******
Edit: Sharonnn2010
******
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Thiên Thiên đầy sợ hãi.
Bảo vệ cái rắm! Ta ngay cả thân mình còn lo chưa xong!
Ngay sau đó, Trần Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì. . Ngôn Tình Hài
Đúng rồi? Nếu như mình thuận theo kịch bản, vào đêm động phòng uống rượu độc của Hàn Thước, vậy là hết vai diễn. Sau đó mình có thể tỉnh lại, thoát ra khỏi chỗ này trở về thế giới hiện đại được không?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Thiên rốt cuộc ngồi thẳng dậy, cảm giác một trận thần thanh khí sảng.
Tử Duệ cũng không có chú ý tới sắc mặt đang thay đổi của Trần Thiên Thiên, vẫn như trước ở bên cạnh nói không ngừng: “Công chúa, đây là toàn bộ quy trình của ngày đại hôn hôm nay, người cẩn thận nghe một chút. Người vốn không thích lễ nghi phiền phức, nhưng hôm nay thì khác, từ lúc thành chủ đại hôn đến giờ, thành Hoa Viên chúng ta đã ba mươi mấy năm chưa tổ chức hôn lễ rồi. Lần này lại là liên hôn với thành Huyền Hổ, quy mô càng thêm long trọng, chỉ riêng xe hoa diễu phố thôi đã hết sáu mươi bốn nghi thức, có thể thấy thành chủ đối với người là hết mực yêu thương cùng sủng ái...”
Trần Thiên Thiên càng nghe càng nhức đầu, không khỏi ngăn Tử Duệ lại.
“Ngừng!”
Tử Duệ nháy mắt ngậm miệng, thăm dò nhìn Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên từ trên xuống dưới đánh giá Tử Duệ, sau đó hỏi: “Ngươi là Tử Duệ đúng không?”
Sững sờ nhìn Trần Thiên Thiên trong chốc lát, Tử Duệ không rõ gật gật đầu.
Trần Thiên Thiên nói: “Ta lúc trước vì muốn cho đủ chữ, nên đã thêm rất nhiều thoại cho ngươi, nhưng chắc ngươi sẽ không lải nhải như thế này suốt chứ?”
Tử Duệ nghi hoặc khó hiểu nhìn về Trần Thiên Thiên: “Công chúa có ý gì?”
Trần Thiên Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi về sau mỗi câu nhiều nhất chỉ có thể nói mười chữ, chọn trọng điểm mà nói.”
Tử Duệ như gặp sấm sét giữa trời quang, trừng lớn mắt, “Công chúa-- “
Trần Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp đánh gãy lời hắn, tùy ý nói: “Chúng ta kế tiếp nên làm gì? Mười chữ.”
Bởi vì mỗi câu chỉ có thể nói mười chữ, Tử Duệ cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, mỗi chữ bẻ một đầu ngón tay ra đếm: “Xe hoa diễu phố, cùng với Nhị quận chúa.”
Diễu phố?
Trần Thiên Thiên nháy mắt có chút dự cảm không tốt, vì thế vội vàng lắc đầu, nói: “Xe hoa diễu phố? Miễn!”
Ai mà biết được ma đầu Hàn Thước đó có phục kích vạn tiễn xuyên tâm nàng hay không?
Nếu vạn nhất xảy ra sai lầm, cái chết của nàng không giống trong kịch bản, lỡ chết thật thì phải làm sao đây?
Vẫn là nên chết trong đêm động phòng!
Tử Duệ bẻ đầu ngón tay nói tiếp: “Miễn? Chuyện này trước đây chưa từng có.”
Trần Thiên Thiên cười hắc hắc, cả mặt âm hiểm đáng khinh nói: “Ta cho ngươi biết, ta cùng Hàn Thước thành hôn, quan trọng nhất là uống rượu giao bôi. Cho nên trừ động phòng ra, những thứ khác đều có thể miễn!”
Tử Duệ run lên, kinh sợ nhìn Trần Thiên Thiên nói: “Vậy làm sao ăn nói với Thành chủ và Nhị quận chúa đây?”
Trần Thiên Thiên nâng tay chậm rãi vuốt cằm, ra vẻ suy tư nói: “Có gì mà khó! Ngươi cứ nói, lòng ta nóng như lửa đốt, muốn lập tức cùng Hàn Thước động phòng.”
Trần Thiên Thiên vốn dĩ chính là một người hoang dâm vô độ, lý do như vậy lại vô cùng hợp lý đi?
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền nhấc chân hướng ngoài cửa rời đi, Tử Duệ vội vàng đuổi theo.
Bên trong chủ viện phủ Tinh Tử.
Trần Sở Sở một thân hoa phục đứng giữa sáu phiến bình phong phủ đầy hoa văn tinh xảo, bọn tỳ nữ ở một bên sửa sang lại y phục cho nàng, mà bên ngoài bình phong, một thị vệ vội đến hồi bẩm.
Nghe được tin tức hồi báo từ Trần Thiên Thiên, Trần Sở Sở nhíu mày, không hờn không giận nói: “Cái gì? Miễn xe hoa diễu phố?”
Tử Trúc liền bước lên phía trước, nói: “Hồi bẩm Nhị quận chúa, đây là tin tức từ dịch quán, cho truyền Hàn thiếu quân lập tức cùng Tam công chúa động phòng.”
Nói tới đây, Tử Trúc liền nhịn không được che miệng cười, tiếp tục nói: “Mọi người đều nói, Tam công chúa háo sắc, căn bản là nhịn không được.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Sở Sở trở nên nghiêm khắc, thấp giọng khiển trách: “Tử Trúc, Thiên Thiên là muội muội của ta, ngươi sao có thể ăn nói lung tung!”
Tử Trúc thấy Trần Sở Sở vậy mà lại nói đỡ cho Trần Thiên Thiên, trong ánh mắt ít nhiều có một chút bất mãn, nhưng vẫn là cung kính nói: “Tiểu nhân biết sai.”
Trần Sở Sở thở dài một hơi, ngữ khí không rõ nói: “Hàn Thước nếu là người tốt, vậy thì không còn gì bằng, hy vọng Thiên Thiên sau khi thành hôn có thể an phận một chút.”
Nói xong, Trần Sở Sở không biết nhớ tới cái gì, lại sủng nịch lắc lắc đầu.
“Thiên Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tuỳ hứng.”
Bên trong khách phòng của dịch quán, Hàn Thước đã thay xong hỉ phục, nhưng vẻ mặt lại thập phần tối tăm, một thân hỉ phục đỏ rực vẫn không át được vẻ mặt u ám của hắn.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy Hàn Thước, sẽ không nghĩ là hắn đi thành hôn, mà là vội về chịu tang.
Sau một lát, Bạch Cập lặng yên không một tiếng động tiêu sái bước vào gian phòng, khép cửa lại, sau đó từ trong lòng lấy ra một bình bạch ngọc chứa Đoạn hồn tán trực tiếp đưa cho Hàn Thước.
Sắc mặt Hàn Thước âm trầm, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve bình bạch ngọc, mi mắt hơi nâng lên nhìn về phía Bạch Cập.
Bạch Cập thấp giọng nói: “Thiếu quân, độc này là Đoạn hồn tán, bỏ vào nước không màu không vị, kẻ uống phải sẽ chết trong lúc ngủ, giết người vô hình, có tra thế nào cũng không tra ra người.”
Nghe vậy, Hàn Thước gật gật đầu, đem bình bạch ngọc giấu vào trong tay áo.
Sau khi đưa cho Hàn Thước Đoạn hồn tán, Bạch Cập lúc này mới nghĩ đến cái gì, đem một thanh dao găm đưa cho Hàn Thước.
Bạch Cập đè thấp thanh âm nói: “Thuộc hạ nghe nói, điểm mạnh duy nhất của Tam công chúa chính là rất giỏi võ công, người mang theo cái này, đề phòng vạn nhất. Dù sao thì, sự trong trắng của Thiếu quân là quan trọng nhất!”
Vừa mới dứt lời, Bạch Cập đã bị ánh mắt sắc như dao của Hàn Thước đẩy lui nửa bước.
“Ta thấy ngươi ở thành Hoa Viên lâu quá nên đầu bị nước vào rồi!” Sắc mặt Hàn Thước khó coi, châm chọc nói: “Nếu tối nay thật sự có phát sinh chuyện gì, ngươi thấy ai mới là người chịu thiệt?”
Nghe Hàn Thước nói, Bạch Cập lúc này mới nhớ ra bọn họ là người của thành Huyền Hổ do nam nhân làm chủ, trên mặt có hơi chút xấu hổ, vì thế thu hồi dao găm nói: “Là thuộc hạ suy nghĩ nhiều rồi.”
Hàn Thước hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung một chén trà, chớp mắt đã biến mất.
Trong nháy mắt, âm thanh vỡ vụn vang lên, chỉ thấy bình hoa được khảm trên tường vỡ tan, hoàn chỉnh không dấu vết.
Khuôn mặt Hàn Thước lạnh đến cực điểm, mở miệng nói: “Trần Thiên Thiên, quen thói hung tàn, điêu ngoa ngang ngược, thành chủ Hoa Viên lại cứ nuông chiều nàng ta. Đêm nay nàng ta chết là đáng tội!”
Nghe vậy, Bạch Cập vội vàng cúi đầu, vô cùng cung kính nói: “Thiếu quân anh minh.”
Ngay phía sau, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Bạch Cập nhìn Hàn Thước liếc mắt một cái, xoay người đi mở cửa, theo sau, một vị nữ quan liền đi đến.
Thành Hoa Viên nhiều thế hệ đều là nữ tử vi tôn, quan viên nơi này đương nhiên cũng đều là nữ tử, vị nữ quan này thoạt nhìn cũng đã hơn bốn mươi, nhưng diện mạo so với nữ tử thành Huyền Hổ, thật sự là phong thái đĩnh đạc, khí chất hơn.
Hàn Thước lập tức thay đổi nhuệ khí trên mặt, ốm yếu ho hai tiếng.
Nữ quan khom mình hành lễ với Hàn Thước, nói: “Bẩm báo Thiếu quân, Tam công chúa vừa căn dặn, miễn xe hoa diễu phố.”
Lời này vừa nói ra, Bạch Cập lập tức giận dữ: “Miễn? Thiếu quân bọn ta là Thiếu thành chủ của một thành, phải dùng nghi lễ long trọng nhất để tiếp đón, sao có thể nói miễn là miễn?”
Nữ quan đó cũng biết làm như vậy đúng là chẳng cho Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ tí mặt mũi nào, nhưng đây là mệnh lệnh của Tam công chúa, bà cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói tiếp: “Tam công chúa còn căn dặn, trực tiếp đưa Hàn thiếu quân vào phủ Nguyệt Ly, lập tức động phòng. Thiếu quân, xin mời!”
Bạch Cập cả giận nói: “Thật nực cười, còn ra thể thống gì nữa! Sao lại có thể loại nữ tử nhịn không được phải gấp rút động phòng như thế!”
Hiện tại xem ra, độ hoang dâm của Trần Thiên Thiên so với tưởng tượng của bọn họ còn kinh khủng hơn nhiều.
Một người như thiếu quân của bọn họ, làm sao có thể chịu loại nhục nhã này?!
Hàn Thước ôm ngực, bộ dạng ốm yếu, hữu khí vô lực nhìn Bạch Cập đang giằng co cùng nữ quan, thanh âm ủ rũ không có bao nhiêu khí lực nói: “Bạch Cập, cứ làm theo ý công chúa.”
Nghe vậy, Bạch Cập đầu tiên là ngừng một chút, vẫn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy bình bạch ngọc trong ống tay áo Hàn Thước, nháy mắt hiểu rõ.
Bạch Cập nói: “Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Hàn Thước lại suy yếu ho khan hai tiếng, trong mắt loé lên hàn quang khó mà phát giác.
Phủ Nguyệt Ly, Trần Thiên Thiên đang ở bên trong phòng ngủ.
Trần Thiên Thiên chỉnh lại cổ áo hỉ phục, tháo xuống đầu quan, khổ sở nói: “Tiếp theo là gì?”
Tử Duệ lại bẻ ngón tay đếm số: “Tế thiên! Cúng tế trời cao, cầu phúc lâu dài!”
Nghe Tử Duệ nói, Trần Thiên Thiên liền vỗ bàn: “Ta thành thân, cũng không cần phải bẩm báo với ông trời. Mau truyền lệnh, miễn tế thiên, lập tức động phòng!”
“Nhưng mà...” Tử Duệ hai mắt mở to kinh hãi nhìn Trần Thiên Thiên.
“Nhưng mà cái gì?” Trần Thiên Thiên bất mãn hỏi.
Tử Duệ yếu ớt nói: “Nhưng mà như vậy... không hợp quy củ ạ!”
Trần Thiên Thiên trừng mắt nhìn hắn: “Ta thành hôn cũng không phải việc gì hệ trọng, làm gì có chuyện hợp hay không hợp, ngươi mau ra ngoài sắp xếp mọi chuyện ngay cho ta, lập tức động phòng!”
“Nhưng...”
Khác với cảnh náo nhiệt ở phủ Nguyệt Ly, trong một nơi cách phủ thành chủ không xa là Tông học đường lại vô cùng thanh tịnh.
Trong thư phòng Tông học đường ở thành Hoa Viên, một nam tử tuấn mỹ mang một thân bạch y tựa thiên tiên đang lướt bút viết thư văn tế thiên, làn gió thổi qua làm y phục tiêu sái bay lên, nhìn vô cùng phiêu dật.
Xa xa, hai tên sai vặt đang ghé vào một góc khe khẽ thì thầm.
Một tên khó chịu nói: “Tam công chúa cùng công tử chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, lần này người vậy mà không nể mặt công tử, ép hôn Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ. Nàng ấy cứ như thế thành hôn, vậy công tử của chúng ta phải làm sao bây giờ!”
Nghe vậy, tên sai vặt đứng gần Bùi Hằng vội vàng gõ đầu hắn một cái, sau đó cẩn thận nhìn thoáng về phía thư phòng, thấy người bên trong không có động tĩnh gì mới mở miệng nói: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút! Đừng để công tử nghe thấy, người ghét nhất chúng ta nhắc đến hôn ước giữa người và Tam công chúa. Đừng lo, nghe nói Hàn thiếu quân bị bệnh tim, sống không quá hai mươi tuổi, công tử của chúng ta đợi được mà, xem ai sống dai hơn ai!”
“Nhưng Tam công chúa...”
Còn không đợi gã sai vặt nói xong, người hầu của phủ Nguyệt Ly liền đi đến trước mặt Bùi Hằng, trực tiếp bẩm báo.
Người hầu cung kính chắp tay thi lễ, trên mặt có chút do dự nói: “Bùi ti học, Tam công chúa phái tiểu nhân tới truyền lời, giản lược hết mọi nghi thức của hôn lễ, tế thiên cũng... miễn, cho nên thư văn tế thiên cũng...”
Trên giấy, nét bút vừa viết xong chữ “Thiên”, Bùi Hằng nghe được những lời này, thoáng ngừng một chút, ngòi bút đen dừng lại tại chữ “Thiên”, loang ra một mảng.
Bùi Hằng nhìn vết mực loang trên giấy, khẽ nhíu mày, đem bút lông đặt qua một bên, thản nhiên nói: “Được, ta đã biết.”
Nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của Bùi Hằng, tên người hầu có chút ngoài ý muốn: “Công tử không hỏi nguyên nhân sao?”
Bùi Hằng vẻ mặt thản nhiên mang theo chút khinh miệt, chậm rãi nói: “Tam công chúa ít học, không hiểu lễ nghi, nàng ấy nếu không muốn tế thiên thì cứ theo ý nàng ấy vậy, ta cũng đỡ tốn giấy mực khen ngợi nàng ấy.”
Nói xong, Bùi Hằng đem thư văn thu hồi, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối nửa phần biến hoá cũng không có.
Hắn từ nhỏ đến lớn được giáo dục khắc nghiệt, cơ hồ chưa bao giờ ác miệng nói xấu ai, hiện tại nói ra được những lời cay nghiệt như thế, có thể thấy hắn thật sự không thích người nọ đến mức nào.
Tên người hầu cẩn thận liếc mắt nhìn Bùi Hằng, thấy hắn quả nhiên không có dấu hiệu tức giận, mới thở phào một hơi, nói: “Tiểu nhân xin cáo lui.”
Nói xong, người hầu hành lễ thối lui.
Đến khi thư phòng chỉ còn lại một mình Bùi Hằng, sắc mặt hắn mới chợt trầm xuống, đôi mắt thanh đạm bừng tỉnh như vừa được kéo lên từ dưới vực sâu, mang theo chút thất thần.
Nhưng nếu lúc này cẩn thận để ý, sẽ phát hiện tay Bùi Hằng đặt trên mặt bàn đang dùng sức nắm đến trắng bệch.
Trần Thiên Thiên...!
Mà ở trong phòng ngủ phủ Nguyệt Ly, Trần Thiên Thiên mặc hỉ phục đang mòn mỏi đợi đến giây phút động phòng, ôm phượng quan*, buồn chán đến cực
điểm.
*Phượng quan: Mũ phượng của tân nương, dùng trong lúc thành thân.
Sau một lát, Trần Thiên Thiên ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía Tử Duệ hỏi: “Kế đến là gì?”
Tử Duệ đếm đầu ngón tay nói: “Diện kiến thành chủ, bái đường!”
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên không thèm để ý vung tay: “Miễn! Lập tức động phòng!”
Tử Duệ dường như đã sớm nghĩ tới Trần Thiên Thiên sẽ nói như vậy, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dẫn đầu đưa Trần Thiên Thiên đi động phòng.
Cùng lúc đó, tại phủ Thành chủ, Tang Kỳ đang hầu hạ Thành chủ thành Hoa Viên rửa mặt trang điểm, Thành chủ năm nay đã hơn bốn mươi, thần thái uy nghiêm đang nhắm mắt dưỡng thần, cho dù là đang nhắm mắt, vẫn có thể nhìn ra được vẻ mặt sầu lo cùng thâm trầm của Thành chủ.
Sau một lát, một vị nữ quan vội vàng tiến vào, nhìn thoáng qua Thành chủ, muốn nói lại thôi.
Thành chủ như trước nhắm mắt lại, thản nhiên mở miệng nói: “Có chuyện gì?”
Nữ quan do dự một lát, nói: “Hồi bẩm Thành chủ, Tam công chúa cho người tới báo, nói người bận trăm công nghìn việc, chuyện nhỏ như việc thành hôn này sẽ không làm phiền người nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, Thành chủ lúc này chợt mở mắt, nhíu mày trách mắng: “Xằng bậy!”
Nữ quan hoảng sợ, lập tức liền bổ sung nói: “Hạ quan cũng thấy không ổn, nên đã phái người đi mời rồi.”
Nghe nữ quan nói như vậy, Thành chủ ngược lại thở dài một hơi, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã kiêu căng, càng lớn càng tuỳ hứng!”
Tang Kỳ đứng bên cạnh buông lược trong tay xuống, một bên nhẹ nhàng mát xa thái dương cho Thành chủ, một bên khuyên giải an ủi nói: “Thành chủ, Tam công chúa chẳng qua là ngại lễ nghi phiền phức thôi, người hà tất cùng nàng ấy so đo?”
Thành chủ tự nhiên cũng hiểu tính tình nữ nhi nhà mình, có muốn tức giận, cũng chỉ biết tự mình tức giận mà thôi!
Vì thế, Thành chủ khoát khoát tay, nói: “Thôi, miễn thì miễn vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Nữ quan thở phào một hơi, vội vàng nói: “Vâng, hạ quan xin cáo lui.”
Nói xong, nữ quan liền cung kính lui xuống.
Tang Kỳ đứng bên người Thành chủ, khẽ nở nụ cười, nói: “Nghe nói thân thể Hàn thiếu quân không được tốt, Tam công chúa cũng không phải người nhẹ nhàng... Lỡ như có chuyện gì xảy ra, Hàn thiếu quân chống đỡ không nổi...”
Thời điểm nói ra những lời này, Tang Kỳ đặc biệt nhấn mạnh, nghe bâng quơ nhưng rõ ràng có ẩn chứa hàm ý trong đó.
Thành chủ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ động, sau đó liền thở dài nói: “Mọi chuyện đều có số... Coi như Thiên Thiên thay ta san sẻ gánh nặng này.”
“Vâng.” Tang Kỳ cười nói: “Tam công chúa tuy tính tình thẳng thắn, nhưng cũng là người có phúc khí, tất nhiên sẽ vì Thành chủ san sẻ gánh nặng.”
Nghe được lời này của Tang Kỳ, Thành chủ giống như nhớ tới cái gì, trên mặt ý vị thâm trường tươi cười.