Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 110: Q.1 - Chương 110: Sắc dục




Ta và Mộ Dung Yên Yên đi tới thư phòng ngồi, ta đã tự tay pha cho nàng một ly trà ngon.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Loại chuyện này sao dám làm phiền Bình Vương điện hạ đích thân làm chứ?”

Ta cười nói:

“Có thể vì Mộ Dung cô nương làm chút việc, thật sự là vinh hạnh mấy đời của ta.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngài đừng vội pha trò cho ta hài lòng. Nói đi! Lần này tới Tần lâu như vậy mà sao chưa tới tìm ta?”

Nàng trợn mày hỏi, một bộ dáng muốn khởi binh hỏi tội.

Ta cố ý thở dài một hơi nói:

“Mộ Dung cô nương, chuyện lần này không giống như lần trước ta trốn từ Đông Hồ trở về, lần này ta đến là vì chuyện liên minh giữa Tần Khang, nếu như đến tìm cô trước thì sẽ mang đến cho cô phiền phức rất lớn thôi.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Trong mắt của ngài thì Yên Yên là một người sợ gặp phải phiên phức hay sao?”

Ta nhìn đôi mắt trong suốt thanh thuần của nàng, trong nội tâm không khỏi ấm áp.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ta biết mà, ngài là sợ ta đem chuyện của ngài nói cho Tả tướng quốc biết chứ gì.”

Ta lắc đầu nói:

“Mộ Dung cô nương đừng hiểu lầm, ta chưa từng cho là cô sẽ bán đứng ta, huống chi ta tự nhận thấy, vị trí của ta ở trong lòng cô quan trọng hơn nhiều so với Tả Trục Lưu mà.”

Mộ Dung Yên Yên trầm mặc, hồi lầu mới nói:

“Tội gì ngài phải bại lộ thân phận của mình, chẳng lẽ không biểt như vậy sẽ mang đến cho ngài rất nhiều phiền phức hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, việc bàn bạc liên minh giữa ta và Tần quốc hẳn là hợp với lợi ích của hai quốc gia. Nhưng trên lập trường của ta thì đó là một sự thật người khác không thừa nhận cũng không được.”

Mộ Dung Yên Yên suy nghĩ một hồi mới nói:

“Lần trước mục đích của ngài đến Hán quốc chủ yếu là vì làm tan rã liên minh giữa năm nước, hình như Hâm Đức Hoàng cũng không có ủy nhiệm cho ngài liên minh với Tần quốc mà.”

Ta phá lên cười:

“Hình như Mộ Dung cô nương rất hiểu ta thì phải.”

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:

“Nếu ta có thể nghĩ đến thì Tả tướng quốc cũng có thể nghĩ đến, tức là Yến Hưng Khải cũng có thể có thể nghĩ đến.”

Ta hỏi ngược lại:

“Tần quốc cùng đại Khang liên minh thì đối với hai nước mới có lợi, Tả Trục Lưu cùng Yến Hưng Khải có lý do phản đối hay không?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Mặc dù họ không có lý do để phản đối, thế nhưng vô luận như thế nào ai cũng không muốn chứng kiến ngài đến đó đảm nhận nhiệm vụ làm cái cầu nối này.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này có thể là đã không thể tránh được, bất kể bọn họ có tình nguyện hay không thì ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ này.”

Mộ Dung Yên Yên thở dài:

“Kỳ thực Tả tướng quốc đã đoán được ngài sẽ nhập cảnh từ Tần quốc.”

Ta cười nói:

“Hắn có bảo cô giết ta hay không?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngài đã đánh giá thấp Tả tướng quốc rồi. Nếu như ngài trực tiếp trở về đại Khang thì có thể hắn sẽ hạ thủ với ngài, thế nhưng ngài lại chọn tuyến đường từ biên giới Tần quốc cho nên hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không dám hạ thủ đối với ngài. Tả tướng quốc quyết sẽ không mạo hiểm mà dấy lên cuộc chiến tranh giữa hai nước, ở trong lòng hắn thì lợi ích của đại Khang vượt xa so với ân oán cá nhân.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt nàng:

“Có thể Tả Trục Lưu suy nghĩ đến mối quan hệ không tầm thường giữa hai chúng ta, cho nên không có lựa chọn cô tới hạ thủ.”

Mộ Dung Yên Yên hơi đỏ mặt, khẽ sẵng giọng:

“Ngài đừng vội nói bậy.”

Khóe môi ta hiện lên một tia mỉm cười, kỳ thực ta đã sớm nghĩ qua một số việc mà Mộ Dung Yên Yên đã phân tích, Tả Trục Lưu và Yến Hưng Khải không thể không nghĩ đến tương lai của hai nước, ở tại thời khắc mẫn cảm như hiện nay thì họ không dám tùy tiện mà đụng đến ta đâu.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngài dự định làm như thế nào?”

Ta chậm rãi đặt ly trà xuống rồi nói:

“Đương nhiên là cùng Tần quốc đạt thành liên minh.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Yến Nguyên Tông đã hấp hối, tinh lực của mọi người đều đang chuyên tâm vào việc ai là người sẽ sở hữu ngôi vị hoàng đế, thế thì còn mấy người chú ý đến chuyện liên minh nữa? Vào lúc này ngài đi tới Tần đô, lựa chọn thời cơ hình như cũng không đúng lắm đâu.”

Mộ Dung Yên Yên đảo tròng mắt, nói tiếp:

“Ý đồ của ngài đến đó chắc cũng không chỉ vì chuyện liên minh thôi phải không?”

Ta thản nhiên cười nói:

“Mặc kệ mục đích của ta có thế nào, ta tin tưởng Mộ Dung cô nương trước sau cũng đều đứng ở phía ta mà, có phải không?”

Khi ta đứng sát nhìn thì phát hiện trong đôi mắt của Mộ Dung Yẻn Yên hiện lên một tia hoảng loạn, lập tức nàng lại cúi đầu xuống.

Sau khi tiễn bước Mộ Dung Yên Yên, ta mang theo sáu tên võ sĩ của Đằng Đa Nhĩ đi thẳng đến phủ đệ của Yên Hưng Khải.

Sau khi Yến Hưng Khải lên làm tướng quốc của đại Tần thi đã tu sửa, mở rộng Túc vương phủ thêm một lần, quy mô hiện tại so với thời gian trước lúc ta đến đã có phong thái hơn rất rất nhiều.

Thằng bé giữ cửa mang thiếp mới của ta vào trong phủ, không bao lâu Yến Hưng Khải liền đích thân ra nghênh tiếp. Mặt y đầy hớn hở nói:

“Hảo huynh đệ, ta đang muốn đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại đến trước rồi.”

Ta cũng mặt mày hớn hở đến nghênh đón, cùng Yến Hưng Khải tay bắt mặt mừng:

“Tiểu đệ nhớ đại ca muốn chết đây!”

Yến Hưng Khải dùng sức lắc lư hai tay ta:

“Vừa rồi ta mới nghe được tin tức là ngươi sắp đến Tần đô, không nghĩ tới ngươi đã tới đây rồi.”

Vẻ mặt chân thành tha thiết của Yến Hưng Khải khiến cho ta không thể không bội phục công phu diễn trò của y quả thực là hạng nhất, nếu như không phải là ta rõ ràng tính cách của y, có lẽ cũng đã tin lời nói của y là thật rồi.

Yến Hưng Khải cùng ta tay nắm tay đi vào Túc vương phủ, ta lưu ý đến ánh mắt của y, từ trong đó rất khó tìm được bất cứ sự hoảng loạn hay là kẽ hở gì. Lẽ nào Yến Hưng Khải đã lường trước được là ta sẽ tới Túc vương phủ để bái hội y?

Ta theo Yến Hưng Khải đi vào ngồi trong thuỷ tạ(l) ở hoa viên. Bốn phía thuỷ tạ màn trúc cuốn cao lên, từng đợt gió thu làm khoan khoái lòng người, trước mắt là vườn cúc vàng, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Ta khen tự đáy lòng:

“Hoa viên của đại ca càng ngày càng tinh xảo.”

(1): Kiến trúc giống ngôi đình nhỏ, thường xây ở cạnh hồ nước.

Yên Hưng Khải cười ha hả nói:

“Cuộc đời ta thích nhất đó là chăm sóc vườn, tất cả ở đây đều là do tự tay ta thiết kế cả đấy.”

Ta khen tặng:

“Không nghĩ tới đại ca không chỉ có tài an bang trị quốc, mà còn là một người rất khéo tay nữa.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Nếu đem hai chuyện so sánh, thì ta tình nguyện an phận ở một góc làm một người thợ không có tiếng tăm gì, cũng tốt hơn là ngày đêm hao tâm vì quốc sự.”

Trong lòng ta thầm mắng y dối trá, lấy dã tâm của y mà chịu cam tâm làm một người thợ mới là lạ.

Yến Hưng Khải nói:

“Hiện tại uy danh của huynh đệ rất là lan xa đó, không uổng một binh một tốt mà có thể dễ dàng phá tan kế hoạch liên minh cùng năm nước của Hán Thành đế.”

Ta mỉm cười nói:

“Lời này là đại ca nghe được từ đâu vậy, chuyện liên minh năm nước không thành đâu có liên can gì tới ta đâu, đó là do thái hậu suy nghĩ đến lợi ích của đại Tần nên mới đột nhiên cải biến chú ý đấy thôi.”

Yến Hưng Khải cười ha ha nói:

“Huynh đệ lại quá khiêm tốn rồi, lần này nếu không có ngươi, sợ rằng giữa Tần Hán cũng đã sớm đạt thành liên minh từ lâu, bằng không thì làm sao Hán Thành đế lại đi oán giận ngươi như vậy chứ?”

Ta cười khổ nói:

“Chuyện Hạng Bác Đào hận ta đó hoàn toàn là thật, lần này nếu như không phải là ông trời quan tâm đến thì chỉ sợ ta sẽ không còn mạng mà chạy ra khỏi biên giới Hán đâu.”

Yên Hưng Khải cười tít mắt:

“Nói đển đây thì ta còn phải chúc mừng huynh đệ đấy chứ, ngày gần đây ta nghe được một tin tức, nghe đâu Hám Đức Hoàng đã quyết định xác lập huynh đệ là người được chọn làm thái tử, quả nhiên là chuyện đáng mừng.”

Ta thở dài:

“Đại ca có điều không biết thôi, chuyện này có lẽ còn phải gặp một phen trắc trở đấy.”

Yên Hưng Khải khẽ động lông mày, thấp giọng nói:

“Có phải là có người phản đối hay không?”

Ta gật đầu:

“Sợ rằng phản đối ta làm thái tử có cả khối người đấy.”

Yến Hưng Khải cả giận:

“Ngôi vị Thái tử đương nhiên là phải do người có năng lực đảm nhiệm rồi, lẽ nào phụ hoàng ngươi ngay cả điểm này cũng không rõ hay sao?”

Ta nói với giọng đầy thâm ý:

“Có đôi khi, cũng không phải ngươi cứ có năng lực thì có thể nắm giữ được hoàng quyền đâu.”

Yên Hưng Khải hiển nhiên nghe được hàm nghĩa trong lời nói của ta, tràn đầy đồng cảm gật đầu, thấp giọng nói:

“Đích xác là như vậy!”

Lúc này ta mới nói ra mục đích của bản thân lần này tới đây cho ý biết:

“Đại ca, lần này ta đến đại Tần, mục đích chính là vì thúc đẩy mối liên minh chân chính giữa Tần Khang.”

Ánh mắt Yến Hưng Khải nhìn về phương xa, trầm ngâm chốc lát mới nói:

“Huynh đệ, nếu như ngươi đã không giấu diếm ý đồ của mình mà đến đây thì ta cũng xin nói rõ tình hình thực tế. Kỳ thực từ lúc trước khi thái hậu đến Hán quốc thì ta đã không đồng ý đại Tần gia nhập vào liên minh năm nước rồi. Bất luận kẻ nào cũng có thể thấy được, chính một tay Hán Thành đế Hạng Bác Đào bày ra cái liên minh năm nước, kỳ thực đó chỉ là bước đầu trong kế hoạch từng bước xâm chiếm các nước của hắn mà thôi.”

Yến Hưng Khải nói tiếp:

“Then chốt nhất trong năm nước đó chính là liên minh giữa Tần quốc và Hán quốc nếu như Tần quốc thực sự quyết định gia nhập liên minh năm nước, chẳng khác nào như sông Trường Giang ở phương bắc đã trực tiếp mở rộng cửa cho Hán quốc, hậu quả đó thiết tưởng không chịu nổi.”

Những lời này của Yến Hưng Khải đích thật là rất thực tế, có sự quan sát với đại cục.

Ta gặt đầu nói:

“Ý nghĩ của ta và đại ca cũng như nhau, thứ mà đại Hán muốn đối phó không chỉ có nước ta mà mục đích của họ còn muốn mở mang cương vực khắp cả vùng Giang Bắc nữa.”

Yến Hưng Khải nói:

“Cho nên lần này huynh đệ đã làm thất bại âm mưu liên minh năm nước của Hạng Bác Đào, đối với đại Khang hay đối với đại Tần đều là chuyện tốt cả.” 

Ta cười nói:

“Chiếu theo ý đó là đại ca đồng ý với đề nghị liên minh Tần Khang hay sao?”

Yến Hưng Khải thở dài:

“Chỉ tiếc chuyện này cũng không phải là ta có thể quyết định được. Huynh đệ, ngươi đã từng ở đại Tần nhiều năm, lấy lý giải của ngươi đối với đại Tần hẳn là biết hiện tại chính quyền của Tần quốc đang nắm giữ trong tay người nào rồi chứ. Nếu như ta có thể quyết sách, ngay từ lúc Hạng Bác Đào đưa ra liên minh năm nước, ta sẽ liên minh để cùng đối kháng với đại Khang, căn bản không cần chờ cho tới hôm nay.”

Ta thấp giọng nói:

“Nghe nói bệ hạ thân nhiễm trọng bệnh, tính mệnh đang bị đe dọa…”

Ánh mắt Yến Hưng Khải lập loè, y hạ giọng nói:

“Huynh đệ vẫn chưa đi thăm hỏi hoàng thượng gì sao?”

Ta lắc đầu:

“Ta đã gặp thái hậu, nhưng mà vẫn chưa được phép vào thăm bệ hạ.”

Mặc dù ta tiến cung đã hai lần, thế nhưng lần nào cũng đều phải cải trang trước mới được vào, tất cả đều được tiến hành vô cùng bí ẩn, không để cho ngoại nhân biết.

Yến Hưng Khải nói:

“Điều này cũng khó trách, hiện tại thái hậu giữ bệ hạ ở trong Phượng Dương cung, đừng nói là ngươi, coi như là hoàng hậu cũng không được phép đi vào.”

Ta thở dài nói:

“Xem ra lần này ta tới đây cũng không phải là lúc rồi.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Đó cũng chưa hẳn, xu thế liên minh giữa Tần Khang là ắt phải làm, chỉ cần bệnh tình của bệ hạ ổn định, thái hậu nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện liên minh thôi.”

Ta cố ý làm ra vẻ mất mát:

“Không biết ta phải ở lại chỗ này bao nhiêu thời gian đây.”

Yến Hưng Khải nói:

“Huynh đệ đã nhiều năm chưa từng trở về đại Tần, huynh đệ chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp này mà ôn lại một chút chuyện cũ.”

Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, có hai tỳ nữ đi tới, khẩn thiết nói:

“Vương gia, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mời di giá tới Sơ Nguyệt các.”

Ta cuống quít nói:

“Đại ca, hôm nay ta còn phải trở về nữa.”

Yến Hưng Khải cố ý xụ mặt nói:

“Sao hả? Không nể mặt người làm ca ca này sao? Đêm nay ngươi không được đi đâu hết, cứ ở trong phủ, phải bồi ta uống rượu đến say mới thôi.”

Ta đã sớm lĩnh giáo qua tửu lượng của Yến Hưng Khải, tửu lượng giữa chúng ta chắc là cũng sàn sàn như nhau thôi, y không có năng lực làm ta quá chén được. Đang đến lúc ngà ngà say thì chúng ta lại nói qua chuyện cũ, thỉnh thoảng cũng phá lên cười sang sảng. Cả hai chúng ta cũng đều đang thăm dò lưu ý đến đối phương, rượu mặc dù đã uống không ít, nhưng chúng ta vẫn duy trì được đầu óc thanh tỉnh.”

Yến Hưng Khải nói:

“Có chuyện ta vẫn muốn hỏi huynh đệ! Ngày đó ngươi ở trước mặt ta thiêu hủy cuốn sách của Điền thị, rốt cuộc là thật hay giả vậy?”

Ánh mắt Yến Hưng Khải thâm bất khả trắc, vấn đề này rõ ràng là y đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nếu Điền Tuần đã giao hết sổ sách cho Hán Thành đế, hôm ấy ta thiêu hủy sổ sách đó là thật hay giả thì còn cần phải đi hỏi làm gì?

Ta nở nụ cười:

“Đại ca, Điền Tuần đó đã chết, cuốn sách đó là thật hay giả thì có còn quan trọng đối với ngươi nữa sao?”

Yến Hưng Khải cũng nở nụ cười, y bưng ly rượu lên, nói:

“Từ chuyện này làm cho ta hiểu được một cái đạo lý, rất nhiều phiền phức đều là do bản thân mình tự chuốc lấy, thôi ngươi không thèm nghĩ tới nó nữa, nói không chừng thì sẽ càng giải quyết đơn giản hơn.”

Nội tâm ta nao nao, Điền Tuần mặc dù đã chết, thế nhưng mặt trên của quyển sách đó hẳn là vẫn còn lưu lại chứng cứ tham ô công quỹ của Yến Hưng Khải, hiện tại y nói như vậy, chẳng lẽ có hàm ý là cuốn sách ghi chép đó đã rơi vào trong tay y rồi sao? Vừa nghĩ cũng cảm thấy chuyện này cũng không phải là không có khả năng, giữa Yến Hưng Khải và Ma Môn vốn đã có mối liên hệ dây mơ dễ má. Xưa kia U U chính là vì y mà cướp đi cuốn sách của Điền thị, hiện tại nếu cuốn sách này đã rơi vào tay Lãnh Cô Huyên, nói không chừng họ cũng sẽ theo như nhu cầu, Lãnh Cô Huyên sẽ lấy đi tàng bảo đồ, còn cuốn sách thì đem giao lại, Yến Hưng Khải cũng chưa hẳn sẽ biết.

Ta mỉm cười cụng một ly với Yến Hưng Khải:

“Vô luận như thế nào, người làm huynh đệ này cho dù làm sai một việc gì, đại ca cũng sẽ tha thứ cho ta chứ?”

Yên Hưng Khải phá lên cười:

“Huynh đệ nói vậy là sao, sự thật chứng minh giữa Tần Khang đã chấm dứt chiến tranh, đó là một quyết định tuyệt đối sáng suốt. Cũng chỉ là một quyển sách mà có thể đổi lấy hòa bình giữa hai nước, nếu là ta thì cũng cam tâm tinh nguyện thôi!”

Chúng ta đều nhìn nhau cười.

Yến Hưng Khải có chút ái muội nói:

“Nghe nói khi huynh đệ đi có mang theo cả đứa con gái Bạch Miện, chuyện này không biết là thật hay giả vây?”

Ta mỉm cười nói:

“Tin tức của đại ca quả nhiên nhanh nhạy, hiện tại Tư Hầu đã là phi tử của ta, còn sinh cho ta một đứa con gái nữa.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Huynh đệ quả nhiên có bản lĩnh, đừng trách ca ca không có nhẳc nhở ngươi, cha con thái bộc Chu Vô Mặc đến bây giờ vẫn còn căm hận chuyện này lắm, ngươi ở lại Tần mấy ngày này, nhất định phải đề phòng coi chừng cha con họ trả thù đấy.”

Ta khinh thường, cười nói:

“Giang sơn mỹ nhân thì phải người có năng lực mới có thể đạt được, nếu như lúc nào ta cũng lo lắng sợ bọn trời ơi đất hỡi đó trả thù, thì không bằng cứ ở lại Tuyên thành cho rồi, không phải an toàn hơn sao.”

Yến Hưng Khải vỗ bắp đùi đen đét:

“Hảo huynh đệ, ta chính là thưởng thức cái sự can đảm cùng hào khí của ngươi đó. Nào cạn! Ca ca lại kính ngươi một ly!”

Ta uống cạn ly rượu này, dùng khăn lụa lau khô khóe môi, rồi nói:

“Đại ca, sắc trời đã tối, ta thực sự phải cáo từ thôi, ngày mai còn phải nhập cung diện kiến thái hậu nữa, còn ở trước mặt đề xuất về việc liên minh, ta cần phải trở về chuẩn bị cho tốt mới được.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Huynh đệ, lẽ nào đã quên lời nói vừa rồi của ta rồi sao, đêm nay ngươi nhất định phải ở lại chỗ này, huynh đệ chúng ta phải trò truyện thâu đêm, trời vừa tờ mờ sáng ta sẽ cùng ngươi nhập cung diện kiến thái hậu là được chứ gì.”

Ta thấy cũng khó từ chối tấm thịnh tình này, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:

“Đã như vậy, Dận Không đành phải làm phiền đại ca vậy.”

Yến Hưng Khài đích thân dẫn ta tới ‘Lưu Vân lâu’, ở đây đối với ta cũng không xa lạ, lần trước ngủ lại ở trong Túc vương phủ y cũng an bài ta ở chỗ này. Còn nhớ khi đó y còn đặc biệt an bài tỷ muội Diệu Phù, Diệu Dung đến đây thị tẩm cho ta, màn triền miên đêm hôm đó đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ.

Yến Hưng Khải đi tới trước cửa, rất có thâm ý cười nói:

“Hôm nay huynh đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ không vào đâu.”

Đi vào gian phòng, chỉ thấy bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, màn đệm chăn gối đều đã được thay mới hoàn toàn, ở trong lư hương Tiên Hạc hương khói lượn lờ, hai vị giai nhan đang ngượng ngùng ngồi ở bên giường, dưới ánh nến càng phát ra vẻ xinh đẹp động nhân, chính là hai cô Diệu Phù và Diệu Dung.

Trong lòng ta không khỏi mừng như điên, tên Yến Hưng Khải này quả nhiên rất biết rõ tâm lý nên đã an bài cho ta hai vị Diệu giai nhân tới thị tẩm, xem ra chuyến đi ngày hôm nay cũng không tệ lắm.

Hai nàng thướt tha đi tới bên người ta, khép lại cửa phòng, một trái một phải kéo lấy cánh tay của ta, khẽ khàng nói:

“Bình Vương điện hạ có còn nhớ rõ chúng ta không?”

Ta cười híp mắt ôm lấy eo của hai cô:

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi.”

Diệu Phù nũng nịu:

“Vậy ngài thử nói xem, tên chúng ta là gì?”

Ta ôm lấy cả hai nàng ngồi xuống bên giường, mỗi bàn tay đều nắm lấy một bầu ngực căng phồng của họ, cái loại cảm giác mềm mại mà còn co dãn này làm cho ta cảm thấy sung sướng khó hiểu. Ta cười nói:

“Em là Diệu Phù, ở vú bên trái có một nốt ruồi son chứ gì, ta có nhớ lầm không nào?”

Diệu Phù đỏ mặt:

“Điện hạ đáng ghét quá nha, chê cười người ta...”

Nàng tuy nói thế nhưng bàn tay đã nhẹ nhàng cởi ra la thường, để lộ ra bờ vai trắng noãn, chiếc váy dài bằng tơ tằm dọc theo từng đường cong mềm mại trên cơ thể nàng từ vai từ từ tuột xuống, không ngờ bên trong nàng không có mặc yếm, mỗi một tấc trên thân thể xích lõa của nàng liền hiện ra ở trước mặt ta. Ta đưa tay nắm lấy đôi tuyết lê mềm mại của nàng, lập tức Diệu Phủ phát ra một tiêng rên rỉ say lòng người, nũng nịu nói:

“Tay của điện hạ nặng quá à...”

Diệu Dung cuốn lên bộ váy dài, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng bóng, đoạn quấn chặt lấy bắp đùi ta, đầu lưỡi dọc theo gáy chậm rãi liếm tới vành tai ta.

Trên thân thể mềm mại của nhị nữ tỏa ra một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Ngón tay ta nhắm đúng vị trí mẫn cảm mà vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại của nhị nữ, họ bị ta xoa nắn một hồi không khỏi phát ra từng tiếng rên rỉ. Diệu Phù ôm lấy cổ ta và ngã xuống giường, ta nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa đỏ tươi trên bộ ngực vểnh cao của nàng, Diệu Phù như bị điện giật khẽ run rẩy, nhịn không được rên một tiếng thật dài, đôi chân quấn chặt lấy thắt lưng ta, mỗi một khu vực mẫn cảm nhất trên thân thể của chúng ta đều dán chặt lại với nhau.

Thân thể xích lõa của Diệu Dung bao phủ ở trên thân ta, nàng nhẹ nhàng nhúc nhích khiến cho thân thể của ta và Diệu Phù càng kết hợp lại chặt chẽ hơn. Diệu Phù cắn chặt răng, đôi mắt đóng chặt, đang kịch liệt thở hổn hển, thân thể của Diệu Dung cũng bởi vì động tác kịch liệt giữa ta và Diệu Phủ mà trở nên nóng bỏng, không cầm nỗi lòng phát ra một tiếng rên rỉ ý loạn tình mê.

Diệu Phù lúc nãy thì mặc sức mê loạn như say, mà lúc này tựa như một con cừu non trắng tinh dịu dàng hiền thục, thẹn thùng sợ hãi nghênh tiếp sự trùng kích kịch liệt của ta đối với thân thể nàng.

Ta tự nhiên nhớ tới khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công, từ sau khi cùng Khinh Nhan chia tay, ta vẫn chưa có cơ hội để luyện tập thuật song tu, lúc này từng dòng khí lưu trong cơ thể không tự chủ được đã bắt đầu trào lên.

Khí lưu trong cơ thể ầm ầm tiến vào trong cơ thể Diệu Phù, mặt Diệu Phù ửng đỏ, bỗng nhiên lớn tiếng rên rỉ:

“Nóng quá…”

Tứ chi của nàng bởi vì khoái cảm cực điểm mà quấn chặt lấy toàn thân ta. Ta kinh ngạc phát hiện bản thân có thể rõ ràng cảm thụ được cỗ khí lưu này đang tiến vào, đây là điều mà từ lúc ta cùng Khinh Nhan tu tập cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm giác được.

Ta bắt đầu thử cải biến độ mạnh yếu của khí lưu, Diệu Phù dưới cơ thể ta uyển chuyển phục vụ đã duyên dáng gọi to không dứt. Thân thể nàng phát run từng hồi, hiển nhiên đã kích động tới cực điểm, hô hấp càng ngày càng gấp, run giọng nói:

“Ta... không được... ta không được.”

Nói xong lời cuối cùng, trong đôi mắt vì kích động mà đã phiếm lệ quang. 

Ta cũng không ngờ bản thân mình lại uy mãnh đến vậy, xem ra hơn phân nửa điều này là bởi vì Vô Gian Huyền Công. Ta trở tay nắm lấy cặp cặp đùi trơn bóng như tơ của Diệu Dung và ôm lấy cả Diệu Dung đang nằm trên thản thể Diệu Phủ ngã nhào qua một bên, một tay ôm lấy dưới sườn Diệu Dung, nâng lên thân thể mềm mại lả lướt của nàng, Diệu Dung từ lâu đã bị một màn kích tình của ta và Diệu Phù khiến cho cả người rãă rời, thân thể yếu ớt dán ở trên người ta, khuôn mặt đỏ ửng dựa sát vào trên gáy ta, nhẹ nhàng thở hồng hộc, trong đôi mắt nửa mở nửa khép bắn ra muôn vàn tia tình tứ, ta biết dục vọng trong nội tâm nàng sớm đã bị ta câu dẫn ra rồi.

Nương theo một tiếng rên cực độ sung sướng của Diệu Dung, ta rốt cuộc xâm nhập vào thân thể nàng. Khí lưu trong cơ thể càng phát ra càng cuộn trào mãnh liệt, so với lúc ta triền miên cùng với Diệu Phù đã mạnh hơn mấy lần, Diệu Dung bị kích tình của ta nhanh chóng nhen nhóm, thân thể không ngừng run rẩy. Ta án theo chiêu thức trên Xuân Cung đồ, tận lực khống chế khí lưu trong cơ thể, hiện tại ta mới biết được thuật song tu chỉ là lợi dụng thân thể của đối phương làm cho khí lưu của bản thân mình đạt được sự tuần hoàn nguyên vẹn, cũng không phải chỉ ta và Khinh Nhan phối hợp lẫn nhau mới có thể tu luyện được.

Diệu Phủ vẫn chìm đắm trong sự mê loạn vừa rồi cùng ta, nhìn ta và Diệu Dung kịch liệt quấn lấy nhau, trong đôi mắt toát ra vẻ thẹn thùng vô hạn.

Sáng sớm lúc ta tỉnh lại thì nhị nữ vẫn còn đang ngủ say, hai bờ mông và bắp đùi của hai người đang dây dưa tại trên người ta.

Ta mỉm cười ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người tinh lực cực kỳ dồi dào. Tối hôm qua cùng nhị nữ chiến đấu cả một đêm nhưng ta lại không hề cảm thấy uể oải chút nào cả, Vô Gian Huyền Công quả nhiên huyền diệu vô cùng.

Diệu Dung và Diệu Phù cũng lần lượt tỉnh lại, vừa thấy ta liền không cầm nổi lòng mặt đỏ lên. Diệu Phù dịu dàng nói:

“Bình Vương điện hạ quả là dũng mãnh... ta cũng sắp bị ngài hại chết…”

Diệu Dung ôm lấy người ta nũng nịu:

“Ta cũng vậy…”

Ta cười ha hả nói:

“Đâu có khoa trương như vậy.”

Nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, có người đàn ông nào không thích phụ nữ tán thưởng bản thân mình lợi hại chứ.

Diệu Phủ nhẹ giọng nói:

“Sau khi trải qua việc này, trong lòng tỷ muội chúng ta không bao giờ có vị trí cho một người đàn ông nào khác nữa.”

Diệu Dung nói:

“Chi bằng Bình Vương điện hạ cứ hướng Vương gia đòi hỏi chúng ta đi, tỷ muội chúng ta nguyện cả đời đi theo bên cạnh điện hạ.”

Trong lòng ta nao nao, lẽ nào khi ta chinh phục thân thể hai nàng thì đồng thời cũng chinh phục luôn trái tim của họ sao?

Diệu Dung thấy ta mãi không trả lời, dịu dàng nói:

“Chẳng lẽ điện hạ không thích tỷ muội chúng ta?”

Ta thở dài:

“Ta mặc dù thích các ngươi, thế nhưng quân tử không đoạt điều tốt đẹp của người khác. Túc vương từ trước đến nay luôn xem các ngươi như là hòn ngọc quý trên tay, bảo ta hướng hắn mở miệng thế nào mới tốt đây?”

Nhị nữ thần sắc buồn bã, Diệu Phù nhịn không được rơi lệ:

“Điện hạ cứ coi như chúng ta chưa hề nói qua việc này đi.”

Hai người cẩn thận giúp ta chải tóc cài trâm, thay y phục, lúc này mới cùng ta lưu luyến chia tay.

Đi ra ngoài cửa, Yến Hưng Khải đang chờ ta cùng nhau vào cung.

Thấy ta tinh thần sung mãn đi ra, Yến Hưng Khải nhịn không được cười nói:

“Huynh đệ quả nhiên lợi hại, ta còn tưởng rằng phải chờ tới buổi trưa thì ngươi mới có thể dậy chứ.”

Ta cười ha hả nói:

“Đại ca cố ý an bài hai người đẹp này tới hại ta có phải không?”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Ta chỉ muốn giữ ngươi ở lại trong phủ lâu hơn mà thôi, nhưng mà mục đích cũng không có đạt được.”

Ta tiếp nhẫn cương ngựa từ trong tay Đằng Đa Nhĩ, đang muốn lên ngựa, vừa xoay người lại thấy ngay Diệu Phù và Diệu Dung đang đứng dựa vào lan can, chán nản nhìn về phía ta.

Ta hướng bọn họ phất phất tay.

Khóe môi Yến Hưng Khải hiện ra một tia mỉm cười, y thấp giọng nói:

“Huynh đệ cảm thấy bọn họ thế nào?”

Ta nhân cơ hội than thở:

“Đích thật là vưu vật nhân gian.”

Vốn tưởng rằng Yến Hưng Khải sẽ nói là đem họ tặng cho ta, không nghĩ tới Yến Hưng Khải lại không đề cập tới việc này, cười nói:

“Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên vào cung thôi.”

Bởi vì Yến Nguyên Tông bị bệnh nặng, Tinh hậu tạm thời thay mặt hắn chấp chưởng chính sự của Tần quốc, ta cùng Yến Hưng Khải đi về hướng Dưỡng Tâm điện để bái kiến Tinh hậu.

Chuyện giữa ta và Tinh hậu cũng không có gì phải dài dòng, dựa theo lễ tiết bái kiến Tinh hậu, rồi nàng ban tọa cho ta và Yến Hưng Khải.

Tinh Hậu có vẻ hơi tiều tụy, thản nhiên nói:

“Việc liên minh nói thì dễ, thế nhưng khi chân chính đảm nhiệm thì có rất nhiều chuyện đều phải bàn bạc rõ ràng, dù sao cũng phải chú ý đến lợi ích giữa hai nước mới được.”

Ta gật đầu:

“Dận Không cũng có ý này.”

Tinh hậu thở dài nói:

“Hiện tại bệnh của bệ hạ đã trở nên như thế, ta căn bản không có tinh lực để chú ý đến việc này nữa, việc liên minh tốt nhất cứ đợi đến lúc bệnh tình của bệ hạ ổn định rồi mới bàn tiếp.”

Ta hiện ra vẻ mặt thất vọng, liền hướng qua Yến Hưng Khải nháy mắt một cái.

Yến Hưng Khải ho khan một tiếng nói:

“Thái hậu, thần cho rằng Bình Vương đưa ra việc nghị hòa đối với hai nước đều có lợi, nếu có thể thì cứ cân nhắc mau chóng một chút cũng được.”

Tinh hậu nói:

“Xem ra hôm nay ngươi tới làm thuyết khách thay Dận Không phải không?”

Trong lòng ta cười thầm, xem ra Tinh hậu cũng rất biết đóng kịch.

Yên Hưng Khải cười nói:

“Thái hậu đừng hiểu lầm, thần chỉ vì xuất phát từ lợi ích của hai nước, hiện tại Hán, Tề, Tấn ba nước đã liên minh, các nước ở Giang Nam cũng đã hình thành công thủ đồng minh, hiện tại chúng ta nếu không muốn xuất ra một ít đối sách, sợ rằng cục diện ngày sau sẽ trở nên rất bị động.”

Tinh hậu nói:

“Dận Không lúc ở đại Hán cũng đã phân tích qua thế cục tương lai với ta, ta cũng không phải là phản đối kết minh, bằng không thì ta dựa vào cái gì mà không cùng ký kết minh ước cùng Hán quốc?”

Nàng hoãn một hơi thở rồi nói tiếp:

“Ta nghĩ cứ đợi thêm mấy ngày nữa, hiện tại bệ hạ sinh tử chưa rõ, ta nào có tinh lực để bận tâm tới việc này đây?”

Yến Hưng Khài chủ động nhận việc:

“Nếu Thái hậu đã không có tinh lực chú ý đến việc này, không bằng cứ giao việc kết minh cho vi thần, thần nhất định sẽ cùng Bình Vương điện hạ trao đổi thỏa đáng việc này, sẽ tận lực đạt được lợi ích mọi mặt cho cả hai nước.”

Tinh hậu gật đầu:

“Ngươi đi làm đi, các điều lệ bàn bạc cụ thể thế nào cứ trình lên sau cho ta xem là được!”

Yên Hưng Khải cười nói:

“Đa tạ thái hậu.”

Hai chúng ta đang muốn cáo từ, Tinh hậu lại gọi Yến Hưng Khải lại nói:

“Túc vương! Hôm qua một đám đại thần vào cung thỉnh nguyện, bảo ta phải sớm tính toán đến việc lập ra người thừa kế.”

Yến Hưng Khải làm ra bộ dạng cực kỳ phẫn nộ, cả giận nói:

“Người nào lại lớn mật như vậy, hiện tại hoàng thượng đang ốm bệnh trên giường, bọn họ làm như vậy thật sự là hơi quá đáng.”

Tinh hậu thản nhiên nói:

“Chuyện này ta đã nhiều lần suy nghĩ qua, họ nói cũng không phải toàn bộ không có đạo lý.”

Yến Hưng Khải suýt nữa đã không thể tin vào cái lỗ tai của mình, trong lúc nhất thời lại đoán không ra dụng ý chân chính trong những lời này của Tinh hậu.

Tinh hậu nói:

“Nếu như Nguyên Tông thực sự chống cự không qua nổi cơn trọng bệnh này, ta cũng phải suy nghĩ đến việc chọn người kế nhiệm, dù sao đại Tần cũng không thể một ngày không có chủ được!”

Hồi lâu Yến Hưng Khải mới nói:

“Trong lòng Thái hậu có phải đã lựa chọn được người rồi phải không?”

Tinh hậu thở dài:

“Thoạt nhìn hiện tại thì Doanh Dương vương Yến Nguyên Tịch trong chư vị hoàng tử chính là một chọn lựa thích họp nhất, tuy nhiên...”

Yên Hưng Khải khẽ động lông mày.

Tinh hậu nói:

“Lúc trước bệ hạ khi lâm chung có để lại di chiếu, ta sao có thể vi phạm nguyện vọng của bệ hạ được.”

Yến Hưng Khải mỉm cười:

“Thái hậu nói chính là...”

Tinh hậu cười lạnh nói:

“Chỉ tiếc là có một số người bằng mặt không bằng lòng, ta nghe nói Trầm Trì đã đến Doanh Dương trước, không biết có chuyện này không?”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Thần cũng nghe qua chuyện này, có điều theo thần được biết thì lần này Trầm Trì chủ yếu là vì đến địa phương để thị sát dân tình, cũng không phải vì đón tiếp Doanh Dương vương trở về.”

Tinh hậu cười ha hả hai tiếng:

“Trong lòng ai gia cũng tự có chừng mực.”

Nàng hướng mắt nhìn về phía ta nói:

“Dận Không, việc liên minh ngươi cứ thương nghị với Túc vương là được, chỉ cần có thể chú ý đến lợi ích của hai nước, ta tự nhiên sẽ không phản đối.”

Ta thành kính tạ ơn, lúc này mới cùng Yến Hưng Khải rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Chúng ta mới vừa đi khỏi, không nghĩ tới Hứa công công lại đuổi theo từ phía sau:

“Túc vương thiên tuế xin dừng bước.”

Yến Hưng Khải dừng chân hỏi:

“Hứa công công có chuyện gì?”

Hứa công công nói:

“Thái hậu còn có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.”

Trên mặt Yến Hưng Khải không dằn nổi hiện ra một tia cười khổ, y hướng ta nói:

“Huynh đệ về trước đi, ngày khác ta sẽ tới quý phủ bái hậu.”

Một mình ta rời khỏi Dưỡng Tâm điện, vừa đi ra cửa cung đã thấy một cung nữ đi tới trước mặt, hướng ta cung kính thi lễ rồi nói:

“Nô tỳ bái kiến Bình Vương điện hạ.”

Ta chưa bao giờ gặp qua tỳ nữ này, mỉm cười nói:

“Hình như ta chưa từng gặp qua ngươi, có chuyện gì hả?”

Cung nữ nhẹ giọng nói:

“Hoàng hậu bảo ta giao phong thư này cho ngài.”

Ta nao nao, tiếp nhận lá thư, nhưng thấy cung nữ vẫn còn đứng ở đó, mỉm cười nói:

“Ta đã nhận rồi, ngươi trở lại phục mệnh đi.”

“Hoàng hậu có nói, nhất định phải chờ điện hạ xem xong mới có thể đi.”

Ta hết cách lắc đầu, Lệ Cơ hành sự đích xác thường khiến kẻ khác đoán không ra ý đồ, nàng đối với ta hản là cực kỳ căm hận, không biết lại muốn giở trò gì với ta nữa đây.

Ta mở ra bao thư, thấy mặt trên viết vài chữ nhỏ: ‘Lúc mặt trời lặn, đình Thê Thảo hồ Yên Chi, không gặp không về.’

Cung nữ thấy ta mở ra bao thư, lúc này mới xoay người đi.

Ta cất bao thư vào trong người, không khỏi cảm xúc dâng trào, không ngờ Lệ Cơ lại chủ động hẹn gặp ta, rốt cuộc nàng là vì muốn kể lể tâm sự với ta, hay là vì muốn ở trước mặt chửi rủa thậm tệ ta bạc tình phụ nghĩa?

Từ đêm đó nghe trộm được mẩu đối thoại giữa nàng và Tinh hậu ở Phượng Dương cung, ta đã mơ hồ cảm giác được Lệ Cơ hiện tại đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, bất kể là bệnh cấp tính của Yến Nguyên Tông hay chuyện ngọc tỷ đột nhiên thất tung đều có quan hệ rất lớn tới nàng. Tâm kế của cô gái này đã vượt xa sự tưởng tượng của ta, ta thậm chí cảm giác được, nàng không chỉ vì báo thù cho phụ thân, hiện tại tất cả những việc của nàng cũng đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, mục đích của nàng rốt cuộc là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.