Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 80: Q.1 - Chương 80: Thâm cừu




Sở dĩ ta còn ở lại, là vì có một nguyên nhân trọng yếu, chính là đem thư của Tiền Tứ Hải giao cho Bắc Hồ phú thương Xích Lỗ Ôn.

Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn ở vào thành nam Ô Khố Tô, nơi này là nơi ở của những vương công quyền quý Bắc Hồ. Xích Lỗ Ôn ở Ô Khố Tô danh khí rất lớn, ta và Nhã Khắc dễ dàng tìm được phủ đệ của hắn.

Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn cũng không xa hoa như trong tưởng tượng, toàn bộ kiến trúc được làm từ Hồng quật thạch của Bắc Hồ xây dựng thành, trên nóc nhà được bao phủ mới những lớp da, trông thì chỉ hơn nhà dân một chút.

Ta báo thân phận cho người canh cửa, không lâu sau người kia trở ra, tươi cười mời chúng ta vào trong viện, trong viện cũng không trồng hoa cỏ gì cả, mà toàn là đại thụ che trời.

Có một người mặc áo xám đang ngồi dưới bóng cây đọc sách, hắn không thô kệch như những người Hồ bình thường, sắc mặt rất trắng, mày kiếm mắt sáng, dưới cằm là râu ba chỏm, không giống râu cuộn như người Hồ khác, nước da có vẻ hơi vàng, đây là ký hiệu đã nhận biết hắn là người dị tộc.

Hắn buông cuốn sách, mỉm cười đứng dậy, đi tới trước mặt ta, nói:

“Người tới có phải là Đại Khang Bình vương?”

Ta mỉm cười nói:

“Chính là tại hạ!”

Xích Lỗ Ôn nhiệt tình nắm cánh tay của ta, dẫn ta tới bên gốc cây đại thụ ngồi xuống, sau đó lại bảo nô bộc mang cho ta một chén Tô Du trà nóng hổi. 

Ta nhấp một ngụm trà, nhưng không cảm nhận thấy trong Tô Du trà có loại tinh túy trời đất gì cả, thay vào đó là một mùi thơm nhàn nhạt, nếu như ngẫm kỹ thì trà vị có vẻ giống như thạch trà Long Tĩnh.

Xích Lô Ôn cười nói:

“Bình vương có nhận ra điểm khác biệt gì trong chén trà Tô Du này không?”

Ta có chút mê hoặc nói:

“Bên trong nó hình như có trà vị của Long Tĩnh.”

Xích Lô Ôn cười ha hả nói:

“Bình vương quả nhiên lợi hại, ta đã cải tiến loại Tô Du trà bình thường, sau bao lần nếm thử mới làm ra được. Tây hồ trà Long Tĩnh chính là khắc tinh của loại mùi vị này, nhưng mà muốn kết hợp lại với Tô Du trà, thì chỉ có cách lấy những lá non hình răng cưa ở ngọn trà mà thôi.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Không nghĩ tới Xích Lỗ Ôn này lại là một người phong nhã.”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Bình vương nhất định cảm thấy tại sao ta là một người Hồ, nhưng lại hứng thú với văn hóa trung nguyên, thực không dám dấu diếm, mẫu thân của ta chính là người Hán.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, thảo nào Xích Lỗ Ôn này khi mới nhìn trông có vẻ giống người Trung Nguyên, hóa ra trong mình hắn mang hai dòng máu Hán, Hồ.

Ta mỉm cười nói:

“Không biết lệnh đường nguyên quán ở đâu?”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Mẫu thân của ta chính là người Đại Hán, lúc người và phụ thân ta thành thân thì đi tới Bắc Hồ.”

Ta gật đầu nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh có từng trở lại quê nhà chưa?”

Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói:

“Mấy năm nay phạm vi buôn bán của ta chỉ ở hai nước Yến, Hàn, chưa từng lui tới những nước khác ở Trung Nguyên.”

Ta lấy phong thư của Tiền Tứ Hải đưa cho Xích Lỗ Ôn, nói:

“Trước khi Dận Không tới Bắc Hồ, được hảo bằng hữu Tiền Tứ Hải đưa cho phong thư này, nói muốn tận tay giao cho Xích Lỗ huynh.”

Xích Lỗ Ôn cầm phong thư, không nhìn mà ném qua một bên.

Ta kinh ngạc nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh không muốn xem bên trong viết gì hay sao?”

Xích Lỗ Ôn cười nhạt nói:

“Cho dù làm việc vì cũng phải có hai chữ thành tín, người buôn bán cũng như vậy. Nếu như Tiền Tứ Hải đã đáp ứng ta là tới Bắc Hồ gặp mặt nói chuyện, bây giờ lại thất ước. Từ nay ta cũng nhận rõ con người và phẩm tính của hắn, còn muốn ta làm ăn với hắn nữa hay sao?”

Ta lặng lẽ không nói gì, Xích Lỗ ôn nói câu này làm ta không thể phản bác được.

Lần này Tiền Tứ Hải không dám theo ta tới đây, đó là sợ cái chết của An vương có thể khiến thế cục Bắc Hồ và Đại Khang chuyển biến xấu, hắn lo lắng an toàn của bản thân mình, không ngờ là một bước lùi của hắn lại để vuột mất cơ hội thành công.

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Bình vương có biết ta buôn bán thứ gì không?”

Ta cười nói:

“Nghe nói phần lớn dê bò của Bắc Hồ đều phải qua bàn tay của Xích Lỗ Ôn huynh tiêu thụ ra ngoài, không biết thật hay giả?”

Xích Lỗ Ôn thản nhiên nói:

“Điều này cũng không khuếch đại chút nào.”

Ta thưởng thức nhìn hắn, tên thương nhân Bắc Hồ này đúng là không tầm thường.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Ta có một việc làm ăn muốn nói chuyện với Bình vương.”

Ta ha hả cười nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh ta không phải là người buôn bán.”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Ta biết, nhưng Bình vương cũng biết, cho dù một quốc gia nào đi chăng nữa, cũng phải có thương nhân làm trụ cột, nếu như không có họ, kinh tế suy yếu, thực lực của một nước sẽ giảm mạnh.”

Trong lòng ta không khỏi chấn động, nhìn về phía Xích Lỗ Ôn nói:

“Nguyện nghe huynh nói rõ.”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Làm một thương nhân biểu hiện bên ngoài là buôn bán, nhưng mà trên thực tế lại không khác chút vào với người hoạt động ở chính trường. Tất cả đều phải củng cố bên trong, đối ngoại bên ngoài, tích lũy tài phú, mở rộng con đường phát triển của mình.”

Ta gật đầu cười.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Bình vương chắc đã nghe nói, Bắc Hồ sắp chuẩn bị chiến tranh với Đông Hồ.”

Ta lại gật đầu một cái nói:

“Đúng là ta đã nghe nói qua chuyện này.”

Xích Lỗ Ôn nói:

“Chuyện này với ta mà nói là một cơ hội tốt, hai nước giao chiến sẽ cần một lượng vật liệu chiến tranh rất lớn, nếu chuẩn bị tốt ta có thể trở thành người cung ứng cho Bắc Hồ.”

Hắn thấp giọng nói:

“Người ta thường nói chiến mã là đặc sản của Bắc Hồ, thế nhưng ngũ cốc, bông vải, dược liệu, binh khí đều khan hiếm. Nếu như một ngày chiến hỏa bùng phát, cung sẽ không đủ cầu. Hai nước Yến, Hàn lại quá nhỏ, lấy thực lực của họ không thể cung cấp đủ nhu cẩu cho ta.”

Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn về phía ta nói:

“Bình vương có... kiến nghị gì không?”

Ta lập tức hiểu ý của hắn, rõ ràng hắn muốn mời ta trở thành bạn làm ăn.

Ta mỉm cười nói:

“Xích Lỗ Ôn huynh coi trọng Dận Không ở điểm nào nhất?” 

Xích Lỗ Ôn ha hả cười nói:

“Ta nghe nói đại hãn đã đem Lục Hải Nguyên trả lại cho Bình vương.”

Ta cười nói:

“Tin tức của huynh quả nhiên linh thông.”

Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói:

“Ta cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, thương nhân cũng như chính gia, một thương nhân ngồi trong nhà phải biết tin tức xa ngoài ngàn gặm. Huống chi chuyện xảy ra ở bên trong Ô Khố Tô thành, sao có thể không biết được.”

Ta và hắn cùng nở nụ cười.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Bình vương nên biết, Lục Hải Nguyên không chỉ là một đồng cỏ, mà còn là giải đất nằm giữa ba nước Bắc Hồ, Khang quốc, Yến quốc, là vị trí tiến hành giao dịch tốt nhất giữa ba nước.”

Ta gật đầu.

Xích Lỗ Ôn nói:

“Ta coi trọng Bình vương điện hạ ở sự can đảm và năng lực, người một mình tới Bắc Hồ chịu tang, lại có thể thay đổi được ý của đại hãn, đồng thời còn có thể khiến người đồng ý cho điện hạ mang tro cốt về nước, còn trả lại đất đai. Tuy rằng ta không biết điện hạ dùng phương thức gì thuyết phục đại hãn, thế nhưng ta biết, nếu như Tiền Tứ Hải giao chuyện trọng yếu như vậy cho người, thì cũng đủ chứng minh, địa vị của người trong mắt của hắn. Ta tuy rằng khinh thường hắn, nhưng cũng tin ánh mắt của hắn không trông nhầm người.”

Xích Lỗ Ôn vươn tay ra, nói:

“Bình vương thân là người đứng đầu Tuyên Thành, chỉ trong một thời gian ngắn đã khéo léo kéo đẩy thương nhân tới vùng đất cằn cỗi đó, thủ đoạn rất cao minh. Tại hạ đã quan sát Bình vương từ lâu, tin tưởng người có thể giúp ta làm được chuyện này.”

Ta cầm hai tay Xích Lỗ ôn nói:

“Đa tạ Xích Lỗ Ôn huynh tín nhiệm, Dận Không nhất định sẽ trợ giúp huynh khai thông thương nghiệp ở Trung nguyên.”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Không phải là giúp ta, mà chính là người giúp mình. Thực ra ta không coi Trung nguyên và Bắc Hồ có gì khác nhau cả, người ở nước nào cũng tranh giành vì lợi ích, đâu có gì khác nhau.”

Quan điểm của Xích Lỗ Ôn đương nhiên ta không thể đồng ý gật bừa, nhưng có thể hiểu được.

Mục đích xuất phát của hắn và ta khác nhau, hắn muốn lợi nhuận, còn ta muốn quyền lực vô thượng.

Nếu mà so sánh giữa hai điều này, thì con đường của ta sẽ phải trả công khổ cực hơn, Thác Bạt Thuần Chiếu và ta giống nhau, giống từ hoàn cảnh xuất thân tới mục đích của mình.



Ta và Thác Bạt Thuần Chiếu ngồi đối diện, Liệt Phong Lâu là tửu lâu xa hoa nhất Ô Khố Tô thành, Thác Bạt Thuần Chiếu mở tiệc ở đây chiêu đãi ta, chứng tỏ hắn rất coi trọng cuộc gặp này.

Tiệc rượu rất lớn, nhưng lại chỉ có hai người ngồi, Thác Bạt Thuần Chiếu bưng chén rượu lên nói:

“Mời!”

Rượu này là rượu Hạnh Hoa Thôn của Trung Nguyên, uống rất ngon, sau khi uống một ngụm cảm thấy hơi nóng của nó bốc lên hầm hập.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Nhân việc Bình vương tới đây phúng điếu, Thuần Chiếu có việc muốn nhờ.”

Ta mỉm cười nói:

“Thái tử mời nói rõ.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Nghe nói Đại Khang gần đây mua vào một lượng lớn quặng sắt từ Tề quốc, toàn lực rèn đúc vũ khí trang bị, không biết có tính dụng binh với bên ngoài hay không?”

Trong lòng ta thầm than, đây cũng là một quyết định sai lầm của Hâm Đức hoàng đế, vừa mới cùng Đại Tân lưỡng bại câu thương, thì lại rèn đúc một lượng vũ khí lớn, các nước láng giềng nghe vậy đương nhiên là có tâm đề phòng. 

Ta giải thích nói:

“Thái tử có điều không biết, Đại Khang mua quặng sắt chủ yếu là để sản xuất nông cụ chứ không sản xuất vũ khí.”

Thác Bạt Thuần Chiếu ồ lên một tiếng, sắc mặt nửa ngờ nửa tin.

Ta cười nói:

“Thái tử chẳng nhẽ lại cho rằng Đại Khang chủ động khai chiến với Bắc Hồ?”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Bình vương thật biết nói đùa, Đại Khang và Bắc Hồ xưa nay giao hảo, sao ta có thể đoán như vậy được.”

Hắn lại nói:

“Việc An vương chỉ là một bất hạnh, phụ hãn ta muốn bày tỏ sự áy náy với Hâm Đức hoàng đế.”

Trong lòng ta thầm mắng, đây mới là mèo khóc chuột giả từ bi, nếu như bọn họ quan tâm tới Dận Tường, thì hắn cũng không bị rơi vào kết cục như thế này.

Ta lạnh nhạt nói:

“Chuyện này nếu đã qua, thì chúng ta không nên nhắc lại nữa.”

Ta uyển chuyển nhắc cho hắn biết, ta không tiết lộ chuyện Dận Tường ra ngoài.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Ta nghe nói quý quốc có một vị An Dung công chúa, tướng mạo song toàn, trong lòng ta hâm mộ đã lâu, không biết lần này Bình vương trở về có thể thay ta hướng Hâm Đức hoàng đế cầu hôn không?”

Ta ngơ ngác, nhưng mà lập tức hiểu rõ, Bắc Hồ muốn lợi dụng việc cầu thân lần thứ hai với Đại Khang để tăng cường hữu hảo, củng cổ hậu phương của mình thật vững chắc.

Từ chuyện này có thể suy đoán được, Bắc Hồ nhất định sẽ xuất quân chinh phạt Đông Hồ.

An Dung công chúa mà Thác Bạt Thuần Chiếu nói chính là nữ nhi nhỏ nhất của Tĩnh Đức phi, là đồng bào muội tử của Hưng vương Long Dận Thao.

Từ trước đến nay nàng ta được Hâm Đức hoàng đế sủng ái vô cùng, nếu như bảo gả nàng ta tới Bắc Hồ, thì sợ rằng Tĩnh Đức phi sẽ không sẽ đồng ý.

Thế nhưng nhìn lại mối quan hệ thiệt hơn giữa Bắc Hồ và Đại Khang, nhất là đối với bản thân ta, Tuyên Thành gần Bắc Hồ, hai bên mà phát sinh chiến sự, thì lãnh địa của ta là nơi đầu tiên tan hoang.

Nghĩ tới đây ta cười nói:

“Khi về nước ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng, ta tin là người sẽ đồng ý”

Thác Bạt Thuần Chiếu lại nói:

“Ta có một vị muội muội, tên là Thác Bạt Lục Châu, năm nay mười hai tuổi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tới nay vẫn còn đợi trong khuê các. Nếu như Bình vương không chê, thì xin nguyện gả cho Bình vương làm phi.”

Ta ngàn vạn lần ta cũng có phần trong việc hôn nhân này, Thác Bạt Thuần Chiếu định biến ta thành Dận Tường thứ hai đó chứ?

Ta cuống quít uyển chuyển cự tuyệt nói:

“Thái tử có điều không biết, Dận Không đã nạp phi từ lâu, quy phủ cũng có nhiều thê thiếp, sợ rằng thiếu tôn trọng với công chúa.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Bình vương chính là rồng phượng trong loài người, muội muội của ta nếu như được gả cho điện hạ thì đó là phúc phận của nó.”

Hắn dường như nhìn thấu sự lo lắng của ta, mỉm cười nói:

“Bình vương yên tâm, lần hôn nhân này, Lục Châu sẽ theo tới quý quốc”

Thấy hắn nói ta không cần ở lại Bắc Hồ, ta mới yên lòng, nhưng mà thành thân là chuyện trọng đại.

Thác Bạt Lục Châu chỉ là một điều kiện để trao đổi với An Dung công chúa, nếu như ta đáp ứng qua loa, thì hoàng thất Đại Khang nhất định sẽ cho rằng ta động tay động chân.

Hơn nữa kiều thê của ta sao có thể đơn giản đồng ý như vậy, chuyện này tốt nhất cứ giao cho Hâm Đức hoàng đế định đoạt là hơn cả.

“Thái tử điện hạ, chuyện này để Dận Không về nước bẩm báo lên phụ hoàng, để người quyết định.”

Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:

“Trong vòng một tháng ta muốn có câu trả lời thuyết phục từ phía Bình vương.”

Ta không có hứng thú gì với cô tiểu công chúa này, không tính tới chuyện tình cảm, mà chỉ cần nói tới nàng mới mười hai tuổi đã làm cho ta đứng từ xa nhìn rồi.

Nữ tử người Hồ thường lập gia đình rất sớm, có người mười tuổi đã lập gia đình, đối với bọn họ là chuyện bình thường.

Thế nhưng đối với người Hán chúng ta mà nói, chuyện như vậy thực sự là không cách nào tưởng tượng nổi, tiểu nữ hài mười hai tuổi còn chưa thành niên, sao có thể gả cho người khác làm thê tử được?

Thác Bạt Thuần Chiếu nâng chén nói:

“Chỉ mong Đại Khang và Bắc Hồ luôn luôn hữu hảo, vĩnh viễn không giao binh.”

Ta cùng hắn chạm chén, ngồi đối ẩm dưới lầu.

Thác Bạt Thuần Chiếu may mắn hơn so với ta rất nhiều, binh lực và quyền hành của hắn gần ngang bằng với Khả hãn Thác Bạt Thọ Thiện, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, trong khi đó ta phải không ngừng nỗ lực tiến tới hoàng quyền.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như có một ngày hắn trở thành Khả hãn Bắc Hồ, mà ta trở thành Đại Khang hoàng đế, giữa chúng ta còn có thể ngồi chung một bàn mà uống rượu hay không?

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Ngày mai chúng ta sẽ tới bãi săn Hách Lan, phụ hãn đặc biệt bảo ta tới mời điện hạ tới, đồng thời cũng mở tiệc tống biệt người về nước.”

Ta gật đầu, lần tới Bắc Hồ này chưa gặp mặt được Khả hãn của bọn họ, ngày mai gặp mặt cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Bãi săn Hách Lan ở phía tây của Ô Khố Tô thành, vốn đây chỉ là một lần đi săn bình thường.

Nhưng khi hỏi Nhã Khắc mới biết, hôm nay là tết Tát Khố Lan của Bắc Hồ, đây là ngày đản sinh của vị thần thảo nguyên Tát Nhĩ Đông. Mỗi khi tới ngày này, người Bắc Hồ lại cử hành lễ chúc mừng, tế tự thần linh.

Bãi săn Hách Lan là một trong những khu vực săn bắn của hoàng gia Bắc Hồ, lúc bình thường thủ vệ sâm nghiêm, chỉ có hôm nay mới mở cửa cho người ngoài.

Đương nhiên người ngoài ở đây cũng phải có thân phận địa vị là vương công quý tộc, tuyệt đối không có bách tính tầm thường.

Ta và Sở Nhi mang theo Nhã Khắc, Đột Tạ tới bãi săn Hách Lan, trên đường đi chúng ta bắt gặp toàn là bầu không khí hân hoan, người Hồ mặc lễ phục, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc.

Ta âm thầm cảm thán, bọn họ sẽ không còn tươi cười như vậy được bao lâu nữa, một khi mà Bắc Hồ phát động chiến tranh với Đông Hồ, thì cũng là hồi chuông báo động cuộc sống khổ cực của bách tính chính thức bắt đầu.

Ở trước bãi săn, chúng ta gặp Xích Lỗ Ôn cũng tới săn bắn, hắn thân là đệ nhất phú thương của Bắc Hồ, đương nhiên được liệt vào hạng khách quý, mà cơ hội có thể tiếp cận với đại hãn như thế này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Xích Lỗ Ôn mang theo bốn gã thủ hạ, ai nấy đều cường tránh, vô cùng to lớn, từ trang phục của họ có thể nhận ra, họ là những người đấu vật.

Xích Lỗ Ôn phóng ngựa tới bên cạnh ta, mỉm cười nói:

“Lúc nãy còn đang nghĩ có thể ở bãi săn gặp Bình vương hay không, vậy mà bây giờ lại được gặp ngay đây.”

Ta cười nói:

“Thái tử mời ta tới tham gia săn bắn, ta thật không ngờ nơi này lại náo nhiệt tới như vậy.”

Xích Lỗ Ôn nói nguồn gốc và các hoạt động vui chơi của tết Tát Khố Lan Tiết cho ta biết.

Khi chúng ta tới bãi săn, Thác Bạt Thuần Chiếu đã chờ ở đấy, hôm nay hắn người mặc áo giáp, đầu đội kim khôi, uy phong lẫm lẫm, oai hùng phi phàm.

Hắn nói chuyện với ta một vài câu, sau đó đi tới bên cạnh Xích Lỗ Ôn, hắn cùng với Xích Lỗ Ôn trò chuyện vô cùng thân mật, xem nhưng không biết thương lượng cái gì.

Ta kéo dây cương, cùng Sở Nhi đi cách bọn họ một khoảng rất xa.

Sở Nhi nói nhỏ:

“Không biết tiểu công chúa của Bắc Hồ này có xuất hiện hay không?”

Ta nhận ra thanh âm của nàng có chứa ẩn ý, ha hả cười nói:

“Muội có phải là ăn dấm chua của tiểu hài tử hay không?”

Sở nhi nhẹ giọng nói:

“Muội không quản huynh, nhưng mà cẩn thận các vị tỷ muội sẽ không tha cho huynh đâu!”

Nhìn thái độ của nàng thì biết, trong lòng nàng chắc chắn đang rất khó chịu.

Ta cười nói:

“Thác Bạt Lục Châu chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, sao ta có thể hoang dâm tới mức làm ra chuyện này được. Sau khi trở lại Đại Khang, ta sẽ dâng tấu chương xin phụ hoàng chọn cho nàng một vị hoàng tôn có độ tuổi xấp xỉ, trước tiên đem chuyện hôn nhân định đoạt cho xong rồi mới tính chuyện khác.”

Sở Nhi nói:

“Bắc Hồ Khả Hãn sao có thể chấp nhận như vậy? Nếu như hắn một lòng muốn gả nữ nhi cho huynh, thì trước đó đã suy nghĩ kỹ càng, thân phận địa vị của huynh cũng khiến cho hắn phải lo lắng.”

Ta ha hả cười nói:

“Muội yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, lấy tuổi của nha đầu này thực ra cũng hợp đôi với Dực Hổ.”

Sở Nhi nghĩ đến Dực Hổ, nhịn không được bật cười lên.

Thác Bạt Thuần Chiếu dẫn chúng ta đi đến chỗ ngồi cho các vị khách quý, hắn lo lắng ta không quen nhiều người, cho nên an bài Xích Lỗ Ôn ngồi cùng với ta một chỗ.

Xích Lỗ Ôn kết giao rất rộng ở Bắc Hồ, những người tới đây săn bắn hôm nay hắn đều biết.

Những người qua đây đều lên tiếng hỏi thăm hắn, ta ở bên cạnh hắn lại càng cảm thấy lạc lõng, cũng may là ở giữa sân đã có người bắt đầu biểu diễn.

Tiếng ca vũ cất lên, Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện ngồi ở chủ tọa, bên cạnh có hai vị phi tử.

Vóc người của hắn khôi ngô, da mặt đỏ tím, râu tóc hoa râm, đôi mắt hổ không giận mà uy, đúng là có dáng dấp bá chủ một phương.

Quần thần không phải quỳ lễ, luật pháp của bọn họ không có nghiêm khắc như ở Trung nguyên.

Tiếng nhạc nhẹ dần, mọi người thi nhau chúc Thác Bạt Thọ Thiện thân thể khỏe mạnh, phúc ngang trời đất.

Thác Bạt Thọ Thiện cười ha ha, vuốt râu nói:

“Ngày này hàng năm, ta đều triệu tập mọi người tới đây mừng tết Tát Khố Lan. Dưới sự nỗ lực của chư vị ái khanh, quốc gia của chúng ta hiện tại có thể nói là dân giàu nước mạnh, phát triển không ngừng, ta cảm ơn các vị trung thần, các lực sĩ anh dũng, nào, chúng ta cùng hát mừng thỏa thích đi!”

Tiếng nhạc một lần nữa vang lên.

Có mấy người đấu vật đi vào trong sân, họ bắt đầu biểu diễn, bốn tên mà Xích Lỗ Ôn mang theo cũng ở trong đó.

Mấy tên này hăng hái nhiệt tình vật nhau, làm cho mọi người trầm trồ khen ngợi liên tiếp, ta và Sở Nhi cùng chìm đắm trong bầu không khí vui vẻ.

Sau khi biểu diễn đấu vật qua đi, Thác Bạt Thọ Thiện cầm chén rượu đứng dậy, nói:

“Mong thần Tái Nhĩ Đông vĩnh viễn che chở cho chúng ta!”

Toàn bộ mọi người ở đây đều đứng lên, ta cũng học theo cách thức của Xích Lỗ Ôn, giơ cao chén rượu, lấy tay vẩy một chút ra ngoài, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Thác Bạt Thọ Thiện giơ lên cái chén không lên trời, phi tử bên người hắn lại thêm ruợu, Thác Bạt Thọ Thiện nói:

“Chúc cho quốc gia phồn vinh hưng thịnh, dân giàu nước mạnh.”

Mọi người hô to vạn tuế, lại uống cạn một chén này.

Thác Bạt Thọ Thiện nói:

“Chén rượu thứ ba, ta mời khách nhân tôn quý của chúng tạ Đại Khang Bình vương! Mong rằng Đại Khang và chúng ta muôn đời hữu hảo, vĩnh viễn không chinh chiến.”

Ta có chút được yêu mà sợ, hai tay nâng chén nói:

“Đa tạ đại hãn!”

Thác Bạt Thọ Thiện cười to nói:

“Sắp là người một nhà rồi, sao còn khách khí như thế.”

Trong lòng ta ngơ ngác, Thác Bạt Thọ Thiện này chẳng kiêng kị gì cả, ta vốn đã nói với Thác Bạt Thuần Chiếu chuyển lời tới hắn là phải về bẩm với Hám Đức hoàng đế trước, sau đó mới hồi đáp, vậy mà hôm nay hắn vẫn ở trước mặt mọi người nói ra như vậy.

Mọi người không biết Thác Bạt Thọ Thiện nói người một nhà là có ý gì, trong lòng ai cũng kinh ngạc nhìn ta.

Thác Bạt Thọ Thiện cười nói:

“Ta đã đem tiểu công chúa Lục Châu gả cho Bình vương làm thê tử, Bình vương cũng đã đáp ứng đem Đại Khang An Dung công chúa gả cho Thọ Thiện làm thê tử.”

Mọi người cùng nhau hoan hô, trong lòng ta thầm kêu không ổn, Thác Bạt Thọ Thiện nói ra câu này, đã đẩy ta vào trong tình thế quẫn bách. 

Chỉ cần nói ra chuyện này, Hâm Đức hoàng đế sẽ vì đại cục mà đáp ứng chuyện An Dung công chúa, ta đương nhiên sẽ không thoát khỏi hiềm nghi tiền trảm hậu tấu (làm trước báo sau).

Thác Bạt Thọ Thiện cũng biết được kết cục này, hắn tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, là không muốn cho ta có bất kỳ đường lui nào.

Ánh mắt của Sớ Nhi nhìn về phía trước, mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Xem ra chức phò mã thảo nguyên của huynh đã được định đoạt rồi.”

Ta cười khổ nói:

“Sao người Bắc Hồ lại không nói lý thế nhỉ? Chuyện này có khác gì mua ép bán ép.”

Xích Lỗ Ôn bưng chén rượu lên cười nói:

“Bình vương điện hạ, có lẽ sau này ta nên gọi người là phò mã rồi.”

Ta dùng vẻ mặt đau khổ cầm chén rượu lên.

Xích Lỗ Ôn dường như nhìn thấu tâm sự của ta, mỉm cười nói:

“Nữ tử Bắc Hồ vốn có tục lệ kết hôn sớm, có phải Bình vương đang lo lắng điều này?”

Ta thở dài nói:

“Lục Châu công chúa chỉ là một đứa bé...”

Xích Lỗ Ôn ha ha cười nói:

“Bình vương anh minh như vậy, nhưng sao một suy nghĩ đơn giản như thế này lại không hiểu? Bây giờ công chúa chỉ là một tiểu hài tử, thế nhưng thời gian vẫn còn dài để lớn, hơn nữa...”

Hắn nhìn xung quanh một chút, rồi hạ giọng nói:

“Tại hạ cho rằng đa số đám cưới trong hoàng thất là không có cảm tình!”

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, những lời này của Xích Lỗ Ôn đúng là đang nhắc nhở ta.

Bởi vì ta luôn có sự phản đổi chuyện hôn nhân này trong lòng, cũng không phải vì tuổi tác của Lục Châu, mà quan trọng hơn chính là ta lo lắng tới tình cảm của phu thê, nếu như cưới một cô bé, tất sẽ làm cho nàng khổ sở.

Thế nhưng nếu nghĩ lại, nếu ta cưới Lục Châu làm thê tử, thì không chỉ quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ tăng mạnh, mà đối với bản thân ta cũng chẳng có chỗ nào không tốt.

Huống chi lần thành thân này cũng không phải là ở rể, mà chủ động đưa nàng ta vào Đại Khang.

Xích Lỗ Ôn nhắc nhở ta nói:

“Đại hãn tính tình hung dữ, Bình vương tốt nhất không nên ở truớc mặt mọi người làm tổn hại tới thể diện của người, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi đâu...”

Hắn lo lắng chỉ là dư thừa, bởi ta đương nhiên sẽ không tự tìm chỗ chết.

Khi bắt đầu uống rượu tự do, đa số các vương công quý tộc hoàng thất đều cầm chén rượu đi tới chỗ ta. Ta bỗng nhiên nghĩ tới Dận Tuờng, không biết hắn có từng được mọi người đối đãi như thế này hay chưa.

Cơm nước no nê, mọi người bắt đầu tản ra khắp nơi trong bãi săn. Nhóm người của ta và Sở Nhi cũng tiến hành đi tới các nơi như Hoạt phật (phật sống), lạt ma niệm kim, tế tự sơn thần, cầu khẩn bình an, sau đó mới tham gia săn bắn.

Tính tình của người Bắc Hồ rất hiếu khách, yêu thích ca vũ, đồng thời tinh kỵ thiện xạ, giỏi về thu phục ngựa, những người hiểu về ngựa, bắn tên giỏi, đấu vật tốt đều được họ đối đãi như anh hùng, ai nấy đều tôn trọng.

Nhã Khắc và Đột Tạ đều là hảo hán tinh kỵ (cưỡi ngựa giòi) thiện xạ, nhìn thấy tình hình trước mắt thì ngứa nghề, hai người lập tức gia nhập đội thi đấu bắn tên.

Ta và Sở Nhi đứng xem, chợt nghe tiếng hoan hô ầm ĩ từ phía sau, màn che của tái mã trường (trường đua ngựa) được kéo ra, Sở Nhi kéo tay của ta chạy tới bên cạnh sân thi đấu.

Có hàng ngàn người cũng kéo tới trường đua, vừa xem thi đấu, vừa nổi trống phất cờ, hò hét trợ uy.

Người cưỡi ngựa trong sân thì liên tục ra roi, kịch liệt tranh đấu với đối thủ, bầu không khí trở nên náo nhiệt dị thường.

Trong sản thi đấu, có người mạo hiểm cưỡi ngựa biểu diễn các loại kỹ xảo như: lên ngựa, vắt trên lưng ngựa, xuống ngựa làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

Bên ngoài có mấy trăm người của đội danh dự, hơn một trăm người của đội biểu diễn lạc đà, hơn một nghìn người của các gánh hát, tiếng khen ngợi cộng với thanh âm chiêng trống đan xen vào nhau làm cho tâm tình người xem lại càng trở nên phấn khích.

Ta đứng ở phía sau, bây giờ mới cảm nhận được sự nhiệt tình của người Bắc Hồ, tính cách oai hùng hào sảng của họ có liên quan tới việc sinh sống trên lưng ngựa.

Ở xung quanh có không ít các bàn để đầy ắp các loại dưa và hoa quả, trái cây, toàn bộ đều cung cấp miễn phí cho những khách nhân tới đây.

Ta nếm thử một chút dưa của Bắc Hồ, mới thấy nó ngọt mịn, lại nhìn xâu thịt dê ở bên cạnh, ăn xong rồi mà cảm giác ngon miệng vẫn còn chưa tan biến.

Thiếu nữ Bắc Hồ mỹ lệ bưng rượu ngon tới mời khách, những thiếu nữ chưa chồng đều che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt mỹ lệ, đây cũng là cơ hội để họ tìm kiếm người trong lòng.

Có một thiếu nữ vóc người mỹ lệ cầm rượu đưa tới, đem một chiếc khăn ha đa quấn lên cổ ta, sau đó rót rượu ngon, hai tay cung kính dâng lên.

Ta mỉm cười cầm chén rượu, đang định uống, thì đột nhiên có một mũi tên gào thét bay tới, chuẩn xác bắn trúng chén rượu.

Ta cuống quít buông chén lui lại, thế bắn của mũi tên cũng hết xuyên qua chén rượu rồi rơi xuống đất.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy một hồng y nữ hài cười trên tuấn mã màu nâu, lạnh lùng nhìn sang bên này, trong tay nàng vẫn còn một cái cung màu vàng, mũi tên vừa rồi nhất định là do nàng ta bắn.

Nữ lang mời rượu ta đột nhiên gào lên như người bị bệnh tâm thần, rút chủy thủ ở bên hông, toàn lực đâm tới.

Ta chuẩn xác tóm lấy cổ tay của nàng ta, vặn ngược trở lại, chủy thủ của nàng lập tức rơi xuống đất, nhưng vẫn hung ác nói:

“Long Dận Không, ta có hóa thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.”

Ta nghe thanh âm mới nhận ra đây chính là Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi, lập tức hiểu rõ chân tướng trong chuyện này.

Thác Bạt Ngọc Nhi muốn nhân cơ hội mời rượu, hạ độc hại chết ta, cái con phụ nhân hung ác này đã quyết tâm tìm cái chết báo thù cho gian phu.

Ta phẫn nộ tăng thêm lực đạo, Thác Bạt Ngọc Nhi đau đến run rẩy không ngừng.

Thác Bạt Thuần Chiếu chạy tới, nắm cánh tay của Thác Bạt Ngọc Nhi, thấp giọng trách mắng:

“Muội làm loạn còn chưa đủ ư?”

Thác Bạt Ngọc Nhi gào lên:

“Ta muốn giết ngươi!”

Lời còn chua dứt, Thác Bạt Thuần Chiếu đã vỗ vào gáy của nàng ta một cái, Thác Bạt Ngọc Nhi lập tức ngất đi, hắn không muốn chuyện này tiếp tục, nếu không sẽ trở thành sự chú ý của mọi người.

Hắn ôm lấy Thác Bạt Ngọc Nhi, hướng ta áy náy cười, xoay người đi tới doanh trướng ở trước mặt.

Ta kinh hồn lau mồ hôi lạnh, lúc nãy không phải có một mũi tên của tiểu nữ hài kia, thì sợ rằng ta đã bị Thác Bạt Ngọc Nhi hại chết rồi.

Ta và Sở nhi đi tới trước mặt tiểu nữ hài kia, mỉm cười nói:

“Đa tạ tiểu muội muội.”

Nữ hài kia dùng khăn đỏ che mặt, nên chúng ta không nhận được ra diện mạo. đôi mắt đẹp của nàng đánh giá ta một chút, sau đó xoay ngựa bỏ đi.

Xích Lỗ Ôn chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau ta, mỉm cười nói:

“Bình vương điện hạ sợ rằng còn không biết, nàng chính là tiểu thê tử tương lai của người – tiểu công chúa Thác Bạt Lục Châu.”

Sở Nhi thâm ý liếc mắt nhìn ta nói:

“Xem ra vị tiểu thê tử này rất quan tâm tới huynh.”

Chuyện ngoài ý muốn này làm cho ta mất hứng, thở dài, nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của Sở Nhi, nói:

“Chúng ta về thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.