.
“Thật ra em thỉnh thoảng cũng sẽ tập thể dục nhưng không có chút hiệu quả nào cả.”
Nói đến chuyện thể hình, Đường Nặc đột nhiên đứng dậy thẳng tắp đối diện trước mặt Thẩm Du Ninh.
“Em không có chút cơ bắp nào hết luôn, dù cố gắng ăn uống nhưng cũng không thấy tăng cơ hay tăng cân quá nhiều, anh Du Ninh, anh có bí quyết nào không?”
Đối diện với tầm mắt Thẩm Du Ninh là cánh tay mềm mại như không xương của Đường Nặc, eo nhỏ chỉ dùng một tay đã có thể ôm gọn, bụng bằng phẳng hơi lõm, hai chân như ẩn như hiện.
Trắng quá, trắng đến mức Thẩm Du Ninh hoa mắt chóng mặt, anh không kịp nghĩ ngợi đã buột miệng, “Em... rất trắng.”
Câu nói này khá là lạc đề cũng có hơi không lịch sự, là câu mở đầu không biết đáp thế nào. Nhưng Đường Nặc lại nghe rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ như định kiếm giấy bút ghi lại.
“Ừm, ừm, sau đó thì sao?”
“...” Thẩm Du Ninh mất mấy giây tự xấu hổ, sau đó mới nói: “Kiểu người như em... trắng trắng, nhỏ nhỏ, cũng là một phong cách riêng, không cần phải luyện tập có cơ bắp, như thế này cũng rất xinh đẹp.”
“Vậy sao... Nhưng tố chất thân thể em không tốt cho lắm, tuy nhìn gầy nhưng trên người toàn thịt, mềm xèo à.”
Đường Nặc nhéo nhéo cánh tay mình rồi lại bóp bóp vai Thẩm Du Ninh, “Không giống anh, cơ bắp của anh rất cứng.”
?!
Đầu óc Thẩm Du Ninh nhất thời chết lặng, cưỡng ép bản thân phải làm lơ những đầu ngón tay trắng nõn trước mắt.
Nhưng bàn tay nhỏ kia lại không an phận bắt đầu sờ lung tung, cuối cùng ngay khi Thẩm Du Ninh suýt mất khống chế thì dừng lại.
“Anh Du Ninh, em thế này, nếu như muốn luyện tập thành như anh thì cần khoảng thời gian là bao lâu nhỉ?”
Nói còn chưa xong Đường Nặc lại bắt lấy bàn tay Thẩm Du Ninh hào phóng để lên cơ thể mà bản thân không hài lòng.
“Anh sờ mà xem.”
?!
Ý định của Đường Nặc là để Thẩm Du Ninh nắm lấy cánh tay mềm nhũn của mình cũng nhân tiện nhờ đối phương đánh giá xem mình cần bao nhiêu thời gian mới làm nó săn chắc lại.
Nhưng với tư tưởng của một gay bình thường thì đối mặt với tình cảnh này chắc chắn sẽ hoảng loạn, lại thêm đối phương là người trong lòng nên Thẩm Du Ninh vô thức né tránh, hành động né tránh cũng không đáng nói, những bàn tay vốn sắp chạm vào cánh tay cậu lại bất ngờ vỗ nhẹ lên vòng eo mảnh khảnh kia.
...
Hai người nhất thời im lặng, mấy giây sau Thẩm Du Ninh mới hoàn hồn, giống như chạm vào củ khoai nóng phỏng tay nhanh chóng rụt tay về.
“Không... xin lỗi.” Thẩm Du Ninh nói.
Đường Nặc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không tiếp tục đứng trước mặt Thẩm Du Ninh, nói không sau sau đó ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Khoảnh khắc này hai người đều tự hỏi cùng một vấn đề
Đối phương làm vậy là có ý gì?
Lúc nãy đại não Thẩm Du Ninh chết máy tạm thời hiện tại khởi động lại rồi mới bắt đầu băn khoăn, một người đàn ông trưởng thành sẽ mời bạn cùng giới 'sờ' mình sao?
Đường Nặc cảm giác có chút mất mát, anh Du Ninh nhà cậu lúc nào cũng quan tâm cậu, vậy nếu tiếp xúc da thịt với nhau hẳn là rất bình thường đúng không? Nhưng sao đối phương lại phản ứng lớn như vậy chứ?
Hai người đều có băn khoăn của riêng mình, đồng thời thở dài một hơi.
Thẩm Du Ninh nghĩ rõ ràng, đối với Đường Nặc mà nói sờ, chạm, tiếp xúc da thịt có lẽ chỉ là một loại hình thức ở chung giữa những người bạn tốt, nếu cậu không thích đàn ông thì dù có tiếp xúc gần với người cùng giới cũng không thấy có gì kỳ quái.
Còn Đường Nặc vẫn nghĩ chưa ra, Thẩm Du Ninh là không thích bị người khác chạm vào? Hay là... không thích bị cậu chạm vào?
Cậu bây giờ không cần phải che giấu điều gì với Thẩm Du Ninh, tin tưởng đối phương không phải là người so đo, cũng biết nói thật thì sẽ xuôi tai, cho nên cậu yên lặng một chốc rồi hỏi ra nghi vấn của mình.
“Anh Du Ninh, anh với em ở sát nhau sẽ khiến anh không thoải mái sao?” Hỏi trắng ra vậy rồi Thẩm Du Ninh vừa nghe đã hiểu ngay, đây là do phản ứng thái quá của anh khiến cậu bạn nhỏ hiểu nhầm rồi.
“Không có. Chỉ là lúc nãy... bất ngờ quá, anh đang nghĩ chuyện khác, cho nên mới giật mình.”
Đồng thời Thẩm Du Ninh cũng khẳng định có thể hỏi thẳng như vậy thì nào có chuyện có tâm tư mập mờ gì ở đây.
“Vậy tốt quá, em còn tưởng anh không thích bị em chạm vào.” Đường Nặc chớp mắt với Thẩm Du Ninh, đôi mắt lấp lánh ngọt ngào như hai quả nho mọng nước, ngay lập tức hòa tan anh.
Không nói đến còn đỡ, vừa nghe Đường Nặc hỏi Thẩm Du Ninh lại nhớ lại 'quang cảnh' được thấy ban nãy, lúc ấy anh chi lo tim đập nhanh, anh vê nhẹ lòng bàn tay, mềm mại, ẩm ướt, trơn trượt.
Thật sự không thích hợp khi mơ ước cơ thể đối phương ngay trước mặt người ta như vậy, Thẩm Du Ninh càng nghĩ mặt càng nóng, càng nghĩ thần trí càng khõ rõ ràng, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, giọng nói mềm nhẹ hết sức chân thật.
“Anh Du Ninh? Anh Du Ninh?”
“Anh Du Ninh!”
Đường Nặc kêu mấy tiếng nhưng ánh mắt của đối phương vẫn dại ra, dưới tình thế cấp bách Đường Nặc trực tiếp giơ tay vỗ vỗ mấy cái trên gương mặt Thẩm Du Ninh, sốt ruột nói, “Anh Du Ninh! Nhanh ra đây! Anh chảy máu mũi rồi!”
Lời tác giả:
Thẩm Du Ninh: Mình... lại làm cái gì vậy?