Editor: Linh Đang
Hôm ba Nguyễn đến, là lái xe Tiểu Lưu của Quan Triệt tự mình đưa ông lên máy bay, Nguyễn Hâm Kiều nhận được tin tức lão ba thuận lợi đăng ký, liền nhẹ nhàng thở ra, lập tức cùng Hoa Hoa lái chiếc xe mượn được đến sân bay, sớm chờ ở nơi đó.
Ba Nguyễn rất ít ngồi máy bay, sức khỏe có chút không tốt, bữa sáng chưa ăn bao nhiêu, trên máy bay lại ngồi mấy mấy giờ chưa ăn uống. Nguyễn Hâm Kiều đón được người, dẫn ông đi tìm chỗ ăn cơm trước.
Lão ba ngại đồ của sân bay đắt, vừa thấy giá đã nói không ăn, muốn kéo cô đi, Nguyễn Hâm Kiều liền dỗ ông nói đồ ăn ở đây rất bổ rẻ, tìm vị trí dẫn ông ngồi xuống, để Hoa Hoa đi gọi đồ.
“Mặc ít như vậy có lạnh hay không, dự báo thời tiết nói mấy hôm nay trời sẽ đổ mưa, ba mang quần áo dày đến cho con.” Ba Nguyễn nói xong đã mở túi da, lấy một chiếc áo khoác màu bạc ra.
Túi da của ông không lớn, bên trong chỉ có một nửa là quần áo tùy thân của ông, còn lại tất cả đều là quần áo cùng đồ ăn mang cho Nguyễn Hâm Kiều.
Dù cho không cảm thấy lạnh, Nguyễn Hâm Kiều cũng nghe lời mặc vào.
Ba Nguyễn Hoa Hoa đang giúp họ gọi đồ, lại thương lượng với cô, “Hoa Hoa cũng mặc ít, cũng đưa quần áo của con cho con bé mặc được không?”
“Có thể ạ.” Đồ của cô thì ba luôn hỏi ý kiến cô trước, nhưng Nguyễn Hâm Kiều không chú ý như vậy.
Từ nhỏ đã như thế này, ba mẹ luôn để ý cảm nhận của cô nhất, quần áo xinh đẹp cùng đồ chơi của cô hồi nhỏ đều nhiều hơn các bạn, trẻ con bạn bè cùng tuổi đều thích đến nhà cô chơi, thường sẽ bị phòng ngủ rực rỡ muôn màu của cô hấp dẫn, Nguyễn Hâm Kiều cũng nguyện ý hào phóng chia sẻ cho bọn họ chơi, nhưng muốn lấy đi tuyệt đối không có khả năng.
Có bạn nhỏ không hiểu chuyện khóc nháo không ngừng, ba mẹ đối phương thấy đứa nhỏ nhà mình thích, nhà mình lại luyến tiếc tiêu tiền mua, thường thường dỗ ngon ngọt, dụ dỗ Nguyễn Hâm Kiều đưa cho các em.
“Dù sao cháu cũng có nhiều đồ chơi như vậy, không chơi hết, đưa cho em trai đi.”
“Dù sao cháu cũng có nhiều quần áo như vậy, mặc không hết, tặng cho em gái đi.”
“...”
Khi đó mẹ Nguyễn còn sống, sẽ dùng lời nói ôn hòa ung dung thản nhiên giúp cô lấy lại đồ. Thỉnh thoảng gặp cực phẩm da mặt dày, cầm đồ chơi không chịu trả, lúc này ba Nguyễn sẽ yên lặng tiến lên lấy về lại cho cô.
Từng có một lần, đám công nhân quản lí bò sữa mang theo trẻ con đến nhà làm khách, vụng trộm mang búp bê mà Nguyễn Hâm Kiều thích nhất đi, buổi tối khi cô ngủ không tìm thấy búp bê thì khóc ruột gan đứt từng khúc, sau khi ba Nguyễn biết thì hôm sau kiên quyết đến nhà người ta đòi về cho cô.
Tuy rằng bởi vậy sẽ đắc tội một ít người, mẹ cũng thường thường kể lể lão ba không hiểu nhân tình, mỗi lần lão ba cũng không cãi lại, cuối cùng chỉ nói thầm một câu, không chơi với những người bắt nạt con gái của mình cũng không sao.
Cô đúng là đứa trẻ may mắn nhất trên thế giới này, gặp ba mẹ tốt như vậy, đáng tiếc thân thể của mẹ không tốt, còn chưa hưởng đến phúc của cô, đã sớm qua đời.
Nghĩ đến mẹ trong lòng lại ê ẩm, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng xua những suy nghĩ này đi, mặc xong quần áo, rót thêm nước ấm vào trong cốc của ba.”Ba ba, ba muốn đến chỗ nào chơi?”
“Con muốn đi chỗ nào thì chúng ta sẽ tới chỗ đó.”
“Biết là ba sẽ nói như thế mà!” Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì, “Con đã nghĩ rồi, như thế này nhé chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi chiều tới cổng Lục Gia, có thể xem minh châu Đông Phương, sau đó ngồi ngắm cảnh đường hầm ghềnh thác, được không? Nhưng vào buổi tối chắc sẽ có nhiều người, chúng ta cũng có thể ngồi du thuyền. Ngày mai chúng ta phải tới hoàng thành, sau đó lại tới cổ trấn chơi hai ngày, thế nào?”
Một chuyến này chủ yếu để ba đến hưởng thụ, dù sao cũng có thời gian, lại không vội, cô sắp xếp hành trình cách xa nhau, vui vẻ thoải mái là quan trọng nhất.
Tự nhiên ba Nguyễn nghe theo cô hết.
Ăn xong này đồ về khách sạn, Nguyễn Hâm Kiều dừng lại trước căn phòng đã đặt trước, thiết kế là một phòng gia đình xa hoa, hơn nữa mặt tiền cũng đẹp, nhưng cô chỉ nói là một phòng bình thường.
Phòng rất lớn, ba người ở vẫn dư dả, nhưng Nguyễn Hâm Kiều sợ không tiện, nên đặt cho Hoa Hoa một phòng đơn ở dưới.
Ba Nguyễn nhìn thấy bảng giá đắt đỏ rất đau lòng, nhưng trước mặt mọi người không nói lời mất hứng nào, đến phòng thấy đồ đạc bên trong không tệ, không khỏi kinh ngạc nói: “Phòng phổ thông mà cũng tốt như vậy sao?”
“Đúng vậy, có phải rất lãi hay không?”
Ba Nguyễn cười rộ lên: “Ừ, có lời.” Coi như giá cao thì sao, trong lòng ông cũng thư thái hơn một chút.
“Bây giờ còn sớm mà, ba muốn xem TV hay ngủ tiếp?” Nguyễn Hâm Kiều bỏ hành lý vào trong phòng phòng ngủ, quay người lại nhìn thấy ánh mắt trìu mến của ba, lập tức bắt đầu khẩn trương: “Ba ba, có phải mắt ba không thoải mái không?”
“Không có việc gì, có lẽ hơi mệt.” Ba Nguyễn không muốn cô lo lắng, tự giễu nói: “Già đi, máy bay cũng không dám ngồi.”
“Không già, ba con còn trẻ mà!” Mắt ông không thoải mái, Nguyễn Hâm Kiều liền lấy lại điều khiển, đưa ông vào phòng nghỉ ngơi, nói cho ông vị trí các chốt mở, “Mau ngủ một lát đi, chốc nữa con gọi ba.”
Ba Nguyễn thúc giục cô: “Con cũng đi ngủ đi, buổi sáng dậy sớm như vậy, ngủ nhiều một chút, ba không vội.”
“Đã biết ạ!”
Nguyễn Hâm Kiều sắp xếp cho ông xong, lặng lẽ ra khỏi cửa, trốn vào toilet gọi điện thoại cho Quan Triệt. Bên kia anh vừa ăn cơm trưa xong trở lại văn phòng, đang chuẩn bị tư liệu cho hội nghị buổi chiều, Nguyễn Hâm Kiều cũng không quấy rầy anh, nói vài câu để anh tiếp tục làm việc.
Buổi chiều dựa theo kế hoạch đi cổng Lục Gia, nơi đó hiện đại lại có sức lôi cuốn, những tòa cao ốc chọc trời nối tiếp nhau, ngăn nắp mode phóng khoáng lạc quan, phồn hoa gấp bao nhiêu lần so với thành phố B của mười mấy năm trước.
Hành trình của bọn họ cũng không vội, đi dạo chơi chậm rãi, đi minh châu Đông Phương thăm một chuyến, cuối cùng không nhịn được, lôi kéo lão ba đi mua sắm.
Cô mua đồ cho mình, ba Nguyễn không đau lòng chút nào, hiện tại cô biết kiếm tiền, trong nhà lại có tài sản gửi ngân hàng, dĩ nhiên là khuê nữ thích cái gì thì mua cái đó, cô phóng khoáng thông suốt là tốt rồi.
Nhưng đến phiên chọn đồ cho ông, ba Nguyễn xua tay cự tuyệt liên tay, ông không thiếu cái gì, không cần lãng phí số tiền kia. Nguyễn Hâm Kiều liền làm nũng ngang ngược mạnh mẽ mua cho ông hai chiếc áo mùa thu bằng da mềm và thoải mái, Hoa Hoa cũng ở một bên hát đệm, ba Nguyễn không lay chuyển được các cô, bị đùa nghịch thử quần áo của thanh niên, chỉ thở dài.
Người bán hàng nhận ra Nguyễn Hâm Kiều, rất chuyên nghiệp mỉm cười hỏi thăm, không hô to gọi nhỏ kinh động khách hàng khác. Loại thời điểm này Nguyễn Hâm Kiều sẽ may mắn chính mình không hồng như thế, bằng không đến dạo phố cũng không tự do.
Chẳng qua người bán hàng nghĩ lầm các cô là ba người cha và con gái, liên tục khen ba Nguyễn có hai cô con gái xinh đẹp lại hiếu thuận, làm ba Nguyễn được khen không khép miệng được, cũng quên đau lòng giá cả.
Nguyễn Hâm Kiều cũng mua quần áo mới cho Hoa Hoa, làm cô cảm động rầm rầm rào rào, chân chó thu hết đồ lại, bao lớn bao nhỏ đều treo trên người.
Bữa tối giải quyết ngay gần đó, ba Nguyễn không quen ăn cơm Tây, các cô liền chọn một nhà hàng cơm Trung có tiếng trên mạng không tệ. Thành phố S lấy đồ ăn nhẹ làm chủ, khẩu vị thiên ngọt, có lẽ đồ ăn ở nơi khác rất phù hợp với khẩu vị của ba Nguyễn, hoặc có lẽ là bởi vì cao hứng, khẩu vị của ông tốt hơn bình thường rất nhiều.
Sau đó lại tiếp tục.
Sau khi ăn xong ba người đi ngắm cảnh đường hầm ghềnh thác, vốn là ngày nghỉ chính, rất nhiều người chen lấn, Nguyễn Hâm Kiều dóc tóc hai bên, đội mũ cùng kính đen, thế mà cũng bị người nhận ra.
Có một đôi trẻ yêu nhau đi tới, nữ sinh kinh ngạc chỉ vào cô, “Chị, chị không phải là, cái gì Kiều sao? Nguyễn Vận kiều, đúng không!”
Nguyễn Hâm Kiều vừa định dùng âm cổ cao hơn bình thường để trả lời không phải, Hoa Hoa cũng đã đứng trước mặt cô theo bản năng, lại nghe thấy người nam sinh sửa lại lời: “Là Nguyễn Hâm Kiều. Xiyinxin, không phải yun.”
“Anh nhớ rõ thật.” Nữ sinh liền mất hứng, ôm cánh tay nguy hiểm trừng mắt bạn trai mình.
“Anh chỉ học ngữ văn tốt thôi, ai bảo em học tập không hẳn hoi hay đọc trộm tiểu thuyết.”
...
Nguyễn Hâm Kiều cùng Hoa Hoa nhân cơ hội lôi kéo ba Nguyễn tránh đi.
Rất nhiều người, thật sự không có gì hay để xem, sợ ở lâu lại bị càng nhiều người nhận ra, Nguyễn Hâm Kiều liền dẫn lão ba đi dọc theo bờ sông, sau đó để Hoa Hoa lái xe hóng gió xem cảnh đêm.
Hơn chín giờ trở lại khách sạn, lúc Nguyễn Hâm Kiều lấy quần áo để thay cho ba, phát hiện ông nháy mắt có chút thường xuyên, hình như là không thoải mái. Nguyễn Hâm Kiều có chút lo lắng, cân nhắc ngày mai trước tiên không đi miếu, dẫn ông đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Vốn mắt ông có tật, không thoải mái thật sự không dám trì hoãn.
Thừa dịp lão ba tắm rửa, cô mở video tán gẫu với Quan Triệt.
Hôm nay cô không trang điểm, tóc tết hai bên, hai bím tóc đặt trước ngực, cộng thêm áo len đỏ thẫm. Lúc Quan Triệt nhìn thấy, hơi bật cười.
“Hôm nay tâm tình tốt như vậy sao?” Nguyễn Hâm Kiều cố ý đùa anh, “Có nhìn thấy mỹ nữ, vui vẻ như thế không.”
“Ừ.” Quan Triệt ngồi ở phía sau máy tính, bưng cốc trà uống một ngụm.
Nguyễn Hâm Kiều trừng mắt: “Mỹ nữ như thế nào đấy, làm anh hiếm lạ như vậy?”
Quan Triệt nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói chuyện.
“Tóc dài không?” Nguyễn Hâm Kiều cố ý hỏi.
“Ừ.”
Nguyễn Hâm Kiều cầm lấy gậy quơ quơ, “Tết tóc giống em sao?”
“Ừ.”
Cô lại lắc lắc đầu, nháy mắt với anh: “Đáng yêu giống em sao?”
Quan Triệt bật cười: “... Ừ.”
Nguyễn Hâm Kiều liền bưng mặt, cười đến ánh mắt cong cong: “Mỹ nữ đáng yêu như vậy, em đây cho phép anh nhìn thêm vài lần.”
Cuộc nói chuyện ngọt ngấy chết người này chấm dứt khi ba Nguyễn tắm rửa xong, Nguyễn Hâm Kiều vụng trộm hôn một cái với camera, cắt đứt video clip.
“Ba ba, ánh mắt còn khó chịu sao?” Nguyễn Hâm Kiều cẩn thận tách mí mắt ông nhìn nhìn, nhưng mắt thường không nhìn ra cái gì, cô hơi hơi nhíu mi, “Ngày mai vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Chút tật xấu, đừng phiền toái.” Ba Nguyễn không muốn cô lo lắng, “Không phải con muốn tới cổ trấn sao, bệnh viện không vội, chúng ta về nhà rồi đến.
“Không được, nhưng con lo lắng.” Nguyễn Hâm Kiều đưa ông trở về phòng ngủ, “Hiện giờ con đứng đầu trong nhà, ba phải nghe con, ngoan ngoãn. Nếu kiểm tra mà không có việc gì thì chúng ta sẽ đi chơi tiếp, dù sao gần đây con cũng có thời gian, ba muốn đi thế nào cũng được.”
Ban đêm có một trận mưa, toàn bộ thành phố được rửa sạch một lần, sáng sớm thức dậy không khí rất tươi mát, Nguyễn Hâm Kiều mở cửa sổ hít mấy ngụm không khí mới, rất sảng khoái, duỗi thắt lưng với thành phố đã thức dậy.
Tự mình thu thập xong rồi gọi ba ba rời giường.
Tâm tình tốt của cô chấm dứt khi biết được kết quả kiểm tra.
Mắt của ba Nguyễn lại chuyển biến xấu.
Trong khoảng thời gian này hiệu quả dùng thuốc không tệ, nhãn áp luôn luôn khống chế dưới 15, nhưng hiện tại đột nhiên lên cao, mắt trái 40 mắt phải 28, bác sĩ sắp xếp ông truyền dịch trước, nếu không khống chế được, sẽ phải tiến hành giải phẫu nhanh một chút.
Nguyễn Hâm Kiều nhất thời hoang mang lo sợ, kiên cường sắp xếp cho lão ba nằm viện truyền dịch, vội trước vội sau sắp xếp cho ông, chờ ông ngủ, để Hoa Hoa ở lại phòng bệnh coi.
Cô gọi điện thoại cho Quan Triệt, bên kia vang thật lâu mới nghe, cũng bất chấp anh có đang vội hay không, vừa nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Hâm Kiều đã oa một tiếng rồi khóc lên.
Bình thường sợ quấy rầy công việc của Quan Triệt, cho tới bây giờ Nguyễn Hâm Kiều không gọi điện thoại vào lúc anh làm việc, thời gian ăn cơm hoặc là buổi tối gọi, cũng luôn hỏi trước anh bận hay không, không vội sẽ trò chuyện linh tinh, nếu bận cũng chỉ nói đơn giản vài câu.
Bất ngờ gọi tới vào lúc này, Quan Triệt đang họp, nhưng lo lắng chỗ cô có việc, vẫn tạm dừng hội nghị trước. Quả nhiên, vừa nghe máy một cái, đã nghe thấy tiếng khóc của cô.
Trong lòng Quan Triệt căng thẳng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Hâm Kiều khóc thút thít, không nói ra được một câu hoàn chỉnh nào. Quan Triệt nhẫn nại an ủi nhẹ nhàng một lúc, chờ cô chậm rãi bình tĩnh trở lại, kể lại tình huống.
“Nếu cần làm phẫu thuật sẽ làm, anh sẽ sắp xếp, trước tiên em đừng vội, xem tình huống như thế nào rồi quyết định sau.” Quan Triệt thấp giọng trầm ổn trấn an cô, “Mọi việc có anh ở đây.”
Chủ nhiệm Thang của bệnh viện mắt của thành phố C rất có uy tín, hơn nữa có chút giao tình với nhà họ Quan, thế nên có thể đi cửa sau. Thành phố S ngoài tầm tay anh với, lúc đó tốt xấu cũng có thể phối hợp. (Ý là về thành phố C sẽ ổn)
Lòng Nguyễn Hâm Kiều yên tâm, lúc này chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhanh chóng kêu anh làm việc tiếp đi, chính mình lau nước mắt trở về chăm sóc ba.
Bên này Quan Triệt chậm trễ chút thời gian mới trở lại phòng họp, nhất thời mọi người đang thảo luận khe khẽ an tĩnh lại, nhìn ông chủ cuồng làm việc lần đầu tiên “Không làm việc đàng hoàng” như vậy, vô cùng muốn nhìn ra chút gì từ vẻ mặt anh.
Quan Triệt cũng là người giấu giếm vui buồn, mặt không biểu cảm gõ gõ bàn: “Tiếp tục.”
“... Vâng.” Người vừa bị cắt ngang lúc trước vội vàng đứng lên, tiếp tục bản báo cáo vừa rồi.
Ba Nguyễn ở bệnh viện quan sát ba ngày, cuối cùng kết quả vẫn là tình trạng xấu, nhãn áp vẫn rất cao, phải tiến hành giải phẫu.
Quan Triệt sắp xếp người chuyển viện cho ba Nguyễn, bên thành phố C cũng đã nói với chủ nhiệm Thang để tiếp đón, sau đó làm kiểm tra kĩ càng một lần nữa, xác định phương án giải phẫu cho ông.
Hôm bọn họ trở về, Quan Triệt tự mình tới đón.
Nguyễn Hâm Kiều vừa thấy anh, hốc mũi đã đau xót, muốn khóc. Trong khoảng thời gian này cô toàn vụng trộm khóc, mắt cũng có chút phù thũng, không có tâm tình trang điểm, nhìn tiều tụy đi không ít.
Còn có người khác ở đây, Quan Triệt không thể ôm cô vào ngực an ủi, lúc lên xe chỉ cầm tay cô thật chặt.
Nhớ ủng hộ 4 bộ HĐ của mình nhé cả nhà !!