Phần diễn tiếp theo, Nghê Vân Huyên đều cố gắng diễn, đoàn phim vốn đang đuổi tiến độ, nhưng Nghê Vân Huyên lại yêu cầu diễn thêm, cô hi vọng có thể mau chóng kết thúc quay <Mê đồ kiếm ảnh>, bởi vì qua mấy ngày nữa cô phải quay phim điện ảnh <Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu>, hơn nữa bộ phim điện ảnh đó còn gấp gáp hơn <Mê đồ kiếm ảnh>, bộ phim là dành cho một lễ hội của thế kỉ, cũng sẽ quay phim trong thời gian đó, cũng may bộ phim không khó, lại là thể loại đô thị hiện đại, cho nên nếu quay gấp thì cũng có thể xong.
Chỉ là Nghê Vân Huyên ở đoàn phim trong thời gian dài cơ thể không được nghỉ ngơi, hơn nữa dạo gần đây nơi này thời tiết không tốt, luôn mưa nhỏ rả rich, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.
Mà biên kịch cũng thuận theo tình thế chuyển tiến triển trong chuyện tình cảm giữa Thiển Lăng và Diệp Kiếm Ngân thành việc nghe tiếng mưa rơi cùng đi dạo dưới màn mưa, cảnh diễn này lãng mạn có, duy mỹ cũng có, mà Nghê Vân Huyên cũng thuận theo tình thế mà sinh bệnh.
Hơn nữa lần này Nghê Vân Huyên bị bệnh dai dẳng rất nhiều ngày, nhưng vẫn còn phải tiếp tục quay, cô không muốn kéo dài tiến độ.
Thời tiết cuối cùng cũng tốt hơn, Nghê Vân Huyên mặc đồ ngủ ngồi một bên, tay trái cô cầm kịch bản để học thuộc lời thoại, mà tay phải cô còn đang truyền nước.
Một lát sau là đến lượt cô, cô chỉ có thể để bác sĩ tới đây truyền nước cho cô, cô vẫn luôn chảy nước mũi, mũi bị chùi đến đỏ, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn.
Cô dứt khoát không để ý đến, chỉ chuyên tâm học thuộc lời thoại.
Tựa như, hiện tại cô tuyệt không muốn để ý tới Lục Tử Chiếu ở sau lưng cô, cô không biết anh lại đến đây làm gì. Rõ ràng chuyện giữa họ hẳn là dừng ở đó, có lẽ là vẫn không đủ công bằng, có lẽ là cô vẫn thiếu nợ anh. Đều nói không thể dùng tiền tài để suy xét, nhưng trên thực tế dựa vào đâu mà không nên dùng tiền tài để suy xét. Mấy bộ phim giai đoạn đầu của cô toàn bộ đều là dựa vào Lục Tử Chiếu, có thể nói không có anh cô không thể nổi tiếng được. Đương nhiên, cũng nghiệm chứng câu nói đó, người nâng bạn lên tận trời, nhất định cũng có thể là người đẩy bạn xuống địa ngục.
Mà từ sau hôm đó, anh chưa từng xuất hiện, cô nghĩ, hai người từ nay về sau sẽ không còn gặp lại nữa.
Nhưng hiện tại, anh lại tới, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại, cô rất bình tĩnh, có thời khắc này, sẽ không nghĩ đến giây phút ngay sau đó; có hôm nay, không cần tự hỏi ngày mai.
Chỉ vì hiện tại mà sống.
Lục Tử Chiếu đi đến trước mặt cô, nhìn bình nước đang được treo lên: “Lại sinh bệnh rồi.”
Miệng cô hơi nhếch lên: “Nói đến thì cũng thật là kì quái, mỗi lần anh xuất hiện, đều là thời điểm sức khỏe tôi không tốt.”
“Vậy là anh đến nhầm rồi?” Anh nhìn cô, ánh mắt cũng là một mảng trấn tĩnh.
Cô tránh đề tài này, lật từng tờ kịch bản một: “Không biết Lục tổng tới đây làm gì, đi ngang qua?”
“Vậy em cho rằng anh tới làm gì?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lông mày nhẹ nhàng nhếch lên, khóe mắt lại có vẻ hòa nhã: “Chẳng lẽ Lục tổng muốn tự mình đến nói cho tôi biết ngày kết hôn của anh và cô Bách? Giới truyền thông vẫn luôn không ngừng phỏng đoán, nếu có thể nhận được lời xác nhận từ anh, nói không chừng tôi có thể bán được với giá tốt đó.”
Tay anh kéo sợi tóc của cô, bởi vì uốn nhiều quá, tóc khá xơ, lại thiếu sức sống: “Nếu anh nói cho em, em sẽ đến tham gia?”
Cô nuốt nước miếng: “Đương nhiên.”
Anh cũng chỉ cười nhạt: “Vậy em vẫn nên để ý đến báo chí thì hơn, anh không thích chỉ chia sẻ với một người.”
Cô lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, nhìn về phía Trần Chấn Bằng ở bên kia, ý là cảnh diễn của họ đã xong, đến lượt cô rồi.
Cô giơ tay phải lên, sau đó nhìn về phía Lục Tử Chiếu: “Có thể phiền Lục tổng lấy kim tiêm ra hộ tôi được không?”
Lục Tử Chiếu nhìn cánh tay phải của cô, nước vẫn chưa truyền xong, anh đứng bất động.
Cô chỉ cười khẽ, sau đó tự dùng tay trái gỡ kim tiêm xuống, trong nháy mắt máu chảy ra, cô bình tĩnh dùng khăn tay ấn vào, khăn tay cũng bị máu nhuộm hồng. Cô đè tay lại không nhúc nhích, cho đến khi máu ngừng chảy. Cô buông tay trái ra, vị trí kim tiêm đâm vào đã nổi lên màu xanh, thoạt nhìn vô cùng khó coi.
Cô kéo tay áo xuống, trực tiếp che đi.
Chỉ cần cô không nói, ai biết được chỗ đó đã từng đau?
Cô đứng lên, Lục Tử Chiếu một tay giữ chặt cô lại: “Em cứ muốn tự hành hạ mình như vậy sao? Em cảm thấy em rất sảng khoái?”
Cô nhìn lại anh, đôi mắt trong veo không có chút sợ hãi: “Phần diễn của họ quay xong rồi, tiếp theo là đến lượt tôi. Nếu tôi không đi qua, họ cũng chỉ có thể chờ đợi, một đoàn phim nhiều người như vậy, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, hiện tại chỉ chờ một mình tôi. Lục tổng, anh còn nhớ lời anh từng nói với tôi không? Tôi là một diễn viên, tôi phải có phẩm chất nghề nghiệp tối thiểu của mình.”
Tay anh từ từ buông ra, cô cũng xoay người rời đi.
Hiện tại đầu cô rất nặng.
Nhưng cô ở trước ống kính, vẫn phô ra bộ dạng mà Thiển Lăng nên có như cũ.
Nàng mặc đồ cưới màu đỏ, cảnh này là cảnh nàng và Diệp Kiếm Ngân thành thân. Diệp Kiếm Ngân cười với Thiển Lăng, trong mắt chàng hôm nay nàng chính là thê tử của chàng, mà trong cảnh hôn lễ này nàng lại bắt đầu một trận chém giết.
Nàng tự tay đâm một nhát kiếm vào ngực Diệp Kiếm Ngân, từ giờ phút này, hai người đối đầu với nhau.
Rất nhanh chóng Nghê Vân Huyên liền quay xong cảnh này, khi cô quay xong rồi ngồi trước gương tháo trang sức ra, cô nhìn đồ cưới đỏ thắm mình mặc, ngực lại đau đớn không thôi.
Cô từng thích đồ cưới như vậy, nằm ở trong lòng người đó: “Về sau kết hôn em sẽ mặc đồ cưới giống kiểu chiếu trên tivi, nhìn rất đẹp nhỉ.”
“Vậy em phải nghe lời.”
“Chuyện đó và việc nghe lời có liên quan gì đến nhau?”
“Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ mua cho em.”
Phải nghe lời, anh mới bằng lòng mua.
Đúng là cô đã thật sự, thật sự rất nghe lời.
Nước mắt đều rơi vào trong lòng, cho nên không chịu chảy ra một lần nữa.
Cô cởi trang phục ra, sau đó mặc quần áo bình thường vào.
Khi cô vừa mới đi ra ngoài, Lục Tử Chiếu liền kéo tay cô một phen, lôi cô thẳng ra ngoài.
Cô giãy giụa không được: “Anh muốn làm gì?”
Anh không để ý tới cô, cho đến khi kéo cô vào trong xe anh. Cô không sao mở cửa xe ra được, mang theo sự tức giận nhìn anh.
Mà anh lại chỉ lái xe đi thật xa: “Chúng ta đến bệnh viện.”
Cô cắn cắn môi: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”
“Anh muốn quản thì quản, sao?”
Anh căn bản không để ý hiện tại cô nghĩ gì, cũng không để ý hiện tại cô sẽ làm gì.
Cô nhìn anh hồi lâu, rốt cuộc chấp nhận số phận gọi điện cho đạo diễn, nói mình đến bệnh viện xem một chút, đạo diễn cũng thực hiểu được, bảo cô kiểm tra cho cẩn thận.
Đầu cô rất choáng váng, nhưng điều làm cô khó chịu hơn sự choáng váng là cô tuyệt không muốn nhìn anh, cho nên cô nhắm mắt lại ngủ bù.
Mà khi đến bệnh viện, là anh gọi cô dậy.
Cô nhìn anh một cái, vẫn là chấp nhận đi theo anh vào trong, đã đến đây rồi, lúc này còn giả vờ giả vịt cái gì.
Có điều, cô thực sự vô cùng không thoải mái, đầu càng ngày càng nặng; Lục Tử Chiếu không nói gì đỡ cô, vào bệnh viện bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô.
Biết cô không thoải mái, anh còn yêu cầu một phòng bệnh nữa.
Nghê Vân Huyên nằm trên giường bệnh, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lục Tử Chiếu ngồi đối diện với bác sĩ, nghe bác sĩ nói.
“Sức khỏe quá kém, không được nghỉ ngơi đầy đủ, vấn đề không lớn. Quan trọng là sau khi cô ấy làm phẫu thuật phá thai thì không an dưỡng tốt, cho nên vẫn luôn rất yếu…”
Mà những lời còn lại, tất cả anh nghe không vào nữa.