Xa Hạo ngồi dựa vào thân cây phong, hai mắt nhìn về mặt hồ ở xa xa, mặc cho lá cây nhẹ nhàng rơi xuống trên người, nghe được tiếng bước chân của ta, y xoay người lại, thản nhiên cười rồi phủi đi lá cây rụng ở trên vai.
Ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh y, hỏi:
“Sao một mình ngôi ở chỗ này?”
Xa Hạo mỉm cười nói:
“Không biết sao ta lại bỗng nhiên bắt đầu nhớ nhà...”
Y nhặt lên một lá cây:
“Ta muốn ngày mai rời khỏi đây.”
Ta thoáng sửng sốt, lặp tức ý thức được y có lẽ là bởi vì nguyên do Tuệ Kiều.
Xa Hạo nói:
“Hiện tại thấy ngươi cùng Toàn thái y cảm tình tốt như vậy, hơn nữa tới đây cũng giúp đỡ không ít, ta cũng an tâm rồi.”
Ta nắm lấy cánh tay y nói:
“Xa huynh! Ta muốn huynh hãy ở lại đây! Tình thế của Đại Tần hiện nay vẫn còn chưa ổn định, Tuệ Kiều lại đang mang thai nữa, ta thực sự rất cần huynh trợ giúp ta.”
Xa Hạo không nói gì.
Ta thấp giọng nói:
“Xa huynh có phải vẫn còn chưa buông ra được chuyện quá khứ phải không?”
Xa Hạo cười nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm, thấy cảm tình giữa các ngươi tốt đẹp như vậy, trong lòng ta từ lâu đã không còn hy vọng xa vời gì rồi.”
Ta chân thành nói:
“Cục diện ở Tần đô đang là lúc thay đổi bất ngờ, nguy hiểm trùng trùng, an nguy của cá nhân ta không tính là gì, bình an của những người bên cạnh mới là quan trọng, ta không hy vọng mấy người Tuệ Kiều xảy ra bất cứ vấn đề sơ xuất gì.”
Xa Hạo trầm tư một lúc, rốt cuộc gật đầu.
Lúc chạng vạng, ta cùng hai người Đường Muội, Nhã Khắc đi đến núi Mộ Vũ nằm ở phía tây Tần đô, nơi này chôn cất mộ y quan của Bạch Quỹ, Tinh Hậu đã sai người san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, còn ta đến đây tảo mộ nhằm ít hoặc nhiều có thể an ủi vong linh trên trời của hắn. Còn có một nguyên nhân quan trọng đó là bởi vì Tư Hầu và Lệ Cơ, trước khi Bạch Quỹ lâm chung ta đã từng đáp ứng giúp chiếu cố hai người con gái của hắn, hiện tại Tư Hầu đã trở thành thê tử của ta, mà số phận của Lệ Cơ thì vẫn còn bi thảm, trong lòng ta hiển nhiên đối với Bạch Quỹ tự cảm thấy rất hổ thẹn.
Còn chưa đi tới trước mộ Bạch Quỹ, ta đã thấy gần đó có một chiếc xe ngựa lộng lẫy, nhìn từ vẻ ngoài ta đã nhận ra đây là tọa giá của Lệ Cơ.
Ta bảo Đường Muội và Nhã Khắc ở yên ở chồ cũ chờ ta, còn ta một mình chậm rãi đi tới mộ y quan.
Đến nơi thấy Lệ Cơ một thân bạch y đang đứng thẳng trước ngôi mộ đã bị san bằng, gió thu thổi qua khiến chiếc vài dài màu trắng tinh phất phơ trong gió, quấn vòng quanh theo từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng.
Cung nữ bên người nàng thấy ta thì vội vàng nhắc nhở Lệ Cơ.
Lệ Cơ xoay người lại, trong đôi mẳt vẫn còn đang phiếm lệ quang, khiến cho người ta không khỏi sinh ra ý muốn che chở.
Ta lặng lẽ đi tới cạnh người nàng, ánh mắt rơi vào trên tấm mộ bia đã bị đổ nát, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, bao nhiêu chuyện liên tiếp đã xảy ra, đối với một thiếu nữ như nàng thì thực sự quá là tàn khốc.
Ta khom người, đưa tay xóa đi bụi bặm trên mộ bia, Bạch Quỹ dường như đang xuất hiện ở trước mắt ta, một màn hắn tự sát đã nhiều lần lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu ta.
“Ngươi thoả mãn rồi chứ.”
Giọng nói Lệ Cơ lạnh giống như băng.
Ta lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Trong đôi mắt của Lệ Cơ tràn đầy sự cừu hận khắc cốt ghi tâm, mấy cung nữ và thị vệ đi bên người nàng đều biết điều lui đến cạnh xe ngựa.
Ta thấp giọng nói:
“Vì sao hoàng hậu còn mãi chấp nhất như vậy, kỳ thực buông xuống một chuyện đối với bản thân mình chưa hẳn không phải là một loại khoan dung.”
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ta không bỏ xuống được, bởi vì thứ ta mất đi đã quá nhiều, nếu lại buông xuống cừu hận, ta đã không còn gì để tiếp tục sống trên thế giới này nữa!”
Nội tâm ta đột nhiên bị ánh mắt tuyệt vọng thê lương đó của nàng khiến cho đau nhói, nàng sở dĩ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng đều là do ta một tay tạo thành, nếu như không phải ta khiến cho nàng hiểu được tình là thứ gì, nàng cũng sẽ không thống khổ như thế nảy.
Ta thấp giọng nói:
“Lệ Cơ, cô đấu không lại thái hậu đâu, nếu tiếp tục như vậy chỉ khiến cho bản thân mình hi sinh vô ích mà thôi.”
Lệ Cơ cười thảm thương:
“Ta đã từng nuôi một đôi chim tương tư, có một ngày khi ta cho bọn nó ăn, con đực nó sổ lông bay đi một mình, nhưng còn con cái nó vẫn ở trong lồng đợi con đực trở về. Ta đã từng mở lồng nhưng nó vẫn không chịu bay đi. Sau đó ta mới biết được, con cái nó sợ sau khi nó bay đi rồi khi con đực trở về sẽ không tim thấy vị trí của nó nữa, rồi nó cứ ở trong lồng chờ đợi, ngày đêm chờ đợi, hy vọng có một ngày con chim đực sẽ trở về đón nó...”
Lệ Cơ ngẩng mặt cười, trong đôi mắt phiếm lệ quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng phát ra vẻ thê mỹ động nhân.
“Sau đó nó rốt cuộc phát hiện con chim đực kia sẽ không bao giờ trở về nữa, ta cho rằng lần này nó sẽ bay đi, thế nhưng không ngờ nó lại phát cuồng dùng thân thể, dùng cánh chim xồ vào lông chim, mãi cho đến lúc đầu rơi máu chảy, cho đến lúc sinh mệnh đã không còn... ở trong lòng nó, cái lồng là nơi đã chia rẽ chúng nó, nó muốn dùng sinh mệnh để phá hủy cái lồng này...”
Nước mắt dọc theo hai bên má Lệ Cơ chậm rãi chảy xuống.
Ta cúi đầu xuống, bởi vì ta không có dũng khí để đối mặt với Lệ Cơ.
Nàng chậm rãi bỏ đi, bỏ đi xa từ bên người ta, bước chân nàng vẫn rất kiên định.
Một cảm giác lạnh lẽo dọc theo bên má ta chậm rãi chảy xuống, ta lập tức ý thức được đây là nước mắt của minh, rốt cuộc ta hiểu vì sao Lệ Cơ phải liều lĩnh đi trả thù, yêu càng sâu hận càng sâu. Tần cung ở trong lòng nàng mới là nguyên nhân chân chính ngăn cản chúng ta yêu nhau, nàng muốn dùng sinh mệnh để hủy diệt cái nơi đã trói buộc cuộc đời nàng.
Tinh Hậu khéo léo lợi dụng thời cơ Trầm Trì vẫn chưa trở về, mạnh mẽ muốn nạp phi cho Yến Nguyên Tông, Túc vương Yến Hưng Khải mặc dù trong lòng phản đối, thế nhưng đối với chuyện này cũng không thể tránh được, chuyện này hiển nhiên đã trở thành điều tất nhiên, để cho y đi cầu hôn chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mặt ngoài mà thôi.
Lương y như từ mẫu, thấy chết không cứu là một loại dày vò đối với một người có tấm lòng thiện lương như Tuệ Kiều, nhưng vì ta, nàng cũng buộc lòng phải trái lương tâm đi tiến hành điều chỉnh liều lượng dùng thuốc đối với Yến Nguyên Tông. Như vậy vừa có thể bảo chứng Yến Nguyên Tông vẫn có thể tiếp tục sống ở trên đời này, mà lại vừa có thể khiến cho hắn không thể triệt để khang phục được. Ta đã đặc biệt dặn dò Tuệ Kiều, nhất thiết không thể đem biết chuyện Yến Nguyên Tông bị trúng độc báo cho thái hậu biết, nếu như để cho nàng biết chân tướng thì nhất định sẽ không tiếc tất cả phải trừ khử đi Lệ Cơ.
Tuệ Kiều đã đặc biệt dặn dò, nghìn vạn lần không được để cho Yến Nguyên Tông tiếp tục dùng sâm Cao Ly, hoặc là tiếp xúc với Viêm Vũ Ti, bằng không sẽ dẫn tới tái phát độc tố trong cơ thể, đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu trị. Cũng may mà phụ cận Phượng Dương cung không có trồng Viêm Vũ Ti, ta căn bản không cần phải đi dặn cho Tinh Hậu, về phần sâm Cao Ly, chỉ cần Tuệ Kiều khéo léo nói là dùng không hợp với thể chất của Yến Nguyên Tông, tin chắc Tinh Hậu tự nhiên sẽ không để cho hắn dùng tiếp.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày nhưng bệnh tình của Yến Nguyên Tông vẫn không có bất luận khởi sắc gì, Tinh Hậu đã hoàn toàn mất đi lòng tin.
Ngày Yến Nguyên Tông nạp phi xung hỉ đã sắp đến, Tinh Hậu lại triệu ta nhập cung, từ vẻ mặt của nàng cho thấy nhất định lại xảy ra chuyện gì rồi.
“Con ả tiện nhân Lệ Cơ này, thực sự quá càn rỡ!”
Tinh Hậu hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu xin bớt giận, rốt cuôc đã xảy ra chuyên gì?”
Tinh Hậu vẫn chưa nguôi giận, nói:
“Không ngờ ả không tiếc tất cả ngăn cản ta tiến hành đại hôn lần này, lại còn uy hiếp, chỉ cần ta cử hành đại hôn cho Nguyên Tông, ả sẽ đem ngọc tỷ giao cho Yến Hưng Khải.”
“Cái gì? Cô ta thừa nhận ngọc tỷ đang ở trong tay mình?”
Ta có phần không dám tin vào cái lỗ tai của mình, Lệ Cơ không ngờ dám công khai đối chọi với Tinh Hậu?
Tinh Hậu nói:
“Mặc dù ả không có nói rõ ngọc tỷ đang ở trong tay ả, thế nhưng ý trong lời nói đã biểu hiện là như thế còn gì.”
Ta than thở:
“Mẫu hậu quả thực không nên san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, lần này đã thực sự khiến cô ta tức giận, không tiếc tất cả muốn làm ra chuyện ngu xuẩn này.”
Trong lòng ta cũng hiểu được, sở dĩ Lệ Cơ đối với việc nạp phi mẫn cảm như vậy là bởi vì sợ Khúc Nặc sau khi tiến cung, Tinh Hậu sẽ tùy thời phế bỏ hậu vị của nàng, bước kế tiếp là sẽ đẩy nàng vào chỗ chết.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ta mà sợ ả sao? Nếu như ả dám làm như thế, ta sẽ khiến cho ả tiện nhân này chết không có chỗ chôn.”
Nàng vỗ mạnh lên ghế một cái.
Ta rất sợ Tinh Hậu thật sự phẫn nộ rồi sẽ hướng Lệ Cơ hạ thủ, vội vàng khuyên giải:
“Mẫu hậu, hiện tại cho dù có giết thì cô ta cũng sẽ không giao ra ngọc tỷ đâu. Kế hiện nay vẫn là phải trừ đi cái tai hoạ ngầm này mới tốt.”
Tinh Hậu nói:
“Trừ thế nào? Con có biện pháp hả? Bệnh tình của Nguyên Tông không những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nó cứ mãi bị chìm trong hôn mê, làm sao hạ lệnh để thay đổi ấn tỉ đây?”
Trong lòng ta thầm xấu hổ, Yến Nguyên Tông sở dĩ rơi xuống loại tình trạng thế này đều là do ta cố ý làm vậy.
Tinh Hậu nói:
“Không được! Nguyên Tông đã không còn bao nhiêu thời gian, ta không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, bằng không ta sẽ hoàn toàn rơi vào bị động, bất kể như thế nào ta cũng phải đoạt lại ngọc tỷ từ trong tay ả tiện nhân kia!”
Trong đôi mắt nàng toát ra ánh mắt âm lãnh vô bì.
Ta không khỏi thầm kinh hãi, Tinh Hậu hiển nhiên đã nổi lên sát tâm đối với Lệ Cơ, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu dự định làm như thế nào?”
Tinh Hậu giận dữ nói:
“Nguyên Tông dù sao cũng đã không còn kéo dài tính mệnh thêm được bao lâu, ta sẽ để cho ả tiện nhân này mang theo ngọc tỷ củng chôn theo Nguyên Tông!”
Xem ra rốt cuộc Tinh Hậu đã không còn kiên nhẫn, quyết ý hạ thủ đối phó Lệ Cơ. Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu có còn nhớ con làm sao chạy thoát khỏi đại Hán hay không?”
Tinh Hậu hơi rùng mình, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hãi:
“Con muốn giở mánh cũ trùng thi?”
Ta nặng nề gật đầu, hạ giọng nói:
“Con cả gan, trước mắt theo như tình hình hiện nay chúng ta phải đánh liều một phen, hiểm trung cầu thắng.”
Tinh Hậu thấp giọng nói:
“Con dự định dùng người nào để giả mạo Nguyên Tông?”
Ta mỉm cười nói:
“Mẫu hậu nhìn con thế nào?”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Hiện tại Nguyên Tông đã gầy đến trơ cả xương, con làm sao giả thành hình dạng giống nó được?”
Ta cười đứng lên:
“Mẫu hậu, từ sau khi hoàng huynh sinh bệnh đến nay, thủy chung vẫn nằm ở trong thâm cung, ngoại nhân làm sao có thể biết được hình dạng hiện tại của hoàng huynh thế nào? Nếu nói đúng hơn, ngay cả hoàng hậu cũng không thể tiếp cận hoàng huynh, hiện tại hoàng thượng mới dễ đóng giả nhất.”
Tinh Hậu mắt sáng ngời, ta biết cái kế của mình nhất định đã kích động đến nội tâm nàng rồi.
Tinh Hậu trầm ngâm chốc lát mới nói:
“Con nghĩ làm như thế nào?”
Ta thấp giọng nói:
“Chỉ cần con giả mạo hoàng huynh để tuyên cáo thay đổi ngọc tỷ, và hóa giải nguy cơ lần này là được.”
Tinh Hậu nói:
“Yến Hưng Khải đa mưu túc trí chưa hẳn sẽ nhìn không ra là con đang đóng giả.”
Ta cười lạnh nói:
“Nếu như có thể giúp mẫu hậu nhanh chóng xoay chuyển cục diện bị động như trước mắt, con mạo hiểm một chuyến cũng đáng giá thôi.”
Ta sở dĩ có lòng tin như vậy là bởi vì một nguyên nhân rất quan trọng đó là Thải Tuyết đang ở bên người, ta và vóc người của Yến Nguyên Tông cũng na ná nhau, đường nét trên khuôn mặt cũng có có vài phần tương tự. Tuy nhiên hiện tại Yến Nguyên Tông gầy đến trình trạng da bọc xương, cho dù tài dịch dung của Thải Tuyết có cao tới đâu cũng vô pháp đem ta ngụy trang giống y chang như hắn được. Thế nhưng trong khoảng thời gian này Tinh Hậu đã cấm tất cả mọi người đến thăm Yến Nguyên Tông, điều này đã tạo điều kiện tiện lợi cho ta đóng giả hắn hơn.
Khi nhìn dáng dấp của bản thân mình trong gương dần dần biến thành một Yến Nguyên Tông khỏe mạnh, ta không khỏi thầm tán thán, trình độ dịch dung của Thải Tuyết cũng không thể so với Khinh Nhan được, thế nhưng vừa nghĩ lại, Khinh Nhan sở hữu tài nghệ như vậy cũng không khó hiểu, bản thân nàng chính là người trong Ma Môn, còn Thải Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một vũ cơ tầm thường, thế thì làm sao nàng học được một thân bản lĩnh bậc này? Trên người nàng rốt cuộc còn che dấu những bí mật nào không muốn cho ai biết nữa?
Sau khi một đường nét cuối cùng trên khuôn mặt cũng hoàn tất, Thải Tuyết lại tô lên sắc vàng trên khuôn mặt ta, trên môi ta cũng bôi thêm một tảng chất lỏng trong suốt, môi ta nhất thời trở nên khô khan.
Hứa công công đứng ở một bên nhịn không được hỏi:
“Đây là cái gì?”
Thái Tuyết mỉm cười đáp:
“Đây là dầu thực vật, sau khi bôi lên cho dù uống nước cũng sẽ không bị trôi đi, nhìn trông có vẻ rất khô khốc.”
Cuối cùng dùng phẩm màu xanh trét đầy hai má ta. Khi nhìn vào trong gương, ta dường như đã thoát thai hoán cốt trở thành dáng dấp như một con quỷ bệnh lao.
Hứa công công khen:
“Khi ta theo thái hậu trở lại đại Tần, bộ dạng của bệ hạ lúc đó chính là như thế này.”
Thải Tuyết lại xuất ra một viên dược hoàn màu hồng đưa cho ta nói:
“Công tử ăn viên thuốc này đi.”
Từ trước đến nay ta đều tin tưởng không nghi ngờ gì đối với Thải Tuyết, tin tưởng nàng quyết sẽ không hại ta. Ta không do dự tiếp nhận viên thuôc và nuốt nó xuống, vừa vào cổ họng liền cảm thấy nóng bỏng, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu gì khác.
Khi đang muốn nói chuyện, giọng phát ra không ngờ cực kỳ khàn khàn, ta quả thực không thể tin được đây là giọng nói của mình.
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Hiện tại hẳn là không ai có thể nghe ra công tử là Bình Vương đâu.”
Ký thực ta căn bản không cần mở miệng, theo như lời Tuệ Kiều, Yến Nguyên Tông đã bị độc khí xâm nhập vào phổi hiện tại không chỉ bị mất ý thức, thậm chí ngay cả nói cũng ko biết. Lệ Cơ nếu có thể độc hại Yến Nguyên Tông, nói vậy đối với độc tính của vài loại dược vật này cùng hậu quả tương đối có lý giải, trước đó ta đã hỏi rõ Tuệ Kiều bệnh trạng biểu hiện ra sao khi trúng độc thế nào, và đã lén luyện tập qua một lần.
Hứa công công thay long bào cho ta, long bào này đã trải qua cải chế đặc biệt, so với lúc đầu đã rộng hơn nhiều, mặc ở trên người vừa vặn che giấu được khí lực cường tráng của ta.
Sau đó Hứa công công dìu ta đi qua màn che, Tinh Hậu vẫn chờ ở bên ngoài, vừa nghe tiếng chậm rãi xoay người lại. Nàng quan sát ta tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, trong ánh mắt toát ra một chút từ ái, chỉ từ ánh mắt của nàng ta cũng biết mình hoá trang cũng tương đối thành công.
Yến Nguyên Tông sớm đã được an bài ổn thỏa dời đến trong tẩm cung của Tinh Hậu, ta nghênh ngang nằm ở trên long sàng. Mặc dù đã thay chăn nệm mới, thế nhưng trên long sàng vẫn còn tràn ngập mùi dược thảo dày đặc.
Hứa công công đưa Thải Tuyết ra ngoài. Sau đó dựa theo kế hoạch, ta ở lại Tần cung ngụy trang thành Yến Nguyên Tông, còn vóc người của ta đương nhiên là do Thải Tuyết tới hoá trang, nàng theo bên cạnh ta đã được nhiều năm nên đối với nhất cử nhất động của ta đều rõ như lòng bàn tay, khi tiến hành hoá trang chắc sẽ không mất công bao nhiêu. Còn về phần thân cao cũng rất dễ ngụy trang, chỉ cần giả thành đang ốm đau cứ nằm ở trên giường là được, dù sao thì còn hai ngày nữa mới tới ngày Yến Nguyên Tông nạp phi sẽ có rất ít người chú ý đến ta.
Tinh Hậu lặng yên ngồi ở bên người ta, yên lặng nắm lấy tay của ta, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ta thật lâu, vành mắt cũng đã hơi đỏ lên.
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu!”
Tinh Hậu nói:
“Chốc nữa khi Lệ Cơ tới đây, con cứ giả bộ dạng ngu ngốc đi, đừng để ả sản sinh lòng nghi ngờ gì.”
“Vì sao mẫu Hậu phải gọi cô ta qua đây? Nếu như cô ta nhìn ra kẽ hở, chúng ta chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?”
Tinh Hậu cười lạnh:
“Từ khi nàng gả vào hoàng thất, có thêm quan tâm tới Nguyên Tông bao giờ đâu? Chắc là hiện tại ngay cả hình dạng của Nguyên Tông thế nào ả cũng không nhớ rõ. Ả tiện nhân này đừng tưởng là ta không biết vì cả, ả và Nguyên Tông trên danh nghĩa là vợ chồng, kỳ thực căn bản chưa từng làm phu thê thực sự. Mặc dù Nguyên Tông vẫn nằm trên giường bệnh suốt, ả cũng chẳng bao giờ từng nhúng tay chăm sóc nó bao giờ...”
Tinh Hậu nói đến chỗ đau lòng:
“Đứa con đáng thương của ta!”
Ta thầm nghĩ:
“Tinh Hậu đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu Lệ Cơ, nhưng không nghĩ đến con trai của mình căn bản là một quái vật. Đừng nói là Lệ Cơ, cho dù đổi lại bất cứ cô gái nào gả cho Yến Nguyên Tông thì kết quả cũng như nhau mà thôi. Ở trong lòng hắn chỉ có cái bóng của Yến Lâm, bất cứ người đàn bà nào trong thiên hạ đều không thể thay thế được vị trí của Yến Lâm.”
Tinh Hậu buồn bã thở dài một hơi, thấp giọng nói:
“Hy vọng chúng ta đều có thể bình yên vượt qua tràng nguy cơ này...”
Theo như lời nàng, trong chúng ta tự nhiên bao quát cả Yến Nguyên Tông, ta lần này chỉ sợ đã khiến cho nàng đau lòng. Ta chưa từng nghĩ tới, bản thân mình cũng có một ngày tranh giành tình cảm cùng với Yến Nguyên Tông như vậy, vì giành được Tinh Hậu toàn lực hỗ trợ, ta phải chặt đứt tất cả hy vọng của nàng đối với Yến Nguyên Tông.
Tới buổi chiều Lệ Cơ mới tới Phượng Dương cung, Tinh Hậu triệu nàng tới không chỉ là vì cùng nàng thương lượng việc nạp phi, quan trọng hơn là xem ta ngụy trang có thể che giấu được con mắt của nàng hay không.
Tận cho tới hai mươi ngày sau, cuối cùng Lệ Cơ mới được gặp Yến Nguyên Tông lần thứ hai, đương nhiên Yến Nguyên Tông này chẳng qua là do ta giả dạng mà thôi.
Lệ Cơ hiển nhiên không có nghĩ đến Tinh Hậu hôm nay sê nổi lòng từ bi, để cho nàng đi tới bên giường thăm Yến Nguyên Tông, khi nàng thấy ta đã tỉnh lại, trên khuôn mặt không giấu nổi hiện lên một tia hoảng loạn.
Nếu Yến Nguyên Tông đã thực sự tỉnh lại, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là một sự đả kích quá lớn, ngọc tỷ trong tay mà nàng vẫn đang dựa vào sẽ không còn đất để dụng võ nữa.
Ta nheo mắt, cố gắng giả một bộ dạng đã cực kỳ suy yếu.
Tinh Hậu than thở:
“Lệ Cơ, trước đó vài ngày cũng không phải là ta không muốn cho ngươi gặp hoàng thượng, chỉ là thân thể của nó quá suy yếu, yêu cầu phải được tĩnh dưỡng, ta không muốn bất luận kẻ nào làm phiền nó.”
Lệ Cơ gật đầu, trong ánh mắt toát ra vài phần thù hận.
Tinh Hậu nói:
“Trời xanh phù hộ, bệnh tình của hoàng thượng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi, hôm nay ta đã để Hứa công công dìu nó đi được hai bước ở trong cung, nếu tất cả thuận lợi, có lẽ vào điển lễ nạp phi vào ngày mốt nó có thể tự mình có mặt.
Lệ Cơ hơi châm chọc:
“Người có việc vui tinh thần sẽ sảng khoái, xem ra bệ hạ cũng không ngoại lệ.”
Tinh Hậu thở dài một hơi nói:
“Chỉ tiếc nhìn vào bộ dạng hiện tại của nó thật đáng thương, ngơ ngơ ngác ngác ngay cả nói cũng ko biết...”
Trẽn mặt Lệ Cơ lộ ra vài phần may mắn, nhưng trong ánh mắt lại giả vài phần thân thiết, nhẹ giọng hỏi:
“Hoàng thượng, người có nhận ra thần thiểp không? Thiếp là Lệ Cơ đây!”
Ta giả đờ đẫn nhìn nàng, cổ họng phát ra vài tiếng ư ư.
Dáng tươi cười của Lệ Cơ hiện ra một tia xem thường, từ từ đứng dậy, hướng Tinh Hậu nói:
“Thái hậu, hoàng thượng hình như không muốn thần thiểp ở chỗ này, thần thiếp xin cáo lui trước.”
Tinh Hậu thản nhiên cười nói:
“Lẽ nào con không muốn tự tay chăm sóc bệ hạ hay sao?”
Ngay cả ta cũng không nghĩ đến Tinh Hậu sẽ đưa ra kiến nghị lớn mật như vậy, nếu như Lệ Cơ thực sự đáp ứng, chỉ cần nàng chạm vào cơ thể của ta, chẳng phải sẽ lập tức biết là ta đang đóng giả hay sao.
Lệ Cơ gật đầu nói:
“Chăm sóc bệ hạ vốn là bổn phận của Lệ Cơ.”
Tinh Hậu đứng dậy nói:
“Đêm nay con cứ ở lại đây chăm sóc hoàng thượng, ta đi an giấc.”
Nàng quả nhiên đứng lên xoay người đi, trong lúc nhất thời ta không rõ dụng ý chân chính của Tinh Hậu là thế nào, trong lòng thấp thỏm bất an, nếu Lệ Cơ phát hiện ra chẳng phải sẽ phiền phức sao?
Lệ Cơ lạnh lùng nhìn ta nói:
“Long thể của bệ hạ khôi phục mau thật đấy!”
Ta vì tránh để lộ ra kẽ hở, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
Lệ Cơ nói:
“Ta biết, trong lòng bệ hạ chưa bao giờ xem thần thiếp là thê tử của ngài.”
Trên mặt ta nở nụ cười ngốc ngếch.
Lệ Cơ quả nhiên không có nhìn ra bất cứ kẽ hở nào, chính như lời của Tinh Hậu, nàng chưa bao giờ chính mắt nhìn qua Yến Nguyên Tông, trong cảm nhận của nàng ngoại trừ ta, căn bản không có vị trí của những người khác. Từ chấp nhất trên vấn đề cảm tình, nàng cũng tương tự chẳng khác gì Yến Nguyên Tông.
Ngay lúc này, Hứa công công từ ngoài cung trở về, cung kính bẩm:
“Hoàng hậu!”
Lệ Cơ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi hãy săn sóc bệ hạ cho tốt, ta đi nấu một chén súp cho hoàng thượng.”
Trong lòng ta run lên, lập tức hiểu được ý đồ của nàng.
Tuệ Kiều đã từng nói qua, tình huống lúc này của Yến Nguyễn Tông quyết không thể lại dùng sâm Cao Ly để tránh khỏi kích phát độc tố trong cơ thể, Lệ Cơ rõ ràng là muốn tiến thêm một bước nhằm gia tăng thêm bệnh tình của Yến Nguyên Tông, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lệ Cơ bưng tới bát súp, dựa theo quy củ vẫn là do Hứa công công đích thân thử trước, sau đó mới đút cho ta ăn.
Ta không phải là Yên Nguyên Tông, đương nhiên không có nhiều cố kỵ như vậy, ngay khi Lệ Cơ đút cho một môi đầu tiên, ta liền không ngại ngần ăn hết cả chén. Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra một tia vui mừng.
Trong hơi thở ngửi được một mùi hương thản nhiên, ta lặng yên tìm tòi nơi phát ra của mùi hương này, rốt cuộc phát hiện trên trâm gài tóc của Lệ Cơ có cắm hai đóa hoa Viêm Trà Ti nhỏ màu tím. Nàng quả nhiên hung ác, rất sợ chi dựa vào sâm Cao Ly hại Yến Nguyên Tông không chết được, nên đã nghĩ ra thêm biện pháp này.
Ta hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, loại độc tố mãn tính này sẽ không nguy hiểm cho cơ thể của ta.
Dưới ánh nên, Lệ Cơ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, trong thâm cung lạnh lẽo như ở đây càng thêm vẻ lẻ loi cô quạnh. Chỉ cần ta huỷ đi ngọc tỷ, Tinh Hậu sẽ không chút do dự hạ thủ với nàng, ta quyết không thể nhìn nàng chết ở trước mắt ta như vậy, nỗi thống khổ mà nàng chịu đựng đã quá nhiều, bất kể đối mặt với gian nguy thế nào, ta cùng phải giải thoát nàng ra từ trong thống khổ.
Tin tức Yến Nguyên Tông thức tỉnh đã chấn động toàn bộ triều dã, kinh hoảng nhất đương nhiên là Yến Hưng Khải rồi sáng sớm ngày hôm sau y đã chạy tới Phượng Dương cung từ rất sớm nhằm tìm hiểu hư thực của sự việc.
Tinh Hậu đích thực không đơn giản, mặt mày biểu hiện ra hết sức hớn hở.
Khi Yến Hưng Khải thấy ta quả nhiên đã tỉnh lại nên không cách nào che giấu sự chán nản trong ánh mắt, nhưng mặt ngoài vẫn cứ giả ra bộ dạng đặc biệt vui vẻ, nhìn vẻ mặt của y thật sự là quá sức buồn cười.
“Cuối cùng bệ hạ cũng tỉnh rồi!”
Yến Hưng Khải cung kính nói.
Ta gật đầu, khàn giọng nói:
“Trẫm sinh bệnh mấy ngày nay… khổ cực cho... hoàng thúc…”
Yến Hưng Khải vẫn chưa phát giác ra điều gì.
Lệ Cơ ở bên cạnh thì trong mắt toát ra ánh mắt cực kỳ kinh hãi, nàng ở bênh cạnh giường bệnh chăm sóc ta cả một buổi tối, nhưng lại không biết ta có thể mở miệng nói được, hơn nữa lời nói và cử chi của ta lại dường như rất thanh tỉnh, nào có dáng dấp ngu dại si ngốc như ngày hôm qua.
Yên Hưng Khải nói:
“Bệ hạ có thể khang phục thật sự là phúc của đại Tần ta, ngày mai chính là đại điển phi của bệ hạ, quả nhiên là song hỷ lâm môn.”
Ta vô lực nói:
“Nhưng... không biết... là con gái nhà ai...?”
Yến Hưng Khải nói:
“Thiên kim Khúc Nặc của Khúc phụng thường.”
Ta yếu ớt gật đầu nói:
“Trẫm... không muốn nạp phi... ngươi thay ta trả lời đi...”
“Bệ hạ! Việc nạp phi đã chiếu cáo thiên hạ, sao lại có thể đổi ý được?”
Tinh Hậu đang đi cùng Tiểu Trác Tử, chậm rãi đi ra từ nội cung.
Yển Hưng Khải phụ họa nói:
“Việc này trăm triệu không, sao không thể thay đổi xin bệ hạ suy nghĩ kỹ.”
Ta khoát tay, thở hồng hộc nói:
“Ngươi... lui ra... đi, trầm mệt mỏi...”
Yên Hưng Khải đang muốn rời khỏi thì Tinh Hậu nói:
“Hoàng thúc dừng chân!”
Yến Hưng Khải xoay người lại thưa:
“Thái Hậu còn có chuyện gì phân phó?”
Tinh Hậu nói:
“Lúc bệ hạ phát bệnh đã vô ý làm thất lạc đi ngọc tỷ.”
Ta chưa bao giờ nghe Tinh Hậu nói trong tay nàng còn có một viên ấn tỷ khác, trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra ánh mắt oán độc không gì sánh được, nàng đã hiểu dụng ý chân chính của Tinh Hậu.
Yến Hưng Khải biến sắc vô cùng kinh hoàng nói:
“Điều này... điều này nên làm thế nào cho phải?”
Tinh Hậu thản nhiên cười nói:
“May mà ở trong cung còn có ngọc tỷ khai quốc, ta sẽ sai người tẩy trừ nạm vàng rồi làm mới lại, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Ta ho khan một tiếng mới nói:
“Việc này đều là trẫm... quá mức sơ sẩy... đã làm thất lạc ngọc tỷ...”
Yến Hưng Khải cứng họng, còn chưa nói kịp gì Tinh Hậu đã giành nói trước:
“Kỳ thực năm đó tiên hoàng không nên thay đổi ngọc tỷ. Từ sau khi thay đổi ngọc tỷ, tiên hoàng liền bệnh suốt không dậy nổi, hiện tại hoàng thượng lại nhiễm trọng bệnh, ngọc tỷ này bây giờ chính là vật bất tường, hôm nay bệ hạ làm thất lạc nó có lẽ là chuyện tốt, một lần nữa sử dụng lại ngọc tỷ khai quốc, cũng có lẽ biểu thị long thể của hoàng thượng đã gần khang phục, đại Tần ta sẽ lại phục hưng.”
Cái lý do này của Tinh Hậu quả thực xác đáng không chê vào đâu được, nàng từ tốn nói:
“Hoàng thúc cho rằng ngọc tỷ này hẳn là có thể thay đổi được chứ?”
Yến Hưng Khải vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, thấp giọng nói:
“Bệ hạ nếu đồng ý thay đổi ngọc tỷ tiền triều tự nhiên có thể bắt đầu dùng được, thần lập tức sẽ đi thông tri cho chúng thần.”
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Không cần làm phiền hoàng thúc đại giá, ta đã phái người thông báo việc này cho các đại thần trong triều rồi, vốn là muốn cho Hứa công công đi Túc vương phủ thông tri cho hoàng thúc, nhưng nghe được hoàng thúc muốn đích thân qua đây thăm bệ hạ, suy nghĩ lại vẫn là để ai gia chính miệng nói cho hoàng thúc thì càng tốt hơn.”
Yên Hưng Khải trong vài lần giao phong gần đây với Tinh Hậu đều bị rơi vào hạ phong, lúc này sắc mặt đã khó coi đến cực kỳ. Tinh Hậu lại giao cho y một phần ý chỉ đã chuẩn bị sẵn:
“Ngày mai Hoàng thượng đã phải nạp phi, ta muốn đem cả chuyện đại điển cũng giao cho hoàng thúc đi làm.”
Yến Hưng Khải tiếp chỉ lui ra.
Tinh Hậu có phần đắc ý ngồi xuống trên ghế, nàng hơi đảo mắt một cái, lại nói:
“Hoàng Hậu sao không nói gì?”
Sắc mặt Lệ Cơ trắng bệch nói:
“Ngọc tỷ này là giả!”
Tinh Hậu cười ha hả nói:
“Giả? Có một số việc nghìn vạn lần không thể nói bậy, trước khi vào cung phụ thân con lẽ nào chưa có dặn qua với con như vậy hay sao?”
Lệ Cơ liều lĩnh thét to:
“Ngọc tỷ đó là giả? Tất cả đều là cái tròng ngươi bố trí!”
Nàng hiển nhiên vô pháp tiếp thu tất cà sự thật trước mắt, tinh thần đã gần như tan vỡ.
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Lệ Cơ! Ngươi cho là giấu đi miếng ngọc tỷ kia là có thể áp chế được ta sao? Nằm mơ!”
Lệ Cơ giặn dữ nhìn Tinh Hậu, ánh mắt lặp tức chuyển hướng về phía ta, nàng gào lẻn:
“Lừa đảo! Tất cả các ngươi đều là lũ lừa đảo!”
Tinh Hậu chậm rãi đứng dậy:
“Lệ Cơ, ngươi vốn có thể yên ổn mà sống cuộc sống trong hoàng cung, an ổn làm Hoàng hậu nương nương của ngươi, chỉ tiếc ngươi lại muốn như người cha đã chết đi của ngươi, lúc nào cũng muốn đối nghịch với ta.”
Lệ Cơ điên cuồng cười lên ha hả:
“Ngươi giấu được Yến Hưng Khải, nhưng không thể gạt được người trong thiên hạ, chỉ cần ngọc tỷ kia rơi vào tay Yến Hưng Khải, ngươi chính là kẻ cướp hoàng quyền, hẳn là phải chịu tội chết!”
Tinh Hậu cười nói:
“Ai dám trị tội ta? Ai có cái bản lĩnh tới trị tội ta hả? Cho dù Yến Hưng Khải đạt được ngọc tỷ kia thì cũng đã chậm. Ngươi có biết mình sai ở điểm nào không?”
Tinh Hậu cố ý dừng lại một chút, sau đó lại nói:
“Sai chính là ngươi một lòng muốn dùng ngọc tỷ tới áp chế ta, sai chính là ngươi đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để đối phó ta, sai chính là ngươi đối với nhân thế còn có lưu luyến, ngươi sợ chết, ngươi muốn lợi dụng ngọc tỷ này làm lá chắn cho mình!”
Trong đôi mắt Lệ Cơ toát ra sự bi thương vô tận.
Đột nhiên nàng rút ra một thanh chùy thủ lóng lánh liều lĩnh lao về phía ta, ra sức đâm mạnh vào ngực ta.
Bởi vì cự ly giữa nàng và ta rất gần, lại chuyện xảy ra quá đột ngột nên người xung quanh căn bản không kịp ngăn cản.
Ta chuẩn xác vặn lấy cổ tay nàng, một tay đẩy nàng té dụi xuống mặt đất.
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Trước tiên giam giữ ả lại cho ta!”
Ta đang muốn ngăn cản, đã thấy Hứa công công hoảng hốt chạy tới, run giọng nói:
“Thái hậu... việc lớn không tốt... hắn... hắn...”
Ta thấy dáng dấp của lão, ngờ tới nhất định là Yến Nguyên Tông đã xảy ra chuyện.
Tinh Hậu quá mức sợ hãi, cũng không quản tới Lệ Cơ, vội vàng chạy về hướng trong cung.
Lệ Cơ chậm rãi nhặt lên chủy thủ từ mặt đắt, đặt lên trên ngực mình.
Ta đã sớm ngờ tới nàng muốn tự sát, lặp tức nắm lấy cánh tay nàng đoạt lấy chùy thủ, nói với Tiểu Trác Tư:
“Giam giữ tiện nhân này ở đâu?”
Tiểu Trác Tử đột nhiên thấy xảy ra nhiều biến hóa như vậy, đầu tiên là Tinh Hậu và hoàng hậu bất hoà, sau đó là ta đang hấp hối lại đứng lên được, từ lâu đã chết lặng cả người, chỉ chỉ về phía Thiên điện.
Ta kéo Lệ Cơ vào trong Thiên điện, Lệ Cơ liều mạng giãy dụa, cắn mạnh một cái lên cánh tay ta, ta cố nén đau đớn đẩy nàng vào trong phòng. Tiểu Trác Tử sợ đến run rẩy nói:
“Bệ ha... nên... làm như thế nào đây?”
Ta cả giận nói:
“Đi tìm dây thừng, trói tiện nhân này lai chứ sao?”
Tiểu Trác Tử lúc này mới hoảng hốt rời khỏi Thiên điện.
Lệ Cơ phì một tiếng, phun ra một ngụm nước bọt lẫn với máu lên mặt ta, ta duỗi tay áo lau đi nước bọt trên mặt.
Lệ Cơ khàn giọng nói:
“Ngươi nhanh giết ta đi!”
Ta hạ giọng nói:
“Lẽ nào cô không đợi con chim đực kia trở về hay sao?”
Lệ Cơ người run lên, không thể tin được nhìn vào mặt ta. Ta thấp giọng nói:
“Cho ta một cơ hội để bồi đắp... ta sẽ dẫn nàng rời khỏi cái lồng chim này...”
Nước mắt trong suốt nhất thời không ngừng tuôn ra từ đôi mắt Lệ Cơ, từng giọt từng giọt như chuỗi hạt nhỏ xuống mặt đất.
Tiểu Trác Tử cầm đến một đoạn vải màu trắng dài ta thầm cười khổ, tên tiểu thái giám này cũng quá ngốc đi, cũng không cần phải bóp chết Lệ Cơ, hắn cầm vải trắng tới làm gì trời.
Lệ Cơ vẫn không ngừng tuôn ra nước mắt, ta dùng đoạn vải trói nàng lại, rồi nhét vào trong góc thiên điện.
Sao đó xoay người cùng Tiểu Trác Tử đi ra ngoài cửa, dùng khóa đổng khóa lại cửa phòng.