Liên Việt đã đến noi này hai lần nên khá quen thuộc, hắn vừa giói thiệu vói ta hoàn cảnh noi này, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh xem có gì khác vói lần trước hay không.
Đi qua cừa thành, phía trước xuất hiện một quảng trường nhỏ, bôn phía quảng trường rải rác các cây trụ và pho tượng đủ kiếu dáng, phong cách nhừng pho tượng rất kỳ lạ, hình dạng mồi người hoàn toàn khác vói người Trung Nguyên.
Liên Việt vồ mạnh lên cây trụ một người ôm hết, nói:
"Đây vẫn chưa được tính là ki tích thực sự!"
Khi chủng ta đi tói trung tâm của đông đố nát, rốt cuộc ta đã hiếu vì sao Liên Việt lại than thở như vậy.
Dưới ánh mặt tròi ban trưa, một kiến trúc hình tròn màu vàng kim cao chừng năm mưoi trượng sừng sừng hiện ra trước mắt chủng ta.
Mặt tròi chiếu ngàn vạn tia sáng xuống đông đố nát Vô Cực thành, đồng thòi cũng đem sự thần bí và huy hoàng của nó bộc lộ trước mặt chủng ta.
Cây côi hai bên tạo thành một cái khung cao lỏn, một vài dây leo bám chi chít lên nhừng cây khô, leo lên đến tận đinh chóp kiến trúc màu vàng kim.
Đứng ờ noi ấy, bất kế dõi mắt về phương nào, trong tầm mắt đều là một cảnh tượng vắng vẻ.
Khắp noi tràn đầy màu xanh biếc xinh đep, kiến trúc hình tròn nằm sừng sừng ờ trung tâm đông đố nát, thinh thoảng lại có vài con chim xinh đẹp vỗ cánh bay qua.
Ta vói tâm tinh kích động nhìn chăm chủ tất cả cảnh tượng trước mặt, Mâu thị bảo tàng thần bí này có thế đưa người yêu của ta trờ lại bên ta không?
Kiến trúc này cũng không bị năm tháng tang thương lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Ta chậm rãi đi tói phía trước kiến trúc, cúi người xuống nhẹ nhàng vuô't ve bức tường phía bên ngoài.
Liên Việt nhỏ giọng nói:
"Tường bên ngoài tòa kiến trúc này hoàn toàn được dùng vàng đế đúc thành!”
Trong lòng ta sợ hãi than thở tạo hóa thần kỳ, đồng thòi cũng vui mừng khó tả. Tạm thòi không nói đến phía bên trong Mâu thị bảo tàng có cất giấu bảo tàng thực sự hay không, chi riêng bức tường bằng vàng này đã là một lượng tiền tài khó có thế ước lượng được.
Cũng kỳ lạ, tại sao một lượng của cải lớn như vậy được giấu trong Tử cốc nhiều năm mà không có người bên ngoài nào phát hiện?
Dường như Liên Việt nhận ra sự nghi ngờ của ta, giải thích:
"Nếu không có Lãnh Cô Huyên dần đường, ta cũng không ngờ tói noi này còn có một tòa thành cổ như vậy. Ta đã từng hỏi thăm dân chủng xung quanh, bọn họ chưa từng nghe nói tói Tử cốc tồn tại ở noi này. Nói cách khác, gần đây Tử cốc mói xuất hiện ở noi này.”
Ta gật đầu, bí ẩn khó có thế giải thích thực sự quá nhiều, có một số việc chi sợ kiếp này cũng đừng nghi giải thích được.
Ta ra hiệu cho thuộc hả lục soát bôn phía. Sau khi chắc chắn không có kẻ địch ẩn núp xung quanh, ta mói cùng Liên Việt bước lên nhừng bậc thang bằng vàng đế đi tói noi cao nhất của kiến trúc.
Trên đường đi tới, ta phát hiện ờ trung tâm kiến trúc hình tròn có một khe hẹp ước chừng rộng một thươc, dài hai thước, đủ đế cho một người trường thành đi qua. Từ nhừng mảnh vụn xung quanh có thế thấy khe hờ này rõ ràng là bị phá hỏng.
Trên mặt Liên Việt lộ ra vẻ do dự, xem ra hắn vẫn không quên được kinh nghiệm bi thảm lần trước.
Hai tên võ sĩ dần đầu tiến vào trong khe hở, phía dưới vang lên giọng nói của bọn hắn, phía dưóTan toàn. Lại có thêm mưòi tên võ sĩ tiếp tục đi xuống.
Lúc ta đang muôn tiến vào khe hở, Liên Việt đột nhiên kéo vai ta lại, thấp giọng nói:
'Chủ nhân cần gì phải đưa minh vào noi nguy hiếm?"
Ta cười nói:
"Có nhiều người bảo vệ ta như vậy thì có thế xảy ra chuyện gì? Ngươi không cần quá lo lắng.”
Nói xong ta cất bước tiến vào khe hở. Võ sĩ phía dưói đã châm đuổc lên, chiếu sáng hoàn toàn phía bên trong kiến trúc. Liên Việt đi theo phía sau ta, chủng ta đi về phía trước chừng mưòi trượng liền thấy cầu thang dần xuống phía dưói.
Liên Việt nói:
"Từ noi này đi xuống dưói có một gian phòng rộng rãi, đại khái là quảng trường phía bên trong kiến trúc"
Không khí bên trong trở nên vẩn đục, lại thêm độ cao có hạn, chúng ta phải khom người đi rất lâu, trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác bị đè nén.
Sau khi tụ họp lại tại gian phòng rộng rãi phía trước, Liên Việt chi về một cánh cửa nhỏ phía bên phải
"Đi qua cánh cừa này sẽ thấy một cầu thang treo lơ lửng bằng thủy tinh, đi dọc theo cầu thang xuống phía dưói chừng hai mưoi trượng sẽ tói tầng thứ nhất của địa cung.”
Ta từng theo Liên Việt lẻn vào lăng mộ của Tần vương, mặc dù quy mô noi đó to lỏn, nhưng nếu so khí phách, mức độ tinh xảo vói Mâu thị bảo tàng thì cũng kém hon một bậc không thế nghi ngờ. Ta sinh ra hứng thủ mãnh liệt đôi vói Mâu thị bảo tàng, thương nhân giàu át thiên hạ năm đó có phải cũng cùng một loại người như Tào Duệ không?
Đế đảm bảo không xảy ra bất kỳ SO' xuất nào, Liên Việt dần theo một đội ngũ gồm hai mưoi người đi trước dò đường. Sau khi tin chắc không có gì khác thường, hắn mói quay đầu lại mòi ta cùng đi.
Đi vào cánh cừa, một cầu thang hình xoắn ốc bằng thủy tinh lượn vòng xuống phía dưới, dưới ánh sáng lờ mờ không thế nhìn rõ được câu thang thủy tinh này rô't cuộc có bao nhiêu tầng.
Ta được võ sĩ hộ tông chầm chậm đi dọc theo cầu thang xuống phía dưói. Khi chúng ta càng xuống gần tói tầng dưới chót của lăng mộ, ánh sáng bắt đầu trở nên mịt mờ hon.
Vách tường thủy tinh hai bên xuất hiện đủ loại pho tượng vói hoa ván tinh xảo, mượn ánh đuốc có thế thấy nhừng bức tượng được điêu khắc chính là nhừng hình ảnh thiếu nừ vói tư thế xinh đẹp bay lên tròi, kỹ thuật điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Ta không nhịn được thờ dài:
"Không nghi tói trong thiên hạ còn có nhừng bức tranh phi thiên đẹp như vây.”Chuyện càng kỳ lạ hon chính là, nhừng ứìiếu nừ bayúa này tóc và làn da đều được nhuộm màu trông rất sông động, đôi mắt cực kỳ linh hoạt, bất kế ta nhìn theo phương hướng nào, nhừng ánh mắt này đều nhìn chăm chú lên người ta.
Liên Việt hoi hoảng sợ nói:
"Lần trước thuộc hạ đi qua cũng không có nhừng pho tượng này!"
Ta cười nhạt, đưa tay vuốt ve lên pho tượng, cảm giác thấy cứng rắn và lạnh như băng. Rõ ràng nhừng pho tượng này đều là vật chết, có lẽ bòi vì lần trước Liên Việt quá vội vàng nên bỏ qua mà thổi.
Hành lang phía trước trờ nên rộng rãi, có thế cho sáu người bước đi song song. Bước tiến của Liên Việt trờ nên ngày càng chậm chạp, CUÔ1 cùng dừng lại cách năm mưoi trượng phía trước, thấp giọng nói: "Con đường này khác hoàn toàn so vói lần trước thuộc hạ đi qua, rất kỳ lạ."
Hắn tói trước mặt ta, nói:
"Chủ nhân, hay là ngài trờ lại bên ngoài trước, chò' thuộc hạ thăm dò tinh huống tại noi này rõ ràng rồi lại đi tiếp."
Từ vẻ mặt của Liên Việt đến xem, hắn nói cũng không phải không có lý.
Ta gật đầu nói:
"Cùng được! Ta trở lại trước, chò' ngươi thăm dò tinh huống rõ ràng rồi xuống cũng không muộn."
Ta xoay người cùng các võ sĩ dọc theo đường cũ trò' lại. Khi đi tói trước phía trước nhừng bức tượng bồng có một cơn gió lạnh thốỉ qua, đuốc trong tay chủng ta bị dập tắt toàn bộ, trong lòng ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Bôn tên võ sĩ vây quanh ta, rất sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn.
Sau thòi gian bôi rối ngắn ngủi, ta rất nhanh đã bình tình trở lại: "Không nên kinh hoảng, đô't lửa lên!"
Khi ngọn lửa sáng lên một lần nừa, ta không kim được sửng sô't, tất cả cảnh vật trước mắt thậm chí đã thay đốỉ trong khoảng thòi gian rất ngắn. Đa số nhừng võ sĩ theo ta xuống thậm chí không biết đã đi đâu, chi còn lại tám tên võ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ bên cạnh ta.
Chủng ta ở trong một đại sảnh rộng rãi, nhìn bôn phía vách tường thậm chí tron nhẵn, không thấy bất kỳ lối ra nào.
Rõ ràng tám tên võ sĩ chưa bao giờ trải qua chuyện quái là nhự vậy, vội vàng lấy vù khí ra đánh lên vách tường bôn phía, cô' gắng tim được cửa ra vào được ẩn giấu trong đó.
Dưới chân bồng vang lên thanh âm quái lạ, không chờ chủng ta kịp thòi phản ứng, mặt đất dưới chân đột nhiên vờ toang ra, chủng ta cùng kêu lỏn, roi xuống phía dưói.
Khi ta tiếp xúc vói mặt đất một lần nừa đã roi vào một vùng tôi đen, bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của thuộc hạ:
"Bệ hạ, bệ hạ!"Nhưng lại càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Ta nhạy cảm đoán được minh cũng không bị roi xuống quá sâu, mặt đất dưói chân nhẵn nhụi bằng phng. Khi thị lực của ta đã làm quen được vói bóng tôi mói phát hiện minh ở trong một gian phòng gọn gàng sạch sẽ.
Ta cũng không thấy quá nhiều sợ hãi, hành trình đến Thanh Thục son lúc trước đã làm cho trong lòng ta có chuẩn bị từ sớm. Vói ta, cho dù có phát sinh bất cứ chuuyện thần bí quái lạ nào cũng sẽ không khiến ta ngạc nhiên.
Ngón tay khè vuô't ve bức tường bóng loáng lạnh như băng, cảm giác cô đọc khó có thế hình dung tràn ngập nội tâm ta. Khi tin chắc gian phòng này căn bản không có lối đi ra ngoài, ta hoi mệt mỏi đứng dựa lên vách tường, đế bức tường lạnh như băng làm giảm nhiệt độ cơ thế ta một chút, trong lòng yên lặng nói:
"Thải Tuyết! Muội ò trong này sao?”
Trong phòng không có chút gió nào, ta lại ngửi được hoi thờ của từ vong một lần nừa. Nhưng nếu ta không thế nào ra khỏi gian phòng này, bá nghiệp của ta, vợ yêu của ta, tất cả nhừng gì ta có cũng đều tan thành bọt nước.
Đến lúc này ta mói phát hiện, bất luận minh cô' gắng như thế nào, cuôi cùng cũng không thế còi ra được nút thắt trong lòng này. Tất cả nhừng gì đã trải qua tại Thanh Thục son như một cơn ác mộng quân chặt lấy ta, nếu như không tim được đáp án, kiếp này ta cũng không thế nào có được vui sướng thực sự.
Trong cơ thế có cảm giác nóng rực mơ hồ, trái tim ta càng ngày càng đập nhanh. Bàn tay ta vô ý thức đặt lên vị trí trái tim nhưng lại cảm thấy nóng bỏng đau nhói.
Ta vén vạt áo lên, thấy dấu môi son trước ngực ờ trong bóng tôi trờ nên rõ ràng khác thường, xinh đẹp ướt át tựa như một đóa hoa mói nở.
ơ noi xa xôi chắc chắn Thải Tuyết sẽ đế lại chi dần nào đó cho ta, ý chí chiến đấu mãnh mè lại trò' lại vói ta một lần nừa. Trước nay ta gặp phải tuyệt cảnh không chi một lần nhưng chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại, lần này cũng sẽ như vậy.
Ta xoay người lại, phát hiện dấu môi son dường như càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, trong lòng trò' nên kích động đến tột cùng. Thải Tuyết lưu lại dấu môi son này đúng thực là đế lại chi dần cho ta, nàng không thế nào quên được ta, cũng như ta đòi đòi kiếp kiếp không thế quên được nàng vậy.
Ta gõ nhẹ lên vách tường, âm thanh trông rồng vang lên, rõ ràng vách tường này không phải là đặc. Ta ngưng tụ công lực toàn thân, đột nhiên đánh một quyền về phía vách tường. Vách tường trước mặt bị ta đánh ra một lỗ thủng rộng hon một thước vuông, gió lạnh trong lành từ lỗ thủng thốỉ vào bên trong.
Ta đánh liên tục mấy quyền đế mò' rộng lỗ thủng cho đến khi vừa đủ đế đi qua.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta gần như không dám tin vào mắt của minh, một cái hồ mênh mông sóng nước xuất hiện ờ phía trước, vầng trăng sáng treo cao trên bầu tròi, cát dưới chân màu đỏ, gió đêm mát mẻ thốỉ vào mặt vô cùng thoải mái.
Ta mờ lớn hai mắt, không chút do dự bước về phía trước một bước, cát dưới chân chân thực mà xốp mịn, tất cả đều không phải là ảo ảnh.
Ta kinh ngạc xoay người lại, phía sau đã không thấy bất kỳ bóng dáng kiến trúc nào, rô't cuộc ta đến từ noi nào? Noi này rốt cuộc là noi nào?
Mang theo đầy cõi lòng mê mang, ta dầm lên bãi cát màu đó đi về phía ven hồ, một con thuyền lá nhỏ lăng lặng bỏ neo bên bờ. Một ông lão quay lưng về phía ta, yên lặng cầm mái chèo, cất lên giọng khàn khàn:
"Nếu đã vô duyên thì cần gì phải gặp lại nhau?”
Ta dựa vào giọng nói liền lập tức nhận ra ông lão này dì nhiên lại là Khúc Chiêu Hiên ta đã từng gặp lúc qua sông tại Tam Giang khấu.
Ta cung kính nói:
"Tiền bôi, vãn bôi muôn...”
Khúc Chiêu Hiên vung tay lên cắt đứt câu nói của ta, lạnh lùng nói:
"Y của ngươi ta đã sớm rõ ràng, ta ờ đây đế đưa ngươi đi gặp nàng.”
Hắn chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt âm u lạnh lèo toát ra vẻ vô cùng cay nghiệt:
"Nhưng không biết ngươi có còn dám lên thuyền của ta không?”
Ta cười nhạt, không chút sợ hãi bước lên con thuyền nhỏ.
Khúc Chiêu Hiên vung mái chèo lên, chậm rãi đưa thuyền nhỏ ròi khỏi bờ hồ, nhẹ giọng nói:
"Hôm nay khói sóng ba vạn dặm, ngày mai nhân gian không còn xuân.”
Ta không rõ hàm nghía trong nhừng lòi này của hắn, dõi mắt nhìn về phương xa. Sương khói mò' mịt quanh quẩn trên mặt hồ tựa như từng sọi lụa mông, hồ nước yên lặng không chút gạn sóng, thuyền nhỏ vừng vàng lướt đi trên mặt hồ.
Ta thấp giọng nói:
Tiền bôi, rốt cuộc đây là noi nào ể'
Khúc Chiêu Hiên vẫn giừ nguyên khuôn mặt lạnh như băng:
'Lão phu đã sớm quên tuối của minh, đã sớm quên lai lịch của minh, trên cõi đòi này không còn bất cứ chuyện gì đáng đế ta quan tâm."
Ta cười nói:
'Mồi câu nói của tiền bôi đều như ẩn chứa đạo lý nào đó, chi tiếc Dận Không ngu dốt nên không thế nào hiếu được ý nghía thực sự trong đó."
Khúc Chiêu Hiên nhìn ta, nói:
'Không phải ngươi ngu dô't mà là quá thông minh, người quá thông minh thường sẽ chọc tói quá nhiều phiền toái. Bế khố vô biên quay đầu là bờ, vì sao đạo lý đon giản mà dề hiếu như vậy ngươi lại không thế hiếu được?”
Ta thò dài nói:
"Nếu như ta chưa làm rõ được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chi e rằng cả kiếp này ta đều sẽ sa vào bế khổ, vinh viền không thế nào quay lại bờ."
Khúc Chiêu Hiên nói:
"Oan nghiệt, oan nghiệt, nhân quả tự minh gieo xuống thì cũng phải tự đi thừa nhận. Lão phu đã nói hết lòi, là phúc hay họa tự ngươi suy nghi đi! "
Trong màn sương khói lượn lờ phía trước xuất hiện một hòn đảo nhỏ xanh rì.
Trên bến thuyền xây nên bằng ngọc thạch màu trắng có một người cao lớn nho nhã đang mim cười đứng đó, ánh trăng bao phủ trên người hắn lại tăng thêm vài phần cảm giác thần bí, siêu thoát khỏi phàm trần, người này chính là Viên Thiên Trì.
Ta thầm mắng trong lòng, ngày ấy ờ Thanh Thục son Tào Duệ đã nói sẽ vinh viền biến mất, Thải Tuyết cũng đã từ biệt ta ờ trên đinh núi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao bọn họ lại đột nhiên ở lại?
Trong lòng ta ngoài nhừng nghi hoặc còn có cảm giác vô cùng vui mừng. Nếu như bôn trường lão của Ma môn không đi, chưa biết chừng Thải Tuyết vẫn còn ờ lại thế giói này, nói cách khác, ta vẫn còn co hội đế gặp lại nàng.
Viên Thiên Trì mim cười nói:
"Long Dận Không cuôi cùng vẫn là Long Dận Không, chi cần muôn làm chuyện gì, bất kỳ kẻ nào cũng không ngăn được ngươi."
Ta nhìn người đàn ông thần bí trước mặt,, đến hôm nay ta vẫn chưa thế phân biệt được rô't cuộc hắn là bằng hừu hay kẻ địch của ta.
Viên Thiên Trì làm ra động tác mòi vói ta, ta bước lên từ thuyền nhỏ, chầm chậm đi tói trước mặt Viên Thiên Trì:
"Nhừng chuyện mà Dận Không muôn làm đều không gạt được Viên Thiên Trì!"
Viên Thiên Trì cười phá lên, hắn xoay người bước về phía đảo nhỏ. Ta bước nhanh về phía trước sóng vai cùng hắn.Ta cũng không giấu diếm suy nghi thực sự trong lòng minh:
"Thải Tuyết có ờ đây hay không?"
Trong lòng ngươi vẫn không quên được nàng?”
Ta gật đầu, không chi có Thải Tuyết, còn cả Huyền Anh ta cũng không thế nào quên được.
Viên Thiên Trì thâm ý nói:
"Ta vẫn cho rằng giang son xã tắc mói là thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi, bây giờ nghi lại có lẽ là sai lầm rồi."
Bàn đá dưới tàng cây hoa quế đã sớm bày biện sẵn đồ uống rượu bằng sứ men xanh, gió đêm nhẹ đưa mùi thơm lan tỏa ra bôn phía.
Viên Thiên Trì mim cười nói:
"Dưới hoa và ánh trăng, ta và ngươi nâng cốc chuyện trò vui vẻ cũng có thế xem là một chuyện tốt." Ta lạnh nhạt nói:
"Nếu như có thế lựa chọn, ta tinh nguyện uống rượu cùng một vị mỹ nừ ở noi này.”
Viên Thiên Trì gật đầu, ngồi xuống đôi diện vói ta:
"Có biết vì sao chủng ta vẫn còn ờ lại đến bây giờ không?"
Ta đã sớm đoán ra, nhất định là bọn họ đã gặp phiền toái khó có thế tường tượng nối, nhưng ta cũng không nói ra mà chi mim cười, nói:
"Không phải Viên huynh nghi đến tình bằng hừu giừa chủng ta nên mói không nờ ròi đi chứ?"
Viên Thiên Trì nâng chén rượu lên nói:
"Ngươi đúng là rất biết nói đùa. Thực không dám giấu, sờ dì đến bây giò' chủng ta vẫn chưa ròi đi là vì gặp phải một chút phiền toái."
"Có chuyện gì ta có thế giúp được không?"
Viên Thiên Trì nói:
"Ta cần một lượng lớn than đá, chuyện này ngươi hăn là có đủ khả năng làm được."
Ta nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng của Viên Thiên Trì, trong lòng hiếu, lượng tài nguyên khoáng sản lớn nhất trong thiên hạ đã bị ta nắm trong tay, xem ra lượng than đá mà Viên Thiên Trì cần rõ ràng là ta có thế thu gom đầy đủ được.
Viên Thiên Trì thấy ta không có chút phản ứng nào, thấp giọng nói:
"Chúng ta cũng không lấy không của ngươi. Ngươi thấy chỗ này rồi đấy, nhừng kiến trúc được tạo ra bằng vàng ròng này chính là thù lao chủng ta trả cho ngươi."
Hắn đưa chén rượu tói trước mặt ta như là muôn nhanh chóng hoàn thành giao dịch xem ra rất họp lý này.
Ta lại gạt chén rượu sang một bên. Bòi vì đã dầm phải vết xe đố, ta đương nhiên không dám uống rượu của bọn hắn.
Viên Thiên Trì hoi ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi không đồng ý? Chăng lẽ ngươi không hài lòng vói số lượng vàng này?”
Ta lăc đau nói:
'Than đá đôi vói ngươi lúc này chính là nhu cầu cấp bách, trong lòng ngươi than đá không thế dùng giá trị đế đo lường được. Nhưng trong lòng ta, cho dù có nhiều vàng hon nừa cũng có thế dùng giá trị đế cân nhắc, giao dịch này không công bằng vói ta."
Viên Thiên Trì lộ ra vẻ giật minh, ngay tức khắc hắn đã hiếu được ta thực sự muôn gì:
Thứ cho Viên mồ ngu dốt, xin Long huynh nói rõ! "
Ta lạnh lùng nhìn thng vào đôi mắt hắn, gằn từng chừ:
Viên Thiên Trì chậm rãi gật đầu, đặt chén rượu lên trên bàn, thấp giọng nói:
"Nàng cũng không ờ noi này!"
Ta cười phá lên một lúc mói ngừng lại, đưa mặt sát tói mặt Viên Thiên Trì, hạ giọng nói:
"Nếu như ta không gặp được Thải Tuyết, giừa chủng ta sẽ vinh viền không có bất kỳ giao dịch nào!"
Vẻ mặt Viên Thiên Tri khẽ động, nhưng ngay sau đó lại nói:
"Lúc này Long huynh hoàn toàn bị vây ờ noi này, nếu như ta muôn làm chuyện bất lọi vói ngươi, chi sợ ngươi rất khó an toàn ròi đi."
Ta cười lạnh nói:
"Nếu như ta không nghe lầm, ngươi đang uy hiếp ta?"
Viên Thiên Trì bình tình nói:
"Rất can đảm!"
Ta nhìn Viên Thiên Trì, nói:
"Ta không quan tâm các ngươi cần than đá làm gì, ta chi biết trở lại quê hương đôi vói các ngươi quan trọng hon bất cứ chuyện gì. Mà đôi vói ta, Thải Tuyết mói là quan trọng nhất, ngươi không thế lựa chọn!”
Cho tói nay, ta luôn roi vào thế bị động trước mấy người Viên Thiên Trì, đến bây giò' ta mói đột nhiên phát hiện bọn họ cũng đều có nhược điếm, cũng không phải không thế chiến thắng.
Quyền chủ động roi vào trong tay ta lần đầu tiên, ta dường như đã thấy được hi vọng gặp lại Thải Tuyết. Ta phải nắm chặt lấy cơ hội này, khiến bọn hắn phải nhượng bộ ta.
Viên Thiên Trì cười lạnh nói:
"Long Dận Không, hôm nay ta mói phát hiện, ngươi cũng không phải kẻ thông minh như ta nghi!" Ta cười nói:
"Có lẽ đôi vói người như Viên huynh, vốn không nên dùng phương pháp quá thông minh!"
Trong ánh mắt Viên Thiên Tri toát ra sát cơ lạnh lèo:
"Giết chết ngươi, Trung Nguyên sẽ lại roi vào cảnh hồn loạn một lần nừa, than đá ta cần có thế giao dịch vói nhừng người khác."
Ta thong dong bức bách, nói:
"Có lẽ ngươi có bản lình đó, nhưng chi sợ ngươi không dám!"
M-p / 111 Ạ______ J '-)»»
la CÓ gi mà không dám íTa chắp tay đứng dậy, nhìn lên vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, hít một hoi thật sâu mùi hoa thơm mê người, nói:
"Trong lòng ta đôi vói Thải Tuyết như thế nào, Thải Tuyết liền đôi vói ta như vậy. Nếu các ngươi làm ta tôn thương, chi sợ Thải Tuyết sẽ vinh viền không đưa các ngươi ròi đi..."
Sắc mặt Viên Thiên Trì hoàn toàn trắng bệch, ta đã hoàn toàn lột đi lóp ngụy trang mạnh mè của hắn. Trước mặt ta, hắn không còn bất kỳ ưu thế đáng kế nào.
Ta xoay người lại, mim cười nói:
"Viên huynh đã suy nghi kỹ chưa?"
Một giọng nói réo rắt từ phía xa trả lòi:
IIT1 t r . . I r«
la đong ý vói ngươi!
Không biết Tào Duệ xuất hiện phía sau ta từ lúc nào. Nét mặt hắn bình tình như nước, xem ra nhừng lòi vừa rồi của ta hắn đều nghe thấy toàn bộ, nhưng trên mặt hắn lại không biếu hiện chút buồn vui nào.
"Đi theo ta!"
Tào Duệ xoay người đi về phía trung tâm hòn đảo.
Trong lòng ta vừa mừng vừa sợ, hắn là nhân vật mấu chô't của cả sự kiện, không biết sự xuất hiện của hắn có thế làm cho tất cả mọi chuyện thay đốỉ không?
"Ta còn tờng rằng các ngươi đã đi rồi!"
Ta hết sức kiềm chế kích động trong lòng, nói vói Tào Duệ.
"Ta còn tường rằng các ngươi đã đi rồi!"
Ta hết sức kiềm chế kích động trong lòng, nói vói Tào Duệ.
"Nếu có thế ròi đi, chúng ta cần gì phải ờ lại noi này?”
Trong lòi nói của Tào Duệ lộ ra chút cô đon.
Hắn càng lâm vào khó khăn, trong lòng ta càng vui mừng, điều này đôi vói ta thực sự là chuyện vui vô cùng lỏn, bọn họ đi hay ở hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta.
Cho dù gặp được Thải Tuyết ta cũng sẽ không thực hiện lòi hứa của minh, ta vẫn chưa ngu ngốc đến nồi tự tiền người minh yêu ròi đi.
"Ngươi còn nhớ Huyền Anh không?”
Khi trong lòng ta đang tràn đầy hình bóng Thải Tuyết, Tào Duệ lại đột nhiên nhắc tói Huyền Anh. Ta gật đầu.
Giọng Tào Duệ trờ nên hoi nặng nề:
"Nàng bị bệnh...”
Từ giọng nói của Tào Duệ ta đã nhận ra, chuyện này cũng không lạc quan như ta nghi."Nàng thế nào?”
Trước mặt xuất hiện một gian nhà bằng đá trắng. Nó xuất hiện đột ngột như vậy, tựa như một u linh từ trong bóng tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ta thậm chí còn hoài nghi đây là ảo ảnh do Tào Duệ tạo ra.
Ngày đó ở Thanh Thục son hắn có thế khiến ta lầm tường là Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác nhảy từ trên núi cao xuống, hôm nay cũng có thế tạo ra cảnh Huyền Anh bị bệnh nặng như vậy. Mục đích thực sự của hắn là quấy nhiều tinh thần ta, khiến lập trường vốn kiên định của ta bị dao động.
Tào Duệ thấp giọng nói:
"Ta vốn định xóa đi tất cả trí nhớ của ngươi, nhưng không nghi tói Thải Tuyết thực sự vẫn còn...”
Ý tứ của hắn ta hoàn toàn hiếu. Tào Duệ thò' dài nói:
"Thực ra quên đi được so vói nhớ kỹ còn hạnh phúc hon."
Ta cấn thận đấy của phòng ra, Huyền Anh đang lặng lẽ nằm trên chiếc giường ngọc, dung nhan tiều tụy, bộ dạng như bị bệnh rất nặng.
Ta bước nhanh tói trước giường, nắm lấy bàn tay nàng, giọng run run:
"Huyền Anh!”
Huyền Anh lạnh nhạt cười nói:
"Xem ra huynh vẫn thực sự tim đến.
Trong lòng ta đau xót, nước mắt chợt tràn ra khóe mi, nhẹ giọng nói:
"Muội không phải sợ, có ta ở bên cạnh muội, bất cứ chuyện gì cũng có thế giải quyết."Huyền Anh đột nhiên thò' dài buồn bã:
"Bây giò' ta rô't cuộc hiếu được người định không bằng tròi định, càng muôn nhanh chóng ròi khỏi thế giói này lại càng không thế nào ròi đi."
Ta ảm đạm nói:
"Trong lòng muội, thế giói này thực sự không có điều gì đáng đế lưu luyến sao?"
Huyền Anh nhẹ nhàng thò' dốc một lát rồi mói nói:
"Trường lão đế cho huynh gặp ta thực ra còn có ý khác."
Vừa rồi ta đã loáng thoáng đoán được ý Tào Duệ, bây giờ nhìn đến bộ dạng của Huyền Anh ta đã hiếu được bảy tám phần. Chăng lê bệnh tinh của Huyền Anh nghiêm trọng, nếu tiếp tục ở lại thế giói này nàng sẽ không thế sông được?
Huyền Anh ôn nhu nói:
"Có thế gặp lại huynh một lần, cho dù ta có chết cũng nhắm mắt..."
Hình ảnh nàng lại đột nhiên biến mất trước mắt ta, ta vẫn đứng trên bãi cỏ trông trải, Tào Duệ bình tình nhìn chăm chủ vào ta.
Nét mặt ta vẫn chưa thế khôi phục lại từ trong lo lắng và kinh ngạc.
"Tất cả nhừng gì ngươi thấy đều là sự thật!"
Tào Duệ lạnh lùng nói.
Ta lắc mạnh đầu, ta không thế nào tin được tất cả nhừng chuyện vừa rồi. Sở dì Tào Duệ tạo ra một loạt ảo ảnh này chi đế quấy nhiều tâm thần của ta.
Tào Duệ nói:
"Ta vốn tường rằng có thế thuận lọi ròi khỏi noi này, nhưng không ngờ trên đường lại gặp chuyện chăng lành. Huyền Anh vì thế mà bị thương tốn, tính mạng của nàng đã không kéo dài được quá lâu. Nêu như ngươi không giúp ta, nàng sẽ phải chết rất nhanh tại thế giói này."
Ta bồng nhiên nghi, nếu như Huyền Anh ròi xa ta, đôi vói ta điều đó cũng có gì khác vói nàng chết đi đâu?
Ánh mắt Tào Duệ lóe lên, nói:
"Ngươi không tin ta?"
Ta gật đầu.
Tào Duệ nói:
"Đi qua cây cầu nhỏ phía trước, ngươi sẽ nhận được đáp án minh muôn!"
Bông tuyết bồng nhiên lác đác roi xuống từ trên bầu trời, cây cỏ xanh tưoi xung quanh trong nháy mắt chuyến thành khô vàng, tuyết rất nhanh liền phủ kín bãi cỏ phía trước. Cả tròi đất đột nhiên thay đốỉ trang phục mói, tinh khiết một màu.
Ta thấy cây cầu nhỏ ờ xa xa, trong gió tuyết hiện ra mờ mịt khác thường, mồi tiến thêm một bước, hình ảnh trước mắt ta lại trở nên rõ ràng hon.
Phía trên câu nhỏ có một chiếLiên Hoa đăng đong đưa, ta đi tói trước câu mói phát hiện trên Liên Hoa đăng có bảy chừ lớn "Ưu sầu u tư tác Ly Tao", chuyện cũ nhiều năm trước bồng nhiên hiên lên trong tâm trí, ngày đó câu đô' đèn(đoán hoa đăng) này đã mờ ra một trang truyền kỳ riêng trong cuộc đòi ta.
Noi cao nhất của chiếc câu nhỏ cái Phong Tuyết Đình được điêu khắc từ băng, trên cây cột hai bên chia ra khắc một câu đôi.
Vế trái là: "Năm trăm dặm Thiên trì, thu vào trong đáy mắt, phấp phơ khăn vân tóc tung bay, mừng không gian rộng lớn vô biên. Nhìn: Phương Đông có điều thần kỳ; phía Tây có khí linh bay lên; phía Bắc uốn lượn, phía Nam có dải trắng vòng quanh. Cao nhân vận sĩ, ngại gì không ngoạn thủy du son. Thừa dịp cua còn trên đảo nhỏ, cái lược còn trong sương mai. Thiên địa đốỉ thay, điếm tô một màu đỏ như chu sa. Đừng phụ lòng: tứ phương hương đạo, vạn mẫu cát vàng, phù dung chín ngày hè; dương liều ba ngày xuân."
Vế phải là: "Mấy nghìn năm chuyện cũ, như được khắc vào trong lòng. Nâng cốc lên cao, ngợi khen anh hùng không dứt. Nghi: Hán xây Lâu Thuyền, Đường dựng Thiết Trụ, Tông vung Ngọc Phủ, Nguyên tạo Túi da. Công nghiệp vĩ đại, tôn hao tâm lực bao đòi. Bao nhiêu Họa tranh châu ngọc, chi như mưa buốỉ sớm mai. Chi còn bia đá vờ, tang thương như khói sóng chiều tà. Thắng cô độc: mà điều nhỏ không thông, chi như lửa trên sông dài, hai đàn thu Nhạn, một mái tóc sương."
Tức cảnh sinh tinh khiến ta roi nước mắt, câu đôi này không lúc nào ta không khắc trong tâm khảm, nhưng là hôm nay ta mói cảm nhận được tư vị chân chính trong đó.
Trong đinh, Y Nhân mặc y phục trắng, trên tay cam cây dù màu đỏ chầm chậm đi về phía ta, tất cả tựa như một giấc mộng, nếu tất cả chi là một giấc mộng, ta tình nguyện vinh viền sẽ không tinh lại.
Cái tên Thải Tuyết khiến ta ngày đêm nhớ thương rô't cuộc hiện lên trong lòng ta, nhưng ta lại không thế nào gọi được.
Chủng ta đứng nhìn nhau thật lậu, đều thấy được tinh ý trong mắt đôi phương, trải qua thòi gian dài tương tư đã hóa thành lệ nóng chảy xuống ròng ròng.
Ta không đế ý đến tất cả vọt tói ôm chặt lấy thân thế mềm mại của Thải Tuyêít, hoi ấm và mùi hương của cơ thế chân thật mà rõ ràng như thê' tất cả nhừng gì trước mắt đều không phải là một giấc mộng.
"Ta sẽ không đế muội đi! "
Câu nói đầu tiên của ta chính là một lòi thề.
Thải Tuyết khè lau đi nước mắt trên mặt ta, một lúc lâu sau mói ôn nhu nói:
"Huynh gầy đi rất nhiều...”
Chi một câu hỏi thăm ân cần như vậy lại mò' ra cánh của tinh cảm của ta, chưa bao giờ ta đế lộ ra sự yếu ớt không khắc chế chút nào như vậy.
Chủng ta nắm tay nhau ngồi trong đinh.
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
"Tào tiên sinh không lừa huynh, Huyền Anh bị bệnh nặng, nếu không nhanh chóng ròi khỏi noi này chi sợ sẽ không giừ được tính mạng lâu nừa!"
Ta ảm đạm thò dài:
"Vì sao muội nhất định phải ròi đi cùng hắn?”
Thải Tuyết rưng rưng nói:
"Nếu ta có thế lựa chọn, ta tinh nguyện trò' lại thành Thải Tuyết không buồn không lo của ngày xưa, binh yên ờ bên cạnh chăm sóc công tử. Nếu có mưa gió, công tử sẽ vì Thải Tuyết mà che chắn cả bầu trời, nếu có nguy nan, công tử sẽ lao vào trong nước lửa đế cứu Thải Tuyết..."
Ta nắm chặt bàn tay Thải Tuyết nói:
"Ngày xưa có thế, hiện tại vẫn có thế, chi cần trong lòng muội vẫn có ta, ta vẫn sẽ luôn đôi xử vói muội như dì vãng!"
Thải Tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới, vành mắt đỏ lên, nói:
"Công từ không thay đốỉ, nhưng Thải Tuyết cũng đã thay đốỉ, Thải Tuyết trước mắt huynh đã không còn là Thải Tuyết của ngày xưa nừa!"
Ta hét lớn:
'Muội chưa bao giò' thay đốỉ, trong lòng ta muội vinh viền là Thải Tuyết của lần đầu ta gặp. Là ta cứu muội ra từ Cân vương phủ, muội đã từng nói tính mạng muội là của ta. Không có sự cho phép của ta, muội nhất định không được ròi khỏi ta!"
Ta gần như thô bạo kéo Thải Tuyết vào lòng, cảm thụ thân thế mềm mại của nàng đang run rẩy. Ta tinh táo biết được, nàng run rẩy không phải vì sợ hãi mà bòi vì sự cảm động trong lòng.
Om nhau một lúc lâu Thải Tuyết mói tránh thoát từ trong lòng ta.
"Nếu như ta mò' miệng cầu huynh chuyện kia, huynh có thế đáp ứng không?"
Ta quả quyết lắc đầu nói:
"Ta chăng nhừng không đáp ứng, hon nừa chi cần có cơ hội, ta sẽ tiêu hủy tất cả các mỏ than ở Trung Nguyên, ta nhất quyết sẽ không đế muội ròi khỏi ta!"