******
Edit: Sharonnn2010
******
Trần Thiên Thiên vội vã đỡ lấy chén rượu, nhưng không còn kịp, biểu tình của nàng dần trở nên dữ tợn, trơ mắt nhìn chén rượu rơi xuống vỡ tan.
Nhìn mớ hỗn độn này, Trần Thiên Thiên khóc thút thít xoa xoa ngực, vừa xoa vừa lẩm bẩm: “Cùi rồi không sợ lở, không đau lòng không đau lòng...”
Không đau lòng cái rắm!
Tiền này là tiền cày ngày cày đêm vất vả mới kiếm ra được, cũng không phải nhặt được trên đường!
Mà ở đại sảnh, thanh âm chén rượu vỡ đánh thức các mỹ nam tử, dần dần tỉnh lại.
Mỹ nam giáp: “Dậy đi dậy đi, mau dậy, Tam công chúa tỉnh rồi, ném vỡ chén rượu rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, các mỹ nam vội vàng tỉnh lại, đứng dậy sửa sang lại dung nhan, ngoài cửa bọn tì nữ cũng vội vàng bưng vật dụng rửa mặt đến trước cửa.
Trong phòng ngủ, Trần Thiên Thiên sững sờ ngẩn ngơ mặc cho một đám tì nữ giúp mình sửa soạn.
Tỳ nữ dâng bồn đồng, Trần Thiên Thiên đờ đẫn rửa mặt.
Tỳ nữ dâng chén vàng, Trần Thiên Thiên đờ đẫn súc miệng.
Tỳ nữ dâng ngoại sam, Trần Thiên Thiên đờ đẫn thay y phục.
Các mỹ nam xếp thành một hàng, nối đuôi nhau đi vào, ngay ngắn chỉnh tề cúi người hành lễ với Trần Thiên Thiên, “Thỉnh an Tam công chúa, đa tạ Tam công chúa đã chiếu cố!”
Trần Thiên Thiên lúc này vẫn chưa phục hồi tinh thần, chính là theo bản năng đờ đẫn hỏi: “Các anh, hết bao nhiêu tiền?”
Nói xong câu đó, Trần Thiên Thiên cảm giác chữ “Tiền” này đang ở bên tai nàng vang lên tiếng vọng vang dội, càng lúc càng xa...
Mỹ nam giáp: “Tiểu nhân một đêm ngàn vàng.”
Mỹ nam ất: “Tiểu nhân một đêm chín trăm.”
Mỹ nam bính: “Tiểu nhân một đêm tám trăm. “
Các mỹ nam lần lượt báo giá.
Trần Thiên Thiên càng nghe càng tuyệt vọng, tiền trên đỉnh đầu đang nhảy số không ngừng.
Mỹ nam đứng đầu nhìn sắc mặt Trần Thiên Thiên tựa hồ không hề hờn giận, vì thế tươi cười bước lên phía trước nói: “Nhưng nếu là bồi Tam công chúa uống rượu, tiểu nhân hết thảy đều miễn phí.”
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên chợt hoàn hồn, kinh hỉ đứng dậy, “Miễn phí?”
Trong nháy mắt, con số đang nhảy trên đầu Trần Thiên Thiên bỗng tiêu tán không còn một mảnh, chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng.
Trần Thiên Thiên mừng thầm một lát, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng, mạnh mẽ mở to hai mắt nhìn nói: “Không đúng, các anh vừa mới nói cái gì? Tam công chúa? Anh gọi tôi là Tam công chúa?!”
Các mỹ nam không hiểu chuyện gì, vì thế hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Trần Thiên Thiên có chút sợ hãi nhìn quanh các mỹ nam cùng tì nữ phía trước, bọn họ đều đang lộ vẻ thân thiết nhìn mình, một chút cũng không giống như đang diễn trò.
Đúng lúc này, Trần Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình trên mặt dần dần vỡ vụn, lắc lắc đầu, liền để ý đến hoa văn trang trí trong đại sảnh.
Trong đại sảnh Giáo Phường Ti, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hoa văn đỏ rực, thoạt nhìn vô cùng tinh tế. Hơn nữa màu đỏ ở đây không hề mang lại cảm giác thanh cao thoát tục, mà ngược lại là cảm giác lả lơi dâm mỹ.
Thấy thế, biểu tình Trần Thiên Thiên như bị kiềm hãm, sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Trần Thiên Thiên vội vàng xem xét cổ tay của các mỹ nam, chỉ thấy cổ tay các mỹ nam tử đều mang vòng tay giống nhau như đúc, vòng hoa đính lục lạc, khi di chuyển sẽ vang lên âm thanh đinh đang.
Trần Thiên Thiên trực tiếp kinh sợ, cả mặt đều là biểu tình không thể tin được.
Trong lòng thầm nghĩ: Vòng tay hoa đính lục lạc, trong kịch bản của mình, đây là ký hiệu chỉ nhạc công Giáo Phường Ti mới có!
Ý thức được điểm này, Trần Thiên Thiên trầm ngâm nhìn chung quanh, “Chẳng lẽ...! Nơi này là...”
Không thể nào?!
Đúng lúc này Trần Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, bước nhanh tới cửa sổ, dùng sức đẩy cửa ra.
Nàng liếc mắt nhìn một cái, đúng là hình ảnh đường phố thành Hoa Viên.
Bởi vì hiện tại trời đã muốn sáng, trên đường rải rác bắt đầu có người đi lại, mà ở trên đường, đa phần là nữ tử, giống hệt kịch bản mà nàng đã viết ra.
Bên trong Giáo Phường Ti, Trần Thiên Thiên mạnh mẽ khép lại cửa sổ, âm thầm hít một hơi.
Hỏng rồi, nàng vậy mà lại mắc kẹt trong chính kịch bản của mình!
Trần Thiên Thiên chậm rãi hồi tưởng...
Trong kịch bản của mình, thành Hoa Viên là nơi nữ nhân làm chủ gia đình.
Ở đây, nữ nhân là tôn quý nhất, còn nam nhân địa vị thấp hèn, nhà bình thường có một đứa con gái như có báu vật.
Vô luận là quan văn hay quan võ, đều do nữ nhân đảm nhiệm, nam nhân không thể làm quan, cũng không có tư cách đi học, còn có câu: “Nam nhân bất tài mới là đức...”
Mà giai cấp xã hội cũng được phân theo “Sĩ, Nông, Công, Thương, Nam” theo thứ tự giảm dần, có thể nói nam nhân là tầng lớp thấp nhất trong xã hội...
Ở thành Hoa Viên, diễn viên ca múa mãi nghệ ngoài đường, đều là nam!
Đều, là, nam...
Tại Giáo Phường Ti, một loạt các mỹ nam tuyệt sắc đứng trước mặt Trần Thiên Thiên.
Nội tâm Trần Thiên Thiên sụp đổ.
Nàng vậy mà biến thành Tam công chúa thành Hoa Viên Trần Thiên Thiên! Thật sự là biến thành “Tam công chúa” Trần Thiên Thiên!
Bọn tỳ nữ nhìn nhau khó hiểu, nhưng bình thường Trần Thiên Thiên cũng hỉ nộ vô thường, nên cũng không dám mở miệng nói cái gì.
Trần Thiên Thiên lại nhìn quanh phòng, trên bàn trên đất rượu ngon món ngon quả nhiên là “Xa hoa dâm dật”, phía trước là một loạt các mỹ nam tử hiển nhiên chính là “Hoang dâm vô độ”, trên tường tranh chữ bị phá hỏng thì đúng là “Học hành dốt nát.”
Trần Thiên Thiên thầm nghĩ: Nàng thế nhưng lại chính là cái người giữa đường cướp hôn, kết quả vào đêm động phòng đã bị nam chính Hàn Thước dùng một ly rượu độc tiễn về tây thiên, là nhân vật không sống qua nổi ba tập ư...
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Thiên nhất thời khó mà chấp nhận, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh hỏi: “Hiện tại là tập mấy vậy?”
Tì nữ nghi hoặc nhíu mày nói: “Tập mấy...”
Trần Thiên Thiên đấm giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là câu chuyện đang phát triển tới đâu rồi?!”
Vừa dứt lời, còn không đợi tỳ nữ hồi đáp, Tử Duệ liền bưng hỉ phục hừng hực đi đến.
Tử Duệ liếc mắt một cái liền trông thấy Trần Thiên Thiên, mừng rỡ nói: “Công chúa! Hỉ phục đến rồi!”
“...” Trần Thiên Thiên thầm cảm thấy không ổn: “Hỉ, hỉ phục?”
Không phải là đúng như nàng nghĩ đi?
Tử Duệ vỗ đùi, liền bước lên phía trước nói với Trần Thiên Thiên: “Công chúa của ta ơi, hôm nay là ngày đại hôn của người, chúng tiểu nhân ngày đêm gấp rút may hỉ phục, người mau thử xem có vừa không!”
Trần Tiểu Thiên khóe miệng run rẩy: “Tập ba à, ha, ha... “
Trần Thiên Thiên một bên cười gượng, một bên nhìn hỉ phục vừa được đưa tới, trước mắt hiện lện chữ: Deadline.
“Công chúa, người sao thế?” Tử Duệ khó hiểu hỏi.
Trần Thiên Thiên một phen đẩy Tử Duệ ra, phản xạ có điều kiện nhảy trên giường, lạnh run, dùng toàn bộ thân thể kháng cự.
Tử Duệ không rõ Trần Thiên Thiên rốt cuộc là bị gì, vì thế lại mở miệng nói: “Công chúa, giờ lành sắp đến, người nên mặc hỉ phục vào đi đón dâu, Hàn thiếu quân còn đang chờ người ở dịch quán.”
Không nhắc tới Hàn Thước thì thôi, một khi vừa nhắc tới tên này, Trần Thiên Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Ta không mặc! Mau đem đi đi! Đây không phải hỉ phục mà là tang phục! Ta không muốn thành hôn với Hàn Thước, ta muốn cách sao chổi này càng xa càng tốt!”
Hàn Thước là loại người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn Trần Thiên Thiên.
Nàng hiện tại nếu mặc hỉ phục đi đón dâu, quả thật so với dùng dao tự đâm mình chẳng có gì khác nhau!
Muốn nàng tự đi tìm cái chết? Trừ khi não bị úng nước!
******
Bên trong dịch quán của thành Huyền Hổ, Bạch Cập đứng bên cửa sổ, nhìn đội ngũ rước dâu bên cạnh dịch quán, nhịn không được cau mày, lập tức đóng cửa lại, đi đến trước mặt Hàn Thước.
Hàn Thước đang chậm rãi uống trà, trên mặt không có một tia biểu tình.
Bạch Cập tiến lên, cung kính nói với Hàn Thước: “Thiếu quân, đội ngũ đón dâu vẫn đứng canh tại cửa từ tối qua, nói là bảo vệ chúng ta, kỳ thực là đang giám sát.”
Vừa dứt lời, còn không đợi Hàn Thước nói cái gì, liền thấy chủ dịch quán mở cửa đi đến.
Thấy thế, Bạch Cập lập tức ra vẻ phòng bị, tay rũ bên người cũng lặng lẽ nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Ai ngờ giây tiếp theo, chủ dịch quán cung kính hành lễ với Hàn Thước, trịnh trọng nói: “Hạ quan phụng mệnh của thành chủ thành Huyền Hổ, đến đây đợi lệnh thiếu quân đã lâu.”
Bạch Cập lúc này mới thả lỏng, nói: “Thì ra là người nhà. “
Nhìn vẻ mặt không vui của Hàn Thước, chủ dịch quán không khỏi mở miệng thử hỏi: “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì, tại sao thiếu quân vừa vào thành liền xảy ra biến cố?”
Lời còn chưa dứt, vừa nhắc đến chuyện này, Hàn Thước đột nhiên cười lạnh.
Bạch Cập ảo não nói: “Ta vốn dĩ làm theo ý thiếu quân, lập mưu để tiếp cận Nhị quận chúa Trần Sở Sở, dù sao nàng ta chính là ứng viên sáng giá nhất cho ngôi vị thiếu thành chủ trong lòng bách tính và quan viên, tiếp cận nàng ta thì mới có được Long Cốt, chữa khỏi bệnh tim cho thiếu quân. Nhưng không ngờ người làm cho ngựa hoảng sợ lại là Tam công chúa Trần Thiên Thiên... Thiếu quân cứu nhầm người, nên bị ép hôn!”
Đôi mắt Hàn Thước thoáng trầm xuống, thấp giọng nói: “Xem ra có người không muốn ta có liên quan đến Trần Sở Sở, có lẽ là có người cố ý sắp đặt.”
Nghe Hàn Thước nói, Bạch Cập cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên nói: “Lẽ nào là... Thành chủ thành Hoa Viên?”
Hàn Thước nhíu mày, chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Mọi thứ vẫn còn chưa rõ ràng. Ta mượn cớ bị bệnh tim, có thể giảm sự cảnh giác của dân chúng thành Hoa Viên đối với ta.”
Nghe vậy, chủ dịch quán đứng bên cạnh vội vàng nói: “Thiếu quân yên tâm, chỉ cần người hạ lệnh, mật thám ẩn náu tại thành Hoa Viên của chúng ta sẽ thề sống chết bảo vệ cho người chu toàn, không để cho Tam công chúa kia đắc ý đâu!”
Cùng lúc đó, trên đường người đến người đi vô cùng đông đúc, thập phần náo nhiệt.
Trên đường cái, một người đi ngang qua, làm bộ lơ đãng liếc về phía dịch quán, tay ấn vào thanh tiểu đao ở bên hông. Tại một quán bánh bao bên đường, tiểu thương xốc lên một tầng vỉ hấp, bên trong nằm gọn một thanh đao. Tên bán thịt heo ven đường nhìn cửa dịch quán, hướng chủ dịch quán gật gật đầu, sau đó cầm dao mổ trong tay chặt xuống.
Con đường nhìn có vẻ thanh bình, nhưng thực chất lại bị mật thám Huyền Hổ mai phục khắp nơi.
Tất cả đều chuẩn bị đợi lệnh tấn công...
Trong khách phòng ở dịch quán, Hàn Thước khó khăn tựa vào nhuyễn tháp, dùng tay che miệng ho khan hai tiếng.
Bạch Cập cùng chủ dịch quán vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thiếu quân? Người không sao chứ?”
Hàn Thước thản nhiên nói: “Yên tâm, bệnh tim của ta không dễ phát tác vậy đâu.”
Mà giờ này khắc này, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm xôn xao, phần lớn đều là lời bàn tán về việc Hàn Thước sau khi gả cho tam công chúa sẽ bi thảm như thế nào, từng tiếng than thở vọng vào làm Bạch Cập đen cả mặt.
Bạch Cập nhịn không được hỏi: “Thiếu quân, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Với tình cảnh như hiện tại, Hàn Thước ngược lại không để ý lắm, không lạnh không nhạt nói: “Mượn nước đẩy thuyền, nếu Trần Thiên Thiên đã muốn thành hôn với ta đến thế, vậy cứ theo ý nàng ta đi.”
Nói xong, Hàn Thước dùng tay chấm một ít nước trà, trên mặt bàn chậm rãi viết một chữ “Tam”, sau lại lau đi một vạch, trực tiếp biến thành “Nhị.”
Đôi mắt hẹp dài của Hàn Thước hơi nheo lại, trong mắt lộ ra sát ý: “Đêm nay hạ độc giết chết Trần Thiên Thiên, bỏ đi cái gai này đã, sau đó vẫn giữ nguyên kế hoạch, phò tá Trần Sở Sở lên ngôi thành chủ, lợi dụng nàng ta để có được Long Cốt. Sau khi có được bảo vật của thành Hoa Viên để chữa khỏi bệnh tim, lập tức đốt khói báo động trên Liêu Vọng đài, để Huyền Hổ đem quân xuống phía nam, công chiếm Hoa Viên!”
Lời nói vừa dứt, Hàn Thước liền trực tiếp duỗi tay, lau đi chữ “Nhị” trên mặt bàn.
Ánh mắt Bạch Cập sáng bừng, vội vàng nói: “Thiếu quân anh minh!”
Nghe vậy, Hàn Thước trầm mặc một lát, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Giết hết bọn làm hỏng chuyện lần này đi.”
Bạch Cập bị câu nói của Hàn Thước bất thình lình doạ sợ, trực tiếp quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Thiếu quân, chúng ta hiện đang ở trong lòng địch, nguy hiểm trùng trùng, xin thiếu quân cân nhắc, cho những kẻ phạm lỗi, nhất là thuộc hạ, một cơ hội lấy công chuộc tội đi!”
Sắc mặt Hàn Thước âm trầm, nhưng cũng là có chút bất đắc dĩ.
Qua một hồi, ngay lúc Bạch cập trong lòng đứng ngồi không yên, lại nghe thấy ngữ khí thanh đạm của Hàn Thước vang lên: “Vậy thì tìm ra kẻ phá hỏng chuyện dọa ngựa lần này, giết một kẻ để làm gương.”
Bạch Cập vẻ mặt chấn động: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Nói xong, Bạch Cập nhanh chóng đứng dậy, lĩnh mệnh rời khỏi.
Hàn Thước nhìn vệt nước trên bàn trù tính, sắc mặt âm trầm, có chút nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí vang thảm thiết, còn không đợi Hàn Thước kịp phản ứng, tiếng ngựa hí bỗng nhiên tắt hẳn, thanh âm ngã xuống đất ầm ầm vang lên.
Hàn Thước mặt biến sắc, rất nhanh ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức phẫn nộ đứng dậy, đi ra ngoài tìm Bạch Cập.
Nhưng vừa mới đứng dậy còn chưa kịp đi ra ngoài, Hàn Thước quay lại bất đắc dĩ ngồi xuống, chậm rãi than thở một tiếng.
Sau một lát, Bạch Cập một thân đầy máu trở về phục mệnh.
Bạch Cập sắc mặt kiên quyết nói: “Thiếu quân, đã xử lý xong chủ mưu.”
Hàn Thước sắc mặt âm trầm cơ hồ muốn nhỏ ra máu, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ai bảo ngươi giết con ngựa đó?!”
Bạch Cập ngây ra một chút, vẻ mặt vô tội nói: “Hả?”
Cùng lúc đó, tại chủ viện phủ Nguyệt Ly, Trần Thiên Thiên đang ở trong phòng ngủ.
Trần Thiên Thiên đã thay xong hỉ phục, nơm nớp lo sợ, sắc mặt bi tráng, bộ dạng chẳng khác nào chuẩn bị ra pháp trường.
“Công chúa, người rốt cuộc làm sao vậy?” Tử Duệ bất đắc dĩ nhìn Trần Thiên Thiên nói.
Trần Thiên Thiên lạnh run, thời điểm nói chuyện răng đều run lên: “Hắn giết ngựa? Hắn đây là giết ngựa để cảnh cáo ta đó, có phải kế tiếp sẽ đến phiên ta không... “
Là tác giả, không ai có thể hiểu rõ kịch bản này hơn nàng.
Hàn Thước muốn giết nàng... Không, là muốn giết Trần Thiên Thiên, đây là chuyện rõ như ban ngày!
Chẳng lẽ Trần Tiểu Thiên nàng lại khoanh tay chịu chết như vậy?
Nhắc tới Hàn Thước, Tử Duệ coi thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại ôn tồn an ủi Trần Thiên Thiên, “Công chúa, Huyền Hổ cùng lắm cũng chỉ là tiểu thành ở biên cương, chật hẹp nhỏ bé, ngay cả thiếu quân của bọn họ cũng bị đưa qua đây làm con tin, còn phách lối cái gì. Hàn thiếu quân thân thể yếu ớt, nhìn chẳng khác gì phế nhân, lại còn trút giận lên con ngựa nữa, sau cùng thì cũng tuỳ ý cho người đùa nghịch thôi.”
Trần Thiên Thiên nhìn Tử Duệ như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Biên cương? Nhỏ bé? Phế nhân? Tuỳ ý ta đùa nghịch? Ngươi nếu muốn sống, trăm ngàn lần tuyệt đối không được nói những lời này trước mặt Hàn Thước.”
Muốn chết ngươi tự chết một mình đi.
Tử Duệ cũng không thèm để ý, cười cười làm nũng nói: “Tiểu nhân tự nhiên sẽ không nói. Nhưng nếu tiểu nhân thực sự chọc giận Hàn thiếu quân, Tam công chúa phải bảo vệ cho tiểu nhân đó.”