Thời gian còn sớm, hai người tiếp tục đi dạo. Quan Triệt cầm lấy những túi này nọ trong tay cô, Nguyễn Hâm Kiều cũng không cự tuyệt hành động tri kỉ của anh, chỉ là thở dài cảm khái: “Anh đối với em tốt như vậy, chiều hư em luôn thì sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Quan Triệt nắm lấy tay cô, mặt mày giãn ra, lộ ra vài phần ôn nhu.
Nguyễn Hâm Kiều thuận thế ôm lấy cánh tay anh, hừ hừ nói: “Hay là anh cố ý chiều hư em, làm em trở thành một người có tính tình thối tha, như vậy liền không có người thích em nữa, cũng không có người cạnh tranh với anh —— ôi, có điện thoại.”
Cô lấy điện thoại đang rung trong túi ra, hóa ra là ba gọi, trái tim nhất thời nảy lên.
“Ba ba.”
“Kiều Kiều à, sao trễ rồi con còn chưa về?” Giọng ba Nguyễn nghe qua có chút lo lắng, “Hôm nay mấy giờ thì hết việc? Ba ba đi đón con, một mình con không an toàn.”
Nguyễn Hâm Kiều bị vây hỏi, vô thức nắm chặt lấy khuỷu tay Quan Triệt, cô mấp máy môi, cố gắng làm cho giọng mình tự nhiên một chút: “Con đã xong việc, sẽ lập tức về ngay, ba ở nhà đợi con, nếu mệt thì nghỉ ngơi trước đi ạ.”
“Ối, ba không có ở nhà, ba ở bệnh viện, không biết ngủ thế nào lại chạy đến bệnh viện ...” Không biết sao buổi tối ngủ không được an ổn, ngủ chưa đến một giờ, lại tỉnh dậy vài lần, không thấy Kiều Kiều, lại quên mất mình đang ở bệnh viện, cũng quên luôn Kiều Kiều là bị mình đuổi đi ăn cơm với Quan Triệt.
Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều khó chịu: “Ai, người xem trí nhớ của con này, lại quên mất người đang ở bệnh viện, hai ngày nay chúng ta đi kiểm tra thân thể, kiểm tra xong thì có thể đi rồi. Nếu người không ngủ được thì chờ con, con sẽ nhanh chóng trở về.”
Bên này vừa cúp điện thoại, cô có chút luống cuống nhìn Quan Triệt, anh liền hiểu rõ, giữ lấy vai cô trấn an, “Anh đưa em về.”
Chị Như đã tan làm về nhà, Nguyễn Hâm Kiều ở trong điện thoại ngàn dặn vạn dặn, để lão ba của mình ở yên chỗ đó, nhưng mà trong lòng vẫn không thể yên tâm, vạn nhất ba phát bệnh nên cái gì cũng quên, làm sao có thể nhớ lời của cô được.
Khu thương mại cách bệnh viện cũng không xa, tài xế nhanh chóng lái xe đến đây, quay về bệnh viện vừa đúng 20 phút.
Nguyễn Hâm Kiều có chút sốt ruột, nhảy xuống xe vẫy tay với Quan Triệt, xoay người chạy, lại bị giữ lấy.
Quan Triệt đi theo xuống xe: “Anh với em cùng lên.”
Tay bị anh nắm chặt, Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy bình tĩnh một chút, nhưng vẫn vội lên lầu, thang máy vừa mở liền chạy đến phòng bệnh.
May mà ba Nguyễn vẫn luôn thành thành thật thật đợi ở đây, chỗ nào cũng không đi, đã có chút mệt rã rời, cậy mạnh chống tay vào đầu giường đợi cô, trên vai còn khoác áo khoác, một bên mở đài nghe diễn trò, âm thanh thật sự rất nhỏ.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn qua cửa sổ nhỏ, trái tim hoàn toàn hạ xuống, điều chỉnh tốt hô hấp và biểu cảm, liền có thể mở cửa bước vào.
“Ba ba, còn chưa ngủ à?” Trên mặt cô tươi cười không hề sơ hở, ánh mắt lại hơi có chút hồng.
“Con đã về, có đói bụng không?” Ba Nguyễn tắt radio, xuống giường, “Sao hôm nay tan làm trễ vậy? Con muốn ăn gì, ba ba làm cho con.”
“Con không đói bụng, con ăn cơm xong mới trở về.” Nguyễn Hâm Kiều đi qua nắm tay ông, đỡ ông nằm xuống giường.
“Phim truyền hình đã chụp mấy tháng, thế nào còn chưa chụp xong?” Ba Nguyễn nhỏ giọng than thở, nhìn thấy Quan Triệt phía sau, ngẩn ra: “Tiểu Quan à...”
Quan Triệt gật đầu: “Bác trai.”
“Anh ấy đưa con về, thuận tiện đến thăm người.” Nguyễn Hâm Kiều thấy bộ dáng không nhớ rõ của lão ba, vội vàng giải thích.
“Đã trễ thế này còn phiền cậu đưa Kiều Kiều về.” Ba Nguyễn cảm kích nói, nói xong lại muốn xuống giường, “Cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ta nấu cho cậu tô mì...”
“Anh ấy cũng ăn rồi, chúng con cùng ăn với nhau.” Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười, “Người đi ngủ sớm đi, cũng hơn mười giờ rồi, mau nhắm mắt lại.”
“Chưa buồn ngủ...” Ba Nguyễn nhỏ giọng biện giải một câu, bất quá vừa nằm xuống thì mí mắt liền kéo lại.
Nguyễn Hâm Kiều luôn ở cạnh nhìn lão ba ngủ, chính mình cũng từ từ bình tĩnh lại. Quan Triệt yên tĩnh ngồi một bên, không lên tiếng quấy rầy, cô nhẹ nhàng đi qua, có chút áy náy giữ chặt tay anh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, bên ngoài ngẫu nhiên sẽ vang lên vài tiếng bước chân nhỏ, hai người đều không nói chuyện, lại gần chút có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Quan Triệt nâng tay, an ủi xoa đầu cô, đứng dậy rời đi.
Nguyễn Hâm Kiều đưa anh ra cửa, nắm tay anh quơ quơ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay thật sự vất vả cho anh, vì em mà chạy tới chạy lui nhiều chuyến như vậy...”
“Không có việc gì.” Quan Triệt xoa bóp tay cô, ôn nhu nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Hâm Kiều gật gật đầu, lại kiễng mũi chân hôn một cái trên mặt anh: “Vậy anh về cẩn thận.”D~~Đ~L~~Q~~Đ~~
“Ừ.” Quan Triệt lấy tay nâng đầu cô, hôn khẽ vào trán, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon...”
Buổi tối ngủ hơi muộn, sáng ngày thứ hai liền dậy trễ một chút, khi Nguyễn Hâm Kiều mở to mắt, Ba Nguyễn đã tỉnh, ngồi ở trên sofa lấy bút luôn mang theo người viết cái gì đấy trên bản nhỏ, cau mày.
“Ba ba, “ Nguyễn Hâm Kiều ách xì một cái, xuống giường gấp chăn, “Người viết cái gì vậy?”
“Nhớ một số thứ...” Ba Nguyễn mơ hồ nói, thấy cô luôn ngáp, không khỏi đau lòng nói: “Ngủ thêm một lát đi, còn sớm.”
“Không ngủ được, một lát nữa y tá và chị Như sẽ đến, không thể để cho người ta cười con lười được.” Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì nói, không nhắc đến chuyện tối hôm qua, rửa mặt xong xuống lầu mua điểm tâm.
Hiệu quả giải phẫu không tệ, ở bệnh viện hơn nữa tháng, Ba Nguyễn đã khôi phục không tệ lắm. Nhãn áp hai mắt đã ổn định dưới 15, chỉ là vì giải phẫu nên đôi mắt ít nhiều có chút thương tổn, thị lực còn có chút mơ hồ, bất quá so với trước kia “nhìn mọi thứ đều là kính vạn hoa”, thì đã tốt lắm rồi.
Phí nằm viện rất đắt, ba Nguyễn đã sớm muốn đi, đến khi bác sĩ cho phép, lập tức hối Nguyễn Hâm Kiều làm thủ tục xuất viện.
Quan Triệt phái tài xế Tiểu Lưu tới đón, lại lái xe đưa bọn họ về, sau đó giúp chuyển đồ này nọ, hết bận nên Ba Nguyễn muốn giữ anh lại ăn cơm, Tiểu Lưu liên tục chối từ.
Nguyễn Hâm Kiều đã quen, đứng ở cửa buồn cười nhìn tiểu Lưu xuống lầu bị ba kéo lại.