Editor: Thiên Y
Chuyện đi cổ trấn không thành, kế hoạch nghỉ lễ ban đầu cũng bị hủy mất. Ba Nguyễn thấy mình liên lụy đến con gái thì cảm thấy áy náy, mỗi ngày thấy cô vì mình mà bận rộn tư đầu đến cuối thì càng đau lòng không thôi. Vị vậy nên vị con rể Quan Triệt vốn không được coi trọng, hiện giờ cũng đã thành mở một mắt nhắm một mắt.
Thật sự ông đã già rồi, đã từng vì vợ và con gái mà dốc hết sức mình. Đã đáp ứng với mẹ Nguyễn sẽ chăm sóc con gái thật tốt, không nghĩ tới khi về già lại thành gánh nặng của cô, còn bắt cô phải quan tâm lao lực vì mình.
Hôm nay có người đến thay thế ông dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, có năng lực có thể bảo vệ cô chu đáo, là người đàn ông có thể phó thác.
Huống chi Kiều Kiều thích, cũng nhìn ra được Quan Triệt thật lòng với cô, người làm ba như ông sao có thể lại ngăn cửa.
Không biết cuộc giải phẫu thế nào, nhưng vẫn là một chuyện quan trọng với Nguyễn Hâm Kiều. Lần trước trong nhà có người làm cuộc phẫu thuật lớn là khi mẹ mắc bệnh. Một năm đó gần như phải trải qua trong bệnh viện, trải qua vài cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu bà.
Ba mẹ dạy cô thành người có tính cách cởi mở lạc quan, nên dù cho đau lòng về việc mẹ mất nhưng cô vẫn có thể thản nhiên chấp nhận, không có bóng ma với bệnh viện. Nhưng khi gặp phải cuộc phẫu thuật lớn như thế này thì cô vẫn không tránh được khẩn trương. Người thân duy nhất đang trong căn phòng phẫu thuật còn sáng đèn, cô đi đi lại lại ở bên ngoài, không một phút nào được yên ổn.
Quan Triệt biết cô lo lắng nên cũng không ngăn cản cô.Trong khoảng thời gian đó chỉ cứng rắn bắt buộc cô uống chút nước ấm —— mấy ngày nay miệng cô phổng rộp lên, ăn cái gì cũng thành dày vò.
Lần giải phẫu này chỉ đơn giản làm trabeculectomy*, hiện nay kỹ thuật này rất đơn giản, tuy rằng là động ở trên mắt, nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Thang chủ nhiệm học sinh nay đã có thể một mình đảm đương một phía, loại này đơn giản phẫu thuật không cần thiết anh tự mình cầm đao, nhưng là Quan Triệt nhờ, anh vẫn là tiến phòng giải phẫu nhìn chằm chằm.
*Phẫu thuật tạo khe hở ở lòng trắng để dẫn thoát dịch dư thừa trong mắt, được gọi là phẫu thuật lọc, làm hạ nhãn áp đối với bệnh nhân bị tăng nhãn áp.
Vì tránh cho ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày nên cần mổ hai con mắt làm 2 lần, hôm nay mổ trước mắt trái, năm ngày sau lại mổ mắt phải. Giải phẫu kết thúc, viện trưởng Thang dẫn đầu đi ra, giải thích đơn giản tình hình cho Quan Triệt, thấy hốc mắt cô gái bên cạnh hồng hồng thì trấn an vài câu.
Tình hình của ba Nguyễn rất tốt, năm ngày sau phẫu thuật mắt bên phải cũng rất thành công, chỉ phải ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.
Hai lần phẫu thuật đều trải qua thuận lợi, rốt cục người luôn luôn lo lắng đề phòng như Nguyễn Hâm Kiều cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Áp lực tinh thần vơi đi, khẩu vị luôn không tốt cũng dần dần khôi phục.
Mỗi ngày cô đều ở bệnh viện chăm sóc ba, ăn ngủ đều ở trong này, sắp biến nơi này thành nhà mất rồi. Phòng bệnh là do Quan Triệt tìm người sắp xếp, là phòng bệnh vip, có hai giường nằm, rất tiện.
Vốn Phó Hiểu còn định nhân dịp người còn đang hot, sắp xếp cho cô tham gia vài chương trình truyền hình, còn có công việc lồng tiếng phim hoạt hình. Nhưng sau khi biết được trong nhà cô có việc, toàn bộ được lùi lại, để cho cô yên tâm ở nhà chăm sóc ba.
Mỗi ngày, chị Như cũng đều đến bệnh viện phụ giúp, nhưng mà công việc chăm sóc ba Nguyễn đều do một mình Nguyễn Hâm Kiều làm. Cô ấy chỉ cần làm chút chuyên vụn vặt như mua cơm, thu dọn phòng, thỉnh thoảng khi Nguyễn Hâm Kiều đi thì chăm sóc cho ba Nguyễn một chút, còn lại thì rất thoải mái.
Nhưng mà chị vẫn không nói gì như cũ. Khi không có Nguyễn Hâm Kiều, chị và ba Nguyễn gần như không nói với nhau câu gì, ngoại trừ những đối thoại cần thiết, còn lại gần như không có trao đổi gì khác.
Nhưng mà Nguyễn Hâm Kiều lại phát hiện, khi có hàng xóm tới thăm, lại vừa cười vừa nói với chị Như, có chút rất quen.
Nguyễn Hâm Kiều tìm lúc thích hợp, nhân lúc ba mình đi làm kiểm tra, liền nói chuyện vài câu với chị Như.
Cô hi vọng chị Như đừng khách sáo như vậy, có thể coi họ như bạn bè, dù sao những việc sinh hoạt cơ bản, ba có thể tự gánh vác, công việc trong nhà cũng không nhiều. Dự định ban đầu của cô chính là muốn khi cô xa nhà thì sẽ có người chăm sóc cho ba. Một là muốn bảo đảm sự an toàn của ba, hai là có người có thể nói chuyện với ông, còn công việc chỉ là thứ ba.
Chị Như rất ngạc nhiên: “Trước kia tôi làm quản gia, người ta đều chê tôi nói nhiều, không cho tôi nói chuyện lải nhải.”
“Nhà em không có quy củ này.” Nguyễn Hâm Kiều cười kéo tay chị, nói: “Chị Như! Chị ở với nhà em lâu như vậy, cũng giống như thành viên trong gia đình. Trong nhà cũng không có nhiều việc phải làm, nếu chị nhàm chán thì xem tivi, nói chuyện phiếm với ba em, xem như nhà của mình là được.”
“... Được rồi.” Chị Như có chút chần chờ trả lời.
Nguyễn Hâm Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau này thời gian ở chung còn rất nhiều, gần gũi một chút thì mọi người đều thoải mái.
Cơm trưa mang đến là của bệnh viện. Hai khay thức ăn chay, còn có canh rau mùi vị gần như nhạt nhẽo. Nguyễn Hâm Kiều chăm sóc cho ba ăn trước, dìu ông đi đi toilet, lại lấy hoa quả cắt thành từng miếng nhỏ, đựng vào đĩa để cho ông ăn, sau đó mới ngồi xuống ăn cơm.
Đồ ăn đơn giản như vậy nhưng cô vẫn ăn rất ngon lành.
Trong khoảng thời gian này, cô gầy đi, thịt trên mặt cũng ít đi. Ba Nguyễn thấy đều đau lòng, để cô ngồi vào bên cạnh, đút cô ăn trước từng miếng từng miếng hoa quả.
“Buổi tối con đi ra ngoài ăn đi. Gọi Hoa Hoa, không thì gọi Tiểu Quan, đi ra ngoài ăn nhiều thịt một chút. Mỗi ngày theo ba ăn chay, đã gầy đi nhiều rồi.”
Nguyễn Hâm Kiều cắn hoa quả trên dĩa, nói: “Con muốn ăn cơm cùng với ba, chờ ba xuất viện chúng ta lại đi ăn.”
Hiên tại, tính cách cô rất khó lay chuyển, cũng không nghe lời giống như trước kia nữa. Ba Nguyễn không nói được gì, không khỏi có chút xúc động. Thừa dịp cô đi ra ngoài lấy nước nóng liền lấy điện thoại di động của cô, híp mắt cẩn thận tìm một lượt nhưng không tìm được số điện thoại của Quan Triệt.
Tìm trong danh bạ thì chỉ có một cái tên là Triệt Bảo Nhi. Sau một lúc ba Nguyễn nhìn chăm chú, lẩm bẩm câu gì đó rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Buổi chiều, sau khi hết bận Quan Triệt liền đến bệnh viện, mang theo canh hầm và cháo trắng do dì trong nhà nấu.
Nguyễn Hâm Kiều ngủ trễ nên vừa mới tỉnh ngủ. Vừa thấy anh đến thì gấp gáp nói với anh, chính mình vừa rồi thiếu chút nữa thì không tỉnh lại rồi.
Lúc cô vừa tỉnh ngủ, ánh mắt không mở ra được, thân thể cũng không đậy, cả người cũng không nghe sự sai bảo cô. Đầu óc tỉnh táo nói với chính mình nên tỉnh lại nên tỉnh lại, sau đó cố gắng mở mắt ra. Đến lúc cảm giác mở mắt ra rồi thì giây tiếp theo lại không có ý thức, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, lại ngủ mê mệt. Lặp lại vài lần làm cho cô sợ chết khiếp, rất sợ cuối cùng bản thân không thể tỉnh lại.
May mắn là cô vẫn tỉnh lại. Sau khi cô sống sót qua tai nạn, được ba cô chỉ dạy cho. Ba Nguyễn nói cô là bị bóng đè, có thể là quá mệt mỏi, còn hỏi cô có phải lúc ngủ để tay ở trước ngực không.
Tư thể lúc ngủ thế nào, Nguyễn Hâm Kiều đã quên từ lâu. Mặc dù thường xuyên nghe nói về bóng đè, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô trải qua. Lúc đó cảm giác không khống chế được bản thân thật sự rất kinh hãi.
Quan Triệt giải thích chuyên nghiệp hơn so với ba: “Bóng đè là vì giấc ngủ đã bước vào giai đoạn nằm mơ. Tuy ý thức đã tỉnh lại, nhưng sức co dãn của cơ bắp trong cư thể vẫn còn ở trạng thái nghỉ ngơi nên mới không nghe theo sự chỉ huy, ngủ nghiêng thì sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.” Anh xoa loạn tóc của Nguyễn Hâm Kiều, nói: “Gần đây, áp lực của em quá nhiều.”
“Làm em sợ muốn chết.” Nguyễn Hâm Kiều thu dọn chén đĩa trên bàn mới phát hiện là phần ăn của một người. Lúc đưa thìa cho ba liền nhỏ giọng kháng nghị với Quan Triệt: “Của em đâu? Có phải anh chê em béo, không muốn cho em ăn cơm không?”
“Con với Tiểu Quan đi ra ngoài ăn đi.” Ba Nguyễn tiếp lời, lại dặn dò Quan Triệt: “Mua thịt cho con bé ăn, nhìn hai đứa đều gầy. Ăn xong thì đi dạo ở bên ngoài, không cần phải gấp gáp trở về. Một lát ba xuống tản bộ rồi về đi ngủ luôn. Có Tiểu Lý đi cùng, không có chuyện gì.”
Quan Triệt không nói chuyện, chỉ nắm bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay mình. Anh như vậy, trái lại càng khiến Nguyễn Hâm Kiều không có biện pháp cự tuyệt. Một bên mặc áo khoác, một bên nói với ba mình: “Có phải ba thấy con phiền phức không? Nếu như ba ghét bỏ con, ngày mai con liền rời nhà trốn đi cho ba xem!”
Ba Nguyễn nở nụ cười, lại lo lắng lải nhải: “Ở bên ngoài coi chừng một chút, qua đường cái đừng có chạy...”
“Biết rồi mà.” Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì đeo túi xách, trước khi đi dặn dò chị Như một chút —— sau khi để ông ăn xong đĩa hoa quả, y tá mang thuốc đến đúng giờ, dù sao cũng không cần cô ở lại.Khi rời khỏi phòng bệnh, Nguyễn Hâm Kiều cẩn thận mỗi bước đi. Nhìn chị Như đang ngồi ở trên sofa, không xem tivi cũng không nói chuyện, cô không quá yên tâm. Lần trước, sau khi nói chuyện với chị ấy, tình hình cũng không có cải thiện.
Quan Triệt nắm tay cô chặt chẽ: “Anh sẽ sắp xếp hai người trông coi.”
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng nói: “Có lẽ không cần, như vậy giống như nhìn phạm nhân, ba sẽ không thoải mái.” Cô sờ sờ cái trán, dường như tự mình an ủi nói: “Được rồi! Em không lo lắng nữa rồi, còn có y tá để ý giúp đỡ, không có việc gì.”
“Mấy ngày nay cũng không ở cạnh anh, có phải anh liếc mắt đưa tình với người khác không?” Nguyễn Hâm Kiều kéo tay anh đến, đặt tay mình lên, lòng bàn tay hai người đối lập nhau: “Để cho em cảm nhận một chút.”
Cô nhắm mắt lại, tay tuỳ tiện ma xát vài cái ở trong lòng bàn tay của anh, lại lấy ngón tay chỉ chỉ trong lòng bàn tay anh.
Quan Triệt phối hợp dừng lại chờ cô, rất nghiêm túc hỏi: “Cảm nhận được cái gì ?”
Nguyễn Hâm Kiều mở to mắt, kéo bàn tay anh đến gần, sờ một hồi trên mu bàn tay, ra vẻ thâm trầm nói: “Độ ấm vừa phải, da thịt rắn chắc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thật sự là một đôi tay của người có năng lực.”
Nói xong, tay liền đặt lên cổ tay của anh, tỉ mỉ vuốt lại hai cái. “À? Hình như nơi này khắc một cái tên, để cho em sờ xem nào —— Ừ, ba chữ, Chữ thứ nhất là cái gì chứ? Oh, là Nguyễn... Nguyễn nào vậy? Xem chữ thứ hai... Nhiều dấu quá, có lẽ đây là Hâm nhỉ? Nhất định là Hâm, nghe từ Hâm thật tốt phải không? Được rồi, chúng ta lại sờ chữ thứ ba... Oa, cái này rất lợi hại, Kim Ốc Tàng Kiều à!” Cô níu lấy cổ áo của Quan Triệt, cố ý thể hiện vẻ hung dữ, ánh mắt lại có ý cười: “Thành thật khai báo! Có phải anh giấu người nào ở trong nhà không?”
Quan Triệt bật cười, một lần nữa nắm tay cô vào trong lòng bàn tay, nói: “Che dấu.”
“Biết ngay anh không thành thật, giấu người sau lưng em!” Nguyễn Hâm Kiều hừ hai tiếng,nói: “Để xem, một lát nữa mà không bắt được đưa cô ta đến, em sẽ lấy mười cái túi xách đè chết anh!”
“Được.” Trong giọng nói của anh mang chút ý cười.
Việc mua túi xách chỉ là cô thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới Quan Triệt lại làm thật.
Trước tiên đưa cô đi ăn một bữa tiệc hải sản. Ăn xong cũng không vội vã về nhà, hai người nắm tay nhau đi bộ chậm rãi, qua một đoạn thì đến một khu phố buôn bán.
Trên đường Lâm Lập toàn các cửa hàng xa xỉ, đường xá rộng rãi, người đi đường cũng ít, cây ở ven đường đều được trang trí đèn led, kết hợp với đèn nê ông trên biển và đèn đường tạo thành một khoảng không gian sáng rự rỡ.
Đi dạo ở chỗ này thì rất tốt, nhưng mà cám dỗ quá lớn, chỉ một chút không chú ý thì sẽ không cầm lòng được rồi.
Lực chú ý của Nguyễn Hâm Kiều không thể không bị hấp dẫn bởi ánh sáng bên trong cửa hàng, không tự chủ được muốn đến gần, gần một chút, gần thêm một chút... , gần quá rồi!
“Ơ?” Bị Quan Triệt kéo vào một cửa hàng nổi tiếng và rộng rãi, Nguyễn Hâm Kiều còn chưa kịp phản ứng.
Ngẩng đầu, vẻ mặt Quan Triệt dịu dàng nhìn cô.
“... Anh, mua túi cho em sao?” Cô còn có chút mơ màng.
“Không phải em muốn mười cái sao, tự mình đi chọn đi.” Quan Triệt nghiêm túc nói.
“Em nói đùa ...” Nguyễn Hâm Kiều tựa vào trên người anh, nâng đôi mắt ngập nước nhìn anh, cắn cắn môi dưới, dường như có chút ngượng ngùng.
Trong lòng của Quan Triệt rung động, vừa định nói không sao thì thấy cô xấu hổ vẫn nói một câu: “Nếu thế thì không mua nhiều như vậy.” Dứt lời liền vui vẻ chạy về hướng quầy túi xách.
Quan Triệt im lặng nở nụ cười, đến khu chờ để nghỉ ngơi.
Có lẽ quần áo, túi xách, giày dép đẹp là sở thích trời sinh với phụ nữ. Bản thân Nguyễn Hâm Kiều cũng đủ túi xách để dùng, nhưng nhìn đồ mới vẫn sẽ thấy thích. Thật ra bây giờ tuy cô kiếm tiền không nhiều lắm, hoàn toàn không so được với Quan Triệt, nhưng tiền mua túi xách cho bản thân vẫn là dư dả.
Nhưng mà bạn trai đưa, dường như càng làm cho người ta vui mừng hơn việc chính mình mua.
Cô không chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả tính tính cũng trẻ con, không hứng thú với kiểu dáng thành thục. Sở thích rõ ràng như vậy nên cô liền chọn được hai kiểu túi rất nhanh. Nhưng mà bản thân đắn đo nửa ngày lại không quyết định được, vì vậy dứt khoát để cho Quan Triệt giúp cô chọn.
“Cái nào đẹp hơn?” Một tay cô cầm một cái túi, bày ra các loại tư thế giống như người mẫu cho anh xem: “Cái này đẹp không? Có phải màu sắc không hợp với em không? ... Dáng này có vẻ tôn em lên, nhưng mà màu sắc này không có đặc biệt lắm.”
Quan Triệt tao nhã ngồi ở trên sofa, vẫy tay với cô tới nhưng là đưa cốc nước cho cô uống.
Độ ấm vừa đủ, Nguyễn Hâm Kiều nghe lời uống mấy ngụm lại thúc giục anh: “Ở kìa! Anh mau nhìn xem cái nào đẹp, em rất rối rắm.”
“Đều được.” Anh để cốc về chỗ cũ, không coi ai ra gì lấy khăn tay lau miệng cho cô.
Nguyễn Hâm Kiều yêu chết cách săn sóc của anh như vậy, đặc biệt nhớ đến những nụ hôn của anh, nhưng nguyên nhân rối rắm trong lòng lại là vì hai chiếc túi trên tay, hai loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, không rõ là vui vẻ hay là muốn điên rồi.
Xem ra khi mua đồ, thật sự không thể trông cậy vào người đàn ông này để giúp đỡ quyết định rồi. Như ngộ ra chân lý, Nguyễn Hâm Kiều thở dài, tính toán buông tha cho người đàn ông luôn làm tâm điểm này một lần.
Tướng soái thì luôn cưỡi ngựa đánh giặc, có tiền thì uống rượu, không có tiền...
Quan Triệt đã vẫy tay gọi người bán hàng tới, đưa thẻ ra, đứng lên lấy hai túi trên tay cô đưa ra.
“...” Nguyễn Hâm Kiều nhìn đôi tay thon dài của người bán hàng tiếp nhận, theo bả năng liếm liếm môi. Biết rõ trong lúc này không nên làm mất mặt đàn ông, chờ người bán hàng rời đi mới vụng trộm chọc ngừơi anh: “Anh làm gì thế? Chọn một cái là được rồi, một lần mua hai cái rất lãng phí tiền.”
Quan Triệt cảm thấy không hiểu, trên mặt vẫn ung dung thản nhiên: “Em không vui sao?”
“Em vui, lại càng đau lòng cho anh...” Vẻ mặt của Nguyễn Hâm Kiều rối rắm.
Người bán hàng dịu dàng đóng gói kĩ đồ lại, giao vào tay cô. Lúc Nguyễn Hâm Kiều cầm đồ ra khỏi cửa còn thở dài, kể lể với Quan Triệt: “Anh tiêu tiền như nước thế thì làm sao mà được.”
Dáng vẻ phiền muộn kia làm Quan Triệt buồn cười.
Không phải phụ nữ mua đồ thì càng nhiều càng tốt sao?