Trước tiên Nghê Vân Huyên về kịch tổ, sau đó suy nghĩ đến tâm tư mà Thiển Lăng hẳn phải có.
Quanh năm Thiển Lăng đều chịu sự dạy dỗ của Trì Hân Nhiên, luôn cảm thấy đàn ông không phải thứ gì tốt, trên thế giới này cũng không tồn tại tình yêu. Hơn nữa, bởi vì cuối cùng Diệp Thiên phụ lòng mẫu thân nàng, làm mẫu thân nàng cuối cùng ôm hận mà chết, điều này càng làm gia tăng thêm nỗi căm thù của Thiển Lăng với đàn ông. Cho nên, lần đầu tiên Thiển Lăng gặp được Diệp Kiếm Ngân liền muốn nhìn từ chàng xem đàn ông rốt cuộc dối trá đến mức nào, nàng cải trang thành một cô gái bình thường ở bên cạnh chàng. Lại sau đó, Thiển Lăng lấy khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc xuất hiện bên cạnh Diệp Kiếm Ngân, nàng muốn biết, cuối cùng chàng sẽ chọn ai. Nhưng cuối cùng người chàng lựa chọn chính là Thiển Thiển, điều này làm nhận thức vốn có của nàng bị lung lay. Nhưng nàng là cung chủ Vô U Cung, cho dù đã động lòng với chàng, lại vẫn tiến hành kế hoạch ban đầu như cũ. Sau khi xảy ra chuyện, nàng một mình gánh chịu tất cả, nàng không thể khiến bản thân mình buông tay, khiến bản thân mình từ bỏ, không chỉ có thân phận đối đầu giữa nàng và Diệp Kiếm Ngân, giữa hai người ngăn cách bởi rất nhiều thứ.
Nghê Vân Huyên xem kịch bản nhiều lần, học thuộc kĩ lời thoại của mình.
Cảnh diễn đầu tiên của cô là cô mặc y phục trắng như tuyết, ngồi ở trong kiệu, chờ bị đưa đến cho vị quan lớn kia. Mà lúc này, Diệp Kiếm Ngân mang theo người đến phá chuyện. Họ chặn kiệu lại, bay khỏi trong không trung. Tới vùng ngoại ô, Diệp Kiếm Ngân mở kiệu ra, chàng nhìn thấy khuôn mặt nàng, xinh đẹp tuyệt trần, mà nàng cũng nhìn chàng, chỉ cần một cái liếc mắt, đã biết đó là nút thắt của số phận.
Thời tiết nơi này hơi ẩm thấp, Nghê Vân Huyên mặc trang phục diễn rất mỏng, quay phim trong thời gian dài luôn cảm thấy cơ thể thấm nước. Mỗi khi cô quay xong một cảnh, Lương Bích sẽ lập tức mặc thêm quần áo vào cho cô. Trần Chấn Bằng sẽ giải thích cho các diễn viên cảnh sau diễn cái gì, thậm chí sẽ giảng giải cho từng người xem cảnh sau nên diễn như thế nào, cảnh phim đó ra sao. Những thứ này Nghê Vân Huyên đều nghe rất nghiêm túc, sau đó suy xét về cảnh diễn tiếp theo, hơn nữa cô sẽ ghi nhớ kĩ yêu cầu của đạo diễn, khi bản thân cảm thấy có thể thêm thứ này thứ nọ hay điểm nào đó tương đối dư thừa thì cũng sẽ thảo luận với Trần Chấn Bằng xem dùng một cảnh đơn giản không rườm rà như thế nào để biểu hiện ra đấu tranh trong nội tâm của Thiển Lăng.
Vì bộ phim này vội vàng chiếu trong dịp tết âm, cho nên các diễn viên phải quay phim tiếp nối ngày đêm, bất kể gió nổi mưa xuống, đều có thể phải rời giường từ sớm, hơn nữa có thể rời giường còn coi như may mắn rồi, có đôi khi mấy ngày mấy đêm không ngủ đều là chuyện bình thường. Mà những lúc không bị gọi thì cô cũng sẽ ngủ một lát, cho dù chỉ có mười lăm phút cô cũng có thể đánh một giấc, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ được.
Dưới cường độ quay phim cao như vậy, cả ngày Nghê Vân Huyên đều ong ong, nhưng cho dù là thế, chỉ cần đến lượt cô, cô sẽ tinh thần phơi phới xuất hiện trước ống kính, hơn nữa bất kể diễn sự trẻ trung hay quyến rũ đều có thể lập tức phô ra. Mà nếu có cảnh nào NG, thường thường sẽ là bạn diễn của cô xảy ra vấn đề, hễ là những cảnh mình cô diễn, bình thường một hai lần cô đều có thể quay xong. Trong số các diễn viên Nghê Vân Huyên bị nói ít nhất, những diễn viên đó hoặc nhiều hoặc ít đều bị Trần Chấn Bằng nói móc một hai câu.
Cho nên những diễn viên đó thường hỏi cô, tinh thần sao có thể tốt như vậy. Nghê Vân Huyên chỉ cười cười không quá nhiều lời, kì thật cô muốn nói tinh thần mình vô cùng không tốt, nhưng nếu không lên tinh thần thì sẽ phải quay thêm mấy lần nữa, thời gian nghỉ ngơi của mình cũng ít đi; vì có thể làm mình chịu tội ít hơn một chút, vậy tận lực diễn một lần cho tốt, như vậy cũng có thể để mình có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Các diễn viên khác còn đang quay một cảnh, cô cũng không tham gia vào; liền cầm kịch bản ngồi ở nơi gió lùa, xem cảnh diễn tiếp theo của mình, gió thổi tới làm cô tỉnh táo hơn một chút, ngồi ở nơi ấm áp sẽ luôn làm cô buồn ngủ, xem không vào cái gì hết.
Mà khi Lục Tử Chiếu tới, liền nhìn thấy cô đang ở đó lật kịch bản, rất chăm chú, rất nghiêm túc. Lại vào lúc anh đi qua, cô gập kịch bản lại, không nhìn anh như cũ.
Anh đi lên phía trước, ngăn cơn gió thổi tới người cô từ đằng trước, tay sờ lên trán cô: “Hiện tại em như băng vậy, lạnh không?”
“Lạnh mới đủ tỉnh táo.” Cô liếc nhìn anh một cái, nét mặt lãnh đạm, giống như việc anh xuất hiện ở đây chẳng liên quan gì đến cô.
“Vì sao không đến chỗ nào ấm áp?”
Cô cười cười: “Anh ở trong hoàn cảnh thoải mái, sẽ quên đi đớn đau, an nhàn hưởng thụ, tôi muốn để bản thân mình nhận thức rõ hoàn cảnh của mình.”
Lục Tử Chiếu giống như nghe không hiểu cô nói gì, chỉ trần thuật sự thật: “Em giống như đang sốt nhẹ.”
Cô bỏ tay anh ra: “Lục tổng, tôi biết anh rất rảnh rỗi, nhưng xin anh vì loại diễn viên dựa vào việc diễn để mưu sinh như tôi mà suy nghĩ một chút, tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy.”
Cô đứng lên, muốn đi đến chỗ đạo diễn ở bên kia.
Anh chỉ nhìn bóng lưng cô.
Đột nhiên, cô dừng lại, xoay người nhìn anh: “Lục tổng, nơi này gió lớn, không thích hợp cho anh đứng ở đây. Bên kia có một gian phòng nghỉ, anh có thể ngồi ở đó.”
Ngữ khí của cô bình thản, không có vui, cũng chẳng có buồn, không có giận, cũng chẳng có không cam lòng.
Mà anh, chỉ là một người cô quen biết, chỉ là quen biết, cho nên cô khách khí.
Lục Tử Chiếu cũng không đi đến gian phòng cô bảo, mà đến xem cô quay một cảnh phim như thế nào.
Trạng thái tinh thần cô không tốt, nhưng chỉ cần đứng ở trước ống kính, con ngươi của cô liền trở nên linh động, diễn một cách tự nhiên; hơn nữa sự tự nhiên này của cô cũng lan truyền sang bạn diễn của cô để cùng cô diễn, Nghê Vân Huyên xuất hiện trước ống kính không còn là Nghê Vân Huyên, mà là Thiển Lăng.
Mà mấy cảnh diễn này cũng không quá khó khăn, đều là Thiển Lăng và Dương Văn Kiều cùng ở trong đại trang viên đồng thời đều có càm tình với Diệp Kiếm Ngân làm ra chút việc.
Lục Tử Chiếu nhìn Nghê Vân Huyên trước ống kính, cô trở nên càng ngày càng tốt, nhưng đồng thời, cũng cách anh càng ngày càng xa.
Mà sau khi đạo diễn Trần Chấn Bằng nhìn thấy Lục Tử Chiếu, anh ta đi qua: “Thật hiếm thấy, có thể nhìn thấy Lục tổng luôn bận trăm công nghìn việc.”
Lục Tử Chiếu lại chỉ nhìn Nghê Vân Huyên đang cùng diễn viên khác thảo luận: “Cô ấy tiến bộ rất lớn.”
Trần Chấn Bằng cũng không keo kiệt nói lời khen ngợi một chút nào: “Quả thật, hiện tại rất khó đặt hai chữ ‘bình hoa’ lên người cô ấy, hơn nữa tính thích nghi của cô ấy rất mạnh, cổ trang hay hiện đại đều thích hợp, muốn thanh thuần liền thanh thuần, muốn quyến rũ có quyến rũ, diễn viên như vậy rất khó có được.”
Lục Tử Chiếu cười cười: “Vậy không phải chứng minh rằng đạo diễn Trần có con mắt nhìn người tinh tường hay sao? Lúc trước cô ấy là người nhờ anh mà nổi tiếng một phen.”
Trần Chấn Bằng cười nhạt: “Lúc trước vì sao chọn cô ấy, Lục tổng rõ hơn ai hết.”
“Cho nên lần này các anh liền lặng lẽ khai máy, không lộ ra một chút tin tức nào?”
“Không phải là không muốn phiền Lục tổng hay sao?”
Lục Tử Chiếu lại liếc mắt nhìn Nghê Vân Huyên: “Quả thật không cần phiền tôi.”
Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Đối với việc anh đến đây Trần Chấn Bằng có chút khó hiểu: “Lần này Lục tổng tới thăm? Tôi nghĩ vẫn là bé tiếng một chút, tạm thời tôi còn chưa muốn cho giới truyền thông biết tin Nghê Vân Huyên là nữ diễn viên chính của bộ phim này, tôi hi vọng đến lúc đó phim được phát sóng thì sẽ để khán giả tự mình đánh giá mà không phải là dựa vào sự định hướng của giới truyền thông.”
“Đạo diễn Trần là đang cảnh cáo tôi ít đến thôi?”
“Lục tổng nghiêm trọng rồi.”
Tuy Nghê Vân Huyên không muốn nói chuyện cùng Lục Tử Chiếu, nhưng anh không đi, cô cũng chỉ có thể xin đạo diễn nghỉ, đội mũ, buông tóc xuống cùng Lục Tử Chiếu ra ngoài ăn cơm.
Sức khỏe cô không tốt lắm, chọn ăn một chút cháo, như vậy cũng có thể làm ấm dạ dày.
Khi cô đưa cho anh đôi đũa tự mình chuẩn bị, anh sửng sốt một chút rồi mới nhận: “Lần đó em cũng đưa đũa cho anh như vậy.”
Tay cô dừng lại một chút: “Trong tay anh cầm vẫn là đôi đũa đó.”
“Người cũng vẫn là người đó sao?” Anh mang theo chờ mong rồi lại biết rõ đáp án là thê lương.
“Có phải hay không, anh rõ hơn ai hết.” Cô húp một ngụm cháo xong, cảm giác ấm áp tiến vào trong khoang miệng, chậm rãi trượt xuống cổ họng.
Anh nở nụ cười: “Anh vẫn muốn nghe em nói.”
“Được.” Cô đặt đôi đũa lên trên mặt bát, nghiêm túc nhìn anh: “Thời điểm đó tôi rất giả, nhưng giờ phút này tôi rất chân thật.”
Anh gật đầu: “Quả thực rất chân thật, nhưng anh lại cảm thấy lúc em giả tương đối đáng yêu.”
“Anh cần không?” Cô nhíu mày: “Tôi là diễn viên, nếu anh cần, tôi có thể diễn cho anh xem miễn phí.”
Đôi mắt anh dần tối xuống: “Lúc em diễn xuất vụng về thì liều mạng diễn, lúc có kĩ năng diễn xuất thì lại không diễn kịch lại nữa.”