Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 99: Q.1 - Chương 99: Đúng sai




Tiêu Tín thấp giọng nói:

“Tinh Hậu thích ăn nhất là bánh bao Lai Phúc, mới tới Hán đô đã bảo Hứa công công tới đây mua, thuộc hạ đã hỏi tiểu nhị hôm qua hắn đặt mua bánh bao, sáng sớm nay sẽ tới lấy.”

Ta gật đầu tán thành, thầm nghĩ trong lòng:

“Hắn thực sự không phụ sự hi vọng của ta.”

Khi sắc trời vẫn chưa sáng rõ, nhưng bánh bao Lai Phúc đã ra lò, nóng hổi.

Báo bao Lai Phúc không chỉ nổi danh ở Hán đô, mà cũng là món ăn số một ở Đại Hán. Bánh bao ở đây “da mỏng, trắng nõn, nhân thơm” đặc biệt là nóng hổi hơn bất cứ loại bánh nào khác.

Người ăn bánh bao ở Hán đô đã có ngạn ngữ: “Nhẹ nhàng nói, chậm rãi dời, trước tiên mở cửa sổ, sau đó ăn bánh bao”, đây chính là câu nói sinh động nhất mô tả hành động khi ăn bánh bao.

Khi thân ảnh của Hứa công công xuất hiện nơi góc đường, ta đã có ý nghĩ, tình duyên của ta với Tinh Hậu đúng là tình nghiệt. Trong lòng Hứa công công nhất định cũng biết rõ, nếu như hắn không nói ra chuyện này, chứng tỏ hắn rất trung tâm với nàng.

Ta vỗ vỗ vai Tiêu Tín nói:

“Đi thôi!”

Ta và Đường Muội đi tới bên cạnh xe ngựa của Hứa công công, Đường Muội thừa dịp phu xe không chú ý, một quyền chặt vào gáy hắn xa phu không kêu được tiếng nào, ngã lăn ra đất.

Ta và Đường Muội kéo phu xe tới một con hẻm, bây giờ sắc trời còn sớm, xung quanh có rất ít người qua lại, nên không ai thấy được hành động của chúng ta.

Ta nhanh chóng lột y phục của phu xe, mặc vào người mình, Đường Muội thì nhanh chóng chui vào trong xe.

Tiêu Tín đi tới chỗ bánh bao Lai Phúc, Hứa công cong mới mua xong, đang chậm rãi đi về chỗ xe ngựa của mình.

Khi đi ngang qua chỗ Tiêu Tín, Tiêu Tín cố ý đụng vào người hắn, bánh bao trong tay Hứa công công rơi luôn trên đất, Tiêu Tín liên thanh nói xin lỗi:

“Lão gia tử, xin lỗi, ta không nhìn thấy người”

Hứa công công cả giận nói:

“Người trẻ tuổi, ngay cả bước đi đứng cũng không vững, có thể làm đại sự gì!”

Tiêu Tín thè lưỡi, cuống quýt chạy sang một bên.

Hứa công công nhu bị đụng ngực nơi đau, nhin Dánh bao rơi trên mặt đất, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, hắn đành phải quay lại mua thêm một lần nữa, ta vừa vặn tranh thủ thời gian đó thay đổi y phục.

Ta kéo mũ, che khuất mặt của mình, trông hơi giống một tên đạo tặc, nhưng mà cũng có thể lừa Hứa công công một thời gian.

Qua một lúc nữa, Hứa công công mới về tới xe ngựa, đang định lên xe thì Tiêu Tín từ phía sau lại chạy tới:

“Lão gia tử, người chờ một chút!” 

Hứa công công quay đầu lại, đã thấy trong tay Tiêu Tín cầm theo một ổ bánh bao, cười nói:

“Vừa rồi không cẩn thận làm rơi bánh bao của lão gia tử, ta xin đền cho người.”

Hứa công công gật đầu cười, mỉm cười nói:

“Ta đã mua rồi, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, còn bánh bao thì ngươi cứ giữ lại mà ăn.”

“Ta đỡ lão gia tử lên xe!”

Tiêu Tín giành trước đỡ cánh tay Hứa công công, hắn cố gắng phân tán sự chú ý của Hứa công công, tránh cho lão khám phá ra chân tướng của ta.

Hứa công công hớn hở lên xe ngựa, lớn tiếng nói:

“A Tam mau trở về, thái hậu có lẽ đang nóng ruột.”

Ta hướng Tiêu Tín lặng lẽ dựng lên ngón cái, dùng roi ngựa đưa Hứa công công về dịch quán.

Dịch quán của Tinh Hậu cách Hán cung rất gần, hóa ra dịch quán này chính là Ngô Vương phủ, là phủ đệ mà trước khi Hạng Bác Đào thừa kế ngôi vị hoàng đế đã ở đây, Hạng Bác Đào dùng nó làm nơi ở cho muội tử của mình, đủ thấy sự coi trọng với nàng.

Ta đã nghiên cứu trước địa hình ở đây, xe ngựa thường đi qua cửa ngách ở phía sau của vương phủ, nơi đó có tám gã thị vệ đứng gác.

Ta đánh xe tới tàu ngựa, khi dừng xe, Hứa công công run rẩy từ trên xe bước xuống, nhịn không được mắng:

“Nô tài chết tiệt, không biết đỡ ta xuống.”

Ta cúi đầu, dắt xe ngựa vào trong tàu ngựa.

Hứa công công có lẽ là sợ Tinh Hậu trách làm lỡ bữa sáng, cho nên không nói gì nữa, xoay người đi về phía cổng phía trước. Nhìn theo bóng lưng của hắn cho tới khi biến mất, ta mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đường Muội từ trên xe xuất hiện.

Khi giúp ta khiêng xe ngựa vào trong, Đường Muội thấp giọng nói:

“Chẳng nhẽ công tử cứ như vậy xông vào?”

Ta thấp giọng nói:

“Ngươi ở nơi này chờ ta, bây giờ sắc trời còn sớm, có rất nhiều người vẫn chưa dậy, ta sẽ không bị phát hiện.”

Đường Muội có chút ít lo lắng nói:

“Vạn nhất bị người phát hiện thì chẳng phải phiền phức hay sao?”

Ta cười nói:

“Đã đến nơi này, chúng ta còn có lựa chọn khác ư? Ngươi yên tâm, ta tự có phương pháp ứng đối.”

Ta yên lặng bước qua cổng, phía trước là một cái hoa viên. Trong hoa viên không có ai, ta nhìn thấy thân ảnh của Hứa công công ở một tiểu lầu phía trước, đoán là Tinh Hậu ở trong đó.

Phòng nhỏ bên trái đột nhiên có tiếng động, ta cuống quýt trốn ở trong bụi hoa, thấy một tiểu thái giám đang ngáp, mang theo một ấm trà đến tiểu lâu, ta lặp tức hiểu, hóa ra hắn là thái giám mang trà cho Tinh Hậu.

Ta im lặng đi theo, một chưởng vỗ vào sau gáy, đánh hắn ngất đi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Muội lo lắng ta ứng phó không được, nên mới đi theo.

Ta nháy mắt cho hắn ý bảo kéo tiểu thái giám giấu trong bụi hoa, thấp giọng nói:

“Ngươi trốn ở chỗ này chờ ta, ta không gọi ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên vào trong.”

Ta lên tầng hai của tiểu lâu, ta nghe được thanh âm của Hứa công công:

“Tiểu An Tử thật là càng ngày càng lười, chỉ pha một ấm nước mà cũng lâu như vậy, nếu sớm biết thế này ta sẽ không mang hắn theo!”

Tinh Hậu nhẹ giọng nói:

“Hứa công công, gần đây ngươi hay bực tức hơn rất nhiều!”

Hứa công công cung kính nói:

“Lão nô biết sai rồi, sau này nhất định chú ý nhiều hơn.”

Tinh Hậu cười khẽ một tiếng, tiếng cười này giống như ngọn gió xuân thổi vào trong lòng ta, nhớ tới nhu tình của nàng trước đây, thì giờ nó như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong đầu ta.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Hứa công công, ta không trách ngươi, chẳng qua là cảm thấy tính tình của ngươi có chút thay đổi.”

Hứa công công buồn bã than thở:

“Lão nô thấy thái hậu càng ngày càng gầy, trong lòng đương nhiên là phiền muộn.”

Tinh Hậu u oán thở dài một hơi nói:

“ Thế cục Tần quốc như vậy hiểm ác đáng sợ, ta sao có thề vui vẻ được.”

Hứa công công nói:

“Có phải Thái hậu đang lo lắng chuyện trong nước?”

Tinh Hậu nói:

“Từ khi rời khỏi Đại Tần tinh thần ta vẫn không yên, hài tử Nguyên Tông này không thể nào khiến ta an lòng được.”

Hứa công công nói:

“Túc vương cùng Trầm Trì chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì, lần này chỉ cần chúng ta liên minh thành công với Đại Hán thì cục diện trong nước sẽ nhất định có lợi cho chúng ta.”

Tinh Hậu thở dài một hơi nói:

“Lúc trước giết chết Bạch Quỹ thực sự là một sai lầm, ta ngàn vạn lằn không ngờ Trầm Trì lại lòng lang dạ thú cùng Yến Hưng Khải liên thủ hãm ta vào trong khốn cảnh.”

Hứa công công nói:

“Hiện giờ một nửa lực lượng trong triều đều nghiêng về phía Yến Hưng Khải, muốn thái tử trở về Tần đô kế nghiệp, thái hậu cũng nên nghĩ đối sách.”

Tinh Hậu nói:

“Nếu như ta không bị điều này ép, thì sao phải liên minh với Hán quốc.”

Tinh Hậu nói:

“Tâm tư của huynh trưởng, tại sao ta không rõ, huynh ấy liên minh với bốn quốc gia khác cùng nhau đối phó Đại Khang, nếu như Đại Khang bị diệt, thì tiếp theo chính là Đại Tần. Lúc liên minh, cũng chính là lúc Đại Tần không cách nào chống lại Đại Hán, ngày vong quốc cũng không còn xa...”

Hứa công công nói:

“Thế nhưng hiện nay ngoại trừ liên minh với Đại Hán, chúng ta làm gì có cách nào khác.”

Tinh Hậu nói:

“Ta vẫn còn nhớ, trước khi Đại Khang và Đại Tần nghị hòa, Dận Không có hỏi ta, diệt trừ Bạch Miện, tổn thất ba tòa trọng trấn của Đại Tần, vậy thì diệt trừ Đại Khang sẽ mất cái gì?”

Khi nghe nàng nhắc tới tên ta, ta vô cùng kích động, nàng vẫn không quên ta, trong lòng nàng vẫn có vị trí của ta.

Tinh Hậu chán nản nói:

“Từ sau khi bệ hạ chết, lúc nào ta cũng bị vây, tình thế hiện tại cũng như vậy.”

Hứa công công thấp giọng nói:

“Trải qua nhiều năm như vậy, thái hậu vẫn không quên được hắn sao?”

Tinh Hậu trầm mặc, hồi lâu mới nói:

“Hắn vẫn luôn thay đổi, ta cỏ dự cảm, lần này liên minh sẽ không thuận lợi như vậy.”

Hứa công công nói:

“Ý của thải hậu là, Long Dận Không sẽ cản trở chuyện này?”

Tinh Hậu thấp giọng nói:

“Hắn nhất định phải làm như vậy, lần này hắn không để ý tới nguy hiểm tới Hán đô, thì đã chứng minh mục đích của hắn.”

Hứa công công than thở:

“Lá gan của hắn rất lớn, có lúc lão nô không cách nào hiểu được cách làm việc của người này.”

Tinh Hậu nói:

“Hắn sở dĩ lựa chọn mạo hiểm, là bởi vì hắn thực lực của hắn hiện nay chưa đủ, năm đó hắn chọn nhập Tần làm con tin là để đặt nền móng, tới Hán đô mừng thọ là để có thêm thời gian phát triển.”

Trong lòng ta chấn động, Tinh Hậu quả nhiên là người hiểu ta.

Hứa công công mê hoặc nói:

“Long Dận Không nếu đã có dã tâm như vậy, tại sao thái hậu không tâu lên Hán Thành Đế, sớm ngày loại bỏ hắn để tránh hậu quả về sau?”

Tinh Hậu lại trầm mặc, tim ta đập tới tận cổ, ta muốn nghe xem đáp án của nàng như thế nào.

Qua hồi lâu Tinh Hậu mới vừa rồi nói:

“Trước kia ta đã giết hắn một lần...”

Hứa công công thở dài một tiếng nói:

“Lão nô hiểu rồi, thái hậu nhất định sẽ không làm hại hắn...”

Hai người rơi vào trong im lặng.

Hứa công công rốt cục mở miệng nói:

“Nô tài đã chứng kiến hắn thay đổi, trước kia khi trở về Đại Tần hắn nhìn thái hậu với ánh mắt cừu hận, nay hắn dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện quá khứ, lòng dạ và tâm cơ càng ngày càng sâu.”

Tinh Hậu nói:

“Ta đúng là làm nhiều chuyện có lỗi với hắn.”

Hứa công công nói:

“Thái hậu, chuyện của Tôn Tam Phân trước kia cũng là do ngươi bắt đắc dĩ, nếu như truyền ra ngoài thì hậu quả không tưởng tượng nổi.”

Tinh Hậu nức nở nói:

“Vẫn là ta không cách nào làm một người mẹ tốt, cũng chỉ do ta bị bức tới tuyệt lộ, hài tử đó... bị ta chính tay...”

Ta như bị Ngũ Lôi Oanh đỉnh, cả người tê dại, chẳng nhẽ Tinh Hậu mang bầu cốt nhục của ta, nàng gọi Tôn Tam Phân tới là để phá thai nàng, giết lão cũng vì muốn che giấu chuyện này. Thảo nào trước khi chết Tôn Tam Phân lại nói với ta là không nên trách tội Tinh Hậu.

Ấm trà ở trong tay ta rơi đánh xoảng một cái xuống đất, thanh âm này kinh động tới hai người ở bên trong, Hứa công công lớn tiếng nói:

“Là ai?”

Cửa phòng ta mở, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, run giọng nói:

“Ngươi...”

Tinh Hậu đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, nàng không bao giờ nghĩ ta lại đứng ở ngoài cửa, trên mặt không còn chút máu, đôi môi anh đào trở nên tái nhợt.

Hứa công công nhanh chóng phản ứng, hắn thấp giọng nói:

“Ngươi còn không rời đi, ta sẽ bắt ngươi tới trước mặt Hán Thành đế!”

Ta đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Tinh Hậu, gằn từng chữ một:

“Những lời ngươi vừa nói cỏ phải là sự thật không?”

Tinh Hậu không dám nhìn vào ánh mắt của ta, run giọng nói:

“Ta có thể coi như không... nhìn thấy ngươi...”

“Ta không thể!”

Ta cầm lấy cánh tay của nàng, gần như gào lên.

Hứa công công rất sợ ta đối với Tinh Hậu bất lợi, vọt tới bên cạnh ôm lấy ta nói:

“Đừng thương tổn thái hậu!”

Tinh Hậu cố sức cắn cắn môi, thấp giọng nói:

“Hứa công công, ngươi đi ra ngoài...”

Hứa công công nhìn ta một cái, rồi mới buông cánh tay, đi ra ngoài khép cửa lại.

“Buông ra!”

Ánh mắt của Tinh Hậu trở nên cao quý vô cùng, dường như không có gì có thê xâm phạm nàng.

Ta thả cánh tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp, Tinh Hậu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, im lặng ngồi trên ghế.

Ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thấp giọng nói:

“Ngươi vẫn luôn gạt ta...”

Thủy triều trong lòng đang dâng lên, giọng nói của ta có vẻ khàn khàn.

Tinh Hậu lúc này mới bình tĩnh lại được, nói:

“Tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, không có quan hệ gì với ngươi cả.”

Ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tinh Hậu, nàng đã làm hại ta, thế nhưng nàng còn bị thương tổn trảm trọng hơn, tất cả những chuyện này đều là do ta mang lại cho nàng. Nhớ khi ta rời khỏi Đại Tần ta đã chẳng có chút nhân tính nào trà đạp nàng, chuyện này làm cho ta áy náy tới cực điểm.

Ta im lặng ôm lấy đối chân ngọc của Tinh Hậu, hai gò má áp sát vào trong đó, nước mắt ta không tiếng động chảy ra.

Tinh Hậu giật mình, thân hình cứng lại nhưng vẫn ngồi im, nước mắt ta thấm ướt quần nàng, dính vào da thịt, thân hình nàng mới từ từ mềm đi.

Bàn tay mềm mại của nàng đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, giống như làm với một hài tử có lỗi.

“Xin lỗi!”

Chúng ta hầu như đồng thời nói lên câu này.

Tinh Hậu nước mắt tràn mi, miệng nở nụ cười giống như một đóa hồng trong sương sớm. Vốn giữa chúng ta không cần nói xin lỗi, ai đúng ai sai, ai có thể nói rõ đây?

Ta và Tinh Hậu ngồi đối diện với nhau, đối với chúng ta mà nói cảm tình vĩnh viễn phải đặt trong lý trí.

Mục đích nàng tới Hán đô chính là liên minh năm nước, củng cố vững chắc địa vị của mình.

Mà mục đích của ta tới nơi này, đó là phá tan liên minh đó, tạo cho mình có nhiều thời gian phát triển, lập trường của chúng ta là đối lặp.

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Lá gan ngươi vẫn rất lớn, trong thời khắc nguy hiểm này mà dám một mình tới Đại Hán, ngươi có nghĩ tới chuyện huynh trưởng ta sẽ thay đổi ý niệm, lúc nào cũng có thể giết ngươi.” 

Ta gật đầu, thấp giọng nói:

“Đối với ta mà nói ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Ngươi tìm ta, có phải là bảo ta bỏ ý niệm liên minh Đại Hán?”

Tinh Hậu đơn giản đoán được ý đồ của ta.

Ta không che giấu chút nào gật đầu.

Tinh Hậu cười nhạt:

“Chỉ sợ rằng, ngươi không cách nào thuyết phục ta được.”

Ta chậm rãi đứng dậy:

“Ta tới đây không phải là để thuyết phục nàng, mà muốn cùng nàng tìm ra một phương pháp có lợi nhất cho hai nước. Chẳng nhẽ nàng không hiểu, Đại Hán diệt Đại Khang chỉ là bước đầu tiên, nếu như Đại Khang mất nước, thì mục tiêu tiếp theo của huynh trưởng nàng sẽ là Tần quốc?”

Tinh Hậu hỏi ngược lại:

“Ta bây giờ còn có lựa chọn sao?”

Nàng nhẹ nhàng lấy một cái châm gài tóc xuống, nói:

“Yến Hưng Khải và Trầm Trì đã tiến sát từng bước, liên hợp các thần tử muốn Yến Nguyên Tịch thượng vị, trong Tần quốc đã loạn, nếu như ta không mượn lực lượng của Đại Hán chỉ sợ rằng tính mạng của hai mẹ con ta cũng chỉ được nay mai.”

Ta cười lạnh nói:

“Mục đích của Yến Hưng Khải không phải là giúp Yến Nguyên Tịch thượng vị, mà thực ra hắn muốn làm hoàng đế.”

Tinh Hậu yên lặng gật đầu, u oán than thở:

“Ta đúng là có chút hối hận, Nguyên Tông căn bản không thích hợp với vị trí này, lúc trước ta không nên ép nó...”

Nàng nhìn vê phía ta nói:

“Năm nước liên minh đã trở thành kết cục, không ai có khả năng vãn hồi, Dận Không, ngươi cần gì phải cố miễn cưỡng mình?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta quyết không thể trơ mắt nhìn Đại Khang cứ như vậy suy vong.”

Tinh Hậu chán nản nói:

“Đâu chỉ là Đại Khang? Đại Tần, Tề quốc, Tấn quốc, Yến quốc, Hán Quốc, Trung Sơn, đâu có nước nào thoát khỏi số phận, chẳng qua đây chỉ là sự tình sớm hay muộn mà thôi.”

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Nàng đã thấy rõ mục đích thực sự của hắn vì sao phải giúp hắn?”

Tinh Hậu dịu dàng cười nói:

“Mấy năm nay, kinh nghiệm của ta cũng không ít, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta sớm thấy rất rõ ràng, ta cũng không có lựa chọn, chỉ cần để Nguyên Tông an toàn ngồi ở ngôi vị Tần hoàng...”

Trong lòng ta buồn bã, Đại Tần suy sụp cũng không phải ngẫu nhiên, Tinh Hậu đã mất đi hùng tâm và ngạo khí ngày xưa, trải qua mưa gió, nàng bắt đâu trở nên không thích tranh đoạt, chỉ cầu bình yên vượt qua nguy cơ trước mắt, chuyện liên minh với Đại Hán là lựa chọn tốt nhất của nàng.



Tinh Hậu tình thâm ý thiết nói:

“Dận Không, ta tuy rằng không cách nào đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, nhưng có thể đáp ứng, nếu như một ngày Đại Khang mất nước, ngươi có thể sang Tần quốc, chỉ cần ta còn sống trên đời một ngày, ta sẽ bảo đảm cho ngươi bình an.”

Trong lòng ta kịch liệt run rẩy, bỗng nhiên xoay người lại, ôm thân hình mềm mại của nàng vào trong lòng.

Chúng ta tìm kiếm vị trí đôi môi của đối phương, điên cuồng hôn nhau. Ta đã gần như đem thân hình nàng dung nhập vào trong người của ta.

Nước mắt dọc theo hai gò má của Tinh Hậu chậm rãi chảy xuống, ta đau lòng hôn lên đôi mắt của nàng, Tinh Hậu rúc đầu vào trong ngực ta, chỉ có ở trước mặt ta, nàng mới khôi phục tính cách của một nữ nhân.

Qua hồi lâu, nàng mới từ trong lòng ta ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

“Đi đi, Hán đô không thích hợp với ngươi, lưu lại cũng không có lợi ích gì.”

Ta yên lặng gật đầu, gằn từng chữ một:

“Từ khi ta bước vào Đại Hán một bước, số phận Đại Khang đã gắn chặt với ta, quá khứ là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy!”

Tinh Hậu nhìn vào đôi mắt ta, ánh mắt trở nên kích động, ý ta cũng đã nói ta quyết không sống dưới bất cứ sự che chở của người nào, nàng nhẹ giọng than thở:

“Ngươi đã định, trước trở thành một vương giả, Nguyên Tông nếu có thể có được một nửa tâm tư của ngươi, ta cũng thỏa mãn rồi.”

Ta mỉm cười nói:

“Trong lòng của Nguyên Tông còn thống khổ hơn ta nhiều lần, ta thậm chí còn được làm việc mình thích, nhưng mà cuộc sống của hắn là áp lực.”

Ta vuốt ve mái tóc dài của Tinh Hậu, nhẹ giọng nói:

“Nàng có nghĩ tới hay không, năm nước liên minh, thế cục thiên hạ thay đổi, trong tám nước không còn nước nào có khả năng chống lại Đại Hán.”

Tinh Hậu lặng lẽ không nói.

Ta thấp giọng nói:

“Nàng muốn mượn ngoại lực củng cố nội bộ Tần quốc là không sai, nhưng đáng tiếc Hán quốc cũng không phải là lựa chọn tốt nhất cho nàng.”

Đôi mắt đẹp của Tinh Hậu sáng ngời, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngươi có ý kiến gì?”

Ta lấy bản đồ mở trước mặt nàng.

Ta chỉ hướng địa đồ nói:

“Mẫu hậu có nghĩ tới hay không, lần này Hán Thành đế muốn liên minh với nước, ngoại trừ Tần quốc thì tất cả đều ở phía Nam của Trường Giang.”

Tinh Hậu mặc dù có thủ đoạn chính trị, nhưng về chiến lược lại không tinh, ta cố tình nhắc nhở cho nàng biết việc này.

Ta tiếp tục nói:

“Hiện nay, Đại Khang tuy rằng suy sụp, thực lực Đại Tần cũng không lớn bằng lúc trước, thế nhưng vẫn là hai nước lớn ở bắc Trường Giang, nếu như năm nước liên minh thực sự hình thành, Đại Khang sẽ bị vây ba mặt. Lạch trời Trường Giang phân cách Nam Bắc bỗng trở thành một cái thùng rỗng. Nếu như Đại Khang bị diệt, thế lực Hán quốc tiến nhập Trường Giang, Tần quốc ở phía Tây cũng thuộc sự khống chế.”

Tinh Hậu thắp giọng nói:

“Yến Hưng Khải và Trầm Trì cũng đưa ra quá vấn đề này, thế nhưng...”

Ta mỉm cười nói:

“Bọn họ và mẫu hậu ở lặp trường đối lặp, đương nhiên mẫu hậu sẽ không nghe họ nói.”

Tinh Hậu gật đầu.

Ta lớn tiếng nói:

“Trầm Trì và Yến Hưng Khải tuy rằng âm hiểm, nhưng mà bọn hắn cũng biết môi hở răng lạnh, sở dĩ bọn họ kiệt lực ngăn cản mẫu hậu liên minh với Đại Hán không chỉ vì sợ người củng cố thế lực trong nước, mà còn sợ Tần quốc tai ương ngập đầu.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, nếu như người thống trị Đại Tần lâu hơn một chút, thì sẽ biết được trong tám nước có mối quan hệ chặt chẽ, quyết không thể để cho Hán quốc một nhà độc đại!”

Tinh Hậu lặng lẽ không nói.

Ta đưa tay chỉ Đại Khang, rồi chỉ Đại Tần, sau đó chỉ dọc ranh giới Trường Giang. 

Đôi mắt đẹp của Tinh Hậu bỗng nhiên sáng ngời.

Ta lớn tiếng nói:

“Nếu như Đại Tần và Đại Khang liên hợp, cục diện sẽ cân bằng với các nước phía Nam. Cho dù đối với Đại Khang hay Đại Tần đều là một lựa chọn tốt nhất.”

Ánh mắt Tinh Hậu trở nên bất định, ta biết nàng đang rung động.

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu lo lắng chỉ đơn giản là Trầm Trì và Yến Hưng Khải. Dận Không cho rằng, nếu như người liên minh với Đại Hán Trầm Trì và Yến Hưng Khải chưa chắc sẽ chịu tiếp nhận kết cục như vậy. Rất có khả năng bọn họ sẽ làm tất cả để phản kháng, cục diện Đại Tần sẽ rơi vào trong nội chiến. Nếu như người liên minh với Đại Khang, Yến Hưng Khải sẽ chẳng có lý do nào phản đối cả.”

Ta nói vào tai của nàng:

“Mẫu hậu sao không thừa dịp hai nước liên minh, trước tiên cân đối đại cục tám nước, sau đó tùy thời diệt trừ Yến Hưng Khải và Trầm Trì, vậy thì làm gì còn ai uy hiếp với địa vị của Yến Nguyên Tông?”

Tinh Hậu cố sức cắn cắn môi, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp.

“Ta cần suy nghĩ một chút!”

Tinh Hậu thấp giọng nói.

Ta cúi người, hôn lên trán nàng một cái:

“Ta chờ nàng...”

Ta sải bước đi ra cửa phòng, mặt trời đỏ rực mới lên từ phương đông, ánh nắng vàng óng chiếu khắp vương phủ, ta nhìn về mặt trời nở một nụ cười.

Tiêu Tín và Đường Muội đều chặt nhíu chặt mày, Tiêu Tín nói:

“Tần thái hậu vẫn không chịu bỏ ý niệm liên minh?”

Ta gật đầu:

“Tinh Hậu mặc dù biết Hạng Bác Đào lòng lang dạ thú, thế nhưng tình hình trong nước đã ép nàng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù ta đã phân tích cho nàng biết lợi hại, thế nhưng không cách nào xác định được nàng có bỏ qua ý muốn liên minh với Đại Hán hay không.”

Đường Muội thở dài nói:

“Trong bốn nước, mấu chốt nhất là Tần quốc và Tề quốc, nếu như Tần quốc và Đại hán kết minh, xem ra chúng ta phải thất vọng mà về rồi.”

Ta lắc đầu nói:

“Trước khi đợi nàng có quyết định, cuối cùng, ta phải tranh thủ thời gian làm những chuyện khác.” 

Hai người không hiểu nhìn về phía ta.

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ muốn liên thủ với Tề quốc?”

Đường Muội nói:

“Phụ tử Tiết An Triều và công tử thù sâu như biển, sao có thể hợp tác với người được chứ?”

Ta cười nhạt nói:

“Ai muốn hợp tác với họ? Tề quốc và Hán quốc nếu như vì bảo đồ mà kết minh, ta cũng muốn vẽ thêm chuyện cho họ.”

Tiêu Tín nói

“Điện hạ muốn đối phó phụ tử Tiết An Triều?”

Ta gật đầu nói:

“Kinh Phong Đồng sở dĩ đáp ứng liên minh với Đại hán, vấn đề mấu chốt là ở bảo đồ, nếu như ta có được bảo đồ, Kinh Phong Đồng tất sẽ suy nghĩ lại chuyện liên minh với Đại Hán.”

Tiêu Tín nói:

“Xem ra điện hạ nhất định, phải có được tấm bảo đồ này.”

Ta mỉm cười nói:

“Có được bảo tàng Mâu thị sẽ có được tài phú thiên hạ, ta sao có thể bỏ qua chuyện này được chứ?”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo:

“Bình vương điện hạ, Đoạn quốc sư đến đây cầu kiến.”

Trong ta vui vẻ, cuống quýt đi ra ngoài cửa nghênh đón.

Hoàn Tiểu Trác một thân bạch y đứng ở trong nắng sớm, càng tô điểm thêm cho phong tư trác tuyệt của mình, càng làm động lòng người.

Ta mỉm cười nói:

“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Đoạn quốc sư rồi!”

Ta dẫn Hoàn Tiểu Trác tới lương đình trong Hoa viên, nàng đặt một cái túi nhỏ lên bàn, nói:

“Bên trong đó là bản vẽ Thiết Kỳ lâu.”

Ta vui mừng nói:

“Đoạn quốc sư làm việc hiệu suất quả nhiên rất cao.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh nhạt nói:

“Bản thân ta có đặc quyền ra vào Tàng Kinh lâu, việc này chẳng có gì khó.”

Trong lòng ta ngẩn ra, lẽ nào U U đã biết trước chuyện của Hoàn Tiểu Trác, nên mới tìm ta hỗ trợ? Chuyện này bề ngoài không có gì kỳ quặc, nhưng bên trong lại có sự bất thường.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Ta đã thay ngươi điều tra, mấy ngày gằn đây Thiết Kỳ lâu đã tăng cường cảnh giới. Lý Mộ Vũ đã mời mấy cao thủ canh giữ, xem ra khả năng tảng bảo đồ ở trong đó là rất lớn.”

Ta gật đầu nói:

“Cô mẫu ta thế nào rồi?”

Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói:

“Hán Thành Đế đêm qua đã đáp ứng dùng tàng bảo đồ đổi lấy tính mệnh tam hoàng tử, đêm nay hắn sẽ bảo Lý Mộ Vũ mang theo tàng bảo đồ, đến trường đình ngoài cửa Tây để đổi.”

Ta lạnh nhạt nói:

“Hắn thật sự cam tâm tình nguyện giao tàng bảo đồ ra hay sao?”

Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói:

“Ta cho là hắn sẽ không, chuyện này chỉ là kế quyền nghi, có lẽ hắn muốn dụ kẻ chủ mưu ra cũng không biết chừng.”

Ta gật đầu, nhẹ giọng than thở:

“Ngày mai là ngày đại thọ của hắn, cho dù kết quả thế nào, ngày kia ta cũng phải về nước.”

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Năm nước liên minh xem ra đã trở thành kết cục đã định, Bình vương lưu lại thêm một ngày có gì khác nhau.”

Trong lời nói của nàng bao hàm, ý bảo ta mau chóng rời khỏi đây.

Ta mỉm cười nói:

“Chưa tới thời khắc cuối cùng, ta tuyệt đối không từ bỏ hi vọng. Hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết.”

Ta bỗng nhiên nghĩ đến cừu hận của Hoàn Tiểu Trác và Tinh Hậu, thấp giọng hỏi:

“Nếu như Đại Tần và Đại Khang kết minh, quốc sư định làm gì?”

Hoàn Tiêu Trác lạnh lùng nói:

“Đó là chuyện của riêng ta, không quan hệ tới Bình vương!”

Nàng xoay người phất tay áo rời đi, ta nhận ra sát khí trong đôi mắt lạnh lùng của nàng, trong lòng ta run lên.

Ta bỗng nhiên có dự cảm, Hoàn Tiểu Trác chắc chắn sẽ không để cho Tinh Hậu dễ dàng rời đi, có lẽ nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy đi tính mạng của Tinh Hậu.

Ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, cho dù Hoàn Tiểu Trác giết Tinh Hậu, hay Tinh Hậu giết nàng, đều không phải là điều ta muốn thấy, ta sẽ tận lực ngăn cản chuyện này phát sinh.



Tinh Không các hiện giờ chỉ là một phế tích, tiểu lâu hoàn toàn sụp xuống, sau trận lửa điên cuồng, chẳng còn thấy một ngọn cỏ xanh nào.

Khinh Nhan một bộ trường bào màu xanh, đứng trên bãi đất khô cằn, trong mắt nàng chẳng có sự ưu thương nào.

Ta mim cười đi tới phía sau nàng, nói:

“Trên sông Xuân Thủy không tìm được cô nương, ta đành phải tới đây.”

Khinh Nhan quyến rũ liếc mắt nhìn ta nói:

“Ta còn tưởng rằng công tử đã sớm quên ta rồi!”

Ta cười ha ha nói:

“Dận Không cho dù nằm mơ cũng nghĩ tới hình bóng động lòng người của Khinh Nhan cô nương, sợ rằng kiếp này không cách nào quên được.”

Khinh Nhan nói:

“Hạng Bác Đào đã đáp ứng giao tàng bảo đồ.”

Ta gật đầu nói:

“Ta cũng đến vì việc này, Khinh Nhan cô nương tin được mấy phần?”

Khinh Nhan khinh thường nói:

“Cái bẫy vụng về như vậy cũng muốn gạt người ư? Nếu như thật sự là có chuyện gì, người không ở trong tay chúng ta, lấy cái gì mà đổi đây?”

Ta thấp giọng nói:

“U U có thể đến hay không?”

Khinh Nhan lắc đầu nói:

“Đêm đó cướp Hạng Đạt Sinh quyết không là U U!”

“Cái gì?”

Ta không khỏi ngẩn ra. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.