Cách nghĩ của ta và Vân Na không mưu mà hợp, sau nửa tháng ta triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc của Âm Sơn ở Lục Hải Nguyên, đúng như lời của ta, bọn họ không dám đến, kết quả tốt nhất cho bọn họ là buông bỏ địch ý hợp tác với ta.
Dựa theo kế hoạch, ta giới hạn phạm vi thế lực của các bộ tộc ở Âm sơn, cho phép họ xuống thảo nguyên ở phía bắc Tuyên Thành chăn thả, trong vòng ba năm không thu thuế.
Những thủ lĩnh bộ lạc này vốn nghĩ ta sẽ đe dọa và đòi của, không ngờ ta lại công bố một chính sách có lợi cho họ như vậy, họ rất mừng rỡ, đương nhiên, trong đó cũng có thất vọng, Nhã Khắc là một người như thế.
Tuy rằng, ta cho hắn phạm vi lớn nhất, đồng cỏ màu mỡ nhất, thế nhưng phạm vi lãnh địa của hắn nằm hoàn toàn trong sự cai quản của ta.
Hơn nữa vị trí này nằm ở phía Tây, trên thực tế là họ đã bị điều ra khỏi hẳn Âm sơn. Nhã Khắc đương nhiên hiểu được dụng ý của ta, sau khi tiệc rượu, ta không còn nhìn thấy bóng hắn đâu nữa.
Sau khi tiệc rượu ta, ta tới tìm Nhã Khắc, mới phát hiện hắn ngồi một mình ở mục trường Mã Lan Xử, cầm túi rượu uống từng ngụm lớn.
Ta thản nhiên đi tới bên cạnh hắn, hai mắt híp lại, nhìn vào đàn ngựa mấy trăm con đang chạy trốn.
Nhã Khắc cố sức lau khô môi, lớn tiếng nói:
“Tuấn mã chỉ có thể ở trên thảo nguyên mới có thể rong ruổi, chim điêu chỉ có thể ở trên không trung mới có thể thỏa thích bay lượn.”
Nhã Khắc trợn tròn hai mắt:
“Ngươi cười cái gì? Ngươi có nhớ tới chúng ta có quan hệ gì không?”
Ta chân thành nói:
“Chúng ta đã dập đầu kết bái an đáp, là huynh đệ tình thâm ý trọng!”
Nhã Khắc lớn tiếng nói:
“Nếu là huynh đệ, vậy thì nên tín nhiệm nhau, vì sao ngươi đối với ta như vậy?”
Hắn vươn hai ngón tay nói:
“Nhã Khắc ta nếu có ý niệm phản bội huynh đệ trong đầu, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không được tử tể.”
Ta cầm cánh tay hắn nói:
“Nhã Khắc an đáp, ta chưa từng có ý nghĩ không tín nhiệm ngươi, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tin cậy nhất!”
Nhã Khắc cố sức cắn đôi môi, thấp giọng nói:
“Vì sao ngươi điều tộc ta ra khỏi Âm sơn? Vì sao đem quyền chăn thả ở Âm sơn cho những bộ tộc ti tiện kia?”
Ta cười nói:
“Gió núi và đá trắng ở Âm sơn chẳng nhẽ lại giá trị hơn nguồn nước, đồng cỏ, dê bò hay sao? Ngươi đi hỏi người trong bộ tộc ngươi, họ nguyện ý chăn thả ở thảo nguyên, hay là săn thú ở Âm sơn?”
Nhã Khắc trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói:
“Ta nói không lại ngươi, tóm lại, ngươi có vô số lý do!”
Ta lớn tiếng nói:
“Đi theo ta!”
Ta cởi dây buộc một con tuấn mã, phi lên ngựa, trong khi đó Nhã Khắc vẫn đứng thờ ơ. Ta giơ roi chỉ hướng thảo nguyên xa xa, nói:
“Nếu như ngươi có thể tới trước ta, vậy thì ta trả lại Âm sơn cho ngươi!”
Nhã Khắc cuống quít cởi dây cương, phi lên ngựa.
Không đợi hắn lên ngựa, ta đã vọt lên phía trước.
Nhã Khắc ở phía sau ta hét lớn:
“Ngươi xấu lắm!”
Ta cười ha hả, ra roi thúc ngựa, tuấn mã tung bốn vó lao ra giữa thảo nguyên, thuật cưỡi ngựa của ta tuy không bằng Nhã Khắc, nhưng ta đã chiếm hết tiên cơ, hắn chẳng thể nào đuổi kịp.
Trong nháy mắt, ta đã phóng tới đích. Nhã Khắc cưỡi ngựa tinh tuyệt, chỉ kém ta một chút đã vọt tới, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nói:
“Ngươi chơi không đẹp, lần này không tính, chúng ta thi lại lần nữa!”
Phía xa xa có những đống cỏ, thảo nguyên mênh mông vô tận, Tử Vân Hồ giống như một khối bảo thạch khảm trên thảo nguyên xanh biếc. Mây trên trời trắng hồng, chậm rãi bay tới, ánh mắt của ta thay đổi, trong đó hiện lên vẻ hư vô mờ mịt.
Nhã Khắc dường như cũng bị mỹ cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, im lặng chìm vào trong thảo nguyên xanh mượt.
Ta thấp giọng nói:
“Lục Hải Nguyên có lớn hay không?”
Nhã Khắc gật đầu:
“Lớn!”
Ta chuyển hướng nhìn hắn, nói:
“Là Bắc Hô thảo nguyên Cách Thư Đặc lớn hay là Lục Hải Nguyên lớn?”
Nhã Khắc nói:
“Đương nhiên là thảo nguyên Cách Thư Đặc lớn.”
Ta cười nói:
“Âm Sơn lớn hay thiên hạ lớn?”
Nhã Khắc đột nhiên trầm mặc xuống, chắc là hắn đã rõ ta muốn nói gì với hắn.
Ta lớn tiếng nói:
“Người Hán chúng ta có một câu nói: một chiếc lá không thể che khuất được Thái Sơn, an đáp chỉ có thấy được Âm Sơn, thế nhưng không nhìn thấy thiên hạ rộng lớn bao nhiêu!”
Khuôn mặt Nhã Khắc có chút đỏ lên, hắn nói không sai, ta có vô số lý do, thế nhưng lý do lợi hại nhất chính là lý do thuyết phục được hắn.
Ta lớn tiếng nói:
“Ngươi là an đáp của ta, mục tiêu của ta là chinh phục thiên hạ, ngươi và ta đã uống máu ăn thề, mục tiêu của ta là mục tiêu của ngươi. Ta không cần một đầu mục ở Âm Sơn, mà ta cần một huynh đệ sánh vai với ta rong ruổi khắp thiên hạ! Ta đem vùng trời phía tây cho bộ tộc ngươi, là muốn để cho bộ tộc ngươi có một cuộc sống tốt đẹp, để ngươi không còn phải buồn phiền khi suất lĩnh dũng sĩ Xoa Tháp tộc cùng ta rong ruổi hành trình!”
Ta ngưng mắt nhìn Nhã Khắc nói:
“Có phải ngươi thấy thảo nguyên quá lớn, sợ tuấn mã chạy không nổi? Có phải là ngươi sợ trời quá rộng và cao, chim điêu bay mỏi mà gãy cánh?”
Trong đôi mắt Nhã Khắc đã có quang mang kích động, hắn đem túi rượu vứt cho ta, ta ngửa đầu uống.
Nhã Khắc phóng tới hướng của Tử Vân Hồ, lớn tiếng nói:
“Nếu như ngươi có thể tới Tử Vân Hồ trước ta, ta sẽ dẫn toàn bộ dũng sĩ Xoa Tháp tộc gia nhập quân đội của ngươi.”
Ta không đuổi theo hắn mà nhàn nhã đi tới, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Nhã Khắc, ta nhịn không được đắc ý cười ha hả.
Nhã Khắc không hiểu nói:
“Vì sao ngươi không đuổi theo ta? Lẽ nào ngươi không muốn ta dẫn các huynh đệ của bộ tộc gia nhập huynh đệ?”
Ta chân thành nói:
“Cho dù ta có đuổi hay không, ngươi cũng sẽ giúp ta, bởi vì chúng ta là an đáp đồng sinh, cộng tử, bởi vì Nhã Khắc nhất định là một con hùng ưng bay lượn trên trời cao!”
Khi trời chạng vạng, ta một mình đi tới nhà gỗ bên cạnh Tử Vân hồ, tuy rằng Sở Nhi đã ngầm đồng ý thân phận của Lệ Cơ, thế nhưng Lệ Cơ vẫn không chuyển tới mục trường ở với ta. Mấy ngày nay ta luôn bận viêc, cho nên có rất ít cơ hôi ở chung với Lệ Cơ.
Khi tới đây ta mới phát hiện Lệ Cơ vẫn chưa trở về, bình thường nàng luôn chiếu cố Dao Như, hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi các thủ lĩnh của Âm sơn, không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
Tâm tình ta nhất thời khẩn trương lên, từ khi Mính Nhi và Khúc Nặc xảy ra chuyện, ta luôn luôn suy nghĩ tới khả năng xấu này.
Ta đi dạo quanh đây một vòng, vẫn không thấy hình bóng của Lệ Cơ, một cảm giác sợ hãi chiếm cứ nội tâm của ta. Ta phi thân lên ngựa, phóng dọc theo Tử Vân Hồ, sắc trời lúc này đã ảm đạm, phải một lúc sau ta mới thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đứng trong hồ nước.
Ta chuyển hướng đầu ngựa, chạy thật nhanh tới bên hồ, nhảy xuống chạy tới:
“Lệ Cơ! Nàng ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc ngếch!”
Hồ nước lạnh lẽo cực kỳ, hai chân ta cảm thấy đau đớn như bị kim châm, vô Gian Huyền Công tự động phản ứng loại bỏ cảm giác này.
Lệ Cơ xoay người lại, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, trong lòng nàng ôm một con sơn dương, hóa ra nàng cứu con sơn dương bị rơi xuống nước.
Ta cuối cùng cũng chạy tới chỗ nàng, do sợ mất nàng, nên ta ôm chặt nàng vào trong lòng.
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Không phải huynh định cho rằng, muội...”
Ta một tay ôm lấy lưng nàng, một tay ôm lấy hai chân nàng, bế trọn Lệ Cơ vào trong lòng ta, nói:
“Lại dám làm ta sợ, hôm nay ta phải trừng phạt nàng một phen!”
Lệ Cơ xấu hổ chui vào trong lòng ta:
“Muội muốn, lúc nào huynh cũng phạt muội...”
Hàm nghĩa trong đó, không nói chúng ta cũng hiểu.
Chúng ta đi vào trong nhà, trút bỏ bộ quần áo ướt sũng, thân hình cường tráng của ta và nàng quấn lấy nhau vào một chỗ.
Da thịt băng lãnh của chúng ta nhanh chóng được ấm lại, hai chúng ta triền miên trong hưng phấn và cuồng dã.
Lệ Cơ mồ hôi nhễ nhại, ta thỉnh thoảng cắn xé đôi môi của nàng, đùa giỡn với cái lưỡi thơm như hoa lan.
Trong đôi mắt trong suốt của Lệ Cơ đã ươn ướt, đôi môi xinh đẹp thỉnh thoảng nói:
“Dận Không... muội muốn huynh...”
Ta điên cuồng vuốt ve thân hình nàng, hôn dọc theo cái cổ trắng muốt xuống dưới, thanh âm của Lệ Cơ giống như đang khóc.
Đôi chân ngọc của nàng quấn lấy ta, làm cho lửa dục vọng của cả hai bùng cháy tới tốc độ cao nhất.
Lửa trong lò sưởi dần dần giảm nhiệt, Lệ Cơ thoải mái kêu lên một tiếng, tình cảm của chúng ta bạo phát. Hai tay nàng gần như quắp lấy ta, phải rất lâu sau chúng ta mới rời nhau ra được.
Lệ Cơ thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm động lòng người.
Ta cố sức hôn một cái lên đôi môi anh đào của nàng. Lệ Cơ thản nhiên cười nói:
“Huynh giống như một con dã thú...”
Ta ha hả nở nụ cười, động tình ôm thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Có biết hay không, vừa rồi ta rất sợ mất muội.”
Lệ Cơ ôn nhu nói:
“Trừ khi muội chết, chứ huynh có đuổi muội muội cũng không đi.”
Ta thâm tình nói:
“Không được nói tới chữ chết, ta muốn muội kiếp này vui vẻ sống bên cạnh ta.”
Mái tóc dài của Lệ Cơ rối tung xõa trên hai vai, đôi mi dài nhẹ nhàng chớp một cái, hai giọt lệ trong suốt rơi xuống.
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Là huynh cho muội cuộc sống, cho nên muội lúc nào cũng biết rằng phải quy trọng bản thân mình.”
Ta đắp thêm một cái chăn cho nàng, đi tới bên cạnh bếp lửa bỏ thêm gỗ.
Lệ Cơ mặc quần áo, đi tới bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:
“Huynh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?”
Ta cười nói:
“Vừa rồi chỉ lo cho Lệ Cơ của ta, quên mất cả ăn cơm.”
Lệ Cơ dịu dàng cười, đi ra ngoài cửa, tới phòng bếp ở ngay bên cạnh.
Ta để rất nhiều y phục ở chỗ của Lệ Cơ, nàng cũng đã giặt sạch cho ta, ta chọn một bộ y phục màu xanh đậm, đây chính là bộ mà Thải Tuyết đích thân may cho ta.
Trong lòng ta không khỏi đau đớn, Thải Tuyết ơi Thải Tuyết, vì sao muội lại làm chuyện như vậy? Rốt cục là muội có nỗi khổ gì trong lòng?
Lệ Cơ đích thân làm cho ta mấy món ăn, hai người chúng ta ngồi ở bên cạnh bếp sưởi ăn uống, hai mắt nhìn nhau, tình ý vô cùng.
Lệ Cơ nói:
“Nghe nói huynh hôm nay triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc tới Lục Hải Nguyên?”
Ta gật đầu nói:
“Sau khi Hải Vu tộc bị diệt, các tộc ở Âm Sơn sẽ không còn đấu tranh nữa, ta bảo họ tới đây là muốn phân chia thế lực cho riêng họ, để cho mỗi bộ tộc đều có một mục trường chăn dê, ngựa.”
Lệ Cơ nói:
“Các bộ tộc ở Âm sơn từ này về sau có thể sống trong an bình, huynh cũng lập được một đại công đức rồi.”
Ta cười nói:
“Ta cũng đã suy nghĩ tới công đức tiếp theo của ta, đó là muốn muội sinh cho ta nhiều đứa con.”
Lệ Cơ khuôn mặt ửng hồng phì một tiếng nói:
“Huynh cho muội là dê, bò hay sao?”
Ta cười nói:
“Trên đời này làm gì có dê, bò mỹ lệ như thế này?”
Lệ Cơ rót cho ta một chén rượu đầy, nói:
“Chỉ mong rằng Sở Nhi sinh cho huynh một đứa con trai.”
Ta uống cạn chén rượu này nói:
“Ta có nhiều thê tử như vậy, thảo nào mà chẳng có con trai, không biết ai là người đầu tiên sinh con trai cho ta nhi?”
Lệ Cơ sâu xa nói:
“Đứa con trong bụng của Khúc Nặc sợ rằng cũng đã sinh rồi...”
Ta hơi nhíu mày, ta cũng từng nghĩ tới, nếu như Khúc Nặc sinh hạ một người con trai cho ta, vậy nó chẳng phải là trưởng tử hay sao, chuyện này nếu như để cho Lãnh Cô Huyên biết được, sợ rằng nàng ta sẽ dùng mẹ con Khúc Nặc áp chế ta, ta nhất định sẽ bị nhiều phiền phức.
Lệ Cơ nói:
“Chuyện của Khúc Nặc và Thải Tuyết có tin tức gì hay không?”
Ta thấp giọng nói:
“Huyền Minh Giáo Lãnh Cô Huyên sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm ta...”
Ta còn chưa có nói xong, đã nghe ngoài cửa có tiếng ngựa hí, xem ra có người đến thăm.
Lệ Cơ không khỏi cười khổ nói:
“Mỗi lần huynh tới đây đều có người tới quấy rầy, xem ra thời gian chúng ta ở riêng với nhau cũng không có nhiều.”
Ta cười nói:
“Muội yên tâm, cho dù ai tới đây đi nữa, ta cũng qua đêm ở đây.”
Lệ Cơ đỏ mặt phì nói:
“Ai muốn huynh ở lại!”
Nhưng đôi mắt của nàng đã phản bội lại nàng.
“Chủ nhân! Đột Tạ đã trở về!”
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Sát Cáp Thai.
Ta vui mừng vô cùng, cuống quít đứng dậy kéo cửa phòng, đã thấy Sát Cáp Thai và Đột Tạ hai người đứng ở ngoài cửa.
Thấy ta xuất hiện, Đột Tạ cuống quít cúi người hành lễ nói:
“Chủ nhân.”
Ta khẩn cấp nói:
“Trần tiên sinh trở về chưa?”
Đột Tạ cười nói:
“Trần tiên sinh và Lục Châu công chúa ba ngày sau sẽ tới Lục Hải Nguyên, tiên sinh sợ chủ nhân nóng ruột cho nên sai thuộc hạ về báo tin trước.”
Nghe nói Lục Châu và Trần Tử Tô cùng nhau trở về, ta lập tức hiểu Trần Tử Tô đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng ta vui sướng tới cực điểm, lớn tiếng nói:
“Lệ Cơ! Chuẩn bị hai cái bát, ta muốn cùng họ uống mấy chén.”
Ta bảo Đột Tạ và Sát Cáp Thai ngồi xuống. Lệ Cơ đến trù phòng làm thêm cho chúng ta mấy món đồ ăn.
Sát Cáp Thai nói:
“Thuộc hạ đi giúp vương phi một tay.”
Ta cười nói:
“Để cho nàng ấy tự làm đi, các ngươi cùng ta uống rượu.”
Đột Tạ hiển nhiên rất đói bụng, hắn rót một chén rượu lớn uống cạn, lại gắp hai khối thịt bò nhét vào trong miệng, nhai một hồi mới nói:
“Lần này thuộc hạ theo Trần tiên sinh tới Ô Khố Tô thành, đầu tiên là tới gặp...”
Hắn đột nhiên dừng lại một chút, cười nói:
“Chủ nhân có thể đoán ra Trần tiên sinh bái phỏng người nào không?”
Ta ngơ ngác, thầm nghĩ:
“Đột Tạ hỏi câu này, hiển nhiên người đầu tiên là Trần Tử Tô bái phỏng không phải là Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thọ Hữu càng không thế. Trước khi đi Trần Từ Tô đã nói với ta, Thác Bạt Thọ Hữu khó thành người tài, không có lý do gì tiên sinh lại đi bái phỏng hắn cả. Chẳng lẽ là Xích Lỗ Ôn?”
Nhưng ta lập tức nghĩ lại, chuyện này lại càng không có khả năng.
Sát Cáp Thai nói:
“Đột Tạ, ngươi đừng lề mề nữa, nói mau đi!”
Ta lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một người, bật thốt lên nói:
“Chẳng lẽ là An Dung công chúa?”
Đột Tạ cười nói:
“Chủ nhân quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng bị người đoán trúng.”
Thực ra ta cũng không tin vào điều mình nói, Trần Tử Tô có thể đến đi tìm An Dung thì đúng là một chuyện ngoài dự liệu của ta.
Đột Tạ nói:
“Trần tiên sinh muốn tìm An Dung công chúa, thuộc hạ tận lực ngăn cản, trước kia nàng ta muốn làm hại chủ nhân, hơn nữa hiện giờ chủ nhân đã là thái tử, mẫu thân và huynh trưởng của nàng ta đều mang cừu hận với người. Thuộc hạ cho rằng Trần tiên sinh nếu như tìm nàng ta chẳng phải là dữ nhiều lành ít hay sao?”
Hai hàng lông mày của ta giãn, ra ý đồ của Trần Tử Tô ta đã đoán được vài phần, An Dung là lúc trước muốn đối phó ta, nguyên nhân có lẽ là ta là một cản trở cho huynh trưởng nàng lên làm thái tử.
Nhưng hiện giờ Hưng vương Long Dận Thao đã bị ta phá hỏng tiền đồ, phải lưu vong đến Sở Cơ, bị ta quản chế.
Tĩnh Đức phi cũng đã bị đẩy vào lãnh cung, địa vị của ta bây giờ khác hẳn ngày xưa, An Dung có lẽ cũng phải suy nghĩ tới chuyện này.
Đột Tạ nói:
“Thuộc hạ vốn tưởng rằng An Dung công chúa sẽ gây bất lợi, ai ngờ An Dung công chúa lại vui vẻ tiếp kiến, trò chuyện hòa hợp với Trần tiên sinh.”
Ta nhiều hứng thú nói:
“Bọn họ nói những thứ gì?”
Đột Tạ nói:
“Trần tiên sinh nói chuyện gì với nàng ta, thuộc hạ không biết, nhưng mà sau khi tiên sinh nói chuyện với An Dung công chúa xong, nàng ta nhanh chóng an bài cho tiên sinh gặp mặt Thác Bạt Thuần Chiếu, hơn nữa lại còn hết sức thúc đẩy chuyện đưa Lục Châu công chúa trở về.”
Xem ra chuyện như thế nào có lẽ phải đợi Trần Tử Tô trở về mới biết được, nhưng qua những từ ngữ mà Đột Tạ miêu tả, ta có thể hiểu được một phần.
Sát Cáp Thai cảm thán nói:
“Chủ nhân cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với vương phi.”
Ta mỉm cười nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu lúc trước đối phó ta cũng là một sai lầm, quan hệ giữa chúng ta là hợp tác chứ không phải chiến tranh.”
Lệ Cơ bưng một đĩa nóng thịt dê hầm nóng hổi đi vào trong phòng. Sát Cáp Thai và Đột Tạ cuống quít đứng dậy, Lệ Cơ dịu dàng cười nói:
“Các ngươi không cần khách khí như thế!”
Đột Tạ nói:
“Có thể thưởng thức thủ nghệ của vương phi, thuộc hạ đúng là cảm thấy vinh hạnh.”
Ta cười ha hả nói:
“Nếu như vậy, đêm nay các ngươi ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi, sau này còn giúp ta nhiều hơn.”
Đột Tạ gật đầu cười, cầm một cái đùi dê, lặp tức cắn ăn.
Hai người bọn họ ăn tới nửa đêm mới rời đi, Lệ Cơ thu thập đồ ăn sau đó bưng nước cho ta rửa mặt, hình bộ dáng ôn nhu của nàng, trong lòng ta ấm áp tới cực điểm.
Chúng ta ôm nhau chui vào trong chăn, ngửa đẩu nhìn mái nhà, ta có thể tưởng tượng ra bầu trời đầy sao.
Lệ Cơ nằm ở trong cánh tay cường kiện của ta, nhẹ giọng nói:
“Nếu như quan hệ với Bắc Hồ trở nên vững chắc thì có khả năng xảy ra chiến tranh hay không?”
Ta gật đầu:
“Ta tuy rằng đã trở thành Đại Khang thái tử, thế nhưng trông vào chuyện phụ hoàng truyền ngôi cho ta thì không biết tới khi nào. Huống chi trong nước còn một tên nghịch tặc Tả Trục Lưu đang đối địch với ta, ta phải mau chóng tăng cường thế lực của mình, nhất định phải mở rộng ra phía tây.”
Lệ Cơ nói:
“Trong tám nước, thực lực của Yên quốc là yếu nhất, thế nhưng sức chiến đấu của kỵ binh Yên quốc lại kinh người, hơn nữa tính tình của người Yên thộ kệch, không sợ khuất phục, sợ rằng chuyện này không đơn giản.”
Ta cười nhạt nói:
“Mấy ngày nữa khi có tin tức của sứ thằn Tần quốc truyền tới, chiến tranh giữa Yên quốc và nước Hàn đang hết sức căng thẳng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Triệu Cơ chắc chắn sẽ đồng ý gia nhập liên minh Khang Tần, ta sẽ cung cấp cho hắn các loại vật tư cần thiết cho chiến tranh, chọn thời cơ thích hợp tóm lấy Yên quốc.”
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Nếu như huynh đánh hạ Yên quốc rồi, tất sẽ làm cho quốc gia khác chú ý, có lẽ phụ hoàng huynh sẽ sinh ra cách nghĩ khác về huynh.”
Ta cười nói:
“Chỉ cần ta dẹp xong Yên quốc, ta đã có một quốc gia làm nền tảng, chẳng nhẽ còn sợ phụ hoàng gây khó dễ cho ta hay sao?”
Lệ Cơ ôm ta nói:
“Dận Không, muội rất sợ, sợ chiến tranh sẽ mang lại một điều không tốt...”
Ta hiểu vì sao nàng nói câu này, đó là vì phụ thân của nàng chết trong chiến tranh, ta nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, thấp giọng nói:
“Muội yên tâm, ta sẽ không để cho chiến hỏa lan tới nhà của chúng ta.”
…
Chính ngọ hôm sau, sứ thần Yên quốc đã tới Lục Hải Nguyên. Yên vương Lý Triệu Cơ hiển nhiên cực kỳ coi trọng chuyện gia nhập liên minh Khang Tần, cho nên lần này sứ thần phái tới chính là Yên quốc Đại Tư Mã - Hứa Vũ Thần.
Người này ta cũng đã sớm nghe danh, Hứa Vũ Thần là một trong ba vị thần tử được Yến vương Lý Triệu Cơ coi trọng vô cùng, hai người còn lại theo thứ tự là tướng quốc Cao Quang Viễn, Đại nguyên soái Hạ Hậu Nộ Thái.
Yên quốc Tư Mã Chi vị và nước hắn hơi không có cùng, tuy rằng thiệp cấp quản chính thế nhưng chú trọng là quân bị và vật tư phương diện, về phần lĩnh binh chiến tranh chính do nguyên soái hoàn thành.
Ta ở sơn trang bên cạnh Tử Vân hồ tiếp kiến nhóm người của Hứa Vũ Thần.
Hứa Vũ Thần năm nay bốn mươi hai tuổi, vóc người thấp bé, da ngăm đen, bởi vì phụ mẫu mất từ nhỏ, được tăng nhân trong chùa nuôi lớn, cho nên có biệt hiệu là Hứa hòa thượng.
Diện mạo của hắn còn dưới mức trung bình, hai mắt lại không cân xứng, khiến cho người khác phải bật cười.
Trong lòng ta âm thầm than thở:
“Không ngờ tới Tư Mã của một quốc gia lại có hình dáng thế này, mặc dù người ta nói chọn nhân tài không được nhìn dung mạo, nhưng mà dung mạo của hắn đúng là làm cho người khác không dám cất lời khen.”
Cùng ta tiếp kiến Hứa Vũ Thần còn có mấy người, ai nấy đều có ý cười, Lang Thứ thật sự không cách nào nhịn được, ‘Phốc’ cười ra thành tiếng.
Ta hơi trách cứ liếc mắt nhìn Lang Thứ.
Hứa Vũ Thần đi tới trước mặt ta, nhưng mà hắn không nhìn ta, mà lại nhìn thẳng vào Lang Thứ cung kính nói:
“Chắc các hạ là thái tử điện hạ rồi?!”
Lang Thứ cười càng lúc càng to:
“Ngươi... sao lại nói là ta?”
Không nghĩ tới Hứa Vũ Thần lại có thể chân gật đầu nói:
“Xem ra ngươi quả nhiên là Bình vương điện hạ danh vang khắp thiên hạ!”
Sắc mặt của ta trở nên nặng nề, ánh mắt của Hứa Vũ Thần này sẽ không kém tới mức nhận nhầm ai là chủ nhân, ai này thuộc hạ, câu này của hắn có ý châm chọc.
Ta nổi giận nhìn Lang Thứ nói:
“Đô hỗn trướng, sao có thể bất kính với khách quý, lôi xuống, đánh hai mươi quân côn cho ta!”
Lang Thứ thấy ánh mắt nghiêm nghị của ta, đâu còn dám biện bạch, lập tức bị hai gã thủ hạ lôi ra ngoài.
Đám thủ hạ đi cùng ta thấy kết của Lang Thứ, cho nên ai nấy đều thu liễm tinh thần.
Hứa Vũ Thần chậm rãi sửa sang lại y quan, cung kính hướng ta hành lễ nói:
“Sứ thần Yên quốc Hứa Vũ Thần tham kiến Đại Khang thái tử điện hạ!”
Ta mỉm cười nói:
“Hứa đại nhân, thủ hạ ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có chỗ chậm trễ, mong đại nhân bao dung cho.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử khách khí rồi, Vũ Thần xưa nay ánh mắt không tốt, cho nên chỉ tự trách mình.”
Hắn dùng hai tay đưa quốc thư lên.
Ta bảo hắn tới cạnh bàn ngồi xuống, mở thư của Hứa Vũ Thần đưa cho. Thư này là do đích thân Lý Triệu Cơ tự tay viết, những lời lẽ bên trong chủ yếu là đồng ý gia nhập liên minh, nhưng điều bổ sung thì rất ít.
Hứa Vũ Thần đợi ta xem xong, mới mở miệng nói:
“Đại vương lần này phái hạ quan tới là muốn tiến hành bàn bạc chuyện kết minh với thái tử.”
Ta biết hắn muốn nói chuyện riêng với ta, cho nên phất tay bảo mọi người lùi ra ngoài.
Hứa Vũ Thần đợi cho mọi người ra ngoài hết, mới đứng dậy cung kính nói:
“Đại vương bảo hạ quan tạ ơn thái tử điện hạ.”
Ta cười nói:
“Nếu đã kết minh, Yên khang cũng giống như huynh đệ, không cần tạ ơn đâu?”
Hứa Vũ Thần nói:
“Có một số việc nên nói rõ, thân như huynh đệ cũng phải vậy, huống chi là hai nước.”
Ta mỉm cười nói:
“Hứa đại nhân mời nói.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Đại vương tuy rằng đáp ứng gia nhập liên minh Khang Tần, thế nhưng vẫn có vài việc không rõ, dặn riêng hạ quan hỏi thái tử.”
Hắn tiến lên một bước, nói:
“Xin hỏi thái tử điện hạ, chúng ta nếu như đã liên minh, vậy thì địch nhân của Yên quốc có phải là địch nhân của Đại Khang hay không?”
Ta gật đầu nói:
“Đó là đương nhiên.”
Hứa Vũ Thần mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ nếu như đã nói như vậy, Vũ Thần đã yên tâm rồi, hiện tại Yên quốc và nước Hàn sắp chiến tranh, đại vương muốn cầu Đại Khang phái binh viện trợ, tiến hành công kích vào biên giới phía đông của nước Hàn.”
Hứa Vũ Thần này quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản, thảo nào Lý Triệu Cơ phái hắn đến đây đi sứ, xem ra Yên quốc đã khám phá ra ý đồ của ta.
Ta cười nhạt nói:
“Hứa đại nhân sợ rằng vẫn chưa biết một việc.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Hứa mỗ ngu dốt, kính xin thái tử chỉ bảo.”