Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 117: Q.1 - Chương 117: Kinh hãi




Yến Hưng Khải nói:

“Huynh đệ, thái hậu mặc dù là nghĩa mẫu của đệ, nhưng mấy ngày nay bận nhiều việc, không có tinh lực chú ý tới chuyện kết minh.”

Ta liên tục gật đầu, tới linh đường bái tế Yến Nguyên Tông, trong linh đường có hai cỗ quan tài, một cỗ trong đó chắc chắn là của Lệ Cơ. Tính ra nàng đã ngủ ba ngày, không biết là có chịu đựng được tới thời gian Yến Nguyên Tông hạ táng hay không? Trong lòng ta yên lặng cầu khẩn, khẩn cầu trời xanh cho ta một cơ hội bù đắp cho Lệ Cơ.

Sau khi rời khỏi Dụ Đức điện, ta đi thẳng tới Phượng Dương Cung, từ khi tin tức Yến Nguyên Tông chết được truyền ra, Tinh Hậu không ra khỏi cửa.

Hứa công công thấy ta đi tới, cuống quít mời ta vào phòng, hắn thấp giọng nói:

“Thái hậu bị bệnh, ta mới cho người uống thuốc.”

Ta gật đầu, thấp giọng nói:

“Ta vào thăm mẫu hậu.”

Tinh Hậu mặc bộ trang phục màu đen, cứ nhìn mãi vào vách tường, trên vách tường là một bức họa của Tinh Hậu. Ta nhận ra đây chính là bức họa mà ta đích thân vẽ cho nàng trong yến hội khi ta mới nhập tần, lời tựa là do Yến Nguyên Tông đề.

Ta im lặng tới phía sau nàng, cung kính nói:

“Mẫu hậu!”

Tinh Hậu gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn trên bức họa:

“Ta có đúng là quá mức ích kỷ hay không, chẳng bao giờ quan tâm tới cảm thụ của Nguyên Tông?”

Ta lắc đầu, thấp giọng nói:

“Hoàng huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu.”

Tinh Hậu nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt từ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống:

“Nó biết ư? Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của nó, có sợ hãi, có cừu hận...”

Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Tinh Hậu vô lực rúc đầu vào trong ngực ta, nói:

“Ta chợt phát hiện mình là một mẫu thân không ra gì nhất thiên hạ, hai đứa bé... đều chết ở trong tay ta...”

Tinh Hậu lớn tiếng khóc ồ lên.

Ta ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của nàng, áp mặt vào khuôn mặt băng lạnh của nàng, nhẹ giọng nói:

“Người không như vậy, cái chết của hoàng huynh không có liên quan gì tới người.”

Tinh Hậu liều mạng lắc đầu:

“Nếu như ta không ép buộc nó kế thừa ngôi vị hoàng đế, chắc chắn... nó sẽ không thống khổ như thế...”

Ta vuốt ve khuôn mặt đầy lệ của nàng, thâm tình nói:

“Người không sai, hoàng huynh là do Trầm Trì và Yến Hưng Khải hại chết, không liên quan gì tới người!”

Tinh Hậu ‘Oa!’ một tiếng khóc lớn, nàng giống như một tiểu cô nương bị ủy khuất, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, thoả thích phát tiết áp lực và bi thương nhiều ngày của mình.

Qua hồi lâu, nàng mới ngẩng đâu lên, ta trìu mến lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói:

“Nàng phải sống cho tốt!”

Tinh Hậu cắn môi, rưng rưng gật đầu, nàng dùng khăn lụa lau nước mắt, nói:

“Ngươi và Hứa công công đến thiên lao một chuyến, ta muốn Trầm Trì chính mồm thừa nhận việc thông dâm với Khúc Nặc.”

Ta thấp giọng nói:

“Vì sao mẫu hậu không giết hắn?”

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Yến Hưng Khải đã liên hệ với thần tử trong triều cầu xin cho hắn, hơn nữa đang đại tang của Nguyên Tông, ta muốn sau khi tang lễ mới xử tử hắn.”

Ta nhắc nhở:

“Đêm dài lắm mộng, hiện giờ nếu mẫu hậu không hạ thủ với Trầm Trì, sợ rằng sẽ bỏ qua thời cơ.”

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Cho nên ta mới bảo ngươi đi.”

Nàng kín đáo đưa cho ta một bình ngọc, thấp giọng nói:

“Trong bình ngọc này là dược hoàn chứa chất độc của chín loại, tuyệt đối không có thuốc nào cứu được, nếu như hòa nó vào trong rượu, chắc chắn Trầm Trì sẽ chết.”

Ta gật đầu nói:

“Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định làm tốt việc này.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Trầm Trì có bản lĩnh cũng không sống qua mười hôm nữa.”

Dưới sự hướng dẫn của Hứa công công, ta đi tới một thiên lao nằm ở phía tây bắc của hoàng cung. Đây là một cái hầm rất sâu, có tường cao bao quanh, có hơn trăm thị vệ bố phòng.

Đồng thời để phòng ngừa vạn nhất, còn có hơn hai mươi con chó dữ. Cánh cửa được chế tạo từ sắt thép rất dày, cho dù có võ công tuyệt đỉnh, cũng không thể nào phá được.

Ta và Hứa công công, cầm ý chỉ của Tinh Hậu, sau khi trải qua kiểm tra mới được bước vào đại môn.

Đi dọc theo bậc đá vào trong chừng hai trăm bặc, mới thấy một cái lồng sắt, cái lồng này chỉ có thể mở từ bên ngoài.

Sau khi chúng ta đi qua, binh sĩ thủ vệ dùng cái ròng rọc thả chúng ta xuống thêm ba mươi trượng vào sâu trong lòng đất.

Ta không khỏi cảm thán nói:

“Canh phòng nghiêm ngặt như thế này, cho dù là chim cũng không bay vào được.”

Hứa công công nói:

“Thiên lao này là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nhất trong hoàng thành, trong ký ức của lão nô, thì chỉ khi Lục An vương làm phản mới được sử dụng một lần.”

Vệ binh, dẫn chúng ta đi tới căn phòng cuối cùng trong mê cung, đây chính là nơi giam Trầm Trì, phải có ba gã vệ binh đồng thời khởi động cơ quan, cánh cửa mới mở ra, ta bảo Hứa công công đứng ở bên ngoài đợi, một mình đi vào bên trong.

Bên trong đốt một ngọn nến, Trầm Trì đang ngồi đọc sách, chân tay hắn đều bị đeo khóa sắt, sắc mặt hắn tái nhợt, thế nhưng biểu tình vẫn ung dung, thấy ta đi vào, hắn cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Ta mỉm cười ngồi đối diện với hắn:

“Trầm tiên sinh có khỏe không?”

Trầm Trì cười nhạt một tiếng, để quyển sách trên tay xuống nói:

“Bình vương nghĩ sao?”

Ta cố ý thở dài nói:

“Dận Không nghĩ tình cảnh của Trầm tiên sinh, không được tốt cho lắm”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Đúng là không ổn, lúc nào cũng có thể toi mạng, nếu như Trầm mỗ không đoán sai, thì Bình vương tới chỗ này là để đưa tiễn ta.”

Ta ha ha nở nụ cười, đem cạp lồng đặt trước mặt Trầm Trì, nói:

“Bên trong là rượu và thức ăn cho thái hậu chuẩn bị, chúng ta cùng uống chứ?”

Trầm Trì mặt không đổi sắc nói:

“Được!”

Mở cặp lồng, ta lấy rượu và thức ăn ra, rót một chén rượu đưa tới trước mặt Trầm Trì.

Trảm Trì nói:

“Trong rượu có độc?”

Ta lắc đầu nói:

“Hiện giờ không phải là thời gian hạ độc.”

Trầm Trì nở nụ cười, tiếp nhận chén rượu, cùng ta chạm chén, sau đó cạn sạch.

“Cuộc đời thật kỳ diệu, trước kia ta đưa Trầm tiên sinh từ Tế châu trở về, căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày ta lại đích thân tới đưa tiễn tiên sinh.”

Trầm Trì nói:

“Thành cũng chết mà bại cũng chết, tốt hơn hết là trong lòng mình phải có định luận.”

Ta nhíu mày nói:

“Có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, không biết Trầm tiên sinh có thể nói cho ta biết hay không?”

Trầm Trì mỉm cười nói:

“Bình vương mời nói!”

“Cho dù từ phương diện nào mà nói Yến Hưng Khải cũng không phải là một quân chủ sáng suốt, vì sao Trầm tiên sinh lại cam lòng cho hắn sử dụng?”

Trầm Trì hỏi ngược lại:

“Trầm Trì cũng có một câu muốn hỏi, trong quan hệ giữa Thái hậu cùng Bình vương, là ai lợi dụng ai?”

Ta thấp giọng nói:

“Mục đích của tiên sinh là làm cho Đại Tần sụp đổ hay sao?”

Trầm Trì thản nhiên gật đầu nói:

“Không sai! Có biết vì sao ta cam tâm ở Tế châu nhiều năm không? Bởi vì ta vẫn luôn đợi cơ hội trả thù, Tuyên Long hoàng đế Yến Uyên đã từng là bằng hừu tốt nhất của ta, mà cũng chính hắn hủy diệt hạnh phúc của ta...”

Trong mắt Trầm Trì hiện lên cừu hận thấu xương.

Ta tràn ngập nghi vấn nhìn về phía hắn.

Trầm Trì rơi vào trong hồi ức thống khổ:

“Ta đã từng yêu một nữ nhân, ngay khi ta gần cưới nàng, thì phát hiện nàng với bằng hữu tốt nhất của ta cấu kết…”

Hắn tay thống khổ nắm chặt lại một chỗ, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng đáng sợ.

Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Trầm Trì lại có mối hận với Tần quốc sâu đậm như vậy, mối thù đoạt thê, chính là chuyện mà nam nhân không cách nào tha thứ được.

Trầm Trì nói:

“Ta đã đích thân giết nàng... Nhưng khi ta ôm thi thể nàng, ta mới phát hiện mình đã hối hận…”

Trầm Trì rơi lệ.

Hắn run giọng nói:

“Ta phát thệ nhất định phải làm cho cơ nghiệp Yến thị hoàn toàn sụp đổ!”

Hắn nhìn về phía ta nói:

“Là ngươi cho ta cơ hội này.”

“Cho nên ngươi lợi dụng thời cơ Tinh Hậu diệt trừ Bạch Quỹ, cùng Yến Hưng Khải diễn trò hay, làm cho Đại Tần nguyên khí đại thương!”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Không sai! Yến Hưng Khải luôn có dã tâm với ngôi vị hoàng đế, để đối phó với Tinh Hậu, cho nên mục đích của hắn giống ta. Chẳng qua là ta đã quên mất một việc, Yến Hưng Khải và Đông Hồ có hẹn ngầm từ trước.”

Trong lòng ta thầm than, Trầm Trì là một người xuất sắc như vậy, mà lại bị tình cảm đẩy vào trong tuyệt cảnh.

Ta lại nói:

“Yến Nguyên Tịch có phải là đã chết hay không?”

Trầm Trì cười nói:

“Yến Nguyên Tịch sớm muộn gì cũng phải chết, Yến Hưng Khải phải thiên tân vạn khổ mới xây dựng nên cục diện ngày hôm nay, sao có thể tình nguyện dâng xã tắc cho hắn?”

Hắn dừng lại một chút. rồi nói:

“Yến Uyên có rất nhiều người con, nhưng chỉ có Yến Nguyên Tịch là có năng lực, chỉ biết là hỏa hầu của hắn còn kém Yến Hưng Khải và Tinh Hậu nhiều lắm.”

Ta cảm thán nói:

“Trước kia nếu như tiên sinh một lòng phù tá Tinh Hậu, thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.”

Trầm Trì mỉm cười nói:

“Đối với ngươi mà nói Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông khác nhau, nhưng đối với ta mà nói bọn họ chẳng có gì khác biệt.”

Ta lại rót đầy chén rượu, đặt trước mặt hắn.

Trầm Trì bỗng nhiên nói:

“Đại Tần nhất định diệt vong.”

Ta ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại nói câu đó.

Trầm Trì hai mắt lấp lánh nhìn thẳng ta nói:

“Trầm mỗ quyết không nhìn lầm, trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản đường đi của ngươi, tám nước sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của ngươi mà thôi.”

Ta cười nhạt nói:

“Trầm tiên sinh hình như là quá mức xem trọng Dận Không.”

Trằm Trì nghiêm mặt nói:

“Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của ngươi, chuyện ngươi làm ở Tuyên Thành, ngươi không để ý an nguy đi sứ Hán quốc, phá hỏng liên minh của năm nước, điều đó cho thấy, mục đích của ngươi không chỉ là Đại Khang, mà là cả thiên hạ!”

Trong lòng ta chấn động, nhìn thẳng vào hai mắt của Trầm Trì, xem có thể nhận ra cái gì không.

Trầm Trì nói:

“Long Dận Không, ta cầu ngươi hai chuyện, nếu như ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi một cái lễ vật.”

“Trầm tiên sinh mời nói.”

“Sau khi ta chết, có thể an táng ta ở Tế châu hay không? Chỉ có ở nơi đó, tâm tình của ta mới được bình thản.”

Ta gật đầu nói:

“Trầm tiên sinh yên tâm, chuyện này ta có thể làm được.”

Trầm Trì lại nói:

“Khúc Nặc chỉ là một người bị hại vô tội, nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào, thái hậu sẽ rõ điều đó hơn bất cứ ai, ta mong ngươi tìm biện pháp cứu nàng ra.”

Trên mặt ta hiện vẻ khó xử, chuyện này không dễ làm như vậy, Tinh Hậu nếu như dùng tội danh thông dâm, hạ ngục hai người, thì Khúc Nặc sao có thể đơn giản thoát thân.

Trầm Trì nói:

“Mục đích thực sự của thái hậu chỉ là muốn đối phó với ta, chỉ cần ta chết, sinh tử của Khúc Nặc đã không còn quan trọng nữa.”

Ta do dự hồi lâu, mới nói:

“Khúc Nặc có tình cảm với tiên sinh, sợ rằng tiên sinh chết, nàng cũng sẽ chết, ta rất khó cứu nàng.”

Ta lấy ra tờ giấy nhận tội, nói:

“Hơn nữa, thái hậu muốn ngươi thừa nhận đã thông dâm với Khúc Nặc, vi phạm vào lỗi này, sẽ bị tru di cửu tộc đó.”

Trầm Trì lạnh lùng nói:

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ký tên hay sao?”

Ta nhắc nhở hắn nói:

“Chẳng cần tiên sinh phải tự tay ký, chỉ cần điểm chi là được rồi.”

Trầm Trì ha hả nở nụ cười một tiếng:

“Các ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”

Ta cười khổ nói:

“Có một số việc, Dận Không cũng chỉ thân bất do kỷ, trừ phi...”

Ta cố ý dừng lại môt chút.

Trầm Trì nói:

“Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”

Ta thấp giọng nói:

“Trừ phi tiên sinh thừa nhận mình đã lẻn vào cung giết cung nữ, định cường bạo Khúc Nặc...”

Trầm Trì con ngươi chợt co rút lại, cười lạnh nói:

“Ngươi quả nhiên rất độc ác.”

Ta lúng túng nói:

“Nếu áp dụng phương pháp này, Khúc Nặc sẽ có một con đường sống.”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Được rồi đằng nào chẳng là một lần chết, chết oan cũng có khác gì đâu?”

Hắn lấy giấy bút từ trong cạp lồng ta, viết tội trạng của mình, sau đó ký tên, điểm chỉ.

Ta âm thầm thở dài một hơi.

Trầm Trì đem thư nhận tội giao cho ta:

“Ngươi hãy nhờ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”

“Trầm tiên sinh yên tâm Dận Không tuyệt không nuốt lời.”

Trầm Trì cười nhạt nói:

“Không nghĩ tới người cuối cùng đưa tiễn ta lại là ngươi.”

Hắn ngồi xuống, nói:

“Lúc nãy ta có nói, ta sẽ cho ngươi một lễ vật.”

Trong lòng ta âm thầm kỳ quái, không biết hắn có thể cho ta lễ vật gì?

Trầm Trì nói:

“Ta dám khẳng định, trong lòng ngươi khao khát nhất bây giờ chính là ngôi vị hoàng đế của Đại Khang!”

Ta không chút nào che giấu gật đầu.

Trầm Trì nói:

“Lấy thực lực của ngươi bây giờ ở Khang quốc chẳng có hoàng tử nào có thể so sánh, nhưng mà người có thể cản trở ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế chỉ có Tả Trục Lưu.”

Ta mỉm cười nói:

“Trầm tiên sinh có ý kiến gì không?”

Trầm Trì nói:

“Chuyện Khang Tần liên minh đã thành một kết cục định trước, có phải là ngươi đang định về là lập tức đối phó Tả Trục Lưu?”

Ta bị hắn nói trúng tâm sự, chậm rãi gật đầu.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tả Trục Lưu chính là cái họa lớn trong lòng của ta, sao ta có thể để cho hắn kiêu ngạo mãi được.”

Trầm Trì nói:

“Rất nhiều chuyện bảo thủ cần phải thay đổi, từ một chuyện có thể làm cho ngươi sớm đạt được mục đích.”

Trầm Trì nói tiếp:

“Muốn sớm nắm quyền lực, phải biết tận dụng tốt thời cơ.”

Trong lòng ta có ý nghĩ, Trầm Trì giỏi về tận dụng thời gian, đầu tiên là lợi dụng lực lượng Tinh Hậu loại bỏ Bạch Quỹ, sau đó lại dùng lực lượng của Yến Hưng Khải đả kích Tinh Hậu.

Trầm Trì nói:

“Kỳ thực ngươi đã hiểu được chuyện tận dụng tốt lực lượng quanh mình, nhưng không chú trọng tới lực lượng trong nước.”

Ta ngơ ngác, lực lượng trong nước từ trước tới ta nay vô cùng coi trọng, đâu có giống như lời của hắn.

Trầm Trì nói:

“Ổn định Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương, mới thực sự có quyền lực siêu nhiên, đâu cần phải hi vọng vào ngôi vị hoàng đế?” 

Theo như lời của hắn đó chính là chiến lược di chuyển, muốn bao ta chuyển trọng tâm đấu tranh từ Khang đô tới Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương? Chẳng lẽ hắn định bảo ta gây chiến với hai nước Yến, Hàn ư?

Trầm Trì dường như nhìn ra tâm sự của ta, mỉm cười đến:

“Trầm mỗ chỉ cảm thấy tiếp tục dây dưa với đấu tranh cung đình, không bằng đưa mắt nhìn khắp thiên hạ. Nếu như ngươi đạt được liên minh với Đại Tần, đồng thời lại có được sự ủng hộ của Bắc Hồ, vậy chẳng phải là hình thành một điều kiện thuận lợi cho mình rồi hay sao? Ngôi vị hoàng đế chẳng qua chỉ là phù vân, thực lực mới có tác dụng!”

Ta gật đầu, ta thấy Trầm Trì cũng không phải nói bừa, hiện giờ nếu như khơi mào chiến sự với Yến, Hàn thì ta vẫn còn chưa đủ thực lực, có phải hắn muốn hại ta hay không?

Lúc trước hắn bảo Tinh Hậu khởi xướng chiến tranh, mượn cơ hội diệt trừ Bạch Miện, Đại Tần từ đó về sau không gượng dậy nổi, chuyện như vậy quyết không thể tái diễn trên người của ta.

Ta đem dược hoàn bỏ vào trong chén rượu, chậm rãi đưa tới trước mặt Trầm Trì.

Trầm Trì mỉm cười nói:

“Tóm lại ngươi vẫn không buông tha ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Tràm tiên sinh chính là kinh thiên vĩ tài, nếu không thể cho ta sở dụng, ta cũng chỉ còn có một cách duy nhất.”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Ta không trách ngươi, ta có viết một bộ Luật lệnh tâm đắc, nếu như ngươi không chê, ta sẽ đưa cho ngươi xem.”

Ta bình tĩnh nói:

“Nếu như có ngày Dận Không thống nhất thiên hạ, nhất định, sẽ để Trầm tiên sinh được chính danh.”

Trầm Trì cười ha hả, đứng dậy ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng nói:

“Nếu quả thật có ngày nào đó, ngươi đặt tên ngọn núi chôn ta là Phu Tử nhai, khắc ba chữ Luật Dân Luận lên trên vách núi.”

“Dận Không quyết sẽ không quên!”

Trầm Trì đặt chén rượu xuống mặt đất, cời đai lưng xuống, thắt ở bên trần địa lao:

“Ta sợ tội tự sát, đó là đáp án thỏa mãn cho tất cả mọi người!”

Viền mắt của ta bỗng nhiên đã ươn ướt, nhìn thấy một nhân tài kiệt xuất chết đi trước mắt mình, trong lòng ta sầu não vô cùng.

Ta yên lặng xoay người sang chỗ khác, lẳng lặng đi ra cửa, cánh cửa đá rất nặng chậm rãi đóng lại, không biết từ đâu có một ngọn gió thổi tới, làm cho ánh lửa chặp chờn, thân ảnh của ta trở nên bất định, giống như tâm tình phức tạp của ta...

Ta không đi xem Khúc Nặc thế nào, vì ta không cách nào che giấu được tâm tình của mình, căn bản là ta chưa từng nghĩ tới, cái chết của Trầm Trì lại làm ta xúc động tới như vậy.

Khi cánh cửa đá kia đóng lại, trong lòng ta đã bắt đầu hối hận, hối hận vì không có biện pháp khống chế hắn cho nên không còn cách nào khác là phải loại bỏ.

Tinh Hậu vẫn đang đợi tin tức của ta, thấy biểu tình ta như vậy, nàng đương nhiên đoán được chuện gì.

Ta đem thư nhận tội của Trầm Trì đặt vào trong tay của nàng, Tinh Hậu nhìn xong, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự vui mừng:

“Có phải là hắn đã uống độc tửu?”

Ta chậm rãi lắc đầu, thanh âm trầm trọng nói:

“Hắn đã chết...”

Tinh Hậu ngơ ngác, sau đó nhìn kỹ thư nhận tội, nói:

“Đã chết cũng tốt, dù sao có chứng cứ phạm tội này trong tay, không ai có thể nói được câu nào nữa.”

Ta thấp giọng nói:

“Trầm Trì tự sát chết nhưng cũng có hai điều kiện trao đổi.”

Tinh Hậu đôi mi thanh tú vi nhăn lại, nói:

“Nói nghe một chút.”

“Chuyện thứ nhất là hắn muốn an táng thi thể của hắn ở chỗ ở cũ tại Tế châu.”

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Việc này đâu khó, ta sẽ bảo ngươi đem thi thể hắn về an táng ở Tế châu.”

Ta do dự một chút mới nói:

“Chuyện thứ hai, hắn xin buông tha cho tính mạng của Khúc Nặc.”

Sắc mặt Tinh Hậu chuyển sang lạnh lùng:

“Ngươi đáp ứng hắn?”

Ta gật đầu nói:

“Trầm Trì nếu như đã thừa nhận ý đồ cường bạo Khúc Nặc, như vậy cũng...”

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Ngươi nhớ tới cái duyên một đêm với Khúc Nặc?”

Ta thẳng thắn nói:

“Hài nhi đúng là có cái ý niệm này.”

Tinh Hậu than thở:

“Sao ta không biết nha đầu Khúc Nặc kia vô tội, nhưng mà nó biết kế hoạch hãm hại Trầm Trì của chúng ta, sao ta có thể lưu nó lại trên đời này chứ.”

Ta buồn bã cúi đầu xuống.

Tinh Hậu nói:

“Nếu Trầm Trì đã nhận tội, ta sẽ bảo đảm danh tiết của nó, đồng thời cũng bảo đảm cho nhà nó không chết, còn về phần Khúc Nặc bắt buộc phải tuẫn táng theo Yến Nguyên Tông.”

Ta có nói gì đi nữa, Tinh Hậu cũng không thay đổi quyết định của mình, nói cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Khổ nỗi là trong tay ta hiện giờ không có Thất Nhật Túy, nếu không ta sẽ cho Khúc Nặc ăn, tránh cho nàng một kiếp nạn.

Tâm tình của ta trầm trọng, khi trở lại Phong Lâm các đã là nửa đêm, điều khiến ta vui mừng là Tiêu Tín đã từ Khang đô tới đây, đồng hành với hắn còn có Đại Khang Sử Tiết Trác Khởi Phu.

Người này là bạn tốt của Dực Vương Lâm Bi Phong, đã từng chưởng quản Đại Khang Hình bộ, cương trực ghét dua nịnh, theo lý thuyết thì việc đi sứ của hắn không phải trong chức trách, nhưng không biết tại sao Hâm Đức hoàng đế lại phải hắn đi lần này.

Trác Khởi Phu đang định trở lại dịch quán nghỉ ngơi, nhưng không ngờ khi ra cửa đụng phải ta. Ta lại mời hắn vào trong nhà.

Trác Khởi Phu cười nói:

“Bình vương điện hạ, lần này hạ quan mang theo thánh chỉ của bệ hạ tới đây.”

Ta cuống quít quỳ xuống nói:

“Dận Không tiếp chỉ.”

Trác Khởi Phu nói:

“Bệ hạ nói mật chỉ này điện hạ đích thân mở.”

Hắn đặt mật chỉ vào trong tay của ta.

Hai tay ta tiếp nhận, chậm rãi mở ra, sau khi xem nội dung thì trong lòng đại hỉ.

Hâm Đức hoàng để trắng trợn ca ngợi việc ta đi Hán đô, lại đồng ý ủy thác toàn quyền việc liên minh với Tần quốc, theo như nội dung thì hắn vô cùng tín nhiệm ta.

Ta đọc lại mật chỉ một lần nữa, nhưng không thấy một chữ nào nhắc tới chuyện lập thái tử, có lẽ Hâm Đức hoàng đế đã quên?

Trác Khởi Phu nói:

“Lúc hạ quan tới đây, chính miệng bệ hạ đã nói điện hạ phá hỏng được liên minh năm nước, khi trở lại Khang đô, bệ hạ sẽ giữ lời hứa lập người làm Đại Khang thái tử.”

Ta nói chuyện với Trác Khởi Phu một lúc, sau đó hắn đứng dậy cáo từ. Thông qua buổi nói chuyện ta cũng hiểu thêm về tình hình thực tế của Đại Khang, hơn nữa ta thấy nó cũng không có quá nhiều tác dụng bằng những tin tức do Tiêu Tín cung cấp.

Ta không ăn cơm mà gọi Tiêu Tín vào trong thư phòng.

Tiêu Tín cung kính hướng ta thi lễ, sau đó giao một phong thư cho ta, phong thư không đề tên, không biết là ai gửi cho ta.

Ta cười nói:

“Ai gửi vậy? Sao thần bí thế?”

Tiêu Tín cười nói:

“Điện hạ nhìn sẽ biết.”

Ta không hỏi nữa, mỉm cười nói:

“Tình hình Khang đô hiện nay thế nào?”

Tiêu Tín nói:

“Tất cả mọi người từ vua tới dân đều thừa nhận điện hạ, thậm chí ngay cả Tả Trục Lưu và các vị vương tử cũng nhiều lần ca ngợi trước mặt hoàng thượng, đều nói là minh quân tương lai.”

Ta ha hả phá lên cười:

“Tại sao ta nghe như họ đang chửi ta vậy?”

Tiêu Tín mỉm cười nói:

“Điện hạ anh minh, Trần tiên sinh nói điện hạ không mất người nào làm tan rã liên minh năm nước, hiện giờ bất cứ ai gièm pha Bình vương đều là người có hành vi không sáng suốt. Nếu như không thể gièm pha, thì chỉ còn cách là ca ngợi, tốt nhất là nói Bình vương điện hạ anh minh như Nghiêu Thuấn, thần võ như Viêm Hoàng, làm cho tâm tình của Hâm Đức hoàng đế không được tốt.”

Ta gật đầu cười nói:

“Tả Trục Lưu quả nhiên lợi hại!”

Tiêu Tín nói:

“Tất cả mọi người đều biết việc Tần Khang liên minh đã trở thành kết cục đã định, Trác Khởi Phu đến đây trên danh nghĩa là mời người trở lại Khang đô, nhưng thực tế lại là người giám thị mà Hâm Đức hoàng đế phái tới. Người này tuy rằng cương trực công chính, thế nhưng là người ngu trung, điện hạ vẫn phải cẩn thận ba phần.”

Ta cười nói:

“Tiêu Tín, mấy ngày không gặp, ngươi đã trưởng thành hơn rồi.”

Tiêu Tín mỉm cười nói:

“Thứ nhất là bởi vì tuổi lớn hơn, thứ hai là hành trình tới Đại Hán xảy ra không ít chuyện, cho nên cũng không thể mãi là tiểu hài tử được.”

Hắn dừng một chút lại nói:

“Trước khi Tiêu Tín tới Đại Tần, Trần tiên sinh và Dực vương điện hạ đều có dặn thuộc hạ, sau khi Bình vương hoàn thành việc liên minh, thi ngàn vạn lần không thể về Khang đô, bề ngoài thì Hâm Đức hoàng đế biểu hiện như sắp phong ngôi vị thái tử cho người, thực chất lại ghen tỵ vô cùng.” 

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này ta đã sớm biết, phụ hoàng tuy rằng tuổi tác đã cao, thế nhưng đối với quyền lực và danh lợi càng lúc càng ham thích, nếu không thì cũng chẳng có chuyện tới bây giờ vẫn chưa có người thừa kế.”

Tiêu Tín nói:

“Quốc nội dân loạn vẫn đang tiếp tục, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, nhi tử của Tả Trục Lưu là Tả Đông Tường bởi vì trấn áp dân loạn có công nên thăng tiến rất nhanh.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Muốn đạp đổ cây đại thụ Tả Trục Lưu, thì đầu tiên là phải diệt từ từng đứa con của hắn, ngoài mặt là binh phạt nhưng đánh về tâm lý cũng là một đòn quan trọng, phải làm cho hắn suy sụp, sau đó cho hắn một kích trí mạng.”

Ta nhíu nhíu mày nói:

“Tiêu Tín, chuyện xây dựng tân cung đã tạm dừng hay chưa? Tại sao dân loạn còn chưa yên?”

Tiêu Tín thở dài nói:

“Nói tới chuyện thuế khóa thì Hâm Đức hoàng đế lại càng tăng thêm, làm cho gánh nặng của người dân nhiều lên. Chuyện xây dựng tân cung này chẳng qua chỉ là một cái mồi dẫn lửa mà thôi. Hiện giờ không biết là tên phương sĩ khốn kiếp nào hiến kế, xây dựng một cái Lô đỉnh thật lớn ở phía bắc của Thái Miếu, theo hình Bắc đẩu Thất tinh, lấy máu của đồng nam đồng nữ làm lô dẫn, luyện chế trường sinh bất lão tiên đan, Hâm Đức hoàng đế đối với chuyện này chẳng có nghi ngờ gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.