Đừng uống rượu khi chúng ta buồn...
Nhẫn cưới giá trị đến mức nào? Ngoài vẻ đẹp của kỷ vật định tình ra, đằng sau ngón áp út tồn tại cả một câu chuyện dài. Đôi khi, chúng nói lên minh chứng người đeo thuộc sở hữu về một người khác, hoặc mặt tối tiêu cực là sự ràng buộc hôn nhân.
Ràng buộc...
Thật sự chiếc nhẫn cũng đã ràng buộc cảm xúc lẫn quyết định của Tường Chi. Nàng còn giữ là còn chưa buông bỏ, tại sao lại xuất hiện một kịch bản phim như khiêu gợi quá khứ của Chi lên như thế?
Mỗi cặp đôi đều muốn chiếc nhẫn của mình thật đặc biệt, nhưng không để ý rằng chỉ cần đối phương đồng ý thì nhẫn nào cũng đều có giá trị.
Người nam đặt nhẫn cưới hết nửa năm, chọn hãng phiên bản giới hạn để nói lên tình yêu bền chặt mình trao cho người nữ thiêng liêng đến ngút trời. Ấy vậy mà khi cầu hôn cô giữa mưa phùn se lạnh, cô lại ngập ngừng phân vân.
“Để em ủy khuất chờ lâu chỉ vì muốn tìm kiếm chiếc nhẫn xứng đáng với em nhất.”
Lời giải thích cảm động chân tình nhưng người nữ chỉ đứng nhìn ấm áp trao lại một nụ cười phẳng lặng. Chờ đến khi mưa rơi ngày nặng hạt cuốn trôi hụt hẫng của người nam đi mất, lúc này người nữ mới lấy trong túi ra một cặp nhẫn khác biệt đưa đến. Nụ hôn trao nhau dưới màu lấp lánh yêu kiều tỏa ra từ vật cưới, hai người đều cầu hôn lẫn nhau...
XX vai nam chính
An Thanh vai nữ chính
Phim ngắn quảng cáo nhẫn.
Tường Chi đọc đến đây đã không còn tâm trạng tiếp tục nữa, khẽ đóng lại từ tốn đặt lên bàn. Ngửa đầu ra ghế nghiêng nhẹ nhìn trời ngày càng âm u, với thời tiết ảm đạm này thật dễ dàng quay cảnh ướt át mà không cần mưa nhân tạo. Mọi thứ hoàn hảo như thế vậy thì cớ gì lại xuất hiện một vai phụ không liên quan mời nàng đảm nhận chỉ để đứng nhìn cảnh giống hệt ngày đó chia tay Thanh?
Mục đích của chị trở về đây làm gì đến giờ Tường Chi vẫn không đoán được, hơn nữa kể từ lúc đáp xuống sân bay cả hai chưa gặp lại nhau lần nào đúng nghĩa. Đã đến giờ khởi hành, chọn cách ngồi thơ thẩn mãi nơi này chỉ vì Tường Chi không dám đối diện.
“Chị Xuyên, sau này tất cả kịch bản mời đến em sẽ xem, không phiền chị quản lý nữa.”
Người đối diện đang xét lại lịch làm việc của Chi, nghe qua liền có chút đoán được nàng bất mãn với nội dung phim mà công ty tùy ý đảm nhận.
“Em không hài lòng hả? Thôi ráng đi còn vài năm nữa là hết hợp đồng, lần này gấp thúc bấm máy rồi không hủy kịp nữa đâu.”
Thanh thật cao tay, cảnh mưa, cảnh trao nhẫn đều là cố tình nhắc cho Chi nhớ. Bước đầu tiên chị ấy chọn lại đi thẳng về công ty quản lý nàng, mọi thứ đều chứng tỏ những gì liên quan đến mình Thanh đều tìm hiểu rõ.
Thanh muốn gì?
Hơi thở dài phân vân quay cuồng trong trí óc Chi. Nàng nên đối mặt với chị ấy bằng cử chỉ vui vẻ tự nhiên như những đồng nghiệp khác, hay là tuyệt giao hoàn toàn bằng cách từ chối các dự án có nhắc đến tên Thanh đây?
__
Gặp lại thật sao...
Nhìn vào trong gương là đường nét gương mặt của một mỹ nhân trưởng thành. Evy không muốn làm mất đi sự thuần khiết của Thanh nên chỉ makeup lớp phấn nhẹ phớt hờ cho qua.
“Cậu đẹp như vậy mà có người nỡ đặt bẫy, thật là...”
Chuyện năm đó bị Tường Chi làm tức chết đến giờ Evy vẫn chưa quên. Sau ngày đó cô quyết định theo học tarot, màn trãi bài nhận lời cưới nam nhân khi xưa chắc chắn không đoán sai cho Thanh.
“Tớ không muốn nhắc chuyện cũ.”
An Thanh mặt không biểu cảm nhắc khẽ Evy, mọi uất ức của nàng Tường Chi cũng đã trả vào hai cái bạt tai năm đó. Đánh em mà bản thân lòng đau như cắt, bốn năm trôi qua nhưng bàn tay này vẫn run rẩy ân hận không ngừng. Chi luôn khen hương thơm trên từng ngón tay Thanh, thỉnh thoảng còn dụi đầu đặt lên một nụ hôn tinh tế. Cho dù tất cả đều là em gạc nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ mình dùng nó để đả thương em...
Đồng ý rằng có quá nhiều cách để Thanh ngược ngẫu Chi đến tận cùng nhất, nhưng không phải là cách tổn thương đến thể chất.
“Thanh, mày đang mềm lòng sao? Không được, tất cả mọi thứ khiến mày trở về là vì em, là vì hủy hoại em. Nếu em ấy có quá nhiều mọi thứ trong tay thì sẽ không cần mày nữa, sẽ không cần mày nữa...”
Đưa tay xoa nhẹ thái dương đau nhức vì căng thẳng, Thanh cũng không biết mình căng thẳng vì điều gì, vì trước mắt là một nụ hôn kịch bản đang chờ sẵn sao?
Không, bản thân nàng là nữ thẳng, hơn nữa còn là Demisexual, những chuyện này chỉ xảy ra phản ứng hồi hộp mỗi khi hôn Chi thôi. Hôn bạn diễn giống như chạm một cỗ máy vô tri, Thanh thậm chí còn không muốn bật công tắc.
Có lẽ lòng nôn nao đang dày vò Thanh chính là không tin được mình sắp gặp được Chi trước mắt bằng da bằng thịt. Không phải là qua tranh ảnh, cũng không phải qua những bài hát kỷ niệm rồi vẽ lên bóng em mỗi khi không tự chủ được phát nhạc nằm một mình gặm nhắm.
•
Xe dừng đến trường quay giữa thời tiết mù mịt như muốn cản trở buổi ra mắt này vậy. Có lẽ không tự nhiên mà mây đen ùa tới khi Thanh vừa đến trước cửa đã nghe tiếng cãi vã ồn ào truyền ra ngoài. Chân mày nhíu lại ngập ngừng chưa dám bước vào, dáng cao thanh thoát tựa vào tường trắng khi nhận ra giọng nói quen thuộc đã lâu chưa trực tiếp nghe thấy...
“Văn Chí, thực sự tôi không muốn nhận phim này.”
Người đàn ông đối diện kiên nhẫn khuyên giải Chi, chú ta biết được đã làm ăn với Vince bắt buộc phải giữ được uy tín.
“Vai diễn đã nhận rồi muốn nói hủy là hủy sao? Người cô nên xin xỏ chính là đạo diễn, giờ bắt tôi lấy đâu diễn viên thế vai cô đây?”
Thì ra vẫn là không muốn hợp tác, nổi buồn bắt đầu lan tỏa khống chế tinh thần của Thanh. Nàng cảm thấy như mình bị em hất hủi, thà ảnh hưởng uy tín chứ nhất quyết muốn chối từ tuyệt tình.
“Tôi sẽ đền bù hợp đồng...”
Chung Văn Chí không nhịn được sự cố chấp khó hiểu này, chú ta gào lên mắng nhiết Tường Chi không kiên nể mà đâu nào biết An Thanh bên ngoài nóng lòng xót cho em...
“Tường Chi, làm ơn đừng mắc bệnh ngôi sao nữa. Quảng cáo này sẽ được phát ở Thái Lan, fan của cô tất cả đều biết cô là khách mời đặc biệt rồi. Chỉ cần hủy đột ngột, bên phía hợp tác sẽ tung tin qua Thái trong vòng vài giây ngắn ngủi, công ty của tôi bị một tay cô phá nát uy tín sao.”
Trong khoảng lặng nhịn nhục gánh chịu này, Tường Chi yếu thế vì biết mình sai. Nuốt cổ họng khô khốc đắng ngắt, Chi thừa hiểu quyền lực của Thanh đáng kinh ngạc tới mức nào nhưng không ngờ mạnh tay đi trước chặn đường đến như vậy. Vai chỉ mới đảm nhận mà tin đã lan truyền qua Thái, chị ấy còn biết fan của nàng đông ở quốc gia nào, công ty cao mấy bậc, tiện thể thao túng cả Chung Văn Chí.
Ngày đó Thanh khí chất nhàn nhạt xem Chi là tất cả, là trọng tâm mà quay cuồng vào mỗi mình em. Ôn nhu dịu dàng như nước, gần gũi cũng không dám dùng lực, ngay cả xung đột vẫn xuống nước nhẫn nhịn chưa lớn tiếng bao giờ. Người như Thanh khiêm tốn mà đối nhân xử thế, đã không lạm dụng quyền thì thôi, nhưng khi đã dùng quyền lực thì sẵn sàng thẳng tay cắt đứt đường đi của em.
Người hiền lành không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Chi cứ ngỡ mình tuyệt tình nhất, không ngờ vẫn dưới bậc của Thanh.
Vậy thì sao đây?
Nếu không dứt khoác tổn thương Thanh hoàn toàn thì khi tiếp xúc bệnh tình của bản thân sẽ bị phát hiện. Thanh từ bỏ chiếc Blouse trắng chỉ để bước nào nơi mà chính Thanh từng chán ghét nhất. Yêu trong đau thương, thương trong hủy hoại, chị ấy chính là người như vậy. Còn tìm đến là còn yêu, nếu biết được Chi chia tay là vì nghĩ cho nàng thì người cuồng lụy như Thanh sẽ không bao giờ buông khỏi tầm tay.
“Hay cho hai từ công ty! Quả thật nó giúp tôi lên danh tiếng, nhưng tiền thu được từ phòng vé tôi cũng trả đủ rồi. Còn hợp đồng...”
Nói đến đây đã bị Chung Văn Chí lớn tiếng cắt ngang:
“Hợp đồng với cô là do Mẫn Anh quản lý, cô nghĩ tôi không muốn kết thúc sao?.”
Mẫn Anh...
An Thanh nghe đến cái tên này đã không còn kiên nhẫn nữa, thì ra Tường Chi của nàng rơi vào một cam kết đen ép buộc và gài bẫy.
“Chung Văn Chí, Mẫn Anh! Một kẻ lên giọng thích tạo tin đồn với người của tôi, một kẻ lạm dụng quyền lực nhất quyết đoạt người cho bằng được. Hay lắm cái công ty giải trí rách nát này, để xem tôi ban cho các người những món quà gì.”
An Thanh hậm hực đi vào, nàng không thể bình tĩnh mỗi khi thấy em bị ăn hiếp. Bóng dáng lạnh lùng xa cách lướt ngang qua Tường Chi, nàng chẳng buồn đưa mắt liếc nhìn em một cái. Không ngờ cái ngày gặp lại trôi vào hoàn cảnh căng thẳng như thế, khoảnh khắc Thanh xem em như không khí liền vô tình hòa thành gai nhọn rào kín lồng ngực em.
Chi à, em nhìn thấy những thứ em lực chọn trước mắt hay chưa? Không ai đối tốt với em cả! Tôi không cấm em tham vọng, chỉ hèn nhọn xin em nhận tình yêu của tôi. Vậy mà em thà chuốc lấy giông tố, chứ nhất quyết không trú vào vòng tay tôi dâng sẵn...
Lòng hối thúc mong được gặp người xưa, cuối cùng lại bị thực cảnh làm cho thức tỉnh. Thanh chế giễu mình ngu muội, cảm thấy tình yêu mà Chi đối đãi xem nhẹ không bằng cánh lông vũ lơ lửng giữa không trung. Nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó, sở dĩ Chi nhìn người bằng đôi mắt nhạt nhẽo là vì hôm nay đến không chỉ có riêng Thanh, mà cả Vince nữa.
Im lặng cũng không phải là cách, trốn tránh biết bao nhiêu lần cho đủ. Người từng chung giấc ngủ đang cách xa chỉ một bước, Chi thở nhẹ nhắc bản thân bình tĩnh để Thanh không nhận ra tâm tình của mình thì không ngờ chính Thanh lại lên tiếng mở lời bắt tay:
“Thứ lỗi mọi người tôi đến trễ.”
An Thanh lịch sự luôn được mọi người kính nể không những sắc đẹp trưởng thành, mà còn nắm quyền lực trong tay biết cách duy trì tên tuổi từ Úc về thẳng Việt Nam. Tuy vậy đến lượt Tường Chi, An Thanh giương nụ cười cố ý kéo dài thời gian gây áp lực lên em, cốt để quan sát em đối với mình bằng thái độ gì.
“Tường Chi...rất vui vì được khách mời đặc biệt đồng ý giúp đỡ. Được người nổi tiếng như vậy chiếu cố, bao nhiêu tiền hủy hợp đồng tôi cũng không nỡ nhận đâu.”
Không còn nghi ngờ nữa, đây là một câu ám thị uy hiếp dành cho em. Xưng hô khách khí quá, nghe xa lạ vô cùng khiến Chi cố nuốt cảm giác này vào trong. Người nhìn thấu như Thanh rất tinh ý, buộc Chi phải làm ra vẻ mặt yêu kiều cao ngạo. Cái bắt tay đáp trả lạnh ngắt phớt hờ rồi nhanh chóng rút về mặc kệ tay Thanh vẫn rơi vào không trung.
“Rất vui lần đầu hợp tác với chị.”
Ngày còn yêu nắm chặt như sợ vụt mất, khi chia li rồi cũng tiếc một cái chạm tay. Thanh ngập ngừng thu về, thời gian ít ỏi cũng đủ cảm nhận vết thương cũ của em còn di chứng xương gãy. Thật mâu thuẫn, em chán ghét ghê tởm nàng, vậy tại sao tất cả bằng chứng đều nói lên em đau lòng khi đẩy nàng đi?
Tâm khúc của em là gì?
...
Tối nay trời nhìn vậy mà không mưa, ekip đạo cụ phải sắp xếp phun nước nhân tạo để nhanh chóng hoàn thành buổi ghi hình tâm điểm này. Chi quay rất nhanh gọn, chủ yếu là đại diện hãng nhẫn kim cương làm đẹp lòng fan Thái nên xuất hiện ở ban đầu. Nhìn bối cảnh mưa đằng sau là cổng trắng sang trọng, Chi nghiêng đầu cảm thấy nó rất giống nhà cũ của Thanh.
“Để em ủy khuất chờ lâu chỉ vì muốn tìm kiếm chiếc nhẫn xứng đáng với em nhất.”
An Thanh bị mưa thấm ướt váy trắng tinh tế ngọt ngào, đem ra một hộp nhẫn khác biệt cùng tông màu với chiếc váy nàng mặc tối nay.
“Em không muốn chờ, chỉ muốn chúng ta cưới thật sớm.”
Không muốn chờ, chỉ muốn cưới thật sớm. Để lâu sẽ mất nhau, đây là toàn bộ lời An Thanh ao ước trong lòng. Vậy mà Chi đâu nào biết, em cứ nghĩ bước vào giới giải trí cùng tầng mây với Thanh thì sẽ xứng đáng với Thanh.
Không, đó chỉ là bao biện cho sự hèn nhát trong em thôi. Em không dám đối diện An Đào, em không dám mở lòng để Thanh dẫn lối đôi mắt em. Tương lai của Thanh tự ý Thanh quyết định, nàng không cần em nghĩ tốt cho mình trong khi tương lai nàng đã chọn có em. Hèn nhát, hèn nhát ư...
Thanh khéo léo quan sát Tường Chi đứng nhìn trong góc nhìn ra, lòng hạ cảm giác muốn nôn... trao cho bạn diễn một nụ hôn chân thật nhất sau khi nhẫn được đeo vào ngón áp út, không phải là hất đổ xuống nền mưa thâu đêm.
Tường Chi đang nắm chặt khớp tay ngăn cảm xúc tuông trào sau khi biết Thanh từng không muốn chờ mình cưới. Thần kinh mắt lúc này đau dữ dội, tâm trí đấu đá lẫn nhau có nên nói ra bệnh tình hay không thì bị cảnh hôn ướt át này trực tiếp đâm vào tròng mắt. Lời định nói lập tức nuốt ngược vào, năm đó mình tổn thương chị quá tàn nhẫn, tương lai nên để Thanh cưới một nam nhân tốt bụng sẽ tốt hơn là chăm sóc cho một nữ nhân mù lòa.
Lòng cứng rắn đau thương quyết định lần thứ hai vẫn là rời bỏ, toàn thân nặng nề mà khuất bóng.
Thanh bên này sau khi nghe đạo diễn hô “cắt”, cả người quay mặt thở hắt nhẹ nhàng. Rất may cảnh hôn không được quay nhiều lần như những phim điện ảnh gắt gao, nếu không người gượng không nổi mới chính là Thanh. Điều đầu tiên nàng làm là nhìn lại hướng có hình dáng trong lòng thì Chi đã đi mất từ lúc nào.
Lòng thầm cười vu vơ, ảo tưởng rằng có khi nào em còn cảm giác với nàng nên mới không ở lại...
Bạn diễn khi nãy có hút thuốc, mùi thuốc lá rất nồng khiến Thanh phải tìm cách về sớm để giải quyết. Xe đi được một quãng thì Thanh bụm miệng lại, Vince chờ đèn đỏ mà lo lắng đưa nước suối đến tận tay:
“Lạ thật đấy, có bao giờ thấy em say xe đâu?”
Hai từ say xe làm An Thanh lại gợi nhớ về em, vừa đau lòng kèm cơ thể muốn nôn không tả được, Thanh ngước mặt lên liền nhận ra Tường Chi vô tình chờ đèn đỏ bên cạnh, rồi lái xe về hướng nhà cũ Thanh năm đó. Chân mày thanh tú giãn ra, tim đập liên hồi không ngớt. Xe Audi, em lại chọn hãng xe nàng từng sử dụng, nàng tin trục giác của mình luôn luôn đúng.
Từng cảm giác em bỏ mình, bây giờ lại cảm giác em vẫn còn yêu thương mình...
“Vince, đuổi theo chiếc Audi đó đi”
Đường về nhà Thanh toàn là đèn màu rực rỡ, khu phố lớn đều là cột giao thông chói lóa. Thanh thường chờ đèn đỏ mỗi khi tan làm về, vậy mà bây giờ lướt ngang từng đoạn như trêu đùa tim Thanh một lần vậy. Nàng đã quá lâu không nhìn thấy rồi, thực sự quá lâu.
Audi trắng rẽ vào đường rộng đầy đèn vàng an ninh, bỗng nhiên tốc độ tăng vụt, thoáng chốc đã cắt đuôi được xe An Thanh. Nàng lo lắng cho mắt em loạn thị nặng, lái nhanh như vậy quá sức nguy hiểm. Trước mặt là ngã tư rẽ vào nhà Thanh, nàng không biết em có thật sự rẽ vào hướng này hay không...
Đứng trước mặt căn nhà quen thuộc không có gì thay đổi nhưng lợi hại ùa về hồi ức trong Thanh. Nhìn vào nhà sáng đèn, Thanh mừng rỡ thở dài lấy bình tĩnh quyết định bấm chuông. Mãi lâu vẫn không có người mở cửa, tất cả mọi thứ đều khiến nàng khẩn trương mất tỉnh táo thì cuối cùng cũng có người đi ra.
Một phụ nữ trung niên còn ngái ngủ, hoàn toàn đẩy Thanh nhấn chìm vào hồ nước sâu.
“Cô tìm ai vậy?”
An Thanh thất vọng rơi nước mắt, không nói không rằng đứng như tượng bị trục mất linh hồn. Nội tạng cấu xé lẫn nhau mãi đến khi Vince phải tự tay đưa nàng vào trong xe mới chấm dứt được tiếng la lối của chủ nhà lớn tuổi.
Mưa rơi rồi, không rơi vào cảnh quay định sẵn, mà rơi trúng hoàn cảnh đẫm nước mắt của Thanh.
“Chị lầm rồi, cứ ngỡ em yêu chị, cứ ngỡ em lưu luyến chị, hóa ra là tự mình đa tình mà thôi. Buốt giá, buốt giá mà! Thà chị chưa từng có được em, còn hơn là nắm rồi lại để em chạy mất. Tại sao? Tại sao hả Chi? Tại sao...”
Thanh khóc không thành tiếng, ôm lồng ngực cuộn tròn trong xe. Vince tội nghiệp chẳng hiểu chuyện gì, luống cuống vỗ vai chấn tĩnh Thanh rồi lái đến bệnh viện gần nhất.
Nhìn người đi rồi, Tường Chi một mình đậu xe bên tán lá cây tối tăm thu hết toàn cảnh vào trong mắt. Đôi vai gầy của Thanh, vì nàng quá cao mà em không nhận ra nàng đã ốm đi vài phần. Hốc mắt đỏ hoe đờ đẫn một mình không biểu lộ cảm xúc, mãi đến khi mưa trút nước như muốn đòi công bằng cho Thanh, em mới chợt tỉnh mà đánh lái xe vào sân.
Người phụ nữ trung niên ban nãy là người dọn dẹp mỗi tối Tường Chi thuê đến, xong việc sẽ cho gọi taxi đưa đón tận chỗ rất chu đáo.
Nhìn cảnh tượng mỹ nhân khóc ban nãy, bà không đành mà nhìn Chi từ giã. Giới trẻ thật khó hiểu, tuổi cao như bà không rõ được chị em ngược nhau để làm gì. Bà vốn nghĩ rằng hai nàng cùng họ hàng hay thân thích chỉ vì ngoại hình rất tương đồng. Không trách được, hai người yêu nhau thường nhìn sẽ giống nhau.
Vậy tại sao hai người còn yêu nhau lại muốn dày vò nhau...
Chạm vào máy ảnh món quà mình từng hạnh phúc khi nhận được, lúc này Chi mới vỡ òa trong căn nhà trống vắng. Thanh từng sợ khi em nổi tiếng sẽ không cần nó nữa, vậy thì hôm nay em đã hiểu được rồi.
“Tha thứ cho em. Thanh, tha thứ cho em.”
Chi lẩm bẩm một mình như người điên, đập vỡ chai rượu tu ừng ực buông thả đắm chìm vào mộng ảo. Đừng uống rượu khi chúng ta buồn, nhưng hôm nay nàng cãi lời Thanh mất rồi.
Một người nôn thốc nôn tháo, quằng quại trên giường bệnh trắng tinh.
Một người say xỉn cười cười nói nói với một An Thanh trong trí tưởng tượng.
________
Mình dạo này viêm xoang hay đau thần kinh không tập trung được. Có khi đăng trễ nha sợ mọi người chờ.