Ta bình tĩnh nói:
“Người kết minh với Yên quốc là ta, chứ không phải là toàn bộ Đại Khang!”
Hứa Vũ Thần cố ý tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ý của thái tử là... người không đại diện cho Đại Khang kết minh với Yên quốc?”
Ta lạnh lùng nói:
“Biên giới phía đông của nước Hàn không giáp với lãnh địa của ta, quân đội của ta đương nhiên không thể nào tiến công từ lãnh địa của người khác được, huống chi, ta cũng không có dự định tấn công nước Hàn.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử nếu như không muốn xuất binh, vậy thì nói tới chuyện kết minh làm gì?”
Hứa Vũ Thần này chẳng có chút nào sợ hãi.
Ta đã sớm tính tới chuyện Yên quốc bị ép tới tuyệt cảnh, Hứa Vũ Thần lời nói câu này tám phần mười chỉ là ý cá nhân, chứ không phải là ý của Lý Triệu Cơ, nên lập tức mỉm cười nói:
“Đã như vậy, việc kết minh Khang Yến dừng lại thôi!”
Hứa Vũ Thần ngơ ngác, hắn nghĩ không ra ta sẽ một câu phủi sạch như vậy, nhưng mà lập tức hắn khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ chắc là hiểu lầm của ý của hạ quan, Vũ Thần chỉ muốn hỏi thái tử sẽ trợ giúp Yên quốc như thế nào?”
Ta ha hả nở nụ cười, trong lòng lại càng cơ cảnh hơn đối với sự giảo hoạt của Hứa Vũ Thần thêm vài phần.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như chúng ta đã kết minh, vậy thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta có thể cung cấp cho Yên quốc những vật tư cần thiết, hơn nữa, khi tất yếu cũng có thể phái quân đội.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử cỏ thể cho biết Yên quốc cần phải trả những gì hay không?”
Ta thưởng thức gật đầu, nói chuyện với loại người thông minh đúng là tiết kiệm được không ít khí lực. Ta bình tĩnh nói:
“Những vật tư này ta sẽ không cho không các ngươi, mà ta sẽ lấy giá trị thường hiện tại bán cho Yên quốc.”
Hứa Vũ Thần trên mặt ra vẻ vui mừng, nói:
“Điều kiện của thái tử điện hạ vô cùng hào phóng.”
Hắn đương nhiên là hiểu rõ, nếu như chiến tranh xảy ra thì giá vật tư sẽ tăng lên, tới lúc đó sợ rằng không chỉ có giá gấp mười hiện giờ.
Hứa Vũ Thần từ trong tay áo lại lấy một danh sách, cung kính dâng lên.
Ta mở ra nhìn, trong đó ghi danh sách những thứ cần thiết, ta nở nụ cười. Hứa Vũ Thần quả nhiên là chu toàn, một lần đi có thể hoàn thành được nhiệm vụ cần thiết.
Hứa Vũ Thần nói:
“Trên đó có ghi những thứ Yên quốc cần, kính xin thái tử điện hạ mau chóng an bài giúp.”
Ta đem danh sách đặt lên bàn mỉm cười nói:
“Hứa đại nhân yên tâm, trong vòng mười ngày ta sẽ chuẩn bị xong vật tư cho các ngươi.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Ngày vật tư tới biên giới Yên quốc cũng chính là ngày thanh toán tiền.”
Ta hứng thú nói:
“Hứa đại nhân, có này ta rất muốn hỏi ông.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử xin cứ hỏi, Vũ Thần biết điều gì sẽ không giấu diếm.”
“Yên vương phái ông tới đây, có nói cho ông biết cái giá cao nhất có thể chấp nhận không?”
Hứa Vũ Thần nói:
“Bây giờ thải tử điện hạ nói câu này, hình như là không còn ý nghĩa thì phải?”
Hắn dừng một chút, mới thần bí nói:
“Nói chung là cao hơn giá hiện tại nhiều lắm!”
Ta ha hả phá lên cười, Hứa Vũ Thần này quả nhiên giảo hoạt thú vị, nghĩ không ra thủ hạ của Lý Triệu Cơ lại có nhân vật thế này, nếu như Yên quốc triển khai mua một số lượng lớn vật tư, cũng đại biểu cho việc ngày chiến tranh của hai nước Yên Hàn cũng sắp tới gần.
Sau yến tiệc buổi trưa, Hứa Vũ Thần rời khỏi Lục Hải Nguyên. Hắn để lại cho ta một ấn tượng tương đối sâu sắc, với trí tuệ của hắn sao không nghĩ ra nguyên nhân thực sự của việc ta muốn kết minh với Yên quốc.
Có thể Lý Triệu Cơ cũng nghĩ ra điểm này, nhưng vẫn phải đồng ý gia nhập liên minh, họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Có được thủ hạ như vậy, chứng tỏ Lý Triệu Cơ cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Sắc mặt Lang Thứ tái nhợt nằm ở trên giường, có thể nhận ra hai mươi quân côn này đúng là không nhẹ. Thấy ta đi vào trong trướng, hắn muốn đứng lên, nhưng lại chạm tới chỗ đau, bật kêu thành tiếng.
Ta vỗ vỗ vai hắn nói:
“Thế nào? Trong lòng ngươi có phải là không phục hay không?”
Lang Thứ nói:
“Chủ nhân, Lang Thứ không dám.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nói như vậy, thì trong lòng ngươi chắc chắn là không phục?”
Lang Thứ nói:
“Hứa Vũ Thần kia chẳng qua chỉ là sứ thần của Yên quốc, sao chủ nhân lại coi trọng hắn như vậy?”
Ta trịnh trọng nói:
“Tạm thời không nói tới năng lực cá nhân của Hứa Vũ Thần, mà hắn là sứ giả của Yên quốc, nước với nước gặp nhau không thể có chỗ thất lễ. Ta với ngươi có thể là tay chân, là huynh đệ, thế nhưng ở trước mặt mọi người, mọi hành động của chúng ta đều phải tuân thủ theo thân phận, nếu như ngươi có chỗ nào đó thất lễ, ta đương nhiên phải phạt ngươi rồi.”
Lang Thứ xấu hổ nói:
“Lang Thứ biết sai rồi.”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này cũng không trách ngươi được, với lễ nghi chắc ngươi không hiểu gì, như vậy đi, hôm nào đó ngươi bảo Dịch An giảng giải cho ngươi một chút, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Lang Thứ nói.
“Chủ nhân yên tâm, Lang Thứ nhất định dốc lòng học tập, sẽ không làm ra chuyện gì thất lễ.”
…
Lúc Trần Tử Tô trở về, ta tự mình suất lĩnh một nghìn kỵ binh tới phía bắc của Lục Hải Nguyên đón tiếp.
Nghĩ tới bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Châu, trong lòng ta không khỏi kích động, thời gian này chắc chắn là nàng chịu khổ rất nhiều.
Buổi sáng nay, Lục Hải Nguyên nổi gió to, cho tới tận giờ ngọ, gió vẫn không hề yếu hơn, trái lại càng lúc càng lớn.
Ta bảo thủ hạ dựng trướng bồng nơi biên giới, im lặng đợi nhóm người của Trần Tử Tô trở về.
Sát Cáp Thai nhiều lần mời ta nhập trướng nghỉ ngơi, ta đều kiên trì đứng ở bên ngoài chờ.
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân, hành trình của bọn họ phải đi ngược gió, hay là chúng ta vào trong chờ một lát.”
Ta lắc đầu, giật cương ngựa cho nó tiến lên hai bước, nói:
“Đột Tạ sao vẫn chưa trở về?”
Sát Cáp Thai cười nói:
“Chủ nhân quá mức nóng ruột, hắn vừa mới xuất phát, sao có thể trở về nhanh như vậy?”
Ta nở nụ cười khổ, dùng từ trông mòn con mắt đúng là có thể hình dung ra tình trạng của ta bây giờ.
Một lát sau, gió thổi yếu dần đi, hơi lạnh bốc lên, xem ra tuyết lớn sắp rơi.
Phía chân trời xa có một điểm đen xuất hiện, ta cao giọng nói:
“Bọn họ đã trở về!”
Hai gã kỵ sĩ phóng lại gần, quả nhiên là Đột Tạ có ở trong đó.
Ta khẩn cấp tiến lên nghênh đón, Đột Tạ xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa vứt cho kỵ sĩ phía sau, cười to nói:
“Chủ nhân, mọi người sắp về tới nơi rồi!”
Ta vui mừng nói:
“Sát Cáp Thai, bảo bọn họ xếp hàng, chuẩn bị nghênh đón Trần tiên sinh!”
Đột Tạ nói:
“Chủ nhân, chắc là người đoán không ra một chuyện, An Dung công chúa hộ tống Trần tiên sinh cùng nhau về nước thăm viếng.”
Hai mi ta nhăn lại, An Dung đột nhiên về nước, không biết là có mục đích gì?
Đột Tạ nhỏ giọng nói:
“Cùng với nàng trở về còn có tiểu vương tử của Thác Bạt Thuần Chiếu!”
Ta nở nụ cười, xoay người hướng Sát Cáp Thai nói:
“Các ngươi nghe thấy không, muội tử của ta và cháu ngoại đã trở về, hôm nay bọn họ mới là khách nhân tôn quy nhất của chúng ta!”
Các vị kỵ sĩ cùng reo hò.
Tuyết bắt đầu rơi, đội ngũ thứ nhất cũng xuất hiện ở phía chân trời xa.
Sát Cáp Thai phất tay bảo đội nhạc tấu nhạc, ta suất lĩnh đội ngũ chậm rãi bước tới đội ngũ của bọn họ.
Tuyết càng rơi càng lớn, khi hai đội ngũ của chúng ta gặp nhau, tuyết nhỏ đã to như lông ngỗng.
Ta thấy Trần Tử Tô đang cười, cùng tiến lên với hắn là một nữ tử có tướng mạo xinh xắn, diện mạo dưới tuyết rơi không rõ cho lắm, thế nhưng khi nhìn gần, ta biết đó là nữ nhi Tác Mạt Nhi của Bắc Hồ đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.
Sao nàng ta lại theo An Dung tới Đại Khang? Nhưng mà ta lập tức hiểu tâm tư của Thác Bạt Thuần Chiếu, hắn sợ có người sẽ gây bất lợi trên đường đi với hai mẹ con An Dung, nên mới bảo Tác Mạt Nhi hộ tống, mượn danh nghĩa là bảo hộ, nhưng thực ra là dùng nàng ta làm con tin, lòng dạ của Thác Bạt Thuần Chiếu quả nhiên rất sâu.
Khi ánh mắt của Tác Mạt Nhi và ta gặp nhau, nàng có chút xấu hổ, nhớ lại tình cảnh ở chung phòng trong đêm mưa tuyết ở ngoài Ô Khố Tô thành lại làm nàng đỏ mặt hơn.
Ta mỉm cười nói:
“Tác Mạt Nhi tiểu thư có khỏe không?”
Tác Mạt Nhi khẽ gật đầu, do nàng che mặt cho nên ta không rõ biểu tình của nàng.
Trần Tử Tô xoay người xuống ngựa, hướng ta hành lễ. Ta cuống quít chạy lên phía trước nâng hắn dậy, nói:
“Trần tiên sinh, càng vất vả công lao càng lớn, là ta nên hành lễ với tiên sinh, mới đúng.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Tôn ti cách biệt, công tử làm như vậy là giết Tử Tô rồi.”
Chúng ta nhìn nhau cười ha hả.
Trần Tử Tô dẫn ta đi tới trước một chiếc xe hoa lệ ở phía sau, mỉm cười nói:
“Đây là xe mà An Dung công chúa ngồi!”
Màn xe chậm rãi vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của An Dung xuất hiện, trong con mắt của nàng không tìm được chút cừu hận nào, nàng ta thản nhiên cười nói:
“Hoàng huynh, huynh có còn nhớ người muội tử này không?”
Ta cười ha hả nói:
“Hoàng muội sao lại nói vậy, huynh muội bất hòa chỉ là chuyện nhỏ, chuyện đã qua rồi tình thân lại tăng thêm một tầng, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nhớ tới muội!”
Trong đôi mắt đẹp của An Dung hiện lên hai dòng nước mắt:
“Dận Không ca ca, muội không lúc nào không tưởng nhớ tới mọi người ở Đại Khang...”
Công phu diễn trò của nàng đúng là không kém ta chút nào.
Trần Tử Tô nở nụ cười nhạt, hiển nhiên là hắn mở rộng tầm mắt khi thấy huynh muội chúng ta diễn trò.
Ta cười nói:
“Cháu trai của ta đâu?”
An Dung nói:
“Lúc nãy nó đùa nghịch, hiện giờ vẫn còn đang ngủ.”
Ta ân cần nói:
“Hoàng muội mau buông màn xe xuống, đừng để khí lạnh lùa vào trong.”
Trong ánh mắt của An Dung hiện lên sự cảm kích, nhân lúc nàng ta buông màn xe, ta và Trần Tử Tô trao đổi với nhau một ánh mắt.
Trần Tử Tô chỉ chiếc xe phía sau nói thấp giọng nói:
“Sự tức giận của vương phi còn chưa hết đâu.”
Ta gật đầu cười, ý bảo đội ngũ tiếp tục tiến lên, mở cửa xe chui vào.
Không đợi cho ta tiến nhập vào trong xe, một mũi chân đã đá tới tiểu phúc của ta, may là ta có phòng bị, tay phải nắm chặt lấy chân của người đá, tiến vào trong thùng xe.
Khuôn mặt của Lục Châu lạnh lùng, trong hai mắt tràn ngập u oán, thở phì phì nói:
“Buông ra!”
Ta không những không buông, mà còn cố sức kéo nàng vào trong lòng.
Lục Châu không đứng vững, “a” một tiếng ngã vào trong lòng ta. Ta cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lại bị nàng cắn một cái, nhưng khi ta mới cảm thấy đau đớn, một cái lưỡi thơm tho đã tiến vào an ủi chỗ đau của ta.
Chúng ta hôn nhau thật lâu, cho tới khi Lục Châu không thở được nữa, ta mới buông nàng ra.
Lục Châu thở dốc một lúc lâu rồi nói:
“Đây đã là lần thứ hai huynh vứt muội lại, kiếp này muội không tha thứ cho huynh...”
Ta không đợi nàng nói xong, đã che môi anh đào của nàng lại, lửa tình của Lục Châu bị ta kích khởi, mãnh liệt đáp lại, ta nhẹ nhàng cởi váy của nàng, Lục Châu xấu hồ nói:
“Huynh... huynh muốn làm cái gì?”
Bàn tay của ta tiến nhập vào bên trong, xoa làn da mịn màng, thấp giọng nói:
“Đường xá nhiều khổ cực, gió tuyết lại kéo dài mấy ngày liền, không bằng chúng ta nghĩ một biện pháp giết thời gian trên đường về.”
Lục Châu cắn cắn môi, trong lòng nàng đồng ý, nhưng nhẹ giọng nói:
“Bên ngoài có nghe được hay không?”
Ta cười nói:
“Muội rên nhỏ một chút là được thôi.”
Lục Châu mắc cỡ đỏ bừng, cấu một cái vào hông ta, thấp giọng nói:
“Huynh hết lần này tới lần khác bắt muội kêu, rõ ràng là hoang dâm vô độ mà.”
Ta bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, toàn lực tiến nhập vào thân thể mềm mại đang vô cùng chờ mong của Lục Châu.
Lục Châu đương nhiên không dám lớn tiếng rên rỉ, thế nhưng vẫn thở dốc khi ý loạn tình mê, chúng ta triền miên với nhau, hoàn toàn quên hết mọi chuyện bên ngoài.
Cho tới khi xe ngựa dừng lại, tình cảm mãnh liệt của chúng ta mới lắng dịu xuống.
Lục Châu búi tóc tán loạn, miệng nhỏ thở hổn hển, áo báo trên thân đã tuột xuống, để lộ đôi vai trắng như tuyết, bộ ngực phập phồng mê người. Nàng vẫn còn chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt và sung sướng, ôm chặt lấy thân hình ta không muốn đứng dậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Sát Cáp Thai:
“Chủ nhân! Đã đến mục trường!”
Ta và Lục Châu liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Lục Châu xấu hổ từ trên người ta bò xuống, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, ta mặc quần áo tử tế, sau đó mới vén màn xe lên, bên ngoài đã biến thành một thế giới toàn màu trắng.
Ta đang muốn xuống xe, Lục Châu lại gọi ta lại, lấy cổ áo lau mặt cho ta.
Ta không hiểu nói:
“Làm sao vậy?”
Lục Châu nói:
“Trên mặt huynh có hai dấu son môi.”
Ta ha hả cười nói:
“Muội quả nhiên là độc ác!”
Lục Châu cau cái mũi khả ái nói:
“Sau này huynh còn dám bỏ muội, muội sẽ cắn đứt.”
Ta cười lớn xe cửa xe đi xuống, gió vẫn gào thét mang theo băng tuyết hỗn loạn làm cho ta phải nhắm hai mắt lại. Đợi khi gió thổi qua, ta mới mở mắt, thấy Vân Na và Tư Hầu đã suất lĩnh mọi người ra đón.
Lục Châu đi theo phía sau của ta, thấy Vân Na các nàng thì trong lòng kích động, kêu một tiếng tỷ tỷ, liên khóc chạy tới, Vân Na và các nàng cũng vây quanh Lục Châu, đồng thanh thổn thức. Thấy tỷ muội các nàng hòa hợp như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy ấm áp.
Ta tự mình đón An Dung xuống xe, bên ngoài gió tuyết quá lớn, nàng vội vã mang theo con của mình vào trong trướng bồng.
Vân Na lúc này đã đi tới, nhìn thoáng qua cái cổ của ta, nhịn không được bật cười lên, ta vô ý thức rụt cái cổ lại:
“Muội cười cái gì?”
Vân Na cười nói:
“Muội thấy có hai con chó nhỏ cắn nhau, cắn tới mức để lại toàn vết thương trên cổ.”
Ta nở nụ cười, Vân Na quả nhiên là quan sát tỉ mỉ, ta đưa tay tóm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Khi tình đã tới, thực khó mà kiềm chế!”
Vân Na nhỏ giọng nói:
“Lúc này huynh cũng có cớ để hoang dâm.”
Ta nhỏ giọng nói:
“Ở trong xe làm chuyện đó đúng là rất tình thú, không bằng chúng ta cùng thử một chút.”
Vàn Na đỏ mặt gắt giọng:
“Muội không theo huynh hồ đồ đâu...”
Ta và Vân Na sóng vai đi vào trong lều lớn của An Dung, nàng ôm con trai tiến lên đón, ta mở cánh tay cười nói:
“Tới đây! Làm cho ta nhìn thật kỹ cháu của ta, Tiểu Khả Hãn của Bắc Hồ nào!”
An Dung cười đem con trai của mình đặt vào trong tay của ta, ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng nổi lên bao nhiêu là trìu mến, ta không biết lúc nào mình với có một đứa con trai.
Vàn Na tiếp nhận đứa nhỏ từ trên tay của ta, đùa nói:
“Hài tử này tên gì?”
An Dung nói:
“Nó tên là Thác Bạt Vũ Ngạo, muội mới đặt nhũ danh cho nó, tên là Tư Nam.”
Ta gật đầu, Tư Nam có ý nghĩa là nhớ phương nam, biểu thị An Dung vẫn luôn nhớ về cố hương.
An Dung ngồi xuống nói chuyện với chúng ta, Vân Na ôm Tư Nam đến một bên chơi đùa.
Thị nữ dâng trà.
Ta thưởng thức một ngụm trà, nói:
“Hoàng muội dự định khi nào khởi hành tới Khang Đô?”
An Dung nói:
“Dận Không ca ca, muội có một điều thỉnh cầu, mong rằng huynh có thể thành toàn.”
Khi ta nhìn biểu tình của nàng ta cũng đoán được phần nào, chắc chắn là nàng ta muốn đến Sở Cơ thăm Hưng vương Long Dận Thao.
Ta gật đầu nói:
“Hoàng muội chuyện này ta có thể đáp ứng, nhưng mà ta cho rằng, muội tốt nhất nên từ Khang đô trở về rồi mới tới Sở Cơ, nếu không chuyện này truyền tới tai phụ hoàng thì không tốt cho lắm.”
An Dung u oán thở dài nói:
“Hoàng huynh nói không sai, phụ hoàng là người đa nghi, hiện giờ muội có muốn cũng không được, tốt nhất là từ Khang đô trở về rồi tới cũng không muộn.”
Ta buông chén trà nói:
“Hiện giờ gió tuyết vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hoàng muội nên tạm thời ở lại Lục Hải Nguyên đợi khi gió tuyết qua đi lại khởi hành tới Khang Đô, nhân tiện tranh thủ thời gian xem phong cảnh của Lục Hải Nguyên một chút.”
An Dung cười cười nói:
“Lần trước khi muội gả tới Bắc Hồ, đã từng ở Lục Hải Nguyên nghỉ một thời gian ngắn, cảnh sắc mỹ lệ nơi này để lại ấn tượng tương đối sâu sắc trong lòng muội, lần này muội phải tranh thủ thưởng thức một chút.”
Ta chuyển trọng tâm câu chuyện sang mối quan hệ của ta với Bắc Hồ:
“Hoàng muội, không biết muội phu dự tính quan hệ của chúng ta như thế nào?”
An Dung áy náy nói:
“Từ khi huynh rời khỏi Bắc Hồ, muội và Đại Hãn vô cùng hối hận.”
Trong mắt nàng đã ngân ngấn, cỏ vẻ chân thành cực kỳ.
Ta tương đối hiểu rõ con người của An Dung, đương nhiên cũng không bị những biểu hiện của nàng lừa dối.
An Dung nói:
“Đại Hãn đã nhiều lần nhắc muội nhất định phải xin lỗi hoàng huynh.”
Nàng làm bộ muốn quỳ xuống trước mặt ta, ta cuống quít nâng cánh tay của nàng, mỉm cười nói:
“Muội tử không cần như vậy, lúc nãy chẳng phải đã nói không nói chuyện đã qua hay sao? Hơn nữa lúc đó ta cũng tỏ vẻ hung dữ với muội không làm cho muội sợ đó chứ?”
An Dung lau nước mắt nói:
“An Dung còn phải cảm tạ hoàng huynh lấy ơn báo oán, bỏ qua cho mẹ con chúng ta.”
Ta ha ha cười nói:
“Sao lại khách khí tới vậy, sau này không được nhắc tới chuyện này, bằng không ta phải trách tội muội mất.”
An Dung nín khóc mỉm cười nói:
“Ý chí của Dận Không ca ca người thường quả nhiên không thể nào so sánh được.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Thật không ngờ công phu vỗ mông ngựa của An Dung lại tăng mạnh như vậy, cho dù có thế nào đi nữa ta cũng không bị lừa.”
An Dung nói:
“Đại hãn đã định ra những điều ước cho lần hợp tác này, và đã giao cho Trần tiên sinh mang tới, lát nữa tiên sinh sẽ báo lại cho huynh.”
Ta gật đầu nói:
“Muôi tử yên tâm, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
An Dung nói:
“Nếu như huynh nghĩ ra điều gì hợp lý thì vào ngày xuân năm nay, Đại Hãn sẽ đích thân tới biên cảnh của Đại Khang và Bắc Hồ bàn chuyện ký ước.”
Ta cười nói:
“Đến lúc đó ta nhất định phải đối ẩm với muội phu một lần.”
Lúc này Tư Nam bật khóc chắc là có chút đói bụng, Vân Na cuống quít trả lại nó cho An Dung, ta nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.
Sau khi ra ngoài trời vẫn nổi gió tuyết, vốn ta muốn tìm Trần Tử Tô, nhưng đã thấy một thân ảnh yểu điệu đứng ở xa phụ trách bảo vệ mẹ con An Dung, chính là Tác Mạt Nhi.
Ta cười đi tới, lớn tiếng nói:
“Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, Tác Mạt Nhi cô nương vì sao không vào trong nghỉ ngơi?”
Tác Mạt Nhi nhìn ta một cái nói:
“Đại Hãn bảo ta phụ trách an toàn của hoàng hậu, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm.”
Ta cười nói:
“Tác Mạt Nhi cô nương hình như đối với ta không tin tưởng? Lẽ nào ta sẽ gia hại muội tử của mình?”
Tác Mạt Nhi thấp giọng nói:
“Không biết lần bắt cóc hoàng hậu trước kia là người nào?”
Ta bị nàng trách một câu, không tức giận mà thấy buồn cười, đi tới một bước, thấp giọng nói:
“Nếu như ta không nhớ lầm, hình như ta còn bắt có cả cô nương nữa, không biết có đúng không?”
Trong đôi mắt đẹp của Tác Mạt Nhi xẹt qua vẻ xấu hổ:
“Cái đồ háo sắc này, sau này ta nhất định phải đòi lại công đạo.”
Ta cố ý khiêu khích nàng nói:
“Cô nương nói ta háo sắc, vậy thì ta đã làm chuyện gì háo sắc với cô nương hay chưa? Nếu như cô nương cảm thấy ủy khuất, ta cho cô nương sờ một cái, vậy là hai chúng ta không thiếu nợ gì nhau, được không?”
Tác Mạt Nhi mắc cỡ dậm chân:
“Ta không nói với ngươi nữa... thật là... hạ lưu...”
Nàng xoay người đi như chạy trốn.
Ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng, cười lên ha hả, thanh âm của Vân Na ở phía sau ta vang lên:
“Muội còn tưởng huynh ở chỗ nào, hóa ra ở chỗ này câu dẫn tiểu cô nương.”
Ta cười tủm tỉm hướng Vân Na nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân, từ câu dẫn này dùng hình như không được hợp cho lắm.”
Vân Na kéo cánh tay của ta, hung hăng véo một cái, nói:
“Còn dám biện minh, cẩn thận muội khách sát huynh.”
Nàng vung tay làm một động tác vung đao xẹt qua cổ, ta cố ý giả bộ kinh hoàng, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
“Lão bà đại nhân, Dận Không biết tội, trước tiên giữ lại một đao kia, để cho ta lập công chuộc tội, có được không?”
Vân Na khanh khách cười rộ lên:
“Không biết xấu hổ, lời như thế mà huynh cũng nói ra miệng được.”
Trở lại doanh trướng của mình, Lục Châu thay trang phục của người Hán, Sở nhi và mấy người các càng tụ tập một chỗ kể chuyện, tiểu phúc của Sở nhi hơi lớn, Lục Châu có vẻ có chút ước ao, nhẹ nhàng xoa tiểu phúc của Sở nhi nói:
“Không biết khi nào muội mới có hài tử nhỉ?”
Tính tình nàng đơn thuần, trong lòng muốn cái gì là lập tức nói cái đó.
Mọi người cùng nhau nở nụ cười, Vân Na cười đến gập mình không đứng thẳng được, phải một lúc sau mới nói:
“Vậy thì muội với Dận Không đi xe thêm vài lần là… sẽ có.”
Nàng nói toạc chuyện của ta, khiến cho ta cũng xấu hổ, Lục Châu mặt cười hồng hồng, đấm một cái lên người của ta, nói:
“Đều tại huynh làm cho muội mất mặt trước các vị tỷ tỷ.”
Ta thấy Vân Na cười nghiêng ngả, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một trò đùa, nếu như đã nói ra bí mật của ta, ta cũng nên khiển trách nàng một cái.
Ta bỗng nhiên ôm Vân Na đẩy ngã xuống thảm, Vân Na duyên dáng kêu to nói:
“Huynh muốn làm gì?”
Ta cười híp mắt nói:
“Muội chẳng phải thường nói ta là một hôn quân hoang dâm vô độ ư, hôm nay ta sẽ hoang dâm vô độ cho muội xem!”
Ta cúi người hôn lên môi nàng, tay phải mò vào trong quần, xoa làn da nhẵn nhịu của nàng.
Chúng nữ thật không ngờ ta lại có thể ở trước mặt các nàng làm chuyện như vậy với Vân Na, ai nấy đều mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn.
Vân Na bình thường mặc dù lớn tiếng, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cùng ta hoan hảo thì chưa bao giờ làm qua, nàng liều mạng giãy dụa nói:
“Dận Không, muội biết sai rồi, huynh bỏ qua cho muội đi...”
Thế nhưng nàng càng giãy dụa, dục niệm trong lòng ta càng mạnh mẽ, ta thuần thục bỏ quần áo của nàng. Vân Na mắc cỡ đỏ bừng, chăm chú nhắm mắt lại, hai chân vẫn không được giãy dụa.
Hai chân ta chẹn vào chân ngọc của nàng, mỉm cười nói:
“Lục Châu, giúp ta tóm chân của Vân Na.”
Lục Châu đỏ mặt nói:
“Huynh quả nhiên là một hôn quân hoang dâm vô đạo.”
Nhưng mà nàng cũng đi tới giữ chân của Vân Na.
Vân Na chậm rãi mở đôi mắt đẹp, ngượng ngùng tới cực điểm, để mặc cho ta xâm nhập, ta toàn lực tấn công, Vân Na nhịn không được cắn chặt môi, tay chân chủ động quấn lấy ta.
Sở nhi e thẹn nói:
“Muội phải đi, không nên dạy hư trẻ con.”
Nàng quay mặt đi, nhưng mà không làm sao rời đi được, ta và Vân Na điên cuông triền miên làm cho các nàng đứng ngôi không yên.
Ta yên lặng vận dụng vô Gian Huyền Công, khiêu khích dục vọng ở nơi sâu thẳm nhất của Vân Na, Vân Na làm sao chịu được, lập tức lớn tiếng rên rỉ.
Chúng nữ thấy hai ta ý loạn tình mê, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Vân Na mềm mại uyển chuyển kêu lên:
“Muội... không được... huynh bỏ qua cho muội đi...”
Ta mỉm cười, đứng dậy đi tới bên người Lục Châu, một tay lấy tóm lấy nàng. Lục Châu đã sớm biết ta muốn làm gì, thân thể mềm mại tựa vào trong lòng ta.
Có lẽ do đã biểu hiện thần uy trước mặt các nàng, động tác của ta với Lục Châu lại càng thêm mãnh liệt, cho tới nàng xin tha ta mới buông ra.
Trận đại chiến này kéo dài rất lâu, ai nấy đều bị ta chinh phục. Lúc thì ta ghé vào Vân Na, lúc thì ôm Lục Châu, thân hình mềm mại của các nàng nóng bỏng dọa người, ta làm cho các nàng sung sướng vô cùng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Tên dâm tăc này, muốn muội chết mới cam lòng hay sao?”
Ta cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở nhi đang giả bộ ngủ, từ phía sau ôm lấy nàng, ta bị nàng cắn một cái, nàng nhẹ giọng nói:
“Huynh quả nhiên là một tên hôn quân hoang dâm vô đạo!”