Khinh Nhan nói:
“Hai tỳ nữ trên Tịch Mịch phảng của ta mặc dù võ công kém U U, thế nhưng không kém tới mức không hề kháng cự được, người này chắc chắn võ công còn cao hơn U U nhiều.”
Ta thắp giọng nói:
“Căn cứ theo lời nói của cô nương, thì người phóng hỏa ở Tinh Không các cũng chính là người này?”
Khinh Nhan gật đầu nói:
“Nếu như ta không đoán sai, người cướp Hạng Đạt Sinh vô cùng có khả năng là Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên!”
Ta hít một hơi lạnh, nếu như Lãnh Cô Huyên xuất hiện ở Hán đô, thì sợ rằng việc đoạt bảo tàng trở nên khó khăn rồi.
Khinh Nhan nói:
“Ngươi tới tìm ta không phải chỉ đế nói chuyện này chứ?”
Ta cười nói:
“Khinh Nhan cô nương quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của ta, tâm tư của Dận Không như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô nương.”
Khinh Nhan gắt giọng:
“Đừng có đứng đây quanh co, nói mau!”
Lúc này ta mới đem chuyện U U đêm đó nói lại cho nàng, Khinh Nhan hơi có vẻ trách cứ:
“Sao chuyện này ngươi không nói sớm cho ta biết?”
“Ta vốn lo lắng U U lập một cái bẫy, cho nên mới vào cung kiểm chứng, sau khi lấy được bản vẽ của Thiết Kỳ lâu là tới gặp Khinh Nhan cô nương ngay, chẳng nhẽ thành ý như vậy, cô nương không thấy rõ hay sao?”
Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta:
“Tin ngươi mới là lạ!”
Ta cố ý nói:
“Cô nương đã không tin, vậy thì ta đem bản đồ này cho U U vậy.”
Khinh Nhan vươn hai tay mềm mại ra nói:
“Đưa đây!”
Ta cười đem cơ quan đồ của Thiết Kỳ lâu đặt vào trong tay nàng, Khinh Nhan nhẹ giọng nói:
“Vậy thì khi trở lại ngươi gặp nàng ta, ngươi lấy cái gì mà giao.”
Ta gật đầu nói:
“Cái bản đồ này ta đã chế một bản, trở về sẽ giao cho U U. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy trong chuyện này không đơn giản như vậy, sao U U lại biết chỗ tàng bảo đồ? Chẳng nhẽ nàng ấy muốn dùng Thiết Kỳ lâu hấp dẫn sự chú ý của chúng ta?”
Khinh Nhan nói:
“Không loại trừ khả năng này, nhưng cho dù thế nào ta cũng phải xét tới cùng, quyết không thể để cho tàng bảo đồ rơi vào trong tay Huyền Minh giáo.”
Ta thấp giọng nói:
“Dựa theo ta suy đoán, U U sẽ chọn lúc Hán Thành đế đại thọ để lẻn vào hoàng cung. Bởi vì lúc đó sự chú ý của mọi người đều tập trung lên thọ lễ.”
Khinh Nhan nói:
“Bây giờ ta lo lắng nhất chính là Lãnh Cô Huyên, nếu như nàng ta tới Hán đô, thì không ai có khả năng đối phó nàng ấy cả.”
Ta có thể kết luận, Khinh Nhan chính là truyền nhân Phiêu Miễu Các, nàng và U U tranh đoạt bảo đồ thực chất là tranh đấu giữa Huyền Minh giáo và Phiêu Miễu Các.
Nếu như tấm bảo đồ này có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hai người lên Thiết Kỳ lâu, thì đối với ta cũng là một chuyện tốt.
Phải biết rằng tấm bảo đồ trong tay Tề vương Kinh Phong Đồng chỉ là đồ dởm, cho dù lấy được bản đồ của Điền thị, họ cũng không thể tìm được vị trí cụ thể của bảo tàng Mâu thị.
Ta ân cần nói:
“Khinh Nhan cô nương phải cẩn thận một chút, Huyền Minh Giáo không dễ đối phó như vậy đâu.”
Khinh Nhan gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Hán Thành đế không biết là sẽ sử dụng độc thủ nào đối phó với ngươi.”
Ta cười nói:
“Cuối cùng cô nương cũng bắt đầu quan tâm ta.”
Khinh Nhan dịu dàng cười nhưng không lên tiếng.
Nửa đêm, U U lặng yên tiến vào trong phòng, thấy ta y phục chỉnh tề ngồi dưới đèn, nàng nhịn không được khanh khách nở nụ cười:
“Ngươi đang chờ ta? Long Dận Không a Long Dận Không, làm sao ngươi biết đêm nay ta sẽ tới?”
Ta mỉm cười nói:
“Ngày mai là ngày đại thọ của Hán Thành đế, U U cô nương sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.”
U U ngồi đối diện với ta, hai tay chống má, chu cái môi anh đào nói:
“Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi có hoàn thành không?”
Ta lấy bản đồ đặt trước mặt, U U muốn nhận lấy, nhưng ta lại rụt tay về.
U U cười nói:
“Ngươi đổi ý rồi ư?”
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không đâu có đổi ý, nhưng mà ta cảm thấy cứ như vậy giao bản đồ cho U U cô nương, thì chẳng phải là ta không thu hoạch được gì sao.”
U U thiên kiều bá mị nhìn ta nói:
“Dận Không, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói thẳng, chỉ cần là ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi.”
Bộ ngực sữa của nàng ưỡn lên cao, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của ta, ta biết nàng am hiểu mị thuật, lập tức thu liễm tâm thần. Ánh mắt nhìn về phía ánh nến nói:
“Ta muốn cô nương giết một người!”
U U ngơ ngác, lập tức ha hả cười nói:
“Dận Không, ngươi dụng tâm quả nhiên rất độc ác, Hạng Đạt Sinh, dù sao cũng là biểu huynh của ngươi, vậy mà ngươi cũng có sát niệm được sao.”
Ta lắc đầu nói:
“U U cô nương hình như hiểu lầm ý của ta, người ta muốn giết không phải Hạng Đạt Sinh.”
U U nói:
“Nói nghe một chút.”
Ta thắp giọng nói:
“Phụ tử Tiết An Triều có thâm cừu với ta, Tiết Vô Kỵ đã bắn tiếng không muốn ta sống trở về Đại Khang, chẳng nhẽ ta ngồi yên chờ chết hay sao?”
U U gật đầu nói:
“Lý do thì chính đáng thật, nhưng mà Tiết Vô Kỵ võ công cao cường, giết hắn chỉ sợ không phải là chuyện dễ.”
Ta mim cười đem bản đồ đặt ở nàng trước mặt:
“U U cô nương nếu như giúp ta chuyện này, thì ta sẽ tặng một lễ vật.”
“Xuân Cung Đồ!”
U U ngơ ngác, nàng lập tức cười nói:
“Ta nhớ ngươi đã đem Xuân Cung đồ bán cho Tề quốc thương nhân Quản Thư Hoành, hiện tại bây giờ nó đang ở trong tay Kinh Phong Đồng rồi.”
Ta hỏi ngược lại:
“U U cô nương cho rằng Dận Không có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy không?”
U U dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, chuyện ta nói nàng đã tin tới bảy, tám phần.
Ta tung cái mồi này cũng là bất đắc dĩ, nếu như không mượn lực lượng của Huyền Minh giáo, thì sợ rằng rất khó phá hỏng liên minh năm nước. Ta bình tĩnh nói:
“Lúc trước ta bán bản đồ cho Quản Thư Hành, nhưng đó là giả, bản đồ thật nằm ở trong đầu của ta.”
U U hung hăng dí một ngón tay vào trán của ta, nói:
“Cái tên không có lương tâm này, ngươi lại lừa ta lâu như vậy.”
Ta mỉm cười nói:
“U U cô nương hình như cũng đâu nói sự thật với ta.”
U U nói:
“Nếu như ta giúp ngươi giết chết Tiết Vô Kỵ, ngươi thực sự giao tàng bảo đồ ra hay sao?”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ cần nhận được tin tức Tiết Vô Kỵ chết, thì chắc chắn ta sẽ hai tay dâng lên.”
U U thở dài một hơi nói:
“Ta có chút phân vân, không biết ngươi có lập bẫy đưa ta vào tròng hay không nữa?”
Thân hình mềm mại của nàng dựa vào vai ta, ta ngửi thấy mùi hương từ trên cơ thể của nàng, trong lòng không khỏi rung động. Cánh tay của ta vòng qua cái eo nhỏ nhắn của nàng, không ngờ nàng lại không cự tuyệt, thuận thế dựa sát vào ta.
Ta nhẹ giọng nói:
“Ta sao có thể làm thế được...”
Bên hông ta đột nhiên tê rần, U U nhân lúc ta ý loạn tình mê, điểm trúng huyệt đạo.
Ta ngàn vạn lần không ngờ nàng lại xuất thủ với ta:
“Ngươi...”
Bàn tay nhỏ nhắn của U U lại điểm lên người ta một cái, ta không còn nói được câu nào nữa.
U U ôn nhu nói:
“Kỳ thực ta đã sớm hoài nghi ngươi, Dận Không a Dận Không, uổng cho thâm tình của ta đối với ngươi, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy được?”
Việc của ta bây giờ chỉ có liên tục cười khổ, trong lòng thầm mắng mình sơ sẩy, để cho yêu nữ này ám toán. Ta có lòng tin quá lớn vào những việc mình làm, dự tính là U U sẽ hoàn thành việc này cho ta. Nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên hạ thủ, cho nên không hề có phòng bị, Đường Muội và Tiêu Tín cũng chẳng kịp tới cứu viện.
Một thanh âm băng lãnh từ phía sau truyền tới:
“Mang hắn đi!”
Trong lòng ta chấn động, vẫn có người lẻn vào trong phòng, vậy mà ta lại không phát hiện được.
U U túm lấy người của ta, rồi phi thân qua cửa sổ.
Trong lòng ta buồn bã tới cực điểm, bao nhiêu tính toán của mình thế là thất bại, nếu như U U có lòng hại ta, thì những gì ta khổ sở tích lũy, chẳng phải là như nước chảy về biển đông hay sao?
Tuy rằng được nằm trên lưng thân hình mềm mại của U U, nhưng trong lòng ta chẳng có cảm giác hương diễm gì cả, mà đang nghĩ vị khách thần bí kia là ai?
U U phi thân trên đường phố cứ như đi trên đất bằng, ta chỉ cảm thấy gió bên tai ù ù, rồi dần dần trấn tĩnh lại. Những gì ta nói lúc nãy với U U chắc chắn đã bị nữ nhân thần bí này nghe được, tám chín phần mười chuyện này cũng là do nữ nhân kia bày kế, lẽ nào nàng chính là Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên?
U U đi tới trước Lục Dương tháp gần bờ sông Xuân Thủy, thân hình mềm mại bay lên, mũi chân điểm vào mái ngoài của tầng tháp, thân hình lặp tức vút lên tầng hai, cho tới khi nhảy tới tầng chín, mới phi người qua cửa sổ vào phòng.
Dưới ánh nến, ta thấy phía trước có một nữ nhân.
U U đặt ta xuống đất, giải khai huyệt nói cho ta.
Ta xoay hai bàn tay tê dại, chậm rãi đứng lên.
U U hướng ta trợn mắt, dường như muốn nhắc ta cái gì đó.
“Bảo đồ Mâu thị có phải là ở trong tay của ngươi?”
Thanh âm của nàng băng lãnh vô cùng, không pha trộn bất cứ thứ tình cảm nào của thế gian.
Ta mỉm cười nói:
“Vừa rồi ở trong dịch quán ngươi đã nghe rõ, cần gì phải hỏi lại.”
Nàng kia nặng nề hừ một tiếng:
“Ngươi giao bản đồ ra đây, ta giúp ngươi giết Tiết Vô Kỵ!”
U U nháy mắt với ta một cái, sau đó lại gật đầu, ý bảo ta đồng ý.
Ta cười nhạt nói:
“Nếu như ta giao bảo đồ, ngươi nuốt lời thì ta làm sao bây giờ?”
Nàng kia lạnh lùng nói:
“Ngươi không có lựa chọn nào khác cả!”
Khuôn mặt U U tái nhợt, có vẻ sợ hãi dị thường, dùng sức hướng ta nháy mắt.
Ta vẫn như cũ nói:
“Trừ phi để cho ta thấy thi thể của Tiết Vô Kỵ, bằng không thì ngươi đừng mơ tưởng tới tàng bảo đồ!”
Nàng kia ngửa đầu cười nhạt một tiếng, mái tóc dài không gió tự bay, trông như quỷ mị. Ta tuy rằng lớn gan, nhưng cũng nhịn không được âm thầm kinh hãi.
Một ống tay áo của nàng phất lên, ta còn chưa kịp phản ứng, thì một luồng khí đánh thẳng vào ngực ta. Ta chỉ kịp kinh hô một tiếng, thân hình nặng nề đập vào vách tường, hai đầu gồi quý rạp xuống đất, xương cốt toàn thân đau đớn như muốn muốn nứt ra.
“Trong thiên hạ, vẫn chưa có ai dám ở trước mặt Lănh Cô Huyên ta đặt điều kiện cả!”
Nàng bước lại chỗ ta, giờ ta mới nhận ra dung mạo của nàng, khuôn mặt kia tuy rằng mỹ lệ, thế nhưng chẳng có chút tình cảm nào.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia tỏa ra những quang mang quỷ dị màu xanh, từ trên người nàng chẳng cảm nhận được chút sức sống nào, chẳng có gì khác một thi thể tự đi.
U U cắn cắn môi, rốt cục vọt tới trước mặt ta, nàng hung hăng dùng chân đá một cái vào tiểu phúc của ta, ta đau quá lập tức cúi rạp người.
“Nói mau! Ngươi mau đem bảo đồ ra đây!”
U U liều mạng hướng ta nháy mắt, nàng hiển nhiên là có ý tốt, rất sợ Lãnh Cô Huyên dưới cơn thịnh nộ giết ta.
Ta khó khăn hít một hơi, cảm giác đau dớn trên người mới giảm bớt.
Lãnh Cô Huyên đương nhiên là hiểu dụng ý của U U, lạnh lùng nói:
“U U, ngươi không nên che chở cho hắn, nếu như hắn cố ý không giao bảo đồ, vậy thì ta sẽ làm cho hắn chết không có chỗ chôn.”
Ta tựa ở trên vách tường, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Lãnh Cô Huyên nói:
“Bảo đồ ở trong đầu ta, nếu như ngươi giết ta, vậy thì kiếp này đừng mơ có được nó nữa!”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Long Dận Không, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không có cách nào làm cho ngươi nói ra hay sao?”
Nàng chuyển hướng nhìn sang U U nói:
“Nói cho hắn biết hậu quả của Thất Tình Đoạn Tuyệt châm!”
Cái môi anh đào của U U nhịn không được run rẩy, nàng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Lãnh Cô Huyên nói:
“Sư tôn, cầu xin người cho hắn một chút thời gian, để cho hắn nghĩ thông suốt!”
Từ trong đôi mắt của Lãnh Cô Huyên bắn ra hàn quang khiếp người, lạnh lùng nói:
“Ngươi vì tiểu tử này mà quỳ xin ta!”
U U nức nở nói:
“Sư tôn, mục đích của chúng ta chỉ là lấy bảo đồ, cần gì tạo thêm sát nghiệt?”
Lãnh Cô Huyên cười lên ha hả, sát ý cường đại từ trên người nàng tỏa ra bốn phía.
Cho dù ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng không có tác dụng, vũ lực mới là thứ quyết định tất cả. Ta vốn cho rằng võ công của mình đã đạt tới cảnh giới nhất lưu, thật không ngờ chẳng chịu nổi một kích trước mặt Lãnh Cô Huyên.
Đối mặt với Lãnh Cô Huyên không có bất kỳ cảm tình gì, cho dù ta có đem bào đồ cho nàng, thì chưa chắc đã giữ được mạng sống. Thế nhưng nếu không giao cho nàng, sợ rằng sẽ bị nàng ta làm nhục, trong lòng ta mâu thuẫn vô cùng. Nếu như biết trước kết quả thế này, cho dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nói ra chuyện bảo đồ.
“Cút ngay!”
Lãnh Cô Huyên lớn tiếng quát.
U U chậm rãi đứng dậy, nhưng nàng không rời đi, mà che trước người của ta:
“Sư tôn, đồ nhi cầu xin người buông tha cho hắn!”
Lãnh Cô Huyên bỗng nhiên chém ra một chưởng như chớp đập lên vai của U U, U U kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mềm mại bay vút về phía sau. Ta cuống quít ôm lấy nàng, thấy trên miệng U U máu phun thành vòi sắc mặt ảm đạm cực kỳ.
Ta giận dữ hét:
“Ngươi có tính người hay không? Sao lại hạ độc thủ với đồ nhi của mình như vậy?”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh, nói:
“Hay cho một đôi uyên ương đồng mệnh, hôm nay ta thành toàn cho các ngươi!”
Tuy rằng sống chết ở trước mắt, nhưng mặt ta vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nói:
“Tính mạng của ta ngươi không cách nào nắm giữ được!”
Dứt lời, ta nhanh như chớp rút đoản kiếm bên hông của U U, chỉ vào ngực mình, nói:
“Lãnh Cô Huyên, nếu ngươi còn dám đi về phía trước một bước, ta sẽ tự vẫn cho ngươi xem!”
Đôi mi thanh tú của Lãnh Cô Huyên nhăn lại, mái tóc dài của nàng bay loạn, cánh tay chậm rãi vung lên, một cỗ hàn ý vô hình chèn ép quanh thân của ta.
Ta đương nhiên là không có dũng khí tự sát, Lãnh Cô Huyên cũng nhận ra điểm này, cho nên mới chẳng do dự chút nào xuất thủ.
Một thanh âm ôn nhu bình thản nói:
“Sư muội nhiều năm như vậy, tính khí của muội sao vẫn còn nóng nảy như thế, đối với một hậu bối cần gì phải dùng biện pháp ép buộc!”
Con ngươi Lãnh Cô Huyên chợt co rút lại, nàng dừng bước, lạnh lùng nói:
“Thu Nguyệt Hàn! Ta với ngươi chẳng có chút quan hệ nào cả!”
Ta mặc dù không nhìn thấy thân ảnh Thu Nguyệt Hàn, thế nhưng biết lần này người tới đây là vì ta, xem ra vận khí của ta không tệ, mỗi khi tới thời khắc sinh tử, đều có quý nhân tương trợ.
Thanh âm của Thu Nguyệt Hàn cực kỳ hư ảo, giống như trước mặt mà cũng như xa tận chân trời. Ánh mắt của Lãnh Cô Huyên càng lúc càng lạnh lùng, dường như đọng lại ở trước mặt, nàng ta đột nhiên như tia chớp bay lên trên không. Dưới ánh nến, một bạch y nữ từ chậm rãi hạ xuống, chẳng phải là Ma Môn cao thủ Thu Nguyệt Hàn thì là ai.
Hai người còn chưa giao thủ, vẫn là hàn khí lấy hai người làm trung tâm đã chèn ép ra khắp nơi, ta giống như bị một cơn lốc thồi bay về phía sau, ánh nến bị gió thổi lặp tức tắt ngấm.
Trong bóng tối, ta nghe được những tiếng ầm, ầm tương đối lớn, trái tim của ta như thắt lại.
Lãnh Cô Huyên cười thê lương, cửa sổ ở bốn phía răng rắc vỡ thành bốn năm mảnh, ánh trăng như thủy ngân chiếu vào bên trong phòng.
Khi ta thích ứng được với ánh sáng, thì thấy một thân ảnh vượt qua cửa sổ ra ngoài, tất cả trở lại yên tĩnh.
Rất lâu sau ta mới nghe được tiếng thở dài, ánh nến một lần nữa được đốt lên, Thu Nguyệt Hàn im lặng đứng bên cạnh cây nến, vẻ mặt vô cùng mất mác, Lãnh Cô Huyên không ở trong tháp, hiển nhiên là đã bỏ chạy.
U U kịch liệt ho khan, “Phốc!” một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, ta kinh hoảng ôm lấy nàng, nói:
“UU!”
Vừa rồi nếu không phải nàng không để ý tới tính mạng cứu ta, thì sợ rằng ta đã chết trong tay Lãnh Cô Huyên rồi.
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi đi tới trước mặt ta, vận chỉ như gió, điểm trúng một số huyệt nói trên người U U, U U thê thảm cười nói:
“Sư bá...”
Lời còn chưa dứt nàng đã té xỉu ở trong lòng ta.
Thu Nguyệt Hàn lạnh nhạt nói:
“Tính mạng của nó không sao, nhưng mà kinh mạch đã bị Lãnh Cô Huyên đả thương.”
Một thân ảnh yểu điệu từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong tháp, trong lòng ta cả kinh, tưởng là Lãnh Cô Huyên lại quay lại, nhưng khi nhìn rõ dung mạo người vào ta mới yên lòng, hóa ra người đó là Khinh Nhan.
Khinh Nhan nói:
“Sư thúc! Đệ tử đã lục soát cẩn thận chỗ này, xung quanh không có ai mai phục.”
Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:
“Dận Không! Hai người các ngươi mau đem U U tới dịch trạm trước, ta sẽ tới sau.”
Ta và Khinh Nhan đem U U về trạm dịch, Đường Muội cùng mấy người đi tuần tra thấy cửa sổ phòng ta mở rộng, bên trong không có người thì lo lắng vô củng đi tìm kiếm, lúc này thấy ta trở về, thì mừng rỡ tiến lên đón.
Đường Muội nói:
‘‘Công tử đi đâu vậy? Làm cho thuộc hạ lo lắng vô cùng.”
Ta cười nói:
“Ta và Khinh Nhan cô nương đi tản bộ.”
Khinh Nhan hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái.
Đường Muội thấy U U nằm trong lòng ta hôn mê, thì kinh hãi vô cùng, khẳng định có chuyện trọng đại xảy ra, thấp giọng nói:
“Công tử không có chuyện gì chứ?”
Ta gật đầu, lúc này mới nhớ tới là mình cũng bị một kích của Lãnh Cô Huyên, nhưng không có chuyện gì, không biết là do thể chất của ta cường kiện, hay là do mụ ta hạ thủ lưu tình.
Ta hướng Đường Muội nói:
“Ngươi mang mấy huynh đệ canh giữ bên ngoài dịch quán, không cho phép bất cứ người nào tới gần.”
Đường Muội lĩnh mệnh xoay người rời đi.
Ta ôm U U đi tới phòng mình.
Khinh Nhan nói:
“Ôm yêu nữ này một đoạn đường dài rồi, tới bây giờ vẫn còn luyến tiếc không buông hay sao?”
Ta mỉm cười, lúc này mới đem U U đặt lên giường, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên ngực dính đầy máu tươi, nhưng cũng vì vậy mà trông nàng lại càng điềm đạm đáng yêu.
Khinh Nhan đột nhiên nói:
“Sư thúc!”
Ta xoay người nhìn lại, Thu Nguyệt Hàn vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng ta.
Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng nói:
“Hai người các ngươi đi ra ngoài cửa bảo hộ, không cho phép ai vào bên trong!”
Khinh Nhan cắn cắn môi, không nhịn được nói:
“Sư thúc, người chữa thương cho cô ta sao?”
Thu Nguyệt Hàn than thở:
“Kinh mạch của U U bị sư phụ nó đả thương nặng, nếu như ta không cứu nó, thì cả đời này nó sẽ phải nằm liệt trên giường.”
Khinh Nhan nói:
“Thế nhưng... nhỡ may thầy trò cô ta thông đồng lập kế, dùng chuyện này làm hao tổn công lực của người?”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Lần này Lãnh Cô Huyên rõ ràng là muốn dồn U U vào chỗ chết.”
Ta rất sợ Khinh Nhan thuyết phục được Thu Nguyệt Hàn cải biến ý niệm trong đầu, cho nên cầm ống tay áo của nàng nói:
“Chúng ta hãy nghe Thu tiền bối nói đi ra ngoài đi!”
Khinh Nhan cả giận nói:
“Ngươi sợ yêu nữ này chết phải không!”
Rồi nàng xoay người giận dữ đi ra ngoài cửa.
Ta cuống quít đi theo ra ngoài, thấy Khinh Nhan đang ngồi bên bậc thang, nhẹ giọng khóc nức nở.
Ta lấy khăn lụa của bản thân đưa qua, Khinh Nhan giận dữ nghiêng đầu đi.
Ta ôn nhu nói:
“U U vì cứu ta mới bị thương nặng như vậy, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng ấy...”
Khinh Nhan phẫn nộ cắt ngang lời ta nói:
“Ngươi có biết để trị cho nàng cần bao nhiêu công lực của sư thúc ta không? Nếu như đây chính là quỷ kế của Lãnh Cô Huyên, thì chẳng phải sư thúc ta nguy hiểm vô cùng hay sao?”
Ta yên lặng không nói gì, lấy tính tình của U U thì không cách nào loại trừ được khả năng này, nhưng mà không để ý tới nàng thì ta cũng không làm được.
Khinh Nhan thản nhiên than thở:
“Sư thúc của ta từ trước đến nay rất thiện tâm, lần này sợ rằng sẽ trúng phải gian kế của hai người kia mất thôi.”
Ta thấp giọng nói:
“Khinh Nhan cô nương sao có thể tìm được ta?”
Khinh Nhan nói:
“Ta dự định U U sẽ tới tìm ngươi, cho nên mới mượn cơ hội này theo dõi nàng, tìm ra chỗ ở của nàng ta. Nhưng không ngờ Lãnh Cô Huyên cũng theo đuôi tới dịch quán, tuy rằng ta nhìn thấy hai người kia bắt ngươi đi, nhưng không có sức cứu giúp, đành phải theo dõi hai người, rồi phát tín hiệu gọi sư thúc ta tới.”
Ta vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói:
“Nếu như cô nương và Thu tiền bối đến chậm một bước, sợ rằng tính mạng của ta lúc này đã ở dưới cửu tuyền rồi.”
Bên trong gian phòng truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của U U, ta khẩn trương đứng dậy.
Khinh Nhan lạnh lùng nói:
“Ngươi yên tâm, sư thúc ta không làm hại đến cô ta đâu!”
Ta đỏ mặt lên nói:
“Ta nhớ là Thu tiền bối đã nói với ta, cô nương là người Huyền Minh giáo, sao hai người lại đi chung với nhau?”
Khinh Nhan nói:
“Chuyện của chúng ta không liên quan gì tới ngươi, ngươi tự - quản - chuyện - của - mình đi thì tốt hơn.”
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, trong phòng mới dần yên tĩnh lại, trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết chuyện chữa thương tiến triển như thế nào rồi?
Khinh Nhan quan tâm tới an nguy của sư thúc cho nên đi qua đi lại trong hoa viên.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Thu Nguyệt Hàn uể oải vô cùng, người nhìn ta cười, nói:
“Nàng không có chuyện gì! Đã ngủ!”
Lúc này ta mới yên lòng.
Khinh Nhan tiến lên đỡ lấy cánh tay Thu Nguyệt Hàn, đỡ người ngồi xuống ghế đá, ân cần nói:
“Sư thúc người thế nào rồi?”
Thu Nguyệt Hàn dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán nhẹ giọng nói:
“Ta không sao, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Nàng nhìn Khinh Nhan nói:
“Con đi lấy giúp ta một chén nước, ta có lời muốn nói với Dận Không!”
Khinh Nhan biết người có chuyện muốn nói riêng với ta, nên hỏi vị trí của phòng bếp, xoay người rời đi.
Thu Nguyệt Hàn dùng đôi đôi măt đẹp nhìn thăng vào ta, hôi lâu mới thở dài một hơi nói:
“Dận Không! Lúc trước ta đã từng nói với ngươi thế nào?”
Trên mặt của ta hiện lên sự xấu hổ, trước kia Thu Nguyệt Hàn đã từng dặn ta, cho dù có như thế nào cũng không thể tiết lộ bí mật của Xuân Cung đồ.
Nay ta chỉ muốn Huyền Minh giáo giúp ta đối phó Tiết Vô Kỵ, đã đem tiết lộ chuyện này ra, ta đúng là tự mình đi tìm phiên phức mà.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Sư muội ta là người lãnh khốc vô tình, để lấy được Vô Gian Huyền Công, sẽ không tiếc bất cứ thứ gì.”
Ta thấp giọng nói:
“Vãn bối sai rồi!”
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói:
“Ngươi bây giờ biết sai thì có ích lợi gì, nếu như Lãnh Cô Huyên biết tàng bảo đồ trong tay ngươi, muội ấy sẽ tha cho ngươi hay sao? Ta chỉ có thê bảo vệ ngươi nhất thời, chứ không bảo vệ ngươi được cả đời, trừ khi ngươi đem bảo đồ giao cho Lãnh Cô Huyên, nếu không thì muội ấy sẽ như âm hồn bất tán cuốn lấy ngươi.”
Nghĩ đến võ công đáng sợ của Lãnh Cô Huyên, ta nhịn không được mà rùng mình một cái.
Ta cười khổ nói:
“Xem ra vãn bối chỉ còn cách là giao bảo đồ cho nàng.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Nếu ngươi giao bảo đồ cho muội ấy, thì chẳng phải chỉ là bất hạnh của võ lảm thôi đâu, mà nó là bất hạnh của thiên hạ, Lãnh Cô Huyên không chỉ theo đuổi võ công chỉ cao, mà còn theo đuổi quyền lực vô thượng, sợ rằng ngươi chưa biết thân phận của muội ấy…”
Nói tới then chốt chỗ, Thu Nguyệt Hàn hơi dừng lại một chút.
Ta thấp giọng nói:
“Nàng ta có thân phận gì?”
Thu Nguyệt Hàn nhìn vầng trăng trên không trung, trong đôi mắt đẹp có phần buồn bã, thấp giọng nói:
“Muội ấy chính là hậu duệ của hoàng thất Đông Hồ, một khi có được bảo tàng với lượng tài phú lớn như vậy rơi vào trong tay người Hồ, thì tới lúc đó, toàn bộ Trung Nguyên chúng ta sẽ nguy cơ ngập đầu.”
Ta hít một hơi lạnh, không ngờ tới sự tình bên trong lại phức tạp như vậy. Mình chỉ đơn gảàn tiết lộ việc bảo đồ, nhưng hậu quả lại vô cùng, ta cảm thấy hối hận vạn phần.
Ta cung kính nói:
“Thu tiền bối có thể nói cho vãn bối biết, vãn bối nên làm cái gì hay không?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Mấy năm đã qua đi, nhưng nội công của ngươi chỉ tiến cảnh bình thường, chắc là mấy năm nay ngươi chỉ dồn sức cho việc đấu đá với nhau, chứ chưa từng khổ công trên phương diện võ công.”
Trên mặt của ta toát mồ hôi nói:
“Dận Không đã phụ sự dạy dỗ của tiền bối.”
Ta có chút kỳ quái hỏi:
“Mâu Kỳ Vô kia chẳng qua chỉ là một phú thương, sao lại có bí tịch của Ma Môn được?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Năm đó khi Mâu Kỳ Vô còn sống, hắn và một vị tiền bối của Ma Môn có giao tình với nhau, vị tiền bối kia cũng vì hắn mà quy ẩn. Sau khi chết đã đem Vô Gian Huyền Công chia làm hai phần, khẩu quyết cơ sở thì để trong Xuân Cung đồ, nửa còn lại thì chôn cùng với bảo tàng. Nhiều năm qua, Ma môn chỉ cho rằng toàn bộ Vô Gian Huyền Công đều được chôn trong đó, nhưng không ngờ tới khẩu quyết vẫn còn lưu lạc bên ngoài.”
Nàng thâm ý liếc mắt nhìn ta nói:
“Nếu như không phải trước kia ngẫu nhiên gặp mặt, thì ta cũng không biết khẩu quyết có ở trong tay ngươi.”
Ta gật đầu nói:
“Việc này Lãnh Cô Huyên không biết.”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Nếu để cho nàng biết ngươi có khẩu quyết, thì đêm nay có đuổi nàng ta cũng không rời đi.”
“Thu tiền bối! Lãnh Cô Huyên đối với tàng bảo đồ lần này nhất định sẽ tìm cách lấy bằng được, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản nàng ta hay không?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Nếu như tất cả đúng như lời U U nói, bảo tàng được giấu trong Thiết Kỳ lâu, thì ngày mai, lúc đại thọ, Lãnh Cô Huyên tất sẽ tới nơi đó.”
Ta mỉm cười nói:
“Đáng tiếc là hôm nay nàng ta vội vã bỏ đi, không cầm theo cơ quan đồ.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Lãnh Cô Huyên võ công cao cường, làm gì có cơ quan nào trong thiên hạ có thể hại được nàng ta?”
Ta hơi nhíu mày, Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngày mai lúc mừng thọ, ta sẽ tới Thiết Kỳ lâu ngăn cản Lãnh Cô Huyên, còn để Khinh Nhan phụ trách lấy bảo đồ.”
Ta gật đầu nói:
“Vãn bôi sẽ yểm trợ hai người tiến nhập hoàng cung.”
Thu Nguyệt Hàn dặn dò:
“Ngày mai hoàng cung tất sẽ đại loạn, ngươi nên nhân thời gian trước khi đại thọ để rời khỏi Hán đô.”
Trong lòng ta âm thầm cười khổ nói:
“Đại sự của vãn bối vẫn còn chưa hoàn thành, làm sao có thể ly rời đi?”
Nhưng mà chắc chắn ta phải cho Lục Châu và những người bên cạnh rời đi trước.
Trở lại trong phòng, U U vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng vẫn còn nguyên nụ cười, tình cảnh nàng liều lĩnh chắn trước mặt ta lại hiện lên.
Ta chậm rãi ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt mái tóc rối bời của nàng, bình tĩnh suy nghĩ lại, thì thấy những lời Khinh Nhan nói không phải là không có lý? U U và Lãnh Cô Huyên vô cùng có khả năng diễn khổ nhục kế, để làm hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn.
Ta ngưng mắt nhìn khuôn mặt của U U, trong lòng cảm khái ngàn vạn, không biết nàng có gạt ta hay không nữa?
Khinh Nhan yên lặng đi tới phía sau của ta, lạnh lùng nói:
“Long Dận Không, ngươi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trộm hương thiết ngọc chứ?”
Ta xoay người lại cười nói:
“Trong mắt Khinh Nhan cô nương, Dận Không lại là một dâm tặc như vậy ư?”
“Tuy rằng không phải, nhưng mà cũng kém không xa lắm.”
Khinh Nhan bỗng nhiên giơ tay điểm vào vai của U U, ta nhanh tay nắm lấy cổ tay của nàng, thấy trên ngón tay có một cái thiết hoàn màu lam, trên thiết hoàn hàn mang ẩn hiện, hóa ra trên nó có gắn một chiếc cương châm.
Ta cả giận nói:
“Cô nương muốn làm gì?”
Khinh Nhan nói:
“Yêu nữ này quỷ kế đa đoan, không thể nào tin tưởng nàng ta được, ta cứ hạ độc nàng trước, nếu như nàng ta có bất kỳ điều gì nghi vấn, thì nàng ta cũng không sống.”
Ta nổi giận nói:
“Cô nương sao lại ác độc như vậy? U U hiện giừo đang hôn mê bất tỉnh, vậy mà cô nương vẫn cứ muốn hạ độc thủ sao?”
Khinh Nhan cũng nổi giận nói:
“Long Dận Không, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới tin tưởng nàng ta!”
Ta giận dữ hét:
“Đi ra ngoài, ta quyết không cho cô nương động tới nàng ấy!”
Khinh Nhan vành mắt đỏ lên, cố sức cắn cắn môi, xoay người lao ra cửa.