Sau khi trải qua chuyện Thác Bạt Ngọc Nhi ám sát ta ở bãi săn Hách Lan, ta đã quyết định ngay lập tức rời khỏi Bắc Hồ, đêm dài lắm mộng, nếu như ta tiếp tục ở lại nơi này, thì chưa chắc đã hết những rắc rối khác phát sinh.
Khi đêm xuống, chúng ta đã tới thảo nguyên cách Ô Khố Tô thành hơn mười dặm, quay đầu nhìn lại phương hướng Ô Khố Tô thành, ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Nhã Khắc nói:
“Cuối cùng cũng có thể trở lại Âm Sơn, ta có chút nhớ nhung các huynh đệ trong bộ tộc.”
Đột Tạ cười nói:
“Ngươi nhớ mười ba vị thê tử của mình thì đúng hơn.”
Nhã Khắc ha ha nở nụ cười, hắn nhìn ta một cái nói:
“Lần này Bình vương thu hoạch rất lớn, không chỉ thành công đón được di hài của An vương trở về, mà còn có được Bắc Hồ tiểu công chúa...”
Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Sở Nhi lạnh như sương, mới ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng cười cười, kéo cương ngựa lại, đi sau chúng ta.
Ta nhẹ giọng nói:
“Muội vẫn còn tức giận?”
Sở nhi lắc đầu nói:
“Muội không tức giận, nhưng mà có chút lo lắng, chuyện phát triển tới mức này rồi, huynh tính bẩm báo thế nào với phụ hoàng đây?”
Ta thở dài nói:
“Chỉ cần cái cửa của Tĩnh Đức phi thôi, cũng rất khó qua, An Dung công chúa chính là viên ngọc quý trên tay người, muốn người gả An Dung công chúa lên Bắc Hồ, thì đúng là vô cùng khó khăn.”
Sở nhi nói:
“Muội cũng lo lắng chuyện này, cô mẫu vẫn có ý muốn gả nàng ta cho tam hoàng tử của Hán quốc là Hạng Đạt Sinh, đồng thời cũng chuẩn bị gả An Dung công chúa sang bên đó từ lâu rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta cũng có nghe được, nhưng mà đây cũng chỉ là một ý định, chưa chắc đã trở thành sự thực.”
Sở nhi u oán thở dài một hơi nói:
“Chuyện này huynh phải đích thân về Khang Đô giải thích với phụ hoàng rồi.”
Thật ra không có chuyện cầu thân, ta cũng phải hộ tống tro cốt của An vương về Khang Đô, trong lòng ta đã chuẩn bị đối mặt với mọi trắc trở.
Tâm tình của ta khi trở về không được thoải mái, cho nên lộ trình có cảm giác như rất dài, trên đường đi lại gặp khá nhiều mưa, năm hôm sau chúng ta mới về tới Âm Sơn Xuyên Vân Cốc.
Đường Muội ở trong cốc dường như đã sớm trông mòn con mắt, khi nhận được tin tức chúng ta trở về, hắn cùng với Phổ Mạn ra tận cổc khẩu đón. Từ bước đi của Đường Muội, ta đã nhận ra thương thế của hắn đã rất tốt rồi.
Ta cười đi tới bên người hắn, Đường Muội ý bảo Phổ Mạn buông hắn ra, đi thật nhanh tới trước mặt tạ hít một hơi thật sâu nói:
“Công tử bình an trở về, Đường Muội vô cùng vui mừng.”
Ta cười ha hả, đỡ lấy vai của hắn nói:
“Đường Muội! Mấy ngày nay ngươi phong lưu khoái hoạt, trong khi mấy người chúng ta phong trần mệt mỏi, khi khác phải trừng phạt ngươi một phen.”
Một bên Phổ Mạn cuống quít nói:
“Hắn bị trọng thương, điều này ngươi cũng biết, vì sao còn phạt hắn?”
Đột Tạ và mấy người ở phía sau đồng thời nở nụ cười, không nghĩ tới Tiểu Ny Tử này lại bảo vệ Đường Muội tới như vậy.
Khuôn mặt Đường Muội đỏ bừng, có chút xấu hổ!
Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Đã có Phổ Mạn cầu tình cho ngươi, ta cũng không trách phạt nặng làm gì, vậy thì như vậy đi, phạt ngươi ở lại Xuyên Vân Cốc dưỡng thương, cho tới khi nào thương thế hồi phục mới trở lại Tuyên Thành.”
“Thật sao?”
Phổ Mạn vui mừng trợn tròn mắt.
Mọi người lại cười rộ lên.
Phổ Mạn trừng mắt gắt giọng:
“Cười cái gì mà cười? Ta chỉ muốn có Đường Muội bên cạnh, có cái gì buồn cười?”
Đường Muội nhíu mày nói:
“Phổ Mạn! Không được vô lễ!”
Khi đôi mắt đẹp của Phổ Mạn nhìn Đường Muội thì lập tức trở nên vô cùng ôn nhu:
“Bên ngoài gió lớn, ta đỡ ngươi vào trong nghỉ ngơi.”
Ta cười nói:
“Đường Muội, ngươi trọng thương mới khỏi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Đêm đó chúng ta ở lại Xuyên Vân Cốc, sau khi cơm tối xong, ta tới tìm Nhã Khắc, thấy hắn đang thương lượng chuyện vì đó với một tộc nhân, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Thấy ta tên kia tộc nhân cuống quít rời đi, ta đứng bên cạnh Nhã Khắc, nói:
“Có chuyện gì mà thần bí như vậy?”
Nhã Khắc thở dài nói:
“Mông Lý Đa đã nượng tựa vào Hải Vu tộc.”
Hắn lập tức giải thích:
“Hải Vu tộc và Xoa Tháp tộc chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, hắn làm thế này là ruồng bỏ tổ tiên. Sớm biết như vậy thì ta đã một đao giết hắn.”
Hắn chân thành nhìn về phía ta nói:
“Có chuyện này ta vẫn không nói cho ngươi biết... Mông Lý Đa là do ta thả ra.”
Ta cười nhạt nói:
“Ngươi và hắn đã từng là kết nghĩa an đáp, sao có thể dễ dàng từ bỏ tình huynh đệ như vậy, nếu như đổi lại là ta, thì ta cũng sẽ làm như vậy.”
Nhã Khắc chân thành xin lỗi nói:
“Dù gì đi nữa ta vẫn phải xin lỗi ngươi.”
Ta ha hả nở nụ cười, chân thành nói:
“Lần này có thể thuận lợi tới được Bắc Hồ, cũng là nhờ Nhã Khắc huynh toàn lực trợ giúp, Dận Không và ngươi có chút hợp ý, ta có một thỉnh cầu, không biết ngươi có đáp ứng không?”
“Bình vương cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đốc hết toàn lực!”
Nhã Khắc sảng khoái đáp.
Ta mỉm cười nói:
“Việc này đối với ngươi mà nói thì không khó, ta có ý kết nghĩa an đáp với nguơi, không biết Nhã Khắc nghĩ như thế nào?”
Hai mắt của Nhã Khắc sáng quắc, kích động cầm hai cánh tay của ta nói:
“Nhã Khắc chính là giới thảo mãng, sao có thể như vậy được.”
Ta lớn tiếng nói:
“Quân tử kết giao đâu có để ý tới thân phận và địa vị, phú quý, công danh, lợi lộc như phù vân, chỉ có tình huynh đệ chân chính mới tồn tại thiên trường địa cửu!”
Sở dĩ ta đưa ra đề nghị kết nghĩa an đáp với Nhã Khắc cũng là có dự tính, Xoa Tháp tộc ở Âm Sơn có thực lực cường đại nhất trong các tộc, Nhã Khắc thân là thủ lĩnh bộ tộc, có uy tín cực cao, ta kết bái với hắn thì sẽ giải quyết được vấn đề phía bắc của Tuyên Thành.
Nhã Khắc nặng nề gật đầu:
“Ngươi chờ ta một chút!”
Hắn xoay người đi vào trong một căn nhà gỗ, không lâu sau cầm thêm một vò rượu và hai cái bát, hắn mỉm cười nói:
“Người Hán các ngươi có cách nói, khi kết nghĩa thì phải có rượu, chúng ta cũng dựa theo quy định đó mà làm.”
Ta và hắn nói ngày sinh của mình, Nhã Khắc lớn hơn ta chín tuổi, sẽ là huynh trưởng của ta.
Chúng ta quỳ gối dưới gốc cây đại thụ, lấy đất làm lô, lấy cỏ làm hương, cung kính làm lễ kết bái.
Ta và Nhã Khắc dùng yêu đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong bát ruợu, sau khi uống cạn, chúng ta đồng thời cười to.
“Huynh đệ!”
“Đại ca!”
Dựa theo quy củ của Xoa Tháp tộc, ta vàNhã Khắc trao đổi bội đao cho nhau, trăng non mới nhú, chúng ta ngồi đối ẩm.
Lúc này ta chợt nhớ tới một người đại ca kế bái khác là Yến Hưng Khải, tình cảm của ta và Nhã Khắc tốt hơn hắn rất nhiều.
Nhã Khắc nói:
“Kể từ hôm nay Xoa Tháp tộc chúng ta không bao giờ... quấy rầy Tuyên Thành nữa.”
Ta cười lắc đầu nói:
“Chuyện của quá khứ, huynh đệ của chúng ta cần gì phải nhắc tới, nhưng mà chẳng nhẽ đại ca định để bộ tộc sinh sống trong Âm Sơn này mãi hay sao?”
Nhã Khắc thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, cứ suốt ngày sống cuộc sống luôn luôn di chuyển thế này cũng mệt, thế nhưng các tộc trong Âm Sơn không đoàn kết, các bên đánh nhau không ngừng. Bắc Hồ không cho chúng ta sinh sống, trong khi đó về phía Nam lại là Đại Khang, chúng ta chẳng có cách gì khác là phải ở lại đây mưu cầu sinh tồn.”
Ta và hắn chạm một bát rượu, nói:
“Đại ca, huynh có nghĩ tới chuyện cho tộc nhân mình tiếp tục cuộc sống chăn thả?”
Nhã Khắc cười khổ nói:
“Cho dù ta có muốn, nhưng mà đi đâu tìm đồng cỏ bây giờ?”
Ta mỉm cười nói:
“Phía bắc Tuyên Thành có một đồng cỏ quanh năm hoang vu, tại sao huynh không tới đó?”
Nhã Khắc có chút run sợ nhìn ta:
“Huynh đệ, chúng ta không phải là con dân Đại Khang, làm gì có quyền chăn thả ở nơi đó?”
Ta ha ha cười nói:
“Vậy thì đại ca nói cho đệ biết, Xoa Tháp tộc thuộc về quốc gia nào?”
Nhã Khắc không cách nào trả lời được, hắn trầm mặc.
Ta đứng dậy đi tới dưới gốc cây đại thụ, vỗ vào thân cây nói:
“Người Hán thì sao? Người Hồ thì sao? Chỉ cần sinh ra trên thế giới này, thì ai nấy cũng có tự do, cũng có một vùng đất để sinh sống.”
Nhã Khắc theo ta đứng lên, ngưng thần lắng nghe lời ta nói.
“Trên đời này chẳng có quá nhiều quốc gia, mỗi vùng đất, mỗi đổng cỏ đều thuộc sở hữu chung của mọi người, chính vì chiến tranh mới làm cho những mảnh đất, đồng cỏ này chia năm xẻ bảy.”
Nhã Khắc nặng nề gật đầu.
Ta nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trịnh trọng nói:
“Chúng ta nếu như đã kết bái thành huynh đệ, vậy thì Xoa Tháp tộc sao lại không thể sinh sống cùng với người Hán trên cùng một mảnh đất?”
Trong ánh mắt của Nhã Khắc hiện lên quang mang kích động.
Ta lớn tiếng nói:
“Đệ muốn biến đồng cỏ đấy thành thiên đường cho các huynh sinh sống, mọi người không có khoảng cách và giới hạn, cũng không có phân tranh.”
Nhã Khắc kích động nói:
“Huynh đệ, nói cho ta biết ta phải làm thế nào, đại ca sẽ toàn lực ủng hộ quyết định của đệ.”
Ta mỉm cười nói:
“Đại ca, lần này khi đệ về Đại Khang, sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, người nhất định đồng ý.”
Ngày thứ hai Nhã Khắc tự mình tiễn chúng ta tới chân núi Âm Sơn, với ta mà nói, lần tới Bắc Hồ này đã đạt được hiệu quả ngoài sự mong muốn.
Cảm tình giữa Đường Muội và Phổ Mạn, ta và Nhã Khắc kết bái, vô hình đã tạo thành một minh ước kiên cố với Xoa Tháp tộc, nguy cơ ở phía bắc Tuyên Thành đã hoàn toàn được giải quyết, bây giờ ta cần đối mặt với việc khó khăn vô cùng là chuyện cầu hôn.
Nhận được tin tức chúng ta trở về bình an, Vân Na, Yến Lâm đã tới đón chúng ta từ sáng sớm, thấy thân ảnh mạnh mẽ oai hùng của ta, chúng nữ không cách nào nhịn được, nước mắt vui mừng chảy xuống.
Ta ôm từng người vào trong lòng, nhưng lại không thấy bóng Tuệ Kiều và Dao Như đâu, hỏi Vân Na ta mới được biết, Dao Như bị bệnh, Tuệ Kiều ở lại Vương Phủ chiếu cố nàng.
Nghe thấy Dao Như bị bệnh, lòng ta nóng như lửa đốt, giục ngựa chạy như bay về vương phủ.
Đi vào gian phòng của Dao Như, ta thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, đang dựa mình vào thành giường, Tuệ Kiều đang đút thuốc cho nàng uống.
Nhị nữ thấy ta, trong đôi mắt đẹp chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
“Công tử...”
Ta tiến lên tiếp nhận chén thuốc trong tay Tuệ Kiều, nhẹ giọng nói:
“Để ta làm cho!”
Hai giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt tái nhợt của Dao Như chảy xuống, ta đút từng thìa thuốc cho nàng.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Mấy ngày trước Dao Như không chịu được gió lạnh, hơn nữa do nhớ công tử quá độ, cho nên bệnh tình mới xuất hiện. Hiện giờ đã bắt đầu khôi phục, chắc là không có trợ ngại gì, nhưng mà...”
Tuệ Kiều muốn nói gì đó lại thôi, Dao Như lớn tiếng khóc ồ lên, ta ôm nàng vào trong lồng ngực, ôn nhu nói:
“Làm sao vậy?”
Dao Như nức nớ nói:
“Công tử... muội... muội có lỗi với huynh...”
Tuệ Kiều u oán thở dài nói:
“Thai nhi trong bụng Dao Như không còn giữ được nữa.”
Trong lòng ta trầm xuống, đây đúng là một đả kích lớn với ta, nhưng mà lúc này Dao Như còn thống khổ hơn ta nhiều.
Ta ôm vai nàng, nhẹ giọng khuyên lơn:
“Không ngại chuyện này, sau này chúng ta còn có thể sinh thêm nhiều hài tử nữa.”
Dưới sự khuyên bảo của ta, Dao Như mới bình tâm lại, ngủ thật say.
Ta và Tuệ Kiều đi ra ngoài cửa, ta thấp giọng nói:
“Tuệ Kiều, Dao Như chỉ trúng gió lạnh thôi, sao lại xảy thai được?”
Tuệ Kiều cắn cắn môi, rốt cục quyết định nói:
“Có chuyện này muội nghĩ tốt nhất là huynh nên biết, mấy hôm trước Dao Như đột nhiên tới miếu sơn thân cầu phúc, khi muội tìm nàng ta thì còn có một nam tử ở đó.”
“Cái gì?”
Ta thất thanh nói, lửa giận trong lồng ngực của ta nhất thời bùng lên thiêu đốt, lẽ nào Dao Như làm chuyện gì có lỗi sau lưng của ta?
Tuệ Kiều kéo ta sang một bên, thấp giọng nói:
“Lúc đó muội cũng cảm thấy kỳ quái, nên mới núp ở một bên, thì nghe được Dao Như gọi nam tử kia là ca ca.”
Tâm tình của ta dần bình phục lại, nam tử kia chắc chắn là Điền Ngọc Lân, nhưng mà Điền Tuần đã đào tẩu, hắn tới tìm Dao Như làm gì?
Tuệ Kiều nói:
“Nam tử kia dường như muốn dẫn Dao Như đi, nhưng mà Dao Như kiên quyết không chịu, trong lúc giằng co bị ngã xuống đất. Muội lập tức chạy tới, nhưng mà nam tử kia đã nhanh chóng đào tẩu, đối với Dao Như, muội vẫn giả bộ không biết chuyện này.”
Ta cắn răng nghiến lợi nói:
“Nếu như có một ngày ta tìm thấy tên hỗn trướng Điền Ngọc Lân, thì nhất định phải lột da rút gân hắn, mới giải được mối hận trong lòng của ta.”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Mấy hôm nay tâm tình của Dao Như không ổn định, huynh không được có đả kích nàng thêm.”
Ta gật đầu, khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, nói:
“Tuệ Kiều, mấy ngày nay cực khổ cho muội rồi.”
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói:
“Còn có một việc, muội cũng muốn nói cho huynh biết.”
Ta ha hả cười nội:
“Có chuyện gì, buổi tối chúng ta ở trên giường nói.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng phì phì nói:
“Buổi tối sao huynh có thể đoàng hoàng được cơ chứ.”
Ta thấy nàng e thẹn, trong lòng lại rung động, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào kia một cái.
Tuệ Kiều đỏ mặt đẩy ra ta nói:
“Huynh không sợ thủ hạ nhìn thấy sao.”
Ta cười nói:
“Đây là phủ đệ của ta, ngay cả quyền hôn người mình yêu cũng không có hay sao?”
Tuệ Kiều giữ lấy bàn tay của ta, không muốn cho ta tiếp tục làm loạn nữa, nàng nghiêm mặt nói:
“Xa Hạo tới rồi.”
Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, không nghĩ tới chỉ một câu nói ở Khang Đô, đã làm cho hắn theo đuổi ta tới tận Tuyên Thành.
Tuệ Kiều nói:
“Muội đã nói rõ với hắn, nhưng mà hắn kiên quyết không rời khỏi nơi này, hắn muốn chờ huynh về nói chuyện một lần.”
Tuệ Kiều thở dài nói:
“Hắn vẫn chung tình với muội, vì muội mà hắn đã nhiều lần ám sát huynh. Lúc này khi biết muội còn sống trên đời, sự bế tắc trong lòng hắn vẫn không thể nào cởi được.”
Ta thấp giọng nói:
“Muội muốn ta đối với hắn như thế nào?”
Tuệ Kiều nói:
“Xa Hạo tuy rằng đã sám sát huynh, thế nhưng hắn bản thân cũng không phải người xấu, nếu như huynh chiều muội, thì hãy nói chuyện với hắn một lần, khuyên hắn rời khỏi nơi này, trở về Triều Tiên.”
Ta gật đầu nói:
“Muội yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này tốt.”
Tuệ Kiều dặn dò:
“Hăn đã từng có ân với muội, huynh ngàn vạn lần không nên thương tổn hắn.”
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói:
“Ta đáp ứng muội.”
Sau khi ta tắm rửa thay y phục xong, thì nhận được tin tức Tri Phủ Tuyên Thành Triệu Đông Tề mang theo Công Tôn Lộc đến đây gặp ta. Từ khuôn mặt tươi cười của hai người, ta có thể hình dung ra tất cả mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi.
Triệu Đông Tề trước tiên hỏi ta tình huống của chuyến đi Bắc Hồ, sau đó mới đem trọng tâm câu chuyện chuyển về Tuyên Thành.
Hắn cười híp mắt nói:
“Tài chính bán đấu giá các mỏ vàng còn rất nhiều, chúng ta đang tiến hành nạo vét khúc sông.”
Công Tôn Lộc nói:
“Có một việc Bình vương chắc sẽ không không ngờ tới, những thương nhân đãi vàng này trắng trợn đào móc bùn để tìm vàng, vô hình trung đã thanh lý được số bùn ứ đọng trong nhiều năm.”
Ta nhịn không được bật cười, việc này đúng là ngoài ý liệu của ta.
Ta thấp giọng nói:
“Dựa theo sự phỏng đoán của các ngươi, công việc nạo vét con sông kia bao nhiêu lâu thì hoàn thành?”
Triệu Đông Tề nói:
“Ty chức và Công Tôn Lộc đã tính toán, đến tháng ba sang năm là có thể hoàn thành, đến lúc đó sẽ không còn nạn hồng thủy nữa.”
Ta thoả mãn gật đầu nói:
“Gần đây bách tính có tình hình biến chuyển gì không?”
Triệu Đông Tề nói:
“Ty chức dựa theo lời điện hạ nói, tiến hành cứu tế nạn dân, hơn nữa còn có phần thưởng cho những bách tính chủ động canh tác, cho nên đã có không ít bách tính quay trở về Tuyên Thành, cứ tính theo tình hình này, thì mọi chuyện rất khả quan.”
Công Tôn Lộc tràn ngập lo lắng nói:
“Bình vương điện hạ, có một chuyện ty chức vẫn lo lắng không dứt được, đó là chúng ta lợi dụng chuyện mỏ vàng hấp dẫn thương nhân tới Tuyên Thành. Nhưng mà trải qua một thời gian dài, có một số mỏ đúng là đào được vàng, nhưng mà số lượng rất ít, so với những điều mà điện hạ nói không tương xứng, cho nên nhiều thương nhân đã thoái chí.”
Ta cười nói:
“Chuyện này ta đã tính toán qua, đúng là không cách nào giải quyết được, cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng gom đủ số tài chính, nếu như bọn họ muốn rời đi vậy thì kệ họ thôi.”
Công Tôn Lộc nói:
“Nhưng mà tiếp tục như vậy, thì bọn họ sẽ nhận ra điện hạ lừa dối họ, sau này làm gì có thương nhân nào muốn tới Tuyên Thành kinh doanh?”
Ta ha hả cười nói:
“Chuyện này ngươi không nên lo lắng, nói cho các ngươi một tin vui, khi ta ở Bắc Hồ đã cùng với Xích Lỗ Ôn nói chuyện, sau này Tuyên Thành sẽ trở thành nơi trung chuyển giao dịch giữa Đại Khang và Bắc Hồ. Ta tin càng ngày sẽ có càng nhiều thương nhân tới đây đầu tư.”
Công Tôn Lộc nói:
“Ty chức cho rằng, chúng ta nên bồi thường cho mỗi thương nhân một chút?”
Ta lắc đầu nói:
“Không phải là ta không muốn bồi thường cho họ, mà là Tuyên Thành không có năng lực bồi thường. Làm chuyện gì cũng cần hồi báo, sở dĩ bọn họ mua mỏ vàng cũng là muốn có lợi nhuận nhiều hơn...”
Ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm mừng rỡ của Tiêu Trấn Kỳ:
“Công tử!”
Tính cách của hắn từ trước đến nay trầm ổn, rất ít khi vui mừng ra mặt.
Ba người chúng ta đồng thời nhìn ra cửa, thấy Tiêu Trấn Kỳ nở nụ cười vọt vào, Dực Hổ thở hổn hển theo sau.
Dực Hổ mấy ngày nay vẫn đi theo Tiêu Trấn Kỳ học học võ tài bắn cung, sự sùng bái đối với ta trước kia đã chuyển sang người Tiêu Trấn Kỳ.
Dực Hổ giành nói:
“Tỷ phu! Trong mỏ vàng chúng ta đào ra được... rất nhiều vàng đen.”
Ta ha hả cười nói:
“Trên đời này làm gì có vàng đen?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Là than! Dùng để sưởi ấm!”
Ta và Triệu Đông Tề đồng thời đứng dậy, đây đúng là một tin tức vô cùng tốt, dưới đất Tuyên Thành có than đá, chuyện này chưa có người nào nghe nói tới.
Tiêu Trân Kỳ thở hổn hển nói:
“Không chỉ có mỏ vàng của chúng ta, mà hầu hết các mỏ vàng đều có, hơn nữa lại rất lớn. Ta đã từng nghe các thương nhân kinh doanh than đá nói, số lượng than của Tuyên Thành còn nhiều hơn so với Tấn quốc nhiều lần.
Chuyện này ta đã nghe nói tới, ở Tấn quốc có một người là Phan Độ, dựa vào ‘Ô Nguyên mỏ’ buôn bán than đá mà trở thành một trong thiên hạ tứ đại phú thương.
Nếu như đúng theo lời Tiêu Trấn Kỳ nói, thì ông trời đã ban cho Tuyên Thành một hậu lễ rất lớn.
Triệu Đông Tề cũng kích động vô cùng.
Công Tôn Lộc lại nói:
“Chúng ta phát hiện tài nguyên, mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng có một tai họa ngầm ty chức cần nhắc nhở điện hạ. Hầu như những mỏ vàng này đều ờ hai bên bờ sông cụt, đãi vàng và khai thác than là hai khái niệm khác nhau. Nếu như để cho bọn họ tự do khai thác không có quy hoạch, thì tình hình lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.”
Ta hít một hơi lạnh, quyết đoán hạ lệnh:
“Lập tức thông tri cho tất cả các vị quáng chủ (chủ mỏ khoáng sản), lập tức dừng sản xuất, triệu tập tới phủ nha nghị sự.”
Lần này ta tự mình làm chủ, trên mặt thương nhân tới đây ai nấy đều hiện lên sự mừng rỡ.
Hôm nay họ không biết ta triệu tập họ tới làm gì, nhưng mà được ta tự mình tiếp kiến, họ cũng đoán được chuyện này không phải là chuyện đùa.
Ta mỉm cười nhìn toàn trường, nói:
“Nghe nói ở mỏ vàng của các ngươi đào được không ít than đá?”
Đám thương nhân hai mặt nhìn nhau, không biết ta nói câu này là có ý gì.
“Các ngươi không cần sợ, nếu như ta đã chuyển nhượng các mỏ vàng này cho các ngươi, thì cũng sẽ không thu hồi.”
Lúc này họ mới yên lòng.
Ta lớn tiếng nói:
“Thế nhưng có chuyện ta phải nói rõ trước, các mỏ khoáng sản hầu như đều ở hai bên bờ sông. Lúc trước chuyển nhượng cho các ngươi, cũng chỉ tính theo giá chuyển nhượng của mỏ vàng. Nếu như bây giờ các ngươi đào móc than đá, kiếm được tiền nhiêu là chuyện tốt, các ngươi có nhiều khoáng sản, thì Tuyên Thành cũng sớm ngày phú cường. Nhưng mà...”
Ta cố ý dừng lại một chút, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, họ đang muốn nghe ta nói tiếp, bởi điều ta sắp nói có liên quan mật thiết tới lợi ích của họ.
Ta trịnh trọng nói:
“Ta đang tiến hành nạo vét, tu sửa con sông này, trong khi các ngươi lại tiến hành đào móc, việc này đã làm tăng thêm phí tu sửa.”
Trong đám người có một gã thương nhân nói:
“Bình vương thiên tuế, chúng ta có thể đưa ra một số lượng tài chính để tu sửa.”
Mọi người đồng thanh phụ họa.
Ta đang đợi bọn họ nói điều này, mỉm cười nói:
“Tâm ý của mọi người ta tâm lĩnh, nhưng ta triệu tập mọi người tới đây cũng không phải là chiêu mộ tài chính của các ngươi. Ta đã cùng Triệu tri phủ, Công Tôn tiên sinh thương lượng, phàm là ai khai thác mỏ, thì phải khai báo số lượng, quan phủ sẽ định ra kết hoạch khai thác cụ thể. Ta mong là mọi người chấp hành kế hoạch này, ngàn vạn lần không thể khai thác quá độ, ảnh hưởng tới sự an toàn của khúc sông. Nếu như có một ngày đê vỡ, thì tài phú của các ngươi cũng bị chìm trong bọt nước.”
Ta lớn tiếng nói:
“Mời chư vị yên tâm, ngày nào bản vương còn ở Tuyên Thành thì ngày đó sẽ bảo đảm cho lợi ích của các ngươi. Thế nhưng ta mong muốn, mọi người sẽ lo lắng cho cục diện của Tuyên Thành.”
Mọi người đồng thời chấp nhận ý kiến của ta, vốn họ tưởng rằng ta sẽ bắt bọn họ thêm tiền, nhưng không ngờ ta lại nói ra câu này.
Thật ra ta chỉ cần sáng tạo cơ hội cho họ, họ sẽ làm ra tài phú cho Tuyên Thành, sẽ có nhiều bách tính có việc làm, chuyện này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc lấy tiền của thương nhân.
Lúc ta và Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi nha môn, thì trong lòng dâng lên một sự sung sướng không nói lên lời.
Tảng đá lớn trong lòng tồn tại nhiều ngày qua đã được rời đi.
Ngoài cửa có một nam tử áo trắng lạnh lùng nhìn ta, chắc chắn hắn đã đợi ở nơi này rất lâu rồi, mục đích là đợi ta.
“Xa Hạo!”
Trong lòng ta thầm kêu tên của hắn.
Tiêu Trấn Kỳ nắm chặt chuôi đao, hắn và Xa Hạo đã nhiều lần giao thủ, nên luôn đề phòng một đối thủ như thế này.
Xa Hạo lạnh lùng cười, cởi trường kiếm bên hông xuống, đi tới chỗ Tiêu Trấn Kỳ, nhìn ta nói:
“Ta ở trong trà lâu đầu đường đợi ngươi!”
Tiêu Trấn Kỳ nhắc nhở ta nói:
“Công tử cẩn thận.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như hắn muốn ám sát ta, thì sẽ không dùng phương thức này, ngươi ở ngoài trà lâu chờ ta.”
Ta bước nhanh tới phương hướng trà lâu.
Ngồi đối diện với một sát thủ, từng ám sát mình nhiều lần, đúng là có một cảm giác mới mẻ.
Từ khi ta đi vào trong trà lâu, ánh mắt của Xa Hạo không cách nào rời khỏi ta. Thế nhưng ta lại tìm thấy trong đó sự bi thương và bất đắc dĩ, không còn sát khí và cừu hận như ngày xưa.
“Ta đã gặp Tuệ Kiều!”
Xa Hạo chậm rãi nói.
Ta gật đầu, mỉm cười nói:
“Tuệ Kiều đã nói với ta chuyện này, nàng muốn ta và ngươi gặp mặt nói chuyện.”
Xa Hạo lạnh lùng nói:
“Chuyện của nam nhân, thì hãy để nam nhân giải quyết.”
Trong mắt Xa Hạo hiện lên vẻ bi thương, thân hình của hắn tựa vào ghế ngồi, cố sức cắn môi, một lúc lâu sau mới nói:
“Ta là một gã võ sĩ Triều Tiên, năm đó khi bảo vệ hoàng thượng, bị người ta đâm một nhát, tất cả mọi người cho rằng ta đã chết, chỉ có Tuệ Kiều là kiên trì cứu sống ta, kéo ta từ biên giới tử vong lại. Từ ngày đó, ta tồn tại vì nàng.”
Thâm tình của Xa Hạo làm ta cảm động.
Xa Hạo nói:
“Lúc trước ta không tiếc tất cả ám sát ngươi, là vì ngươi sát hại Tuệ Kiều, ta tồn tại là vì báo thù, thế nhưng...”
Trong mắt của Xa Hạo rơi xuống hai giọt lệ:
“Ta ngàn vạn lần không ngờ, Tuệ Kiều... nàng vẫn sống ở trên đời này, lại càng thêm không ngờ, nàng lại lấy ngươi... người lúc trước dồn nàng vào chỗ chết!”
Trên mặt của ta hiện lên sự xấu hổ, chuyện bắn nàng là một nỗi hổ thẹn trong lòng ta.
Xa Hạo nói:
“Ông trời đối với ta quá mức tàn khốc, ta một lòng muốn báo thù vì Tuệ Kiều, là vì tình cảm chân thành...”
Hắn cười khổ nói:
“Ta không có lý do giết ngươi, ta cũng mất đi lý do tiếp tục tồn tại.”
Ta trịnh trọng nói:
‘Ta sẽ dùng phần đời còn lại, bù đắp tội nghiệt mà mình gây ra với Tuệ Kiều.”
Xa Hạo gật đầu:
“Thật ra khi ta gặp Tuệ Kiều, ta cũng đã hiểu rõ. nàng chẳng còn cừu hận gì với ngươi từ lảu rồi mà làm cho nữ nhân thay đồi như vậy. chỉ có một nguyên nhản là nàng đã yêu ngươi.”
Hắn thấp giọng nói:
“Ta sẽ nhờ kỹ những lời ngươi nói với ta hôm nay, nếu có một ngày, ngươi làm tổn thương Tuệ Kiều, thì ta sẽ không tiếc tất cả đối phó với ngươi.”
Nói xong câu này, hắn xoay người rời khỏi trà lâu, ta yên lặng nâng chung trà lên, thân ảnh của hắn biến mất ở cuối con đường...
…
Khi ta kể lại chuyện hôm nay ta gặp Xa Hạo, trong đôi mắt đẹp của Tuệ Kiều hiện lên hai dòng lệ.
Ta ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Vì sao muội khóc?”
Tuệ Kiều tựa vào trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Xa Hạo là một cô nhi, số phận của hắn rất bất hạnh, trước kia khi xảy ra phản loạn ở cung đình, nếu như không phải hắn liều mạng cứu muội thì muội đã chết dưới loạn đao, trong lòng muội hắn giống như một người ca ca.”
Ta yêu thương hôn lên những giọt nước mắt của Tuệ Kiều, Xa Hạo cũng hiểu rõ tình cảm của ta và Tuệ Kiều, chắc chắn hắn sẽ không ở lại đây, không biết là với tâm trạng của hắn hiện nay, hắn sẽ lưu lạc tới phương nào.
Ta thấp giọng nói:
“Hay là ta bảo hắn ở lại.”
Tuệ Kiều lắc đầu nói:
“Hắn là người cứng đầu, nhất định không ở lại”
Ta ôm Tuệ Kiều nói:
“Truớc kia nếu như không gặp ta, muội có chọn Xa Hạo không?”
Tuệ Kiều khẽ cắn môi, lắc đầu nói:
“Không đâu, muội đối với hắn chỉ có tình thân, chưa từng có... loại cảm giác tim đập thình thịch như với huynh.”
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, Tuệ Kiều đúng là một lễ vật mà ông trời ban cho ta.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng ho khan của Vân Na. Ta cười buông Tuệ Kiều ra, mở cửa phòng.
Vân Na cười nói:
“Sắc trời mới vừa tối, hai người đã trốn trong phòng làm gì?”
Ta ôm Vân Na nói:
“Đương nhiên là làm chuyện tốt, Hoàn Nhan tướng quân có hứng thú tham gia hay không?”
Vân Na nhẹ giọng phì phì nói:
“Lại nói bậy, cẩn thận dậy hư tiểu hài tử.”
Ta đỡ nàng ngồi xuống giường, Tuệ Kiều đỏ mặt nói:
“Tỷ tỷ đừng nghe huynh ấy nói bậy, muôi và huynh ấy có chuyện cần nói.”
Ta cười ha hả, ôm hai nàng vào trong lòng, cảm thán nói:
“Cảm giác trở về nhà thật thích.”
Vân Na nói:
“Chỉ tiếc là ngày mai huynh lại phải khởi hành.”
Ta thở dài nói:
“Ta phải đem tro cốt của hoàng huynh về Khang Đô, hơn nữa cũng phải bẩm báo với phụ hoàng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ, tránh cho mọi người nhân cơ hội này châm chích.”
Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Huynh trở về lâu như vậy rồi, sao không giải thích chuyện tiểu công chúa Bắc Hồ kia với mọi người, trong lòng huynh có vị trí của mấy người bọn muội hay không?”
Ta cười khổ nói:
“Chuyện này ta nghĩ, Sở Nhi giải thích với các nàng là hơn ta, ta đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan.”
Tuệ Kiều nói:
“Nghe nói tiểu công chúa Bắc Hồ chỉ có mười hai tuổi, cuộc hôn nhân này quá mức hoang đường.”
Vân Na nhẹ nhàng đập một quyền vào ngực của ta, nói:
“Nói không chừng có người lại đang âm thầm đắc ý, lấy tiểu công chúa Bắc Hồ là có thêm một tiểu kiều thê, đồng thời có thể duy trì quan hệ với Bắc Hồ, đúng là nhất cử lưỡng tiện.”
Ta thề nói:
“Các muội không nên nghĩ ta như vậy, có trời đất chứng giám, ta đối với tiểu công chúa kia không có bất kỳ hứng thú nào.”