Tâm Khúc Giữa Chúng Ta

Chương 21: Chương 21: Chị là thuốc chữa




Nhớ lại tối hôm đó cái ôm vội vàng không kịp cảm nhận, nụ hôn gấp gáp còn vươn sợi chỉ óng ánh trên môi làm Thanh luyến tiếc vô cùng. Nhìn trong phòng bộn bề đạo cụ, đồ đạc giăng kín có thể biết không chỉ riêng mình Chi trong này. Sao phải khổ như vậy?

Ở với nàng, em được sủng lên tận nghìn bậc mây, cái gì cũng đặt em trên hết, giường ngủ lăn suốt đêm mới rơi xuống sàn. Vậy mà bản thân mới ngã lên người em một chút thôi đã cảm thấy chật chội không duỗi thẳng được đôi chân mét bảy. Mọi bất mãn đành nuốt hết vào trong, Thanh có bao giờ để lộ sự tiêu cực qua gương mặt mình đâu.

“Sao chỗ em toàn là tóc giả vậy? Cái phim gì chẳng gây thiện cảm.”

An Thanh muốn tìm hiểu môi trường xung quanh của Chi có lành mạnh hay không. Có vẻ diễn viên hạng A ngoài kia không để lại vết tích gì chứng tỏ ngủ cùng phòng vợ nàng. Tốt rồi, mọi chuyện dần bớt nao lòng hơn cho đến khi An Thanh tìm thấy đầy thuốc giảm đau trong túi đồ của Chi.

“Cho chị hết số thuốc này nhé?”

Lời la mắng êm dịu như gió mùa thu. An Thanh trở nên thất vọng không nhìn lấy Tường Chi một cái, tại sao em không nghe lời nàng? Tại sao tất cả bọn họ không ngăn cản em? Vừa thương lại vừa giận, bức quá bản thân cũng chẳng dám mở miệng lớn tiếng với em bao giờ. Câu hỏi ảm đạm đó, càng trầm là càng bất lực.

Tường Chi lẳng lặng để lời Thanh nói ngấm sâu vào thức tỉnh mình. Dựa lưng vào giường im phăng phắc, ấy vậy mà ánh mắt biết cười của em hài hòa gật đầu để Thanh mang đi. Đối diện với tổn thương của Thanh, Chi cũng chỉ có thể nương theo xoa dịu mà thôi.

Làm gì trong tình huống buồn bã này đây? Chống chế và giải thích ư? Vậy thì xung đột càng đẩy lên cao rồi giải quyết được gì trong khi thật sự nàng có uống nó rồi.

“Cứ đem đi đi vì em còn một liều. Chị là thuốc giảm đau của em”

“She's my painkiller

All the side effects are there,

But I don't even care

She's my painkiller

She's my painkiller...”

Một bài hát ngân nga trên màu giọng không suông sẻ do vết tích của Chi, vậy mà lại biến thành một âm thanh tuyệt diệu như mật ong pha lẫn gừng ấm nóng mời gọi Thanh uống vậy. Cuối cùng vẫn chịu thua lắc đầu, ai lại nỡ hờn dỗi một viên kẹo ngọt ngào như em.

“Thôi nào nghỉ ngơi đi, xem ai nịnh vợ giỏi hơn em không.”

An Thanh mở cửa cầm theo thuốc tây bước ra ngoài, chỉ có điều sau khi xoay người đóng lại một nụ cười ấm áp nhếch trên môi.

“I could be your, I could be your painkiller.”

Cho dù chỉ còn một ngày em cần chị, thì ngày hôm đó chị vẫn sẵn sàng là điểm tựa của em...

***

Ngày ra mắt Trailer nhanh chóng cũng đã đến, khắp trang mạng săn tin tức báo chí phủ đầy từ trong ra ngoài. Phim được qua vòng kiểm duyệt làm đoàn ekip vui mừng như lễ hội bùng nổ, kim tuyến phủ đầy vai như ngầm so bằng sức lực mà diễn viên bỏ ra đền bù xứng đáng.

Ngoài chủ đề song nữ chủ kéo fan nữ đến xem thì chẳng còn hướng kéo rating nào mà nhà sản xuất gây chú ý. Vì vậy vé bán ở Thái Lan và Trung Quốc cao hơn hẳn do đánh trúng chủ đề võ thuật sàn đấu luôn hấp dẫn bất kể thời đại nào.

Đợi mãi cũng đến ngày chiếu rạp, Mẫn Anh xa cách lên tiếng đề nghị Tường Chi đến xem cùng. Những chuyện sau khi cảnh quay kết thúc diễn viên xem cùng nhau là chuyện không có gì lạ. Nhưng ngay hôm đó An Thanh ngồi trong xe nhìn ra cuộc đối thoại mà khó chịu lan khắp tứ chi.

Diễn viên hạng A sao lại rảnh rỗi đến mức có mặt ở trường Điện ảnh để làm gì? Không gặp Tường Chi một ngày thì ăn không ngon hay sao?

“Em, trễ giờ công chiếu rồi.”

Tiếng kèn xe văng vẳng vài lần báo hiệu thúc đẩy, Tường Chi ngơ ngác không hiểu Thanh nói chiếu cái gì. Mẫn Anh là người từng trãi, nghe An Thanh một tiếng gọi “em”, hai tiếng cũng gọi “em”, nhìn thoáng qua đã biết được mối quan hệ thế nào. Hóa ra cành lá này đã có chủ, tâm trạng xuất hiện một chút tiếc nuối qua nhanh.

Giới giải trí đầy rẫy người xu hướng thích cùng giới, cho dù Tường Chi độc thân đi nữa thì Mẫn Anh vẫn chỉ vui đùa chớp nhoáng mà thôi.

Nơi càng hào nhoáng ít nhiều cũng xuất hiện độc hại!

Bước lên xe nghe mùi máy lạnh đã bắt đầu muốn quay cuồng, Tường Chi theo thói quen nắm tay người bên cạnh đưa lên hôn hít. Mùi thơm quen thuộc giống như thuốc lá khi hút vậy, ngửi được rồi thì tinh thần nhẹ như cỏ may.

Thanh có bàn tay rất đẹp, thon dài bóng bẩy nhưng lại chẳng làm móng bao giờ. Trước kia Chi thường thấy Thanh sơn màu trắng trong suốt, nhưng từ lúc động vào nàng thì chị ấy cắt sạch đến gọn gàng. Nghĩ tới lại bắt đầu xấu hổ, thà không biết thì thôi, chứ nhận ra rồi thì da mặt lại đỏ bừng như lồng đèn, buông tay Thanh xuống.

“Em sao vậy?”

An Thanh nhận ra Tường Chi không cần tay mình nữa, bỗng nhiên lòng sinh ủy khuất, nghe giải thích bao nhiêu cũng không tin. Phải rồi Mẫn Anh xuất chúng quá mà, cũng cao ngang ngửa bản thân nàng, nên cao tay cướp luôn hồn vía Tường Chi đi mất. Tiếng thở dài nặng lòng suy diễn, nhịn không được phun một câu hỏi Chi rất ngớ ngẩn:

“Em thấy Mẫn Anh đẹp không?”

Có nghe nhầm không đây? An Thanh mới gặp hai lần chưa kịp đọng lại ấn tượng gì đã hỏi về người đó rồi. Tường Chi không nhận ra người bên cạnh đang ghen mà bản thân còn ghen ngược lại An Thanh. Cũng đúng, người ta nổi tiếng, fan đông xếp hàng, xinh đẹp theo cách bản lĩnh vậy thì chị còn dám hỏi gì nữa chứ.

Tiếng thở dài tiếp theo lại xuất phát từ Tường Chi mà ra, buộc miệng giận dỗi buông thả câu trả lời:

“Đẹp!”

Giỏi lắm! Ngắn gọn súc tích súc cả tâm trạng An Thanh rơi xuống hố.

Cả hai không còn nói thêm gì nữa, cũng không hiểu tại sao không khí trở nên bao trùm nặng nề đến thế. Chỉ biết rằng cảm giác này rất bứt rứt trong người, An Thanh phải đè nén xuống để còn tinh thần lái xe đến rạp chiếu phim.

Dừng trước bãi đậu xe, An Thanh ngập ngừng không bước ra, ngược lại Tường Chi bên cạnh cũng chẳng để ý mình đi đâu. Tấm kính vô lý chắn ngang cuối cùng cũng chịu tan khi Tường Chi nhỏ giọng nhõng nhẽo thăm dò:

“Chị hết thương em rồi...”

“Em hết thương chị rồi...”

Không ngờ cùng lúc đó An Thanh lại lên tiếng song song với nàng. Hai đầu dễ thương quay phắc lại nhìn vào nhau, sau cùng là trận cười khúc khích ngại ngùng làm hòa nhanh chóng. Thì ra là hiểu lầm, cái tật ghen không chịu nói ra rõ ràng thì trách ai nữa chứ, trách Mẫn Anh vô tội sao?

Thật là, tội nghiệp nữ diễn viên hạng A ngồi không xem phim một mình cũng dính trận.

Bước vào ghế ngồi an phận, Tường Chi mới dám mở khẩu trang che mặt vì ít nhiều hình ảnh nàng đang nổi khắp Poster phim lẫn trang báo. Rạp phim không quá đông nhưng cũng tạm gọi là nhiều người, trong lòng cảm động với thành quả của mình.

Bắp và nước vẫn là An Thanh tự đem đến dúi thẳng vào tay Chi. Điều đơn giản mà cảm động gợi nhớ ngày đầu tiên gặp nhau ở rạp chiếu năm đó. Thoáng chốc chỉ như một cái chớp mắt trôi qua, vậy mà tình yêu dành cho nhau chỉ có tăng chứ không giảm. Làm sao đoán được tương lai thế nào, bốn năm trước có bao giờ Chi nghĩ mình đứng trên màn ảnh này diễn cho Thanh xem đâu? Có được Thanh đã là sự may mắn chưa từng dám mơ đến rồi...

Cuộc đời tựa như bức họa thời gian vậy, họa sĩ chỉ xóa rồi vẽ chứ không vẽ xong lại xóa.

Tường Chi... đừng quyết định điều gì quá lý trí để rồi nhận lại kết quả khô khốc như sỏi đá đè lên em.

Ai mua được thời gian nào? Thế giới này không kỳ diệu như truyện em đọc, không có phép màu như tiểu thuyết mà em viết. Cũng sẽ không xuất hiện trùng sinh để em khôi phục sai lầm mà bản thân tổn thương lên trí óc thâm tình của Thanh đâu. Hi sinh tình yêu vì có tâm khúc trong lòng là đáng thương hay đáng trách đây?

Thanh yêu em, yêu em bằng tất cả những gì mình có trong tay. Vậy thì có thể nói Thanh chọn em là điều đúng nhất trong cuộc đời, hoặc cũng có thể chọn em là điều sai trái bao trọn cả mùa đông...

Người trong rạp vừa nín thở xem vừa bình phẩm chi tiết phim. Những cảnh Chi thủ vai xuất hiện rất ít, nhưng mỗi lần xuất hiện cũng chỉ ở trong bóng tối siết cổ mà không thấy rõ mặt để cảm nhận tâm lý nhân vật. An Thanh có vẻ không thích phim hành động, người tâm lý như chị ấy ngược lại biết cách xoa dịu Chi khi thấy em bắt đầu ướt nhòe đôi mắt.

“Khúc này là sao không hiểu, sao anh đẹp trai kia thăng thiên vậy?”

Một vị khách ngồi sau ghế hai người tán gẫu với nhau. Tường Chi càng nghe càng ứa nước mắt, cảnh này quay nàng ngồi trên xe hơi đuổi theo con mồi chiều hôm đó, và rồi theo đến ngõ cầm dao găm cắt tóc, cắt cả mạng sống của nạn nhân. Quá trình tạo dựng ròng rã mồ hôi lẫn nước mắt, vậy mà lên phim hoàn toàn bị cắt hết.

Nước mắt ướt đẫm gương mặt, tiếng khóc bắt đầu không nhịn được nấc lên vô tình gây chú ý người xung quanh.

An Thanh hết hồn cuống cuồng lau mặt cho em, bỗng nhiên vợ khóc không lý do làm nàng run rẩy cả ngón tay, dồn dập hỏi han vì tưởng rằng em xảy ra chuyện gì:

“Chi ơi sao vậy em? Được rồi bình tĩnh chị cùng em ra ngoài.”

Hốc mắt Tường Chi đỏ thẩm, lòng thất vọng đi đến không vững, khẩu trang cũng nhờ vậy mà quên mang vào. Có một số ánh đèn flash soi đến chụp hình Tường Chi, họ nhận ra diễn viên trên phim bật khóc trong rạp chiếu. Bước ra cổng phim mà chỉ muốn rời đi thật lẹ khỏi nơi này, đợi chị vào xe, nàng liền nhào đến khóc trên vai Thanh.

“Phim của em...phim của em bị cắt hết rồi...”

Giờ phút này cứ khóc đi vì sẽ chẳng có ai thấy em khóc nữa. An Thanh mủi lòng vuốt lưng em đang ngồi trên mình, dịu dàng như người chị du dương an ủi.

“Ngoan... để chị đặt vé sang Thái, dù sao chúng ta cũng chưa xem hết cơ mà. Sau khi xem xong tiện thể du lịch luôn có chịu hay không? Thương em nhất, thương em. Đừng khóc nữa chị xót.”

Nói đến đó giọng An Thanh cũng bắt đầu lạc đi.

Đường em chọn chị có thể ủng hộ, em bị ức hiếp chị đều đứng ra đòi công bằng, nhưng để em rơi nước mắt thì chị không bao giờ cho phép. Nó là thuốc độc vô hình, khi em khóc, trái tim chị cũng chết.



Nói là làm, vé máy bay sau vài ngày lập tức đưa hai nàng có mặt tại đất Thái. Tiếng Anh giao tiếp thì Thanh thừa sức cân như người bản xứ, đi bên Thanh vừa hãnh diện mà cũng vừa làm Chi ngại độn thổ. Sau đợt khóc vài ngày thì mắt Chi đã giảm đỏ vài phần, tới rạp phim cũng thoải mái cười với Thanh mà không cần phải giấu mặt. Đôi lúc Thanh tự nghĩ, sau này nếu em nổi tiếng thì chuyện thân thiết như vậy có thể xảy ra không?

Khách xem nam nữ đều có đủ đến chật ghế ngồi, thỉnh thoảng vang lên vài câu tiếng Thái mà cả hai không hiểu nói gì. Họ cũng không nhận ra Chi đang ngồi đó vì trong phim tạo hình của nàng quá ác liệt không thể chấp nhận. Đúng như dự đoán không cắt một đoạn nào, Tường Chi hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình, kết phim quá tuyệt vời.

Máu phủ khắp mặt Tiên, bại trận dưới tay kẻ mình từng xem thường. Mái tóc mượt mà của Gia Vân mãi mãi không được chưng trong tủ kính cao quý đó. Có người nói, có thể Tiên yêu quý đến ám ảnh khi chạm vào từng sợi tóc của Vân, hoặc cũng có người nói, thứ nàng ám ảnh lại chính là Vân. Người như Tiên sẽ không nương tay trước những con mồi nàng ta cho rằng thấp kém, chỉ là nàng tự muốn mình nương tay mà thôi.

Hơi thở cạn kiệt không luyến tiếc không uất phẫn, mà chỉ đọng lại nụ cười không lý do thấm đẫm máu trên răng. Tổ chức được phá sạch hoàn toàn, Gia Vân dù sao vẫn còn một gia đình gần như trọn vẹn, chỉ có Tiên lớn lên trong tiêm nhiễm xấu xa biến thái của tổ chức võ thuật giết người lợi dụng. Tiên không thiếu tiền, Tiên chỉ thiếu một định nghĩa để nàng hiểu rằng thế nào là yêu thích đúng đắn và sai trái.

Thích, không có nghĩa là hủy hoại nó rồi cất giữ cho riêng mình.

Đó là lý do em trai Gia Vân luôn tố cô là kẻ lừa gạc. Cô giết cậu ta để lừa Gia Vân đến, nếu Gia Vân bại trận cô cũng chỉ lấy tóc của nàng mà thôi. Nhưng kết cuộc thứ nàng cho cô lại quá đắt, đó là sự thức tỉnh và trả giá.

Màu phim buồn bã cất lên, người xem oán trách phản diện biến thái, ngược lại đa phần cảm giác phản diện thật đáng thương nhưng không thể dung thứ. Nói thì thôi đi, có người còn nói cả tiếng Anh, làm An Thanh thu hết vào trong tai. Rơm rớm nước mắt không nhịn được òa khóc như ngày còn nhỏ.

“Trời đất sao chị khóc?”

Nếu rạp phim hôm đó Tường Chi khóc là điều có thể hiểu, nhưng bây giờ chị bác sĩ này lại khóc lớn một trận không kiên nể gì thì lý do chính là gì?

Thanh không thèm đáp lời, mặc cho người khác nhìn hai nàng ôm nhau vì cảnh sướt mướt này chỉ làm họ thích thú thêm mà thôi.

Cả hai đứng giữa rạp thật nổi bật, Thanh liền dụi đầu vào Chi, bao nhiêu nước mắt được nước tuông ra, nàng cao hơn em cả cái đầu nên loang ướt sũng hết cổ áo. Càng khóc càng ôm em siết vào người sợ em tan biến như bộ phim, đến khi Chi không thể thở được Thanh mới chịu nhõng nhẽo:

“Chị không thích cái kết... nhìn em...hức...nhìn em...”

Thì ra vai diễn của Chi đã tự sát chết, máu thấm đỏ một vùng chiều hoang nên làm An Thanh không chấp nhận được. Vậy mà chẳng một câu an ủi nào như khi nàng an ủi em, ngược lại Tường Chi cười phá lên chọc An Thanh khóc lớn hơn. Có lẽ trêu vợ là môn thể thao huyền thoại ai cũng sẽ từng làm một lần trong đời.

__

Về khách sạn Thanh vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, cú sốc không có thật này đã làm Thanh sợ chết khiếp huống gì em ấy xảy ra mệnh hệ gì thật. Trong lòng hận cái kịch bản vô cùng, nhất định phải ngỏ ý em xin kiểm tra nội dung phim tiếp theo sau này mới dám cho Chi đóng. Tuổi của nàng như bình thường đã yên bề gia thất, nên bây giờ quá cuồng vợ cũng không mấy khó hiểu.

“Em đi đâu vậy? Chị đi với em.”

Nghe cường điệu mềm yếu níu chặt bàn tay Chi làm nàng cười phá lên. Sao lại có cô vợ bất an thế này:

“Nhân viên khách sạn đến trãi ga giường mới thôi mà. Không lẽ chị muốn chúng ta... vui vẻ ở chỗ không đảm bảo này sao?”

Phải rồi, chuyện này chính An Thanh cũng thường làm khi cả hai đi du lịch chung với nhau. Nhưng bây giờ sao còn hứng thú làm chuyện đó nữa, nàng kéo em ngồi xuống ghế yên phận an toàn, còn bản thân quyết định tự mình đi mở cửa:

“Em ngồi đó đừng có đi đâu hết đấy”

Nếu làm chị thấy không an toàn, thì là lỗi của em...

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.