Từ Lang Châu Sách đến thành phố C, hai người bắt chuyến tàu vào buổi chiều ngày hôm sau.
Buổi trưa bầu trời trong xanh, tâm trạng Đường Nặc cũng tốt hơn nhiều.
Hai người ngồi ở sảnh lớn chờ tàu, thời gian biểu nhấp nháy trên màn hình led, Đường Nặc chỉ phía xa cho Thẩm Du Ninh, nói cho anh biết lúc trước mình thường đi chuyến nào.
Thẩm Du Ninh vui vẻ nghe cậu kể lại những chuyện vụn vặt xưa cũ, cậu nói càng nhiều chứng tỏ tâm trạng đã thoải mái.
Đến thành phố C sau khi cất hành lý, chuyện đầu tiên hai người làm là đến nhà hàng xếp hàng lấy số.
Trước khi đến đây Đường Nặc đã cẩn thận tra cứu, liệt kê những nơi phải đi thành một danh sách dài, nhà hàng này mới nổi dạo gần đây, giá cả phải chăng mà đồ ăn cũng ngon.
Thời gian hẹn trên số của hai người là 5 giờ, cách ba tiếng đồng hồ nữa, Thẩm Du Ninh dẫn Đường Nặc đi dạo xung quanh đó, Đường Nặc hai tay cầm một ly trà sữa lớn, miệng ngậm ống hút, nom cực kỳ vui vẻ.
Trà sữa ngon, người xung quanh náo nhiệt rộn ràng, bầu không khí như vậy rất khó để khiến con người nghĩ đến những chuyện buồn thương.
Thẩm Du Ninh sắm cho Đường Nặc mấy bộ quần áo, cậu trước giờ lúc nào cũng thích mặc đồ có màu trầm, Thẩm Du Ninh nhớ thương bộ đồ ngủ màu trắng cậu mặc đẹp bao nhiêu, muốn đổi phong cách cho người ta.
Đường Nặc hút trà sữa, lắc lắc ly với Thẩm Du Ninh, “Ca ca, anh chắc chắn không muốn thử sao? Ngon lắm luôn, không uống sẽ phải hối hận.”
Thẩm Du Ninh chọn một cái áo sơ mi sọc, một chiếc áo len oversize, một cái quần jean màu lam nhạt, đưa cho Đường Nặc nói: “Không thử, không thể phá giới.”
Đường Nặc nhìn đối phương, cầm lấy một chồng quần áo đi vào phòng thử đồ, biến thành một cỗ máy thay đồ không cảm xúc.
Cậu không quen mặc những áo quần có màu sáng như thế này, nhưng Thẩm Du Ninh đã dụng tâm chọn lựa, cậu cũng không muốn gạt đi hứng thú của đối phương, loay hoay trong phòng thử đồ hồi lâu, nhìn mình trong gương, cứ cảm thấy khó quen thế nào.
Hình như.... có hơi chói mắt.
Đường Nặc trốn trong phòng thử đồ hơn nửa ngày, cuối cùng cũng mặc xong, cậu thò đầu ra khỏi mành cửa, ngập ngừng kêu một tiếng 'anh ơi'.
Thẩm Du Ninh nghe thấy tiếng kêu, đôi mắt sáng lên.
“Không, nhìn không đẹp hả?” Đường Nặc thấy Thẩm Du Ninh không nói gì, tưởng rằng bộ đồ này không hợp với kỳ vọng của đối phương, xấu hổ xoắn góc áo.
Thẩm Du Ninh điên cuồng lắc đầu, kìm nén sự kích động nói: “Bé cưng, em đẹp quá đi!”
Nhân viên cửa hàng cũng đi tới, giơ một cái áo bóng chày màu xanh lam cùng với quần thể thao, phụ họa: “Da quý khách trắng, người bình thường mặc sẽ không được như thế này, đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, quý khách có thể thử xem, chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”
“Không cần thử,“ Thẩm Du Ninh nói: “Gói hết luôn đi, cả hai cái áo dệt kim hở cổ này nữa, áo khoác này, cả cái cà vạt kia cũng không tồi, đều gói chung luôn.”
Nhân viên cửa hàng vâng một tiếng vui vẻ đi ra ngoài bận rộn, Đường Nặc còn đang đắm chìm giữa niềm vui được khen, lúc phản ứng lại trong tay Thẩm Du Ninh đột nhiên thừa ra bốn túi mua hàng.
Đường Nặc ngạc nhiên hết sức, vừa lật bảng giá trái tim lập tức chảy máu.
“Ca ca, nửa năm này em không cần phải mua đồ mới nữa.” Đường Nặc xách một túi mua hàng, để Thẩm Du Ninh chừa ra một tay nắm tay cậu.
“Thế thì không được đâu,“ Thẩm Du Ninh nói, “Em không mua thì những quần áo này làm sao tìm được giá trị tồn tại của chúng?”
Đường Nặc nghe mà xấu hổ không thôi, nhéo tay Thẩm Du Ninh: “Không có ai khen như anh, đây là phủng sát rồi.”
Thẩm Du Ninh cũng thực bất đắc dĩ, “Nhưng em thật sự rất xinh đẹp mà, chính em đẹp như vậy anh biết làm sao?”
Đường Nặc ai ya một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến anh nữa.
Nhưng tay thì vẫn cho nắm, eo cũng để anh ôm, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ chơi, Thẩm Du Ninh mua cho cậu một con heo peppa bằng bông to bằng nửa cánh tay đã dỗ cậu thành công.
Hai người mua quá nhiều đồ không tiện xách theo, vì vậy chuẩn bị gửi ở siêu thị trong trung tâm thương mại rồi đến nhà hàng gần đó ăn tối.
Nhân tiện mua hai túi bún gạo ăn liền, Đường Nặc nói muốn mang về thành phố A tặng Đô Ân Vũ làm quà.
“Bác sĩ Tiểu Đô?” Thẩm Du Ninh cũng mua cho Giang Dực hai túi, “Hai người thân với nhau từ khi nào vậy?”
“Mới đây thôi.” Đường Nặc đáp, “Ân Vũ luôn đến hỏi em chuyện nấu ăn, thỉnh thoảng còn nói những chuyện khác.”
Kết thêm bạn là chuyện tốt, Thẩm Du Ninh để Đường Nặc đi ở mạn trong, cười nói rất tốt.
Lúc tính tiền Thẩm Du Ninh móc điện thoại ra, Đường Nặc theo phía sau anh nhìn ngó khắp nơi.
Trước quầy thu ngân bày rất nhiều hàng hóa nho nhỏ như kẹo cao su, pin, còn cả...
Thẩm Du Ninh che hai mắt Đường Nặc lại, ngực dán phía sau lưng đối phương, thấp giọng nói: “Không phù hợp với trẻ em.”
Đường Nặc vốn cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng phản ứng của Thẩm Du Ninh lại khiến cậu cảm thấy kỳ quái, cậu cầm lấy bàn tay của Thẩm Du Ninh, nhẹ kéo xuống: “Ca ca, em không phải là con nít.”
Thẩm Du Ninh nở nụ cười không rõ nghĩa, không nói phải hay không, sau khi thanh toán gửi đồ xong thì cùng Đường Nặc đến nhà hàng ăn cơm.
Đồ ăn của tỉnh H nổi tiếng với vị cay, đỏ cay, xanh cũng cay, có người rõ ràng chỉ gọi mấy trái ớt xanh cũng bị cay xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Khẩu vị nặng như vậy nhưng lại có thể nuôi ra được một người mềm mại thế này, Đường Nặc vui sướng đắm chìm trong nước dùng cay nồng, Thẩm Du Ninh nhìn bốn chén nhỏ trước mặt, cười thở dài.
Bốn cái chen vốn đựng nước trong, lại bị Thẩm Du Ninh dùng để rửa đồ ăn, hiện tại đã thành một mảnh dầu đỏ.
Đường Nặc để ý dạ dày anh không tốt, đã dặn nhà hàng làm chỉ hơi cay, nhưng Thẩm Du Ninh vẫn phải rửa qua nước mới có thể ăn được.
“Nhiều người xếp hàng quá.” Thẩm Du Ninh liếc mắt nhìn đám người bên ngoài, “Anh cảm thấy không ngon bằng món em nấu.”
Đường Nặc trái một chén chè, phải một chén canh ba ba, trong tay còn cầm nửa quả ớt cay, hình thành thế đối lập với Thẩm Du Ninh.
“Dạ dày anh khó chịu ạ?” Đường Nặc bưng chén nhỏ bên phải lên, miệng nhỏ nhấp một ngụm canh, đây đã là chén thứ ba, Lang Châu Sách nhiều nhất là ba ba, nhà hàng này nấu rất ngon, có hương vị thời thơ ấu.
“Không khó chịu.” Thẩm Du Ninh đáp, “Chỉ là đầu lưỡi nóng quá, giải cay cũng không hết.”
Anh không thể ăn lạnh, sữa đậu nành càng uống càng nóng, Đường Nặc buông trái ớt xuống, nuốt hai miếng chè lạnh, ngoắc ngoắc tay với Thẩm Du Ninh.
Bọn họ ngồi trong một góc của nhà hàng, sự náo nhiệt xung quanh đủ bỏ quên góc nhỏ này, Thẩm Du Ninh ghé sát lại gần Đường Nặc, đối phương nhìn chăm chú anh mấy giây, tiếp theo, hai cánh tay quấy lên cổ anh, miệng đột nhiên có một đầu lưỡi mềm mại vọt vào.
Đầu lưỡi lạnh lẽo còn mang theo hương hoa quế, con ngươi Thẩm Du Ninh co rút, hương thơm nồng đậm xông tới không thể bỏ qua.
Đường Nặc câu lấy đầu lưỡi anh liếp láp, sau khi tan cơn nóng thì nghiêng đầu, hết sức nghiêm túc hỏi anh: “Còn nóng không?”
Thẩm Du Ninh cực kỳ muốn nói với cậu.
Nóng, hơn nữa không chỉ nóng một chỗ.
Cơn nóng này kéo dài đến tận khi cả hai ra về, Thẩm Du Ninh lấy cớ tiêu thực để Đường Nặc đạp xe còn mình thì chạy bộ theo sau, chóp mũi anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, xao động ban đầu mới được dập tắt.
Kết quả vào đến phòng tình huống lại không ổn.
Hai người bên ngoài còn anh nóng em dập, kết quả về đến phòng lại hạ nhiệt độ. Đèn trần trên cao sáng ngời lấp lánh, Đường Nặc bĩu môi không vui.
Thẩm Du Ninh cảm nhận được thay đổi của Đường Nặc, nhưng lại không biết nguyên do.
Nhưng nếu anh cẩn thận nhìn theo ánh mắt của Đường Nặc sẽ phát hiện mình đã đặt một phòng hai giường đơn.