Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 146: Q.1 - Chương 146: Gió lớn




Ta cười nói:

“Xem ra Lãnh giáo chủ và ta nói chuyện với nhau còn chưa đủ. Xa huynh, huynh tránh đi chỗ khác một lát, chúng ta có rất nhiều bí mật muốn nói riêng với nhau.”

Lãnh Cô Huyên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, thấp giọng nói:

“Vừa rồi ngươi đã làm gì với Khinh Nhan?”

Ta nhướng mày, xem ra lúc ta và Xa Hạo nói chuyện với nhau, nàng đã vào thăm Khinh Nhan. Lấy tu vi của nàng đương nhiên có thể phát hiện công lực trong người Khinh Nhan đã hoàn toàn biến mất.

Ta mỉm cười nói:

“Ta không hiểu ý của Lãnh giáo chủ là gì.”

Lãnh Cô Huyên bỗng nhiên vươn tay chộp về hướng mạch môn của ta.

Ánh mắt của ta tập trung, tiết tấu một chiêu nhanh như chớp này của nàng ở trong mắt ta trở nên chậm rất nhiều. Ta theo bản năng nhẹ xoay cánh tay, lấy tay bắt ngược lại mạch môn của nàng.

Lãnh Cô Huyên không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, thu bàn tay vào trong tay áo, ống tay áo như linh xà cuốn về phía cánh tay của ta.

Trước khi ống tay áo chạm vào thân thể, ta dĩ nhiên có thể đoán trước chiêu tiếp theo của nàng. Cánh tay ta rụt về, ngửa thân ra phía sau, hai chân đạp trên mặt đất lùi về phía sau hơn hai trượng.

Xa Hạo ở một bên yên lặng quan sát, thấy hành động của Lãnh Cô Huyên liền cuống quýt dẫn hơn mười tên võ sĩ vọt tới.

Lãnh Cô Huyên cười nhạt chậm rãi đứng dậy, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng ta nói:

“Ngươi thực sự lợi hại, thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa gạt!”

Ta thực sự không ngờ mình lại có thể liên tục tránh né được hai lấn công kích của Lãnh Cô Huyên, có lẽ là tác dụng khi hấp thu công lực của Khinh Nhan.

Ta ra hiệu cho Xa Hạo lui về, mỉm cười nói:

“Lãnh giáo chủ quên mất mục tiêu chung của chúng ta lần này sao?”

Lãnh Cô Huyên bước về phía ta một bước, thấp giọng nói:

“Võ công của ngươi cuối cùng là do người phương nào truyền cho?”

Rõ ràng nàng cũng cũng không biết Vô Gian Huyền Công đang nằm trong tay ta, xem ra Khinh Nhan vẫn chưa nói cho nàng bí mật này.

Lãnh Cô Huyên hỏi đến cùng:

“Có phải Thu Nguyệt Hàn không?”

Ta mỉm cười nói:

“Kiến thức của Lãnh giáo chủ thực sự phi phàm, bất cứ chuyện gì của Dận Không đều không thể gạt được người!”

Trong ánh mắt Lãnh Cô Huyên lộ ra sát khí mãnh liệt, trong lòng ta âm thầm đề phòng, sợ nàng sẽ bất ngờ công kích lúc ta không kịp đề phòng.

Lãnh Cô Huyên hạ thấp giọng nói:

“Nàng còn nói cho ngươi biết những gì?”

Ta không hề sợ hãi, lùi về phía sau một bước, thực ra là để cô ý kéo dài khoảng cách với nàng:

“Lãnh giáo chủ một người tên Hoa Trục Nguyệt không?”

Trong mắt Lãnh Cô Huyên hiện lên một chút đau khổ khó có thể phát hiện, chút đau khổ này vừa hiện ra liền biến mất.

Ta loáng thoáng đoán ra được Hoa Trục Nguyệt có địa vị khá quan trọng trong lòng nàng, cố ý nói:

“Nghe nói Hoa Trục Nguyệt có một người con gái...”

“Ngươi cuối cùng là có ý gì?”

Ta bình tĩnh nói:

“Thu tiền bối đã từng nói cho ta biết, Khinh Nhan chính là con gái của Hoa Trục Nguyệt. Chính vì ngươi lợi dụng điều này mới có thể ép Khinh Nhan làm việc cho ngươi!”

“Câm miệng!”

Lãnh Cô Huyên hét lớn, quần áo trên người không có gió tự lay động, từng sợi tóc dài tung bay, sát khí lạnh thấu xương từ trên người nàng tản mát ra bốn phía, một áp lực vô hình đè nén khiến ta hầu như không thể nói ra lời.

Ta hít một hơi thật sâu, một luồng khí vô cùng khổng lồ từ đan điền chạy khắp kinh mạch toàn thân, áp lực của Lãnh Cô Huyên đối với ta giảm đi rất nhiều.

Ta mỉm cười nói:

“Những việc Lãnh giáo chủ đã làm ta biết rất nhiều, ta cùng đã có thể đoán ra được bí mật của Lãnh giáo chủ.” 

Lãnh Cô Huyên lạnh lẽo nói:

“Phương pháp giữ kín bí mật tốt nhất đó là giết người diệt khẩu.”

Ta cười ha hả nói:

“Phương pháp này của Lãnh giáo chủ có lẽ có thể dùng đối với người khác, nhưng đối với ta lại không có chút hiệu quả nào!”

Trong đôi mắt ta lộ ra sự lạnh lẽo bức người, bước về phía trước một bước, giận dữ nhìn Lãnh Cô Huyên nói:

“Nếu như ta đã dám nói cho ngươi biết chuyện này, liền chuẩn bị kĩ lưỡng từ lâu. Nếu như ta bị thương một cọng tóc, việc lớn kinh thiên động địa này sẽ truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó Lãnh giáo chủ không chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ, mà sợ rằng...”

Ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Toàn bộ Huyền Minh Giáo cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ánh mắt Lãnh Cô Huyên bị ta nhìn gần như vậy, lần đầu tiên dao động. Từ những gì mình nghe thấy ta mạnh dạn suy đoán.

Mặc dù ta không bóc trần tư tình giữa Lãnh Cô Huyên và Hoa Trục Nguyệt, nhưng từ những lời nói mập mờ của ta, tất nhiên Lãnh Cô Huyên có thể đoán được ta đã biết toàn bộ sự việc. 

Ta hùng hồn nói:

“Ta sẽ tuân thủ hết lòng hứa hẹn giữa chúng ta, ta mong rằng Lãnh giáo chủ cũng như vậy. Mục tiêu của ta chỉ là đất đai và quyền lực, những việc khác ta không có bất cứ hứng thú nào.”

Lãnh Cô Huyên im lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu.

Chân khí khác thường trong cơ thể Khinh Nhan hầu như đã bị ta hấp thu hoàn toàn, lúc này nàng đã không có chút võ công nào.

Ta chậm rãi buông mạch môn của nàng, ôn nhu nói:

“Mặc dù võ công của muội bị mất đi, nhưng dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma cũng biến mất theo.”

Khinh Nhan dịu dàng cười nói:

“Có thể đây chính là số mệnh của muội, lúc trước muội hao phí tâm cơ để lấy được võ công, cuối cùng cũng không thể như ý nguyện.”

Ta an ủi nàng nói:

“Mất đi võ công chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt, muội có thể yên tâm ở bên cạnh ta làm một tiểu nữ nhân hiền lương thục đức!”

Khinh Nhan ôn nhu nói:

“Không biết muộn có còn cơ hội đó hay không?”

Ta nắm bàn tay mềm mại của nàng nói:

“Một đời một kiếp này huynh sẽ để muội ở bên cạnh huynh, nhất định sẽ không để cho muội rời khỏi huynh một lần nữa.”

Khinh Nhan dán khuôn mặt lên bàn tay to lớn của ta, yên lặng chảy nước mắt.

Ta ôm thân thể mềm mại mê người của nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

“Nếu như trong lòng muội cảm thấy khó chịu thì có thể khóc lớn lên.”

Bờ vai Khinh Nhan nhịn không được co lại, nàng thấp giọng nói:

“Khinh Nhan sẽ không bao giờ làm việc gì có lỗi với huynh nữa...”

Ta ôn nhu khuyên giải, an ủi nàng cho đến khi nàng nằm trong lòng ta ngủ thiếp đi.

Lúc nửa đêm chợt nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trong lòng ta giật mình, vội vàng vén rèm xe lên, đã thấy vô số ánh lửa lờ mờ hiện ra ở rừng cây bốn phía, rõ ràng có kẻ thù bên ngoài tới.

Khinh Nhan cũng cảm thấy không đúng, đứng lên nói:

“Chuyện gì xảy ra?”

Ta nói:

“Muội ở trong xe chờ huynh, dù thế nào cũng không được ra ngoài!”

Ta mở của xe nhảy xuống, Xa Hạo dẫn theo hai võ sĩ đến bên người ta. Hắn không có bất kì bối rối nào, bình tĩnh như nước nói:

“Dưới núi có một đội ngũ khoảng hơn năm nghìn người, rõ ràng là đến để phục kích chúng ta.”

Ta tức giận nói:

“Là Yên quân sao?”

Xa Hạo thấp giọng nói:

“Bọn họ cũng không mặc trang phục của Yên quân, giống như là mã tặc!”

Ta gật đầu nói:

“Ta và huynh đi xem.”

Rồi chỉ về phía thùng xe Khinh Nhan đang ở.

Xa Hạo hiểu ý, để hai tên võ sĩ bảo vệ ở hai bên thùng xe.

Vị trí của chúng ta ở trên sườn núi nên có thể phát hiện sớm hướng đi của kẻ địch dưới chân núi. Bây giờ bọn chúng còn cách đoanh địa một đoạn, năm trăm trên nỗ thủ bên ta đã chiếm cứ vị trí có lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tên.

Lãnh Cô Huyên yên lặng đứng trên tảng đá lớn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng:

“Những người này vì ngươi mà đến đúng không?”

Ta cười nhạt nói:

“Bây giờ còn chưa biết, có thể bọ họ tìm đến phiền phức Lãnh giáo chủ”

Lãnh Cô Huyên hừ một tiếng nặng nề. Lúc này quân đội tiền phương của kẻ địch đã tiến vào bên trong tầm bắn.

Xa Hạo cười lạnh nói:

“Đúng là tự tìm đường chết!”

Hắn quát lớn:

“Bắn tên!”

Năm trăm tên nỗ thủ đồng thời bắn tên bắn như bay về phía kẻ địch.

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trận doanh của quân địch. Thế nhưng lực sát thương của nỗ tiễn đối với bọn chúng kém xa so với những gì ta tưởng tượng.

Từ sau khi hút hết công lực của Khinh Nhan, thị lực của ta đột nhiên tăng mạnh, cho dù trong đêm đen ta vẫn có thể thấy rõ ràng binh lính đối phương cầm trong tay tấm chắn to lớn, mặc khôi giáp màu rám nắng.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Đằng Giáp binh, tốt nhất các ngươi nên đổi lại dùng hỏa tiễn để đối phó!”

Trong lòng ta âm thầm khâm phục thị lực của mình đúng là còn kém hơn Lãnh Cô Huyên rất nhiều. Cách xa như vậy, dĩ nhiên nàng có thể thấy rõ tính chất khôi giáp của đối phương.

Xa Hạo lập tức hạ lệnh đổi lại dùng hỏa tiễn. Thế nhưng hỏa tiễn bắn trúng tấm chắn của đối phương lại không thể nào đốt cháy, cho dù là Lãnh Cô Huyên cũng không thể đoán ra được điều này.

Ta nhíu mày, rõ ràng trên tấm chắn và khôi giáp của đối phương có đồ chống cháy, xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến.

Phía sau doanh địa bỗng nhiên xuất hiện rối loạn. Ta và Lãnh Cô Huyên liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều xuất hiện vẻ kinh hãi, dĩ nhiên có kẻ địch từ phía sau lẻn vào.

Không đợi ta lên tiếng, thân thể Lãnh Cô Huyên đã theo gió bay lên, dẫn đầu hướng tới doanh địa.

Ta nói với Xa Hạo:

“Bảo vệ chỗ cao, dù thế nào cũng không thể để kẻ địch tấn công tới!”

Rồi rút trường đao ra, lấy tộc độ cao nhất phóng về phía trận doanh.

Nhiều chỗ tại trận doanh đã bốc lên ánh lửa, tám gã áo đen bịt mặt gặp người liền giết, ra tay lạnh lùng vô tình, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, bước đi phối hợp nhất trí.

Lãnh Cô Huyên tiến lên với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt tám người. Nàng bay lên không đánh ra một chưởng, một luồng gió vô cùng mạnh mẽ đánh về phía một người.

Những người khác nhanh chóng xếp thành một hàng dài, bàn tay mỗi người đều đặt tại giữa lưng đồng bạn, người đó dĩ nhiên dùng một chưởng nghênh đón Lãnh Cô Huyên, cứng rắn nhận một chưởng của Lãnh Cô Huyên.

Lãnh Cô Huyên hét lên một tiếng, quanh thân bao phủ một quầng sáng màu xanh lờ mờ, trên bàn tay trong nháy mắt hiện lên bảy màu sắc khác nhau. Khi chạm vào tay của đối phương, bỗng nhiên phóng ra ánh sáng chói mắt.

Tám người đối phương cùng hét lớn, ánh sáng màu tím từ những người còn lại liên tục hướng về tay của người đó. Chỉ nghe một tiếng nổ ‘ầm!’, thân thể Lãnh Cô Huyên khẽ vụt qua, tám gã mặc đồ đen cũng lui về phía sau ba bước, sau đó nhanh chóng tạo thành một vòng tròn vây Lãnh Cô Huyên vào giữa.

Trong lòng ta trầm xuống, không nghĩ tới đêm nay đến phục kích chúng ta thậm chí có cao thủ mạnh mẽ như vậy, liền vội vàng chỉ huy võ sĩ đến bảo vệ thùng xe của A Y Cổ Lệ.

Lãnh Cô Huyên cười dài, ánh sáng xanh trên người càng thêm mạnh mẽ:

“Từ khi nào Mộc Cao Quật cũng trở thành tay sai của người khác!”

Người dẫn đầu đó cười quái dị nói:

“Việc Huyền Minh Giáo Lãnh giáo chủ có thể làm, tám huynh đệ chúng ta đương nhiên cũng có thể làm!”

Mộc Cao Quật chính là một môn phái thần bí của Tây Vực, võ công của nó xuất xứ từ Thiên Trúc Khô Thiện Công, khi luyện đến cảnh giới cao nhất có thể trở thành Bất Tử Chi Thân, đương nhiên đây chỉ là lời đồn, cho đến bây giờ ta chưa từng thấy tận mắt.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Bất Tử Bát Long? Hôm nay ta sẽ biến các ngươi thành tám cỗ thi thể!”

Hai tay của nàng chậm rãi rũ xuống, ống tay áo gần như chạm tới mặt đất, đột nhiên hai ống tay áo bằng tốc độ cao nhất bắn ra ngoài. Trên không trung, ống tay áo hóa thành muôn vàn bóng ảnh phân biệt đánh về phía tám gã mặc đồ đen.

Thân thể tám tên mặc đồ đen đồng thời xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, dường như có một tường vây màu đen hoàn toàn nhốt Lãnh Cô Huyên ở bên trong.

Ta cố gắng không tiếp tục xem cuộc chiến ở đây, chạy thẳng tới chỗ xe của Khinh Nhan. Đi tới trước xe mới phát hiện hai tên võ sĩ bảo vệ Khinh Nhan đều đã tẻ xỉu trên đất.

Ta kinh hãi mở cửa xe thi thấy bên trong không còn bóng dáng Khinh Nhan, chồ ngồi trên xe để lại một chiếc khăn lụa, trên mặt khăn dùng máu tươi viết một hàng chữ:

“Dận Không, muội đi...”

Trước mắt ta tối sầm, cầm khăn lụa hét lớn:

“Khinh Nhan!”

Nhìn bốn phía xung quanh căn bản không thấy bóng dáng Khinh Nhan. Ta dù nghĩ thế nào cũng không hiểu, Khinh Nhan đã mất đi võ công, nhưng nàng làm cách nào có thể rời khỏi nơi này? Lẽ nào từ đầu đển cuối nàng vẫn gạt ta? Sẽ không! Tình cảm của nàng đối với ta hẳn là thật, nàng sẽ không gạt ta!

Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương vô hạn, lúc này kẻ địch dưới chân núi đã đánh gần vào doanh địa, bên ta chỉ dùng nỗ tiễn không thể nào ngăn cản sự tiến công của bọn chúng.

Xa Hạo ra lệnh cho năm trăm tên võ sĩ hộ tống mấy người A Y Cổ Lệ theo con suối nhỏ lùi về hướng trên núi.

Cuộc chiến ở chỗ Lãnh Cô Huyên đã đến lúc quyết định, vòng vây của tám tên mặc đồ đen càng ngày càng nhỏ. Ta đã không nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Cô Huyên, trong lòng nhịn không được cảm thấy lo lắng cho nàng. Lẽ nào dưới sự liên thủ của mấy người này, Lãnh Cô Huyên cũng không phải đối thủ?

Xa Hạo đi tới bên người ta thấp giọng nói:

“Không địch lại, hay là lui lại hướng trên núi trước đi!”

Ta quyết đoán nói:

“Đi trợ giúp Lãnh Cô Huyên trước!”

Ta và Xa Hạo đồng thời phóng về phía mấy tên mặc đồ đen.

Cùng lúc đó, Lãnh Cô Huyên phát ra một tiếng cười nhạt, tường vây màu đen xung quanh nàng bỗng chia năm xẻ bảy, tám tên mặc đồ đen bay ra ngoài.

Có một người dĩ nhiên bay tới trước mặt ta. Ta nắm lấy thời cơ vung đao chém về phía cổ hắn. Trong lúc cấp bách, thân thể tên mặc đồ đen hơi lệch về phía bên phải. Một đao của ta chém vào vai của hắn, dĩ nhiên giống như chém lên một khúc gỗ, trên vai hắn không chảy ra một chút máu nào.

Một tên mặc đồ đen khác ở gần hắn nhất vội vã xông lên cứu giúp nhưng bị Xa Hạo vung đao ngăn lại.

Thân hình Lãnh Cô Huyên nhanh hư quỷ mỵ lần nữa chạy tới, nhân lúc Xa Hạo còn chưa kịp xuất đao, bàn tay cắm vào giữa lưng tên mặc đồ đen kia nhanh như tia chớp. Thân thể tên mặc đồ đen quơ quạ hét lên một tiếng thê lương rồi chậm rãi ngã trên mặt đất.

Hai tay Lãnh Cô Huyên vẫn sạch sẽ, không dính một vết máu nào. Một chiêu của nàng thành công đánh tan vòng vây của đối phương, liền không cho đối phương bất cứ một cơ hội gì.

Võ sĩ dưới tay của ta đem bảy tên mặc đồ đen còn lại vây quanh, Lãnh Cô Huyên tiếp tục ra tay, trong chốc lát liên tục hạ sát thủ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Toàn bộ tám tên mặc đồ đen đều chết dưới thủ đoạn độc ác của nàng.

Lúc này những võ sĩ phòng thủ đã dừng lại, bắt đầu vây quanh chúng ta chậm rãi rút lui.

Ta chỉ về phía đỉnh núi nói:

“Chúng ta lùi về nơi đó tạo thành tầng phòng tuyến thứ hai, phải đem tổn thất bên ta giảm xuống thấp nhất.”

Hai nghìn tên võ sĩ lần này đến đây đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuy số lượng ít hơn kẻ địch nhưng đội ngũ không biểu hiện ra bất cứ sự hoảng loạn nào.

Đi dọc theo dòng suối nhỏ, ngoại trừ năm trăm tên binh sĩ phụ trách bảo vệ A Y Cổ Lệ tiếp tục đi về phía trước còn lại hơn một ngàn người chúng ta dừng lại nghỉ lúc còn cách đỉnh núi một đoạn, chuẩn bị ngăn cản sự truy kích của đối phương.

Từ vị trí của chúng ta, có thể thấy rõ ràng hướng đi của địch nhân. Tốc độ tiến lên của bọn họ cũng không nhanh, dường như đang chờ đợi cái gì.

Ta hơi lo lắng nói:

“Phía sau núi có thể có địch nhân khác hay không?”

Xa Hạo nói:

“Thuộc hạ đã sai người lên đỉnh núi quan sát, lập tức sẽ biết tình hình.”

Ta gật đầu nói:

“Thương vong của chúng ta có nghiêm trọng không?”

Xa Hạo lắc đầu nói:

“Do không trực tiếp chiến đấu nên số người chết bên ta không vượt quá năm mươi người.”

Ta thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Gió đêm nay bỗng trở nên rất lớn, lúc này tiếng thông reo từng trận lại có vài phần cảm giác sóng to gió lớn.

Võ sĩ Xa Hạo phái đi quan sát tình hình phía sau núi không lâu sau đã trở về. Tất cả đúng như ta đoán trước, phía sau núi cũng có khoảng ba nghìn kẻ địch đang tiến lên núi.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Xem ra lần hôn nhân này chính là cái bẫy của người Yên, sợ rằng bọn họ muốn diệt trừ người.”

Ta lại không nghĩ như vậy, lấy thực lực hiện tại của Yên quốc căn bản không dám ra tay đối phó chúng ta, hơn nữa ngoại trừ một số ít người, người khác cũng không biết ta cải trang bí mật tiến vào hạp trận.

Gió càng lúc càng lớn, Xa Hạo nói:

“Chúng ta có nên lao xuống từ đỉnh núi không?”

Ta mỉm cười nói:

“Còn bao nhiêu cây Hỏa tiễn?”

Xa Hạo nói:

“Còn thừa lại không ít.”

Ta chỉ về phía địch nhân đang tiếp cận nói:

“Dùng hỏa tiễn đốt rừng tùng ở phía dưới chúng ta, lúc này gió thổi hoàn toàn có thể làm dấy lên một đám cháy lớn, năm nghìn người này sẽ bị lửa lớn ngăn lại dưới chân núi.”

Xa Hạo gật đầu, ta lại nói:

“Người còn lại toàn bộ lui lên bảo về đỉnh núi, tập trung ngăn cản ba nghìn người phía sau núi tiến công.’’

Xa Hạo ở lại chỗ cửa ải chi huy bắn tên, Hỏa tiễn vẽ lên từng quỹ tích lóe sáng giữa trời đêm, rừng tùng dưới chân rất nhanh liền bị đốt cháy.

Lửa mượn gió thổi, không qua bao lâu từng mảng rừng tùng lớn dưới chân chúng ta đã cháy lên. Thế lửa theo hướng gió nhanh chóng lan tràn xuống dưới chân núi.

Mấy nghìn quân lính của địch bị lửa ngăn cách, không dám tùy tiện tiếp tục tiến lên.

Chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng rúi lui về phía đỉnh núi.

Quay đầu lại nhìn xuống chân núi, đã thấy một bên sườn núi bị thiêu đốt, ánh lửa làm đỏ bừng một mảnh trời đêm. Trong lòng ta bỗng nhiên lo lắng, nếu như Khinh Nhan chưa rời khỏi doanh địa, chẳng phải sẽ chết trong trận hỏa hoạn này?

Lãnh Cô Huyên thấy ánh mắt của tạ nhịn không được hỏi:

“Ngươi sợ?”

Ta lắc đầu nói:

“Không thấy Khinh Nhan đâu!”

Lành Cô Huyên hiển nhiên là giật mình, đôi mi thanh tú nhăn lại nói:

“Võ công của nó đã mất hết, có thể đi được đến chỗ nào? Lẽ nào có người mang nàng đi?”

Xa Hạo đi tới bên cạnh tạ thấp giọng nói:

“Kẻ địch phía sau núi không tiến lên nữa.”

Ta quan sát xung quanh chân núi, địch nhân từ sườn núi phía sau đúng là đã dừng lại ở lưng chừng núi, hẳn là bọn họ đoán được tình huống bên này từ ánh lửa và khói đặc.

Lãnh Cô Huyên nói:

“Còn chờ cái gì, trước tiên lao xuống đánh tan đánh tan bọn chúng, lẽ nào còn chờ những người đó đuổi theo sao?”

Ta lớn tiếng nói:

“Không sai! Chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất đánh tan những kẻ địch này, lại có thể phá vây thành công.”  

Chúng ta tổ chức đội hình một lần nữa, nhanh chóng phóng xuống dưới chân núi, gió vẫn đang thổi rất lớn, đối với những kẻ địch đánh từ phía sau này rõ ràng không thể dùng hỏa tiễn. Nếu không chỉ là dẫn lửa thiêu thân, tự làm chúng ta rơi vào trong biển lửa.

Bởi vì lo sợ kẻ địch có thể dùng hòa tiễn để đối phó chúng ta, Lãnh Cô Huyên xông lên trước tiên, ta và Xa Hạo dẫn theo môt nghìn tên võ sĩ chạy tới ngay sau đó.

May mắn là đội ngũ ba nghìn quân địch này cũng không có đủ cung nỏ. Trang bị của bọn họ kém xa Đằng Giáp võ sĩ truy kích chúng ta, càng không thể so với võ sĩ bên ta được trang bị Mặc thị liên nỗ.

Mặc thị liên nỗ thích hợp bắn tầm trung, hơn nữa chúng ta bắn từ trên cao xuống. Binh sĩ đối phương đã ngã xuống rất nhiều dưới mưa tên của chúng ta. Mặc dù trong đó có một bộ phận nỗ thủ phản kích, thế nhưng do bắn tứ phía dưới lên nên uy lực giảm đi rất nhiều.

Xa Hạo quát to:

“Các huynh đệ, giết sạch nhừng tên cẩu tặc bội bạc này!”

Hắn ra lện một tiếng, hơn ngàn tên võ sĩ điên cuồng hét lớn lao xuống phía dưới.

Ta vung trường đao cùng và Xa Hạo xông vào đội ngũ trước tiên.

Đợt bắn tên vừa rồi đã làm đối phương tổn thất một nửa lực lượng, hơn nữa bên ta chiếm ưu thế về địa hình. Chúng ta như mãnh hỏ xuống núi, trong nháy mắt đã chia năm xé bảy đội hình của đối phương.

Hai nghìn tên võ sĩ này đều là những hảo thủ được ta lựa chọn kĩ càng, từng người đều là cao thủ đánh cận chiến. Huống chi còn có Lãnh Cô Huyên võ công cao tuyệt trợ giúp.

Khí thế quân địch trong thời gian ngắn liền bị chúng ta đè ép xuống, quân địch phía sau đã bắt đầu xoay người bỏ chạy. Đội hình của bọn họ cứ như vậy càng trở nên hỗn loạn, kết cục thất bại đã không thể xoay chuyển được nữa.

Ta gầm lên một tiếng như hổ, chém một tên địch ở phía trước ngã trên mặt đất, dễ dàng đâm một đao về phía sau xuyên thủng ngực một tên địch muốn đánh lén ta. Khí tức trong cơ thể ta giống như nước sông hoàng hà liên miên không dứt, quanh thân tràn đầy lực lượng dùng không hết.

Nhìn phía dưới chân núi lại có vô số ánh lửa tụ tập về phía chúng ta, nét mặt của ta lập tức trở nên nghiêm trọng. Không nghĩ tới những kẻ địch ở phía sau lại đi vòng qua núi nhanh như vậy.

Xa Hạo chém chết vài tên địch xong đi đến bên cạnh ta lớn tiếng nói:

“Còn có kẻ địch!”

Ta gật đầu nhưng lập tức lại phát hiện tình huống cũng không như tưởng tượng của chúng ta, những kẻ địch bị chúng ta đánh tan lại kêu lên những tiếng kêu kinh khủng rôi xoay người chạy lên trên núi.

Ta và Xa Hạo nhìn nhau cùng mỉm cười, quân đội dưới chân núi rõ ràng là quản tiếp viện của chúng ta.

Ta lớn tiếng nói:

“Giữ lại mấy người còn sống, xem xem cuối cùng là ai muốn hàm hại chúng ta!”

Tình hình chiến đấu tiếp theo hoàn toàn nghiêng về một phía. Sau khi viện quân xuất hiện, bất kể là số lượng hay lực lượng bên ta đều nắm ưu thế áp đảo, trong thời gian ngắn chiến đấu đã kết thúc.

Ba nghìn tên địch phục kích chúng ta phần lớn đã chết trong lúc chiến đấu, còn lại hon hai trăm tên bị bắt, số người tử vong bên ta là hơn trăm người, còn có hơn hai trăm người bị thương. Tổn thất không nghiêm trọng lắm.

Trong đội ngũ quân tiếp viện đi ra một người tướng lĩnh trẻ tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Tướng mạo người này thanh tú, rất có phong phạm của một vị nho tướng, Xa Hạo đi lên nghênh tiếp.

Tên tướng lĩnh này cung kính nói:

“Tại hạ Cao Hàm tới tiếp ứng chậm, mong ràng Hôn sử đại nhân thứ tội!”

Ta yên lặng hướng một ảnh mắt về phía Xa Hạo, Xa Hạo lạnh lùng nói:

“Đạo đãi khách của Yên quốc chính là thế này phải không? Phiền tướng quân chuyển cáo Yên vương, cuộc hôn nhân này đến đây là kết thúc, chúng ta sẽ lập tức trở về Đại Khang.”

Cao Hàm cuống quít nói:

“Bẩm Hôn sử đại nhân, ngài dù thế nào cũng không nên hiểu lầm. Những người này tuyệt đối không phải do Đại vương sai khiến. Ta lập tức sẽ thẩm vấn bọn họ, chỉ cần tra ra người chủ mưu ở phía sau sẽ nhất định trừng trị nghiêm khắc không nương tay.”

Xa Hạo cười lạnh nói:

“Cao tướng quân có thể làm chủ được sao?” 

Cao Hàm nói:

“Phụ thân ta chính là đương triều Tướng quốc, trước khi ta đến đây người đã đặc biệt muốn ta chuyển lời, ước hẹn giữa phụ thân và Thái tử điện hạ sẽ không thay đổi chút nào.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Cao Hàm này chính là con trai của Cao Quang Viễn, nhìn cử chỉ, cách ăn nói quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, trong số những người trẻ tuổi cũng được coi là loại nhân tài kiệt xuất.”

Xa Hạo nói:

“Làm thế nào mà Cao tướng quân biết được chúng gặp phải phục kích?”

Cao Hàm cung kính nói:

“Có người biết bí mật thông báo cho chúng ta, bất quá chúng ta lại tới chậm một chút. Không biết công chúa có sao không?”

Xa Hạo nói:

“Công chúa không sao cả.”

Cao Hàm thở phào nhẹ nhõm nói:

“Nếu vậy ta yên tâm rồi, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì, tại hạ dẫu có chết muôn lần cũng không hết tội.”

Xa Hạo thấp giọng nói:

“Đã có người mặt báo, chắc hẳn Cao tướng quân đã biết người đứng sau lưng điều khiển là ai?”

Cao Hàm cười nhạt nói:

“Bẩm Hôn sử đại nhân, bây giờ chuyện này còn chưa có chứng cứ chính xác. Nói chung ngài yên tâm, chỉ cần tìm được chứng cứ, chúng ta quyết sẽ không bỏ qua cho nghịch tặc quấy rối sau lưng chuyện này.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta, mỉm cười nói:

“Vị tướng quân này bản lĩnh không tệ, không biết phải xưng hô như thế nào?”

Ta chắp tay nói:

“Tại hạ Tiểu Muội, là hộ vệ bên người Thái tử điện hạ.”

Cao Hàm than thở:

“Bên người Thái tử đúng là tàng long ngọa hồ.”

Qua thẩm vấn mới biết hơn hai trăm tên tù binh bị bắt đều là ‘Hắc quân’ được thuê tới, cái gọi là ‘Hắc quân’ chính là tên gọi chung của lực lượng võ trang của các bộ lạc tại bắc bộ Yên quốc.

Những người này cũng không biết cuối cùng là ai đứng sau lưng sai khiến, nhưng Cao Hàm thông qua thẩm vấn biết được bọn họ đến từ ba bộ lạc khác nhau. Trừng phạt đương nhiên sẽ rơi vào đầu những thủ lĩnh bộ lạc này.

Kết quả này cũng không ngoài dự đoán của chúng ta.

Người không hi vọng cuộc hôn nhân này tiến hành nhất chính là Hạ Hầu Nộ Thái đại tướng quân, âm mưu lần này tám chín phần mười là hắn bày ra. Thông qua chuyện này, ít nhất ta có thể xác định Cao Quang Viễn không thể nghi ngờ là đối với hợp tác với chúng ta khá có thành ý.

Bình mình cuối củng cũng lên, chúng ta ở chân núi dưới sự bảo vệ của quân đội Yên quốc. Đây là một dải bình nguyên trống trải, đêm qua chiến đấu đẫm màu đã làm cho tinh thần và thể xác của mỗi người vô cùng mệt mỏi.

Sau khi Xa Hạo và Cao Hàm thương lượng xong đã quyết định tạm thời đóng quân ngay tại chỗ, nghỉ ngơi một buổi sáng lại tiếp tục lên đường.

Bên cạnh doanh địa có một con sông nhỏ. Trải qua một đêm chiến đấu, trên người võ sĩ đều loang lổ vết máu, từng người nhảy xuống sông không hề cố kị tắm rửa.

Ta và Xa Hạo cũng tới bờ sông rửa sạch vết máu trên người rồi tới doanh trướng thay y giáp sạch sẽ.

Xa Hạo nói:

“Đứa con trai này của Cao Quang Viễn tuyệt không đơn giản.”

Ta cười nói:

“Không phải có câu nói lão cha anh hùng con hảo hán sao?”

Xa Hạo cười nói:

“Sợ rằng Cao Quang Viễn chỉ có thể dùng từ gian hùng để hình dung sao?”

Ta phá lên cười, búi tóc cẩn thận, đội mũ giáp lên, dùng sức giãn cánh tay một chút, vô ý làm rơi chiếc khăn lụa Khinh Nhan để lại cho ta.

Ta cúi người nhặt khăn lụa lên, không nhịn được hơi buồn bã thất vọng.

Xa Hạo nói:

“Lại đang lo lắng cho Khinh Nhan cô nương sao?”

Ta gật đầu nói:

“Không biết một nữ nhân yếu đuối như nàng có thể tránh được trận hỏa hoạn lớn đó không.”

Xa Hạo nói:

“Sao không tìm hai tên võ sĩ phụ trách bảo vệ xe cho nàng hỏi một chút?”

Nhờ hắn nhắc nhở lúc này ta mới nhớ vừa rồi chỉ lo lắng chuyện tối hôm qua mà lại quên mất chuyện này.

Xa Hạo gọi hai tên võ sĩ đã tỉnh lại đến.

Hai người có vẻ mười phần sợ hãi, sau khi vào trướng liền quỳ gối trước mặt Xa Hạo.

Xa Hạo nói:

“Tối hôm qua các ngươi có nghe được cái gì? Gặp được cái gì không ?”

Một tên võ sĩ trong đó nói:

“Thuộc hạ thấy một tên trung niên mặc nho sam đi tới, thuộc hạ chưa kịp ngăn cản hắn đã đánh ngất đi.”

Trong lòng ta chấn động, không nghĩ tới tối hôm qua còn có người khác ở đó, ta thấp giọng nói:

“Hình dáng người trung niên kia như thế nào?”

Tên võ sĩ nói:

“Người này nho sam rách rưới, tướng mạo xem như không tệ...”

Trước mắt của ta hiện lên khuôn mặt Tào Duệ, chẳng lẽ là Tào Duệ mang Khinh Nhan đi?

Võ sĩ dừng lại một chút lại nói:

“Hình như hắn có đọc một câu thơ...”

Ta hỏi tới:

“Cái gì?”

“Hình như là... đêm tuyết ở Khang đô, lúc đó là tết Nguyên Tiêu...”

Trong lòng ta không còn lo lắng, người mang đi Khinh Nhan không còn nghi ngờ gì chính là Tào Duệ. Nếu như tất cả những gì ta thấy ở Mai Hoa cốc là sự thật, như vậy Tào Duệ chính là Hoa Trục Nguyệt, nhưng tại sao hắn lại không muốn gặp lại Lãnh Cô Huyên, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng chứ?

Cuối cùng thì Khinh Nhan và Thải Tuyết ai mới là con gái của hắn và Lãnh Cô Huyên đây? Ta có thể kết luận là, Tào Duệ quyết không có lòng hại Khinh Nhan, lấy bản lĩnh của hắn tất nhiên có thể mang Khinh Nhan rời đi nơi này an toàn.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục đi tới Yên đô, khi đến Yên Đô đã là rạng sáng ngày hôm sau. Cao Hàm dẫn chúng ta tiến vào từ cửa phía Đông, có hắn dẫn dắt hiển nhiên bớt được nhiều thủ tục phức tạp.

Yên đô đối với lần đại hôn này cũng không biểu hiện ra nhiệt tình lắm, có lẽ bởi vì chiến tranh giữa Yến Hàn có thể do thời gian chúng ta vào thành quá muộn. Ta nhận ra được từ trên khuôn mặt của binh sĩ thủ thành, bọn họ là bởi vì lí do đầu tiên.

Thành Yên đô có phong cách đặc biệt của nó, thành trì được dựng theo hình vuông, bốn góc đều xây lầu quan sát cao chót vót, nguy nga, độ rộng của tường thành cũng đứng đầu trong số các nước.

Nếu thực sự xảy ra cuộc chiến phá thành, chỉ cần tường vây tầng bên ngoài Yên đô đã rất khó công phá. Không trách được tôn tử đã từng nói: “thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành, công thành chi pháp vi bất đắc dĩ (l)”. Căn cứ vào đó nếu như chúng ta dùng vũ lực đoạt được Yên quốc bên ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng.

Cửa thành nặng nề chậm rãi mở ra, trục đường chính trong Yên đô chỉ có nam bắc, đông tây hai đường, đường chúng ta đi vào chính là nằm trên trục đường đông tây.

Cao Hàm giới thiệu với Xa Hạo:

“Tất cả đường phố trong Yên đô đều thẳng tắp, mặc dù người lần đầu tiên đến đây cũng sẽ không bị lạc.”

Ta mỉm cười nói:

“Có phải cung điện Yên quốc nằm trên chỗ giao nhau của hai đường nam bắc, đông tây?”

Cao Hàm gật đầu nói:

“Ở Yên quốc ngươi rất khó tìm thấy một tòa kiến trúc hình tròn, phần lớn đều là hình vuông.”

(1): Chương Mưu công trong binh pháp Tôn Tử:

Thứ nhất là dụng mưu để chiến thắng, thứ đến là vận dụng ngoại giao để thủ thắng, thứ nữa là dùng thủ đoạn quân sự để chiến thắng, còn thấp nhất là đánh phá thành trì. Công Thành thủ thắng là việc bắt đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.