Bọn thị vệ ở trong cung lục soát một lần nhưng không tìm được tung tích của ai, nhưng cũng phát hiện được một vết tích ở cửa sổ phía đông, xem ra có người từ nơi này phá cửa sổ ra ngoài.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Trong hoàng cung mà có nội tặc lẻn vào, đám thị vệ các ngươi đều là một lũ phế vật!”
Thống lĩnh thị vệ cuống quít nói:
“Thái hậu xin bớt giận, chúng thần từ trước tới này thủ vệ nghiêm mật, trước khi mỗi người vào cung đều bị kiểm tra, không dám có bất kỳ sơ sảy, cho dù hắn trốn khỏi Huyền Đức điện, cũng không cách nào chạy khỏi hoàng cung.”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Thái hậu, chuyện này có chút kỳ hoặc, trước khi điều tra rõ thì không nên có phán đoán, có lẽ nội tặc chưa chạy cũng chưa biết chừng...”
Câu nói của hắn dụng ý rõ ràng, đó là muốn mê hoặc Tinh Hậu.
Ta chậm rãi đi tới trước người Khúc Nặc, thấp giọng nói:
“Khúc Nặc, vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khúc Nặc kinh khủng vô cùng nói:
“Không nên giết nàng, không nên...”
Nàng hiển nhiên là chấn kinh quá độ, lúc này thần trí có chút không rõ.
Trong lòng ta đã hiểu rõ, Trầm Trì đã tới ở đây, chắc chắn là hắn thấy tình hình không ổn, mới một kiếm giết cung nữ kia, rồi chạy ra ngoài.
Ta nhìn hướng của cửa sổ, lại đúng vị trí con đường mà chúng ta tới, từ nhiệt độ cơ thể của cung nữ kia cho thấy, Trầm Trì chắc chắn là mới đào tẩu không lâu, ta luôn luôn chú ý tới nơi này, sao không thấy có người chạy ra?
Hơn nữa, xung quanh đều là thị vệ tâm phúc của Tinh Hậu, Trầm Trì cho dù có chạy khỏi Huyền Đức điện, thì cũng không có khả năng không hề gây một tiểng động nào mà rời khỏi hoàng cung.
Tinh Hậu vốn định bắt kẻ thông dâm tại chỗ, không nghĩ tới Trầm Trì lại chạy thoát, mắt thấy kế mình bỏ công bỏ sức lập ra sắp tan thành bọt nước, trong lòng tức giận tới cực điểm, căm tức nhìn cung nữ nói:
“Nói mau! Ngoại trừ nương nương, còn có người nào tới Huyền Đức điện?”
Cung nữ kia khóc nói:
“Đình Úy Trầm đại nhân...”
Yến Hưng Khải biến sắc nổi giận nói:
“Nói bậy! Con tiện nhân này dám ngậm máu phun người, trong đại nội, không có bệ hạ và thái hậu cho mời, ai dám tự ý đi vào. Nếu như ngươi bịa đặt nửa lời thì cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!”
Tinh Hậu giận dữ, lạnh lùng nói:
“Đem con tiện tỳ này xuống đánh chết cho ta!”
Hai tên thị vệ lặp tức xông lên, kéo cung nữ kia xuống, cung nữ thấy mình đột nhiên gặp nạn, khóc rống lên, ngay cả biện minh cũng không nói nổi.
Tinh Hậu hiểu hơn ai hết, chỉ cần không bắt được Trầm Trì, kế hoạch lần này sẽ hoàn toàn thất bại. Nàng đương nhiên không thể nói là mình gọi Trầm Trì tới Huyền Đức điện, nếu không Yến Hưng Khải sẽ nhân cơ hội làm khó dễ.
Mấy vị hoàng thúc nghe được động tĩnh từ Dụ Đức điện chạy tới, thấy tình hình ở đây thì giật mình.
Nhưng chỉ với một thi thể trần truồng cũng chẳng nói lên điều gì, vả lại có nói thì cũng chỉ nói Khúc Nặc với cung nữ kia thông dâm, chuyện này nói ra có lẽ sẽ bị cười rụng răng.
Tinh Hậu thần tình buồn bã, khóe miệng Yến Hưng Khải hiện lên nụ cười nhạt, hắn đã hiểu chuyện trước mặt là do Tinh Hậu an bài, nếu như Trầm Trì bị bắt tại chỗ, thì thực sẽ không thể nào rửa sạch được hiềm nghi thông dâm.
Ta nghe thấy Khúc Nặc vẫn không ngừng thì thào nói:
“Không nên giết nàng... không nên giết nàng...”
Thầm nghĩ trong lòng:
“Nếu như là ta, ta sẽ không bao giờ mạo hiểm rời khỏi nơi này, Trầm Trì nhất định, còn trốn trong Huyền Đức điện.”
Ta bỗng nhiên rút thanh lợi kiếm từ bên hông của một thị vệ, run rẩy đi tới trước mặt Khúc Nặc, lạnh lùng nói:
“Tiện nhân... ngươi... ai trốn ở chỗ này... nói...”
Ở trong mắt người ngoài họ hiểu ta tức giận tới mức nói không nên lời.
Yến Hưng Khải có chút giễu cợt nói:
“Chuyện này sợ rằng phải hỏi cung nữ đã chết kia thôi!”
Ta bỗng nhiên giơ kiếm đâm vào cánh tay của Khúc Nặc, máu tươi lập tức chảy ướt ống tay của nàng. Khúc Nặc vẫn chưa phát hiện, chỉ nói:
“Không nên giết nàng...”
Ta hạ quyết tâm một cước đá trúng tiểu phúc của Khúc Nặc, nàng đau đớn ngã lăn ra đất ngất đi.
Đôi mi thanh tú của Tinh Hậu giãn ra, nàng lập tức hiểu được việc ta làm.
Yến Hưng Khải biểu tình đột nhiên trở nên khẩn trương, lão hồ ly này và ta có cách nghĩ giống nhau, Trầm Trì chắc chắn còn ở trong Huyền Đức điện.
Yến Hưng Khải muốn tiến lên ngăn càn ta lại bị Tinh Hậu ngăn lối, nếu như để cho hắn chạm tới thân hình ta, thì với sự giảo hoạt của hắn nhắt định sẽ phát hiện được điều không ổn.
Yến Hưng Khải lớn tiếng nói:
“Bệ hạ! Trước khi mọi chuyện rõ ràng thì không nên nổi giận, sẽ làm ảnh hưởng tới bản thân, long thể quan trọng hơn!”
Trong lòng ta âm thầm cười, Lão Hồ Ly này không lúc nào không muốn Yến Nguyên Tông chết đi, nay làm trò trước mặt mọi người là muốn biểu hiện cái gì?
Ta chỉ mũi kiếm vào ngực Khúc Nặc, run giọng nói:
“Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!”
Ta đâm kiếm về phía trước, nhưng mới đi được một thốn, vết thương đau đớn làm cho Khúc Nặc tỉnh lại.
Đôi mắt đẹp của nàng im lặng nhìn ta, miệng không lên tiếng, ta nhận rõ nàng đang lẩm bấm ba chữ “Trầm đại ca”, trong lòng ta cảm thấy đau đớn, mặc kệ ta có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, nhưng cũng đã có được nàng, nàng đã trở thành nữ nhân của ta.
Vậy mà trong lúc sống chết, nàng lại đi gọi tên Trầm Trì nhớ mãi không quên hắn, trong lòng ta tràn ngập cảm giác bị phản bội.
Trong mắt ta tỏa ra sát khí âm lãnh, mũi kiếm đột nhiên lại tiến thêm về phía trước.
“Dừng tay!”
Thanh âm của Trầm Trì từ trên đỉnh đầu ta vang lên.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lại nơi đó, thấy Trầm Trì nằm trên xà ngang, chậm rãi trượt theo cái màn che xuống, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.
Yến Hưng Khải sắc mặt khó coi tới cực điểm, hắn lo lắng nhất chính là Trầm Trì chủ động hiện thân bảo vệ cho Khúc Nặc.
Ta chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào cả, chỉ cần Trầm Trì sớm hay muộn cũng phải xuất hiện trong Huyền Đức Điện, một kiếm này ta chỉ đâm cho mọi người xem mà thôi, xem ra Trầm Trì đối với Khúc Nặc cũng là thâm tình.
Tinh Hậu đắc ý cười nhạt một tiếng.
Trầm Trì lạnh nhạt nói:
“Thái hậu quả nhiên cao minh.”
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Nói tới cao minh, ai có thể so sánh được với Đình úy đại nhân của chúng ta, lại có thể làm ra chuyên đai nghịch bất đạo này!”
Ánh mắt của Trầm Trì nhìn thẳng vào ta, hai mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.
Ta làm ra vẻ đau đớn vô cùng, không cho hắn mở miệng, nói:
“Uổng... trẫm... đối với ngươi... tín nhiệm như vậy... ngươi... lại dám... lại dám...”
Ta hai mắt trợn tròn, im lặng cắn vỡ túi máu trong miệng, ‘Phốc!’ miệng, phun ra một ngụm máu lớn, thân hình ta run rẩy, chậm rãi ngã về phía sau, mọi người nhìn thấy biến hóa của ta, thì cuống quít xông lên đỡ lấy.
Tinh Hậu nức nở nói:
“Bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta, nếu như hoàng thượng có gì bất trắc, ta sẽ đem các ngươi thiên đao vạn quả để giải mối hận trong lòng...”
Ta nằm ở trên long sàng, kế hoạch của Tinh Hậu đã thành công mỹ mãn, nhưng mà ta không làm sao cao hứng nổi, đôi mắt u oán của Khúc Nặc lúc nào cũng hiện lên ở trong lòng ta.
Trầm Trì xuất hiện đã chứng minh hắn là một hán tử có dũng khí, không cô phụ một mối tình si của Khúc Nặc.
Có mấy tên ngự y bận rộn vây quanh, ta nghe thấy tiếng ca thán của họ, chuyện này ta đã chuẩn bị xong từ lâu, lấy y thuật của Tuệ Kiều thì lừa gạt đám ngu ngốc này không khó.
Mạch đập của ta lúc chậm lúc nhanh, nhiệt độ cơ thể lúc lạnh lúc nóng, ngoại trừ dược liệu của Tuệ Kiều cho ta, ta còn vận dụng thêm Vô Gian Huyền Công, có thể khống chế nhiệt độ cơ thể của mình.
Mấy tên ngự y buồn bã vô cùng, chúng ta đang chờ ngoài điện. Yến Hưng Khải hoàn toàn bị ta làm rối trận tuyến, Trảm Trì gặp rủi ro, làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh bất lực.
Ta run rẩy vươn tay, nói: “Mẫu hậu...”
Trong đôi mắt đẹp của Tinh Hậu tràn đầy nước mắt, nắm chặt hai bàn tay của ta, dường như đã coi ta là Yến Nguyên Tông.
“Hài nhi... hài nhi... không được rồi...”
Tinh Hậu khóc nức nở, nước mắt nàng không phải là ngụy trang, hai ngày nay nàng kiên cường chống đỡ, bây giờ có thể thoải mái phát tiết nàng ngồi một bên khóc chết đi sống lại.
Dựa theo kế hoạch của ta và Tinh Hậu, chúng ta gọi Yến Hưng Khải và bảy tên trọng thần tới bên giường, chính miệng bảo bọn họ lập Trạch Vương làm vua, chính quyền Tinh Hậu tạm thời giao cho Tinh Hậu quản lý, tám vị đại thần cùng phụ tá, khi nào Trạch vương mười tám tuổi thì Tinh Hậu sẽ giao quyền lực lại.
Yến Hưng Khải khó có thể che giấu sự thất vọng trong nội tâm, nhưng mà chuyện quan trọng lúc này của hắn chính là cứu Trầm Trì, ổn định trận tuyến, sau đó tích tụ lực lượng, chuẩn bị lần thứ hai.
Ta và Tinh Hậu đã nghĩ được phương pháp phân hóa quyên lực của Yến Hưng Khải, trong thời gian tới, chắc chắn hắn sẽ ẩn dấu mũi nhọn của mình, hơn nữa với kế hoạch hoàn mỹ kia, hắn đương nhiên là không có lý do để phản bác.
Tới nửa đêm, ta và Yến Nguyên Tông đổi vị trí, tẩy dịch dung, thay trang phục của tiểu thái giám, im lặng chuồn ra ngoài cung.
Ta không trực tiếp trở về Phong Lâm Các, mà đi thẳng tới hướng Bách Hoa Lâu.
Mộ Dung Yên Yên đang nghỉ ngơi, thấy ta tới, cuống quít đứng dậy ra đón.
Khi nàng nhìn thấy trang phục của ta thì nở nụ cười:
“Điện hạ quả nhiên xuất quỷ nhập thần, hôm nay còn đứng dậy không nổi, vậy mà buổi tối đã sinh long hoạt hổ tới nơi này.”
Nàng đảo đôi mắt đẹp, nói:
“Xem ra... hình như điện hạ mới từ trong cung ra.”
Ta cười nói:
“Ánh mắt của Mộ Dung cô nương thật sắc bén, ta ở trước mặt cô nương giống như đã bị lột trần, chẳng còn giữ được bí mật gì.”
Câu này của ta tràn gập ý khiêu khích.
Mộ Dung Yên Yên khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng phì một tiếng, dẫn ta tới tiểu lâu ở phía sau.
Mộ Dung Yên Yên chuẩn bị nước nóng cho ta, ta thoải mái nằm ở trong thùng tắm, nước nóng thấm vào trong mỗi tấc da thịt của ta, làm cho cơ thể ta thoải mái, nhưng tinh thần lai áy náy vô cùng.
Tính mạng Trầm Trì hiện đã ở trong tay của Tinh Hậu, chắc chắn Tinh Hậu sẽ không bỏ qua cho hắn, diệt trừ Trầm Trì đối với ta mặc dù có chút tiếc hận, nhưng cũng cảm thấy may mắn gạt bỏ được một đối thủ đáng sợ như vậy, đúng là một chuyện vô cùng tốt.
Sở dĩ ta cảm thấy áy náy, đó chính là vì duyên cớ Khúc Nặc, trong tiềm thức của ta, ta sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì thuộc về ta, cho dù là giang sơn hay mỹ nhân.
Mộ Dung Yên Yên lấy quần áo vắt lên trên bình phong.
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới Mộ Dung cô nương lại có quần áo nam tử?”
Mộ Dung Yên Yên ở ngoài bình phong cười nói:
“Trong Bách Hoa Lâu luôn có hào khách vung tiền như nước, đương nhiên chúng ta phải chuẩn bị mấy thứ đồ dùng thật tốt, sẵn sàng cho họ sử dụng, ngươi chớ coi thường bộ quần áo này, giá của nó lên tới hơn hai trăm lượng bạc đấy.”
Ta ha hả cười ra tiếng:
“Quả nhiên là không buôn bán không gian dối, Mộ Dung cô nương học xong thủ đoạn của Tiền Tứ Hải từ khi nào vậy.”
Ta dùng khăn mặt lau khô thân thể, sau đó mặc quần áo. Khi ra khỏi phòng, Mộ Dung Yên Yên đã chuẩn bị xong hương trà, nàng đi một đôi guốc gỗ, bàn chân trong suốt hiện ra, thực đúng là mê người vô cùng.
Thấy ánh mắt tham lam của ta, khuôn mặt của Mộ Dung Yên Yên đỏ lên, sẵng giọng:
“Ngươi nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy chân của nữ nhân hay sao?”
Ta cười nói:
“Thấy thì rất nhiều, nhưng mà chưa từng thấy đôi chân nào đẹp như vậy.”
Tiếp nhận chén trà trong tay Mộ Dung Yên Yên, ta uống một ngụm lớn, vui vẻ nói:
“Đã lâu rồi không có thời gian uống chén trà ngon như thế này.”
Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:
“Ngươi tắm rồi, trà cũng uống rồi, chắc là tới lúc nói cho ta biết, ngươi mặc trang phục thái giám ra khỏi hoàng cung như vậy là có chuyện gì?”
Ta buông chén trà nói:
“Chăng hiểu tại sao, ta lúc này có chút đói bụng, Mộ Dung cô nương có thể chờ ta ăn xong được không?”
Mộ Dung Yên Yên dịu dàng liếc mắt nhìn ta, đứng dậy nói:
“Đã trễ thế này, bảo ta đi đâu tìm đầu bếp cho ngươi?”
Ta giả vờ ngạc nhiên nói:
“Mộ Dung cô nương chẳng lẽ không biết nấu nướng?”
Mộ Dung Yên Yên lắc đầu nói:
“Ngoại trừ vũ đao lộng kiếm, ta chẳng có sở trường gì.”
Ta cười nói:
“Thảo nào Mộ Dung cô nương đến giờ vẫn không có ai để ý.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Bình vương điện hạ hình như lo chuyện hơi nhiều.”
Ta dõng dạc nói:
“Mộ Dung cô nương nếu như không có ý trung nhân, có thể suy nghĩ tới Dận Không một chút.”
Mộ Dung Yên Yên đỏ mặt nói:
“Điện hạ càng nói càng kỳ cục, nếu như còn tiếp tục đùa Yên Yên, thì chắc chắn đêm nay sẽ phải đói bụng đấy.”
Mộ Dung Yên Yên không phải là không biết sở trường gì như nàng nói nàng không chỉ biết nấu nướng, mà trình độ còn tương đối cao siêu, đích thân làm mấy món ăn nhanh, ta ăn thấy ngồi khen không dứt miệng.
Cơm nước no nê, ta đi vào chủ đề chính:
“Ta vừa đi Tần cung, Yến Nguyên Tông đã chết, lúc lâm chung hạ di chiếu, lập Trạch vương Yến Nguyên Tề làm người kế vị, Tinh Hậu tạm nhiếp chính.”
Tin tức Yến Nguyên Tông băng hà đã truyền khắp Tần đô từ lâu, chuyện này đối với Mộ Dung Yên Yên chẳng cỏ gì kinh ngạc, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta vẫn nghĩ mãi không ra, thế lực của Yến Hưng Khải và Trầm Trì ở Đại Tần đâu phải là yếu, tại sao lại cam chịu như vậy?”
Ta cười lạnh, nói:
“Mộ Dung cô nương chắc là không biết, Trầm Trì đã bị Tinh Hậu bắt, hiện tại đang bị giam trong thiên lao.”
Chuyện Trầm Trì có liên quan tới danh dự của hoàng thất, không thế tiết lộ ra ngoài được.
Mộ Dung Yên Yên thất kinh nói:
“Trầm Trì là người giảo hoạt, sao có thể rơi vào trong tay Tinh Hậu được.”
Ta cười nhạt một tiếng, không nói tình hình cụ thể, thấp giọng nói:
“Ta muốn nhờ Mộ Dung cô nương giúp ta một chuyện.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Khi Bình vương điện hạ đi vào Bách Hoa lâu, Yên Yên đã biết là người có chuyện muốn nhờ.”
Ta ngại quá cười nói:
“Bởi vì Mộ Dung cô nương là tri kỷ của ta.”
Mộ Dung Yên Yên thâm ý nói:
“Bình vương ở trên đời này đâu có thiếu tri kỷ... nhất là hồng nhan tri kỷ.”
Ta ha hả cười:
“Thế nhưng ta với Mộ Dung cô nương lại khác.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Nói mau, đến tột cùng là có chuyện gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Yến Nguyên Tông sắp đại tang, thế nhưng cùng hắn xuống mồ còn có một bí mật kinh thiên...”
Ta cố ý không đem chuyện này nói thẳng, là vì muốn kích thích sự hiếu kỳ của nàng.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Bí mật gì?”
Ta nhìn xung quanh một lần sau đó mới hạ giọng nói:
“Có quan hệ tới bí mật của bảo tàng Mâu thị.”
Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:
“Chẳng phải là bảo tàng Mâu thị rơi vào trong tay quốc quân hai nước Hán, Tề rồi hay sao?”
Ta lắc đầu nói:
“Ta nghe nói khi Tuyên Long hoàng đế kê biên tài sản của Mâu thị, cũng đã chiếm được một phần bảo tàng, Điền Tuần giao cho Hán Thành Đế chẳng qua chỉ là bản phục chế qua trí nhớ mà thôi.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
Ta thấp giọng nói:
“Mộ Dung cô nương có biện pháp nào lấy được địa đồ của lăng mộ Yến Nguyên Tông hay không?”
Mộ Dung Yên Yên bán tín bán nghi nhìn ta, hồi lâu mới nói:
“Ngươi muốn đi trộm mộ?”
Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, việc trộm mộ này chẳng qua chỉ là để cứu Lệ Cơ, chứ chẳng có cái tàng bảo đồ nào cả. Yến Nguyên Tông dưới suối vàng có biết cũng có thể tha thứ cho chuyện của ta.
Mộ Dung Yên Yên trầm tư hồi lâu, mới nói:
“Ta có quen một gã cao thủ đào mộ, hắn tên là Liên Việt, là người Yến quốc, nhưng mà tính tình người này rất cổ quái. Trong đời hắn có ba thứ không trộm, một... không ... trộm của người bổn quốc, hai không ăn trộm của người trung nghĩa, ba không trộm nữ nhân.”
Ta cười nói:
“Yến Nguyên Tông là người Tần quốc, nhưng do nguyên nhân mẫu thân nên cũng được cho là một nửa người Hán quốc, chẳng có quan hệ gì với Yến quốc cả. Hắn đương nhiên không phải là người trung nghĩa, hơn nữa lại là nam nhân, cho nên phủ hợp với điều kiện của Liên Việt.”
Nhưng trong lòng ta âm thầm nghĩ tới, lần này xem ra đã phạm vào điều kiêng kỵ của Liên Việt rồi…
Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:
“Liên Việt còn có một tính tình cổ quái, cho dù hắn trộm vật gì, cũng đòi chia đều với cố chủ.”
Ta cười nói:
“Ta có thể đổi ra giá trị tiền bạc chứ?”
Mộ Dung Yên Yên u nhiên thở dài nói:
“Vậy còn phải xem hắn có muốn hay không.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Lệ Cơ khởi sao có thể chia xẻ với hắn? Lần này nếu đã làm, sau khi cứu được Lệ Cơ, ta sẽ giết chết Liên Việt ở trong mộ, để cho hắn vĩnh viễn không thể nào tiết lộ bí mật ra ngoài?”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, nếu như thấy điều kiện quá hà khắc thì không nên mời hắn.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi giúp ta liên hệ với hắn, cho dù điều kiện thế nào, ta cũng đáp ứng.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Hắn lúc này vẫn đang ở trong Bách Hoa lâu chứ đâu, hắn thiếu ta ba vạn lượng bạc, nếu như ngươi mời hắn, thì phải thanh toán chỗ bạc này cho xong.”
Ta nhịn không được bật cười lên, người này đúng là thú vị, lần đầu tiên nghe nói có người thiếu loại tiền này, hơn nữa lai là số tiền lớn như vậy.
Mộ Dung Yên Yên lại nói:
“Ta đã điều tra ra được, sở dĩ hắn trốn ở chỗ này là vì chọc phải một phiền toái lớn.”
Ta cười nói:
“Xem ra Liên Việt đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác rồi.”
Sáng sớm dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Yên Yên, ta đi lên trước cửa phòng “Linh Hương Các”, qua hồi lâu mới thấy một nữ kỹ xinh xắn lượn lờ đi ra.
Khi nàng nhìn thấy ta và Mộ Dung Yên Yên đứng đây thi kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.
Mộ Dung Yên Yên ý bảo nàng rời khỏi phòng.
Ta mỉm cười đi vào.
Trên giường lớn, Liên Việt vẫn còn đang ngủ say, từ hình dáng bề ngoài trong chăn có thể nhặn ra được hắn tương đối mập mạp, có một đôi chân to, nhiều lông đen.
“Sáng sớm như vậy đã tới gõ cửa, chẳng nhẽ lão tử thiếu ngươi cái gì hay sao?”
Liên Việt nằm ở trong chăn hét lớn.
Ta lôi cái ghế ở bên giường ngồi xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi không thiếu ta cái gì, nhưng mà cũng tính toán trả xong con số va vạn lượng bạc đi.”
Liên Việt lúc này mới cảm thấy có người vào, giật chăn thò đầu ra, gãi gãi mái tóc vàng rối bời, hắn dùng đôi mắt màu đỏ đánh giá ta vài lần, giả bộ hung thần ác sát:
“Tiểu tử! Ngươi dám xông vào phòng ta, cẩn thận ta đánh ngươi, lão bản ở đây cũng phải nể ta ba phần.”
Ta ha hả phá lên cười, vung tờ giấy trong tay:
“Liên Việt a Liên Việt! Ta đã thấy nhiều người không biết liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ngươi, ngay cả tiền xác thịt cũng nợ, ngươi có phải là nam nhân không? Nếu như hôm nay ngươi không trả tiền, sự tình này sẽ truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó ta cũng muốn xem Liên Việt là người như thế nào.”
Liên Việt sắc mặt chuyển đồi thật nhanh, tươi cười nói:
“Vị công tử này dáng vẻ đường đường, phong độ hơn người, chắc chắn không phải là nhân vặt tầm thường, không biết tìm Liên Việt có chuyện gì? Công tử đợi chút, chờ ta mặc quần áo tử tế rồi sẽ nói!”
Hắn ngồi dậy, nhanh chóng mặc áo bào, đợi khi hắn đứng lên, ta mới phát hiện vóc người này cũng khôi vĩ, so với ta còn cao hơn một chút, hắn vốn mập mạp, nhưng vóc người tương đối lớn nên cũng không có gì là béo cho lắm.
Liên Việt xoa xoa cái đầu tròn, cái cằm béo núc run rẩy, hắn cười đi tới chỗ ta, bỗng nhiên xoay người chay ra trước cửa.
Ta đã dự định được chiêu này, giơ chân trái lên, chắn trước cửa.
Liên Việt ha hả cười nói:
“Công tử hóa ra là người thâm tàng bất lộ!”
Hắn đã thấy Mộ Dung Yên Yên đứng ngoài cửa, thở dài nói:
“Mộ Dung lão bản muốn tới tìm ta thì tới, sao phải tìm người đối phó ta làm gì.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Vị này chính là Đại Khang Bình vương điện hạ, tìm ngươi có việc trao đổi.”
Liên Việt nổi giận đùng đùng nói:
“Ta chẳng cần biết hắn là điện hạ gì cả, quấy rầy giấc ngủ của ta thì ta coi hắn không bằng cái rắm!”
Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:
“Liên Việt, ngươi thiếu ngân lượng của Bách Hoa lâu ta, Bình vương điện hạ đã trả hết nợ cho ngươi, hiện giờ người chính là chủ nợ, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Nàng nói xong xoay người đi luôn.
Liên Việt giống như một con gà chọi bị bại trận, ủ rũ cúi đầu đi tới bên giường ngồi xuống nói:
“Vô công không bất thọ lộc, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”
Ta mỉm cười nói:
“Tìm ngươi đương nhiên là muốn ngươi giúp ta trộm mộ!”
Liên Việt lắc đầu nói:
“Ngươi đi tìm người khác đi, ta đã rửa tay làm người ngay thẳng rồi.”
Ta cười lạnh nói:
“Số tiền của Yến quốc Vệ Tử Việt ngươi đã tiêu hết rồi hay sao?”
Liên Việt sắc mặt không khỏi biến đổi, thất thanh nói:
“Ngươi...”
Ta cười nói:
“Ngươi thân là người Yến quốc, vậy mà dám động tới mộ của tướng quốc, trong thiên hạ còn chuyện gì ngươi không dám làm?”
Liên Việt cúi đầu thấp hơn, nói:
“Ngươi muốn mật báo?”
Ta cười nhạt nói:
“Nếu như ngươi muốn mật báo, ta còn ở chỗ này nói chuyện với ngươi ư?”
Liên Việt nói:
“Nói nghe một chút.”
Ta đứng dậy đóng cửa phòng, đi qua đi lại trong phòng vài bước, mới nói:
“Ta muốn ngươi giúp ta trộm mộ táng của Yến Nguyên Tông.”
Khuôn mặt béo phi của Liên Việt run lên một cái, đôi mắt chợt co rút lại, hắn thấp giọng nói:
“Ngươi điên rồi, Yến Nguyên Tông vẫn còn chưa hạ táng.”
Ta cười lạnh, nói:
“Sẽ hạ táng, ngày hạ táng cũng chính là ngày chúng ta vào trong mộ.”
Liên Việt âm tình bất định, hồi lâu mới nói:
“Chuyện này độ khó quá lớn, ta sợ rằng không thể giúp ngươi.”
Ta nhìn thẳng vào hai mắt Liên Việt, nói:
“Chỉ cần chuyện này thành, ta có thể giúp cho ngươi bình yên rời đi, hơn nữa cũng cho ngươi một phiến thổ địa ở Khang quốc, cả đời không lo cơm áo, hưởng hết vinh hoa.”
Liên Việt lo lắng hồi lâu, rốt cục nói:
“Ngươi muốn đánh cắp thứ gì?”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi không cần biết, sẽ không vi phạm những điều kiện của ngươi.”
Liên Việt nói:
“Sau khi chuyện thành công, ta muốn ngươi chia một nửa bảo vật cho ta.”
Ta lắc đầu nói:
“Thứ đó sẽ không có tác dụng gì với ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái giá thỏa mãn.”
Liên Việt mỉm cười giảo hoạt:
“Tốt, ta tạm ĩhời đáp ứng ngươi, nhưng mà bao nhiêu ngân lượng, ta phải thấy vật phẩm rồi mới định giá, lúc này ta cần một số tiền mua công cụ và khảo sát hoàn cảnh.”
“Không thành vấn đề!”
Ta sảng khoái hồi đáp.
Trờ lại Phong Lâm Các, Thải Tuyết đã khôi phục lại thân nữ nhi, khi nghe được tin Yến Nguyên Tông chết, tất cả mọi người đều đợi ta trở về.
Đường Muội dựa theo sự phân phó của ta hộ tống Tuệ Kiều rời đi, A Đông trọng thương mới khỏi, hiện cũng theo đội ngũ chúng ta trở về.
Khang đô tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới, làm cho ta bắt đầu cảm thấy có chút bất an, chẳng nhẽ ở giữa xảy ra chuyện gì?
Ta tìm A Đông và Nhã Khắc, bảo họ chú ý hướng đi của Liên Việt, người này để lại cho ta một ấn tượng cực kỳ gian xảo, ta cần phải bảo đảm đây không phải là một cạm bẫy.
Sau khi xong việc này, Thải Tuyết đã nấu cơm xong, nàng mang tới thư phòng.
Nhìn thấy ta ăn cơm ngon lành, Thải Tuyết nở nụ cười yếu ớt.
Ta mỉm cười nói:
“Mấy ngày nay chỉ có thảo dược làm bạn, ta có chút đói bụng.”
Thải Tuyết ôn nhu nói:
“Thải Tuyết sẽ làm một số món ngon, bồi thường tổn thất cho công tử.”
Ta ha hả cười nói:
“Cơm do Thải Tuyết làm luôn hợp với khẩu vị của ta.”
Thải Tuyết nói:
“Khi Tuệ Kiều đi, có để lại một bình đan dược, công tử có thể sử dụng.”
Ta gật đầu, cẩn thận tiếp nhận đan dược, thầy bàn tay nõn nà của Thải Tuyết, trong lòng không khỏi rung động, đưa tay cầm lấy tay của nàng.
Thải Tuyết khuôn mặt đỏ lên, muốn tránh.
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói:
“Thải Tuyết, ta muốn đưa nàng rời khỏi Đại Tần trước.”
Thải Tuyết lắc đầu nói:
“Thải Tuyết không sẽ rời đi, nếu như công tử thành công kết minh, chuyện rời đi của chúng ta sẽ không có nguy cơ gì cả, nếu như phát sinh biến cố giữa đường, thuật dịch dung của Thải Tuyết sẽ có trợ giúp với công tử.”
Ta gật đầu, thâm tình nhìn thẳng vào hai mắt của Thải Tuyết, nàng nhân cơ hội rút bàn tay nhỏ nhắn ra, đi tới bên cạnh bàn dọn dẹp, ôn nhu nói:
“Công tử tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, thân là Đại Khang Bình vương, tang lễ của Yến Nguyên Tông người chắc chắn phải đi.”
Ta thở dài nói:
“Sợ rằng ta không có thời gian nghỉ ngơi, nàng chuẩn bị nước nóng, ta tắm rửa thay y phục sau đó tới hoàng cung phúng điếu ngay.”
Tuy rằng chỉ là một đêm, thế nhưng hoàng cung hiện giờ đã khác một trời một vực với tối qua khi ta rời đi, có lẽ vai đóng không giống khiến tâm tình ta cũng khác đi.
Toàn bộ Tần cung đều mang không khí nghiêm túc và trang trọng, trước mắt chỉ còn hai màu đen và trắng, những câu đối phúng điếu bay dài trước gió.
Ta cảm thấy gió thu hiu quạnh trong lòng thê lương, tình cảnh này đối với ta mà nói tương đối là quen thuộc, trước khi khi Tuyên Long hoàng đế chết đi, ta đã từng tận mắt chứng kiến, giờ lại tới phiên Yến Nguyên Tông, số phận của Tinh Hậu quả nhiên là bất hạnh.
Linh đường của Yến Nguyên Tông được lập tại Dụ Đức điện, từ xa đã nghe thấy những tiếng khóc rống, dưới sự hướng dẫn của tiểu thái giám, ta đi tới trước Dụ Đức điện, người phụ trách tang lễ là Yến Hưng Khải.
Có thể nhặn ra, đứng trước đại sự Tinh Hậu vẫn vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh, thực ra chuyện này vốn do phụng thường Khúc Tĩnh chủ trì, nhưng do chuyện của Khúc Nặc mà hắn không còn tư cách chủ trì loại chuyện này.
Yến Hưng Khải thấy ta, dùng sắc mặt u buồn tiến lên đón, hắn bây giờ không cần phải ngụy trang cho tâm tình mình nữa, liên tiếp thất bại, hắn không còn cách nào cười được nữa rồi.
“Huynh đệ sao lại tới? Đã khỏe chưa?”
Ta ho khan một tiếng nói:
“Đa tạ đại ca quan tâm, đệ cũng tạm ổn rồi, hoàng thượng xảy ra chuyện, đệ sao không thể tới được chứ.”
Yến Hưng Khải thở dài một tiếng, chán nản nói:
“Phong vân do trời định, làm gì có ai đủ năng lực nhìn thấu được chứ.”
Trong lòng ta cười thầm, biết hắn nói câu này là có ý khác, nhưng mà ta vẫn giả bộ đau thương:
“Đại ca nên bảo trọng thân thể nhiều hơn, tránh lo nghĩ vất vả.”
Yến Hưng Khải nở nụ cười khổ, ta thấp giọng nói:
“Đại ca, đệ nghe nói... Trạch vương kế nhiệm... chuyện này không biết là có thật hay không?”
Yến Hưng Khải nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói:
“Đúng là như thế, nhưng mà... thái hậu tạm thời nhiếp chính...”
Trên mặt ta hiện lên sự vui mừng, nếu như ta không biểu hiện thái độ vui mừng, Yến Hưng Khải chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, ai chẳng biết ta là nghĩa tử của Tinh Hậu, nàng nhiếp chính cũng đại biểu cho việc kết minh của Khang Tần đã thành.