Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 105: Q.1 - Chương 105: Dịch dung




Ta đem những thứ mua được đặt trước mặt Khinh Nhan, Khinh Nhan mệt mỏi kiểm tra từng cái, vững tin không có thiếu sót gì, mới gật đầu nói:

“Đủ rồi...”

Ta có chút nghi ngờ nói:

“Lý Mộ Vũ tuy rằng đã triệt hồi binh sĩ ở ngoài dịch quán, nhưng mà vẫn chú ý tới nhất cử nhất động của ta, sợ rằng chúng ta có dịch dung cũng không cách nào giấu diếm được hắn.”

Khinh Nhan nói:

“Cho nên... phải tạo thành một Dận Không khác ở Hán đô...”

“Ý của cô nương là?”

Khinh Nhan nói:

“Tìm trong đám võ sĩ thủ hạ của ngươi... một người có vóc dáng tương đương, cho hắn giả làm ngươi...”

Ta vui vẻ nói:

“Khinh Nhan cô nương có mấy phần nắm chắc?”

Ta lại nhớ tới chuyện Tinh Hậu cho người giả mạo Yến Nguyên Tông, đưa Bạch Quỹ vào chỗ chết, không nghĩ tới lúc này ta lại dùng tới nó.

Khinh Nhan thờ hổn hển rồi nói:

“Ngươi yên tâm... muốn giấu được bọn họ... thì không khó...”

Muốn tìm trong ba mươi võ sĩ một người có vóc dáng tương tự như ta cũng không khó, thế nhưng bề ngoài thì kém hơn rất nhiều. Tên võ sĩ này nước da trắng nõn mặt mũi khác hẳn ta.

Khinh Nhan dùng kéo, dùng một loại bùn cải biến dung mạo trên khuôn mặt của hắn, thay đổi toàn bộ hình dạng của khuôn mặt. Trải qua nửa giờ, diện mạo của tên võ sĩ này đã giống ta gần như đúc, có khác biệt duy nhất đó chính là màu da.

Khinh Nhan sử dụng dược thảo mà ta mua về, chế thành chất lượng, có độ đậm cao, bôi lên mặt của võ sĩ kia một lần, chỉ qua chừng một nén hương, đã thay đổi toàn bộ màu da của hắn.

Ta không khỏi thở dài nói:

“Khinh Nhan cô nương quả nhiên thần kỳ! Giờ hắn chẳng khác gì ta chút nào cả!”

Khinh Nhan mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói:

“Đây là tuyệt kỹ gia truyền của nhà ta, dùng dược thảo tẩy và nhuộm lại màu da, độ phai màu không đáng kể.”

Ta ngơ ngác, chợt nhớ tới trước khi ta nhập Tần, Thải Tuyết cũng từng dịch dung cho ta, cũng dùng dược thảo thay đổi màu da, nàng cũng nói là tuyệt kỹ gia truyền, chẳng nhẽ Khinh Nhan và Thải Tuyết có quan hệ với nhau?

Nhưng mà ta lập tức hủy bỏ suy nghĩ này, Khinh Nhan là người trong Ma môn, bí kỹ trong Ma Môn vốn bí mật, hơn nữa tướng mạo của hai người không giống nhau, nên không thể có quan hệ được.

Ta bảo võ sĩ cởi y phục của mình, rồi lấy hoàng bào đưa cho võ sĩ kia, nói:

“Ngươi biết mình phải làm gì không?”

Võ sĩ kia quỳ gối nói:

“Điện hạ yên tâm, chuyện hôm nay, Vương Lũy quyết không sẽ tiết lộ nửa chữ!”

Ta dìu hắn đứng dậy, trong đôi mắt của Vương Lũy hiện lên quang mang kích động, hắn thấp giọng nói:

“Vì điện hạ tận trung, chết không oán thán!”

Ta nức nở nói:

“Nếu như ngươi có thể an toàn thoát khốn, thì kiếp này phú quý của ngươi không phải lo nữa!”

Vương Lũy cười nhạt nói:

“Từ khi Vương Lũy theo điện hạ rời khỏi Đại Khang, đã chẳng còn để ý tới sinh tử nữa rồi, ba mươi huynh đệ chúng thuộc hạ ở lại đây đều đã chuẩn bị hi sinh.”

Ta nặng nề vỗ vỗ vai hắn nói:

“Hảo huynh đệ!”

Ta nói:

“Ngươi còn lo lắng gì cứ nói cho bản vương biết, bản vương nhất định sẽ hoàn thành!”

Vương Lũy nói:

“Vương Lũy chỉ có một người mẹ mù, hiện giờ vẫn đang ở một thôn nhỏ của Tuyên Thành!”

Ta cầm hắn hai tay nói:

“Ta sẽ coi người như mẫu thân của ta!”

Vương Lũy quỳ rạp xuống đất nói:

“Tạ ơn điện hạ!”

Ta đưa tay hắn nâng dậy nói:

“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi không thể quỳ gối trước mặt bất cứ người nào, ngươi là Long Dận Không, là Đại Khang Bình vương!”

Sau giờ ngọ, Tinh Hậu được Hứa công công đưa tới dịch trạm, ta bảo thủ hạ mời nàng vào trong phòng, khi Tinh Hậu vào trong cũng kinh hãi, nàng không ngờ lại có hai Long Dận Không giống nhau như đúc.

Nàng cẩn thận đánh giá một lần, ánh mắt nhìn vào người ta, mỉm cười nói:

“Hình dạng có thể ngụy trang, thế nhưng ánh mắt và khí chất trong một thời gian ngắn không thể giống nhau được.”

Ta cười nói:

“Mẫu hậu quan sát tỉ mỉ, hài nhi bội phục.”

Tinh Hậu nói:

“Lý Mộ Vũ theo sát ta từng bước, thủ hạ của ta đều đã được hắn kiểm tra từng người một, thậm chí xe ngựa cũng bị kiểm tra.”

Ta thở dài nói:

“Lý Mộ Vũ đúng là khôn khéo hơn người, xem ra chỉ còn cách gặp mẫu hậu ở ngoại ô.”

Tinh Hậu lắc đầu nói:

“Vốn ta có dự định hai người chúng ta tách nhau cùng rời khỏi Hán đô, nhưng bây giờ thì không được.”

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Khinh Nhan nói:

“Vị cô nương này nếu có thể tạo ra một Bình vương giả, thì cũng có thể tạo ra một võ sĩ giả.”

Nàng thấp giọng nói:

“Hứa công công, ngươi ra bên ngoài gọi một võ sĩ vào đây.”

Ta lập tức hiểu ý của nàng, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, lần này ta phải dẫn Khinh Nhan cô nương rời đi.” 

Tinh Hậu gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Hứa công công.

Muốn giấu được Lý Mộ Vũ, thì phải tìm ra hai thủ hạ thế thân, phần lớn phải là người tâm phúc, với lại khi Tinh Hậu ra lệnh, bọn họ không dám không nghe.

Khinh Nhan lại dịch dung ta theo hình dạng của người thế thân, sau một giờ tất cả mới hoàn thành.

Ta đứng trước gương, mới biết là mình đã biến thành một đại hán hói đầu, màu da đã trở thành màu đồng cổ, đồng thời lại ngăm ngăm đen, ngay cả chính ta cũng không nhận ra rằng, người này lại là ta.

Tinh Hậu hài lòng gật đầu nói:

“Cho dù Lý Mộ Vũ có gian xảo ra sao, cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra chúng ta đã thay mận đổi đào.”

Cung nữ thế thân cho Khinh Nhan có vẻ sợ hãi, bỗng nhiên quy rạp xuống đất nói:

“Thái hậu... nô tỳ... không muốn ở lại chỗ này...”

Ánh mắt của Tinh Hậu tỏa ra sát khí âm lãnh, cả giận nói:

“Ngươi sợ ư?”

Vậy cung nữ gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy lao ra ngoài cửa.

Vương Lũy nhanh tay rút trường đao bên hông, một đao đâm thẳng vào hậu tâm của cung nữ này, cung nữ kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống vũng máu.

Ta có chút thưởng thức nhìn hắn trên, chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Tinh Hậu nhìn thi thể cung nữ kia buồn bã thở dài một hơi, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang tên võ sĩ, thấp giọng nói:

“Ngươi có tình nguyện hay không?”

Võ sĩ nói:

“Ty chức cần tuân theo sự phân phó của thái hậu.”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Dù sao ta vẫn còn thủ hạ không sợ chết.”

Ta nhận ra trong ánh mắt của người này có sự giận dữ, xem ra hắn không cam lòng trở thành người chết thay, nghĩ đi nghĩ lại, ta chẳng phải là chủ nhân của hắn, loại phiêu lưu này đương nhiên là hắn không cam lòng tình nguyện.

Bây giờ hắn đáp ứng, là vì thấy bạn mình bị chết thảm mà kinh sợ, nếu như sau khi chúng ta rời đi, thì chưa hẳn là không xảy ra chuyện.

Người này vô cùng có khả năng là một tai họa ngầm, ta đưa mắt nhìn Vương Lũy, Vương Lũy bỗng nhiên chém thẳng một đao vào tiểu phúc của võ sĩ này. Chuyện xảy ra đột ngột, Tinh Hậu không ngờ tới, nên sợ hãi nói:

“Ngươi... làm cái gì?”

Vương Lũy rút trường đao, đẩy thi thể tên võ sĩ kia xuống mặt đất, lạnh lùng nói:

“Ta đã đáp ứng điện hạ, chuyện này quyết không thể cho người khác biết, để hắn ở lại chỗ này chỉ là một tai họa ngầm.”

Hứa công công ở một bên nói:

“Thái hậu, chuyện vô cùng khẩn yếu, xử lý sự tình nên quyết đoán một chút.”

Hắn đã nhận ra Vương Lũy giết hai người này hoàn toàn là bị ta sai khiến.

Tinh Hậu nhìn thi thể, cam chịu không nói gì, nàng cũng hiểu rõ, lúc này càng ít người biết càng tốt.

Nàng hướng Vương Lũy nói:

“Dận Không! Ngươi tự mình đưa đến chúng ta đi ra ngoài!”

Vương Lũy cung kính nói:

“Hài nhi tuân mệnh!”

Ta và Khinh Nhan đi theo phía sau Tinh Hậu và Vương Lũy, Khinh Nhan đã xoa một lớp son lên mặt, che giấu khuôn mặt tái nhợt của nàng, ta không khỏi âm thầm lo lắng, rất sợ nàng không cố gắng được nữa.

Tinh Hậu nhẹ giọng nói:

“Trác Bình, ngươi tới đây đỡ ta!”

Nàng bảo Khinh Nhan đỡ là giả, ý của nàng là muốn trợ giúp Khinh Nhan.

Thật vất vả mới đi ra khỏi cửa, Tinh Hậu và ta lên hai chiếc xe khác nhau, ta đi tới đội ngũ võ sĩ, nhảy lên ngựa, từ ánh mắt của những võ sĩ xung quanh, không ai nhận ra được có gì khác thường.

Vương Lũy cố ý đứng ở trước cửa, để cho Lý Mộ Vũ và thân tín của hắn nhìn thấy, đợi ta đi xa rồi hắn mới quay lại dịch trạm, đóng cửa lại.

Trở lại Vương Phủ, Lý Mộ Vũ đã suất lĩnh bộ hạ, xếp thành hàng đứng chờ, hắn mỉm cười đi tới bên cạnh xe Tinh Hậu, lớn tiếng nói:

“Công chúa sao lại đi lâu như vậy.”

Tinh Hậu lạnh lùng châm chọc nói:

“Chuyện mà Lý Đại Đô Đốc quản hình như rất nhiều!”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Ty chức chỉ quan tâm công chúa, xin chớ trách móc.”

Tinh Hậu lạnh nhạt nói:

“Đa tạ Lý Đô Đốc quan tâm, chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Lý Mộ Vũ ha hả cười nói:

“Đương nhiên có thể, tất cả những vật dụng cần thiết trên đường đều đã chuẩn bị sẵn! Công chúa lúc nào cũng có thể khởi hành.”

Tinh Hậu nói:

“Đi thôi!”

Lý Mộ Vũ nói:

“Bệ hạ chuẩn bị riêng cho công chúa một chiếc xe ngựa, mời người sử dụng!”

Hắn quả nhiên đa nghi, mặc dù là đã kiểm tra một lần rồi nhưng mà bây giờ vẫn không dám qua loa. May mà thuật dịch dung của Khinh Nhan vô cùng huyền diệu, nếu không chúng ta khó mà có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Tinh Hậu cả giận nói:

“Chỉ sợ tặng xe là giả, hoài nghi là thật!”

Nàng giận dữ đấy cửa xe ra, Hứa công công đưa tay đỡ nàng xuống, mắt phượng hàm uy nhìn thẳng vào Lý Mộ Vũ nói:

“Nếu ngươi muốn kiểm tra cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co, nghĩ ra nhiều phương pháp giả dối tới vậy.”

Lý Mộ Vũ lúng túng cười cười:

“Công chúa hiểu lầm, ty chức không có ý tứ này.”

Tinh Hậu nhìn xe ngựa xa hoa phía trước một chút, cười lạnh nói:

“Nếu đây là tâm ý của huynh trưởng, ta cung kính không bằng tuân lệnh!”

Lúc Tinh Hậu chuyển xe, Hứa công công kiểm tra nhân số, chủ yếu là để cho Lý Mộ Vũ thấy, thực ra Hứa công công không làm, Lý Mộ Vũ cũng phải làm.

Sau nửa canh giờ, đội ngũ của chúng ta dưới sự hộ tống của Lý Mộ Vũ rời khỏi thành.

Lúc rời đi, tâm tình của ta bình tĩnh cực kỳ, trong đầu luôn tính toán lộ tuyến khi rời khỏi Hán đô. Kế kim thiền thoát xác này sớm muộn cũng bị Lý Mộ Vũ nhận ra, đợi khi Lý Mộ Vũ trở về, thì ta sẽ rời khỏi đội ngũ?

Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là thương thế của Khinh Nhan, có thể nhận thấy hôm nay nàng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường để chống đỡ, mong là trước khi rời khỏi thành, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Đội xe rời khỏi Hán đô, xuất phát từ cửa bắc, đi về hướng đông.

Ánh mắt của Lý Mộ Vũ đảo qua từng người trong chúng ta, tới chồ Tinh Hậu thì dừng lại. Tinh Hậu vén rèm xe lên nói:

“Lý Đô Đốc còn dự định theo ta nhập Tần hay sao?”

Lý Mộ Vũ ha hả cười nói:

“Công chúa, ty chức đang muốn cáo từ với người.”

Tinh Hậu lạnh nhạt nói:

“Tiễn người ngàn dặm cũng phải từ biệt, thủ hạ của ta có ba trăm võ sĩ, có thể bình an đưa ta trở về Đại Tần, Lý Đô Đốc không cần tiễn xa tới vậy.”

Lý Mộ Vũ nặng nề gật đầu, giơ tay, tất cả Hán quân đều dừng bước.

Tinh Hậu hừ lạnh một tiếng buông màn xe, đội ngũ chúng ta tiếp tục về phía trước tiến lên. 

Khi đi rất xa ta mới quay đầu lại, thấy đội ngũ của Lý Mộ Vũ chỉ còn lại một điểm đen nho nhỏ, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ta cũng rời khỏi chốn thị phi này.

Sắc trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm, xem ra lại sắp có một trận mưa rồi.

Tinh Hậu hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ, chúng ta rời khỏi Hán đô càng xa, thi càng thoát khỏi sự đeo bám của Lý Mộ Vũ.

Phía trước là một cánh đồng bát ngát, có một gốc cây Dung thụ khổng lồ, tán cây cực lớn, cao vút che khuất cả một góc trời, thân cây ước chừng mười người ôm cũng không hết, con đường vừa vặn đi qua bụng của cây này.

Ta và ba gã võ sĩ khác phóng ngựa tiến lên trước đội ngũ, đã thấy dưới gốc cây có một bạch y thiếu nữ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe của Tinh Hậu.

Ta nhận thấy, thiếu nữ này rõ ràng là Hoàn Tiểu Trác, trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ nàng tới đây để trả thù?

Tinh Hậu bảo dừng xe, vén rèm xe lên nói:

“Đoạn quốc sư?”

Hoàn Tiểu Trác chậm rãi đi tới chỗ nàng, trong lòng ta cảnh giác, khẩn trương cầm chuôi đao, cản lối đi của nàng.

Hoàn Tiểu Trác cũng không nhặn ra ta, lạnh lùng nói:

“Tránh ra!”

Ta cũng không có ý lùi lại, ‘Xoẹt’ một tiếng rút trường đao, nỗ lực khiến cho nàng lui bước.

Thanh âm của Tinh Hậu vang lên từ phía sau:

“Để cho nàng tới đây!”

Ta do dự một chút, thu đao vào vỏ, tránh sang một bên.

Tinh Hậu đẩy cửa xe rạ được Hứa công công đỡ xuống, nàng mỉm cười nói:

“Đoạn quốc sư có chuyện gì không?”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Thái hậu chẳng nhẽ cứ như vậy mà đi hay sao?”

Tinh Hậu nói:

“Trong nước đột nhiên có chuyện gấp, ai gia phải rời đi.”

Hoàn Tiểu Trác cắn cắn môi nói:

“Chẳng nhẽ thái hậu mặc kệ an nguy của Bình vương hay sao?”

Nàng lấy ta làm cớ.

Tinh Hậu lắc đầu nói:

“Chuyện của Dận Không đã có cô mẫu hắn giúp, hoàng huynh của ta chắc cũng không làm chuyện quá đáng...”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Thế nhưng, hắn là nghĩa tử của ngươi, ngươi có biết bệ hạ đã quyết định, giam lỏng hắn ở trong Hán đô rồi!”

Ta lặng lẽ nhìn nàng, thấy trong đôi mắt trong suốt đã có hai dòng lệ, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được Hoàn Tiểu Trác đang nói thật hay nói dối.

Tinh Hậu buồn bã than thở:

“Chuyện này ta cũng bất lực! Đoạn quốc sư, cáo từ!”

Nàng xoay người đi tới chỗ xe ngựa của mình.

Hoàn Tiểu Trác lớn tiếng nói:

“Chỉ cần thái hậu ở lại thêm một ngày, ta sẽ có cách để Bình vương cùng đi theo!”

Tinh Hậu dừng bước, chậm rãi xoay người lại, hồi lâu mới nói:

“Đoạn quốc sư tại sao lại quan tâm Dận Không như thế? Có thể cho ta một lý do không?”



Đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác như sương khói làm cho ta không khỏi sinh lòng che chở, ta bỗng nhiên nghĩ tới nàng có thể thi triển thuật thôi miên, hiện giờ không biết là có thi triển với Tinh Hậu hay không?

Ánh mắt Tinh Hậu nhìn về phía xa xa, từ khi biết thân phận thực sự của Hoàn Tiểu Trác, nàng đã cẩn thận hơn rất nhiều!

Nói xong nàng lên xe ngựa, Hoàn Tiểu Trác thần tình buồn bã, vô cùng mất mác đi sang một bên.

Trong lòng ta ngờ ngàng, sự u buồn của nàng không phải là giả vờ, lẽ nào nàng thực sự cóỏ tình cảm với ta? Chẳng nhẽ con đường hôm nay đối với ta mà nói lại là tình lộ?

Bầu trời u ám, mưa phùn nhẹ rơi, trong đầu ta tưởng tượng lung tung.

Ta và những võ sĩ khác mặc áo tơi, lấy giấy dầu che lên đầu, đột nhiên từ trong xe ngựa của Khinh Nhan thét lên một tiếng chói tai.

Một cung nữ kinh hoàng thất thố vén rèm xe lên nói:

“Trác Bình ói ra thật là nhiều máu... Thật là dọa người... A...”

Ta mở cửa xe, thấy trước ngực Khinh Nhan đã đó thẫm, ta cuống quít đưa tay bắt mạch, thấy mạch đập của nàng cực kỳ yếu ớt, ta hầu như không cảm nhận được, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

Đi theo đoàn cũng có một gã thái y Tần quốc, nhưng mà thương thế của Khinh Nhan là nội thương, hắn chẳng giúp được cái gì.

Khinh Nhan hướng ta cười thê thảm vô lực nói:

“Ta... đi không nổi...”

Ta nổi trong lòng dâng lên sự bi ai, ta quyết không thể để nàng chết như vậy được.

Hứa công công đã chuyển hai cung nữ cùng xe sang xe khác, thấp giọng hướng ta nói:

“Thái hậu tìm điện hạ!”

Ta gật đầu, nhẹ giọng hướng Khinh Nhan nói:

“Cô nương chờ ta, ta lập tức quay lại ngay!”

Tinh Hậu đã biết sự tình, thấp giọng hướng ta nói:

“Dận Không, không thể trì hoãn nữa, chúng ta phải lập tức lên đường, nếu như Lý Mộ Vũ phát hiện ra sẽ dùng tốc độ cao nhất đuổi theo.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, hài nhi cũng đang lo lắng chuyện này, nên quyết định, tách đoàn để sang Tần quốc”

“Cái gì?”

Tinh Hậu khẩn trương nói.

Ta giải thích nói:

“Chúng ta tiếp tục đồng hành, Lý Mộ Vũ sẽ dễ dàng phát hiện vị trí, hơn nữa thương thế của Khinh Nhan nặng như vậy, hiển nhiên là không cách nào chịu được hành trình xóc nảy này, hài nhi sẽ cùng nàng theo đường mòn sang Tần quốc.” 

Tinh Hậu vành mắt ửng đỏ, run giọng nói:

“Ngươi... đi một mình chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Mẫu hậu chớ quên, thuật dịch dung của Khinh Nhan diệu tuyệt thiên hạ, chỉ cần ta thay đổi hình dạng, thì Lý Mộ Vũ sao có thể phát hiện ra tung tích chúng ta được, nó còn an toàn hơn ở chỗ này.”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, khi ta tới Tần cảnh sẽ phái đội ngũ tới đón ngươi.”

Ta lắc đầu nói:

“Mẫu hậu không cần lo chuyện của ta, nếu như ta bình yên thoát khốn thì sẽ tới Tần đô gặp mặt. Hoàng huynh bệnh nặng, người phải nhanh chóng trở lại Hán đô, đừng để cho Yến Hưng Khải và Trâm Trì làm hỏng đại sự.”

Tinh Hậu rưng rưng gật đầu, bảo Hứa công công đưa hành lý cho ta, rồi lại để lại cho ta một cỗ xe ngựa, rồi mới dẫn mọi người tiếp tục đi về hướng bắc.

Ta mang theo xe ngựa, đi về hướng đông, dựa theo ký hiệu trên bản đồ, đi về hướng đông hai trăm dặm chính là bờ biển, ta quyết định bỏ đường bộ, theo đường thủy tiến vào Tần quốc.

Trời mùa thu bao giờ cũng tối sớm, mới chập tối mà trời đã tối đen, ta vì phải lo lắng chuyện Lý Mộ Vũ đuổi theo, nên toàn chọn đường nhỏ để đi, con đường lầy lội hành trình trở nên khó khăn vô cùng. 

Ta dừng xe ở trước một tòa Quan Đế miếu đổ nát bỏ hoang, Khinh Nhan đã hôn mê từ lâu, ta trải thảm lông trong đại điện, sau đó ôm nàng xuống.

Da thịt nàng lạnh băng, khớp hàm đóng chặt, hô hấp thì gián đoạn, ta dùng trường đao lập một phạm vi bảo hộ trong đại điện, rồi đốt một đống lửa.

Khinh Nhan kêu lên một tiếng thống khổ, ta vui mừng nhìn lại, nói:

“Cô nương đã tỉnh!”

Khinh Nhan gật đầu, ta đỡ nàng, giúp nàng ngồi dậy.

Khinh Nhan nghi hoặc nói:

“Nơi... này là nơi nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Đây vẫn là địa giới của Đại Hán, chúng ta tách đoàn đi hướng đông, theo đường thủy nhập Tần.”

Trong mưa gió đâu đó có vang lên tiếng ngựa hí, ta cảnh giác nhìn ra phía ngoài, cửa miếu vẫn đóng chặt, không có gì khác thường cả.

Khinh Nhan nói:

“Cỗ xe ngựa kia vô cùng xa hoa, tất sẽ có người chú ý, chúng ta mau phá hủy nó đi...”

Ta cũng có ý niệm ấy trong đầu, thế nhưng lấy tình hình của Khinh Nhan bây giờ, không có xe ngựa thì nàng sao có thể chịu nổi hành trình gian khổ này.

Khinh Nhan nói:

“Chúng ta giữ ngựa lại, tới chợ phía trước… mướn một chiếc xe là được…”

Ta gật đầu.

Khinh Nhan thấp giọng nói: “Ta cảm thấy rất lạnh...”

Ta nhìn thấy môi nàng trắng bệch, thương yêu ôm nàng vào trong lòng, Khinh Nhan không giãy dụa, để cho ta ôm, rồi tiến vào mộng đẹp...

Bình minh lên, chúng ta lại xuất phát, ta chọn một con ngựa có đôi chân khỏe nhất, còn ba con khác bị ta đuổi vào rừng, rồi đốt cỗ xe ngựa đi.

Vào lúc giữa trưa, chúng ta đã tới một tiểu trấn của Hán đô có tên là Nính Loan đầu, ở đây gần sông Xuân Xương, thực ra sông Xuân Xương chính là thượng du của con sông Xuân Thủy, chảy vào Hán đô mới có tên gọi là Xuân Thủy.

Chúng ta ở chợ mua một chiếc xe trâu, lại mua mấy bộ quần áo thô, đi tới một nơi không người, Khinh Nhan lại một lần nữa thay đổi hình dạng cho chúng ta, lần này nàng dịch dung ta thành lão giả có mái tóc trắng xóa, còn nàng dịch dung thành một bà lão.

Xe trâu tiến lên, tuy rằng đi chậm, nhưng mà được cái là không xóc mấy, ta cũng không vội nhập Tần, chậm rãi đi tới Trục Lãng thành nằm ở phía Đông của Hán đô.

Thương thế của Khinh Nhan không giảm bớt chút nào, nếu như cứ tiếp tục thế này, thì chắc chắn nàng sẽ chết.

Ta nhớ lại những lời nói của Thu Nguyệt Hàn, Vô Gian Huyền Công chắc chắn là sẽ giúp được nàng, thế nhưng đây lại là chuyện âm dương song tu, nàng có cho là ta thừa cơ có ý định bất lương? 

Các trạm kiểm soát trên đường trở nên nhiều hơn trước, ta mơ hồ nhặn ra, chuyện Vương Lũy giả mạo ta đã có khả năng bại lộ.

Thuật dịch dung của Khinh Nhan vô cùng xuất sắc, chúng ta cải trang thành một đôi vợ chồng già, nên người khác không mấy chú ý. Với ta mà nói thuật dịch dung này có tác dụng tương đối lớn, sau này có cơ hội nhất định phải học của Khinh Nhan bản sự này.

Chúng ta cứ đi thong thả, năm hôm sau mới tới được Trục Lăng thành, trước cửa thành có dán mấy tờ cáo thị, ta run rẩy nheo mắt lại, thì thấy trên đó có vẽ ba người, một người là ta, một người là Thu Nguyệt Hàn, người còn lại là Triều Tiên võ sĩ Xa Hạo. Ta ngơ ngác, cho dù như thế nào đi nữa cũng không hiểu, tại sao Xa Hạo lại có liên quan tới ta.

Thủ vệ binh sĩ phẫn nộ quát:

“Nhìn cái gì vậy? Ngươi đã từng gặp bọn họ hay sao?”

Ta giả bộ sợ hãi dẫn xe trâu đi vào trong thành.

Người binh lính kia giận dữ hét:

“Đứng lại! Bên trong xe là cái gì?”

“Ta... bà lão của ta...”

Hai tên lính giật màn xe, lúc này Khinh Nhan lại kịch liệt ho khan.

Ta nhẹ giọng nói:

“Nàng bị bệnh lao, ta… mang nàng vào trong thành tìm đại phu trị liệu...”

Mấy tên lính sợ hãi cuống quít lui sang một bên, bịt miệng mũi, phẫn nộ quát:

“Đồ hỗn trướng, sao không nói sớm, còn không mau cút đi!”

Ta chậm rãi dắt xe trâu vào trong thành, phía sau lại có một đội xe ngựa phóng tới, ta kéo xe trâu sang một bên, nhìn cờ xí, hoá ra là đội ngũ của Trung sơn quốc, hóa ra quốc quân Trung Sơn Quốc là Trương Trí Thành cũng lợi dụng cách này về nước.

Đợi cho xe ngựa của bọn họ đi qua, ta mang Khinh Nhan tới cảng, trên cảng có rất nhiều đội thuyền đang bỏ neo, hỏi qua dân bản xứ mới biết, triều đình đã hạ lệnh, không một đội thuyền nào được phép tự tiện rời cảng.

Lúc này ta chỉ còn cách kiếm một khách điếm để ở, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thứ hai là để cho Khinh Nhan nghỉ ngơi, tình tình sức khỏe của nàng hiện nay không cho phép tiếp tục lên đường nữa.

Ta ôm Khinh Nhan tới giường, nàng nhẹ giọng nói:

“Phải để... Bình vương điện hạ hạ mình chiếu cố ta, thực xấu hổ!”

Ta cười nói:

“Lão phu lão thê, còn nói điều này làm chi.”

Ta cởi tất nàng xuống, nhìn đôi chân trong suốt của nàng không khỏi ngẩn ngơ.

Khinh Nhan e thẹn nói:

“Ngươi... nhìn cái gì?”

Rồi nàng giấu chân vào trong chăn

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới lão thái bà lại có chân đẹp như vậy.”

Khinh Nhan phì nói:

“Ngươi đừng có thừa dịp ta... bị thương, nhân cơ hội...”

Khuôn mặt nàng đỏ lên, câu sau không thể nào nói được nữa, trên mặt e thẹn vô hạn.

Trong lòng ta rung động, nếu như có được giai nhân, lại trị được thương thế cho nàng, âm dương song tu thì là chuyện vẹn toàn nhất của đôi bên.

Khinh Nhan nói:

“Ta viết một toa thuốc ngươi đi mua về cho ta...”

Ta gật đầu đưa tay cầm lấy tay của nàng, ân cần nói:

“Để cô nương một mình ở lại đây, ta không yên lòng chút nào.”

Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên sự âm u, nhẹ giọng nói:

“Ngươi yên tâm... Ta sẽ không dễ chết như vậy đâu...”

Ta đỡ nàng nằm xuống, đắp cho nàng cái chăn gấm, rồi mới rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.