A Đông nói:
“Chủ nhân, một canh giờ nữa sẽ đến hải vực Thiên Đường đảo!”
Ta gật đầu nói:
“Bây giờ là mấy?”
Đằng Đa Nhĩ nói:
“Mới qua canh ba!”
Tính mạng của hắn đã nằm trong tay của ta, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng nào cả.
Ta hướng A Đông nói:
“Lập tức chuẩn bị, khi thương thuyền tiến nhập hải vực Thiên Đường đảo thì bắt đầu hành động, cần phải ép thủy thủ chạy tới Thiên Đường đảo.”
Đằng Đa Nhĩ sợ hãi nói:
“Chủ nhản... Thiên Đường đảo... chính là chỗ hải tặc tụ tập, vì sao chúng ta phải dấn thân vào hiểm cảnh?”
Khinh Nhan cười nói:
“Hiện giờ ngươi còn không rõ thân phận của chúng ta hay sao?”
Đằng Đa Nhĩ hít một hơi lạnh, hắn cho rằng chúng ta là hải tặc.
Trong lòng ta cười thầm, hôm nay chỉ đơn giản như vậy đã bắt được thương thuyền của Cáp Di, làm cho Gia Luật Xích Mi tổn thất một số lượng tiền bạc lớn, đồng thời còn mang tới cho Thiên Đường đảo một lễ vật trọng hậu.
A Đông và Đằng Đa Nhĩ đối với bố trí của con thuyền này tương đối quen thuộc, vị trí mấu chốt không phải là Cáp Di, mà là thuyền trưởng.
Chúng ta quyết định, Khinh Nhan sẽ dẫn A Đông và Đằng Đa Nhĩ đi đối phó võ sĩ trên thuyên, ta và hai gã võ sĩ khác đi tới khoang thuyền trưởng.
Chỗ ở của thuyền trưởng cách chúng ta không quá xa.
Đi lên boong tàu, gió lạnh trong lành thổi tới làm cho tinh thần của ta như muốn rung lên, vầng trăng sáng đang treo cao trên bầu trời, ta vẫn còn chưa bao giờ nhìn thấy trăng sáng rõ như thế này, nên phải nhíu mắt lại, cảnh tượng này đối lập với khoang thuyền đầy bóng tối.
Hai gã võ sĩ đi trước ta mở đường.
Đi tới khoang thuyền, ta đập cửa, một võ sĩ nói:
“Bác Liên Lô thuyền trưởng!”
Qua một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, một người Hồ vóc người cường tráng đi ra mở cửa, ta nhanh như tia chớp chỉ trường đao vào ngực của hắn.
Bác Liên Lô kinh tiếng nói:
“Ngươi... là ai?”
Ta cười nhạt nói:
“Là bằng hữu hay địch nhân còn phải tùy thuộc vào sự lựa chọn của ngươi.”
Bác Liên Lô không phải người ngu, hắn đương nhiên biết mạng sống còn trọng yếu hơn bất cứ chuyện vì khác, những thủy thủ khác đều được Bác Liên Lô mang từ quê nhà đi, cho nên tuyệt đối vâng lời.
Thương thuyền khi đến thuỷ vực Thiên Đường đảo, thì chuyển hướng chạy thẳng về phía Thiên Đường đảo.
Phía chân trời đã ánh lên một màu chì, ánh bình minh sắp hiện lên, trong lòng ta sung sướng cố gắng hít thở không khí tự do.
Khinh Nhan cười đi tới bên người ta, xem ra chuyện bên kia của nàng cũng thuận lợi.
Bác Liên Lô run giọng nói:
“Tráng sĩ dự định đối đãi với chúng ta ra sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Lúc dỡ hàng hóa xuống xong, các ngươi có thể rời đi.”
Lúc này Cáp Di mới đi từ trong khoang ra, hắn còn chưa biết chuyện gì, khi nhìn thấy ta và Khinh Nhan, hắn không khỏi ngơ ngác, rồi nhận ra ta chính là Đấu sĩ Băng Báo nổi danh Đông Hồ, sợ hãi nói:
“Ngươi... ngươi sao lại ở đây?”
A Đông ở phía sau hắn lạnh lùng nói:
“Đương nhiên là chủ nhân ta có sự sắp xếp.”
Cáp Di mặt đột nhiên biến sắc nói:
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Cáp Di run giọng nói:
“Ngươi...Ngươi...”
Hắn bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, hướng đám võ sĩ liều mạng kêu lên:
“Nếu như tới Thiên Đường đảo, chúng ta chắc chắn không thể sống sót, chúng ta... cùng... bọn họ liều mạng...”
Ta hướng A Đông nháy mắt, Cáp Di lời còn chưa nói hết, kiếm phong băng lãnh của A Đông đã xẹt qua yết hầu hắn, máu từ trên cổ hắn phun ra, dưới ánh nắng sớm, có vài phần thê lương.
Thân hình mập mạp của Cáp Di nặng nề đổ ập xuống dưới.
Đằng Đa Nhĩ và một võ sĩ nhấc thi thể của hắn lên, ném xuống biển, mọi người đều bị hành động của A Đông làm chấn động, không có bất kỳ ai dám động thủ chống lại.
Thủy thủ phụ trách cảnh giới bỗng nhiên kêu lên một tiếng, chúng ta xoay người nhìn lại, thấy ở hướng đông có hai chiếc thuyền lớn đang chạy tới chỗ chúng ta. Từ rất xa ta đã nhìn thấy trên cái cờ lớn có một chữ Long, hóa ra là chiến thuyền của Hải Long bang.
Ta hướng Bác Liên Lô nói:
“Kéo cờ trắng lên, đừng để bọn họ công kích chúng ta.”
Tính mạng của Bác Liên Lô đang nằm trong tay của ta, đương nhiên là không dám chống lại, cuống quít hạ lệnh cho thủy thủ kéo cờ.
Chỉ chớp mắt hai chiếc chiến thuyền đã một trái một phải áp sát chúng ta, hải tặc trên thuyền liên tục gào rú. Ta đi lên mũi thuyền, cất cao giọng nói:
“Làm phiền thông báo cho Kiều đảo chủ và Khâu huynh một tiếng, có cố hữu cầu kiến.”
Quần tặc khi nghe thấy ta nói ra tên của thủ lĩnh mình, thì lập tức im lặng, có người chạy đi thông báo cho đầu lĩnh.
Đám võ sĩ và thủy thủ trên thuyền sợ hãi, họ lo lắng cho số phận của mình.
Khinh Nhan lặng lẽ kéo ống tay áo của ta, nói:
“Có người đến!”
Ta cũng nhận ra sự biến hóa trên thuyền của đối phương, quần tặc chia làm hai hàng, có một thiếu nữ mặc võ sĩ phục màu đỏ chậm rãi đi lên mũi thuyền. Da nàng trắng như tuyết, dung mạo như tranh, chính là nữ nhi của đảo chủ Thiên Đường đảo Tử Ngưng.
Ta mỉm cườu nói:
“Tử Ngưng cô nương, chúng ta lại gặp mặt!”
Trung khí của ta lớn, âm thanh vang đi rất xa.
Tử Ngưng thản nhiên cười, bàn tay nhỏ nhắn vung lên, một mũi ám tiễn “vù” một tiếng bắn ra, chuẩn xác ghim vào trên cột buồm.
Thân hình mềm mại của nàng bay lên trời, mềm mại phiêu nhiên đi sang thuyền của chúng ta.
Ta nhìn kỹ lại, thấy trên ám tiễn có một sợi dây bạc rất nhỏ, nó dẻo dai vô cùng, có thể chịu được trọng lượng rất lớn.
Tử Ngưng phong tư trác tuyệt bay xuống ở trước mặt ta, cười duyên nói:
“Ta còn đang thắc mắc là ai muốn tìm phụ thân ta, hóa ra là ngươi...”
Ta chớp măt với nàng, ý bảo không nên tiết lộ thân phận của ta trước mặt mọi người.
Tử Ngưng lập tức hiểu ý, mỉm cười nói:
“Long công tử lần này đến đây có gì phân phó không?”
Ta cười nói:
“Thứ nhất là để thăm Kiều đảo chủ, thứ hai là cầu các người giúp ta một chút chuyện.”
Tử Ngưng nói:
“Hai ngày nay phụ thân ta cũng nhắc về công tử nhiều lần.”
Ta cười nói:
“Chờ khi đến Thiên Đường đảo ta nhất định phải cùng Kiều đảo chủ uống mấy chén.”
Đôi mắt đẹp của Tử Ngưng nhìn thẳng vào Khinh Nhan, không khỏi thở dài nói:
“Vị muội tử này thật xinh đẹp, là phu nhân của công tử ư?”
Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trong lòng ta mừng rỡ, hướng Tử Ngưng nói:
“Trên thương thuyền này có không ít hàng hóa, tạm thời có thể coi như lễ vật ta tặng cho cô nương.”
Tử Ngưng vui vẻ nói:
“Đa tạ Long công tử.”
Nàng phất phất tay, hải tặc thủ hạ của nàng gào thét đi lên trên thuyền, chỉ trong chốc lát, những hàng hóa có giá trị trên thuyền đã không còn chút nào.
Đợi khi hàng hóa được bốc lên hết, ta xoay người nói với Bác Liên Lô:
“Ngươi mang theo thủ hạ có thể rời đi, bọn họ sẽ không làm khó ngươi.”
Bác Liên Lô thở dài một tiếng, thần tình buồn bã vô cùng, hắn bị mất hàng hóa, được nhiên là Gia Luật Xích Mi sẽ không nhẹ tay với hắn.
Tử Ngưng nói:
“Ngươi chớ khổ sở, chỉ cần ngươi nói với chủ nhân của mình là nhóm hàng hóa này bị Thiên Đường đảo cướp, thì hắn chỉ biết than mình xui xẻo mà thôi.”
Dưới sự hướng dẫn của Tử Ngưng, ta lên chiến thuyền của nàng, ngoại trừ A Đông, Đằng Đa Nhĩ cũng mang theo hơn hai mươi thủ hạ đi qua.
Ta cười nói:
“Ngươi theo ta làm cái gì?”
Đằng Đa Nhĩ nói:
“Nô tài quyết định đi theo chủ nhân, ngày sau chủ nhân đi đâu, thuộc hạ sẽ đi tới đó.”
Ta phất phất tay nói:
“Ta chỉ lừa gạt ngươi, căn bản không có Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, ngươi cũng không trúng độc, mau chóng trở về thương thuyền của mình đi.”
Không nghĩ tới Đằng Đa Nhĩ lại cùng với đám võ sĩ đồng loạt quy xuống, nức nở nói:
“Chủ nhân, nếu như không thu nhận đám thuộc hạ, đám thuộc hạ xin chết ở đây.”
Ta ngơ ngác, nhưng cũng hiểu là đám Đằng Đa Nhĩ làm mất hàng hóa, Cáp Di lại bị giết, khi trở về chúng sẽ không cách nào ăn nói được với Gia Luật Xích Mi. Chức trách của họ khác với đám thủy thủ, nếu như Gia Luật Xích Mi truy cứu chắc chắn họ sẽ chết.
A Đông thấp giọng nói:
“Chủ nhân, thân thủ của bọn họ cũng không tệ lắm.”
Hắn và Đằng Đa Nhĩ dù sao cũng ở chung một khoảng thời gian, có thể nói là có giao tình.
Ta gật đầu nói:
“Được rồi! Các ngươi có thể theo ta, nhưng mà nếu có lòng mưu nghịch, ta quyết không nhẹ tay với các ngươi đâu!”
Bây giờ là thời gian ta cần dùng người, càng có thêm nhiều người càng tốt.
Đằng Đa Nhĩ cuống quít cùng đám võ sĩ dập đầu với ta.
Sau nửa canh giờ, đã tiến vào Nguyệt Nha Loan, Đằng Đa Nhĩ và đám võ sĩ lần đầu tiên thấy quy mô của hải tặc như vậy, sợ hãi than không ngớt.
Trên cảng đã có một đám người, chắc là chờ chiến thuyền chiến thắng khải hoàn trở về.
Chiến thuyền vừa cập bến, mấy người đứng trên đã lao tới vận chuyển hàng hóa xuống.
Ta và Tử Ngưng sóng vai đi xuống chiến thuyền, đã thấy Kiều Sở Tam hạc phát đồng nhan cười tươi đi tới chỗ chúng ta, nói:
“Bình vương điện hạ, ta thật sự là nhớ người muốn chết!”
Kiều Sở Tam cười tủm tỉm nhìn về phía Tử Ngưng nói:
“Con gái, phụ thân đúng là tâm phục khẩu phục với con.”
Ta mê hoặc nói:
“Kiều đảo chủ nói những lời này là có ý gì?”
Kiều Sở Tam ôm cánh tay của ta, đi vào trong đảo, cười to nói:
“Chúng ta đã nghe nói chuyện ở Đại Hán, nhiều ngày nay vẫn lo lắng cho an nguy của điện hạ. Tử Ngưng có dự cảm là điện hạ vô cùng có khả năng sẽ nhập Tần.”
Ta cười nói:
“Tử Ngưng cô nương có dự kiến tương lai như vậy, nếu như Gia Cát tiên sinh biết được chắc chắn sẽ hoảng sợ cho mà xem.”
Tử Ngưng thản nhiên cười nói:
“Chuyện này phân tích cũng không có mấy khó khăn, hiện nay Hán quốc đang tìm điện hạ khắp nơi. Nếu như điện hạ trở lại Đại Khang, sẽ có rất nhiều người không muốn cho điện hạ leo lên chức vị thái tử, gặp hiểm nguy chắc chắn là nhiều. Tần quốc đột nhiên hủy không kết minh, việc này đã chứng minh Bình vương điện hạ thuyết phục được Tần thái hậu, Tần quổc sẽ vô cùng có khả năng cùng Đại Khang hữu hảo, điện hạ nhập Tần là việc đương nhiên?”
Ta và Kiều Sở Tam đồng thời nở nụ cười.
Kiều Sở Tam nói:
“Phụ tử chúng ta trong lúc rảnh rỗi có phân tích một chút tình thế thiên hạ, Bình vương điện hạ ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt.”
Ta cười nói:
“Kiều đảo chủ và Tử Ngưng cô nương phân tích đạo lý rõ ràng, lát nữa ta còn muốn tỉ mỉ nghe cao kiến của các vị.”
Kiều Sở Tam cười nói:
“Chỉ cần điện hạ không chê chúng ta kiến thức nông cạn, hai phụ tử chúng ta sẽ nói tường tận.”
Ta hỏi Khâu Dặt Trần tại sao lại không ở trên đảo:
“Khâu huynh đâu?”
Tử Ngưng nói:
“Điện hạ không biết huynh ấy tới Tuyên Thành giúp điện hạ huấn luyện thủy quân hay sao?”
Ta cảm thán nói:
“Lúc ta rời khỏi Tuyên Thành, Khâu huynh còn chưa tới, xem ra ta bỏ mất cơ hội hàn huyên rồi.”
Tử Ngưng nói:
“Huynh ấy mới sai người đưa thư về, nói tất cả moi chuyện đều hết sức thuận lợi.”
Kiều Sở Tam an bài chúng ta ở trong Mộc Lâu trại, từ khi ta trở về Đại Tần lần trước, hắn đã xây dựng riêng chỗ ở cho ta.
Bọn họ vốn tưởng rằng ta và Khinh Nhan là vợ chồng, nên an bài chúng ta ở cùng một gian phòng. Nhưng Khinh Nhan lại đột nhiên ở một phòng khác, ta bỗng nhiên cảm giác được, Khinh Nhan đã bắt đầu duy trì khoảng cách với ta.
Đêm đó Kiều Sở Tam thiết tiệc tẩy trần cho ta ở Thính Triều Lâu, ta mời Khinh Nhan cùng đi, nhưng nàng lấy lý do là thân thể không khỏe không muốn đồng hành, ta đành phải một mình đi dự tiệc.
A Đông, Đằng Đa Nhĩ và đám võ sĩ ở tầng dưới cùng nhau uống rượu.
Ta và phụ tử Kiều Sở Tam ở lầu hai trò chuyện.
Rượu quá tam tuần, Kiều Sở Tam nói:
“Điện hạ có thể bình yên chạy trốn khỏi Hán quốc, thật sự là phúc của Đại Khang.”
Ta cười nói:
“Hán Thành Đế một lòng muốn giữ ta ở lại Hán đô, lần này nếu như không có Tinh Hậu trợ giúp, chỉ sợ ta thực sự bị giam lỏng rồi.”
Kiều Sở Tam cả giận nói:
“Cái tên tiểu nhân Hạng Bác Đào này, nếu như muốn đánh thì đường đường chính chính đánh với Đại Khang một trận, cần gì phải bày ra âm mưu quỷ kế như vậy?”
Tử Ngưng nói:
“Phụ thân từng nói Hán quốc không có thực lực nuốt được Đại Khang, Hạng Bác Đào không phải người ngu, hắn đương nhiên ý thức được điểm này, liên minh với bốn quốc gia khác đúng là một biện pháp tốt nhất.”
Ta gặt đẩu nói:
“Hạng Bác Đào thủ đoạn đúng là cao minh.”
Kiều Sở Tam nói:
“Cao minh thì thế nào, cũng vẫn bị điện hạ phá hỏng âm mưu, chỉ cần Tần quốc không gia nhập liên minh, hắn có thể làm nên sóng gió gì?”
Ta thở dài nói:
“Cho dù Tần quốc không gia nhập liên minh, thì lực lượng của Hán Thành Đế cũng không thể coi thường, nếu như Hán Thành đế vẫn có thể phát động chiến tranh với Đại Khang.”
Kiều Sở Tam nói:
“Cũng may là phụ hoàng điện hạ có quyết định anh minh, lần này điện hạ phá hỏng âm mưu với năm nước, chuyện phục hưng Đại Khang đúng là có hi vọng rồi.”
Ta lặng lẽ không nói, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tử Ngưng dường như hiểu nỗi khổ trong lòng ta, thấp giọng nói:
“Điện hạ có phải là lo lắng Hâm Đức hoàng để lật lọng hay không?”
Kiều Sở Tam vỗ bàn một cái thật mạnh, cả giận nói:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huống chi miệng của hắn nói ra toàn lời vàng ngọc, muốn đổi ý là đổi ý hay sao?”
Ta cười nói:
“Kiều đảo chủ cần gì phải kích động, nếu như ta lên làm thái tử, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sợ rằng cảnh ngộ càng khó khăn hơn.”
Kiều Sở Tam nói:
“Điên ha định làm gì?”
Ta nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
“Ta bây giờ lo lắng không phải là Đại Khang mà lại là Đại Tần, không biết bệnh tình của Yến Nguyên Tông như thế nào rôi?”
Kiều Sở Tam nói:
“Ta không rõ lắm về tình hình của Tần quốc, tin tức về Yến Nguyên Tông bị phong tỏa nghiêm ngặt, toàn bộ Đại Tần ai cũng biết Yến Nguyên Tông bệnh nặng, thế nhưng bệnh tình thực sự của hắn như thế nào không một ai biết cả.”
Ta gật đầu, Tinh Hậu phong tỏa tin tức của Yến Nguyên Tông là một nước cờ phải đi, đồng thời chứng minh chuyện Yến Nguyên Tông còn sống trên đời này, việc này làm ta an tâm hơn rất nhiều.
Tử Ngưng nói:
“Điện hạ có dự định trở về Đại Khang không?”
Ta mỉm cười nói:
“Thực không dám dấu diếm, ta và Tinh Hậu đã đạt thành hiệp nghị, lần này ta chọn con đường Tần quốc trở lại Đại Khang, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó chính là tiến hành liên minh với Tần quốc.”
Kiều Sở Tam mắt hổ sáng quắc lớn tiếng nói:
“Nếu như Đại Khang thực sự có thể liên minh với Đại Tần, hai nước lấy sự hiểm yếu của Trường Giang, dựng thành phòng tuyến, như vậy thì các nước Hán, Tề, Tấn có hợp lực lại cũng khó mà thành tai họa được.”
Tử Ngưng nói:
“Cho dù Tinh Hậu đáp ứng, Túc vương Yến Hưng Khài cũng chưa chắc sẽ đông ý.”
Ta cười nói:
“Ta cảm thấy hắn chẳng có lý do gì cự tuyệt, liên minh với Đại Khang còn tốt hơn so với Đại Hán nhiều lắm.”
Kiều Sở Tam nói:
“Ta nghe nói Yến Hưng Khải đang toàn lực ủng hộ Yến Nguyên Tịch lên đế vị, nếu như bây giờ Yến Nguyên Tông bất hạnh chết đi, có lẽ mưu đồ của hắn sẽ thành hiện thực.”
Tử Ngưng gật đầu nói:
“Yến Nguyên Tịch vốn là Đại Tần thái tử, là người thừa kế hợp pháp của Tuyên Long hoàng đế. Tinh Hậu cướp đế vị của hắn cho Yến Nguyên Tông, thần dân Đại Tần ai mà chẳng biết chuyện này.”
Ta nâng chén rượu lên nói:
“Kiều đảo chủ, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Kiều Sở Tam cười nói:
“Điện hạ không cần khách khí như thế, chỉ cần Kiều Sở Tam có thể làm được, cho dù phải xông pha khói lửa không chối từ.”
Ta thấp giọng nói:
“Ta muốn Kiều đảo chủ sai thủ hạ có thể tin cẩn tới Tuyên Thành, báo tin của ta cho các vị thê tử ở nhà.”
Kiều Sở Tam ha ha cười nói:
“Ta còn tưởng là chuyện gì, chuyện này thì không đáng lo?”
Ta trịnh trọng nói:
“Chuyện này cần phải thật bí ẩn, ta không muốn kinh động tới bất kỳ thế lực nào ở Đại Khang.”
Kiều Sở Tam cười tủm tỉm nhìn về phía Tử Ngưng nói:
“Ta phái con gái của ta tới Tuyên Thành, thuận tiện thăm Dật Trần một chút, Bình vương đã yên tâm chưa?”
Tử Ngưng tới Tuyên Thành đúng là hợp ý của ta, ta hướng Tử Ngưng nói:
“Đã như vậy thì làm phiền Tử Ngưng cô nương rồi.”
Tử Ngưng nói:
“Ngày mai ta sẽ lập tức tới Tuyên Thành đem tin tức bình an của Bình vương báo cho mọi người.”
Kiều Sở Tam nói:
“Bình vương điện ha dự tính khi nào tới Tần đô?”
Ta suy nghĩ một chút:
“Càng nhanh càng tốt, ngày mai ta và Tử Ngưng cô nương cùng đi, bệnh tình của Yến Nguyên Tông trở nên nghiêm trọng, ta tới khi hắn còn sống, còn hơn là tới để chịu tang.”
Trở lại phòng ở, ta thấy phòng của Khinh Nhan đã tắt đèn, ta do dự một chút rồi đập cửa.
“Là ai?”
Bên trong truyền đến thanh âm của Khinh Nhan.
Câu này là nàng cố ý nói, trong tiểu lâu này chi có hai chúng ta, huống chi với sự nhạy cảm của nàng, chắc chắn đã đoán được bước chân của ta.
Ta không lên tiếng, im lặng đợi phản ứng của Khinh Nhan.
“Muội hôm nay mệt mỏi...”
Thanh âm của Khinh Nhan có vẻ yếu ớt.
Ta vẫn không rời đi, ta cam đoan lúc này trong lòng của Khinh Nhan đang tranh đấu kịch liệt.
Qua hồi lâu, Khinh Nhan mới mở cửa phòng, trong đôi mắt đẹp toàn là lệ nóng, nàng bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng của ta. Ta bế xốc nàng lên, đi vào trong phòng.
Ta thấp giọng nói:
“Chẳng nhẽ hôm nay nàng lại lười biếng, không chịu luyện công hay sao?”
Khinh Nhan run giọng nói:
“Muội nhớ huynh...”
Ta cười nói:
“Nha đầu ngốc, chẳng phải là ta tới rồi hay sao?”
Lời còn chưa dứt, Khinh Nhan đã chủ động dâng cặp môi thơm, ta quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, cố sức mút đôi môi, Khinh Nhan rên rỉ thở dốc.
Ta cởi quần áo của nàng, những đường cong mê người của nàng hiển thị trước mặt ta, da thịt của nàng trắng noãn, do xấu hổ nên ửng đỏ.
Ta không còn kiềm chế được nữa, đặt thân hình của Khinh Nhan xuống dưới, dùng tay tách hai bắp đùi đẹp. Thân hình của Khinh Nhan hơi nhích, cố ý đón gió theo trăng.
Đôi chân ngọc của nàng quấn chặt lấy ta, sự sung sướng đã thiêu đốt, cả hai thân hình chúng ta dung họp làm một, trong bóng đêm chỉ còn lại xuân ý dạt dào...
Sáng sớm hôm sau ta và Tử Ngưng cùng hơn ba mươi người khác rời khỏi Thiên Đường đảo tới Đại Tần, Khinh Nhan đã khôi phục lại như trước đây, mặc dù ở trước mặt mọi người vẫn hơi rụt rè với ta, nhưng từ trong đôi mắt đẹp của nàng, ta cảm nhận được tình yêu nóng bỏng.
Ta giao bức thư đã viết từ trước cho Tử Ngưng, trịnh trọng bảo nàng phải giao tận tay bức thư này cho Sở Nhi.
Tử Ngưng cười nói:
“Bình vương yên tâm, ta nhất định giao tận tay bức thư này cho Vương phi.”
Ta ân cần nói:
“Đường tới Tuyên Thành ngàn dặm xa xôi, Tử Ngưng cô nương nhất định phải cẩn thận một chút.”
Tử Ngưng cười nói:
“Những lời này ta đang muốn nói với Bình vương, ta chỉ là một nữ tử bình thường, làm gì có ai lưu ý, thế nhưng nếu tin tức Bình vương nhập Tần truyền ra ngoài, khẳng định có không ít người sẽ tới tìm người gây phiền phức.”
Ta ha hả cười nói:
“Hình như cả đời ta đều làm bạn với phiền phức.”
Trong đôi mắt của Khinh Nhan hiện lên sự u buồn nhàn nhạt, chắc chắn là nàng đang lo lắng Lãnh Cô Huyên sẽ gây bất lợi với ta.
Tử Ngưng hướng ta thâm ý cười cười, nhẹ giọng nói:
“Khinh Nhan cô nương rất quan tâm tới Bình vương điện hạ đấy!”
Khinh Nhan khuôn mặt đỏ lên, giải thích:
“Quan hệ giữa ta và Bình vương điện hạ không giống như Tử Ngưng cô nương nghĩ, chỉ là tình bằng hữu bình thường mà thôi.”
Câu này của nàng đúng là đã vẽ rắn thêm chân.
Tử Ngưng nở nụ cười.
Ta nói tránh đi:
“Lần này Khinh Nhan cô nương tới Tuyên Thành là có thể gặp mặt Khâu đại ca nói chuyện rồi.”
Tử Ngưng khuôn mặt ửng hồng nói:
“Quan hệ giữa ta và Khâu đại ca không giống như Bình vương nghĩ, chỉ là huynh muội bình thường mà thôi.”
Trong lòng ta ngơ ngác, khi nhìn lại Tử Ngưng thì nàng đã sang thuyền khác.
Ta thầm nghĩ:
“Tử Ngưng nói câu này với ta có phải là một sự ám chỉ hay không? Nàng muốn nói nàng với Khâu Dật Trần không có như ta nghĩ.”
Thế nhưng ta lập tức bỏ đi, Thiên Đường đảo đối với ta rất trọng yếu, Khâu Dặt Trần và ta cũng rất hợp ý, huống chi hắn đã có tình cảm lâu năm với Tử Ngưng, ta ngàn vạn lần không thể sinh ra ý niệm gì với Tử Ngưng cả.
Từ Thiên Đường đảo đến Tế Châu tổng cộng đi mất khoản hai ngày ba đêm, tới nửa đêm thứ hai chúng ta đã cùng với mọi người rời khỏi cảng Đông Xá.
Đây là nơi mà Hải Long bang thường dùng làm địa điểm di chuyển, lần trước ta từ Đông Hồ trở về cũng cùng với Tử Ngưng và Khâu Dật Trần cũng tới nơi này.
Tử Ngưng sẽ theo kế hoạch đi đường thủy với Đại Khang, qua Miện Trì thành, qua Vi châu, rồi mới tới Tuyên Thành, đường đi ngược gió.
Sở dĩ ta chọn đường bộ tới Tần đô là do tiết kiệm ngắn nhất thời gian di chuyển, thứ hai là Tế Châu có Diêm trường Điền thị, nhân cơ hội này, ta có thể bái phỏng Tiền Tứ Hải một chút.
Bởi vì hiện tại đã là nửa đêm, cho nên chúng ta trọ lại trong khách sạn Tây Lai.
Ta thuê một gian phòng hảo hạng, thấy Khinh Nhan không phản đối, trong lòng ta mừng rỡ, biết là đã qua được cửa của Khinh Nhan, nàng đã quyết định đi theo ta.
Ta nắm bàn tay của Khinh Nhan đi vào bên trong phòng, khép cửa lại, từ trong đôi mắt của Khinh Nhan có hai dòng lệ chảy ra, trong lòng ta ngơ ngác, cảm thấy có điều gì đó không ổn, thấp giọng nói:
“Có chuyện gì khiến nàng thương tâm như vậy?”
Khinh Nhan tựa vào trong lòng ta nói:
“Dận Không, muội phải rời khỏi nơi này một thời gian.”
Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, trong đôi mắt đẹp kia mặc dù u buồn, nhưng mà ta nhìn không thấu nội tâm của nàng.
Khinh Nhan cố sức cắn môi anh đào:
“Muội có rất nhiều chuyện phải làm.”
Ta bỗng nhiên ôm nàng vào trong lòng nói:
“Ta không cho nàng đi, ta muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, làm thê tử của ta!”
Khinh Nhan run giọng nói:
“Dận Không, muội đồng ý với huynh, chỉ cần xử lý xong chuyện của môn phái, muội sẽ trở lại gặp huynh. Tới lúc đó, muội sẽ quên hết toàn bộ chuyện trong giang hồ, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng bên cạnh huynh.”
Ta chậm rãi lắc đầu nói:
“Muội đang gạt ta, trong lòng muội nhất định có chuyện đang giấu ta.”
Khinh Nhan lệ rơi đầy mặt nói:
“Huynh là nam nhân duy nhất muội yêu, cần gì muội phải giấu huynh cơ chứ?”
Ta cúi người, hôn lên khuôn mặt của nàng, thân hình của Khinh Nhan giống như một loại dây leo bám vào người của ta…
Khi ta tỉnh lại, Khinh Nhan không còn ở bên cạnh nữa, chăn gối vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng, trên miệng của ta nở nụ cười chua xót.
Khinh Nhan đi rồi, trong lòng nàng chắc chắn có nhiều bí mật không muốn cho ta biết, nàng vẫn một mình một thế giới.
Nếu như ta miễn cường nàng, cũng có thể giữ nàng bên cạnh, thế nhưng ta không làm như vậy.
Ta tin tưởng là sẽ có một ngày, nàng sẽ trở về bên cạnh ta, trên thế giới này, chỉ có ta mới tồn tại trong lòng nàng.
Điều khiến ta thất vọng là Tiền Tứ Hải bây giờ không có ở Tế Châu, nghe nói bảy ngày trước hắn đã tới Đại Khang.
A Đông dắt ngựa tới chỗ của ta, cung kính nói:
“Chủ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Ta cười nói:
“Nếu Tiền Tứ Hải không ở chỗ này, chúng ta phải mau chóng tới Tần đô.”
Đằng Đa Nhĩ và hai mươi võ sĩ đồng thời phi thân lên lưng ngựa, chuẩn bị rời khỏi diêm trường.
Phía trước có hơn mười kỵ mã đang phi thẳng vào trong đại môn, ta đưa mắt nhìn lại, thấy mấy người dẫn đầu lại là người mà ta quen biết.
Một người trong đó chính là chủ nhân bến tàu Đông Hải - Tây Môn Bá Đống, hắn cũng chính là Nhị đương gia của Tây môn thế gia, bên cạnh còn có nữ nhân nổi danh nhất Tế Châu là Lạc Vân Nhạn, ngoài ra còn có tổng quản Diêm trường Từ Đại Trì.
Bọn họ cũng không ngờ là gặp ta ở đây, cả hai bên đều im lặng.
Lạc Vân Nhạn có phản ứng đầu tiên, cười duyên nói:
“Ôi chao! Đây không phải là Long công tử hay sao?”
Ta mỉm cười nói:
“Lạc lão bản quả nhiên có trí nhớ tốt!”
Tây Môn Bá Đống xoay người xuống ngựa, cười lớn hướng ta đi tới, ta đem cương ngựa ném cho A Đông, tiến lên đón, nắm chặt lấy tay của hắn.
Tây Môn Bá Đống cười nói:
“Nếu như chúng ta không tới đây, sợ rằng không cách nào gặp được Long huynh đệ.”
Ta cười nói:
“Tây Môn lão bản sao lại nói như vậy, ta còn đang định tới quý phủ bái phỏng, không ngờ lại gặp người ở đây.”
Tây Môn Bá Đống cười ha ha:
“Hóa ra là ta tới đúng dịp.”
Từ Đạt Trì giải thích:
“Diêm trường hiện có một nhóm hàng hóa phải vận chuyên tới Trung Sơn quốc, Tiền lão bản đã đi trước giao hàng cho Tây Môn lão bản.”
Lạc Vân Nhạn nói:
“Nếu như đã gặp mặt, vậy là có duyên, hôm nay ta làm chủ, buổi trưa hôm nay mở tiệc ở Vọng Hải Lâu, được không?”
Ta uyển chuyển, nói:
“Đa tạ ý tốt của Lạc lão bản, nhưng mà hôm nay ta còn có việc bận, sợ rằng không cách nào có lộc ăn rồi.”
Lạc Vân Nhạn cười nói:
“Mới nói là muốn bái phỏng Tây môn lão bản, hiện giờ lại muốn đi, Long công tử không thành thật rồi.”
Tây Môn Bá Đống cười nói:
“Long công tử không cần nóng ruột, có thể chúng ta lại có duyên đồng hành cũng không biết chừng.”
Ta ngơ ngác, ngạc nhiên nói:
“Tây Môn lão bản muốn đi đâu?”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Sau giờ ngọ ta sẽ tới Tần đô, nếu như ta không đoán sai, Long công tử cũng có dự định như vậy.”
Ta hiểu được thâm ý của hắn, thầm nghĩ trong lòng:
“Chắc chắn là Tây Môn Qua đã cho hắn biết thân phận của ta.”
Lạc Vân Nhạn nói:
“Cứ quyết định như vậy, coi như là ta mở tiệc tiễn các ngươi, ai không tham gia thì không được đi.”
Ta và Tây Môn Bá Đống đi cuối cùng của đội ngũ. Tây Môn Bá Đống cười nói:
“Bình vương điện hạ giấu ta thật khổ!”
Quả nhiên là hắn đã biết thân phận của ta.
Ta mỉm cười nói:
“Không phải là Dận Không cố ý giấu diếm mà là do có chuyện bất đắc dĩ, kính xin Tây Môn huynh thứ lỗi.”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Bình vương lần trước rời khỏi Tế Châu không lâu, cháu của ta là Tây Môn Qua cũng tới nơi này, từ trong miệng của hắn ta mới biết được thân phận của người.”
Ta cười nói:
“Tây Môn huynh lần này tới Tần đô là có chuyện gì?”
Tây Môn Bá Đống thở dài nói:
“Trung Sơn quốc tuy rằng đã khôi phục quan hệ với Tần quốc, nhưng mà Tây Môn thế gia của chúng ta cũng bị ảnh hưởng cực lớn. Hiện giờ trang bị của quân đội Tần quốc đã không còn thuộc về Tây Môn thế gia chúng ta nữa, mà bị Tần quốc binh khí thương nhản Trác Chính đoạt đi hơn nửa định mức.”
Ta gật đầu nói:
“Tây Môn huynh lần này tới Tần đô có phải là có ý định đoạt lại mối làm ăn hay không?”
Tây Môn Bá Đống thở dài nói:
“Tây Môn Qua hiện giờ vẫn ở Tần đô, tuy đã tốn không ít ngân lượng, nhưng sự việc vẫn không có tiến triển gì, đại ca bảo ta tới xem thế nào.”
Ta có ấn tượng tương đối tốt với Tây Môn Bá Đống, lần trước tới Tế Châu hắn cũng giúp ta không ít, ta mỉm cười nói:
“Lần này trở lại Tần đô, ta sẽ ở trước mặt thái hậu cầu cho Tây Môn huynh một cái nhân tình.”
Trên mặt Tây Môn Bá Đống hiện lên sự mừng rỡ:
“Như thế thì tốt quá, Bá Đống cám ơn Bình vương điện hạ trước.”
Vọng Hải Lâu của Lạc Vân Nhạn thật không hổ là tửu điếm lớn nhất Tế Châu, nàng tuy rằng xuất thân phong trần, thế nhưng rộng rãi hiếu khách, ngoại trừ mấy người chúng ta, nàng còn mời cả hảo tỷ muội của nàng là Tô Tam Nương tới đây.
Tô Tam Nương cũng là người bạn cùng chung hoạn nạn với ta, khi gặp ta thì tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, trong lúc vô ý nàng ta nhắc tới Dao Như, chuyện này làm cho ta thương tâm không ngớt, không biết hiện giờ Dao Như ra sao?