Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 104: Q.1 - Chương 104: Vong tình




Thu Nguyệt Hàn lại bắt đầu kịch liệt ho khan, mũi tên hôm qua Lý Mộ Vũ bắn đã tổn thương tới phổi của người.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến Hoàn Tiểu Trác, có lẽ thuật thôi miên này Thu Nguyệt Hàn có biết, ta thấp giọng đem việc Hoàn Tiểu Trác nói cho người.

Thu Nguyệt Hàn nói:

“ Loại công phu này không phải là võ công Trung Nguyên, võ công này khi luyện có thành tựu, thì có thể thôi miên người khác, nếu như đạt tới... cảnh giới cao nhất, có thể khống chế tư tưởng con người, thậm chí thao tung hắn...”

Ta hoảng sợ trong lòng, thảo nào Hán Thành Đế chẳng hề để ý tới lễ tiết, bao vây cả vương phủ, phải chăng là tác dụng của Hoàn Tiểu Trác? Bằng không với thân phận vua một nước, chắc chắn sẽ không hành động tùy tiện như vậy.

Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:

“Thân phận Đoạn Tinh... ta từng nghe Khinh Nhan đề cập qua... nếu như ta không đoán sai, nàng... thì chắc nàng ta là đệ tử của Tuyết Sơn thần ni...”

Ta có chút lo lắng nói:

“Hoàn Tiểu Trác và Tần quốc thái hậu Hạng Tinh có thù giết cha, hôm nay khi nàng gặp Hạng Tinh, thì bệnh của Hạng Tinh trở nên nặng thêm, nằm trên giường không dậy nổi, hơn nữa gặp ác mộng liên tục.”

Thu Nguyệt Hàn nói:

“Tu vi của nàng ta còn thấp, nhiều nhất chỉ có thể thôi miên đối thủ, có lẽ chỉ khiến đối thủ sinh ra mệt mỏi, mơ mộng, nếu muốn khống chế toàn diện đối thủ thì chưa đủ, hơn nữa Tinh Hậu là người ý chí vượt hơn người thường, càng khó bị khống chế.”

Ta thấp giọng nói:

“Thế nhưng Tinh Hậu khi nghe được tin tức con trai của nàng đột nhiên bệnh nặng, tâm thần đại loạn, trong thời gian này nàng ta có thể thừa dịp tấn công hay không?”

Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói:

“ Đúng là có này loại khả năng này.”

“Tiền bối có thể hóa giải không?”

Thu Nguyệt Hàn ho khan một tiếng, mới nói:

“Trong Vô Gian Huyền Công có một chương Vong Tình ghi rõ cách phá giải Nhiếp Hồn đại pháp, ngươi chỉ cần nghĩ một chút là sẽ có cách phá giải.”

Ta cung kính lắng nghe.

Thu Nguyệt Hàn vô lực nói:

“Dận Không... ngươi phải đáp ứng ta... một việc...”

Ta cung kính nói:

“Tiền bối xin cứ phân phó, chỉ cần Dận Không có thể làm được, tất nhiên toàn lực ứng phó.”

Thu Nguyệt Hàn khó khăn, nói:

“Khinh Nhan thân thế thương cảm... ngươi nhất định phải cứu nó ra khỏi Đại Hán...”

Ta trịnh trọng gật đầu.

Thu Nguyệt Hàn dịu dàng cười nói:

“Ngươi... đi thôi... vị cô mẫu kia của ngươi sẽ không làm hại chúng ta...”

Ta từ biệt cô mẫu Trường Thi, khi ra tới cửa cung lại gặp Hoàn Tiểu Trác. Ta cản lối đi của nàng, mỉm cười nói:

“Đoạn quốc sư đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì quan trọng?”

Hoàn Tiểu Trác dịu dàng cười nói:

“Những lời nói này phải để ta hỏi ngươi mới đúng?”

Đôi mắt đẹp của nàng đánh giá ta một lần, bỗng nhiên nói:

“Trên vạt áo ngươi có vết máu!”

Ta ngơ ngác, cúi đầu nhìn vạt áo của mình quả nhiên là có vài giọt máu, chắc là do lúc nãy đỡ Khinh Nhan, trong lòng ta có chút bối rối nhưng mà ngoài mặt vẫn như thường, mỉm cười nói:

“Mùa thu khí trời khô ráo, mũi của ta khô cho nên bị chảy máu, Đoạn quốc sư có phương pháp gì trị liệu không?”

Hoàn Tiểu Trác thâm ý nói:

“Thường thường bệnh đều là do tâm sinh, Bình vương điện hạ nên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, như vậy sẽ khá hơn.”

Ta ha hả phá lên cười, hướng Hoàn Tiểu Trác giơ tay lên nói:

“Đêm đã khuya, Dận Không xin cáo từ!”

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Trời tối, đường khó đi, Bình vương xin hãy cẩn thận.”

Khi ta đi được hai bước, Hoàn Tiểu Trác lại gọi ta nói:

“Có chuyện này chắc là ngươi sẽ có hứng thú!”

Ta xoay người, nói:

“Quốc sư mời nói!”

“Điền Tuần đã chết!”

“Cái gì?”

Ta ngạc nhiên nói.

Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:

“Thích khách lẻn vào đô đốc phủ không chỉ lấy tàng bảo đồ mà còn giết chết Điền Tuần.”

Ta lập tức nghĩ tói tất cả chuyện này đều do Lãnh Cô Huyên gây nên, giết Điền Tuần đương nhiên là phòng bị hắn sẽ viết lại nội dung của địa đồ, người chết đương nhiên là hết hậu hoạn.

Nói tới cũng kỳ quái, tuy rằng ta vẫn luôn cừu hận Điền Tuần , thế nhưng một khi nghe tin hắn chết, cũng chẳng có cảm giác sung sướng gì cả, có lẽ chuyện này là do Dao Như. Trước khi đi, Gia Cát Tiểu Liên đã nói rằng Điền Tuần sẽ chẳng còn sống lâu nữa, xem ra dự đoán của hắn vô cùng chính xác.

Ta nói với Hoàn Tiểu Trác:

“Đoạn cô nương có thể đi uống với ta một chén không?”

Hoàn Tiểu Trác không ngờ ta lại nói như vậy, hỏi:

“Bây giờ?”

Ta gật đầu.

Trải qua trường phong ba này, về ban đêm Hán đô vô cùng vắng vẻ, nếu như không có Hoàn Tiểu Trác chỉ điểm, thì ta khó mà có thể tìm thấy một tửu điếm còn mở cửa.

Bên bờ sông Xuân Thủy, bên cạnh cầu Cửu Lỗ, chúng ta ngồi trong quán vỉa hè của một lão già, chúng ta gọi một đĩa đậu phộng, một đĩa Mùi khô, một con Thanh Ngư (cá trích), một bát ốc đồng, cùng nhau đối ẩm.

Lão nhân tuổi đã thất tuần, tai điếc mắt mờ, nhưng mà tài nghệ nấu ăn quả nhiên là tuyệt hảo.

Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:

“Ngươi quen cuộc sống sung sướng an nhàn, nay ăn những món ăn này chắc là không quen?”

Ta cầm một cọng mùi khô, chấm tương ớt ăn, khen:

“Như vậy mới đặc sắc!”

Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía sông Xuân Thủy đang đen kịt, sâu xa nói:

“Hiện tại đã không còn Tịch Mịch phảng, con sông Xuân Thủy trở nên tịch mịch hơn nhiều.”

Ta mỉm cười nói:

“Một khi đã tịch mịch, thì lại đại biểu cho việc sự phồn hoa mới sắp bắt đầu.”

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Ngươi nói câu này hình như còn ám chỉ chuyện khác.”

Ta gật đầu, tình cảnh suy sụp của Đại Khang sao lại giống cảnh sông tịch mịch tới như vậy, sông Xuân Thủy chắc chắn lại phồn hoa, ta nhất định phải làm cho Đại Khang khôi phục phồn vinh và khí phách như ngày xưa.

Ta và Hoàn Tiểu Trác chạm chén rượu nói:

“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn nói cho cô nương biết, phụ thân cô nương không phải do Tinh Hậu giết, việc truy sát Hoàn thị nhất môn cũng chắc chắc do Tinh Hậu gây nên.”

Ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác trầm xuống, đặt chén rượu xuống bàn.

Ta đã sớm dự liệu được nàng sẽ có phản ứng như vậy, nên vẫn tiếp tục nói:

“Trước kia, khi Hoàn Phụng Thường chết, ta cũng có ở hiện trường, nguyên nhân là do người tận lực ủng hộ Thái tử Yến Nguyên Tịch, tự sát tại chỗ. Thái hậu lúc đó còn hạ lệnh hậu táng, còn chuyện treo thi thể người ở Ngọ môn thuần túy là do Bạch Quỹ làm, không có liên quan gì tới Tinh Hậu cả.”

Hoàn Tiểu Trác không nói gì, trong hai mắt tỏa ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Ta thấp giọng nói:

“Sau đó Mộ Dung cô nương tìm ta để mong hỗ trợ cứu tính mạng của Hoàn thị, ta đã cầu Tinh Hậu, nàng đã đáp ứng lệnh đặc xá cho toàn bộ người của Hoàn gia. Cô nương nên nghĩ một chút, nếu như người muốn giết toàn bộ Hoàn thị để trảm thảo trừ căn, cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp hạ lệnh chém mọi người chẳng phải là dễ dàng hay sao?”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Nếu như không phải là nàng âm mưu soán quyền, phụ thân ta tại sao lại uổng mạng? Long Dận Không! Ta biết nàng ta là nghĩa mẫu của ngươi, ngươi đương nhiên phải bảo hộ, nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, không có ai trên đời này có thể thay đổi được cừu hận của ta với nàng ấy!”

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào ta, gằn từng chữ một:

“Ngươi nhớ kỹ! Đứng ở bên nàng thì là địch nhân của ta!”

Ta chỉ cảm thấy trong đôi mắt của Hoàn Tiểu Trác vô cùng thần bí, dường như ta không cách nào rời mắt khỏi nó được.

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, tự nhắc nhở mình, Hoàn Tiểu Trác đang dùng mê hồn thuật, ta cố gắng thu liễm tinh thần, cố gắng rời ánh mắt của mình ra chỗ khác.

Cuối cùng, ta cũng thành công rời ánh mắt nhìn ra bờ sông Xuân Thủy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

“Dận Không vĩnh viễn sẽ không coi quốc sư là địch nhân!”

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ ý chí của ta lại kiên cường như vậy. Hoàn Tiểu Trác đứng lên, chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, xoay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng khuất dần trong bóng tối, âm thầm cười khổ.

Đêm này không yên tĩnh chút nào cả, ta mới trở về dịch quán không lâu, Hứa công công đã tới phủ tìm, nói là Tinh Hậu không ổn, ta vội vã chạy tới vương phủ.

Khi tới nơi, ta mới phát hiện bệnh tình của Tinh Hậu đã nặng thêm, cả người nàng co rúc trong chăn, thân hình run lên bần bật.

Ta thấy ngự y không có ở đây, cả giận nói:

“Vì sao không đi mời ngự y tới đây?”

Hứa công công vẻ mặt đau khổ nói:

“Ngự y mới xem qua, nói thái hậu sợ hãi quá độ, liều mạng kêu la, ta không còn cách nào khác đành bảo hắn tránh đi.”

Ta thở dài, thầm nghĩ trong lòng:

“Chẳng nhẽ Tinh Hậu không thoát khỏi vận điên hay sao?”

Hứa công công thấp giọng nói:

“Bình vương điện hạ... Thái hậu luôn gọi tên của người...”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi đi ra ngoài đi, nếu như không có ta phân phó, đừng cho bất cứ người nào vào.”

Hứa công công gật đầu, xoay người rời đi.

Đi tới bên giường, ta mới chạm tay vào người Tinh Hậu, thì nàng đã thét lên một tiếng kinh hãi, thân hình rúc vào góc tường, thê thảm nói:

“Đừng tới tìm ta...”

Mắt thấy tình trạng nàng như vậy, trong lòng ta chua xót khổ sở, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu... Ta là Dận Không...”

Tinh Hậu cẩn thận kéo chăn lại, vững tin là ta, mới nói:

“Ngươi... Là Dận Không...”

“Đúng vậy! Mẫu hậu!”

Hai mắt ta đã ươn ướt.

Tinh Hậu bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, run giọng nói:

“Dận Không... Ngươi cuối cùng cũng tới rồi, có rất nhiều lệ quỷ quấn lấy ta... Bọn chúng... muốn kéo ta đi... Nhanh! Nhanh đánh đuổi bọn chúng đi đi...”

Ta lau nước mắt cho nàng, yêu thương nói:

“Mẫu hậu, ở đây không có lệ quỷ gì cả, đó chỉ là ảo giác mà người nhìn thấy mà thôi!”

Tinh Hậu liều mạng lắc đầu nói:

“Ta rõ ràng thấy...”

Đôi mắt của nàng bỗng nhiên co rút lại, run giọng nói:

“Bọn chúng lại tới nữa rồi, ngay... phía sau ngươi...”

Nàng hoảng sợ, rúc đầu vào trong lòng ta.

Ta kéo nàng lên, gầm nhẹ nói:

“Người nghe rõ chưa, ở đây chẳng có lệ quỷ gì cả, chỉ có ta!”

Thân thể mềm mại của Tinh Hậu không ngừng run rẩy, ta bỗng nhiên cúi người cố sức hôn lên đôi môi của nàng, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng.

Thân thể Tinh Hậu kịch liệt run rẩy, dưới sự cuồng nhiệt của ta, nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, đáp lại nụ hôn của ta. Bàn tay ta xâm nhập vào trong vạt áo của nàng, vuốt ve đôi ngọc phong cao vút, bị ta xoa nắn, thân hình của Tinh Hậu mềm đi, bắt đầu bớt lạnh...

Khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công ta đương nhiên thuộc lòng, còn về phần đồ phổ của Xuân Cung đồ, ta nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra. Tuy rằng ta không biết dùng Vô Gian Huyền Công trị bệnh cho Tinh Hậu như thế nào, nhưng mà ta lại phát hiện, âu yếm có thể khiến nàng thoát khỏi ác mộng.

Dưới sự tập kích của ta, ánh mắt của Tinh Hậu từ sợ hãi chuyển thành mê ly, rồi trờ nên sung sướng và hưng phấn, thân hình của nàng dán chặt vào ta, tiếng rên rỉ cuối cùng cũng bật lên.

Ta toàn lực trút sự nhiệt tình của mình vào người nàng, điều đó làm nàng quên đi sự sợ hãi...

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên giường, Tinh Hậu giống như một con sơn dương trần truồng nằm trên ngực ta, trên mặt nàng lúc này chỉ còn sự ngoan hiền.

Sự hô hấp và nhịp tim của ta vẫn bị hưng phấn làm cho gấp gáp, hai má của nàng cũng đỏ bừng, có thể nhận ra, Tinh Hậu đã thoát khỏi cơn ác mộng.

Ý chí của nàng vốn trên người thường rất nhiều, nếu như không phải chuyện Yến Nguyên Tông bị bệnh làm rối loạn tinh thần, thì chắc chắn Hoàn Tiểu Trác không có cơ hội dùng mê hồn thuật khống chế.

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:

“Khá hơn chút nào không?”

Tinh Hậu e thẹn đầy mặt nói:

“Lúc này... Cảm giác của ta khá tốt, không nghĩ tới ngươi dùng phương pháp này lại có thể trị bệnh cho ta...”

Ta cười hôn lên đôi môi của nàng, thấp giọng nói:

“Thế nhưng ta vẫn còn có chút bận tâm, tốt hơn hết là lại trị liệu cho mẫu hậu chút nữa, đem bệnh căn diệt trừ tận gốc.”

Tinh Hậu xuân sắc đầy mặt, dịu dàng mắng:

“Đồ hỗn trướng! Ngươi dám khi dễ ta.”

Ta bỗng nhiên trở mình xoay người, lần thứ hai ép nàng xuống dưới, lập tức nhiệt tình xâm nhập.

Ta cẩn thận vuốt ve mái tóc của nàng, ta còn nhớ, khi ở Đại Tần ta cũng từng làm như vậy.

Tinh Hậu u nhiên thở dài nói:

“Thế sự tang thương, mới chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.”

Ta thấy đôi mi của nàng nhăn lại, biết nàng đang lo lắng chuyện của Yến Nguyên Tông, nên thấp giọng nói:

“Mẫu hậu đang lo lắng chuyện của Đại Tần?”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Sức khỏe của Nguyên Tông gần đây rất tốt, sao có thể đột nhiên sinh bệnh được chứ? Ta lo lắng là có người giờ trò quỷ ở sau lưng.”

Cuối cùng, nàng cũng khôi phục sự bình tĩnh, lạnh lùng của trước kia.

Ta phân tích tình hình:

“Yến Hưng Khải và Trầm Trì chắc chắn sẽ không ở sau lưng hãm hại hoàng huynh, họ biết nếu làm như vậy chỉ làm tăng thêm quyết tâm kết minh của người, bọn họ phải để ý tới lợi ích của Đại Tần.”

Tinh Hậu thở dài nói:

“Ngày mai ta sẽ vào cung yết kiến huynh truởng, tìm cách rời khỏi nơi này.”

Ta gật đầu, nhưng trong lòng có chút sầu lo, mọi hành động của ta đều bị Lý Mộ Vũ giám sát, ta sao có thể theo nàng rời đi cơ chứ?

Tinh Hậu nói:

“Bệnh tình của ta thật kỳ quái, khi bị bệnh thì không dậy nổi, nhưng vừa trải qua chuyện vừa rồi với ngươi... làm loạn một hồi, vậy mà lại khỏi.”

Ta mỉm cười nói:

“Đó là bởi vì mẫu hậu nhất thời khẩn truơng, cấp hỏa công tâm, hài nhi giúp người xua tan nội hỏa, đương nhiên bệnh không cần trị mà khỏi.”

Tinh Hậu cười đập một cái vào ngực ta, bỗng nhiên nói:

“Ngươi có nghĩ tới Đoạn Tinh này có chút quen mắt hay không?”

Ta ngơ ngác, khôngbiết vì sao nàng lại nói như vậy.

Tinh Hậu đạo:

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng có vài phần quen quen, sau này ngẫm lại thì thấy có bảy phần tương tự như con gái của Hoàn Mật.”

Săc mặt của ta đã biến đôi, xem ra Tinh Hậu đã phát hiện bí mật của Hoàn Tiểu Trác rồi.

Nàng cười nhạt nói:

“Nàng ta cho rằng ta sẽ không nhận ra, nhưng mà trí nhớ của ta từ trước tới nay rất tốt, cái gì chỉ cần gặp một lần thì sẽ không bao giờ quên, huống chi nàng lại còn là một tuyệt đại giai nhân.”

Nhớ tới đêm đại thọ trước đây, Tinh Hậu và Hoàn Tiểu Trác trò chuyện vui vẻ vô cùng, ta mới cảm thấy tâm cơ của nữ nhân có khi còn hơn nam nhân. Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, hài nhi vẫn chưa báo với người chuyện này.”

Tinh Hậu cười nói:

“Ngươi sợ ta phân tâm, ta đương nhiên biết ngươi dụng tâm lương khổ. Chuyện này ta sẽ không nói ra, ngày mai ta về Tần đô, nàng cứ ở lại mà làm quốc sư.”

Lúc này ta mới yên lòng, Tinh Hậu không có ý tính toán gì với Hoàn Tiểu Trác.

Sáng sớm hôm sau, cô cô mẫu Trường Thi tự mình đem Khinh Nhan tới dịch quán, làm cho ta kinh ngạc là Thu Nguyệt Hàn không đi cùng. Cô mẫu Trường Thi nói cho ta biết nàng lúc người tới hầm rượu đón hai người, thì Thu Nguyệt Hàn đã bỏ đi, chỉ còn lại Khinh Nhan mà thôi.

Cô mẫu Trường Thi nói:

“Ta đã nói với dượng ngươi, hai ngày nữa hắn sẽ phái người hộ tống ngươi trở về Khang đô.”

Ta cuống quít cảm ơn, nhưng trong lòng âm thầm nói:

Nếu để cho Hạng Bác Đào phái người hộ tống thì có khác gì tiễn ta vào Quỷ môn quan?”

Cô mẫu Truờng Thi nhìn Khinh Nhan một chút, nói:

“Hài tử này thương thế rất nặng, ta lại không tiện tìm ngự y chữa bệnh cho nó, ngươi mau chóng tìm người khám cho nó đi.”

Ta gật đầu nói:

“Lần này nhờ có cô mẫu.”

Cô mẫu Truờng Thi cười nói:

“Cô cháu chúng ta mà lại khách sáo như vậy sao.”

Trong cung người còn có nhiều chuyện khác, chỉ trò chuyện với ta vài câu rồi vội vã rời đi.

Khi cô mẫu rời khỏi, ta cuống quít đóng chặt cửa phòng, Khinh Nhan mệt mỏi nằm ở trên giường, trên người vẫn mặc bộ võ sĩ phục đầy máu.

Ta thấp giọng nói:

“Thu tiền bối đâu?”

Khinh Nhan lắc đầu nói:

“Ta... cũng không biết... người đi đâu...”

Thanh âm của nàng gián đoạn, hiển nhiên là thương thế vô cùng nghiêm trọng.



Thu Nguyệt Hàn võ công trác tuyệt, nếu như có thể rời khỏi hoàng cung, thì chắc chắn vẫn còn sống. Trong lòng ta âm thầm kêu may mắn, nàng đã sớm nói cho ta biết thuật Song Tu cứu Khinh Nhan, trong khi ta vẫn muốn liều mình cứu nàng.

Khinh Nhan vô lực nói:

“Dận Không... chỗnày không được ở lâu, chúng ta mau chóng rời đi…”

Ta thở dài nói:

“Sao ta không muốn rời đi cơ chứ, nhưng mà Lý Mộ Vũ lúc nào cũng giám thị ta, bên ngoài dịch quán chỗ nào cũng có mắt xanh của hắn, Hán đô lại đề phòng nghiêm ngặt, chẳng nhẽ cô nương định công khai rời đi hay sao?”

Khinh Nhan nói được một câu, thì phải nghỉ ngơi một lúc lâu, dáng vẻ mềm mại của nàng, làm cho ta nảy sinh lòng muốn che chở.

Chiếu theo cách nói của Thu Nguyệt Hàn, thì thương thế của nàng phải dùng tới Vô Gian Huyền Công mới chữa được, đồng thời cũng giúp ta luyện thành huyền công song tu.

Cái mà ta muốn là Khinh Nhan trở thành thê tử của ta, rồi bệnh tình khỏi hắn, đó mới là tâm nguyện lớn nhất, nhưng mà chuyện này đúng là khó mở miệng.

Khinh Nhan nói:

“Chúng ta có thể dịch dung đi ra ngoài…”

“Dịch dung?”

Ta ngạc nhiên nói.

Khinh Nhan gật đầu, nàng yếu ớt nói:

“Ngụy trang thành những người khác, người Hán chắc chắn sẽ không dễ dàng... phát hiện ra chúng ta....”

Ta chuẩn bị những thứ mà nàng cần, chuẩn bị cùng nhau đào tẩu. 

Khinh Nhan ở lại dịch quán cũng tạm thời bảo đảm được an toàn, dù sao thân phận bại lộ cũng chỉ có Thu Nguyệt Hàn, Khinh Nhan không bị người khác nhận ra.

Ta tìm tới mấy bộ quần áo của Lục Châu, nhưng mà chẳng ngờ, nàng không có cả khí lực thay quần áo, dưới sự trợ giúp của ta, nàng mới thay được bộ võ phục đầy máu.

Nàng tuy rằng vẫn mặc bộ y phục bằng lụa bên trong, nhưng mà những đường cong trên cơ thể ta đã tận tay được thưởng thức, ta cố gắng đè nén ước muốn không an phận của mình, thay cho nàng một cái trường báo khác, rồi đem quần áo dính máu thiêu hủy.

Khinh Nhan viết một cái phương thuốc, bảo ta tới tiệm thuộc và phường nhuộm mua một số thứ, sau khi làm xong mọi chuyện, sức khỏe nàng đã suy yếu vô cùng, mồ hôi nhễ nhại.

Ta ôm nàng lại giường, đắp cho nàng cái chăn gấm, sau đó ra ngoài bảo võ sĩ canh phòng nghiêm ngặt, rồi mới ra ngoài mua những vật phẩm cất thiết.

Thật vất vả mới mua đủ sổ lượng, đang lúc đi về thì gặp phải Lý Mộ Vũ.

Hắn mỉm cười nói:

“Bình vương lại có hứng thú đi dạo một mình hay sao?”

Ta gật đầu nói:

“Ở lại dịch quán cũng chẳng có chuyện gì, ta ra ngoài mua một số thứ.”

Ánh mắt Lý Mộ Vũ nhìn vào số thảo dược trong tay của ta, cười nhạt nói:

“Bình vương có bệnh hay sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Số thảo dược này ta mua cho nghĩa mẫu.”

Quan hệ của ta và Tinh Hậu, mọi người đã biết từ lâu rồi.

Lý Mộ Vũ khen:

“Bình vương quả nhiên có hiếu tâm, nhưng mà hình như ta nghe nói là công chúa điện hạ đã khỏi.”

Ta cười nói:

“Hóa ra Lý Đại Đô Đốc cũng nghe nói, mẫu hậu tuy rằng đã khỏi, nhưng mà thân thể vẫn còn suy yếu, ta mua mấy vị thảo dược để bồi bổ cho người.”

Lý Mộ Vũ đầy bụng nghi hoặc nhìn về phía ta nói:

“Thật là thất kính, Lý mỗ không biết Bình vương điện hạ lại có y thuật cao minh như vậy.”

Ta ha hả cười nói:

“Không nói tới cao siêu, trước kia ta cũng theo ngự y học được một ít.”

Lý Mộ Vũ mỉm cười nói:

“Ta cũng đang muốn bái kiến công chúa, vậy là chúng ta cùng đường rồi.”

Trong lòng ta thầm mắng, cái tên hỗn truớng này luôn đối địch với ta, nếu như ngày khác có cơ hội, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Ta không còn cách nào khác là đi cùng với Lý Mộ Vũ tới vương phủ.

Ta cố ý nói:

“Việc mất trộm tàng bảo đồ, Lý đại đô dốc có điều tra ra manh mối gì không?” 

Lý Mộ Vũ nhíu mày nói:

“Thực không dám dấu diếm, Lý mỗ cho tới bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, nhưng mà ở hiện trường chúng ta đã nhận ra, chắc chắn chuyện này do một cao thủ tuyệt đỉnh làm ra.”

Hắn nhìn ta một cái nói:

“Bình vương có phải là có manh mối gì hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Đây là Đại Hán, ngoại từ mấy người thân thì những người khác ta đâu có biết, làm gì có manh mối gì.”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Nghe nói Bình vương điện hạ và Tần quốc Điền Tuần còn có một đoạn giao tình?”

Ta thở dài nói:

“Lý Đại Đô Đốc có điều không biết, con gái yêu của Điền Tuần là ái thiếp của ta, nếu luận bối phận, hắn còn là nhạc phụ của ta nữa.”

Lý Mộ Vũ cố ý giả bộ vô cùng kinh ngạc, nói:

“Bình vương sao không nói sớm?”

Ta cũng giả mù sa mưa, tỏ vẻ khẩn truơng, nói:

“Lý Đại Đô Đốc có tin tức của hắn ư?”

Lý Mộ Vũ thở dài một tiếng nói:

“Có chuyện này ta phải nói cho điện hạ biết, Điền Tuần... đã bị người ta giết chết trong đêm tàng bảo đồ mất trộm...”

Ta giả bộ bi thống, hai mắt đỏ bừng nói:

“Là ai giết hắn?” 

Lý Mộ Vũ nói:

“Người giết hắn cũng chính là người trộm bảo đồ, Bình vương xin nén bi thương.”

Ta cười lạnh nói:

“Lý Đại Đô Đốc cho là ta sẽ thương tâm vì Điền Tuần hay sao?”

Lý Mộ Vũ lắc đầu nói:

“Điện hạ thương tâm chẳng liên quan gì tới hắn cả?”

Ta hạ giọng nói:

“Lý Đại Đô Đốc nếu như cũng biết vậy, thì chắc cũng rõ ràng, nếu như không phải vì Điền Tuần thì tàng bảo đồ cũng không rơi vào trong tay các ngươi.”

Lý Mộ Vũ cười ha hả nói:

“Cuối cùng Bình vương điện hạ cũng thẳng thắn với ta một lần.”

Cừu hận đối với Điền Tuần ta chẳng có gì phải che giấu cả, huống chi hiện giờ tàng bảo đồ cũng mất rồi, sự sống chết của Diền Tuần cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đi tới trước cửa Vương Phủ, Lý Mộ Vũ lại không đi vào, ta cảm thấy có gì đó không đúng, nói:

“Lý Đại Đô Đốc vì sao không đi vào?”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Bình vương chắc là không biết, công chúa chiều nay sẽ trở về Đại Tần, bệ hạ ra lệnh cho ta tự mình hộ tống công chúa ra khỏi thành.”

Trong lòng ta trầm xuống, nếu như hắn tự mình hộ trống Tinh Hậu ra khỏi thành, thì kế hoạch của ta chẳng phải là thất bại rồi hay sao?

Võ sĩ Tần quổc đang thu thập hành trang, Hứa công công đang đứng ở một bên, khi hắn nhìn thấy ta thì cuống quít tiến lên đón:

“Bình vương điện hạ, ta mới phái người tìm điện hạ, sao lại tới nhanh như vậy.”

Ta hướng hắn nháy mắt, Hứa công công lập tức hiểu ý, thấp giọng nói:

“Thái hậu đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Tinh Hậu thấy ta vào, cuống quít kéo ta sang một bên, thấp giọng nói:

“Dận Không! Lần này có chút phiền phức, hoàng huynh của ta muốn giam lỏng ngươi ở trong Hán đô.”

Ta hít một hơi lạnh, run giọng nói:

“Có thật không?”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Việc này ta từ trong miệng của cô mẫu ngươi biết được, vô cùng chính xác.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu có biện pháp gì hay không?”

Tinh Hậu nói:

“Ta còn đang suy nghĩ biện pháp, Lý Mộ Vũ sẽ hộ tống ta ra khỏi thành.”

Ta cười lạnh nói:

“Là hắn giám thị người ra ngoài!”

Tinh Hậu gật đầu nói:

“Người này khôn khéo dị thường, muốn giấu diếm được hắn, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.” 

Ta bước qua bước lại, chuyện này khó giải quyết vô cùng, cô mẫu ta có thể bảo toàn tính mạng cho ta, nhưng Hán Thành đế lại giam lỏng ta, người chỉ là một nữ lưu yếu đuối, sao có thể thay đổi cách nghĩ của Hán Thành đế được.

Ta cố sức cắn cắn môi nói:

“Xem ra hắn sớm có dự mưu, nếu như hắn một lòng muốn lưu ta lại, xem ra ta rất khó rời đi.”

Tinh Hậu nói:

“Cho dù thế nào ta cũng phải đem ngươi đi, ta không thể để ngươi lại ở quốc gia hổ lang này.”

Trong lòng ta kích động vô cùng, tấm lòng của Tinh Hậu đối với ta trong thời khắc mấu chốt đã được biểu lộ.

Nàng bỗng nhiên lưu ý đến gói thuốc đông y trong tay của ta, nhẹ giọng nói:

“Mua cho ta ư?”

Ta lúc này mới nhớ tới Khinh Nhan, nên thấp giọng kể lại chuyện này cho nàng.

Tinh Hậu nói:

“Theo cách nói của ngươi, thì vị Khinh Nhan cô nương này tinh thông thuật dịch dung? Nếu quả thật như vậy, chúng ta vẫn còn có một hi vọng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.