Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 147: Q.1 - Chương 147: Đối chọi




Khi gần tới nội thành, đột nhiên phía trước bụi bốc lên mù mịt, một đội quân Yên quốc đi tới, truyền chỉ ngoại trừ A Y Cổ Lệ và nữ quyến ra, thì những người khác đều phải ở bên ngoài nghỉ ngơi.

Sắc mặt của ta vẫn bình thường, nhưng Xa Hạo cả giận nói:

“Nghe nói Yên quốc là một quốc gia lễ nghi, không ngờ cũng chỉ có như thế này!”

Thần tình của Cao Hàm có vẻ có chút xấu hổ, thế nhưng quân mệnh không thể trái, trong lòng hắn cho dù không phục, nhưng cũng chỉ còn cách tiếp thu hiện thực trước mắt.

Ta lạnh lùng nhìn tướng lĩnh truyền lệnh nói:

“Làm phiền ngươi trở lại bẩm báo cho Yên vương, nếu như tối nay chúng ta không được vào trong nội thành, vậy chúng ta sẽ trở lại Đại Khang.”

Tướng lĩnh kia ngơ ngác, tùy tiện nói:

“Mệnh lệnh của đại vương không thể trái...”

Cao Hàm vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng nói:

“Từ Báo, ngươi đem tình hình thực tế bẩm báo cho đại vương, ta sẽ an bài khách nhân ở lại Lô thị hành quán.”

Lô thị hành quán nằm ở phía đông nam của ngoại thành Yên đô, nơi đây chính là phủ đệ của một thương nhân họ Lô, sau đó người này đắc tội triều đình mà bị tịch thu gia sản.

Người Yên thích võ, cho nên ở bên ngoài mỗi tòa thành đều lập lên những hành quán làm nơi ở lại tạm thời cho những võ sĩ, nhưng hành quán này thường là của triều đình, kinh phí tất nhiên là do triều đình gánh chịu.

Lô thị hành quán cũng là một hành quán cho võ sĩ, nơi này vừa vặn thuộc về phạm vi quản hạt của Cao Hàm.

Đường đi ở đông thành, thẳng tắp rộng rãi, con đường này có thể chứa được mười con tuấn mã đi song song với nhau, hai bên đường là những kiến trúc có quy mô lớn, chỉnh tề ngay ngắn dựng hai bên đường.

Do đêm đã khuya cho nên không thấy người đi đường, thỉnh thoảng có những binh sỹ tuần tra đi qua. Họ nhìn thấy cờ xí của Cao Hàm đều cuống quít nhường đường, qua đó cũng có thể thấy thế lực của gia đình họ Cao ở Yên đô như thế nào.

Lô thị hành quán là một kiến trúc vô cùng rộng rãi, trước cửa có hơn mười tên vệ binh thủ hộ, trong tòa hành quán này trống rỗng, không thấy bóng dáng một võ sĩ nào.

Cao Hàm giải thích:

“Hiện giờ chiến sự Yên Hàn đang khẩn trương, một số võ sĩ đều đã ra chiến trường, một số thì rời khỏi Yên đô tìm nơi nương tựa vào chủ nhân của mình, cho nên các hành quán ở Yên đô không còn được dùng tới.”

Chúng ta sắp xếp cho A Y Cổ Lệ nghỉ ngơi ở một căn phòng yên tĩnh, lại cử ra năm trăm người thay phiên tuần tra trong hành quán, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ.

Sau khi tắm rửa, Xa Hạo tới tìm ta nói là Cao Hàm đã chuẩn bị rượu, mời chúng ta nhập tiệc.

Trong lòng ta cũng có chút khen ngợi cha con Cao thị, hắn mời chúng ta uống rượu, nhất định là có chuyện muốn cùng chúng ta thương lượng, đối với tình thế trước mắt, ta cũng cần mau chóng nắm giữ, cho nên không có lý do nào cự tuyệt lời mời này.

Đi vào Hề Lai thính, Cao Hàm đã chuẩn bị rượu và thức ăn, thấy ta và Xa Hạo đi đến, hắn cuống quít đứng dậy đón chào.

Ba người chúng ta sau khi ngồi xuống, Cao Hàm phất phất tay, ý bảo những người hầu xung quanh lui ra, tự mình rót rượu cho chúng ta, nói:

“Chuyện vừa nãy đã khiến cho hai vị thống lĩnh chịu ủy khuất.”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện này không phải lỗi của Cao tướng quân, sao tướng quân lại tự nhận về mình?”

Cao Hàm nói:

“Quyết định của Đại vương đúng là thất lễ, ngày mai ta sẽ vào triều cố gắng thuyết phục đại vương.”

Trong lòng ta cười thầm, lấy địa vị của Cao Hàm, hiển nhiên là chưa đủ tư cách trước mặt Yên vương Lý Triệu Cơ, cho dù có tới thuyết phục cũng là chuyện của cha hắn.

Xa Hạo nói:

“Cao tướng quân, ta và Tiêu thống lĩnh đã thương lượng, ngày mai chúng ta trở lại Đại Khang. Yên quốc nếu như không lấy lễ tiếp đón, chúng ta quyết không thể nén giận đem công chúa gả cho Thất vương tử gì gì đó, nếu mà cứ nhắm mắt đưa chân, chúng ta sao có thể hồi báo lại với điện hạ đây.”

Cao Hàm bưng chén rượu lên nói:

“Hai vị thống lĩnh chớ nổi giận, trước tiên chúng ta cạn chén rượu này đã.”

Ta và Xa Hạo chẳng qua chỉ nói để đe dọa hắn mà thôi, mục đích còn chưa đạt được đương nhiên chúng ta không dễ dàng rời khỏi nơi này.

Cao Hàm rất có phong phạm của cha hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tâm tình của hắn đều trấn tĩnh thoải mái tự nhiên. Hắn phân biệt hướng hai người chúng ta mời rượu nói:

“Lần này hai vị thống lĩnh đến đây, thái tử điện hạ có gì ... phân phó không?”

Ta để chén rượu xuống nói:

“Thái tử điện hạ bảo ta mang một mật hàm tới cho Cao tướng quốc.”

Cao Hàm lông mày khẽ động, thấp giọng nói:

“Ta sẽ an bài Tiêu thống lĩnh ngày mai gặp mặt phụ thân ta.”

Thật ra ta chẳng có mật hàm gì cả, nhưng do ta ở đây cho nên đừng nói là một phong, cho dù có mười phong, một trăm phong, ta cũng viết ra được.

Cao Hàm nói:

“Hai vị thống lĩnh, tại hạ có một chuyện muốn nhờ, mong hai vị có thể tạm thời nén giận trong lòng, cho ta một ngày thời gian, trước hoàng hôn ngày mai, ta nhất định cho hai vị thống lĩnh một câu trả lời thỏa đáng.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này là do có người đang giở trò à?”

Cao Hàm nói:

“Chuyên này chắc là do họ nhằm vào cha con chúng ta!”

Ta có thể nhận ra hàm nghĩa trong câu nói của hắn chuyện này vô cùng có khả năng là Hạ Hầu Nộ Thái đang giở trò, ta không tiếp tục hỏi tới, cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, sau đó cùng Xa Hạo trở về phòng nghỉ ngơi.

Đẩy cửa phòng ra, đã có bốn mỹ tỳ ở bên trong phòng xin đợi, ta nhịn không được nở nụ cười, Cao Hàm này muốn dùng nữ sắc nghênh đón ta hay sao?

Bốn nữ tỳ này mặc dù dung mạo không tầm thường, thế nhưng lại không được liệt vào hạng giai nhân tuyệt sắc, không đủ cho ta động tâm, cho nên ta tình nguyện chọn một giấc ngủ yên lành.

Ta mời các nàng ra hết ngoài cửa, nằm ở trên giường, không bao lâu đã tiến nhập vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, khi ta rửa mặt xong và bước ra khỏi cửa, đã thấy mấy mỹ tỳ từ trong phòng Xa Hạo bước ra ngoài. Ta nhịn không được mỉm cười, chắc là đêm qua hắn được một đêm hương diễm, điên loan đảo phượng.

Trong lòng ta cảm thấy an ủi, Xa Hạo cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma của Tuệ Kiều, một lần nữa sống cho riêng mình.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Cao Hàm tới gặp ta, từ biểu hiện vui vẻ của hắn ta đoán là sự việc có tiến triển.

Cao Hàm cười nói:

“Tiêu Thống lĩnh, đại vương đã đồng ý các cho các người dẫn theo hai trăm tùy tùng cùng công chúa tiến vào trong nội thành, ngay bây giờ chúng ta có thể đi.”

Ta lạnh nhạt nói:

“Yên vương chỉ nói như vậy thôi sao?”

Cao Hàm nói:

“Tiêu thống lĩnh nói câu này là có ý gì?”

Ta đứng dậy lạnh lùng nói:

“Công chúa chính là nghĩa muội của thái tử điện hạ, lần này gả nhập Yên quốc, không chỉ đại biểu cho Bí Điền Quốc, mà còn đại biểu cho Đại Khang ta. Từ khi tiến vào trong biên giới nước Yên, chúng ta không chỉ bị mã tặc quấy rầy, mà bây giờ còn phải ngồi trong hành quán ngoại thành. Lẽ nào yên vương không có bất kỳ câu nói gì sao?”

Cao Hàm trên mặt lộ vẻ khó xử nói:

“Tiêu thống lĩnh, đại vương đã bảo ta thay mặt người tạ lỗi!”

Ta ha hả cười lạnh nói:

“Cao tướng quân, tiêu mỗ nói không nhằm vào người, thế nhưng lời xin lỗi của tướng quân đúng là thiếu trọng lượng.”

Cao Hàm sắc mặt ửng đỏ, hắn thấp giọng nói:

“Tiêu thống lĩnh muốn như thế nào mới thoả mãn?”

Ta đi tới một bước, lớn tiếng nói:

“Ta muốn Yên vương suất lĩnh chúng thần, tự mình đón công chúa vào nội thành!”

Cao Hàm thần tình lúng túng nói:

“Tiêu Thống lĩnh, chuyện này hình như người đang ép buộc ta? Tại hạ sợ rằng không làm chủ được.”

Ta đã dự tính tới câu trả lời này nên mỉm cười nói:

“Nếu như ngươi không làm chủ được, vậy thì hãy tìm một người có thể làm chủ được nói với ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như Cao tướng quốc lúc này lúc rảnh rỗi, ta nguyện tự mình tới quý phủ bái kiến.”

Cao Hàm do dự một chút, gật đầu nói:

“Tiêu thống lĩnh xin mời đi theo ta.”

Phủ đệ của Cao Quang Viễn ở đông bắc nội thành, đây cũng là nơi ở của vương công quý tộc Yên quốc, bây giờ là lúc trọng thần vào triều, không ngờ hắn vẫn có ở trong nhà.

Phủ đệ của hắn có kiến trúc tinh xảo hoa lệ, không có sự gọn gàng thường thấy ở Yên quốc mà thay vào đó là sự to lớn hào nhoáng. Cao Hàm cười hướng ta giới thiệu:

“Phủ đệ này là do thợ của Tấn quốc xây dựng, cho nên phong cách kiến trúc khác hắn ở nơi này.”

Ta mỉm cười nói:

“Cao tướng quân vốn là người Tấn quốc ư?”

Cao Hàm nói:

“Mẫu thân của ta chính là người Ba Thục, nhưng mà đã tạ thế nhiều năm rồi.”

Đi qua một rừng trúc, phía trước có một cái cầu nhỏ, một dòng suối trong suốt nhẹ nhàng chảy qua, bên kia tiểu cầu là một rừng cây, thấp thoáng có một tiểu lâu. Cao Hàm nói:

“Nơi đó là thư phòng của phụ thân ta.”

Cao Quang Viễn biết ta tới, ngồi ở trên ghế đánh giá ta, hiện giờ ta chỉ là một thống lĩnh cho nên đây là lễ nghi cao nhất mà hắn có thể làm.

“Ngồi đi!”

Hắn chỉ vào cái ghế đối diện.

Ta theo lời ngồi xuống, Cao Hàm lui ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.

Cao Quang Viễn nói:

“Nghe nói thái tử điện hạ có bảo ngươi mang tới một phong mật hàm?”

Ta gật đầu nói:

“Thái tử điện hạ đúng là bảo ta mang tới một phong mật hàm, nhưng mà căn cứ vào tình huống bây giờ thì không cần phải giao cho tướng quốc.”

Cao Quang Viễn nở nụ cười:

“Tiêu tướng quân, chuyện trên đường các người gặp phải ta đã nghe qua, những người đó chắc là do Hạ Hầu Nộ Thái phái ra, bây giờ ta không có chứng cứ cho nên không cách nào trị tội hắn được.”

Ta lạnh nhạt nói:

“Từ đêm qua vào thành, phương diện Yên quốc cũng chẳng có lễ ngộ gì với chúng ta, không nói tới chuyện Khang - Yên đã là liên minh, cho dù là địch nhân với nhau, cũng không thất lễ tới như vậy.”

Cao Quang Viễn nói:

“Đại vương vốn phải xử lý nhiều chuyện, đúng là đã có chút thất lễ, ta đã tấu trình lên đại vương, tin rằng sẽ nhanh chóng có câu trả lời thỏa mãn cho thống lĩnh.”

Ta đem phong mật hàm mình viết ra, giao cho Cao Quang Viễn nói:

“Công chúa bởi vì việc đêm qua, đến nay vẫn đang để ý, trừ phi Yên vương tự mình đăng môn đón nàng, bằng không công chúa sẽ không bước vào trong nội thành nửa bước.”

Cao Quang Viễn trên mặt lộ vẻ khó xử nói:

“Việc này chờ ta bẩm báo với đại vương sau đó sẽ trả lời.”

Hắn mở mặt hàm, thư này do ta viết tối qua, nội dung đương nhiên ta biết rõ.

Cao Quang Viễn xem xong, châm lửa đốt sau đó hướng ta nói:

“Xem ra thái tử điện hạ đem tất cả trọng trách giao cho Tiêu tướng quân.”

Ta mỉm cười nói:

“Tướng quốc có chuyện gì cứ nói thẳng với ta, chuyện ở Yên quốc ta có thể làm chủ.”

Cao Quang Viễn thưởng thức gật đầu nói:

“Có chuyện này ta phải nói cho ngươi biết, lần này người muốn kết hôn công chúa không phải là Thất vương tử Lý Quốc Thái.”

Trong lòng ta ngẩn ra, bật thốt lên nói:

“Cái gì?”

Cao Quang Viễn nói:

“Thất vương tử trời sinh ngu dốt, căn bản không hiểu việc nam nữ tình ái.”

Ta lạnh lùng nói:

“Cao tướng quốc tốt nhất là nói rõ hơn một chút.”

Cao Quang Viễn nói:

“Thực không dám dấu diếm, người tham luyến mỹ sắc của công chúa chính là đại vương, người đã vì Thất vương tử định giai ngẫu, quyết định mình đem công chúa Bí Điền Quốc nhét vào hậu cung.”

Trong lòng ta dâng lên sự phẫn nộ vô cùng, nắm chặt song quyền nói:

“Yên vương làm như vậy không sợ người trong thiên hạ chế nhạo ư?”

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Ta đang muốn hắn bị người trong thiên hạ chế nhạo!”

Trong câu nói của hắn, ta nhận ra ý nghĩa trong chuyện này, thấp giọng nói:

“Chuyện này chẳng lẽ là do tướng quốc giật dây?”

Cao Quang Viên ha hả cười nói:

“Không nghĩ tới thủ hạ của thái tử lại cao mình như vậy, không sai! Yên vương thay đổi ước nguyện ban đầu, dự định đem công chúa nhét vào hậu cung đúng là do ta giật dây!”

Trong lòng ta thầm mắng, Cao Quang Viễn này quả nhiên vô sỉ tới cực điểm, làm chuyện này hắn chẳng có chút gì xấu hổ, trái lại còn đắc ý.

Cao Quang Viễn nói:

“Đoạt đi con gái của lão tử, lão tử làm như vậy cũng không quá đáng.”

Ta nhất thời minh bạch dụng tâm chân chính của Cao Quang Viễn, Yên vương làm ra loại chuyện như vậy, sau này khi cung biến sẽ không còn chỗ mà chôn, Cao Quang Viễn ủng lâp Thất vương tử, hành thích vua, đương nhiên là có đầy đủ lý do.

Ta lạnh lùng nói:

“Cao tướng quốc, lúc trước vì sao không nói rõ chuyện này với thái tử.”

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Cái Thái tử muốn chỉ là kết quả, không phải là diễn biến, ta tin tưởng cho dù Cao mỗ làm thế nào. thái tử đều sẽ đồng ý.”

Ta ngưng mắt nhìn Cao Quang Viễn nói:

“Cao đại nhân, có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, thái tử đối với A Y Cổ Lệ đã sớm nảy sinh tình cảm, lần này trước khi ta tới đây, thái tử đã ngàn vạn lần dặn dò, nói ta phải bảo hộ an toàn cho công chúa. Nếu như công chúa có gì sơ xuất, sợ rằng thái tử sẽ không vui vẻ.”

Cao Quang Viễn nói:

“Thái tử tuyệt không vì một nữ tử mà ảnh hưởng tới đại cục.”

Trong lòng ta âm thầm xấu hổ.

Lại nghe hắn nói:

“Nhưng mà, Tiêu tướng quân cứ việc yên tâm, đại hôn khẳng định không cách nào thuận lợi tiến hành, sự thuần khiết của công chúa sẽ được đảm bảo. Một lát nữa ta sẽ vào cung gặp đại tướng, đem yêu cầu của Tiêu tướng quân truyền lên cho hắn, ta nghĩ đại vương sẽ có bồi thường đối với chuyện thất lễ tối qua.”

Ta nhíu mày nói:

“Có chuyện ta nghĩ mãi không hiểu, lấy quan hệ của Yên - Khang sao Yên vương có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy?”

Cao Quang Viễn có vẻ có chút do dự, chần chờ trong chốc lát mới nói:

“Hán quốc hôm qua có phái sứ thần tới, muốn làm trung gian hòa giải trong cuộc tranh đấu Yên Hàn.”

Chuyện này ta vẫn chưa nghe nói tới, lẽ nào Yên vương trong thời khắc mấu chốt chuẩn bị vứt bỏ liên minh Khang – Tần, ngược lại hướng về liên minh Hán - Tề - Tấn? Nếu như đúng là như vậy, thì hành trình lần này của ta chẳng phải là nguy cơ trùng trùng hay sao?

Ta thấp giọng nói:

“Sứ thần của Hán quốc là ai vậy?”

Cao Quang Viễn nói:

“Hán quổc Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, Quốc Sư Đoạn Tinh!”

Ta hít một hơi lạnh, Lý Mộ Vũ đúng là một đối thủ tương đối mạnh, khi còn ở Hán quốc, hắn đã làm cho ta phải chịu những phiền phức vô cùng, tới nay ta vẫn còn nhớ rõ.

Đoạn Tinh chính là Hoàn Tiểu Trác, mê hồn thuật của nàng cao siêu vô cùng, quan hệ với ta lại chẳng rõ địch ta, nếu như nàng dùng phương pháp này không chế tâm thần của Yên vương Lý Triệu Cơ, vậy chẳng phải là phiền phức càng thêm phiền phức hay sao?

Cao Quang Viễn có chút kỳ quái nói:

“Tiêu tướng quân quen biết bọn họ?”

Ta mỉm cười nói:

“Đối với Lý Mộ Vũ nghe tiếng đã lâu, Đoạn Tinh thì ta chưa từng nghe nói qua.”

Cao Quang Viễn nói:

“Một thiếu nữ còn trẻ mà được Hán Thành Đế - Hạng Bác Đào tín nhiệm như vậy, tất có nàng chỗ hơn người.”

Ta gật đầu nói:

“Yên vương có thể thay đổi lập trường hay không?”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta cũng lo lắng điểm này, hôm nay đại vương hủy bỏ buổi triều chỉ để tiếp đãi hai sứ thần của Hán quốc, chuyện này sợ rằng có chút phức tạp.”

Ta cả giận nói:

“Yên vương thực sự quá đáng, không chút nào quan tâm tới thân phận liên minh của chúng ta, trong khi đó lại làm ra chuyện bên nặng, bên nhẹ.”

Cao Quang Viễn cười lạnh nói:

“Trước khác nay khác, tính tình Yên vương từ trước đến nay không quả quyết, gặp chuyện do dự, cho dù hắn có thay đổi chủ ý thì cũng phải còn lâu.”

Ta đi qua lại vài bước, tình thế phát triển nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, xem ra đại hôn sớm cử hành bao nhiêu thì khả năng khống chế cục diện của chúng ta càng lớn hơn bấy nhiêu:

“Cao tướng quốc có thể cho ta biết ngày cử hành đại hôn hay không?”

Cao Quang Viễn nói:

“Chờ chút nữa ta vào cung sẽ gặp đại vương đàm luận việc này.”

Hắn có chút sầu lo nói:

“Hai vị sứ thần của Hán quốc tới đây, đúng là chuyện ngoài dự liệu, ta lo lắng chính là đại vương bị lời nói của bọn họ tác động, trong thời khắc mấu chốt ngả vào trận doanh của họ.”

Ta gật đầu nói:

“Đối với Yên vương mà nói nhanh chóng kết thúc trận chiến tranh này cũng chưa hẳn là một chuyện tốt, thế nhưng hắn cũng nhận rõ, Hán quốc mời hắn gia nhập liên minh, chẳng qua chỉ là cướp đoạt mà thôi.”

Cao Quang Viễn cười lạnh nói:

“Hán Thành Đế đương nhiên nhận ra được, Đại Khang muốn thu được lợi ích từ trong trận chiến này, bây giờ hắn chủ động bày tỏ với Yên quốc, chẳng qua chỉ muốn nhằm vào Đại Khang mà thôi.”

Ta nhìn về phía Cao Quang Viễn nói từng câu từng chữ:

“Cao tướng quốc sẽ không thay đổi lập trường vốn có chứ?”

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Tên đã lên dây, không phát không được, số phận của Cao mỗ vốn đã đứng chung với hai vị tướng quân từ lâu rồi.”

Ta mỉm cười, Cao Quang Viễn đối với tình thế đúng là có nhận thức sâu sắc, hiểu được lợi ích của mình mới là người thông minh.

Ta thấp giọng nói:

“Tại hạ còn có một chuyện muốn nhờ.”

Cao Quang Viễn nói:

“Tiêu tướng quân có việc gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên sẽ dùng hết sức.”

“Làm phiền tướng quốc an bài cho ta một cơ hội, ta muốn cùng Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh gặp mặt một lần.”

Cao Quang Viễn nheo hai mắt lại nhìn ta một cái, sâu xa khó hiểu cười cười.

Ta có chút kỳ quái nói:

“Cao tướng quốc sao lại cười?”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta phát hiện Tiêu tướng quân đối với người khác không thẳng thắn, nếu ta không có đoán sai, tướng quân và vị Đoạn quốc sư kia tất nhiên có quen biết, sao lúc nãy lại nói không quen biết nàng?”

Ta nở nụ cười:

“Cao tướng quốc mắt sáng như đuốc, tại hạ và vị Đoạn Tinh kia từng có gặp mặt một lần. Nhưng mà chuyện đó đã nhiều năm, không biết nàng còn nhớ được ta hay không.”

Cao Quang Viễn thâm ý nói:

“Tiêu tướng quân là một người chỉ cần gặp mặt là có thể nhớ được”

Ta một mình quay trở về Lô thị hành quán, khi vừa tới nơi đúng kịp bữa trưa. Xa Hạo lặng lẽ kéo ta đến một bên, thấp giọng nói:

“Lãnh Cô Huyên sáng sớm đã đi khỏi đây, cho tới bây giờ vẫn chưa về.”

Ta cười nhạt nói:

“Không cần quan tâm tới nàng ta, nàng ta có chuyện riêng muốn làm, khi chúng ta cần, nàng ta sẽ trở lại.”

Ta đem tình hình ở vương phủ nói lại cho hắn một lần, hai mi của Xa Hạo nhíu chặt, tràn ngập sầu lo nói:

“Nếu như Yên vương đột nhiên phản chiến, thì chúng ta sẽ ở trong tình thế bất lợi, hay là công tử mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này trước.”

Ta cười lạnh nói:

“Tình thế còn chưa rõ ràng, ta cũng chưa cần phải rời đi, hơn nữa Yên vương Lý Triệu Cơ cũng không phải đứa ngốc, hắn có thể nhận ra mục đích thực sự của Hán Thành Đế là gì.”

Lúc này lại có võ sĩ tới đây thông báo nói:

“Khởi bẩm hai vị thống lĩnh, Hữu tướng quốc của Yên quốc là Vệ Tử Việt đăng môn cầu kiến.”

Ta ngơ ngác, Yên quốc có tả hữu tướng quốc, Tả tướng quốc Cao Quang Viễn, hữu tướng quốc Vệ Tử Việt. Các quốc gia đều lấy tả làm đầu, cho nên địa vị trong triều của Vệ Tử Việt cao hơn so với Cao Quang Viễn, nhưng mà Vệ Tử Việt này còn có một thân phận khác, Vệ thị bộ tộc là khai quốc công thần lớn nhất của Yên quốc, họ có thế lực rất lớn.

Ta sớm biết Vệ Tử Việt còn có một nguyên nhản khác, đó là khi còn ở Tần quốc, Liên Việt đã từng nói cho ta biết, hắn đã từng đào trộm phần mộ tổ tiên của Vệ Tử Việt.

Vệ Tử Việt lần này đến đây là phụng mệnh lệnh của Yên vương Lý Triệu Cơ, tự mình hướng công chúa xin lỗi việc tối qua, xem ra Cao Quang Viễn vẫn chưa đem yêu cầu của ta truyền đạt cho Yên vương.

Vệ Tử Việt đã trên năm mươi tuổi, nhưng mà do chăm sóc tốt, nên bề ngoài của hắn chỉ chừng hơn ba mươi một chút, thân thể béo mập, bước đi có chút không vững, thấp thoáng đã nhận ra sự già yếu.

Ta đem tin tức mà Vệ Tử Việt mang tới thông báo cho A Y Cổ Lệ, thế nhưng A Y Cổ Lệ không muốn gặp Vệ Tử Việt, cho nên ta đành phải cùng Xa Hạo tiếp kiến Vệ Tử Việt ở đại sảnh.

Ta cười nói:

“Vệ tướng quốc, công chúa bởi vì đi đương mệt nhọc nên thân thể không khỏe, sợ rằng hôm nay không thể gặp người rồi.”

Ánh mắt của Vệ Tử Việt nhìn ta đầy vẻ dối trá, hắn tươi cười nói:

“Công chúa nếu thân thể không khỏe, Vệ mỗ đương nhiên không miễn cưỡng, hôm nay tại hạ đăng môn đến thăm, là được đại vương nhờ vã, hướng chư vị biểu thị sự áy náy tối qua.”

Xa Hạo cười lạnh nói:

“Vệ đại nhân có gì giải thích?”

Vệ Tử Việt nói:

“Tối hôm qua hoàng cung có kẻ thù bên ngoài lẻn vào, đại vương đã hạ lệnh phong tỏa nội thành, cho nên mới chậm trễ các vị quý khách, mong hai vị thống lĩnh không lấy làm phiền lòng.”

Hắn những nói câu này chẳng qua chỉ là mượn cớ, chúng ta đã tới đây một khoảng thời gian rồi, hơn nữa nếu thực sự có trộm, sao cha con Cao Quang Viễn không nói cho chúng ta biết?

Ta mỉm cười nói:

“Vệ tướng quốc nếu như đã đại biểu cho Yên vương mà đến, chuyện này cũng đã giải thích rõ, ta đương nhiên không tức giận làm gì.”

Vệ Tử Việt cười nói:

“Hai vị thống lĩnh vừa nhìn đã biết là người thông tình đạt lý, khoan dung rộng rãi hơn người, chuyện này mong rằng hai vị có thể hướng công chúa giải thích rõ.”

Ta thở dài nói:

“Công chúa là kim chi ngọc diệp, bị ủy khuất, đương nhiên trong lòng có tức giận, những người làm thuộc hạ như chúng ta sao có thể tiện mở miệng cơ chứ.”

Vệ Tử Việt nói:

“Đại vương để cho ta tới thông tri cho các vị, đại vương muốn mở tiệc trong hoàng thành, tiếp kiến các vị khách quý.”

Ta có chút châm chọc nói:

“Cuối cùng cũng đợi được tới lúc Yên vương tiếp kiến rồi.”

Vệ Tử Việt đương nhiên nhận ra sự bất mãn trong câu nói của ta, nhưng mà hắn chẳng biểu hiện gì, vẫn tươi cười như trước nói:

“Đại vương ngày xử lý ngàn chuyện, quốc sự bận rộn, cho nên mới để cho hai vị chờ lâu, mong hai vị thống lĩnh có thể thông cảm.”

Ta cười lạnh nói:

“Xem ra chuyện giữa Đại Khang và Yên quốc không coi là quốc sự.”

Vệ Tử Việt cười nói:

“Tiêu thống lĩnh hình như tức giận.”

Xa Hạo lớn tiếng nói:

“Chúng ta tại sao không tức giận? Thái tử điện hạ lo lắng vì quan hệ liên minh giữa hai nước mới bảo chúng ta hộ tống công chúa từ ngàn dặm tới đây, không nghĩ tới chưa tới Yên đô đã bị lạnh nhạt, không cho cả chúng ta tiến vào trong nội thành, mà đã ở ngoài này rồi, tại sao tới giờ vẫn không có thành viên hoàng thất nào ra đón? Nếu như Yên vương không có thành ý, chúng ta cũng không muốn ở chỗ này chịu sự lạnh nhạt, hôm nay chúng ta sẽ hộ tống công chúa trở lại Đại Khang!”

Hắn càng nói thần tình càng kích động, gân xanh trên trán hiện lên.

Vệ Tử Việt cười theo nói:

“Xa thống lĩnh hiểu lầm, đại vương đã sớm bắt tay vào chuẩn bị chuyện đại hôn, hiện giờ ở trong cung đã chuẩn bị hoàn tất, chiều hôm nay hoàng hậu sẽ đích thân tới đón công chúa vào cung nghỉ ngơi.”

Ta lạnh lùng nói:

“Không cần! Trước khi Yên vương triệu kiến, công chúa sẽ không vào cung. Vệ đại nhân trở về đem câu này chuyển cáo lại cho Yên vương.”

Vệ Tử Việt thần tình có vẻ xấu hổ, nhưng mà lập tức lại khôi phục lại sự tươi cười:

“Yên - Khang hai nước vốn là liên minh, chắc thái tử điện hạ cũng không muốn hòa khí bị tổn thương.”

Ánh mắt của ta lấp lánh nhìn về phía Vệ Tử Việt nói:

“Vệ tướng quốc có từng nghĩ tới là ai làm tổn thương hòa khí không? Nếu như thái tử ở đây, sợ rằng hai chữ liên minh sẽ bị người định nghĩa lại.”

Vệ Tử Việt ho khan hai tiếng, nói có lệ hai câu, cuống quít đứng dậy cáo từ.

Xa Hạo nhìn theo bóng lưng của Vệ Tử Việt, có chút sầu lo nói:

“Yên vương rõ ràng đã ngả theo hướng Hán quốc, chúng ta tiếp tục ở chỗ này chỉ tăng thêm sự nguy hiểm mà thôi.”

Ta cười lạnh nói:

“Đời ta hận nhất chính là tiểu nhân bội tín, Lý Triệu Cơ muốn phản chiến, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.”

Xa Hạo nói:

“Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, chúng ta dù sao bây giờ cũng đang ở trong bụng địch nhân, lấy lực lượng của chúng ta hiện giờ không có khả năng chống đỡ được bọn họ. Nếu như chúng ta bây giờ rời đi, vậy mới là thượng sách.”

Ta lắc đầu:

“Hiện giờ rời đi chẳng phải là đem toàn bộ công lao của chúng ta hai tay dâng cho Hán quốc hay sao? Đêm cũng đã khuya, ta muốn có được một thứ gì đó từ chuyện này.”

Xa Hạo nói:

“Công tử phải cẩn thận, Cao Quang Viễn người này là người gian xảo giả dối, không thể đem tiền đồ số phận đều đặt ở trên người của hắn.”

Ta mỉm cười nói:

“Ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ tín nhiệm người này!”

Đêm tới, Cao Quang Viễn bảo Cao Hàm tới mời ta tới phủ uống trà. Cao Hàm nhỏ giọng tiết lộ cho ta, đêm nay khách mời còn có Lý Mộ Vũ và Đoạn Tinh, không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Cao Quang Viễn rất cao, nhanh như vậy đã an bài xong cơ hội cho ta và Đoạn Tinh gặp mặt.

Lúc ta tới, Lý Mộ Vũ và Hoàn Tiểu Trác đã ngồi trong Trúc Phong đình, bên trong đình ngoại trừ Cao Quang Viễn, còn có một vị tử sam thiếu nữ, đang đun nước trà bên canh một bếp lò.

Tướng mạo của nàng tuy rằng không xuất chúng cho lắm, thế nhưng lại có một cỗ khí chất phiêu dật xuất trần, phảng phất như không thuộc về cõi đời này.

Cao Quang Viễn cười híp mắt nói:

“Tiêu tướng quân người tới vừa lúc, ta còn đang bình luận về trà thơm với Lý đại đô đốc đây.”

Ta cười đem lễ hộp cầm trong tay đặt lên bàn.

Cao Quang Viễn hư tình giả ý nói:

“Tiêu tướng quân tới đây là được, sao còn mang lễ vật? Chẳng lẽ coi thường Cao mỗ ta như vậy sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Tướng quốc sao lại nói câu này, Lý Đại Đô Đốc mang trà thơm cho tướng quốc, ta chỉ mang một chút trà bánh, tướng quốc yên tâm, ta không có ý hối lộ đâu.”

Cao Quang Viễn cười ha hả.

Trà cụ (dụng cụ pha trà) là một cái chén nhỏ màu lam, hơn nữa động tác của thiếu nữ này làm cho ta nhớ tới cách pha chế tiên trà. Muốn có tiên trà thì phải nghiền lá trà thành bột, sau đó cho toàn bộ vào đun, độ khó của cách pha trà này cực kỳ cao, mồi lửa độ lửa đều phải vô cùng chính xác.

Cao Quang Viễn đem Lý Mộ Vũ và Đoạn Tinh giới thiệu cho ta, ta mỉm cười bắt chuyện với hai người.

Hai người mặc dù đối với ta có chút lãnh đạm, chắc là do lập trường của hai nước Khang – Hàn, nếu như không phải Cao Quang Viễn tận lực an bài, chúng ta rất khó ngồi chung với nhau trên một cái bàn.

Cao Quang Viễn nói:

“Vị này là sự phụ Huyền Anh, chính là đại sư tu hành ở Quan Vụ Am của Yên đô, đối với trà đạo có thể nói là người bác đại tinh thâm, hôm nay ta cố ý mời sư phụ tới để pha trà giảng kinh.”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Xem ra hôm nay chúng ta thật là có phúc.”

Ta mỉm cười nói:

“Tiêu mỗ hôm nay cũng lộc chay ăn rồi.”

Lý Mô Vũ hai mi khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào mặt của ta.

Cao Quang Viễn quan sát tỉ mỉ, cười nói:

“Thật tuyệt, hôm nay ta cũng định cho mọi người phải hài lòng mà về, trong lúc còn đang đợi trà, chúng ta nói chuyện về trà đạo đi?”

Hoàn Tiêu Trác nhẹ giọng nói:

“Sự phụ Huyền Anh ở chỗ này, sao chúng ta dám múa rìu qua mắt Lỗ Ban chứ?”

Cao Quang Viễn cười to nói:

“Chính là bởi vì sự phụ Huyền Anh ở chỗ này, cho nên chúng ta mới phải tận lực xin chỉ dạy một phen, nếu như bỏ lỡ, chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao?”

Lý Mộ Vũ có ý định khoe khoang mình trước mặt mọi người, mở miệng nói:

“Đã như vậy, ta liền nói hai câu tâm đắc về trà đạo.”

Ta biết Hoàn Tiểu Trác giỏi phương diện dò xét tâm tư, ánh mắt của ta luôn hướng đi nơi khác, không dám tiếp xúc với nàng.

Lý Mộ Vũ lại nói:

“Trà đạo nói chung chia làm ba nhà, Nho, Đạo, Phật, mỗi nhà đều có lưu phái riêng của mình, về hình thức và nội dung cũng khác nhau. Trong phật giáo thì trà yến thường lấy sự thanh tĩnh, cô tịch, chú trọng về tâm tình. Trong khi đó trong trà đạo của Đạo gia thường yêu cầu sự hư tĩnh kỳ ảo và sợ cầu kỳ, giống như rời khỏi trần gian, trà đạo của Nho gia lại dốc lòng nhập vào cõi đời.”

Cao Quang Viễn khen:

“Lý Đại Đô Đốc quả nhiên kiến thức phi phàm, cao kiến này làm cho Cao mỗ thấy vô cùng mới mẻ.”

Ta lưu ý đến ánh mắt của Huyền Anh không có biến hóa gì vẫn lạnh lùng như cũ, biết kiến giải này của Lý Mộ Vũ không có gì mới.

Ta có ý định muốn hạ uy phong của hắn, nên cười nói:

“Kiến giải của Lý Đại Đô Đốc mới nghe thì hình như rất có lý, nhưng mà Tiêu mỗ lại không cho rằng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.