Đường Nặc sửa sang lại quần áo và tâm trạng, đi ra khỏi nghĩa trang trong khi mưa dần nặng hạt.
Cũng may, mắt chỉ hơi đỏ.
Thẩm Du Ninh đứng trước cổng nghĩa trang chờ cậu, anh cầm một chiếc dù đen, giống như cây tùng đĩnh bạt.
“Mưa lớn thế này sao anh lại ra đây?” Đường Nặc gập ô của mình lại chui vào dưới tay Thẩm Du Ninh, cậy lấy khăn giấy trong túi ra giúp anh lau nước mưa thấm ướt cổ tay áo.
“Đón em.” Thẩm Du Ninh chỉ nói hai chữ, lúc Đường Nặc cúi đầu ánh mắt anh nhìn cậu là đau lòng, trân quý.
“Đi nhanh thôi, kẻo lát nữa lại khó gọi xe.” Đường Nặc ngẩng đầu, Thẩm Du Ninh giấu nhẹm cảm xúc, trở lại như bình thường.
Bọn họ vào một quán ăn cạnh khách sạn gọi hai tô mì nóng hổi, Đường Nặc ăn một thân mồ hôi, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó ập đến. Sau khi về đến khách sạn, cậu nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, kéo tay Thẩm Du Ninh, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ không yên ổn, trong mộng cũng nghe thấy tiếng mưa rơi, may mắn duy nhất có lẽ là mơ thấy mẹ, bà mỉm cười dịu dàng với cậu trách cậu sao không mang trái cây tới cho mình với.
Đường Nặc biết mình đang mơ, nhưng làm sao cũng không mở mắt được, mưa lớn chắn tầm mắt cậu, đêm tối cùng ban ngày giao nhau lặp đi lặp lại.
Ngày càng lúc càng ngắn, đêm tối trở nên dài đằng đẵng, vạn vật dần trở nên bình tĩnh, bóng tối cắn nuốt hết ánh sáng.
Đường Nặc dụi dụi mắt, trước mặt là đêm đen, trong phòng cũng tối om, rèm cửa sổ để một khe hở, lại nhìn ra bên ngoài cũng đen một mảnh.
Nhưng ổ chăn của cậu là nóng, trái tim nóng, cơ thể được Thẩm Du Ninh ôm chặt cũng là nóng.
Đường Nặc sờ soạng trong bóng tối dán lên sườn mặt Thẩm Du Ninh, lại duỗi tay dịu dàng vuốt tóc người kia.
Có mùi hương dầu gội, rất nồng, lâu vậy mà vẫn chưa khô, nhất định là anh không sấy tóc.
Đường Nặc cẩn thận đứng dậy, động tác của cậu vốn đã rất nhẹ, cố ý thả chậm thì đến cả không khí cũng không tác động.
Mưa vẫn không dứt, nhưng không còn nặng hạt nữa, những vũng nước lớn nhỏ trên đường cái như những vết thương.
Thẩm Du Ninh vẫn còn đang ngủ, Đường Nặc để lại một tờ giấy nhớ, yên lặng rời đi.
Cậu muốn mua trái cây cho mẹ.
Đường Nặc không phải nghĩ cái gì thì làm cái đó, bởi vì gần một năm nay cậu chưa từng mơ thấy mẹ, thật vất vả mới gặp mặt một lần mẹ lại nhắc muốn ăn trái cây.
Cậu mua dâu tây, dâu tằm, dứa nhờ người bán cắt thành miếng, chuối cũng bóc vỏ, trước khi nghĩa trang đóng cửa lại đến gặp mẹ thêm một lần.
Thật ra còn chưa tới tối chẳng qua do trời mưa nên sắc trời mới ảm đạm tối đen như vậy. Nghĩa trang chỉ còn lác đác mấy người, Đường Nặc nhanh chóng đi về phía mộ mẹ.
Khung cảnh lạnh lẽo u ám, cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhớ đến Thẩm Du Ninh, cậu nghĩ hẳn nên gọi đối phương đi cùng, hơn nữa trời cũng tối rồi, biết mình đến đây một mình anh chắc chắn rất lo lắng.
Đường Nặc định tốc chiến tốc thắng, tranh thủ trước khi Thẩm Du Ninh dậy phải về khách sạn, cậu nói xin lỗi mẹ, giải thích lý do, lúc chuẩn bị xếp trái cây ra lại phát hiện trên bệ đá, hình như có gì đó.
Là một bó cẩm chướng trắng.
Bó hoa nằm cạnh bánh ngọt của cậu, rõ ràng vừa mới mưa lớn một trận nhưng bó hoa cùng bánh ngọt đều không bị hư hao chút nào. Phía sau bia mộ có một cái ô màu đen che mưa chắn gió, quanh cán ô được dằn mấy viên đá nhằm cố định cho ô.
Đường Nặc nhận ra được, cái ô này là của Thẩm Du Ninh.
Chắc chắn là khi cậu ngủ trưa, là lúc thời tiết xấu nhất.
Không ai nói với anh vị trí bia mộ, anh cũng không biết tên mẹ, có lẽ anh đã đi khắp nghĩa trang, đến cuối con đường phát hiện ra trên bệ đá của một ngôi mộ nào đó có bánh ngọt mà anh thấy quen.
Ngón tay Đường Nặc run rẩy, khẽ chạm vào một đóa hoa.
Vậy ra anh dầm mưa trở về, tóc ướt không phải vì không sấy khô mà là bời vì anh ra ngoài cả trưa, chỉ mới nằm xuống trước đó không lâu.
Đường Nặc cố nén nước mắt, lẩm bẩm mấy lần 'Không được khóc không được khóc', cậu cúi đầu thật sâu trước bia bộ, cảm giác như mình đã buông bỏ được cái gì, cũng đã mang đi được cái gì.
Đường Nặc về đến quán ăn dưới lầu thì điện thoại Thẩm Du Ninh gọi tới.
“Bé cưng, em ở đâu?”
Đường Nặc kìm nén cả đoạn đường trên xe taxi, lén rơi mấy giọt nước mắt, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói Thẩm Du Ninh trong tai nghe truyền đến cậu không muốn vờ kiên cường nữa.
“Ờ ngoài đường.” Đường Nặc sụt sịt, “Anh ơi, anh xuống lầu đón em đi.”
Thẩm Du Ninh mặc áo ngủ chạy ra, Đường Nặc đang ngồi nơi ghế đá đưa lưng về phía anh mà khóc.
Cậu khóc không có tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt, Thẩm Du Ninh duỗi tay vuốt ve, nước mắt ướt đẫm bàn tay anh.
Thẩm Du Ninh không hỏi tại sao cậu khóc, cũng đoán được tám chín phần, anh thật muốn Đường Nặc sẽ khóc hết một lần thật lớn trước mặt anh, những cảm xúc đối phương không dám chạm tới anh chỉ có thể dời sự chú ý của cậu.
Nhưng mà sợ Đường Nặc không dám khóc Thẩm Du Ninh mới giả vờ hết thảy vẫn như thường, nhưng khi nhìn thấy cậu thật sự rơi nước mắt trái tim anh lại như bị dao cắt.
Thẩm Du Ninh hốt hoảng mà nghĩ, ở những nơi anh không nhìn thấy, không biết Đường Nặc đã từng khóc như vậy bao nhiêu lần?
Những ngày anh kiên quyết rời đi, những ngày ngủ tạm trong nhà kho tiệm bánh ngọt, thậm chí những mỗi buổi chiều hoàng hôn trước khi gặp anh, cậu có khi nào cũng như thế này, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thẩm Du Ninh bế Đường Nặc lên, rõ ràng trái tim mình đã nát nhừ vẫn nhẹ nhàng dỗ dành người về phòng.
Mùi hương quen thuộc trong phòng, cùng với hơi ấm ổ chăn, đèn vàng ấm áp được bật lên, ngăn cách hết thảy bên ngoài.
Đường Nặc khóc ướt một bao khăn giấy, Thẩm Du Ninh dùng khăn ấm lau mặt cho cậu, lau xong thì ôm chặt người, đút chút nước nóng, xong lại nằm về trên giường.
“Em không sao...” Đường Nặc khàn giọng nói, “Em đã sớm muốn khóc rồi, lúc nãy không kìm được...”
Thẩm Du Ninh nhẹ vỗ lưng cậu, khẽ ừ một tiếng.
“Anh đúng thật là, cũng không sợ bị cảm...” Đường Nặc gối lên cánh tay Thẩm Du Ninh, mới oán trách xong lại nhổm người hôn anh một cái.
“Không sao, anh về đã tắm nước ấm liền.” Thẩm Du Ninh hôn trả cậu, ngậm lấy môi người, giọng nói mơ hồ không rõ: “Em cũng từng vì anh mà dầm mưa.”
Đường Nặc đập nhẹ một cái lên ngực Thẩm Du Ninh, “Không được so như vậy.”
“Vậy thì so cái gì, so săn sóc dịu dàng anh đều không so được, so yêu em nhiều hơn một chút cũng không được sao?”
Đường Nặc không tán thành thầm nghĩ săn sóc dịu dàng của anh kém chỗ nào, không những nói được còn rất dụng tâm để làm, em lấy cái gì mà so với anh...
Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc không nói gì, xoa bóp eo cậu, dịu dàng hỏi: “Thoải mái hơn chưa?”
“Ừm,“ Đường Nặc ôm anh gật đầu, “Em hình như... không sợ như trước nữa.”
Không sợ quay lại đây, không sợ bước lên mảnh đất từng sống, những hồi ức không dám nhớ lại hiện tại cũng lột xác biến thành những vì sao treo trên bầu trời.
Được anh ôm vào lòng, có lẽ, có thể buông bỏ tất cả.
Lời editor: Sến quá!