Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 66: Q.1 - Chương 66: Động phòng




Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chỉ vào danh sách, nói:

“Tả Ngọc Di, là nữ nhi của tướng quốc Tả Trục Lưu, năm nay mười tám tuổi, nàng chính là con gái nuôi của hoàng hậu, tướng mạo đoan trang, bề ngoài tú lệ, bên trong thông minh.”

Ta gật đầu nói:

“Nghe thì rất tốt, không biết Tả Trục Lưu có mấy người con?”

Trân Phi nói:

“Tả Trục Lưu có năm người con gái, hơn nữa ta thấy hắn sẽ không tình nguyện gả con cho ngươi. Trước kia Cần vương đã có ý định nạp con gái của Tả Trục Lưu làm Tân phi, nhưng cũng bị Tả Trục Lưu cự tuyệt. Sở dĩ ta đưa Tả Ngọc Di liệt vào trong danh sách vương phi là nhìn trúng quyền thế của hắn. Nếu như ngươi có thể thuận lợi nạp nàng làm phi thì Tả Trục Lưu sẽ phải lo lắng địa vị của ngươi, có khi sẽ bỏ Cần vương qua phụ tá ngươi cũng nên.”

Ta không nói gì, ánh mắt một lần nhìn vào trong danh sách.

Trân Phi lại nói:

“Còn có một người đó là nữ nhi bảo bối Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong, Dực Vương là thân đệ đệ của tây cung Tĩnh Đức phi, là cậu của Hưng vương Long Dận Thao. Hắn và bệ hạ vừa là họ hàng, nhưng cũng nhiều năm đông chinh tây chiến, chiến công nhiêu vô số, là một trong những trọng thần được tín nhiệm của Hâm Đức hoàng đế. Hắn là một trong những trợ lực mạnh mẽ nhất ủng hộ Hưng vương, nhưng do mấy năm gần đây liên tục chiến bại đã ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng bệ hạ.”

Ta gật đầu đầu:

“Lâm Sở Nhi ta đã đừng gặp, hình như chỉ là một tiểu hài tử.”

Trân Phi thản nhiên cười nói:

“Người thì có thể lớn lên trong một ngày một đêm, huống chi Lâm Sở Nhi cũng đã là con gái mười tám, hiện giờ đã trổ mã thành một vị tuyệt đại giai nhân, bây giờ ngươi có gặp nàng cũng không thể nhận ra được.”

Nàng dừng lại một chút lại nói:

“Năm ngoái Lâm Bi Phong đã thiếu chút nữa vì chuyện Lâm Sở Nhi mà bất hòa với bệ hạ.”

Từ câu nói của nàng, ta có thể suy đoán ra Hâm Đức hoàng đế nhất định là nhìn trúng Lâm Sở Nhi, kết quả bị Lâm Bi Phong cự tuyệt.

Trân Phi nói:

“Càng là người có sự trợ giúp với ngươi lớn, thì thuyết phục lại càng khó, tuy rằng ta đã sai người truyền đạt ý của bệ hạ với Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong, nhưng mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì.”

Nàng thu danh sách về, nói:

“Sau khi trở về ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, những giai nhân danh viện khác đều kém so với hai người này. Cho dù Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong không tình nguyện, thì họ cũng không dám cự tuyệt ý của bệ hạ.”

Trở lại Vương Phủ, việc đầu tiên là ta gọi Trần Tử Tô và Dịch An vào trong thư phòng, chuyện nạp phi đúng là chuyện vô cùng trọng yếu, chỉ cần ta đi một nước sai lầm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ và số phận của ta sau này.

Trần Tử Tô nhíu chặt hai hàng lông mày nói:

“Lấy tuổi của công tử đúng là đã tới thời gian nạp phi, thế nhưng lần chọn phi này là chọn lợi ích, chứ không phải là bản thân vương phi.”

Ta bùi ngùi than thở:

“Ta cũng đang vì chuyện này phát sầu, bề ngoài là chọn Tả Ngọc Di và Lâm Sở Nhi thế nhưng thực tế là lựa chọn hai thế lực lớn là Cần vương và Hưng vương.”

Dịch An nói:

“Có câu này lão nô không biết có nên nói hay không, ở đây tổng cộng có mười hai người, tiểu chủ nhân chắc chắn là có sự lựa chọn khác.”

Ta cười nói:

“Trần tiên sinh không phải đã nói rồi hay sao, lần chọn phi này là chọn lợi ích, cho nên người khác rất dễ từ chối.”

Dịch An dường như có chút hiểu, hắn nhìn danh sách một chút, nói:

“Hai vị tiểu thư này lão nô đều đã từng thấy qua, tư sắc đúng là khuynh quốc khuynh thành, Tả tiểu thư tổng cộng bảy người huynh đệ, năm tỷ muội, thì nàng đứng ở hàng thứ tư. Nghe nói Tả tướng quốc đã có ý định gả nàng cho Anh Vương Long Dận Phương.”

Ta gật đầu, Long Dận Phương là hoàng tử thứ hai mươi hai, cũng là một người con thứ của hoàng hậu, là bào đệ của Cần vương Long Dận Lễ, xuất thân và địa vị của hắn tôn quý hơn ta rất nhiều.

Dịch An nói:

“Lão nô mặc dù không có kiến thức, thế nhưng cũng biết phàm là nữ tử hơn người, thường bị thiếu tình yêu thương của phụ mẫu.”

Ta khẽ nhếch hai hàng lông mày, thưởng thức hàm nghĩa trong câu nói của Dịch An.

“Dực Vương Lâm Bi Phong chỉ có một nữ nhi là Lâm Sở Nhi, người này từ trước đến nay nặng về tình cảm, khi còn sống chỉ cưới một người Vương Phi, tới năm bốn mươi hai tuổi mới có một nữ nhi này, Vương Phi tuổi lớn khó sinh mà chết. Dực Vương không nạp thêm phi nào khác, một mình nuôi nấng người con này.”

Dịch An thở dài nói:

“Chỉ căn cứ vào điều này, thì hắn đúng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa.”

Ta âm thầm nghĩ tới, mình từ trước đến nay đa tình, hồng nhan tri kỷ vô số, lấy bản tính Dực Vương chưa chắc đã thích một người con rể như ta.

Dịch An lại nói:

“Năm ngoái bệ hạ không biết nghe lời ai gièm pha, muốn nhét Lâm Sở Nhi vào hậu cung, những vừa mới nhắc tới chuyện này với Dực Vương, thì hắn đã phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, hai người chia tay trong không khí không vui vẻ, nếu như không phải hắn ngày xưa lập nhiều công lao hãn mã, thì hoàng thượng chắc chắn không tha cho hắn.”

Ta cười nhạt một tiếng, Hâm Đức hoàng đế không muốn động tới hắn tất nhiên còn có những nguyên nhân khác, Dực Vương là bào đệ của Tây cung Tĩnh Đức phi, thế lực của dòng họ này không phải chuyện đùa ở Đại Khang, Hâm Đức hoàng đế có khả năng là nghĩ tới vấn đề này.

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Dịch An nói không sai, nếu muốn nạp phi thì chỉ nạp một nữ tử có gia thế không bình thường. Tả Trục Lưu tuy rằng thế lớn, nhưng hắn lại kém Dực vương ở thân phận hoàng thân, hơn nữa Dực Vương chỉ có một nữ nhi, Lâm Sở Nhi đối với hắn có ảnh hưởng cực lớn. Nếu như công tử cưới nàng làm phi, Dực Vương nhất định sẽ coi trọng nữ nhi mà bảo hộ công tử, đối với tương lai công tử sau này nhất định có sự trợ giúp lớn.”

Ta mỉm cười nói:

“Chờ sau khi ta trưng cầu ý kiến của Vân Na và các nàng, ta sẽ tiếp tục nói chuyện này.”

Trần Tử Tô thâm ý hướng ta gật đầu nói:

“Công tử nói có lý, chuyện này tốt nhất nên thương lượng với mọi người một chút, tránh mâu thuẫn trong nội bộ.”

Ta tìm riêng Vân Na nói chuyện, lấy kiến thức nhất uyên bác của chúng nữ, thì đương nhiên nghĩ về đại cục, có sự lý giải và thấu hiểu hành động của ta.

Vân Na nghe xong toàn bộ sự tình, khẽ gật đầu nói:

“Chuyện này không cần hỏi muội, lúc đầu ở tuyết phong Khải Lạp Nhĩ muội cũng từng nói, chúng ta yêu chính là một vương giả, cho nên tình yêu này phải trả giá nhiều hơn bình thường...”

Tuy nàng nói như thế, trong đôi mắt màu xanh kia vẫn có lệ, làm gì có nữ nhân nào thờ ơ cho người mình yêu nạp phi đâu.

Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng, khuyên giải an ủi:

“Vân Na, ta cưới Lâm Sở Nhi phần lớn là lo lắng lợi ích chính trị, địa vị của nàng ở trong lòng ta kém rất xa các muội.”

Vân Na gật đầu, hai tay đặt lên vai của ta, nói:

“Muội biết.”

“Thế nhưng vì sao nàng còn thương tâm?”

Vân Na khẽ sẵng giọng:

“Dù sao muội cũng chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì lòng bao dung rất nhỏ.”

Ta hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của nàng, tuy biết rồi nhưng vẫn cố hỏi:

“Muội đang ghen?”

Vân Na khịt khịt cái mũi đáng yêu, nhào vào trong lòng ta, nước mắt chảy ròng ròng.

Trong lòng ta cảm thấy vô cùng áy náy, mấy người Vân Na đã từng vào sinh ra tử, có sự giúp đỡ khi hoạn nạn, hiện giờ ta lại nạp một cô gái xa lạ khác làm phi, đối với các nàng đúng là thiếu công bình.

Trong đầu ta bỗng nhiên có một ý nghĩ, nâng khuôn mặt Vân Na lên, cười nói:

“Đêm nay ta sẽ cưới mấy người các nàng!”

Vân Na nhẹ giọng phi nói:

“Huynh nói bậy bạ gì đó?”

Ta mỉm cười nói:

“Chỉ cần muội tình nguyện, chúng ta chẳng cần phải câu nệ lễ nghi gì cả, ta sẽ bảo Dịch An chuẩn bị một chút, đêm nay ta và mấy người các nàng bái đường thành thân.”

“Hồ đồ!”

Vân Na tuy rằng nói như thế, nhưng mà khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên.

Ta ôm nàng, nói:

“Chúng ta hành động sớm thì sẽ sớm có con thừa tự, các nghi thức cơ bản không thể nào thiếu được.”

Vân Na nín khóc mỉm cười nói:

“Một mình huynh hồ đồ đi, chúng ta khôngtheo huynh điên...”

Ta dùng miệng che đôi môi anh đào của nàng lại, Vân Na ở trong lòng ta giãy dụa mang tính chất tượng trưng, rồi nhanh chóng mang lưỡi cho ta quấn lấy.

Hai chúng ta chơi trò đuổi bắt, từ trong đôi mắt của nàng đã tràn ngập hơi nước, khuôn mặt thanh tú vô cùng, bộ dáng cực kỳ mê người, mái tóc dài làm nổi bật làn da màu trắng của nàng, càng tăng thêm sự phong tình mà nữ tử Trung Nguyên không có được.

Dưới sự chủ trì của Trần Tử Tô, ta và Vân Na, Tuệ Kiều, Tư Hầu bái thiên địa, tham gia hôn lễ của chúng có tất cả các hảo bằng hữu và tâm phúc.

Mặc dù không xa hoa long trọng như hôn lễ của hoàng cung, thế nhưng đối với chúng ta mà nói không khí thỏa mãn mới là quan trọng nhất.

Sở dĩ ta muốn cấp cho các nàng danh phận, chính là muốn chứng minh cho các nàng biết, ở trong lòng ta các nàng rất quan trọng, ta không bao giờ vì chính trị mà quên các nàng.

Dực Hổ cười ha hả nói:

"Sau này ta không thể gọi là sư phụ nữa rồi."

Lang Thứ xoa xoa đầu nó, cười nói:

"Sau này ngươi có thể gọi là tỷ phu."

Dực Hổ mở trừng hai mắt nói:

"Chi tiếc là sau này tỷ tỷ không thể ôm ta ngủ."

Lời nói không cố ý này làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha hả, Vân Na tuy rằng có mang theo mũ phượng khăn trùm, thế nhưng lúc này xấu hổ tới mức không tìm được cái khe hở nào mà chui vào.

Tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, ta đã có chút say được Dịch An đỡ tới phòng, Dịch An tự đáy lòng cười nói:

“Quý phi nương nương nếu như nhìn thấy công tử ngày hôm nay, thì nhất định sẽ vui vẻ.”

Duyên Bình và Thải Tuyết cười đi ra mở cửa phòng.

Khi ta đóng cửa lại đã thấy ba vị tân nương mặc quần áo giống nhau như đúc ngồi trong phòng, trong nội tâm ta không khỏi mừng rỡ, ngày này ta hi vọng đã lâu rồi.

Ta đi tới dùng đòn cân (thanh gỗ nâng khăn) gạt khăn voan của các nàng ra, dưới ánh bến, ba vị mỹ nữ tranh, nhau tỏa sáng, xuân lan thu cúc mặn mà cả ba.

Vân Na và Tư Hầu từ sớm đã có danh nghĩa phu thê với ta, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo tràn ngập tình ý.

Tuệ Kiều tuy rằng đã cùng ta trải qua nhiều gian khổ trắc trở, tình thâm ý trọng, nhưng mà chúng ta mới chỉ hôn môi mà thôi, nàng biết hôm nay là đêm hoa chúc, trong lòng cũng dự tính được sẽ xảy ra chuyện gì, cúi đầu xuống, xấu hổ tới mức không dám nhìn ta.

Ta cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót sáu chén đầy cùng các nàng uống rượu giao bôi.

Ta cười nói:

“Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, chính…”

Vân Na nũng nịu sẵng giọng:

“Nếu huynh lên làm hoàng đế thì nhất định sẽ là một hôn quân hoang dâm vô độ.”

Tư Hầu cười phụ họa nói:

“Đúng vậy!”

Hai nàng đồng thời liếc mắt nhìn Tuệ Kiều, sau đó nhìn vào trong phòng.

Ta cười ha hả, nhất thời hiểu ý của các nàng, Tuệ Kiều là người rụt rè, nếu như bảo nàng làm chuyện đó trước mặt hai người thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không nguyện ý.

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của Tuệ Kiều, hướng Vân Na và Tư Hầu mỉm cười một chút, xoay người đi vào trong phòng Tuệ Kiều không nói một tiếng nằm ở trong lòng ta, khuôn mặt áp sát vào ngực ta nóng bừng.

Cái màn màu hồng ta bị hạ xuống, ta ôm lấy nàng đặt lên trên giường.

Khí chất của Tuệ Kiều vô cùng thanh thuần, ôn nhu uyển chuyển lại mang thêm mấy phần e thẹn, lại càng làm cho ta mê say.

Ta cởi váy của nàng, dọc theo khuôn mặt trắng ngần hôn xuống dưới.

Tuệ Kiều nhẹ nhàng ôm lấy ta, đôi mắt đẹp nhắm chặt, trong đôi mi dài có hai hàng nước mắt trong suốt.

Trước kia ta thiếu chút nữ cướp đoạt đi tính mạng của nàng, vậy mà bây giờ lại thành nam nhân mà nàng yêu nhất.

Ta chậm rãi cởi cái yếm, bộ ngực đẫy đà của nàng bật ra, ta không nghĩ tới nàng lại có bộ ngực ngạo nhân tới như vậy.

Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói:

“Không được nhìn!”

Lúc này ta mà không nhìn, thì chỉ có là kẻ ngu, nhìn thấy bộ ngực nàng trong suốt trắng như tuyết, đường cong co giãn, ta nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên đỉnh hòn non bộ.

Khuôn mặt của Tuệ Kiều càng lúc càng đỏ, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, ta cởi y phục của nàng, vuốt ve tấm lưng trắng mịn.

Đột nhiên ta dừng tay lại, Tuệ Kiều đã bị ta đùa tới ý loạn tình mê, có chút oán trách mở đôi mắt đẹp.

Ta nhẹ nhàng lật người nàng lại, dùng ánh nến để nhìn thì thấy rõ ở hậu tâm của nàng có một vết sẹo hình hoa mai.

Vết sẹo này là do năm đó ta đích thân bắn, trong nội tâm ta dâng lên một sự áy náy vô cùng.

Ta gục đầu xuống hôn lên cái sẹo đó thật lâu, lắng nghe tiếng tim Tuệ Kiều đập.

“Xin lỗi!”

Ta nhẹ giọng nói, Tuệ Kiều lắc đầu, nàng chậm rãi xoay người lại, toàn lực nhào vào trong lòng ta, chúng ta không nói thêm lời nào, điên cuồng ôm lấy nhau.

Ta cố sức tiến vào trong thành trì mê người của nàng, Tuệ Kiều “a” lên một tiếng, thể xác và tinh thân của chúng rốt cục dung hợp làm một thể...

Đêm xuân tuy đẹp, nhưng lại ngắn vô cùng, thảo nào cổ nhân có câu, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, với ta mà nói, ngàn vàng sao có thể hình dung được đêm nay.

Khi ta tỉnh lại, ba vị giai nhân đều trần như nhộng nằm ở bên người ta, Vân Na và Tư Hầu bị ta mạnh mẽ ôm lên giường, yêu thương từng người một.

Nhìn các nàng ngủ rất say sưa, trong lòng ta có một cảm giác tự hào của nam nhân, yên lặng rời khỏi thân thể của các nàng đứng dậy.

Lúc ra khỏi tiểu lâu ánh mặt trời đã chiếu khắp nơi, Gia Cát Tiểu Liên đang ở bên tiểu hồ chỉ nói Cự Linh và Lang Thứ cải tạo xây dựng cái gì đó, ta cười tủm tỉm đi tới.

Thấy ta mấy người đều ngừng công việc, cùng nhau nói:

“Chủ nhân!”

Ta ý bảo bọn họ tiếp tục, Gia Cát Tiểu Liên di chuyển xe lăn đi tới chỗ ta, hắn mỉm cười nói:

“Sau khi ta tỉ mỉ quan sát địa hình vương phủ, thì phát hiện một tòa địa cung không nhỏ, có thể là năm đó Kính Vương Long Thiên Thần dùng nơi này làm nơi giấu của cải.”

Ta cười nói:

“Xem ra Long Thiên Thần bị tội cũng không phải là ngẫu nhiên.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Công tử còn nhớ địa đạo chạy trốn ở Đông Hồ không?”

Ta gật đầu, trong lòng không khỏi có ý nghĩ, nếu như chúng ta xây dựng ở trong vương phủ một địa đạo như vậy, thì đúng là một điều hay, phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai.

Gia Cát Tiểu Liên thấp giọng nói:

“Hai ngày tới ta chuẩn bị ra ngoài ra thành bái tế tổ tiên, cũng thuận lợi tìm một lối ra kín đáo.”

Ta vui vẻ đáp ứng:

“Chờ ta xong việc nạp phi sẽ cùng nhau đi với Gia Cát tiên sinh.”

Kỳ thực ta đã có ý sớm ra khỏi thành, trước kia ta đã cho Đường Muội đến Tử Tể am tìm Dao Như, thế nhưng Đường Muội chỉ tìm được Từ Tể am mà không tìm được người. 

Chuyện này làm cho ta vô cùng nuối tiếc, không chỉ bởi vì Dao Như là người ta yêu, mà còn một chuyện trọng yếu khác, đó là chỉ có thể thông qua nàng mới biết được bảo đồ có giấu bảo tàng Mâu thị từ trong miệng Điền Tuần.

Sau khi suy nghĩ những điều lợi và hại, cuối cùng ta cũng quyết định nạp nữ nhi Lâm Sở Nhi của Dực Vương Lâm Bi Phong làm phi.

Ta vào cung bẩm báo kết quả của mình với Hâm Đức hoàng đế.

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:

“Dận Không, ánh mắt của ngươi rất tốt, nữ nhi của Dực Vương tư sắc xuất chúng, có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.”

Trong ngôn từ của hắn có vài phần tiếc nuối, có vẻ là nhớ mãi không quên.

Ta nhớ tới những chuyện hắn làm với phụ mẫu ta, trong lòng lại càng cảm thấy chán ghét.

Hâm Đức hoàng đế dường như nhận ra điểu gì đó ở trong mắt của ta, nói:

“Sao vậy? Hình như con không cao hứng?”

Ta âm thầm xấu hổ, nếu muốn thành đại sự, thì nhất định phải quên cừu hận, chỉ cần mang theo quá khứ sẽ tự thể hiện qua sắc mặt.

Ta cuống quít giải thích:

“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói... Dực Vương cực kỳ sủng ái nữ nhi của mình, việc nạp phi có cần trưng cầu ý kiến của hắn hay không?” 

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Trẫm chính là vua của Đại Khang, con là hoàng nhi của ta, luận đến thân thế địa vị, hắn có lý do gì cự tuyệt?”

Hắn hướng ta nói:

“Việc này cứ quyết định như vậy, ta sẽ chọn cho con một ngày hoàng đạo chuẩn bị nạp phi!”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

Hâm Đức hoàng đế lại nói:

“Phiến lãnh địa mà ta ban cho con, thuế khóa năm nay còn chưa nộp lên, phần lớn loạn dân nhân cơ hội này làm loạn, sau khi con thành hôn, thì nhanh chóng đi Tuyên Thành xử lý một chút.”

Trong lòng ta thầm mắng Hâm Đức hoàng đế, lão hồ ly này rõ ràng không muốn cho ta ở lại Khang Đô nữa đây mà.

Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:

“Lần này con thúc đẩy Tần Khang hai nước giải hòa, cũng tính là lập được đại công, thế nhưng có rất nhiều huynh đệ của con vì chuyện này mà sinh ra cừu hận. Ta không phải không muốn giữ con bên cạnh, nhưng cho con đi ra ngoài lịch lãm, đối với con cũng có chỗ tốt lớn lao.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Trước kia ta đi tới Tẩn quốc làm con tin, sau đó lại bị bắt tới Đông Hồ làm nô lệ, đám hoàng tử hoàng tôn kia lịch lãm có bằng nửa ta không, Hâm Đức hoàng đế rõ ràng đã có sự cảnh giác với ta.”

Nhưng ngoài miệng ta lại nói:

“Đa tạ phụ hoàng quan tâm tới hài nhi.”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Hai năm qua trẫm dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, lúc nào cũng muốn giao giang sơn Đại Khang lại cho các con, chỉ muốn thanh nhàn tự tại, nhưng mà các con lại giống như một cánh chim không gió, không một người nào có thể đảm đương trọng trách, khiến trẫm phải nỗ lực vô cùng.”

Ta âm thầm buồn cười, bản chất của hắn là không muốn buông bỏ hoàng quyền, đám hoàng tử hoàng tôn tranh đấu với nhau như hiện nay cũng chính là do sự chuyên quyền của hắn tạo thành.

Căn cứ vào việc hắn một lòng muốn trục xuất ta tới Tuyên Thành thì có thể hiểu, Hâm Đức hoàng đế đối với ta đã sinh lòng phòng bị.

Sau này ta phải hành sự một cách cẩn thận, không thể để lộ phong mang, bằng không sẽ bị hắn hạ thủ.

Hâm Đức hoàng đế chợt nhớ tới cái gì đó, hắn hướng ta nói:

“Truớc khi con nạp phi, cũng nên tới chỗ mẫu thân con bái tế một chút.”

Ta ngàn vạn lần không ngờ hắn lại chủ động đưa ra việc này, kỳ thực từ khi ta trở lại Khang Đô vẫn âm thầm nghĩ cách vào bái tế mẫu thân.

Thế nhưng lo lắng chuyện này truyền tới tai của Hâm Đức hoàng đế, khiến cho hắn không hài lòng, cho nên không còn cách nào khác đành phải kiềm chế ý nghĩ này trong đầu.

Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, ta đi dọc theo con đường quen thuộc tới Thanh Nguyệt cung, sau khi mẫu thân ta mất cũng chẳng được đãi ngộ gì cả.

Thi thể của người bị thiêu, tro cốt cũng bị ném vào trong con sông đào bảo vệ thành.

Dựa theo cách nói của Hâm Đức hoàng đế, đây là nguyện vọng khi còn sống của mẫu thân ta, người muốn ở trong con sông đào kia nhìn ngắm quốc quân.

Ta chẳng bao giờ tin tưởng lý do này, bởi vì mẫu thân ta nằm bệnh hơn một năm, đâu có nhắc gì tới chuyện này.

Dịch An len lén mua lại phần lớn tro cốt từ trong tay thái giám phụ trách hành sự, cho nên bình ngọc đựng tro cốt của mẫu thân ta vẫn được đặt trong Thanh Nguyệt cung, chỉ có ta với hắn biết bí mật này.

Ta đã thiết kế một gian linh đường nhỏ cho mẫu thân của ta, ngày giỗ hàng năm ta đều tới đây dâng hương bái tế, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì ở trong cung.

Mười sáu năm sinh sống ở đây, ta nhắm mắt cũng có thể đi tới được Thanh Nguyệt cung, khi đi tới Thục Đức Cung, ta nhịn không được phải dừng bước.

Trân Phi một lần nữa lấy được sủng ái, địa vị cũng được đề thăng, đã không còn ở lại chỗ này từ lâu rồi.

Cửa cung đóng chặt, trên những cánh cửa đã phủ một lớp bụi, ta không tự chủ được nghĩ tới đêm xuân kia, những sự kiện giữa ta và Trân Phi lần lượt hiện lên ở trong đầu...

“Bình vương điện hạ!”

Có một thanh âm eo éo vang lên, ta xoay người lại nhìn, tiểu thái giám Lạc Mịch không biết xuất hiện ở phía sau của ta từ lúc nào, mấy năm không gặp hắn đã cao hơn rất nhiều.

Ta cười nói:

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Ở trong trí nhớ của ta, hắn vốn là tiểu thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế.

Lạc Mịch cười khổ nói:

“Nô tài lỡ tay đánh vỡ chén thuốc của hoàng thượng, may mắn tránh được tử tội nhưng lại bị phái tới trông coi mấy tòa cung điện này.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi tới cũng đúng lúc, ta đang muốn quay lại Thanh Nguyệt cung.”

Lạc Mịch cung kính nói:

“Dịch công công trước kia rời khỏi hoàng cung đã giao cho nô tài mỗi ngày đều phải vào trong đó quét dọn.”

Ta cười nhạt một tiếng đã đi trước tới Thanh Nguyệt cung.

Lạc Mịch tiến lên đẩy cửa đại môn Thanh Nguyệt cung, cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc với ta.

Trong lòng ta có cảm giác nhìn vật nhớ người, cảnh còn người mất cảm giác.

Từ trong cung bài biện và bố cục đến xem, Lạc Mịch quả nhiên là mất một phen tâm tư quét tước.

Đẩy ra linh đường cách môn, Lạc Mịch quy củ hậu ở trước cửa, Dịch An nhất định đã nói với hắn quy củ. Linh đường là nơi ta không cho phép bất cứ ai tiến vào.

Tia sáng ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy đại khái ở bên trong.

Ta móc đá đánh lửa, châm lên ngọn nến ở trên bàn thờ. Trên bàn thờ đã có rất nhiều bụi, ngẩng đầu, ta thấy bức vẽ mẫu thân vẫn còn còn ở vị trí cũ, mẫu thân vẫn đang cười thật tươi, hiền hòa chăm chú nhìn vào ta.

Trên linh vị của mẫu thân có chút bụi, ta yên lặng lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau nó đi, sau đó nghiêm cẩn đặt lên bàn thờ, quỳ xuống mặt đất.

Bóng tối đã giấu đi nước mắt của ta, nhưng không che dấu được ưu thương trong nội tâm, trong lòng ta gào lên:

“Mẫu thân, hài nhi đã trở về!”

Ta trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới lấy bình ngọc đựng tro cốt từ sau bức họa ra, cẩn thận cất vào trong lòng mình.

Trước đó ta đã bảo Lạc Mịch đi tới canh giữ đại môn cho nên nơi này không cần phải lo lắng gì, tất cả quá khứ đều bị chôn sâu trong thâm cung tịch mịch...

Trở lại Bình vương phủ không được bao lâu thì Long Thiên Khải chạy tới, thấy biểu tình khẩn trương của hắn ta nghĩ chắc chắn là có chuyện phát sinh, đợi cho mọi người lui ra ngoài, hắn mới thấp giọng nói:

“Hoàng chất, ngươi có biết hay không, bệ hạ đang muốn ngươi đi Tuyên Thành thụ phong?”

Ta gật đầu nói:

“Hôm nay người có nói qua với ta, sau khi đại hôn ta phải lập tức đi Tuyên Thành.”

Ung vương cả giận nói:

“Chuyện này tám phần mười là chủ ý của các vị hoàng huynh của ngươi.”

Ta cười nhạt nói:

“Tuyên Thành và Khang Đô chỉ cách nhau có ba ngày hành trình, hơn nữa mảnh đất này khi đi Tần quốc ta đã đi qua, Tuyên Thành vốn là của ta, thì đương phiên ta phải tới đó thụ phong.”

Ung vương nói:

“Tuy nói như thế, nhưng mà mấy hoàng huynh của ngươi cũng có đất phong riêng, tại sao bọn họ không trở lại ấp phong của mình. Duy nhất chỉ có một mình ngươi rời khỏi Khang Đô, đây rõ ràng là bắt ngươi rời khỏi quyền lực trung tâm.”

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng thúc lẽ nào không nghe nói qua, cây tốt cần có rừng đẹp, công tích của ta gần đây đã khiến họ đố kỵ, lúc này tới Tuyên Thành bình định loạn dân cũng không phải là không có chỗ tốt. Chí ít cũng tránh được mũi nhọn của các vị hoàng huynh hợp lực đối phó ta.”

Ung vương nói:

“Thế nhưng... sức khỏe của bệ hạ càng lúc càng yếu, bây giờ ngươi rời đi, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, thì ngươi làm sao phản ứng kịp.”

Ta phá lên cười, trước kia ta cũng từng lo lắng như vậy, thế nhưng từ sau khi tham kiến Hâm Đức hoàng đế về, ta đã bỏ chúng đi.

Bệnh tình của hắn lúc này không nghiêm trọng như lời đồn đại bên ngoài, sức khỏe của hắn vẫn còn tốt.

Hơn nữa sự cuồng nhiệt của hắn đối với quyền lực không hạ thấp, càng lúc yếu lại càng cuồng nhiệt hơn trước.

Ta và các vị hoàng huynh nếu như cứ ở đây tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu ai thiếu kiên nhẫn, thì người đó là người đầu tiên bị đá ra khỏi quỹ đạo.

Ung vương nói:

“Chuyện hoàng chất nạp phi đã tiến triển tới mức độ nào rồi?”

Chuyện ta chọn được người hắn vẫn không biết.

“Lúc nãy ta vào cung cũng chính là vì chuyện này.”

Ung vương hai hàng lông mày nhíu lại thành một, nói:

“A! Không biết ngươi chọn nữ nhi của nhà nào làm phi?”

“Nữ nhi duy nhất của Dực Vương Lâm Bi Phong, Lâm Sở Nhi.”

Ung vương thở phào nhẹ nhõm nói:

“Ánh mắt của hoàng nhi quả nhiên là chuẩn xác.”

Lúc này ta mới nghĩ tới chuyện Ung vương và Tả Trục Lưu có cừu oán, từ trong lòng hắn đương nhiên không muốn ta trở thành con rể của Tả Trục Lưu.

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng thúc có biết gì về.. .Lâm Sở Nhi này không?”

Ung vương lắc đầu nói:

“Ta chỉ biết là Dực Vương đối với nàng cực kỳ sủng ái, những chuyện khác không biết gì cả. Nhưng mà hoàng chất có thể trở thành con rể hắn, khẳng định là một chuyện tốt...”

Hắn nhíu mày nói:

“Nhưng mà... lần trước Dực vương đã vì chuyện hoàng thượng muốn thu Lâm Sở Nhi vào cung mà trở mặt mấy ngày, lần này chắc sẽ không thuận lợi.”

Ta đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe Đường Muội từ ngoài cửa đi vào, nói:

“Công tử! Cần vương và Hưng vương đưa thiệp mời tới đây.”

Ta ngơ ngác, thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như thế.

Đường Muội đưa hai tờ bái thiếp vào trong tay của ta, ta giở ra nhìn, thì thấy Cần vương và Hưng vương đồng thời lập tiệc tẩy trần cho ta vào tối nay.

Ung vương và ta liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, hai người này quả nhiên nắm bắt được thời cơ mời khách.

Bề ngoài thì hai người này mở tiệc tẩy trần cho ta, nhưng trên thực tế lại cho ta lựa chọn trận doanh, nhưng hiện giờ ta không thể đắc tội bên nào được.

Ung vương thâm ý nói:

“Bữa cơm này hoàng chất ăn không ngon rồi.”

Ta đem hai tờ thiệp mời ném lên bàn trà, hướng Đường Muội nói:

“Ngươi thay ta từ chối bọn họ, nói đêm nay ta có chuyện quan trọng, ngày mai sẽ thiết yến ở vương phủ đáp lại thành ý của hai người bọn họ.”

Đường Muội nói:

“Công tử có chuyện quan trọng gì? Nếu như không giải thích hợp lý, sợ rằng...”

Ta mỉm cười nói:

“Đêm nay ta và bát hoàng thúc định đi Dực Vương phủ bái phỏng.”

Đây là lý do chu toàn hơn bất cứ lý do nào, con rể đăng môn bái phỏng nhạc phụ, còn chuyện nào quan trọng hơn.

Trong hai mắt Ung vương lộ vẻ tán thưởng.

Nếu như ta đã quyết định nạp Lâm Sở Nhi làm phi, thì sẽ làm cho chuyện này tiến hành một cách thuận lợi.

Căn cứ vào mục đích của ta để lý giải, Lâm Bi Phong chưa chắc sẽ đơn giản đáp ứng chuyện phụ hoàng tứ hôn, cho nên ta phải có quyết đoán, trước là bái phỏng hắn, sau đó dùng biểu hiện của mình đạt được mục đích cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.