Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 65: Q.1 - Chương 65: Giục cưới




Trần Tử Tô nói:

“Vì sao hôm đó công tử không để lại một người sống?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta giữ lại tính mạng cho họ, thì họ sẽ khai ra người chủ mưu phía sau hay sao?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Phương thức hành sự của công tử thay đổi so với trước kia rất nhiều.”

Ta cười ha ha nói:

“Giết với không giết với ta có ý nghĩa như nhau, làm gì có hoàng tử nào không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế? Nếu như ta bị người khác đâm thiệt mạng, thì đúng là trùng hợp với mong muốn của họ, từ điều này mà nói, mỗi người trong bọn họ đều là một hiềm nghi.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử dự định làm gì với những huynh đệ này?”

Ta mỉm cười nói:

“Kỳ thực trên tổ huấn của hoàng thất có ghi chép rõ ràng, nếu như ta có thể làm được, thì sẽ tránh khỏi không ít phiền phức.”

“Nguyện nghe chỉ bảo.”

“Hiếu với phụ hoàng, quan tâm huynh đệ, chăm chỉ làm việc, cảnh giác nhẫn nhịn.”

Ta cười nói ra mười sáu chữ tổ huấn.

Ánh mắt của Trần Tử Tô bỗng nhiên sáng ngời, gật đầu nói:

“Công tử anh minh, mười sáu chữ này đã nói ra được suy nghĩ trong lòng của Tử Tô.”

Hắn có chút kích động nói:

“Nhưng mà... tổ huấn nói ra thì dễ, thực hiện được lại vô cùng khó.”

Ta gật đầu nói:

“Cho dù là Cần vương hay Hưng vương, bọn họ đều có thể làm được chuyện có hiếu với phụ hoàng, thế nhưng với huynh đệ họ không thể dùng tới hai chữ quan tâm được, Cần vương tuy rằng chăm chỉ, nhưng mà năng lực lại thiếu, cho nên mỗi người có một cách hiểu không giống nhau.”

Trần Tử Tô thâm ý nói:

“Nếu như mỗi vị hoàng tử đều có thể dựa theo tổ huấn mà làm, thì sợ rằng con đường của công tử sẽ vô cùng khó khăn.”

Ta nhìn về phía Trần Tử Tô nói:

“Tiên sinh có đề nghị gì?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Điều ta nghĩ sợ rằng công tử đã sớm đoán được, Cần vương và Hưng vương tranh chấp thì cả Đại Khang đã biết rồi, đề nghị của ta là công tử đứng trung lập, không đắc tội với hai người này, ngoài ra còn phải lưu ý tới một cỗ thế lực nào đó.”

“Tiên sinh muốn...”

“Huynh đệ của công tử có ba mươi ba người, ngoài ra có mười sáu vị hoàng tôn đã thành niên, mỗi người trong số họ đểu muốn kế thừa ngôi hoàng đế.”

Ta tán thành gật đầu, Hâm Đức hoàng đế một ngày còn chưa xác định người thừa kế, thì ai trong chúng ta cũng có hi vọng.

Trần Tử Tô nói:

“Cần vương và Hưng vương tuy rằng có khả năng trở thành thái tử lớn nhất, nhưng cũng đồng thời tồn tại nguy cơ lớn hơn. Cho dù bề ngoài có một số hoàng tử hoàng tôn đang dựa dẫm vào họ, nhưng mà có khi trong lòng những người này đang đợi thời cơ, nói một cách khác, họ sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu như một ngày nào đó có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, tường đổ thì người chết, chỉ một chiêu vô ý, thì trọn đời họ sẽ không thoát thân được.”

Trần Tử Tô lại nói:

“Xin thứ cho Tử Tô nói thẳng, trong đám hoàng tử này không chỉ có một người đang giữ thái độ im lặng chờ thời, trong lúc công tử không có thực lực đoàn kết họ lại, thì ngàn vạn lần không được chèn ép đối thủ...”

Hắn dừng lại một chút rồi nói:

“Nếu như có thể lợi dụng thỏa đáng Cần vương và Hưng vương thì có thể gạt bỏ được rất nhiều đối thủ mạnh.”

Ta cảm thán nói:

“Tiên sinh chớ quên, chuyện ám sát ta hôm nay đã chứng minh người trong hoàng thất đã có sát tâm với ta.”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Người đứng sau màn là ai hiện giờ còn chưa biết, chiếu theo sự quan sát của ta, Cần vương và Hưng vương có lẽ đã coi công tử là đối thủ lớn nhất.”

Ta thấp giọng nói:

“Cần vương và Hưng vương sẽ không động thủ, người động thủ là người sau màn ủng hộ họ.”

“Công tử nói là Tả Trục Lưu?”

Từ ngoài cửa truyền tới thanh âm của Tiêu Trấn Kỳ:

“Công tử!”

Lúc này ta mới nhớ tới, hai ngày nay hắn đuổi theo bạch y thích khác, lúc này mới trở về. Trần Tử Tô mở cửa phòng, Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội Gia Cát Tiểu Liên cùng nhau tới đây gặp ta.

Tiêu Trấn Kỳ quỳ xuống nói:

“Công tử! Đều là Tiêu Trấn Kỳ làm hỏng đại sự, nếu như ta không tự ý rời đi, thì công tử sẽ không bị thương.”

Ta cuống quít nâng hắn đậy nói:

“Tiêu đại ca, việc này sao có thể trách huynh được, Dận Không không có chuyện gì, còn việc tổn thương da thịt có gì đáng ngại đâu.”

Tiêu Trấn Kỳ lúc này mới đứng dậy.

Trần Tử Tô nói:

“Có thể làm cho ngươi đuổi theo, thân phận tên thích khách kia chắc chắn là không tầm thường.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

“Từ chiêu thức của tên thích khách kia, ta nhận ra thân phận của hắn.”

Tiêu Trấn Kỳ nhìn ta một cái nói:

“Công tử còn nhớ tên Xa Hạo kiếm khách của Triều tiên kia không?”

Ta không khỏi ngẩn ra, cau mày nói:

“Xa Hạo? Tại sao hắn tới đây?”

Đường Muội nói:

“Chắc chăn hắn nghe được tin công tử trở về Đại Khang, cho nên tìm tới báo thù.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Ta đuổi theo hắn ra ngoài Khang Đô, thì hắn trốn thoát.”

Ta gật đầu nói:

“Nếu nói như vậy, thì lần ám sát này có khả năng sẽ không liên quan gì tới nội bộ Khang quốc, có lẽ chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và Xa Hạo.”

Từ hành động ám sát của Xa Hạo đối với ta mà nói, chắc chắn hắn chưa biết Tuệ Kiều còn sống trên đời.

Ta thấp giọng hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Xa Hạo đúng là một phiền phức, chúng ta phải tăng cường cảnh giới vương phủ, ngàn vạn lần đừng cho người ngoài trà trộn vào trong.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Cái phủ đệ này tuy đã được tu sửa và xây dựng mới, thế nhưng bố cục của nó vẫn còn nhiều chỗ không hợp lý.”

Cơ quan trận pháp chính là điểm mạnh của Gia Cát Tiểu Liên, ta cười nói:

“Việc này liền giao cho Gia Cát tiên sinh đi, có cần gì ở phương diện tiền tài thì cứ lấy.”

Hâm Đức hoàng đế ban cho ta mười một vạn lượng hoàng kim vẫn chưa đổi ra tiền mặt, thế nhưng việc tu sửa vương phủ lại nằm trong tay Ung vương, ta muốn một chút bạc của hắn chắc không vấn đề gì.

Lúc mọi người rời đi, Tuệ Kiều và Tư Hầu đồng thời bưng bát thuốc vào, ta uống xong bát thảo dược do Tuệ Kiều đích thân nấu, lại tiếp nhận chén trà trong tay Tư Hầu. Nhìn hai vị giai nhân như hoa như ngọc ở trước mắt, trong lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác thỏa mãn.

Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hai nàng, kéo hai nàng ngồi xuống bên cạnh, mỗi tay ôm một cái eo, nói:

“Phòng ở đã sắp xếp xong chưa?”

Tư Hầu gật đầu nói:

“Trong tiểu lâu này bố trí rất đặc biệt, mỗi một gian phòng đều vô cùng tinh, xảo đẹp đẽ, còn hơn nhà của muội ở Tần đô rất nhiều.”

Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:

“Chỉ cần mọi người có thể bình an, thì ở đâu cũng được.”

Nàng nhìn ta, nói:

“Huynh và Tư Hầu ở đây trò chuyện, muội đi xem Dực Hổ thế nào rồi.”

“Dực Hổ làm sao vậy?”

Ta hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là do hành trình nhiều mệt nhọc, hôm nay lại bị kinh sợ, cho nên bị sốt, Vân Na và Thải Tuyết đang chiếu cố nó.”

“Ta cùng với muội đi thăm nó!”

Tuệ Kiều ngăn cản ta nói:

“Độc tính trong cơ thể huynh tuy giảm, thế nhưng không thể ra ngoài gặp gió, tối nay ngoan ngoãn ở trong phòng, không được ra ngoài.”

Ta kéo cái eo nhỏ nhắn của nàng, hôn lên mặt nàng một cái, Tuệ Kiều và Tư Hầu đều đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu xuống.

Lúc này ta mới buông Tuệ Kiều ra, dặn dò:

“Thay ta nói với Vân Na một tiếng, sáng sớm hôm sau ta sẽ tới thăm Dực Hổ.”

Tuệ Kiều khẽ gật đầu rời khỏi phòng, xoay người khép cửa phòng lại.

Tư Hầu có chút ngượng ngùng đứng đậy:

“Dận Không... trời đã không còn sớm, muội về đi ngủ đây.”

Ta vọt lên cài then phòng, nói:

“Hầu nhi ngoan, tối nay ở lại đây với ta được không?”

Khuôn mặt Tư Hầu ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng nhăn nhó nói:

“Thế nhưng... các tỷ tỷ sẽ cười muội...”

Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Chờ khi ta yên ổn ở Khang Đô sẽ cưới các nàng làm thê tử, lúc đó xem ai còn dám cười nàng?”

Ta hôn dọc theo khuôn mặt của Tư Hầu xuống tới tận cái cổ trắng ngần của nàng.

Tư Hầu xấu hổ nói:

“Nhưng mà chúng ta... dù sao vẫn còn chưa thành thân...”

Ta cười ha hả vòng tay ôm nàng vào trong lòng, sau đó luồn tay vào trong váy, Tư Hầu liều mạng ngăn cản ta nói:

“Muội còn... phải trở về...”

Ta nhẹ giọng nói:

“Hôm nay ta có thương tích trên mình, chẳng nhẽ muội nhẫn tâm để lại ta cô độc ở đây không người chăm sóc? Nếu như ta có chuyện gì, thì đâu có ai chiếu cố.”

Tư Hầu rốt cục cũng buông lỏng người, tay ta thuận lợi xâm nhập vào bên trong, nàng nhẹ nhàng cắn môi anh đào, sự xoa nắn của ta làm cho thân hình nàng run lên.

Thân thể Tư Hầu ướt át kiều diễm vô cùng, ta nhẹ nhàng cởi quần nàng. Tư Hầu đỏ mặt nói:

“Huynh... thổi nến đi đã...”

Ta lột y phục của Tư Hầu ra để lộ một cái yếm màu hồng, bộ ngực sữa phập phồng cao chót vót.

Ngón tay ta chạy dọc theo cái cổ trắng ngần xuống dưới, khi đi qua con đường mòn giữa hai ngực, xâm nhập vào cái rốn đáng yêu, hai tay khẽ vuốt ve cái eo nhỏ, da thịt nàng trắng mịn, đúng là băng cơ ngọc cốt.

Dưới sự xoa nắn của ta, Tư Hầu nhẹ nhàng khép hai bàn chân lại, trong hơi thở phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ, giờ này khắc này, nàng đã toàn lực ngửa người ra sau, toàn bộ thân thể mềm mại hình thành một đường con mê người.

Nàng đã bị ta kích thích, hoàn toàn quên mất sự ngượng ngùng trong nội tâm, trong đôi mắt đẹp quyến rũ nhộn nhão, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc động lòng người.

Ta hôn lên cặp môi nóng rực thơm nồng của nàng, rướn người cố sức công vào cổng thành ướt át.

“A!”

Cánh tay ngọc của Tư Hầu vô thức ôm lấy thân hình của ta, điều này làm cho thân thể chúng ta kết họp càng thêm chặt chẽ.

“Đau không?”

Ta yêu thương hơn kể từ sau lần cường bạo ở Tần đô, thì đây là lần đầu tiên chúng ta thân mật, ta rất sợ hành động thô bạo của mình làm thương tổn giai nhân.

Trong đôi mắt đẹp của Tư Hầu tràn ngập xuân ý lắc đầu, thân thể mềm mại không tự chủ được lại run lên.

Trong lòng ta mừng rỡ, biết Tư Hầu đã hiểu được sự sung sướng của việc nam hoan nữ ái, cho nên không còn lo lắng nữa mà toàn lực đưa nàng lên đỉnh sung sướng.

Tư Hầu hoàn toàn chìm đắm trong những cơn sóng mà ta mang lại, thân thể mềm mại cố sức phối hợp với sự vui đùa của ta, tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn, thanh âm êm ái giống như oanh vàng mùa xuân, xuân sắc ngập người, có thể làm cho một thiếu nữ rụt rè biến thành một người như vậy, đúng là niềm vui sướng nhất trên thế gian.

Tư Hầu sung sướng tới mức chảy nước mắt, thanh âm của nàng gần như là khóc, thân hình không ngừng run lên, tứ chi gần như quắp chặt lấy ta, thỏa thích hùa theo sự yêu thương của ta mang tới...

Ánh nến chập chờn người đẹp mềm mại, Tư Hầu hạnh phúc được ta ôm vào trong lòng, ta nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần nhẵn bóng của nàng, làm cho Tư Hầu cười vang như chuông bạc.

Ta mỉm cười nói:

“May mà đêm nay ta đã đóng cửa sổ.”

Tư Hầu nhẹ nhàng vuốt ve ngực ta nói:

“Có ý gì vậy?”

Ta cười nói:

“Nếu không thanh âm của nàng sẽ truyền khắp vương phủ.”

“Huynh thật đáng ghét, muội không để ý tới huynh nữa...”

Tư Hầu đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực ta.

Ta cười lớn ôm chặt lấy nàng, bỗng nhiên Tư Hầu vươn tay ôm lấy cổ ta, dán sát vào tai của ta, nhẹ giọng nói:

“Kiếp này Tư Hầu chỉ là nữ nhân của Dận Không, chỉ cần huynh muốn, Tư Hầu sẽ vì huynh làm bất cứ chuyện gì...”

Sắc dục trong người ta lần thứ hai bị nàng kích thích, những tiếng rên rỉ mê người lại vang lên, chúng ta một lần nữa lại chìm trong thế giới ý loạn tình mê...

Sáng sớm hôm sau, khi Tư Hầu giúp ta rửa mặt xong, Dịch An đã đợi ở ngoài cửa, thấy ta hắn mỉm cười nói:

“Chủ nhân, Duyên Bình đang ở Xuân Vũ Trai chuẩn bị điểm tâm chờ người tới dùng bữa.”

Ta gật đầu cười:

“Dịch An, ta tới xem Dực Hổ đã, sau đó sẽ tới dùng bữa với các nàng.”

Dực Hổ, Vân Na, Tuệ Kiều ba người ở trong tiểu lâu sát bên cạnh ta, khi ta tới, Dực Hổ vẫn còn đang ngủ.

Vân Na và Tuệ Kiều đang ngồi bên giường, một đêm qua hai nàng không ngủ, cho nên đã ngủ gục.

Ta sờ cái trán của Dực Hổ, nhiệt độ cơ thể của nó đã khôi phục bình thường, nó bị ta làm tỉnh lại, ta vội vàng ra hiệu cho nó chớ lên tiếng, nhỏ giọng nói:

“Sao rồi?”

Dực Hổ bám vào tai tạ nhỏ giọng nói:

“Sư phụ, ta đã khỏe rồi!”

Ta cười dựng ngón cái lên với nó.

Ta cầm lấy một tấm chăn lông, cẩn thận đắp lên người của Vân Na và Tuệ Kiều.

Sau khi ra khỏi cửa, ta gọi thị nữ tới bảo chiếu cố mấy người các nàng cho tốt, rồi mới đi tới Xuân Vũ Trai.

Đi tới Xuân Vũ Trai ta đã phát hiện Thải Tuyết đang ở đó, nàng đang cùng Duyên Bình chuẩn bị điểm tâm, ta nhíu mày nói:

“Thải Tuyết, sao muội còn làm những công việc nặng nhọc này?”

Duyên Bình cuống quít giải thích:

“Tiểu chủ nhân, nô tỳ đã khuyên Thải Tuyết cô nương nhiều lần rồi.”

Thải Tuyết cười nói:

“Mấy năm nay chuẩn bị điểm tâm sáng cho công tử đã thành thói quen, nay đổi một người mới, Thải Tuyết sợ rằng không hợp với sở thích của công tử, huống hồ bản thân Thải Tuyết vẫn là thị nữ của người.”

Ta cầm lấy bàn tay của nàng, thâm tình nói:

“Ở trong lòng ta chưa từng coi Thải Tuyết là thị nữ.”

Duyên Bình ở một bên hiểu ý mỉm cười.

Ta vội vã dùng xong bữa sáng, sau đó bảo Dịch An chuẩn bị xe ngựa, dưới sự hộ tống của Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ, ta đi vào trong cung gặp Hâm Đức hoàng đế.

Thân phận của ta đã khác xưa, quần áo mặc trên người đều vô cùng xa hoa, không phải là ta có ý định phô trương, mà phải biết rằng phong tục ở Đại Khang và Đại Tần không giống nhau. Nếu như ta chỉ ăn mặc giản dị, thì trong mắt các hoàng tử khác sẽ nói ta keo kiệt, thậm chí có người còn nói ta giả vờ thanh cao, có ý đồ biểu hiện mình trước mặt phụ hoàng.

Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ không có quan chức gì, cho nên bọn họ không tiến vào trong hoàng cung được. Ta chậm rãi xuống xe ngựa, bảo bọn họ chờ ở bên ngoài, ung dung đi vào trong cung.

Hâm Đức hoàng đế bởi vì long thể bất an, đã nhiều ngày nay chưa từng vào triều, hiện tại đang ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng bệnh, thái giám trong cung đã thông báo cho ta truyện này từ sớm.

Ở trước Dưỡng Tâm Điện ta gặp Thập Tam hoàng tử cũng tới thăm hỏi bệnh tình của hoàng thượng, Đức Vương Long Dận Chiếu. Ta đối với tình cách của hắn cũng hiểu đôi chút, hắn và Cần vương là do một mẹ sinh ra, cùng là con của hoàng hậu. Nhưng sức khỏe của hoàng hậu không thể bằng được với Hâm Đức hoàng đế, bảy năm trước đã nằm liệt giường, không thể tự sinh hoạt, thậm chí không nói được nữa, hiện nay chẳng khác gì một người sống thực vật cả. Hậu cung Đại Khang hiện giờ đang như rắn mắt đầu.

Ta và Đức Vương mỉm cười nhìn nhau một chút, từ nhỏ chúng ta lớn lên ở trong. Cho nên quy củ nơi này đã ghi sâu trong tim, trong cung nghiêm cấm gây tiếng động lớn, mà bây giờ lại ở trước Dưỡng Tâm Điện, chúng ta chỉ còn mỗi phương thức này biểu hiện sự chào hỏi lẫn nhau.

Tiểu thái giám đi vào trong điện thông báo, không bao lâu sau hắn trở ra, bảo chúng ta có thể vào.

Ta và Đức Vương sóng vai đi vào trong đại môn của Dưỡng Tâm Điện, trước khi ta rời khỏi Đại Khang thì không có tư cách cùng đi với hắn, nhưng hiện giờ ta đã được phong vương, hơn nữa công tích còn hơn xa vị hoàng huynh không có tiếng tăm này, ta đi cùng với hắn đã là vinh dự cho hắn rồi.

Nhưng mà biểu hiện của ta vẫn là sự khiêm tốn và cung kính, đây là bản lĩnh mà ta học được khi lịch lãm mấy năm nay. Hiện giờ ta vận dụng nó lại càng thêm lô hỏa thuần thanh, tuổi ta tuy nhỏ hơn Long Dận Chiếu mười tuổi, thế nhưng luận tới tâm cơ, hắn còn kém rất xa ta.

Hâm Đức hoàng nằm ở trên giường, có một cung nữ vóc người yểu điệu đang xoa bóp chân cho hắn. Chúng ta cung kính quỳ xuống trước long sàng (giường của vua), cùng nói:

“Hài nhi Dận Chiếu, Dận Không bái kiến phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hâm Đức hoàng đế thở dài một hơi, được cung nữ đỡ dậy, điều này đã làm cho ta vui mừng một chút, xem ra bệnh tình của hắn không tệ như người ta vẫn nói.

Hâm Đức hoàng đế chậm rãi gật đầu, các khớp xương vang lên canh cách. Hắn nhìn Dận Chiếu một chút, sau đó lại nhìn ta, trong đôi mắt vẩn đục kia hiển hiện quang mang nhàn nhạt, ánh mắt hắn đã không còn lợi hại như ngày xưa, xem ra hắn thực sự đã già rồi.

Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế dừng lại trên mặt ta thật lâu, nhưng không nói câu gì.

Tim của ta đập thình thịch, nhưng sắc mặt lại như giếng cổ không một chút dao động. Hâm Đức hoàng đế tuy rằng đã già nua, thế nhưng hắn không hồ đồ.

“Dận Không! Tới đây, để cho ta nhìn kỹ con một chút.”

Từ khi ta sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gọi chính xác tên của ta. Nếu như đổi lại là trước kia, thì trong lòng ta sẽ có sự ấm áp vì tình thân, thế nhưng bây giờ ta đã biết, vị phụ hoàng trước mắt này là hung phạm sát hại phụ mẫu của ta, nên điều đó chẳng làm cho ta cảm động chút nào.

Nhưng đóng kịch thì vẫn phải làm, hai hàng nước mắt của ta rơi xuống, ta dùng hai đầu gối đi sát tới bên giường của hắn, nói:

“Phụ hoàng!”

Nước mắt của ta rơi xuống như mưa, trong lòng ta đang bội phục công phu diễn trò của mình.

Hâm Đức hoàng đế vỗ vỗ vai ta, hắn rất ít khi dùng phương thức này biểu lộ tình cảm, thanh âm của hắn vô cùng trầm thấp nói:

“Mấy năm này con đã phải chịu khổ rồi...”

Ta nức nở nói:

“Chỉ cần có thể đổi được sự an bình cho Đại Khang, thì chút khổ nhọc ấy có đáng gì.”

Ta dùng hai tay dâng lên một cây tuyết sâm, đây là cây tuyết sâm mà Tuệ Kiều đào được ở Thương Bạch Sơn, là một trân phẩm hiếm có.

Đức Vương Dận Chiếu vẫn giữ im lặng, thì nay kinh hoàng, nói:

“Không thể!”

Lông mày của ta không nhịn được mà nhíu nhíu lại, Dận Chiếu căm giận nói:

“Tam Thập Nhất đệ, phụ hoàng máu nóng thân thể hư nhược, sao có thể dùng nhân sâm, đệ có ý gì?’“

Không nghĩ tới Dận Chiếu này ngoài mặt tầm thường, nhưng cũng có tâm cơ, không buông tha một cơ hội tốt để công kích ta.

Hâm Đức hoàng đế sắc mặt hơi đổi, nhưng sau đó lại chuyển thành tươi cười, nói:

“Dận Chiếu, ta nghĩ Dận Không không có ý định hại ta, nó chỉ biểu đạt hiếu tâm mà thôi.”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Thập Tam hoàng huynh vẫn còn chưa biết phẩm chất của nhân sâm này như thế nào, sao có thể vội vàng kết luận được?”

Ta cung kính hướng Hâm Đức hoàng đế nói:

“Phụ hoàng hãy truyền thái y tới để họ bình luận một chút.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, ngự y Chu Độ Hàn vốn đang ở ngay trong Dưỡng Tâm Điện, vội vàng chạy tới mở hộp sâm. Bên trong là một cây nhân sâm trắng như tuyết, thân sâm mượt mà trắng bóng, râu dài giống như một lão nhân, cành lá không bị gãy một chút nào.

Chu Độ Hàn nhịn không được khen:

“Đúng là sâm tốt!”

Hắn vui mừng hướng về phía Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bệ hạ, đây là một tuyết sâm mọc cao ngàn dặm, ở Trung nguyên tuyệt đối không tìm được loại này, cây sâm này vốn sinh ra ở trên Tuyết Sơn, có tính thất thanh nhiệt, vừa vặn có thể trị bệnh cho hoàng thượng”

Hâm Đức hoàng đế nghe thấy vậy thì mừng lớn, hòa nhã nói:

“Dận Không, cây tuyết sâm này con lấy từ đâu vậy?”



Ta thấp giọng nói:

“Trong lúc đại chiến ở Man Châu, hài nhi phải lưu lạc Đông Hồ, lúc đi qua Thương Bạch sơn liên phát hiện ra cây sâm này, mới mang về kính hiến cho phụ hoàng.”

Chu Độ Hàn chen lời vào nói:

“Loại tuyết sâm này chỉ mọc ở nơi cực hàn, Bình vương điện hạ khi đào nó chắc chắn phải chịu không ít khổ cực.”

Ta run giọng nói:

“Hài nhi nhiều năm nay không túc trực chăm sóc bên cạnh phụ hoàng được, chỉ cần phụ hoàng có thể khỏe mạnh, thì một chút khổ cực đó có tính là cái gì?”

Hâm Đức hoàng đế cảm động không còn ngôn từ nào biểu đạt nên lời, Đức Vương xấu hổ tới cực điểm, hắn vốn tưởng đây là một cơ hội tốt để công kích ta, nhưng không ngờ ta lại có chuẩn bị trước. Nếu như không rõ bệnh tình của Hâm Đức hoàng đế, sao ta có thể mạo hiểm tặng đồ được?

Hâm Đức hoàng đế bất mãn nhìn Đức Vương một chút nói:

“Nếu như không còn chuyện gì thì ngươi lui xuống trước đi, ta và Dận Không còn có chuyện muốn nói.”

Đức Vương không thể làm gì khác hơn là cáo từ, trước khi đi còn liếc mắt nhìn ta một cái. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy cừu hận, trong lòng ta ngầm cười khổ, thực hiện tổ huấn đúng là quá khó với vị hoàng huynh này.

Khi Đức vương mới ra khỏi cửa, có một tiểu thái giám đi vào thông báo nói:

“Trân Phi nương nương giá lâm...”

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, tuy rằng đã dự định kiểu gì cũng phải tương phùng với nàng, nhưng thật không ngờ thời khắc đó lại tới nhanh như vậy. 

Hâm Đức hoàng đế lúc này mới chú ý tới ta vẫn đang quy trước giường, vội vã bảo tiểu thái giám mang tới cho ta một cái cẩm đoàn (hình tròn làm băng vải đê ngồi).

Trán Phi ở cùng hai cung nữ uyển chuyển đi vào Dưỡng Tâm Điện, trong đôi mắt đẹp của nàng mang theo nét cười quyến rũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ kiều mị.

Sự xinh đẹp của nàng không bị thời gian làm phai nhòa, mà lại càng kiều diễm và quyến rũ.

“Thần thiếp Ngọc Oánh khấu kiến bệ hạ!”

Thanh âm của nàng giống như oanh vàng trong cốc vắng, làm cho nội tâm ta không khỏi run lên. Ánh mắt của Trân phi chỉ chú ý tới Hâm Đức hoàng đế, chưa từng liếc mắt với ta một cái nào.

Hâm Đức hoàng đế ha ha cười nói:

“Trân Phi! Nàng xem ai đã trở về này?”

Cuối cùng đôi mắt đẹp của Trân Phi mới chuyển hướng sang ta, nàng cười nhẹ một cái, ta cuống quít đứng dậy hành lễ nói:

“Hài nhi Dận Không bái kiến Trân Phi nương nương.”

Trân Phi cười nói:

“Mấy năm không gặp, Bình vương quả nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều.”

Biểu hiện bình tĩnh của nàng khiến ta phải bội phục.

Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, Trân Phi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, dịu dàng nói:

“Bệ hạ hôm nay có khá hơn chút nào không? Thần thiếp vừa học xong mấy thủ thức xoa bóp, người có muốn thưởng thức không?”

Một sự chua xót khổ sở dâng lên trong lòng ta.

Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Để lát nữa, được rồi, chuyện ta giao cho nàng đã làm tới đâu rồi?”

Trân Phi gật đầu, từ trong tay cung nữ lấy một cuộn giấy đỏ:

“Bệ hạ mời xem, đây chính kết quả sau sự lựa chọn kỹ càng của thiếp, tổng cộng có mười hai danh nhân, tư sắc phẩm hạnh không có chỗ nào không tốt.”

Hâm Đức hoàng đế chỉ nhìn lướt qua, hướng ta nói:

“Dận Không, trong hoàng gia thì chỉ có con vẫn chưa nạp phi.”

Lúc này ta mới hiểu, hóa ra cuốn giấy kia là danh sách mà Trân Phi chuẩn bị cho ta để nạp phi.

Ta cung kính nói:

“Hài nhi muốn khi còn trẻ sẽ xuất lực vì phụ hoàng, làm chuyện có lợi cho Đại Khang ta.”

Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Việc cũng cần làm, nhưng hôn sự cũng phải làm cho xong, nghe nói bên cạnh con đã có mấy vị ái thiếp?”

Ta gật đầu, việc này không cách nào giấu diếm được hắn.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Trong các hoàng nhi của ta, thì con chịu khổ sở nhiều nhất, cho nên ta muốn bồi thương cho con, hôn sự này ta phải xử lý cho con.”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

“Con cưới bao nhiêu thiếp, ta sẽ không hỏi đến, nhưng mà nạp phi không phải chuyện đùa, quan trọng là phải môn đăng hộ đối. Từ khi nghe tin con khởi hành về Tần đô, ta đã để cho Trân Phi chuẩn bị công việc này.”

Trân Phi cười nói:

“Đại khái là thần thiếp năng lực quá kém, chọn tới chọn lui, mà danh sách danh môn khuê tú vẫn không nhiều, hơn nữa...”

Nàng thâm ý nhìn ta một cái nói:

“Các đại thân nghe nói là Bình vương nạp phi, liền đưa nữ nhi tới, làm cho thiếp hoa cả mắt.”

Hâm Đức hoàng đế nhịn không được nở nụ cười:

“Mỹ nữ nhiều đúng là khó lựa chọn.”

Trân Phi nói:

“Thiếp phải chọn ngàn vạn lần mới chọn ra được mười hai người này.”

Nàng đem danh sách đưa tới tay của ta.

Ta nhìn vào danh sách, bên trong có ghi tên, xuất thân, dòng dõi của từng người. Ta cẩn thận nhìn lại một lần, việc nạp phi đúng là chuyện quan trọng với ta, dựa vào lần đại hôn này ta sẽ có khả năng có được một lực lượng tương đối chống lưng.

Ta chậm rãi khép cuốn sổ lại, mỉm cười nói:

“Trong lúc nhất thời hài nhi cũng không thể chọn được, khẩn cầu phụ hoàng cho con hai ngày để suy nghĩ.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Hôn nhân là việc đại sự, con nên suy nghĩ cho tốt, nếu như thực sự khó chọn, thì bảo Trân Phi gọi tất cả các nàng tới cung, con tự mình chọn.”

Trân Phi lên tiếng, nói:

“Hoàng thượng, người tưởng là đang chọn tú nữ ư, đây toàn là thiên kim của các vương công đại thần, ít nhiều chúng ta cũng phải nghĩ tới cảm thụ của họ.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu cười, ta nhân cơ hội này đứng dậy cáo từ.

Hâm Đức hoàng đế hướng Trân Phi nói:

“Trân Phi, nàng thay ta tiễn Dận Không.”

Ta cuống quít từ chối nói:

“Không cần làm phiền nương nương.”

Trân Phi nói:

“Cũng vừa lúc ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Trân Phi đúng là thông minh vô cùng, nàng nói như vậy trước mặt hoàng đế, đương nhiên là sẽ không sợ người khác nói chuyện thị phi.

Ta và Trân Phi đi tới một cái lương đình trong ngự hoa viên rồi ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, Trân Phi cũng không che giấu được nhu tình trong mắt nữa.

Trong lòng chúng ta đều hiểu được cảm thụ của đối phương, có một số việc không cần thiết là phải nói.

Trầm mặc một lúc lâu, Trân Phi mới nói:

“Bệ hạ có ý định điều ngươi đi Tuyên Thành.”

Ta ngơ ngác, tuy rằng Hâm Đức hoàng đế đã ban Tuyên thành cho ta làm lãnh địa, thế nhưng đó là chuyện trước kia nhập Tần.

Căn cứ vào thái độ của hắn lúc nãy, ta còn nghĩ lương tâm của hắn đột nhiên xuất hiện, thay đổi thái độ với ta.

Nhưng không ngờ hắn vẫn định cách chức ta đuổi tới một nơi xa xôi hẻo lánh.

Trân Phi nói:

“Từ khi nghị hòa cho tới nay, đám hoàng tử hoàng tôn kia chẳng buông tha một cơ hội nào để chửi bới ngươi, bệ hạ là người hỉ nộ vô thường, ngoài mặt thì biểu hiện ôn hòa với ngươi, nhưng trong lòng vốn có tâm cảnh giác. Làn này định cho ngươi đi Tuyên thành, nhưng ta lại cố tình nhắc tới chuyện nạp phi, chỉ có dùng biện pháp này, mới có thể giúp ngươi ở lại Khang Đô.”

Ta cười nhạt nói:

“Hắn một lòng muốn trục xuất ta tới Tuyên Thành, cho dù nạp phi cũng không thay đổi được hắn.” 

Trân Phi thấp giọng nói:

“Kỳ thực bệ hạ đối với vị hoàng tử nào cũng giống nhau, hắn tuy rằng tuổi già sức yếu, thế nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha hoàng quyền. Trong hai năm qua, chẳng biết hắn từ chỗ nào nghe được thuyết trường sinh bất lão, chiêu tụ nhân sĩ bốn phương, luyện chế đan dược trường sinh bất lão. Lần bạo bệnh này cũng là do độc tố trong đan dược tích tụ lại.”

Trân Phi giở cuộn giấy, nói:

“Những người có tên trong danh sách này, là do ta mất rất nhiêu tâm huyết chọn ra. Trong đó có hai người cho dù là gia thế hay tư sắc đều là lựa chọn tốt nhất. Ngươi chỉ cần có thể thuận lợi cưới được một trong hai người đó làm thê tử, thì ngươi đã có được một phần thực lực cực mạnh duy trì. Phu dựa vào thê hiển quý, địa vị của ngươi sẽ được nhanh chóng đề thăng trong lòng các vị hoàng tử.”

Trong lòng ta âm thầm cảm kích, tất cả những chuyện trước mắt nàng làm, đủ để chứng minh tình yêu của nàng với ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.