Trở lại trong điện, thấy Hứa công công vẻ mặt kinh hoàng đang đi qua đi lại ở nơi đó, thấy ta lão vội vàng đi tới:
“... Lần này sợ rằng...”
Ta nhìn lão nháy mắt một cái, ý bảo lão đừng nói tiếp.
Chuyện ta giả mạo Yến Nguyên Tông chỉ có rất ít người biết được, mặc dù Tiểu Trác Tử đã đi rêu rao, nhưng chuyện này quyết không thể để cho những người khác biết.
Ta nhìn Tiểu Trác Tử nói:
“Tiểu Trác Tử, ngươi canh giữ ở ngoài cửa Thiên điện, không có ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần.”
Tiểu Trác Tử liên tục gật đầu, quả nhiên ôm một cây gậy đi trước canh giữ trước cửa Thiên điện, lời ta nói với hắn chính là thánh chỉ, hắn tự nhiên sẽ phải tuân theo vô điều kiện.
Ta kéo Hứa công công đi tới một góc yên tĩnh trong phòng rồi hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Hứa còng công vẻ mặt cầu xin nói:
“Ta… cũng không biết... bệ hạ đột nhiên không ngừng nôn ra máu. Toàn cô nương đang ở bên trong cứu trị.”
Ta thấp giọng nói:
“Nghìn vạn lần đừng để cho những người khác biết chuyện này, ngươi đi lưu ý một chút. Tất cả cung nữ thái giám bao gồm cả quan tướng đều đuổi ra bên ngoài, bảo thị vệ giữ nghiêm Phượng Dương cung, chú ý tình huống xung quanh Phượng Dương cung, khước từ tất cả những lời thăm hỏi.”
Hứa công công nói:
“Điện hạ yên tâm, ngoại trừ Tiểu Trác Tử, tất cả những người khác đều đang ở bên ngoài thu dọn hoa viên.”
Ta hài lòng gật đấu, đối với chuyện bệnh tình của Yến Nguyên Tông đột nhiên nặng thêm ta có phần không giải thích được. Nếu Tuệ Kiều đã cho hắn dùng thuốc, cho dù hiện tại không thể có biến tốt đẹp, cũng không đến mức chuyển biến xấu mà, rốt cuộc là cái vì nguyên nhân gì thúc đẩy bệnh tình của hắn lại tái phát như cũ?
Cửa phòng nội thất cuối cùng cũng mở ra, Tuệ Kiều vẻ mặt uể oải từ bên trong đi ra, ta vội vàng đi tới nghênh đón:
“Thế nào?”
Tuệ Kiều lắc đầu, ta dìu nàng đi tới một bên thấp giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện vì xảy ra vậy?”
Tuệ Kiều buồn bã nói:
“Bó hoa kia rốt cuộc là ai mang vào đây?”
Nàng chỉ về phía sau.
Ta nhìn vào bên trong phòng, thấy trên bệ cửa sổ đang đặt một bó hoa Vũ Trà Ti mới vừa được hái.
Hứa công công nói:
“Thái hậu thấy đóa hoa hoàng hậu mang trên đầu vô cùng thanh nhã nên trong lòng rất thích, lão nô ngày đó theo Toàn cô nương đến trước Húc Dương cung, đúng lúc thấy ở đó có trông không ít mới nói cho thái hậu biết, sáng nay thái hậu đặc biệt mệnh lão nô hái nó...”
Tuệ Kiều tự nhiên không thể đem việc này vạch trần ra được, nàng khẽ nói:
“Muội đã kê cho bệ hạ thêm mấy bài thuốc, có thể tiếp tục cầm cự hay không thì phải nhìn xem tạo hóa của hắn thôi.”
Lời của nàng khéo léo cho thấy mình đã bất lực.
Ta lo lắng nàng đã lao tâm quá độ, liền sai Hứa công công mang nàng đi tạm nghỉ ngơi trước.
Đi vào phòng, thấy Tinh Hậu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Yên Nguyên Tông nằm ở trên giường không hề có phán ứng gì, hơi thở đã cực kỳ yếu ớt.
“Toàn cô nương nói... nếu như trong vòng ba canh giờ Nguyên Tông không tỉnh lại... chỉ sợ không còn cách nào cứu được...”
Tinh Hậu chỉ trong phút chốc dường như đã tiều tụy đi rất nhiều.
Ta khuyên an ủi:
“Mẫu Hậu yên tâm, hoàng huynh cát nhân tự có thiên tướng...”
Tinh Hậu khẽ lắc đầu:
“Ta biết... lần này Nguyên Tông dù thế nào cũng chống đỡ không nổi...”
Nàng nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt theo hai má nàng chậm rãi lăn xuống.
Trong lòng ta thầm than một tiếng, nếu như nàng biết vì sao Yến Nguyên Tông lại biến thành cái dạng này, sợ rằng nàng sẽ phải áy náy cả đời mất.
Ta yên lặng cởi long bào, chuyện ngọc tỉ đã được Tinh Hậu giải quyết tốt đẹp, việc ta giả mạo Yến Nguyên Tông cũng nên đến lúc hạ màn.
Tinh Hậu đột nhiên nói:
“Nguyên Tông không thể chết được!”
Nàng rưng rưng nhìn tạ gằn từng chữ:
“Trước khi sắc lập tân quân, con phải tiếp tục đóng vai làm Nguyên Tông!”
Tinh Hậu cũng không bởi vì chuyện của Yến Nguyên Tông mà bị suy sụp, trong lòng ta mừng thầm, nhưng biểu hiện ra lại giả một bộ cực kỳ khó xử:
“Mẫu hậu, con giả mạo hoàng huynh chỉ có thể qua mắt mọi người nhất thời. Nếu như thời gian lâu chỉ sợ sẽ bị người khác nhìn ra kẽ hở.”
Tinh Hậu thản nhiên nói:
“Ta chỉ muốn con giả mạo qua cuộc nạp phi đại điển lần này, đợi ta dẹp tan chướng ngại, sau đó sẽ thuận lợi đem Trạch vương lên hoàng vị.”
Ta trầm mặc không nói, lẽ nào Tinh Hậu muốn lặp tức hạ thủ đối với Trầm Trì và Yến Hưng Khải rồi sao?
Tinh Hậu nói:
“Trầm Trì nghe được tin tức bệ hạ nạp phi, tất nhiên sê ngày đêm thần tốc chạy về Tần đô, thừa dịp thời cơ lần này, ta muốn diệt trừ hắn trước!”
Ta nhắc nhở nàng:
“Lần trước con phái người ám sát Trầm Trì có lẽ khiến hắn càng thêm cảnh giác, mẫu hậu muốn giết hắn chưa hẳn dễ dàng như vậy đâu.”
Tinh Hậu nói:
“Có biết ta vì sao nhất định phải nạp Khúc Nặc làm phi cho Nguyên Tông hay không?”
Ta lắc đầu.
Tinh Hậu nói:
“Bởi vì ta biết giữa Trầm Trì và Khúc Nặc mặc dù đã có hôn ước, thế nhưng giữa hai người đều đã sớm thầm mến lẫn nhau, Trầm Trì dù cho trời sinh kỳ tài nhưng dù sao hắn vẫn là một phàm nhân, ta không tin hắn có thể tránh được một chữ tình này!”
Ta thấp giọng nói:
“Nhưng mà Trầm Trì cũng không phải là một phàm nhân, cái nào nhẹ cái nào nặng, chắc hắn sẽ biết được lựa chọn, kế sách của mẫu hậu rất khó lừa gạt được ánh mắt của hắn.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Con có biết Trầm Trì vì sao sẽ coi trọng Khúc Nặc không? Đó là bởi vì thời còn trẻ Trầm Trì đã từng yêu một cô gái, cô gái đó sau này bị bệnh chết, Trầm Trì cực kỳ bi thương, từ đó về sau quyết định cả đời không cưới vợ, tướng mạo của Khúc Nặc vừa may cùng cô gái mà hắn yêu thích giống nhau như đúc, cho nên Trầm Trì mới có thể lần nữa rơi vào lưới tình, đây chính là nhược điểm lớn nhất của Trầm Trì.”
Ba canh giờ này với ta mà nói giống như vượt qua một cái thế kỷ, kỳ thực từ vẻ mặt của Tuệ Kiều ta biết Yến Nguyên Tông quả thật đã không có thuốc nào cứu được.
Yến Nguyên Tông cuối cùng vẫn không có tỉnh lại, vẻ bi thương trên mặt Tinh Hậu cũng đã bị thay thế vào đó là sự bình tĩnh thường có.
Tuệ Kiều nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Yến Nguyên Tông xem mạch, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Hoàng thượng còn có thể sống được bao nhiêu thời gian?”
Giọng nói của Tinh Hậu cực kỳ bình tĩnh.
Tuệ Kiều buồn bã nói:
“Sẽ không thể vượt quá ngày nạp phi, bệ hạ đã triệt để mất đi ý thức, chỉ sợ chống cự không được thời gian dài...”
Tinh Hậu gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Cô đi đi!”
Ta cùng Tuệ Kiều đi ra bên ngoài, giao nàng cho Hứa công công, thấp giọng nhắc nhở:
“Đưa Toàn cô nương về Phong Lâm các.”
Hứa công công cung kính nói:
“Điện hạ yên tâm, lão nô nhất định đưa Toàn cô nương an toàn trở về.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng căn dặn ta:
“Huynh nghìn vạn lần phải cẩn thận!”
Rồi nàng cầm tay ta, rồi nhét một viên đan dược vào lòng bàn tay ta, đây là Thất Nhật Túy ta bảo nàng phối chế, năm đó chính là lợi dụng viên đan dược này mới giúp Yến Lâm bình yên trốn ra khỏi thuyền hoa của Cao Ly.
Ta cười nói: ‘Yến tâm’, rồi sau đó cầm phong thơ trong tay giao cho Tuệ Kiều, khẽ nói:
“Muội giao phong thư này cho Đường Vị.”
Trong phong thư này ta ủy thác Đường Vị hộ tống Tuệ Kiều trở về trước, Yến Nguyên Tông đã không có thuốc nào cứu được, Tuệ Kiều ở lại Tần đô cũng chỉ tăng thêm nguy hiểm mà thôi.
Nhìn theo bóng lưng Tuệ Kiều cùng Hứa công công rời khỏi cửa cung, lúc này ta mới xoay người lại đi vào trong nội thất. Tinh Hậu đang tràn ngập yêu thương chải vuốt búi tóc cho Yến Nguyên Tông, khóe môi vẫn còn mang theo một nụ cười dịu dàng mỉm cười, ta không dám quấy rầy nàng lẳng lặng đứng ở phía sau nàng.
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Khi Nguyên Tông còn nhỏ, mỗi ngày ta thường chải đầu cho nó, nó đã không chỉ một lần nói với ta: ‘mẫu hậu, sau nay chờ con trưởng thành, con sẽ chải đầu cho mẫu hậu’. Nhưng mà sau khi nó lớn lên đã quên mất những lời này...”
Vành mắt Tinh Hậu đột nhiên đỏ lên, nước mắt trong suốt đã chớp động trong đôi mắt đẹp của nàng, giọng nàng càng trở nên run run:
“... Có lẽ kiếp này ta... cũng đã không có phúc để được thấy nó chài đầu cho ta nữa rồi...”
Nước mắt tràn mi theo đường nét trên khuôn mặt nàng chậm rãi chảy xuống, nhẹ nhàng nhỏ xuống trán Yến Nguyên Tông, nhưng Yến Nguyên Tông vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Tinh Hậu cầm lấy trâm gài tóc đầu rồng màu vàng bên giường, cẩn thận cắm lên đầu Yến Nguyên Tông, sau đó nàng quay người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta, mỗi chữ mỗi câu nói:
“Ta muốn cho Trầm Trì và Yến Hưng Khải phải trả giá gấp ngàn lần!”
Cánh tay Yến Nguyên Tông đột nhiên buông thõng xuống, lúc này ta mới biết được, thì ra hắn đã chết rồi.
Tinh Hậu ôm chặt lấy thi thể của Yến Nguyên Tông, nhẹ giọng nức nở...
Ta cùng Hứa công công đem thi thể của Yến Nguyên Tông tạm thời giấu ở hầm băng bên trong Phượng Dương cung, trước khi Tinh Hậu thành công ủng hộ Trạch vương lên ngôi, tin tức Yến Nguyên Tông đã chết không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Sự lạnh lùng của Tinh Hậu vượt xa ngoài ý liệu của ta, có lẽ từ lâu nàng đã chuẩn bị hết tất cả.
Dưới ánh đèn chập chờn, Tinh Hậu cùng ta ngồi đối diện nhau, Hứa công công đuổi hết bọn cung nữ ra ngoài rồi đứng ở một bên.
Tinh Hậu nói:
“Nguyên Tông! Ngày mai nghi thức nạp phi cử hành tại điện Thái Hòa. Con không cần tham gia khánh điển, cứ ở trong Cảnh Dung cung chờ đợi động phòng là được.”
Hình như nàng đã hoàn toàn đem ta trở thành Yến Nguyên Tông mất rồi.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không nghĩ tới mình vô duyên vô cớ có một chuyện tốt, lẽ nào Tinh Hậu muốn cho ta và Khúc Nặc diễn giả thành thật sao?”
Hứa công công nói:
“Căn cứ theo tin tức vừa rồi truyền đến, Trầm Trì đã khẩn trương chạy về Tần đô, nhanh nhất là buổi sáng ngày mai hắn là có thể chạy tới Tần đô rồi.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Chỉ sợ khi hắn chạy tới nơi, tất cả đều đã chậm!”
Hứa công công thấp giọng nói:
“Lão nô đã an bài thỏa đáng tất cả, lần này mặc cho Trầm Trì giảo hoạt thế nào cũng đều phải rơi vào trong lòng bàn tay chúng ta thôi.”
Tinh Hậu ngưng mắt nhìn ta nói:
“Ngày mai con chỉ cần làm tốt bổn phận tân lang của mình, tất cả mọi chuyện cứ để ta tới ứng phó.”
Hứa công công nói:
“Thái hậu, hoàng hậu vẫn đang bị nhốt ở trong Thiên điện, mai là ngày đại hôn, nếu như hoàng hậu không có mặt hình như có phần không hợp lẽ.”
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ả tiện nhân này còn giữ lại làm gì? Bảo người thắt cổ ả chết cho ta, cứ nói ả tự sát là được.”
Ta vội vàng nói:
“Mẫu Hậu, việc này nghìn vạn lần không được!”
Tinh Hậu nhăn mày nói:
“Con có ý kiến gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như có thể thuận lợi diệt trừ Trầm Trì, khi đó mẫu hậu sẽ có thể thuận lợi ủng hộ Trạch vương thượng vị, tuyên bố bệ hạ băng hà, đến lúc đó nói là hoàng hậu nguyện chủ động tuẫn táng, đối với bên ngoài cũng có thể giao phó vẹn toàn.”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Nếu là tuẫn táng, chết sớm hay muộn cũng đều như nhau!”
Nàng nhìn Hứa công công nói:
“Trước hết cứ đem ả nhốt vào hầm băng cho ta, để cho ả ở dưới đó cùng với Nguyên Tông cho có bạn, để hài nhi số khổ của ta đỡ phải chịu cảnh... tịch mịch...”
Ta kìm lòng không đậu rùng mình một cái, cừu hận của Tinh Hậu đói với Lệ Cơ đã không thể hóa giải.
Ta cùng Hứa công công áp giải Lệ Cơ tới hầm băng, thừa dịp cơ hội Hứa công công đi châm nến, ta lặng yên đem Thất Nhật Túy đã chuẩn bị trước nhét vào miệng Lệ Cơ. Nếu ở lại trong hầm băng không ăn không uống vài ngày, Lệ Cơ dù cho không bị chết đói cũng phải bị lạnh chết ở chỗ này. Cũng may ta có dự kiến trước, trước tiên bảo Tuệ Kiều chuẩn bị Thất Nhật Túy, sau khi Lệ Cơ ăn vào thân thể sẽ tạm thời bị vây vào trạng thái hôn mê, hẳn là có thể vượt qua trường kiếp nạn này.
Ánh mắt Lệ Cơ tràn ngập thâm tình nhìn ta, nàng khẽ mở đôi môi để cho ta thấy rõ viên thuốc trong miệng nàng, sau đó không do dự nuốt nó xuống.
Hứa công công châm nến xong trở lại, nhìn Lệ Cơ không khỏi thở dài một hơi, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, chúng ta đi thôi!”
Ta cởi ra đoạn dây vải đang trói trên người Lệ Cơ, sau đó cùng Hứa công công mang nàng đến hầm băng. Khi đi tới trước cửa, quay người lại thấy mười ngón tay Lệ Cơ đang đan xen vào nhau nhẹ nhàng múa, dưới ánh đèn là bóng một con chim nhỏ nhẹ nhàng muốn bay, nỗi xúc động không hiểu nhất thời trỗi dậy trong nội tâm ta, ta quyết sẽ không lần thứ hai phụ lòng tâm chân tình ghi lòng tạc dạ của Lệ Cơ đối với ta được.
Ta hiểu được dụng ý chân chính của Tinh Hậu, nàng không chỉ muốn ta giả mạo Yến Nguyên Tông cưới Khúc Nặc làm vợ mà còn muốn ta lợi dụng Khúc Nặc để kích động Trầm Trì. Trong đó điểm quan trọng chính là đoạt đi trinh tiết của Khúc Nặc, để cho nàng trở thành nữ nhân của ta. Cừu hận của Tinh Hậu đối với Trầm Trì thậm chí có thể khiến cho nàng quên đi sự ghen tị cần có của một người phụ nữ.
“Mẫu hậu... nếu như con hạ thủ với Khúc Nặc như thế, có phải không quá quang minh lỗi lạc hay không?”
Ta có phần lo lắng nói ra những lời này.
Tinh Hậu nhìn ta hầm hầm nói:
“Giờ là lúc nào mà con còn nói với ta bốn chữ quang minh lỗi lạc hả?”
Nàng đi tới trước mặt ta, thấp giọng nói:
“Ta muốn con đoạt đi tất cả của Trầm Trì, để cho hắn nếm tư vị bị cướp đi người yêu, chỉ có như vậy hắn mới có thể mất đi lý trí, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hắn cảm nhận được nỗi đau lòng thật sự, như vậy chúng ta mới có cơ hội đánh bại hắn.”
“Con hiểu rồi!”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Khúc Nặc chẳng qua chỉ là một vật hi sinh mà thôi, không có sự hi sinh của nó làm sao chúng ta có thể đánh bại con hồ ly giảo hoạt Trầm Trì này chứ?”
Tinh Hậu đưa cho ta một cái bình ngọc nói:
“Bên trong là Mê Tình tán. Khi con và Khúc Nặc uống rượu giao bôi, đem Mê Tình tán đổ vào ly rượu của nó, đến lúc đó tự nhiên sẽ không phải phí thời gian quá nhiều.”
Thủ đoạn của phụ nữ quả thực làm cho ta thán phục, mặc dù có lúc ta cũng làm việc sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà chuyện mê gian như thế này ta vẫn rất xem thường. Lần này vì đối phó Trầm Trì nên ta không thể làm gì khác hơn là đành phải miễn cường đi làm.
Tinh Hậu nói:
“Ta tin tưởng con cũng không phải là một người lòng dạ đàn bà nhân từ nương tay.”
Ta thấp giọng nói:
“Con hiểu rồi, những lúc đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt, có điều trong lòng con không thể chứa được hình bóng của người khác...”
Tay ta nhẹ nhàng đặt lên bờ vai Tinh Hậu, Tinh Hậu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của ta. Hình ảnh phản chiếu trong gương chính là thân ảnh của Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông.
Tinh Hậu buồn bã than thở:
“Nguyên Tông chưa từng bao giờ cùng ta thân cận qua như vậy.”
Ta rất hiểu rõ cảm tình của Yến Nguyên Tông đối với Tinh Hậu, trong đó nghiêng về kính nể là chiếm đa số hơn.
Ta nhẹ giọng nói:
“Mẫu hậu, sau đó con sẽ hầu hạ người, quyết không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ mẫu hậu!”
Vành mắt Tinh Hậu đã hơi đỏ lên, ta cởi ra búi tóc của nàng, cầm lấy cây lược gỗ nhẹ nhàng chải vuốt tóc cho Tinh Hậu, Tinh Hậu thâm tình nhìn vào gương, nước mắt bất giác đã chảy xuống.
Chuyện mà Yến Nguyên Tông không có khả năng làm được, ta sẽ giúp hắn làm được. Ta vỗ về mái tóc mềm mại thuôn dài như tơ của Tinh Hậu, hệt như đang chơi huyền cầm, từng giai điệu tràn ngập yêu mến theo cây lược gỗ thoả thích trượt lên trượt xuống...
***
Ta yên lặng ngồi trên cái giường tân hôn, lần này mặc dù Yến Nguyên Tông nạp phi thời gian chuẩn bị có hơi cấp bách, thế nhưng toàn bộ Cảnh Dung cung đã được bố trí rất trang trọng hoa lệ, khí phái phi phàm, nơi nơi cũng tràn đầy khí tức phú quý hân hoan.
Từ những đèn cung đình màu hồng lộng lẫy treo trên cao tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ phòng tân hôn một mảnh đỏ rực.
Ta cũng không phải là lần đầu tiên trải qua trường họp như vậy, thế nhưng giả mạo người khác để vào phòng tân hôn vẫn là một quá trình hoàn toàn mới.
Trong kế hoạch của Tinh Hậu, đoạt đi tấm thân trinh nữ của Khúc Nặc là một bước cực kỳ quan trọng, chỉ có như vậy mới có thể khiến Trầm Trì bị tổn hại nặng về tinh thần.
Ta ngưng mắt nhìn ánh nến đang lay động dập dờn, với ta mà nói lấy một phương thức như vậy để đối phó với một cô gái vốn không quen biết cũng không phải là điều trong lòng ta mong muốn, thế nhưng đối với một đối thủ cường đại như Trầm Trì, nếu như không ra tay vào mặt mà hắn yếu nhất, chỉ sợ ta căn bản không có cơ hội đánh bại hắn.
Cửa cung chậm rãi mở ra, Khúc Nặc đội mũ phượng khoác khăn choàng vai được tám cung nữ đi cùng thướt tha đi vào trong cung, vị nữ quan thượng lễ(quan cử hành lễ) đem dải lụa hồng trong tay nàng giao vào tay ta, sau đó ta dẫn Khúc Nặc đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh ta.
Nữ quan thượng thực(quan lo việc thức ăn) dựa theo quy củ dọn ra các món ăn, ta và Khúc Nặc được nữ quan thượng tẩm(quan lo việc ngủ) dẫn dắt tiến hành lễ bái.
Khi nữ quan thượng thực dâng lên cho chúng ta rượu giao bôi, ta khoát tay áo nói:
“Các ngươi lui ra!”
Nữ quan nọ hơi sửng sốt, một trình tự cuối cùng còn chưa hoàn ĩhành thì nhiệm vụ của nàng vẫn còn chưa có kết thúc. Khi nàng thấy ánh mắt sắc bén của ta, sợ quá lập tức buông tay xuống, ý bảo cung nữ lui ra ngoài, sau đó cũng vội vàng rời khỏi Cảnh Dung cung.
Bốn cung nữ phụ trách tắm rửa thay y phục cho chúng ta vẫn đang còn ở lại, ta cả giận nói:
“Trẫm bảo các ngươi đi ra ngoài, lẽ nào không nghe gì hết sao?”
Bốn cung nữ nào dám kháng lại ý chỉ của ta, lật đật đi ra ngoài.
Ta nhìn hai ly rượu trong mâm, nhíu mày rốt cuộc quyết định quyết tâm đem Mẻ Tinh tán đổ vào một cái ly trong đó, sau đó cẩn thận lắc lư cho đều rồi bưng lên ly rượu nói:
“Dựa theo quy củ, hình như chúng ta nên uống chén rượu giao bôi...”
Khúc Nặc yên lặng gật đầu, đột nhiên quỳ xuống đất.
Ta hơi giật mình, thả lại ly rượu vào trong mâm.
Khúc Nặc vừa khóc vừa nói:
“Bệ hạ, ngài buông tha ta đi!”
Không ngờ nàng tự mình vén lên khăn voan, thấy dưới tấm khăn là khuôn mặt nàng như hoa đào gặp mưa, điềm đạm đáng yêu nói không hết lời, trên làn da nõn nà mặc dù hơi tái nhợt, thế nhưng càng làm cho người có cảm giác muốn yêu thương che chở.
Trong lòng ta thầm khen, thảo nào Trầm Trì mê luyến với nàng như vậy, Khúc Nặc này quả nhiên là một tiểu mỹ nhân ta thấy vẫn còn thương xót. Ta lạnh lủng nói:
“Cô đứng lên trước đi, có chuyện gì có thể từ từ nói.”
Khúc Nặc run giọng nói:
“Khúc Nặc tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu bệ hạ lượng thứ. Chỉ cầu bệ hạ nhốt ta vào thiên lao, Khúc Nặc có chết cũng không hối hận.”
Ta thản nhiên cười nói:
“Cô dựa vào đâu mà nói như vậy? Cô căn bản không có phạm tội gì, vì sao ta phải nghiêm phạt cô?”
Khúc Nặc nói:
“Khúc Nặc thuở nhỏ đã có tâm nguyện, hy vọng sau này lớn lên sẽ được xuất gia, nếu như vi phạm thệ ước ắt gặp trời phạt, hiện tại gả cho bệ hạ, tất phải rước lấy Phật tổ nổi giận. Phật tổ xử phạt Khúc Nặc thế nào dân nữ cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nếu dính dáng đến bệ hạ, dân nữ cho dù muôn lần chết cũng không đủ để chuộc lại sai lầm của dân nữ...”
Trong lòng ta cười thầm, Khúc Nặc này không ngờ lại tự bịa ra một lý do như vậy tới để qua mắt ta, đủ thấy nàng còn có chút tâm cơ. Nếu như ngay từ đầu nàng đã nói ra quan hệ giữa bản thân cùng Trầm Trì ắt sẽ phải liên lụy đến Trầm Trì. Xem ra nàng cảm tình của đôi với Trầm Trì quả nhiên rất sâu đậm, trong nội tâm ta không khỏi sinh ra một chút ghen tuông, tuổi tác của Trầm Trì đủ để làm phụ thân của Khúc Nặc, một cô gái xinh đẹp như hoa như vậy vì sao lại đi yêu thích một người như thế được?
Ta đưa tay muốn nâng Khúc Nặc dậy, chẳng ngờ nàng kinh hoàng co rụt người lại về phía sau, cả người ngồi trên đất, từ trên mũ phượng nhổ xuống trâm gài tóc sau đó đặt ngay trên chiếc cổ trắng như tuyết của mình:
“Bệ hạ! Khúc Nặc thực sự không muốn liên lụy ngài... nếu bệ hạ cố ý dùng sức mạnh, dân nữ chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!”
Ta hoà nhã nở nụ cười:
“Khúc Nặc! Chẳng lẽ trẫm ở trong mắt của cô lại đáng sợ như vậy hay sao?”
Khúc Nặc hơi ngớ ra.
Ta phất phất tay nói:
“Cô đứng lên trước đi, trẫm cũng có vài câu tâm sự muốn nói cho cô nghe.”
Khúc Nặc do dự một chút, rốt cuộc từ trên mặt đắt đứng lên, cây kim trảm cầm trong tay vẫn còn đặt trên cổ của mình.
Ta cố ý thở dài:
“Trẫm bệnh mới vừa khỏi hẳn, đã trải qua trận bệnh nặng này nên rất nhiều chuyện ta cũng đã nghĩ thông suốt.”
Cơn bệnh này của Yến Nguyên Tông toàn bộ Tần quốc không người không biết, không người không hiểu, Khúc Nặc tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Khúc Nặc nói:
“Tình huống của bệ hạ hình như đã khôi phục rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Nhờ có hoàng hậu ngày đêm chăm sóc nên ta mới có thể khang phục được, trên đời này ta cảm kích nhất là Lệ Cơ.”
Ta cố ý phân tán sự chú ý của Khúc Nặc.
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Cảm tình của bệ hạ đối với hoàng hậu hình như rất sâu đậm?”
Ta thở dài nói:
“Trên đời này không người nào có thể thay thể được vị trí của nàng trong lòng ta. Chỉ tiếc lần này bởi vì việc nạp phi nên nàng rất tức giận, không biết khi nào mới có thể tha thứ cho ta đây.”
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Thảo nào không thấy hoàng hậu nương nương tham gia đại điển nạp phi.”
Ta cười khổ nói:
“Khúc Nặc, ta không gạt cô, căn bản ta không muốn nạp cô làm phi, lần này tất cả đều là môt tay mẫu hậu ta lo liệu hết.”
Ánh mắt của Khúc Nặc dần dần đã dịu xuống, nàng đồng tình nói:
“Ta cũng không hề nghĩ đến sẽ mang lại cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương nhiều phiền phức như vậy.”
Ta hư tình giả ý nói:
“Có đôi khi ta thực sự muốn làm một người bình thường, mang theo hoàng hậu cùng nhau nam canh nữ chức( nam cày mộng, nữ dệt vải), tiêu diêu sống cuộc sống tự tại, người trong thiên hạ ai cũng đều ước ao cuộc sống ba nghìn phi tần của ta, nhưng không biết thật sự trong đó có bao nhiêu chân ái đây?”
Nét mặt ta cũng tỏ ra buồn bã.
Khúc Nặc thấp giọng nói:
“Vì sao bệ hạ không giải thích rõ ràng với thái hậu?”
Trên mặt ta lộ vẻ khó xử:
“Mẫu Hậu một lòng muốn cho hoàng hậu sinh hạ cho ta một thái tử, thế nhưng hoàng hậu vào cung đã nhiều năm thủy chung vẫn chưa hoài thai, lần này nạp phi cho ta cũng chính là vì việc này.”
Khúc Nặc mặt ửng đỏ cúi đầu xuống.
Ta cố ý nói:
“Nếu cô năm đó đã bằng lòng nguyện vọng này, vì sao không nói sớm với thái hậu?”
Khúc Nặc nói:
“Dân nữ nào có cơ hội được nhìn thấy thái hậu?”
Ta giả ra một bộ dạng chân thành:
“Khúc Nặc, ngày mai khi nhìn thấy thái hậu cô có dám nói với thái hậu như thế hay không?”
Khúc Nặc hơi do dự, rốt cuộc dứt khoát gật đầu.
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi nói cho thái hậu biết, ta cũng không muốn cưới cô, cô cũng không muốn gả cho ta, vậy thì cứ tuyên bố xoá bỏ cuộc hôn nhân này với người trong thiên hạ đi.”
Trong đôi mắt Khúc Nặc hiện lên ánh mắt kinh hỉ, nàng có phần không thể tin được hỏi lại:
“Bệ hạ thực sự nguyện ý làm như vậy sao?”
Ta gật đầu:
“Trong lòng ta chỉ có hoàng hậu, căn bản không có vị trí cho những người khác, ngày mai cô nhất định phải giúp ta giải thích rõ ràng với hoàng hậu, chẳng qua...”
Khúc Nặc hỏi:
“Chẳng qua cái gì?”
Ta có vẻ lo lắng:
“Chẳng qua nếu thái Hậu biết chúng ta không muốn kết hợp, tất phải giáng tội cho cô.”
Khúc Nặc nói:
“Bệ hạ yên tâm, tội của Khúc Nặc đương nhiên sẽ do bản thân Khúc Nặc gánh chịu, nếu Thái hậu muốn giáng tội cho ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Khúc Nặc lại đơn thuần như vậy, nói mấy câu thì nàng đã hoàn toàn tin cả mười phần, Trầm Trì lòng dạ tàm cơ sâu như vậy, sao lại đi yêu một cô gái đơn thuần như thế này được?
Ta trầm tư hồi lâu, mới nói:
“Không bằng như vậy, chúng ta cứ kết bái làm huynh muội trước mặt mẫu hậu dù sao cũng có một giao phó, thái hậu bận tâm đến quan hệ giữa chúng ta chắc cũng sẽ không giáng tội với cô đâu...”
Khúc Nặc vành mắt ửng đỏ, lẳng lặng đứng ở trước mặt ta, kim trâm trong tay từ lâu đã thả xuống.
Ta biết cô gái đơn thuần này nhất định đã bị màn biểu hiện hư tình giả ý của ta khiến cho cảm động, cố ý nói:
“Cô... cô không muốn à?”
Khúc Nặc quỳ hai đầu gối xuống đất, vừa khóc vừa nói:
“Bệ hạ, trọn đời Khúc Nặc cũng khó quên đại ân đại đức của ngài...”
Ta kéo cánh tay nàng đỡ nàng đứng lên, cầm qua kim trâm từ trong tay nàng, rồi khẽ châm lên ngón tay nàng một cái, nặn ra một giọt máu nhỏ vào trong ly rượu, sau đó lại đâm vào ngón tay của mình tích ra một giọt máu vào trong rượu. Giành trước cầm lấy ly rượu không có Mê Tình tán, sau đó hơi do dự mới đem một ly khác đưa cho Khúc Nặc.
Khúc Nặc có vẻ đặc biệt cảm động, nàng căn bản không nghĩ đến kế tiếp đang chờ đợi nàng sẽ là cái gì.
Ta ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi mỉm cười nhìn Khúc Nặc uống hết ly rượu kia. Ta thấp giọng nói:
“Sau này chúng ta huynh muội, ngày mai ta sẽ dẫn muội bẩm báo tất cả cho mẫu hậu, sau đó sẽ thả muội ra khỏi cung.”
Mặt Khúc Nặc hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Đa tạ bệ hạ!”
Ta cười nói:
“Sao còn gọi ta bệ hạ? Cần phải gọi ta là hoàng huynh chứ!”
Khúc Nặc gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Hoàng đế ca ca!”
Thấy hình dáng của nàng đơn thuần như vậy, nội tâm ta không khỏi có chút do dự. Khúc Nặc là một cô gái không hề có tâm cơ, không am hiểu thế sự, nếu ta hạ thủ với nàng, chẳng phải là quá mức đê tiện hay sao? Cho dù việc đó ta dùng để đối phó với Trầm Trì, nhưng mà điều đó có quan hệ gì đến cô gái vô tội này đâu? Kỳ thực muốn nhiễu loạn nội tâm của Trầm Trì thì chỉ cần tạo ra hiện tượng giả tạo cho hắn thấy là đủ rồi, ta cần gì phải chân chính đoạt đi trinh tiết của Khúc Nặc làm gì? Nếu như ta thực sự dùng thuốc mê nàng, hành vi như thế có khác gì so với một tên dâm tặc đâu? Chư vị ái thê của ta nếu biết ta làm ra hành vi như vậy thì sẽ nghĩ về ta thế nào đây? Nếu đã cùng nàng kết bái qua thì đó là huynh muội, sao ta có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được?
Ta ngẩng đầu nhìn Khúc Nặc, lúc này mặt nàng ửng đỏ, có vẻ càng phát ra vẻ diễm lệ động lòng người. Không biết thé nào, tim ta bắt đầu đập loạn lên, cảm giác nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu không ngừng tăng cao.
Khúc Nặc nhẹ giọng nói:
“Hoàng đế ca ca, huynh có cảm thấy nóng quá hay không?”
Nội tâm ta chấn động, vốn ta còn tưởng rằng chỉ là do thấy vẻ kiều diễm của Khúc Nặc như vậy nên ta mới không cầm lòng mình được. Hiện tại mới phát giác, định lực của bản thân mình bắt đầu đang không ngừng giảm xuống, chỉ hận không thể lặp tức xé đi y phục tân lang trên người, lập tức chiếm hữu thân thể của Khúc Nặc. Hai tay ta cũng bắt đầu thấy run lên.
Ánh mắt ta nhìn vào gương đồng, lúc này mới phát hiện sắc mặt mình dù chưa biến đổi gì, thế nhưng hai mắt đã trở nên đỏ bừng, một bộ dạng như đang bị dục hỏa thiêu đốt. Trong lòng ta hoảng sợ, vội chuyển ánh mắt qua ly rượu trong mâm, ta nhớ kỹ ly rượu có bỏ Mê Tình tán chính là ly Khúc Nặc đã uống hết, nhưng vì sao ta cũng có phản ứng như vậy?
Khi nhìn qua Khúc Nặc, nàng đà bắt đầu xẻ mở cổ áo của mình, lộ ra một nửa bộ ngực mịn màng trắng như tuyết, từng đường cong mê người càng làm cho huyết mạch của ta như trương lên, chỉ muốn bạo phát.
Ta rốt cuộc đã hiểu, Tinh Hậu rất sợ ta đến lúc này sẽ thay đổi chủ ý nên hai ly rượu giao bôi bưng tới bên trong đã bỏ sẵn vào Mê Tình tán cả rồi, bất kể ta hay là Khúc Nặc đều không thể thoát khỏi dược lực của nó.
“Nóng quá...”
Lượng Mê Tình tán Khúc Nặc ăn vào phải gấp đôi so với ta, hơn nữa thể chắt của nàng vốn không bằng ta cho nên phản ứng của nàng sẽ đến càng nhanh chóng hơn.
Ta mạnh mẽ áp chế xung động ở trong nội tâm, nỗ lực đem ánh mắt rời khỏi trên người Khúc Nặc, nhưng không ngờ Khúc Nặc lại dịu dàng nói:
“Hoàng đế ca ca... ta khó chịu quá...”
Ta quay đầu lại, ánh mẳt nhất thời như dán vào trên người Khúc Nặc, từ lâu nàng đã bỏ xuống mũ phượng, mái tóc dài như thác nước đã xòa xuống bờ vai, cả áo khoác ngoài cũng bị kéo hở ra, bờ vai mềm mại cong cong đã hoàn toàn hiện ra dưới ánh nến, bên dưới là cái yếm màu hồng bó chặt lấy thân thể lả lướt của nàng bao quanh lấy đôi gò bồng đảo mê người phác hoạ ra những đường vòng cung tuyệt đẹp, dường như nó muốn giãy dụa khỏi sự bó buộc của cái yếm.
Bởi tác dụng của Mê Tình tán trên mặt Khúc Nặc giờ đây đã đầy màu đỏ, càng thêm kiều diễm ướt át. Ta kìm lòng không được hô hấp đã trở nên gấp gáp, trước mắt thỉnh thoảng hiện ra tràng diện cực kỳ dâm mỹ, ý nghĩ chà đạp Khúc Nặc dũng mãnh tiến vào trong óc ta, tiềm thức ta vẫn đang không ngừng đấu tranh vật lộn, tứ chi của ta cũng đã không bị ý nghĩ nắm trong tay, một cảm giác nóng rực trong cơ thể không ngừng cuộn trào lên. Ta cố sức cắn môi dưới, nỗ lực đi về phía bồn tắm, muốn mượn nước lạnh để làm nguội đi cỗ dục hòa đang không ngừng tăng vọt trên người mình.
Thế nhưng không đợi ta đi đến bồn tắm, Khúc Nặc đã túm lấy tay áo của ta, gần như là rên rỉ kêu lên:
“Ta... thật khó chịu...”
Ta vùng vẫy đi về phía trước một bước, y phục tân lang trên người đã bị ta xé rách xuống, lộ ra thân thể cường tráng bên trong.
Trong đôi mắt Khúc Nặc chớp động quang mang mê muội, trên thân thể của nàng cũng chỉ còn lại có cái yếm. Từ góc độ của ta nhìn xuống, trên thân thể tuyết trẳng của nàng cũng chỉ còn lại duy nhất một sợi dây màu hồng đang buộc tại phía sau, hiện ra rõ ràng vẻ kiều diễm nhìn thấy mà giật mình.
“Trầm đại ca...”
Khúc Nặc gợi tình duyên dáng gọi một tiếng, nhất thời dấy lên phẫn nộ tràn ngập trong lòng ta, không ngờ nàng lại coi ta thành Trầm Trì, khi châm lên phẫn nộ cũng đồng thời châm lên dục hỏa vô biên của ta.
Ta đột nhiên ôm lấy nàng, tiện thể xé xuống cái yếm còn sót lại đang che đậy trên người nàng, thân thể hoàn mỹ không tì vết của Khúc Nặc nhất thời đã hoàn toàn hiện ra trước mắt ta.
Da thịt của chúng ta cũng bỏng đến dọa người, môi ta vừa chạm đến đôi môi anh đào của nàng, Khúc Nặc liền cuồng nhiệt hôn lấy ta, nụ hôn của nàng mới lạ mà cuồng dã, chúng ta kịch liệt hôn đến mức môi của hai người cũng bị rách thấm ra máu.
Y phục vướng víu trên người ta cũng đã bị xé xuống, ta và Khúc Nặc thẳng thắn tiếp xúc với nhau. Trong đầu ta đâu còn có lý trí gì nữa, chỉ biết là bản thân muốn tìm một chỗ để thoả thích phát tiết mà thân thể của Khúc Nặc vừa vặn là lựa chọn tốt nhất lúc này của ta.
Khúc Nặc điên cuồng vẫn còn đang ở trên người ta, dược lực cực mạnh của Mê Tình tán đã đem một liệt nữ trinh tiết hoàn toàn biến đổi thành một dâm phụ. Giữa ta và nàng đã phân không rõ cuối cùng là ai đang chủ động, cả hai gần như là điên cuồng quấn lại với nhau, đây là một buổi tối cực kỳ điên cuồng...
Sáng sớm tỉnh lại, Khúc Nặc vẫn còn đang ngủ say ở bên người ta, mái tóc dày đen nhánh tản mát ở trên gối, cánh tay trắng như phấn ôm chặt lấy thân thể ta, nét mặt gióng như một đóa hoa hải đường đang muốn hé nở, trên khuôn mặt thanh lệ động nhân ẩn chứa lệ ngấn, trên khóe môi duyên dáng cong cong hơi hiện lên một nụ cười yếu ớt thỏa mãn.
Ý nghĩ hồn loạn trong đầu ta dần dần trở nên tỉnh táo, từng màn từng màn hồi ức tối hôm qua mình rốt cuộc đã làm gì đối với Khúc Nặc dần hiện lên trong đầu.
Khúc Nặc khẽ động thân mình, lúc này ta mới nhận ra thân thể chúng ta vẫn còn đang dính sát lại với nhau. Nhẹ nhàng nhấc lên chiếc chăn gấm và dời đi thân thể của Khúc Nặc, liền thấy một bức mỹ cảnh núi non phập phồng hiện ra tại trước mắt ta, dưới bờ mông mê người của Khúc Nặc thấp thoáng có thể thấy được vết tích của từng vệt từng vệt lạc hồng (máu x).
Ta hít một hơi dài, bất kể thế nào chính mình đã đoạt đi trinh tiết của cô gái vô tội này, bỗng nhiên cảm giác được trên đầu đau đớn đến muốn nứt ra, trong lòng lại sản sinh cảm giác khác thường, hiển nhiên là dược lực của Mê Tình tán vẫn hoàn toàn chưa bị loại bỏ.
Ta lặng lẽ mặc quần áo xuống giường, thân hình lảo đảo đi tới trước bồn tắm, sau khi giữa sạch khuôn mặt bằng nước lạnh, ép buộc bán thân phải tỉnh táo lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh dâm mỹ tối hôm qua, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hổ thẹn, không ngờ mình lại đi làm cái chuyện vô sỉ như thế.
“A!”
Phía sau thinh lình vang lên tiếng la hoảng của Khúc Nặc.
Ta quay người lại, thấy Khúc Nặc đang dùng chăn gấm che lấy thân thể của mình, khuôn mặt trắng bệch đang co ro ở góc giường, trong đôi mắt toát ra ánh mắt gần như là tuyệt vọng.
“Ngươi... ngươi... tối hôm ngươi qua đã làm gì với ta?”
Khúc Nặc thê lương nói.
Ta bụng bảo dạ:
“Chuyện cho tới bây giờ, không thể làm gì khác hơn là phải đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Tinh Hậu.”
Khúc Nặc cực kỳ bi thương nói:
“Ngươi... thật là đê tiện, không ngờ lại bỏ thuốc vào trong rượu...”
Ta giả ra bộ dạng thống khổ không hiểu:
“Ta cũng không biết trong rượu kia đã bị bỏ thuốc, nghĩ đến tất cả cũng là do an bài là mẫu hậu!”
Khúc Nặc che mặt lớn tiếng khóc nức nở.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Hứa công công:
“Bệ hạ, hôm nay còn phải kính trà cho thái hậu!”
Ta lau khô khuôn mặt rồi nói:
“Ngươi đi hồi bẩm cho mẫu hậu, nói chúng ta lặp tức sẽ qua đó.”
Ta yên lặng đi tới trước giường, khuyên giải an ủi:
“Muội tử... nếu mọi việc đã như thế này, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút trước đã, ngẫm lại nên đối đáp việc này như thế nào!”
Khúc Nặc hai mắt đẫm lệ nhìn ta, kỳ thực tình huống tối hôm qua ít nhiều nàng cũng nhớ rõ một ít, trong ấn tượng thì ta cũng không có dùng sức mạnh với nàng, ngược lại lúc mà nàng chủ động thì còn nhiều hơn. Thái hậu hạ mê dược trong rượu, ta và nàng kỳ thực cũng đều là người bị hại.
Ta thấp giọng nói:
“Chúng ta đi dâng trà cho mẫu hậu trước đã, có chuyện gì thì đợi sau hãy nói.”
Khúc Nặc rốt cuộc gặt đầu.
Khi ta và Khúc Nặc rửa mặt xong xuôi, đi ra ngoài cửa nàng mới trải qua ân ái sao có thể chịu đựng cả đêm điên cuông của ta được, thân thể có thể nói là đã chịu hủy hoại đôi chút, mỗi một bước đi dường như cũng cực kỳ gian nan.
Hứa công công vẫn luôn hầu trước cửa cười tủm tim đi về phía ta:
“Bệ hạ! Nương nương! Thái hậu đang chờ ở Huyền Đức điện!”
Ta hơi sửng sốt, hiến trà cho Tinh Hậu chính là việc nhà nội bộ của hoàng thất, không biết vì sao lại an bài đến Huyền Đức điện, Huyền Đức điện chính là nơi mà cận thần hoàng thân thảo luận quốc sự.
Ta và Hứa công công đi tuốt đẳng trước, Khúc Nặc được hai cung nữ nàng đỡ chậm rãi theo ở phía sau.
Khi quẹo qua hành lang gấp khúc ở Ngự Hoa viên, giữa chúng ta đã được kéo gần lại một đoạn cự ly không nhỏ.
Hứa công công thấp giọng nói:
“Điện hạ có từng chuẩn bị bắt kẻ thông dâm hay chưa?”
Trong lòng ta ngẩn ra, tràn ngập dò hỏi nhìn Hứa công công.
Khỏe miệng Hứa công công nở một nụ cười, thấp giọng nói:
“Trầm Trì đã trở về, thái hậu triệu hắn nửa canh giờ sau phải đến Huyền Đức điện để trao đổi quốc sự.”
Ta nhìn về phía sau, Khúc Nặc đã ngừng lại, tại chỗ nghỉ tạm chốc lát rồi mới tiếp tục tiến tới.
Hứa công công nói:
“Thái hậu gọi cả Túc vương Yến Hưng Khải nữa, lúc này đang ở Phượng Dương cung chờ bệ hạ và nương nương đi vào kính trà đó!”
Ta lập tức hiểu rõ dụng ý chân chính của Tinh Hậu, hôm nay nàng chính là muốn dìm Trầm Trì vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ta đột nhiên nghĩ đến Khúc Nặc, lần này chỉ sợ nàng cũng khó thoát cái chết, nghĩ thế nội tâm không khỏi run lên.
Đi tới Huyền Đức điện, Hứa công công mỉm cười hướng Khúc Nặc nói:
“Dựa theo quy củ của hoàng cung, ngày hôm nay trước khi gặp mặt thái hậu yêu cầu phải thay đổi lại triều phục. Mời hoàng thượng cùng nương nương!”
Khi ta và Khúc Nặc ánh mắt chạm nhau, ta lập tức cảm giác được ánh mắt tràn ngập u oán của nàng. Ta mim cười nói:
“Các ngươi giúp nương nương thay y phục đi.”
Hai cung nữ đáp ứng một tiếng, sau đó dìu Khúc Nặc đi vào Huyền Đức điện.
Hứa công công lộ ra một nụ cười đắc ý:
“Lão nô dẫn đường cho bệ hạ, đến Húc Dương cung tham kiến thái hậu.”
Trên đường lão lặng yên đem an bài cụ thể nói cho cho ta nghe, lúc Khúc Nặc thay y phục, hai cung nữ kia sẽ lẻn trộm đi y phục của nàng, còn Trầm Trì không lâu sau cũng sẽ đến Huyền Đức điện, đến lúc đó sẽ có người đóng kín lại cửa sổ ở Huyền Đức điện, khiến cho hai người họ không thể chạy trốn được.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương không hiểu, từ khi một khắc Tinh Hậu quyết định đối phó với Trầm Trì, số phận của Khúc Nặc đã được định trước. Nàng chỉ là một vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị này mà thôi. Nói một cách công bằng kế sách của Tinh Hậu cũng không cao siêu gì, thế nhưng mỗi một chi tiết nàng đều nắm chắc ở trong tay, hơn nữa đối với việc khéo léo khống chế tình cảm, thời cơ, diễn biến của âm mưu này quả thật không chê vào đâu được.
Ta được Hứa công công dìu đi vào Phượng Dương cung, Tinh Hậu đang ở đó cùng với Yến Hưng Khải chuyện trò vui vẻ. Lần này Tinh Hậu cố ý để cho Yến Hưng Khải qua đây cùng nàng nhận kính trà của ta và Khúc Nặc, biểu hiện ra nhìn qua như là đang cất nhắc với Yến Hưng Khải, kỳ thực là đang làm tê liệt thần kinh của Yến Hưng Khải, dời đi tầm mắt của y.
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Sao hoàng thượng chỉ tới một mình, Khúc Nặc đâu?”
Ta cố ý giả ra bộ dạng uể oải không chịu nổi ngồi ở trên ghế nói:
“Nàng sẽ đến sau!”
Tinh Hậu cười than thở:
“Bọn trẻ các con thật là! Có biết ta và hoàng thúc đã ở chỗ này chờ mất bao nhiêu thời gian rồi hay không?”
Ta nặng nề ho khan hai tiếng.
Yến Hưng Khải giả một bộ dạng thân thiết:
“Hai ngày này long thể của bệ hạ cảm giác thế nào?”
Ta thản nhiên cười nói:
“Khá hơn rồi...”
Sau đó lại ho khan hai tiếng.
Hứa công công vội vàng bưng tới ống nhổ cho ta, ta xoay người lặng lẽ cắn đứt túi máu đã được giấu sẵn trong miệng trước đó. ‘Thụt!” phun ra một ngụm máu.
Yến Hưng Khải quá sợ hãi:
“Bệ hạ! Còn không mau mời ngự y!”
Ta dùng khăn lụa lau đi vết máu trên khóe miệng, lắc đầu nói:
“Không sao… ta phun ra ngụm máu này, trái lại thấy ngực... thông thuận hơn nhiều...”
Tinh Hậu cũng giả bộ thân thiết nói:
“Nguyên Tông, ngực con có còn đau hay không?”
Ta lại lắc đầu.
Hứa công công dẫn ngự y vội vã đi đến, trong lòng ta đã hiểu, tất cả trước mắt đều là Tinh Hậu cố ý diễn trò cho Yến Hưng Khải xem.
Ngự y dò xét mạch môn của ta rồi nhíu mày, tạo ra bộ dạng đang suy nghĩ cặn kẽ, hồi lâu mới nhoén miệng cười:
“Chúc mừng bệ hạ, ngụm máu mà vừa rồi bệ hạ phun ra đã tắc nghẽ lâu ngày ở trong ngực, cho tới nay vẫn trở ngại đến huyết khí của bệ hạ vận hành, hiện tại trở ngại đã biến mất, thần dám khẳng định ít ngày nữa bệ hạ sẽ được khang phục!”
Mặt Tinh Hậu tràn đầy tươi cười, Yến Hưng Khải mặc dù cũng lộ ra dáng tươi cười, thế nhưng trong nội tâm khổ thế nào thì chỉ có chính y mới biết.
Hứa công công cười nói:
“Chúc mừng thái hậu, không nghĩ tới nạp phi xung hỉ quả nhiên thu được hiệu quả thần kỳ như vậy!”
Tinh Hậu hình như nhớ tới cái gì:
“Sao Khúc Nặc còn chưa qua đây?”
Hứa công công cuống quít nói:
“Để lão nô đi nghênh đón thử xem.”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Bỏ đi, mấy vị từ thái ấp đường xa tới rồi, Đức hoàng thúc còn đang ở Dụ Đức Điện chờ hoàng thượng tới chúc mừng kìa, chậm trễ hình như không tốt lắm đâu, còn ly trà con dâu chờ chúng ta đi gặp chư vị đại thần xong rồi trở về uống cũng không trễ.”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Đúng vậy, quay lại uống sau cũng như nhau thôi.”
Ta thở hổn hển nói:
“Không biết mấy vị hoàng thúc nào qua đây?”
Yến Hưng Khải nói:
“Lân vương, Kỳ vương, Mộc vương, bọn họ nghe nói bệ hạ nạp phi, đặc biệt từ thái ấp chạy qua đây.”
Ta kích động nói:
“Nguyên lai là các thất thúc ta cũng muốn đi gặp họ đây.”
Tinh Hậu mỉm cười gặt đầu.
Khi đi qua Dụ Đức điện tất nhiên phải qua Huyền Đức điện trước, khi nhóm chúng ta đi qua Huyền Đức điện, thấy một cung nữ thần sắc hoang mang trốn phía sau cột trụ ở hành lang. Tinh Hậu hơi nhăn mày, cả giận nói:
“Không biết lễ nghi gì hả?”
Hứa công công ra hiệu cho tiểu thái giảm bên người kéo cung nữ kia đi ra từ phía sau cột trụ. Cung nữ sợ đến thân thể run rẩy, ta đương nhiên nhận ra nàng, vừa rồi nàng và một cung nữ khác đã đi thay y phục cho Khúc Nặc.
Cung nữ run giọng nói:
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, tham kiến thái hậu...”
Kỹ xào biểu diễn của nàng không ngờ có phần cao siêu, cảm giác cực kỳ sợ hãi đã được nàng diễn rất đạt.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Chuyện gì mà khiến ngươi nhận không ra người khác thế hả, mà còn phải trốn ở phía sau cột trụ nữa?”
Cung nữ run giọng nói:
“Nô tỳ không... dám nói.”
Trên mặt Tinh Hậu hiện ra đầy sự nghi ngờ:
“Nói mau! Bằng không ta lập tức sai người đem ngươi lăng trì xử từ!”
Cung nữ nơm nớp lo sợ nói:
“Nương nương... ở bên trong!”
Tinh Hậu biến sắc, cùng ta liếc mắt nhìn nhau:
“Nương nương không đi Phượng Dương cung kính trà mà đến nơi đây làm gì?”
Trong lúc nhất thời Yến Hưng Khải đoán không được là chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt có vẻ rất hoang mang.
Tinh Hậu bước nhanh về phía điện, không ngờ cửa điện không chỉ khóa bên ngoài, bên trong cũng bị người cài then.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Phá cho ta!”
Ngự tiền thị vệ vọt tới đầu tiên phá tung cửa, tất cả chúng ta đều nhảy vào bên trong Huyền Đức điện, thấy trong đại điện chỉ có một mình Khúc Nặc ngơ ngác ngồi ở một chỗ, trên người mặc quần áo của cung nữ, trên mặt đất nằm một tử thi xích lòa, hiển nhiên là cung nữ cùng đi với nàng đến đây. Hứa công công tiến lên dò xét hơi thở của cung nữ kia, phát hiện cung nữ đã không còn hơi thở, nhưng mà trên người vẫn còn hơi ấm, xem ra cũng chỉ mới vừa chết được không lâu.
Khúc Nặc hình như đã bị sợ hãi rất lớn, môi không ngừng run lên, ánh mắt cũng đã dại ra.
Ta nhìn chung quanh bốn phía nhưng không có thấy bóng dáng của Trầm Trì đâu, trong lòng âm thầm khó hiểu, dựa theo kế hoạch của Tinh Hậu, Trầm Trì hẳn là phải đúng giờ đi tới Huyền Đức điện, khi đó chúng ta vừa vặn có thể bắt được hắn và Khúc Nặc, không nghĩ tới hiện tại chỉ còn lại có một mình Khúc Nặc ở đây.
Lẽ nào Trầm Trì đã nhìn thấu âm mưu của Tinh Hậu nên không có đến Huyền Đức điện? Ta nhìn thi thể trên mặt đất, lẽ nào Khúc Nặc đã giết chết cung nữ này? Ta lập tức lại phủ định cái ý nghĩ này, qua lần tiếp xúc ngắn ngủi vào tối hôm qua, ta đã nhìn ra Khúc Nặc là một cô gái đơn thuần lương thiện, bảo nàng giết chết một cung nữ tay không tấc sắt, nàng tuyệt đối không có sự nhẫn tâm như thế này.