Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 109: Q.1 - Chương 109: Báo ứng




Hứa công công cuống quít bảo cung nữ đóng cửa sổ, Phượng Dương Cung một lần nữa trở nên im lặng, hầu không khí này tạo nên áp lực nặng nề.

Qua hồi lâu, Lệ Cơ mới chán nản nói:

“Bệ hạ bỗng nhiên mất đi tri giác, hài nhi hỏi ngự y mới biết là... bệnh tình của bệ hạ và tiên hoàng giống nhau tới bảy phần...”

“Được rồi!”

Tinh Hậu lớn tiếng quát, nàng bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Lệ Cơ nói:

“Ngươi ở trước mặt ta nói tới chuyện này là có mục đích gì?”

Lệ Cơ vẫn bình tĩnh như thường, lạnh nhạt nói:

“Hài nhi chỉ nói tình hình thực tế, hình như mẫu hậu lại nghĩ khác.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Tình cảm của ngươi với Nguyên Tông như thế nào, ta biết rất rõ ràng.”

Lệ Cơ đối chọi gay gắt nói:

“Mỗi việc của mẫu hậu ở trong và ngoài cung như thế nào, hài nhi cũng biết rõ.”

Ta vô cùng kinh ngạc về sự can đảm của nàng, phải biết rằng hiện giờ tuy rằng Nguyên Tông bệnh nặng, nhưng mà Tinh Hậu vẫn còn nắm quyền bính trong tay.

Nơi này là hậu cung Đại Tần, một ngón tay của Tinh Hậu cũng có thể che trời, nàng muốn đối phó Lệ Cơ chẳng phải là dễ dàng hay sao?

Sao Lệ Cơ lại dám ở trước mặt nàng đôi co, xem ra chắc chắn là sau lưng nàng mới có chỗ dựa, chứ không phải là nàng không để ý tới sự sống chết.

Từ trong ánh mắt bình tĩnh và lý trí của nàng, ta có thể khẳng định, chắc chắn sau lưng Lệ Cơ có chỗ dựa nào đó.

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Hứa công công, thay ra đưa hoàng hậu trở về!”

Lệ Cơ ha hả cười một tiếng:

“Mẫu hậu hình như đã quên hài nhi còn phải chăm sóc hoàng thượng.”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Nguyên Tòng đã có ta chiếu cố, ngươi không cần quan tâm, trở về nghỉ ngơi đi.”

Lệ Cơ lạnh lùng chất vấn:

“Mẫu hậu nói câu đó sai rồi, hoàng thượng là trượng phu của hài nhi, hiện giờ người lâm trọng bệnh, theo lý hài nhi nên phụng dưỡng bên giường, chẳng nhẽ ngay cả cái quyền làm thê tử, mẫu hậu cũng định cướp đoạt?”

Tinh Hậu cả giận nói:

“Chuyện của Nguyên Tông, ta làm mẹ ta sẽ làm chủ, Hứa công công đưa nàng ra ngoài cho ta.”

“Dạ!”

Hứa công công đi nhanh đi tới trước mặt Lệ Cơ.

Lệ Cơ cười nói:

“Quả nhiên một nô tài trung tâm… bên người ta không có lấy một người nào.”

Nàng xoay người đi ra ngoài cửa, đi được hai bước nàng bỗng nhiên ngừng lại, dương tay bạt tai cho cung nữ đứng bên cạnh một cái, nổi giận nói:

“Tiện nhân, ngươi không có mắt à? Sao dám chạm tới váy của ta, lúc rảnh rỗi ngươi nên học người khác môt chút.”

Người cung nữ kia căn bản là chưa từng chạm tới váy của nàng, Lệ Cơ chỉ diễn trò cho Tinh Hậu xem mà thôi.

Nàng ngoái đầu nhìn lại hướng Tinh Hậu mỉm cười, ôn nhu nói:

“Mẫu hậu chớ trách hài nhi chấp nhặt, bọn nô tài không đánh không được, hài nhi cáo lui trước.”

Sắc mặt Tinh Hậu do tức giận mà trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy ngồi xuống, bỗng nhiên nàng hất tung chén trà xuống đất, từ xa vẫn còn vọng lại tiếng cười của Lệ Cơ.

Hứa công công bảo mọi người lui ra ngoài, để lại cho ta và Tinh Hậu một không gian đơn độc, ta bước ra khỏi tấm bình phong, đi tới bên cạnh Tinh Hậu, nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Tinh Hậu rúc vào trong ngực ta, khóc nức nở, trước mặt người ngoài nàng vẫn mang bộ mặt kiên cường, nhưng mà ở bên cạnh tạ sự yếu đuối của nàng đã hiện lộ rõ ràng.

Tinh Hậu run giọng nói:

“Ta... sắp không chống nổi nữa rồi...”

Ta thấp giọng nói:

“Bệnh tình của hoàng huynh có quan hệ gì với Lệ Cơ không?”

Tinh Hậu lắc đầu nói:

“Ta không rõ ràng lắm, thế nhưng căn cứ theo lời của ngự y, thì Nguyên Tông không phải bị trúng độc, chẳng nhẽ nào trên đời này thực sự có báo ứng, tội nghiệt của ta đã báo ứng trên người của Nguyên Tông...”

Bệnh tình của Nguyên Tông đã làm ảnh hưởng cực lớn tới trí tuệ của Tinh Hậu, con người lạnh lùng bình tĩnh, trí tuệ xưa kia đã không còn tồn tại nữa.

Ta ngồi xổm người xuống, nắm chặt hay tay nàng, nói:

“Nàng không làm sai, ta mặc dù không có chứng cứ, nhưng có thể kết luận, đằng sau chuyện của hoàng huynh có giấu một âm mưu cực lớn.”

Tinh Hậu gật đầu.

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu đã điều tra rõ những chuyện mà Lệ Cơ làm chưa?”

Tinh Hậu cười khổ nói:

“Ngươi có biết vì sao nàng trở nên ngông cuồng như vậy không?”

Ta cũng đang không hiểu được chuyện này, ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Tinh Hậu.

Tinh Hậu nói:

“Nguyên Tông bệnh nặng, nhưng mà truyền quốc ngọc tỷ đã không còn thấy nữa.”

“Cái gì?”

Lúc này ta mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Trong đôi mắt đẹp của Tinh Hậu hiện lên sự phẫn hận:

“Có thể tiếp cận Nguyên Tông chỉ có Lệ Cơ, chắc chắn ngọc tỷ bị con tiện nhân kia trộm đi.”

Ta thấp giọng nói:

“Chuyện này còn người nào biết nữa không?”

Tinh Hậu lắc đầu nói:

“Tạm thời không có, có lẽ nàng ta dùng ngọc tỷ áp chế ta trong thời khắc mấu chốt.”

Ta nhíu mày nói:

“Nếu như nàng đem ngọc tỷ giao cho Yến Hưng Khải, hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.”

Tinh Hậu nói:

“Tạm thời nàng ta sẽ không làm vậy, nếu như Yến Nguyên Tịch có được ngọc tỷ, đối với nàng ta cũng chẳng có chỗ tốt nào cả.”

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nắm hai tay của ta nói:

“Có thể nàng sẽ vì phụ thân mà báo thù, bất chấp tất cả dồn hai mẹ con ta vào tuyệt lộ?”

Ta vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tinh Hậu, an ủi:

“Theo như suy đoán của ta thì Lệ Cơ đang chờ một cơ hội, chúng ta phải nhân thời gian này lấy được ngọc tỷ.”

Tinh Hậu thở dài một hơi, ánh mắt một lần nhìn về hướng Yến Nguyên Tông, nói:

“Bây giờ ta tâm loạn như ma, không biết ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào. Nếu như Nguyên Tông mất, ta tranh đấu với bọn họ còn có ý nghĩa gì nữa?”

Nếu như Tinh Hậu đánh mất ý chí thì đối với ta chẳng có chỗ tốt nào cả, ta còn muốn dựa vào sự ủng hộ của nàng để thực lực của ta được đề thăng. Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, người có nghĩ tới, nếu như Yến Nguyên Tịch đoạt được đế vị, thì người đầu tiên hắn không bỏ qua là người?”

Tinh Hậu lặng lẽ không nói.

Ta chậm rãi đứng dậy:

“Có thời gian, mẫu hậu nên chọn người kế nhiệm đế vị.”

Tinh Hậu đôi mắt đẹp sáng ngời, nhưng lập tức ảm đạm đi, nàng thả hai tay của ta ra, nói:

“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”

Hứa công công tiễn ta ra tới tận cửa cung, A Đông và Đằng Đa Nhĩ vẫn đang ở bên ngoài đợi, khi ta đang muốn lên ngựa, thì Hứa công công gọi ta lại, nói:

“Điện hạ, lão nô có nói mấy câu muốn nói với người.”

Ta gật đầu, đem cương ngựa ném cho A Đông, cùng Hứa công công đi tới bên cạnh bậc đá.

Hứa công công thấp giọng nói:

“Hoàng thượng sợ rằng không được.”

Ta gật đầu, ai cũng có thể nhận ra chuyện này, Yến Nguyên Tông sớm hay muộn cũng phải chết, nhưng mà chậm ngày nào đối với chúng ta tốt ngày đó.

Hứa công công nói:

“Hoàng thượng nếu như mà chết đi, thì thái tử sẽ là người kế nhiệm, nếu như chuyện này trở thành hiện thực, thì cảnh ngộ của thái hậu sẽ trở nên vô cùng khó khăn.”

Ta mỉm cười nói:

“Hứa công công có biện pháp nào không?”

Hứa công công hạ giọng nói:

“Bây giờ, người có thể trợ giúp thái hậu chỉ có điện hạ, lợi ích của thái hậu cũng là lợi ích của điện hạ, sau này lợi ích của Đại Tần chẳng còn quan trọng gì với thái hậu nữa, cho nên sau khi hoàng thượng chết đi, đối với điện hạ lại là thời cơ ngàn năm có một...”

Trong lòng ta chợt rung động, đã hiểu được ý của Hứa công công, nếu như Yến Nguyên Tông chết đi, thì Tinh Hậu cũng sẽ không giữ lợi ích của Tần quốc làm gì cả.

Lấy tình cảm của nàng đối với ta, tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ ta. Khi ta trở lại mảnh đất Tuyên Thành của mình, cộng thêm sự ủng hộ của Tinh Hậu, thì chuyện của ta trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Hứa công công nói:

“Bây giờ là thời gian khó khăn nhất với thái hậu, cũng là thời khắc mấu chốt nhất với điện hạ, điện hạ nên nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho Yến Nguyên Tịch thuận lợi tới Tần đô được.”

Sau khi từ biệt Hứa công công, ta trở lại khách điếm, một ý niệm to gan nảy sinh trong đầu ta, cản trờ Yến Nguyên Tịch tới Tần đô là một biện pháp tốt nhất, ta có thể sai người ám sát hắn trên đường đi. Thế nhưng bên cạnh Yến Nguyên Tịch có rất nhiêu cao thủ bảo hộ, muốn tới gần hắn đâu có dễ, huống chi hắn còn có Trầm Trì lắm mưu nhiều kế làm bạn.

Sau nhiều lần lo lắng, ta đã quyết định mạo hiểm thử một lần, nếu như Yến Nguyên Tịch thuận lợi đi tới Tần đô, chắc chắn rằng tình thế sẽ trở nên khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.

A Đông là người thích hợp nhất để làm chuyện này, tuy rằng về phương diện võ công, hắn thua Đường Muội, thế nhưng sự lạnh lùng bình tĩnh lại hơn, các võ sĩ bên cạnh ta không ai có thể bằng được hắn.

Ta đích thân đưa hai bức họa Yến Nguyên Tịch và Trầm Trì cho A Đông.

A Đông trịnh trọng cất vào trong ngực.

“Có cần trợ thủ hay không?”

A Đông lắc đầu:

“Thuộc hạ có Lôi Thần!”

Trong cảm nhận của hắn, Lôi Thần còn đáng tín nhiệm hơn bất kỳ trợ thủ nào.

Ta thưởng thức gật đầu:

“Chuyện này cho dù thành hay bại, cũng không được để lại dấu vết.”

A Đông nói:

“Chủ nhân yên tâm!”

Ta nặng nề vỗ vỗ hắn đầu vai:

“Sống trở về gặp ta!”

Buổi trưa hôm sau, Tinh Hậu cho gọi ta vào trong cung, trong đôi mắt đẹp của nàng toàn tơ máu, hiển nhiên là đêm qua không ngủ.

Ta có chút đau lòng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng không duy trì được nữa.

Tinh Hậu nói:

“Dận Không, tối hôm qua ta đã suy nghĩ kiến nghị của ngươi.”

Ta mỉm cười nói:

“Mẫu hậu quyết định chưa?”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Ta quyết định lặp Trạch vương Yến Nguyên Tề là hoàng đế kế nhiệm, mẫu phi của hắn bị bệnh chết từ lâu, hơn nữa trong triều hắn không có tay chân, là người đôn hậu, là một người thích hợp để lựa chọn.”

Ta âm thầm thở dài một hơi, Tinh Hậu cuối cùng cũng tiếp nhận hiện thực, nếu như cứ chìm đắm trong bi thương, không bằng sớm ngày chuẩn bị, muốn đối phó với Yến Hưng Khải thì đây là bước đầu tiên phải làm.

Tinh Hậu nói:

“Ngươi định bao giờ công khai thân phận?”

Ta cười nói:

“Hôm nay hài nhi sẽ công khai thân phận mình!”

Tinh Hậu hơi cảm thấy kinh ngạc, nhẹ giọng nói:

“Chẳng nhẽ ngươi không sợ Yến Hưng Khải đối phó với ngươi hay sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Hiện giờ Yến Hưng Khải không có lý do để đối phó với hài nhi, tất cả sức lực của hắn hiện giờ dùng để tập trung cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Mẫu hậu nên chuẩn bị tiệc rượu để tuyên bố việc liên minh với Đại Khang, có lẽ sẽ phân tán được sự chú ý của hắn.”

Tinh Hậu nói:

“Ta sẽ tuyên bố việc liên minh với Đại Khang.”

Ta thấp giọng nói:

“Hài nhi đã phái người ám sát Yến Nguyên Tịch!”

Ánh mắt Tinh Hậu bỗng nhiên sáng ngời, thấp giọng nói:

“Việc này ngàn vạn lần không thể để lại nhược điểm cho Yến Hưng Khải nắm.”

“Mẫu hậu yên tâm, chuyện này không có cạm bẫy gì cả, cho dù ám sát có được hay không, cũng không quan hệ tới người.”

Tinh Hậu nói:

“Nếu như liên minh, ngươi dự định chọn ai làm người đàm phán?”

Ta mỉm cười nói:

“Đương nhiên là Yến Hưng Khải!” 

Tinh Hậu không thể tin nhìn ta nói:

“Cái gì?”

Ta cười nói:

“Ta cho hắn một cơ hội thể hiện, nhưng cũng tạo ra một cơ hội cho mẫu hậu loại bỏ hắn!”

Tin tức ta tới Tần quốc trong nháy mắt đã truyền ra ngoài, Tinh Hậu vẫn an bài ta ở Phong Lâm Các.

Từ khi ta rời khỏi Đại Tần, Phong Lảm các vẫn bỏ trống, không có ai vào ở, trong các chỉ có hai hạ nhân phụ trách dọn dẹp, từ chuyện này cũng có thể nhận ra thâm tình của Tinh Hậu đối với ta như thế nào.

Cái ta còn thiếu bây giờ chính là một tờ thánh dụ của Hâm Đức hoàng đế, hắn không cử ta sang Tần quốc liên minh, nhưng mà ta đã có cơ sở để nắm chắc, sau khi Sở nhi nhận được bức thư của ta, sẽ lập tức an bài tất cả, chỉ tối đa là mười ngày sau, ta có thể thuận lợi nhận được thánh chỉ của Hâm Đức hoàng đế.

Để phòng ngừa có người gây bất lợi với ta, Tinh Hậu đã cho hai trăm Ngự Lâm quân phụ trách bảo vệ Phong Lâm các. Tuy rằng ta cảm thấy chuyện này không có nhiều tác dụng, thế nhưng nghĩ tới sự khổ tâm của nàng, ta vẫn đáp ứng.

Tuy rằng ta và Khinh Nhan đã không còn ở bên nhau, nhưng mà ta vẫn không đình chỉ tu luyện Vô Gian Huyền Công, việc âm dương song tu đã làm cho thực lực của ta tăng lên một cảnh giới mới, có thể nhận ra sự được ảo diệu bên trong các chiêu thức.

Người đầu tiên đăng môn bái phỏng ta không phải là Tây Môn Bá Đống, mà là người ta có chút nhớ nhung Mộ Dung Yên Yên.

Mấy năm không gặp, Mộ Dung Yên Yên ngày càng mê người, tóc đen như mây, chải thành những sợi, làn da nõn nà, má đào lúng liếng, trong đôi mắt như có ẩn hiện làn thu ba.

Thấy người ngọc kiều diễm như vậy, trong lòng ta có chút tiếc nuối, ở Đại Tần nhiều năm như vậy, mà ta không có được phương tâm của Mộ Dung Yên Yên, đúng là có chút thất bại.

Ta phải thừa dịp lần này ta ở Tần đô, nhất định phải đem giai nhân thu vào trong phòng.

Nhớ tới thân phận của nàng, ta nhanh chóng bình tĩnh lại, Tả Trục Lưu là cản trở lớn nhất giữa tình cảm của ta với nàng, lập trường chính trị của Mộ Dung Yên Yên không đứng ở bên ta.

Mộ Dung Yên Yên nhìn ta thật lâu, sau đó mới mỉm cười.

Ta cười nói:

“Thế nào? Không nhận ra ta sao?”

Ta đã tẩy đi dịch dung, hình dáng của ta bây giờ không khác mấy so với ngày xưa.

Mộ Dung Yên Yên cười yếu ớt nói:

“Yên Yên không biết người trước mắt có phải là Bình vương ngày xưa hay không nữa, còn là bằng hữu Long Dận Không mà Yên Yên thường nói chuyện?”

Ta nói một câu hai nghĩa:

“Tình cảm của ta đối với Mộ Dung cô nương chưa từng thay đổi.”

Mộ Dung Yên Yên hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

“Nếu như Yên Yên không đoán sai, Bình vương điện hạ đến Tần đô chỉ một thời gian thôi đúng không.”

Lúc này ta mới biết, vì sao trong giọng nói của nàng có chút tức giận, hóa ra nàng cho rằng, vì chuyện của Tả Trục Lưu nên ta phòng bị nàng.

Ta cười nói:

“Có một số việc, Dận Không muốn giải thích với Mộ Dung cô nương, không biết Mộ Dung cô nương có kiên trì lắng nghe ta nói hay không?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Bình Vương điện hạ cao đàm khoát luận, lúc nào Yên Yên cũng khắc trong tâm khảm, có cơ hội thế này, đương nhiên là Yên Yên sẽ chăm chú lắng nghe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.