Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 106: Q.1 - Chương 106: Viễn khách




Ta đi tới mấy cửa hàng thuốc thì đều thất vọng trở về, vì mấy cửa hàng này không có những thứ mà Khinh Nhan cần.

Nơi này là một đại cảng của Hán quốc, thương nhân các nơi tập trung về đây rất nhiều, vật phẩm phải phong phú mới đúng, không nghĩ tới vận dụng ở đây quá thiếu thốn.

Khi hỏi qua chủ quán ta mới biết được đó là do gần đây Bắc Hồ và Đông Hồ phát sinh chiến sự, các thương nhân đều mua hết vận phẩm lên bắc để kiếm lợi lớn hơn, cho nên dược vật là thứ bị mua sạch sẽ không còn chút nào.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, ta nhíu mày, nhất thời không nhớ ra đấy đấy là người nào, ta cuống quít đi ra ngoài cửa, đã thấy một bóng lưng cao lớn đi qua khác điếm.

Hắn mặc hồ phục, màu đỏ sẫm, hiển nhiên không phải là người Trung Nguyên, hắn đang cùng với hai ông chủ người Hán hàn huyên cái gì đó, thanh âm khi thì sang sảng, khi thì nhỏ nhẹ.

Ta yên lặng vòng lên phía trước, từ chính diện nhìn vào hắn, hóa ra người này lại là Đông Hồ thương nhân Hách Liên Chiến.

Lần trước nhờ có sự trợ giúp của hắn, ta mới có khả năng cùng Vân Na chạy thoát khỏi Đông Hồ, trong lòng ta vui vẻ, nếu như có được hắn tương trợ, việc rời khỏi đây sẽ trở nên dễ dàng.

Khi ta đang muốn ra ngoài gặp hắn, mới nhớ ra hiện giờ đang là thời kỳ phi thường, nếu như Hán Thành đế hạ lệnh cấm thuyền rời bến, thì Hách Liên Chiến cũng chưa chắc có khả năng rời khỏi đây, bản thân Khinh Nhan bị trọng thương, nếu như ta chủ động để lộ thân phận, sẽ kéo tới những phiền phức không tưởng.

Nghĩ tới đây, ta bỏ đi ý niệm gặp mặt, đứng lại nhìn cho tới khi Hách Liên Chiến và hai thương nhân kia đi rất xa.

Ta thở dài một hơi, chuẩn bị rời về khách điếm.

Ta thấy một gã trung niên đầu trâu mặt ngựa đi theo sau Hách Liên Chiến.

Ta ngơ ngác, lập tức ý thức được người này tất nhiên là muốn theo dõi Hách Liên Chiến.

Ta đi theo phía sau trung niên kia, cho tới khi nhìn thấy Hách Liên Chiến đi vào một căn nhà trong ngõ Phúc Đức, mới thấy tráng niên kia dừng bước lại, xoay người rời đi.

Trong lòng ta vô cùng hiếu kỳ, người trung niên này theo dõi Hách Liên Chiến là vì chuyện gì? Nhìn mặt hắn có thể nhận ra, hắn chẳng phải là người lương thiện gì, có lẽ có ý đồ bất lợi với Hách Liên Chiến?

Ta đi theo phía sau của hắn một khoảng, người trung niên kia cực kỳ cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngoái về phía sau nhìn, sợ có người theo dõi hắn, cũng may là đường trong cảng có rất nhiều người lui tới, ta rất dễ che giấu hành tung của mình.

Người trung niên kia đi tới cảng, và lên một con thuyển gỗ cực kỳ to lớn, phía trước thuyền vô cùng trống trải, không có chỗ ẩn thân, nếu như ta tiếp tục đi theo, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện.

Ta di chuyển tới phía trước, bò lên một con thuyền bên cạnh, sau khi tin tưởng là không có người, ta mới lấy kính viễn vọng, nhìn xuống phía dưới.

Ta thấy người trung niên kia đang nói chuyện với một người Hồ, người Hồ kia nhét vào trong tay người trung niên kia một vài thứ, biểu hiện của người Hồ tương đối cảnh giác, liên tục nhìn ra xung quanh.

Chờ khi hắn xoay người tới phương hướng của ta, ta mới nhận ra hóa ra hắn chính là tổng quản Cáp Di của Đông Hồ thừa tướng Gia Luật Xích Mi.

Ta và hắn đã từng quen biết, trước kia Gia Luật Xích Mi muốn chiếm gia sản của Ô thị, đã từng phái hắn tới nhiều lần, tên hỗn trướng này chẳng phải là người lương thiện gì.

Trung niên nhân kia tiếp nhận ngân lượng, cười híp mắt hướng Cáp Di vái chào, xoay người rời đi, Cáp Di đi về hướng bắc của cảng.

Phía xa xa có mấy tên người Hồ đang chờ hắn, ta đi lên phía trước nhìn thấy Cáp Di lên một chiếc xe ngựa, chạy về phía trung tâm của thành.

Trên đường trở về khách điếm, ta gặp lại trung niên nhân kia, hắn đi tới đường Hồng Liễu, một trong những nơi nổi danh trăng hoa nhất Trục Lãng thành.

Thừa dịp bốn phía không người, ta bước nhanh tới, đạp cho hắn một cái, hắn lập tức ngã xuống đất, ta đặt chân lên đầu hắn, cố gắng hạ thấp giọng, nói:

“Đồ hỗn trướng, ngươi theo dõi ta làm cái gì?”

Trung niên nhân kia sợ hãi nói:

“Đại... đại gia... không phải tiểu nhân... theo dõi người...”

Ta dùng chủy thủ dí vào hậu tâm hắn, nói:

“Nếu như ngươi không nói thật, ta một đao đâm thủng tim ngươi!” 

Trung niên nhân kia bị ta hù dọa sợ hãi tới mức nước tiểu són ra quần, khóc nói:

“Đại... đại gia... là vị lão gia kia cho ta tiền, làm bảo ta kiểm tra nơi ở của người... ta... ta cái gì cũng không biết...”

Ta hừ lạnh một tiếng, xoay chủy thủ, đập mạnh vào hậu tâm hắn một cái, người trung niên này lập tức ngất đi.

Ta nhìn xung quanh, thấy bốn phía vắng lặng rồi mới run rẩy đi về hướng khách điếm của mình.

Trở lại khách sạn, Khinh Nhan vẫn đang ngủ say, ta bảo tiểu nhị lấy giấy bút, định viết một phong thư cho Hách Liên Chiến, nhắc nhở hắn chú ý những trò quỷ của Cáp Di.

Khinh Nhan bị ta động tác của ta đánh thức, nhẹ giọng nói:

“Ngươi... đã trở về?”

Ta đi tới bên giường nâng nàng ngồi đậy:

“Cảm giác của cô nương thế nào?”

Khinh Nhan buồn bã lắn đầu.

Ta thở dài nói:

“Tất cả các tiệm thuốc xung quanh đây ta đã tìm rồi, không có thứ mà cô nương cần.”

Khinh Nhan cười nhạt nói:

“Những thứ thuốc kia chỉ là thứ có thể... giảm thiểu sự thống khổ cho ta... chứ nội thương, căn bản là không... dễ trị...”

Ta ân cần nói:

“Cô nương có đói bụng không?” 

Khinh Nhan cười nói:

“Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên muốn ăn mỳ Hoành Thánh...”

Ta đứng lên nói:

“Ta đi mua cho cô nương!”

Khinh Nhan lại nói:

“Ta muốn cùng đi với ngươi…”

Ta nhìn vào đôi mắt đẹp tràn ngập thống khổ của nàng, rốt cục gật đầu.

Ta đỡ Khinh Nhan ra bên ngoài, tìm một cái gã sai vặt, đem bức thư viết cho Hách Liên Chiến giao cho hắn, lại cho hắn hai lạng bạc vụn, bảo hắn phải đích thân giao tận tay cho Hách Liên Chiến, sau đó mới đỡ Khinh Nhan đi tới trung tâm của Trục Lãng thành.

Tinh thần của Khinh Nhan dường như khôi phục được nhiều, bước chân rất nhẹ nhàng.

Chúng ta ngồi xuống một cửa tiệm ven đường, chẳng bao lâu sau ông chủ mang cho chúng ta hai bát mỳ Hoành Thánh nóng hổi, ta cho thêm một số phụ gia như tương ớt, mùi vị quả nhiên là rất ngon.

Khinh Nhan ăn hai miếng lại kịch liệt ho khan, nàng lấy khăn lụa che miệng, lúc rời ra trên khăn đã có vết máu.

Ta run giọng nói:

“Khinh Nhan...”

Nàng lau đi vết máu, cười nhạt nói:

“Xem ra ta không được...”

Ta thấp giọng nói:

“Ta quyết không cho cô nương chết.”

Khinh Nhan ôn nhu nhìn về phía ta, ôn nhu nói:

“Có một số việc chúng ta không có khả năng làm được.”

Ta dứt khoát nói:

“Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó ta!”

Khinh Nhan ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vầng trăng trên bầu trời, sâu xa nói:

“Ta muốn ra bãi cát nhìn trăng!”

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Ta dẫn cô nương đi!”

Lưng Khinh Nhan bước nặng bước nhẹ đi trên cát, ánh trăng chiếu vào hai người chúng ta, gió mát phây phẩy có thể làm cho con người quên phiền não, chìm đắm trong màn đêm mỹ lệ.

Ta cởi ngoại bào, đặt ở trên bờ cát, lúc này mới cẩn thận ôm lấy Khinh Nhan, để cho nàng ngồi lên trên.

Khinh Nhan chủ động tựa vào vai ta, nhìn về ánh sáng ngoài khơi, nhẹ giọng nói:

“Thật sự muốn cả đời đều ở chỗ này...”

Ta không nói gì, yên lặng nhìn phía trước.

Khinh Nhan nói:

“Dận Không... nếu như ta chết, ngươi có thể thiêu xác ta, rồi rải xuống biển rộng được không.”

Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng nói:

“Cô nương sẽ không chết…”

Khinh Nhan thống khổ cười, dùng đôi mắt đẹp nhìn ta, nói:

“Ngươi có phải thích U U hay không?”

Ta lắc đầu, thấp giọng nói:

“Trong lòng ta lúc nào cũng yêu cô nương hơn một chút.”

Khinh Nhan cười nhạt nói:

“Chỉ tiếc ta đối với ngươi không có cảm giác như vậy.”

Ta cảm nhận được tim Khinh Nhan đang đập mạnh, rõ ràng là đang nói dối.

Ta thấp giọng nói:

“Thu tiền bối đã từng nói, thương thế của cô nương có thể chữa được.”

Khinh Nhan lắc đầu nói:

“Huyền Minh Công của Mộ Dung Sơ Tình không dưới... Lãnh Cô Huyên... Hàn độc đã xâm nhập vào trong kinh mạch của ta... chỉ sợ...”

Ta kề sát vào tai của nàng, nhẹ giọng nói:

“Vô Gian Huyền Công có thể chữa được!”

Khinh Nhan cười khổ nói:

“Vô Gian Huyền Công là là bí bảo bất truyền của Ma Môn, đã bị thất lạc nhiều năm, ta sao có thể tìm thấy... nó?”

Ta thấp giọng nói:

“Ta biết một chút.”

Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên quang mang kinh ngạc, hồi lâu mới nói:

“Ngươi lập lại lần nữa?”

“Ta đã từng lấy được Xuân Cung Đồ, trong bức Xuân Cung đổ chẳng những chỉ có Mâu thị tàng bảo đồ, mà còn có một phần khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công.”

Đôi mi thanh tú của Khinh Nhan nhíu lại, hiển nhiên là nàng đã tin ta vài phần.

Ta lại nói:

“Nhưng mà, ta nghe Thu tiền bối nói, công phu này phải cùng nhau tu luyện.”

Khinh Nhan không hiểu được ý nghĩa chân chính, hỏi:

“Ngươi nói rõ ràng một chút.”

Ta thấp giọng nói:

“Đó là hai người cùng nhau tu luyện ở trong một phòng.”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói:

“Đồ khinh bạc... ta đã như thế này rồi... vậy mà ngươi còn...”

Ta trịnh trọng nói:

“Đây là Thu tiền bối chính mồm nói cho ta biết, lúc đó cô nương đang hôn mê, không nghe thấy.”

Khinh Nhan xấu hổ nói:

“Sư thúc của ta sao lại nói với ngươi... những chuyện hoang đường này...”

Ta nhẹ giọng nói:

“Thế nhưng thương của ngươi thế càng ngày càng nặng, nếu như tiếp tục nữa, sợ rằng sẽ không thể nào cứu vãn được. Cho dù Thu tiền bối có nói thật hay không, chúng ta cũng không ngại mà thử một chút...”

Ta dừng lại một chút mới nói:

“Đối với chúng ta chẳng có chỗ nào không tốt cả.”

Khinh Nhan sẵng giọng:

“Điều này chỉ làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi... thế nhưng ta phải... bảo toàn thân nữ nhi thuần khiết...”

Ta mỉm cười nói:

“Cô nương sao nghĩ ta đê tiện như vậy, thực ra ta vì chữa thương cho cô nương, nếu như so sánh, ta còn phải trả công lớn hơn cả cô nương một chút.”

Khinh Nhan đỏ mặt nói:

“Ta không nghe ngươi nói bậy... ngươi mang ta trở về... ta muốn nghỉ ngơi…”

Ta thấy nàng không đáp ứng chuyện cùng ta chữa thương, trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng mà nghĩ tới con gái da mặt mỏng, nên cũng cho nàng một chút thời gian để suy nghĩ.

Huống chi, Thu Nguyệt Hàn nói cũng chưa hẳn là thực, nếu như thương thế của nàng không chuyển biến tốt, ta chẳng phải là người bỏ đá xuống giếng hay sao.

Trên đường trở về khách sạn, ta gặp gã sai vặt, hắn đứng ở chỗ ta giao phó cho hắn, vui mừng nói:

“Lão gia tử, ta vẫn đợi người ở đây.”

Ta nhíu mày nói:

“Cũng không bài trừ loại khả năng này, nhưng mà... theo ta được biết, Hách Liên Chiến và Gia Luật Xích Mi giao tình không được tốt lắm, nếu như đến đây mua vật tư cũng ở trên lập trường đối lập, nếu không thì tại sao Cáp Di lại lén lút gặp người khác?”

Khinh Nhan nói:

“Nếu như ngươi lo lắng, thì tự mình đưa thư đi, dù sao Hách Liên Chiến cũng không cách nào nhận ra ngươi sau khi dịch dung.”

Ta đi vài bước, rốt cục hạ quyết tâm, lo ổn chuyện của Khinh Nhan, rồi mới tới chỗ của Hách Liên Chiến.

Hách Liên Chiến ở trong một trạch viện rất lớn, sự nguy nga bề thế cũng nói lên thân phận của chủ nhân.

Hiện tại đêm đã khuya, trên đường phố người đi lại thưa thớt, cửa phủ đóng chặt, quả nhiên đúng như lời gã sai vặt nói, xem ra Hách Liên Chiến không ở trong phủ, ta cố sức đập cửa hồi lâu, cũng không thấy có ai xuất hiện. Từ khe cửa nhìn vào bên trong, thấy không ít phòng có ánh sáng, chắc là do xa quá, không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Ta lắc đầu, đem lá thư nhét qua khe cửa, tuy rằng Hách Liên Chiến đã cứu ta, nhưng hiện giờ ốc còn không mang nổi minh ốc, ta cũng chỉ làm được như thế này mà thôi.

Ta xoay người đi về khách điếm, mới đi được vài bước, trong lòng đã có cảm giác không tốt, vội vàng xoay người lại, thấy phía sau không có một ai.

Ta lại đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau có tiếng lá rụng, lại có hai tiếng chó sủa.

Ta cười khổ lắc đầu, xem ra thần kinh của ta vô cùng khẩn trương.

Nhưng khi xoay người lại, đã thấy phía trước có một hắc y nhân đang đứng, lạnh lùng nói:

“Lão gia tử muốn đi đâu?”

Thanh âm của hắn khàn khàn, có vẻ chói tai.

Ta ho khan hai tiếng, khom người run rẩy nói:

“Đương nhiên là trở về nhà!”

Hắc y nhân cười lạnh nói:

“Có muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường không?”

Ta hiểu hàm nghĩa câu nói, trong lùng rùng mình, đưa tay cầm chủy thủy, bỗng nhiên phía sau truyền tới hai tiếng chó sủa, một con chó Ngao Tạng đã lao tới phía ta.

Ta không dám chậm trừ, rút chủy thủ ra đâm thẳng tới bụng của con chó này.

Hắc y nhân gầm lên một tiếng, con chó kia đột nhiên dừng công kích, chuyển hướng trên không trung thật nhanh, lui ra tới đâu ngõ hẻm, hành động của nó vô cùng nhanh chóng, làm cho một đao kia của ta bị thất bại.

Hắc y nhân lạnh lùng nói:

“Lão gia tử thân thủ thật nhanh nhẹn.”

Hắn chậm rãi xoay người lại, cái mặt nạ bạc nhất thời trờ nên óng ánh, sau đó chậm rãi rút một thanh trường kiếm rất nặng ở bên hông ra, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chỉ xuống đất, xông về phía ta. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, khi còn cách ta chừng một trượng, thì tốc độ đã đạt tới cực điểm.

Mũi trường kiếm đột nhiên dựng lên, đâm thẳng vào bụng của ta.

Ta lập tức đoán được, người này đã được huấn luyện Đấu sĩ một cách nghiêm mật, đã xuất thủ là muốn đối phương phải chết.

Ta lui lại phía sau một bước, lấy chủy thủ chém lên trường kiếm của hắn, khi chùy thủ chạm tới thân kiếm, ta nhân cơ hội lui lại phía sau, con chó Tàng Ngao kia không để mất cơ hội, định cắn vào bắp đùi của ta.

Thân hình ta nhanh chóng xoay người nhảy lên, tuy là như vậy nhưng cũng bị con Tàng Ngao kia cắn một cái vào ngoại bào, “roẹt” một tiếng xé toang cái áo.

Hắc y nhân kia không đợi ta rơi xuống đất, hai tay cầm kiếm nhanh như tia chớp đâm vào thắt lưng của ta.

Thông qua đợt giao thủ vừa rồi, ta biết thể lực của người này dưới ta, nhưng mà tốc độ xuất kiếm của hắn lại quá nhanh, che giấu kỹ nhược điểm của mình, hơn nữa ở bên cạnh lại còn có con Tàng Ngao đang giương mắt theo dõi, tình cảnh của ta càng lúc càng nguy hiểm.

Hai tay của hắn cầm kiếm toàn lực chém tới ta, ta không dám dùng chủy thủ đón đỡ, khi chủy thủ chạm lên thân kiếm, thì mượn lực nhảy qua đình đầu của hắn.

Hắc y nhân rống lên một tiếng giận dữ, thân hình đột nhiên xoay người, đâm một kiếm vào hậu tâm của ta.

Trong tình thế cấp bách, ta dùng chủy thủy ngạnh đỡ một kiếm của hắn, thanh chủy thủ mỏng đương nhiên là yếu thế, cánh tay của ta tê rần, chùy thủ suýt nữa tuột tay bay ra ngoài.

Ta ứng biến thần tốc, dùng tốc độ cao nhất lao tới phía trước, trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn, chùy thủ lúc này phát huy lợi thế, trường kiếm của người kia bị hạn chế về tốc độ nên không cách nào thi triển được.

Ta toàn lực đâm tói ngực hắn, không nghĩ tới hắc y nhân kia cũng không có ý lùi bước, thân hình hơi lách sang, chùy thủ lệch khỏi quy đạo, đâm vào vai trái của hắn.

Ta lập tức biết hắn muốn dùng phương pháp đồng quy vu tận để đối phó với ta, chỉ tiếc là khi ta kịp phản ứng, thì trường kiếm của hắn đã chém lên cánh tay trái của ta. May là ta lui lại phía sau kịp thời, thế nhưng trên cánh tay cũng bị cắt một nhát, vết cắt rất sâu, máu chảy ướt đẫm ống tay áo.

Con Tàng Ngao ngửi được mùi máu tanh, càng lúc càng trở nên cuồng bạo, rú lên một tiếng, lần thứ hai vọt tới chỗ ta. Khi ta vung chủy thủ lên, hắc y nhân cũng bất chấp thương thế, toàn lực chém ta một cái, nặng nề đập vào chủy thủ của ta, lực đạo được đề cao tới gấp hai lần.

Chùy thủ trong tay của ta không giữ được nữa, tuột tay bay ra ngoài.

Con Tàng Ngao chóp đúng thời cơ, cắn vào chân ta, nếu như ta bị nó cắn trúng, thì chắc chắn không thoát khỏi số phận gãy xương. Ta nhấc chân, đá thẳng vào bụng nó, con chó Tàng ngao rú lên một tiếng, thân thể nó bị ta đá bay ra ngoài xa.

Trường kiếm của hắc y nhân lại tiếp tục đâm tới, ta chỉ còn cách tiếp tục lui về phía sau, nhưng sau lưng đã là bức tường, nếu như tiếp tục lùi nữa thì chỉ còn con đường chết.

Trường kiếm tỏa ra quang mang lạnh lẽo, trong mắt hắc y nhân lóe lên ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn, con Tàng Ngao cũng khôi phục được lực lượng, chuẩn bị phối hợp tiến công cùng với chủ nhân.

Khi hắn chuẩn bị xuất kiếm, ta đã nhanh chóng phóng sang chỗ khác, kiếm phong chém sát thân hình của ta, tay trái của hắn lập tức lách sang bên, ta lập tức cảm nhận được sự đau đớn do vũ khí chém trúng.

Chân trái ta đạp lên tường một cái, thân hình bốc lên không trung thật cao, tránh thoát được một kiếm, hai chân đá thẳng vào mặt của hắn.

Hắc y nhân thân hình ngửa ra sau, nhưng cũng không thể tránh thoát khỏi cú đá của ta, đầu ngón chân của ta đá tung mặt nạ của hắn, đồng thời con chó Tàng Ngao kia cũng điên cuồng nhảy lên, dùng tốc độ cao nhất lao tới ta.

Ta nhanh tay tóm được chân trước của nó, răng nanh của con chó chỉ cách ta một chút, một lực lớn đẩy ta sát vào tường, nước bọt từ trong miệng nó chảy ra, rơi trên mặt đất.

Khuôn mặt của hắc y nhân kia đổi với ta mà nói là vô cùng quen thuộc, ta lớn tiếng nói:

“A Đông!”

Trường kiếm của người kia dừng lại, hắn run run nói:

“Ngươi... là ai?”

Ta cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, thấp giọng nói:

“Ở Tam Đỉnh Tập, ta và ngươi từng luyện tập!”

Lệ nóng từ trong ánh mắt của A Đông chảy ra, hắn không ngờ tới, lão nhân trước mặt là do ta cải trang.

Con Tàng Ngao kêu lên ô ô, lập tức lùi lại phía sau.

A Đông bỗng nhiên cắm trường kiếm xuống đất, vươn tay ra với ta, tay phải của hắn chi còn lại có 3 ngón, có thể tưởng tượng ra, hắn ở Đông Hồ cũng bị làm nhục và phải chịu đựng thống khổ.

Ta nắm chặt lấy tay hắn, chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói:

“Ta biết, sẽ có một ngày, ta gặp lại ngươi!”

A Đông kích động gật đầu, quỳ xuống trước mặt ta.

Ta đỡ lấy vai hắn, cánh tay vẫn còn đau đớn, máu trên người của hắn cũng vẫn chảy, nhưng mà sao so sánh được với tâm tình của chúng ta khi gặp lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.